← Quay lại trang sách

Chương 29-30 (End).

Chương 29

Cô Vương gọi điện cho Hòa Hòa, nói người chị em cũ muốn giữ cô ở lại một tối, do đó hết mực căn dặn Hòa Hòa, bảo cô chăm sóc Trịnh Hài cho tốt

Trong lòng Hòa Hòa nghĩ, bây giờ anh ấy nhìn thấy mình là tức giận, khó tính lại nhỏ nhen.

Lúc chiều, Trịnh Hài cũng gọi điện thoại đến, nói tối không về nhà ăn cơm.

Sau khi người quét dọn ra về, trong phòng chỉ còn lại một mình Hòa Hòa và con mèo Tiểu Bảo. Trời dần tối, căn phòng trống rỗng, Hòa Hòa hơi sợ hãi, hễ nghe thấy tiếng xe oto liền chạy ra ngoài xem, kết quả luôn phí công chạy, hết lần này đến lần khác. Cô dứt khoát ngồi ở dưới cầu thang, một tay ôm con mèo Tiểu Bảo, một tay cầm một cuốn sách, đây là đường Trịnh Hài nhất định phải đi qua để về nhà.

Lúc Trịnh Hài về nhà nhìn thấy một cảnh như thế này, Hòa Hòa ôm một con mèo nhỏ ngồi trên bậc cầu thang, đầu dựa vào tay vịn, một người một mèo đang ngủ rất ngon, ngay cả tiếng anh mở khóa cũng không nghe thấy.

Bây ngờ còn chưa đến 9h, thật là khó khi cô ngủ say như vậy.

Lúc Trịnh Hài đi qua người cô, khoác lên vai cô chiếc áo khoác. Hòa Hòa lẩm bẩm một câu, Trịnh Hài đứng tại chỗ, cho rằng cô đã tỉnh, kết quả là rất lâu không có tiếng động gì.

Anh đi lên bậc cuối cùng, sau đó lại quay lại, dùng chân đá cô nhè nhẹ, vẫn không tỉnh.

Trịnh Hài đưa tay ra sờ sờ trán cô, chạm phải cái nóng hầm hập. Trong lòng anh hốt hoảng, lại sờ trán mình, phát hiện nhiệt độ còn nóng hơn, hóa ra là tay mình quá lạnh.

Nhưng bàn tay lạnh ngắt của anh lại thành công khiến cô tỉnh dậy, cô mơ màng lúc lâu mất rất nhiều sức mới mở nổi mắt “Đã muộn như vậy, sao anh mới về? Anh vẫn chưa hồi phục hẳn mà.”

Trịnh Hài buông một câu “Về phòng ngủ” tiếp tục lên lầu, Hòa Hòa đứng tại chỗ chầm chậm lắc lắc đầu, cố gắng tỉnh táo, lập tức ôm mèo đuổi theo, trước khi Trịnh Hài định đóng cửa liền chặn chân vào khe hở: “Em có lời muốn nói với anh.”

Trịnh Hài sợ kẹp vào chân cô, đành dừng lại động tác đóng cửa, quay người bỏ đi.

“Anh chia tay với Dương Úy Kỳ, có liên quan đến em không?” Hòa Hòa ôm mèo xông vào.

“Đừng cho con mèo vào phòng anh.”

“Là vì em phải không?”

Ánh mắt anh phức tạp nhìn cô một cái, không nói gì.

“Nếu là cô ấy hiểu lầm cái gì, em có thể đi giải thích.”

“Nếu cô ấy không hiểu lầm thì sao? Em sẽ muốn làm thế nào?” Trịnh Hài nói lành lạnh.

“……”

Lúc này con mèo Tiểu Bảo tỉnh dậy từ giấc mơ nhận ra Trịnh Hài, mừng rỡ nhảy ra khỏi lòng Hòa Hòa, lao về phía anh. Trịnh Hài nhanh nhẹn trốn vào phòng thay đồ, bỏ Hòa Hòa và con mèo con ở bên ngoài.

Hòa Hòa đuổi mèo Tiểu Bảo ra ngoài, yên lặng đứng trong phòng anh một lát, bỗng nhiên phản ứng lại được câu nói vừa nãy của anh. Cô thình thịch đi đến, kéo cửa phòng thay đồ ra, nói lớn: “Vậy sao sau khi chia tay với cô ấy không đến tìm em?”

Trịnh Hài đang thay quần áo ở bên trong, ở trần nửa người trên, quần ngủ vừa mới kéo lên eo. Tuy mấy ngày nay anh ở trên giường không thấy ánh nắng ăn cũng ít, rõ ràng gầy và nhợt nhạt hơn chút, nhưng cơ bắp đều đặn, cơ thể khỏe khoắn. Anh mặc quần áo vào trông rất gầy, cởi hết ra lại cường tráng hơn trong tưởng tưởng rất nhiều. Hòa Hòa dùng khả năng quan sát khi học mỹ thuật của cô trong thời gian ngắn nhất nhìn Trịnh Hài từ đầu đến chân, dáng người này rất được đó, hiếm khi thấy anh lộ nhiều da thịt thế này.

“Đứng ở đó làm cái gì? Ra ngoài.”

“Á, xin lỗi.”

Mấy giây sau, Trịnh Hài mặc áo ngủ đi ra ngoài, khẩu khí bất lực: “Tiêu Hòa Hòa, rốt cuộc em muốn làm cái gì?”

“Anh thật sự đã từng nghĩ muốn lấy em sao?”

“Em ra ngoài.”

“Anh đã nói muốn chịu trách nhiệm với em.”

“Không phải là em không cần sao?”

“Em lại thay đổi ý rồi.”

“Hòa Hòa, em coi chúng ta đang chơi trò chơi gia đình sao? Sao em không hỏi anh có thay đổi ý định không?”

“……”

“Anh phải tắm. Em đừng làm loạn nữa, đi ra ngoài đi.”

Hòa Hòa nắm chặt lấy gấu áo ngủ của anh: “Anh vốn không phải thật lòng đúng không, anh vốn chỉ là vì muốn bù đắp mới nói như vậy! Em tác thành cho anh, để anh không cần có gánh nặng, yên tâm đi kết hôn, em làm sai sao?”

“Em tự mình đi ra, hay là cần anh động tay vứt em ra ngoài.”

“Anh đã chuẩn bị kết hôn rồi, rõ ràng anh thật sự muốn lấy cô ấy, sao anh lại phá hỏng hôn sự chứ?”

Trịnh Hài kéo lại áo mình, không thèm để ý đến cô, quay người bỏ đi.

Căn phòng chỉ có như vậy, anh đi đến đâu Hòa Hòa đều đi theo sau anh. Hòa Hòa hét lớn: “Hoặc là anh kết hôn chuyện của anh, hoặc là sau khi anh được tự do thì đến tìm em. Bây giờ anh nói anh chia tay là vì em, lại không thèm để ý đến em, rốt cuộc anh muốn thế nào? Lại muốn em phải thế nào? Anh oán hận em nói những lời đó, hận em can thiệp vào chuyện của anh, cho nên cố ý muốn làm em cảm thấy áy náy, anh cho rằng như thế chúng ta sẽ hòa sao?”

“Em muốn làm gì thì làm.”

“Anh thích em không? Kiểu con trai thích con gái ấy?” Hòa Hòa lại quay lại trước mặt anh một lần nữa, nhìn thẳng vào mắt anh.

Trịnh Hài quay người đi, cô lại nắm lấy cánh tay anh kéo anh lại, “Anh thật sự thích em chứ?”

“Hòa Hòa.” Trịnh Hài ấn thái dương, giọng nói hơi mệt mỏi, Hòa Hòa cũng yên lặng.

“Trước đây em chuẩn bị tiếp tục đi học đúng không? Anh đưa em ra nước ngoài học có được không?”

“Thế này là muốn đuổi em đi sao?” Mắt Hòa Hòa ngấn lệ.

“Em đi xa một thời gian sẽ tốt hơn. Ở bên ngoài em có thể biết thêm được rất nhiều thứ mới mẻ.”

“Anh hà tất phải mất công vòng vò như vậy chứ? Anh không thích nhìn thấy em, em rời khỏi nơi đây là được. Em đâu phải là không có chỗ để đi. Tối nay em sẽ đem Tiểu Bảo về nhà em.”

Hòa Hòa giận dỗi quay đầu đi. Trịnh Hài giữ vai cô lại: “Em quay về cũng tốt. Hôm nay muộn quá rồi, mai hãy đi.”

Hòa Hòa cố gắng đẩy tay anh ra, chạy nhanh ra ngoài, lần này cô không khách khí, dập cửa thật mạnh. Cô mới không thèm quản Trịnh Hài có thật sự tức giận hay không, bởi vì bản thân cô đã sắp tức điên lên rồi.

Dựa theo cách nghĩ của Hòa Hòa, cô hận không thể lập tức đem Tiểu Bảo chạy về căn nhà nhỏ của mình. Cô về phòng nhìn nhìn, hình như không có gì đáng để đem đi, ngoài Tiểu Bảo. Cô lật tung trong căn phòng, làm rất lớn tiếng, ngay cả một chiếc vali to một chút cũng không tìm thấy, cuối cùng khoác áo khoác, cầm chìa khóa xe, ôm Tiểu Bảo lên, quyết định về nhà như thế.

Đến lúc xuống lầu, lại phát hiện Trịnh Hài ngồi trong phòng khách đợi cô, mặt anh hơi mệt mỏi, giọng nói ôn hòa: “Tiêu Hòa Hòa đừng có trẻ con nữa. Anh bảo em về nhà là có lý do của anh.”

Hòa Hòa ôm Tiểu Bảo vào lòng, nhìn anh, môi mím thành một đường, khuôn mặt cố chấp.

Nhưng Trịnh Hài không chịu giải thích thêm một câu, thậm chí không nhìn cô, chỉ chuyển ánh mắt đến con mèo Tiểu Bảo thò đầu thò cổ trong lòng cô.

Một lúc lâu sau, anh nói: “Em ăn tối chưa? Anh chưa ăn no. Đi nấu ít mỳ đi.”

Cô vừa đun nước vừa hối hận, sao lại như thế chứ? Bản thân mình thật sự là một nô lệ trời sinh.

Sợi mì trong nước nổi lên sùng sục sùng sục, tâm trạng Hòa Hòa cũng rối tung rối mù. Nghĩ lại những chuyện mấy tháng gần đâu, bí mật cô cất giấu 7 năm lại bị nói lỡ miệng, sau đó tất cả bắt đầu rối tung lên, cô không ngừng dùng lời nói dối mới đi hoàn thành lời nói dối cũ, kết quả lại càng làm sự việc tồi tệ hơn. Cô cảm thấy có lỗi với rất nhiều người, Dương Úy Kỳ, Sầm Thế, còn cả mẹ và bác Trịnh.

Đương nhiên người cô có lỗi nhất là Trịnh Hài. Cô phá hoại kế hoạch cuộc đời anh, anh vốn có thể dựa theo kế hoạch mà kết hôn sinh con, kết quả bị một câu sơ suất của cô mà hủy hoại đi; cô còn hủy hoại cả hình ảnh của bản thân mình trong trái tim anh, tuy anh luôn yêu cầu cô rất nhiều thứ, nhưng trước đây trong mắt anh, bản thân cô ít nhất là ngoan ngoãn đáng yêu, mà bây giờ, ánh mắt anh nhìn cô, rõ ràng là chỉ trích bản thân mình vong ân bội nghĩa, tùy hứng làm càn hơn nữa nói dối thành tinh. Mà xưa nay anh ghét nhất là nói dối.

Nhưng mỗi việc cô làm, rõ ràng hoàn toàn là ý tốt. Cô cảm thấy vừa tủi thân vừa tức giận.

Hòa Hòa nhìn ra bên ngoài một cái, Trịnh Hài đã không còn ở phòng khách. Cô múc một bát mì, nhớ ra bây giờ cổ họng anh hoàn toàn không thể ăn đồ nóng, lại tìm một chiếc bát lớn hơn, dùng đá lạnh nhét vào, muốn làm ì nguội nhanh hơn một chút. Cô không tập trung làm tất cả công việc, không chú ý liền rơi chiếc muôi to ở trong nồi xuống đất, phát ra một tiếng động rất lớn. Chiếc muôi đó rất nóng, chạm vào tay cô, Hòa Hòa kêu lên một tiếng.

Tiếng kêu đó thành công thu hút Trịnh Hài xuống. Anh vội vàng xuất hiện ở cửa phòng bếp, chỉ mặc đồ tắm, tóc vẫn còn ướt, hóa ra anh đi tắm.

Anh nhìn xung quanh một lát, phát hiện chẳng có việc gì cả, lại quay người đi không có biểu hiện gì, cái dáng vẻ đó giống như là cô cố ý vậy.

Tiêu Hòa Hòa vừa mới bình tĩnh lại được chút ít, bị thái độ khinh thường đó của anh làm cho tức giận trở lại.

“Mình không tức giận, không tức giận.” Cô vừa lẩm bẩm một mình, vừa tự múc một bát mì. Chắc là vì tay cô đang run, mấy giọt canh nóng rớt vào tay, cô lại kêu nhẹ một tiếng, làm rơi cả chiếc bát vào bồn rửa.

Trịnh Hài vẫn chưa đi xa, nhưng lần này không thèm quay đầu lại.

Hòa Hòa không biết là có dũng khí và sự kích động từ đâu đến, cô cắn răng, nhắm mắt, trong chốc lát đổ cả bát mỳ nóng xuống đất, đổ đúng vào chân cô, chiếc bát đó rơi xuống đất, lại không có tiếng động.

Cảm giác bỏng trong chốc lát ập đến, cô ngược lại đau đến nỗi không hét lên nổi. Trịnh Hài không phát hiện được bên này có tình hình lạ, tiếp tục lên lầu.

Khổ nhục kế cũng không thực hiện được, Hòa Hòa vừa lúng túng vừa tức giận, khóc lớn như là trẻ con.

Cô càng khóc càng thương tâm, khóc đến quên cả đau, ngay cả Trịnh Hài quay lại lúc nào cũng không biết. Chỉ biết anh bế cô lên, hai ba bước xông vào phòng vệ sinh, ngay cả tất cũng không kịp cởi ra cho cô, liền đặt chân cô vào trong bồn rửa, mở nước ở mức to nhất, không nói gì giúp cô xả rửa đi.

Cảnh tượng đó rất khó coi, bồn rửa tay bị nước xối ra một đống mì. Đến lúc Trịnh Hài giúp cô cởi tất, chân cô vừa đỏ vừa sưng giống như là giò heo.

Nếu người trong cuộc không phải là bản thân cô, cảnh tượng này sẽ khiến Tiêu Hòa Hòa cười thầm. Nhưng lúc này cô khóc hu hu, lúc đầu là vì tủi thân, sau là vì đau, nơi bị bỏng lúc đầu là bỏng rát, lại bị nước lạnh xối vào, giống như là kim châm.

Sau đó Trịnh Hài bế cô lên lầu, vừa lật hộp thuốc, vừa gọi điện cho bác sỹ xin ý kiến. Khuôn mặt anh vẫn luôn không có biểu hiện gì, rất lãnh đạm, Hòa Hòa bị vẻ mặt anh làm cho sợ đến mức không dám khóc thành tiếng, chỉ âm thầm lau nước mắt, trong lòng bất an, nghi ngờ bản thân mình chữa lợn lành thành lợn què.

Tay áo Trịnh Hài đã ướt hết. Hòa Hòa cẩn thận nuốt nước bọt: “Cái đó, anh nên đi thay một chiếc áo đi?” Tuy tình trạng của anh trông vẫn không tồi, nhưng dù gì cũng là giai đoạn hồi phục đầu tiên sau phẫu thuật, sức đề kháng không được như trước. Hòa Hòa sợ anh lại bị cảm cúm.

Trịnh Hài quay người bỏ đi. Mấy giây sau anh quay lại, vứt cho Hòa Hòa một chiếc ga trải giường:”Quấn vào.” Lại dùng hai chiếc khăn mặt nhét vào ống quần đã ướt hết của Hòa Hòa, nắm chân bị thương của cô bôi thuốc, kệ tay áo và khấu áo của mình tiếp tục bị ướt.

Sức Trịnh Hài dùng không nhỏ, Hòa Hòa đau đến nỗi kêu oa oa, liên tục cầu xin: “Anh nhẹ chút. Ôi chao, nhẹ một chút.”

“Bây giờ em biết đau rồi hả? Lần sau còn đổ mỳ vào chân mình nhớ để nguội trước…..” Trịnh Hài khẩu khí lãnh đạm nói.

“Sao anh biết……em đâu có……” Hòa Hòa sau khí nhìn ánh mắt lạnh lùng của Trịnh Hài chột dạ không nói nữa.

Thấy Trịnh Hài đứng dậy muốn rời đi, Hòa Hòa kéo áo anh lại. Trịnh Hài vùng ra một lúc không được, hơi than thở: “Hòa Hòa, rốt cuộc em muốn thế nào.”

Hòa Hòa chỉ kéo gấu áo anh, cúi đầu không nói.

Trịnh Hài gỡ từng ngón tay cô ra, cứu chiếc áo tắm sắp bị kéo hết của mình.

“Anh thì muốn thế nào? Lúc đầu em giấu anh là vì không muốn quan hệ của chúng ta bị thay đổi, em lôi kéo Sầm Thế lừa anh là vì không muốn ảnh hưởng tới quan hệ của anh và Dương Úy Kỳ. Em chỉ là muốn anh không phải băn khoăn mà thôi, em sai sao?”

“Tiêu Hòa Hòa, em giấu trời giấu đất, tự cho là mình đúng, tự mình quyết định, nói dối liên tục, làm cho sự việc rối tung lên, em còn cảm thấy em có lý?” Trịnh Hài nói từng chữ rõ ràng.

“Sự việc rõ ràng là do tự anh phá hỏng! Cho dù em sai, em cũng không đến nỗi là tội ác tày trời đến mức anh không thèm để ý đến em!” Hòa Hòa lại khóc.

Trịnh Hài đứng dậy vứt thuốc mỡ bông băng dao kéo vào tủ thuốc, anh đi mấy bước trong phòng, lại vòng quay lại: “Không ngờ anh lại bị ngã vào trong tay cái con nhà đầu này!” Sắc mặt anh lúc tốt lúc xấu, hơi nghiến răng nghiến lợi, không đợi Hòa Hòa có cơ hội phản bác, liền quấn cả cô và ga trải giường bế vào phòng cô, cách một mét đưa tay ra vứt cô vào giường.

Lúc Trịnh Hài buông tay Hòa Hòa kêu lên một tiếng hốt hoảng “Á Ôi”, đợi lúc rơi xuống mới phát hiện ra, anh ném rất có kỹ thuật, vốn dĩ không động vào chân cô. Đợi cô thảm hại bò dậy, Trịnh Hài đã đi ra ngoài rồi.

Cô cắn răng rất lâu, Trịnh Hài lại quay lại, đặt một bát mỳ ở trên bàn đầu giường, lấy một chiếc áo ngủ dày ở trong tủ ra vứt xuống bên cạnh cô: “Thay vào, đừng để bị lạnh.” Anh tìm thấy điện thoại của cô, đặt xuống bên cạnh cô, “Đừng khóa cửa. Nửa đêm nếu đau, hay là sốt, thì gọi điện cho anh.”

Hòa Hòa đỏ cả mặt: “Đau chết cũng không cần anh quản.”

Trịnh Hài lạnh mặt nói: “Thật đáng tiếc, vết thương nhỏ này hình như không đau đến chết người.”

Tiêu Hòa Hòa vô cùng tức giận, cầm một con mèo vải trên bàn ném vào sau lưng anh, con mèo đó vừa nhỏ vừa nhẹ, cho dù trúng anh cũng sẽ không sao, nhưng hình như Trịnh Hài mọc mắt sau lưng, nghiêng người bắt lấy con mèo đó. Anh chỉ nhìn một cái, cầm con mèo vải đó đi ra khỏi phòng cô, trông có vẻ không có ý định trả cho cô.

Hòa Hòa nắm chặt con mèo còn lại trong tay, kìm nén sự kích động muốn ném ra ngoài một lần nữa, ngẩng mặt ngã xuống giường, đợt sau khi tiếng đóng cửa vang lên, cô dùng sức đập gối để xả giận.

Đập gối lúc lâu, tay cũng đã tê đi, còn cái chân bị thương đau rát đến mức cô cứ xuýt xoa. Hòa Hòa ôm gối lăn đi lăn lại trên giường đề phân tán sự chú ý, suýt nữa lăn xuống đất. Cô trùm kín mặt khóc một lúc, bắt đầu hối hận hôm nay quá nông nổi, hoàn toàn phản lại, trộm gà không được còn mất thêm gạo, lãi không được còn bị lỗ. Cô nỗ lực nghĩ những từ có liên quan, trong lòng nghĩ như thế này Trịnh Hài sẽ cho rằng cô vừa giảo hoạt vừa gây chuyện, càng khinh thường cô hơn.

Thật ra Hòa Hòa sớm đã phát hiện, từ lúc Trịnh Hài biết cô vừa hút thuốc vừa uống rượu, hơn nữa giả vờ như không có gì giấu anh một bí mật lớn, ánh mắt anh nhìn cô đã không còn giống trước đây, cô coi đó là Thất vọng.

Đầu óc cô rối loạn, tim đập không bình thường, chân đau, không buồn ngủ, ngồi dậy hít thở sâu một lúc, bật tivi lên, chuyển đi chuyển lại các kênh, cuối cùng tìm thấy một kênh có một bộ phim khá ổn, dừng ở đó.

Kết quả bộ phim này là phim kinh dị, kinh hãi lại đẫm máu, hồi hộp liên tục, nối liền với nhau, cô không kìm được hiếu kỳ xem tiếp, bị làm cho sợ đến nỗi toát hết mồ hôi lạnh, cắn góc gối che mặt, cuối cùng cũng xem đến kết thúc, Hòa Hòa thở phào nằm xuống, nhưng vừa nhắm mắt, trong bóng tối dường như có vô số hình ảnh đáng sợ ập đến, trong tai cũng bắt đầu nghe thấy những thứ không có thật, giống như là yêu quái biển đang hát. Ngay cả tiếng tik tak của đồng hồ báo thức trên đầu giường, cũng dường như đang kéo dài mãi mãi, tràn ngập cả căn phòng, trở thành một thứ tần suất đáng sợ.

Hòa Hòa run lẩy bẩy bật đèn bàn, trước mắt sáng lên, rõ ràng không có chuyện gì. Cô dùng áo quấn đồng hồ báo thức lại, đi một chân nhét đồng hồ vào một góc trong phòng cách xa chiếc giường của cô nhất.

Trong phòng chỉ có một chiếc gương trang điểm, lúc cô quay người lại lại dường như có bóng người lướt qua trong gương, chân cô mềm đi suýt nữa ngồi xuống đất, sau đó phát hiện đó rõ ràng là bóng của mình.

Cô vỗ vỗ ngực, lại nhảy về giường, tắt đèn, nhưng lờ mờ vẫn nghe thấy tiếng tik tak đó, đồng thời ập đến còn là hình ảnh bộ phim lúc nãy, trong lòng lại bắt đầu sợ hãi. Bỗng nhiên nghĩ đến rõ ràng có thể lấy pin ra, do đó cô lại nhảy đến đó lấy đồng hồ báo thức về.

Căn phòng không lớn, nhưng chạy đi chạy lại như vậy, cô đã toát mồ hôi, tự mình than một tiếng, nghĩ lại tối nay bản thân mình quá vô vị quá nông nổi, khiến bản thân mình trở nên lãng nhách thế này.

Hòa Hòa nhảy một chân đến rề căn phòng, áp tai vào tường nghe động tĩnh phòng bên cạnh. Phòng ngủ của Trịnh Hài chính là ở ngay bên kia tường, thời gian nghỉ ngơi của anh xưa nay rất quy luật, lúc này nhất định đã ngủ rồi, Hòa Hòa hy vọng có thể nghe thấy tiếng thở của anh, như vậy cô sẽ không thần hồn nát thần tính như thế.

Nhưng cách âm của căn phòng này tốt đến thế, ngoài tiếng tim đập của mình, cô cũng không nghe thấy gì khác.

Hòa Hòa cẩn thận kề tai vào tường, người ngồi xuống đất, dường như như vậy sẽ yên tâm hơn rất nhiều.

Cô mơ mơ hồ hồ dương như muốn ngủ, cảm quan chậm chạp lạ thường, trong lòng nghĩ có nên kéo chăn đến, rồi ngủ ở đây một đêm hay không.

Đúng lúc ấy cô lại nghe thấy một tiếng thở rất nhẹ, không phải là ở bên kia tường, mà chính là ở trong phòng cô. Trong phòng cô hình như có người!

Hòa Hòa kinh hãi dường như muốn hét lên. Lúc nãy chỉ bật đèn bàn, hơn một nửa căn phòng vẫn trong bóng tối, những đồ vật đó mờ mờ ảo ảo, không nhìn rõ cái gì. Còn điện thoại của cô lại để trên đầu giường, lúc này ánh sáng màu xanh thậm của đèn báo hiệu đang nhấp nháy, phủ lên không khí hồi hộp.

Sớm biết hôm nay có thể là ngày tận thế của cô, cô sẽ không cãi nhau với Trịnh Hài. Hòa Hòa nghĩ ngợi lung tung, tim càng đập mạnh hơn, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mà chân cô mềm nhũn đi, ngay cả sức lực đứng dậy cũng không có, tiếng thở yếu ớt đó ngày càng rõ ràng hơn.

Nhất định phải trốn ra ngoài. Trong lòng cô hiện lên cái ý nghĩ đó, ngồi trên mặt đất bám vào tường chầm chậm di chuyển đến hướng cửa, không còn để ý đến chân đau nữa.

May mà căn phòng không lớn, lúc này cách cửa cũng chỉ có mấy tấc. Lúc thành công động vào cửa, cô dùng sức vặn, mở mạnh ra, lại không biết là làm đổ cái gì, một tiếng rầm vang lên, sau đó có một thứ mềm mềm nhảy vào chân cô, Hòa Hòa và mèo Tiểu Bảo hét thất thanh. Sau khi cô hét lên liền hiểu ra, hóa ra tiếng thở yếu ớt lúc nãn phát ra từ mèo Tiểu Bảo trốn ở trong góc ngủ, mà cô không biết nó vào phòng mình từ lúc nào. Sau khi cô bị bỏng chân không còn lo nổi đến nó nữa, báo động được xua tan, Hòa Hòa im miệng, tim càng đập ghê hơn, chân đau lúc này dần dần ập đến, cô nắm cửa thử bò dậy từ mặt đất, lúc này đèn trên đầu sáng lên, Trịnh Hài đầu tóc rối tung quần áo lại không chỉnh tề đứng ở cửa, sắc mặt từ lo lắng nhanh chóng chuyển thành bực bội: “Hòa Hòa, em lại làm cái quái quỷ gì thế?”

Hòa Hòa không biết có sức lực từ đâu, bật dậy từ mặt đất, trong chốc lát nhảy vào lòng anh, ôm lấy cổ anh. Nếu không phải là vì sợ anh tức giận, cô vốn định vòng cả chân lên người anh: “Em sợ.” Giọng nói của cô run rẩy, lại lặp lại một lần nữa, “Em sợ.”

Trịnh Hài đáng thương dùng đủ mọi cách cũng không vứt bỏ được đám thuốc mỡ đó, đàng đưa cô vào phòng mình, nghe cô kể đứt đoạn ngắt quãng việc thần hồn nát thần tính như thế nào khi nữa đem xem phim kinh dị.

Trịnh Hài nhìn nhìn thời gian, đã qua nửa đêm rất lâu. Anh luôn khó ngủ, tỉnh dậy sẽ khó mà ngủ tiếp, cả buổi tối Hòa Hòa gây chuyện từng lần rồi lại từng lần, tâm trạng anh rất xấu, vứt cô lên chiếc ghế dài bên cạnh giường trong phòng anh, lại nằm về giường mình. Trên cái ghế dài ấy tuy anh không có cách nào ngủ nổi, nhưng với Tiêu Hòa Hòa mà nói đã là tương đối rộng rãi rồi.

Hòa Hòa tự mình biết ý, ngoan ngoãn cuộn thành một đống, tránh khỏi Trịnh Hài tức giận lại đưa cô về phòng mình. Tuy biết căn phòng đó chẳng có gì, nhưng cô quả thật rất sợ hãi.

Cảm giác có người ở bên cạnh thật an toàn, Hòa Hòa đã không nhớ nổi nội dung bộ phim hại cô không ngủ được mà cô mới xem đó. Cô mơ mơ hồ hồ giữa nửa ngủ nửa thức, nghe thấy Trịnh Hài cứ lật đi lật lại, cảm thấy rất có lỗi.

Cô nín thở, đếm hơi thở của anh, đến tận lúc hơi thở của Trịnh Hài vừa đều vừa nhẹ giữ ở cùng một tần suất, mới hồi phục lại hơi thở bình thường của mình.

Cái ghế dài cũ đó tuy rất rộng, nhưng chân cô không thuận tiện, nằm xuống rất không thoải mái, động nhẹ một lát, sẽ phát ra âm thanh két két, do đó cô nằm yên không động, một lát sau cảm thấy sắp gẫy eo. Cô buồn ngủ lăn trên ghế lúc lâu cũng không ngủ được, dựa vào chút ánh sáng lọt qua khe cửa sổ, phát hiện Trịnh Hài ngủ rất nghiêng, một nửa giường còn trống, hơn nữa anh đã ngủ say.

Hòa Hòa dùng chăn cuốn mình thành ống, di chuyển đến trước giường, nghiêng người, ngã xuống một nửa giường trống của Trịnh Hài.

Động tác của cô rất nhẹ, lại cẩn thận vốn dĩ không động vào Trịnh Hài, nhưng anh dường như vẫn bật dậy giống như là giật điện, đồng thời đèn bàn cũng bật lên.

“Tiêu Hòa Hòa, em lại muốn làm cái gì?” Trịnh Hài hỏi với âm mũi rất nặng.

“Mộng du, em đang mộng du.” Không ngờ anh lại nhạy bén như thế, Hòa Hòa quá lúng túng, nằm thẳng trong cuộn chăn, nửa nhắm mắt nói, sau đó phát ra tiếng thở rất nặng, giả vờ ngủ. Nhưng cô cảm thấy được, Trịnh Hài vẫn dựa vào đầu giường, không nằm xuống nữa, đèn cũng không tắt.

“Hòa Hòa.” Giọng nói trong đêm nghe vô cùng khàn của Trịnh Hài vang lên về phía cô. Cô không dám mở mắt, không động đậy. Lúc lâu sau Trịnh Hài lại nói, “Anh biết em chưa ngủ. Cẩn thận cân nhắc lời đề nghị của anh, ra nước ngoài học hai năm, đợi lúc em quay lại, chúng ta sẽ kết hôn.”

Tiêu Hòa Hòa mở to mắt, nhìn về phía Trịnh Hài. Nhưng dù anh bật đèn bàn, nhưng lại ở trong bóng tối, chỉ thấy đường nét, không nhìn rõ vẻ mặt, chỉ biết anh đang nhìn bản thân mình.

Mà ánh đèn đó chiếu đúng vào mặt Hòa Hòa, biểu hiện của cô lúc này anh nhìn rõ hết, Hòa Hòa đoán vẻ mặt mình nhất định là rất sững sờ.

Cô chuyển chuyển chỗ, muốn ặt mình ra ngoài phạm vi ánh đèn, không thành công. Nhưng Trịnh Hài phát hiện động cơ của cô, liền hơi điều chỉnh hướng ánh đèn, sau khi ánh đèn trước mặt tối đi, cảm giác áp lực của Hòa Hòa không còn mạnh mẽ như thế nữa, cô bất ngờ hỏi: “Hai tiếng trước anh vẫn còn không thèm đếm xỉa đến em, bây giờ anh lại nói muốn lấy em, bây giờ anh có tỉnh táo không vậy?”

“Anh không muốn lôi em vào trong sóng gió lộn xộn này, liên lụy khiến em phải chịu thiệt thòi, làm cô Lâm mất mặt. Cho nên anh cần chút thời gian giải quyết, cũng cần thời gian để mọi người quên đi. Hòa Hòa, anh cho rằng em có thể hiểu.”

“Anh không hỏi em có đồng ý gả cho anh không hả?” Hòa Hòa lấy dũng khí hỏi. Cô cảm thấy bản thân mình nằm ở đó nói chuyện với Trịnh Hài quá yếu thế, cho nên cô quay đi quay lại quấn cả chăn ngồi dậy. Sau đó cô phát hiện cái dáng vẻ ngồi song song vai kề vai với anh càng mờ ám hơn, do đó cô quay lại cái dáng con tằm nằm xuống.

Lúc Hòa Hòa lăn đi lăn lại, Trịnh Hài không nói gì. Cho đến tận lúc cô lại nằm xuống, anh lại nói: “Em chủ động trèo lên giường anh, anh cho rằng em sẽ không phản đối.”

“Lúc nhỏ em cũng thường ngủ ở giường anh.” Sau khi Hòa Hòa phản bác, phá hiện câu nói ấy hình như có ý không rõ ràng, mặt lại bắt đầu nóng lên.

Lúc nhỏ cô quả thật thường trèo lên giường anh, thường thường nửa đêm chạy từ phòng mình, chen lên giường anh. Có lần anh khóa cửa, Hòa Hòa không vào được, liền khóc không thành tiếng ở bên ngoài phòng, cũng không biết làm sao anh nghe thấy, cuối cùng vẫn dậy mở cửa cho cô vào.

Hoà Hòa ngủ không ngoan, thường nằm ngang nằm dọc, đè chân lên bụng anh, rúc đầu vào nách anh. Cho nên anh thường nhân lúc Hòa Hòa ngủ, dùng chăn quấn vào giống như cuốn tã thật chặt, hại cô không động đậy được. Sau này bản thân cô cũng nuôi dưỡng thành cái thói quen ấy, lúc ngủ quấn chăn thành ống xung quanh người, giống như là một cái bánh rán lớn.

Nhưng đó đều là chuyện rất lâu trước đây. Bắt đầu khoảng từ lúc anh lên phổ thông, liền không cho phép Hòa Hòa ngủ giường anh nữa. Lúc đó nếu Hòa Hòa nhất định ở giường anh không đi, anh sẽ nằm trên sô pha, lâu dần Hòa Hòa cũng không bám lấy anh nữa.

Trịnh Hài chẳng lạ gì kiểu nói chuyện lạc đề đó của Tiêu Hòa Hòa, đặc biệt là canh ba nửa đêm lúc đầu óc cô chậm chạp. Anh trực tiếp bỏ qua, tiếp tục nói: “Em đã không có bạn trai, mà anh cũng không có vợ chưa cưới, vậy chúng ta đương nhiên nên kết hôn. Lúc đầu nếu không phải là em…….có lẽ bây giờ chúng ta đã kết hôn rồi.” Trịnh Hài bình tĩnh trình bày, giống như là nói: “Mặt trời mọc đằng đông, trái đất quay từ tây sang đông” vậy.

Tiêu Hòa Hòa lại bò dậy, vứt chăn ra, ngồi vào vị trí đối diện với Trịnh Hài, tư thế như vậy sẽ mạnh hơn chút: “Anh trai, nhưng người coi một lời nói đáng ngàn vàng như anh, trước khi nói nên cẩn trọng một chút.”

“Em cảm thấy là anh thuận miệng nói vậy sao?”

“Nếu không phải là anh biết chuyện đó, anh vốn dĩ không có ý nghĩ muốn lấy em. Anh không cần vì một việc mà liên lụy cả đời. Em nói nhiều lần như thế, em không cần bù đắp. Trên thực tế qua nhiều năm như vậy, nếu không phải là Thời Lâm và Sầm Thế xuất hiện, em vốn đã thật sự quên đi. Sao anh luôn không tin lời em nói là thật lòng chứ?”

“Hòa Hòa, những ngày chúng ta xa nhau, anh sống không thoải mái, em cũng sống không được tốt. Anh cho rằng điều đó đủ chứng minh chúng ta nên ở bên nhau.”

“Đó là vì trong lòng anh thấy có lỗi với em, mà em lại sợ ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của anh mà lo lắng không yên. Nếu không phải là em không cẩn thận nói lỡ miệng, anh không hề biết gì, vỗn dĩ tất cả vẫn sẽ như trước đây.”

“Không phải là em đã từng hỏi anh, tại sao lại chia tay không? Lúc Úy Kỳ hỏi anh có yêu cô ấy không, anh nhìn vào mắt cô ấy, anh lại không có cách nào thuận theo tâm nguyện của cô ấy mà nói ra chữ đó. Hơn nữa, lúc em và Sầm Thế ở bên nhau, anh thấy quá chướng mắt. Nếu em cũng nói mãi cái vấn đền này……..”

“Ồ, anh quả nhiên không yêu cô ấy bao nhiêu, bởi vì thật ra anh không yêu bất kỳ ai, bao gồm cả bản thân anh. Nhưng anh không thể phủ nhận anh rất thích cô ấy. Nhưng con người anh quá thành thật, chưa từng chịu nói dối. Cô ấy rời xa anh đường nhiên không phải là anh không nói từ đó, mà là vì cô ấy yêu nhiều hơn anh, cho nên mới ra đi. Còn về Sầm Thế……bởi vì anh không thích Sầm Thế, cho nên mới nhìn tụi em ở bên nhau mà vô cùng chướng mắt. Gặp người anh không ghét, ví dụ như anh Thời Lâm, ví dụ như những người trước đây anh giới thiệu cho em, nếu em và họ ở bên nhau, anh vốn dĩ sẽ vô cùng vui mừng.”

Trịnh Hài đau đầu: “Hòa Hòa,em có thể đừng cứ nói mãi cái điểm đó không? Chúng ta nói là sau này.”

“Nhưng anh có thể phủ nhận, nếu chuyện đó không xảy ra, hoặc là anh chưa từng biết, vậy anh vốn dĩ không thể đưa ra quyết định như vậy?”

Kết quả của trận cãi vã này là, Trịnh Hài cuốn Tiêu Hòa Hòa từ đầu đến chân rồi vứt vào giữa giường, bản thân anh ngủ ở chiếc ghế dài đó.

Hòa Hòa vừa mệt vừa buồn ngủ, sau đó liền ngủ thiếp đi. Lúc mở mắt trời vừa mới sáng. Cô đang nằm mơ ngồi xe cáp treo đi lên núi, lắc lư lắc lư, rất lâu sau mới tỉnh dậy, phát hiện bản thân mình cuộn thành hình con tằm nằm trong chăn, nhưng đã nằm trên giường của mình, chắc chính là lúc nãy nằm mơ bị Trịnh Hài vứt quay về.

Cô Vương từ sớm đã kịp quay lại từ quê, thấy hốc mắt Trịnh Hài lõm sâu vào trong vừa kinh ngạc vừa xót xa, kiên quyết khuyên anh nghỉ ngơi thêm mấy ngày rồi hãy đi làm. Đợi lúc bà nhìn thấy chân Hòa Hòa như là chân heo dường như muốn sụp đổ: “Ôi tiểu tổ tông của tôi, tôi mới đi có một buổi tối thôi mà!”

P/s:Chương này dài thật đúng là quà valentine có khác.Tuy nhiên hôm nay mới post được vì hôm qua mải đi chơi,sorry mọi người nha,coi như quà muộn vậy ^-^

Chương 30.1

Lúc ăn sáng, Tiêu Hòa Hòa tiếp tục chủ đề sớm hơn một chút của tối qua, nhắc đến việc bản thân mình khi nào về nhà ở, Trịnh Hài sầm mặt bảo cô im miệng.

Có lẽ vì tối qua ngủ không ngon, Trịnh Hài không đi làm, cả buổi sáng đều ở trong phòng ngủ không xuất hiện, chắc là ngủ bù.

Tiêu Hòa Hòa sưng chân không đi được đâu, nửa nằm trên giường, đắp chăn, trên chân đặt máy tính, vừa làm một bức tranh, vừa mở khung chat, cứ năm phút lại liếc một cái.

Công việc cũ đã xin nghỉ khi cô có kế hoạch đi thành phố C. Nhưng mấy ngày nay thỉnh thoảng cô cũng giúp người khác làm chút việc vặt, vẽ trang phụ bản, thiết kế bìa, làm một số truyện tranh, kiếm chút tiền tiêu vặt, cho dù không dùng tiền tiết kiệm hay là tiền của mẹ, cũng có thể sống qua ngày.

Cũng coi như là có chút sở trường không đến nỗi chết đói, đây coi như là ưu điểm duy nhất của cô trong hơn 20 năm qua.

Mẹ Trịnh Hài đã từng kỳ vọng cô trở thành nữ họa sỹ nổi tiếng, mẹ cô đã từng cổ vũ cô tiếp tục học lên làm nghiên cứu mỹ thuật, kết quả cô lại can tâm tình nguyện làm một họa sỹ không nổi bật gì, hàng ngày dựa vào yêu cầu của khách hàng mà làm từng sản phẩm, chút linh khí lúc nhỏ đó đã sớm bị mài mòn hết rồi, mà bản thân cô lại cảm thấy rất hài lòng.

“Mình chính là một khúc củi mục, khiến ai cũng thất vọng.” Hòa Hòa nản lòng nghĩ.

Room chat mà cô thường tham gia rất náo nhiệt. Một đám người đang giúp một anh chàng tham mưu cách thức cầu hôn. Người trong nhóm đó đều làm thiết kế, đủ loại tầng lớp đa dạng. Do đó rất nhiều người bắt đầu nghĩ lại hình ảnh bản thân mình cầu hôn hoặc là được cầu hôn.

Đa phần Hòa Hòa chỉ làm người vô hình trong nhóm, lúc này nhìn một lúc tình hình, bỗng nhiên hỏi: “Khi được cầu hôn, làm sao biết được người đó có thật sự yêu bạn hay không chứ?”

“Ha ha ha, em gái em là 8x không phải 9x đúng không?”

“Em không nghe nói, hôn nhân là thành ý lớn nhất của đàn ông dành cho người phụ nữ hả?”

“Yêu thì làm đi, làm đi.”

“Chú ý ảnh hưởng, trong nhóm còn có trẻ con đấy.”

“Có người cầu hôn với em gái hả? Đầy đủ hai yêu cầu chứ? Bao gồm: và tiền tài dáng vóc?”

“Nếu em yêu thì giữ lấy, nếu không yêu thì đá anh ta đi.”

Tiêu Hòa Hòa: “…….”

Hòa Hòa hơi buồn bực, tắt khung chat, làm xong mấy bức tranh đó bắt đầu lên mạng xem phim. Tìm tứ khóa: thanh mai trúc mã, mưa dầm thấm lâu, vì quan hệ mà yêu nhau. Tìm ra được một đống phim điện ảnh, không có một phim nào hay, mỗi phim xem được 5 phút liền tắt đi.

Cô bắt đầu nghĩ lại hành động và lời nói tối qua, cảm thấy bản thân mình hơi quá. Nói gì hơn nữa, Trịnh Hài cũng là đang cầu hôn cô, tuy tình cảnh vô cùng không lãng mạn, thậm chí còn giống như là sắp xếp nhiệm vụ. Hơn nữa, tối qua Trịnh Hài cũng đang nỗ lực nói rõ, anh thích bản thân mình, cách thức tuy hơi kỳ quặc, nhưng đối với anh mà nói, đã là rất không dễ dàng rồi. Nhưng cô lại rất không biết điều, cho dù trong lòng cô nghi ngờ và bất an, cũng không nên cãi nhau với anh, Elizabeth đối mặt với lời cầu hôn của ngài Collins có thể nói một hai câu cảm ơn, huống hồ người cô đối mặt là Trịnh Hài?

Hòa Hòa càng nghĩ càng hối hận, cảm thấy bản thân mình nhất định phải đi xin lỗi Trịnh Hài. Đợt trước cô nói mấy câu nặng lời, khiến quan hệ của cô và Trịnh Hài xấu đi, cô mềm mỏng và khổ nhục kế đều đã cùng dùng đến, mới có thể trở nên tốt hơn một chút, lại bị cô phá hỏng. Ít nhất cô phải cho Trịnh Hài hiểu rõ, bản thân mình không phải là vì không thích anh mới từ chối, càng phải để cho anh biết, anh thật sự không cần có trách nhiệm gì với cô hết.

Cô nghĩ sẵn trong đầu mấy lượt, nghĩ làm sao nói mới có lý có căn cứ lại thỏa đáng, không đến nỗi làm Trịnh Hài tức giận nữa, nhưng cuối cùng vẫn không tạo thành được câu thích hợp. Đúng vào lúc đó, cô Vương gọi cô xuống ăn trưa.

Lúc ăn cơm trưa Hòa Hòa tiếp tục suy nghĩ sẵn trong đầu lời xin lỗi, do đó ăn rất chậm. Trịnh Hài ăn ít, sớm đã ăn cơm xong, nhưng chưa rời đi, mà cúi đầu xem báo.

Đây là quy tắc xưa nay của anh, nếu không có tình hình gấp gáp, không được bỏ đi trước khi người khác chưa ăn xong, đây là phép lịch sự cơ bản, anh luôn coi trọng lời nói việc làm mẫu mực.

Hòa Hòa cũng sắp ăn xong, nói nghĩ trong đầu một lần cuối cùng, nhìn nhìn cô Vương đã ra vườn, do đó chuẩn bị mở miệng.

“Cái đó…..”

Lúc này điện thoại của Trịnh Hài reo lên mấy tiếng, anh cầm lên xem, Hòa Hòa cũng ngẩng đầu nhìn. Điều khiến Hòa Hòa kinh ngạc đó là, hình như anh cười cười, bắt đầu soạn tin nhắn. Nội dung tin nhắn của anh chắc rất ngắn, bởi vì chỉ dùng 4,5 giây liền soạn xong.

Hòa Hòa tạm dừng lại lời cô muốn nói.

Một lúc sau, chuông tin nhắn lại kêu lên ding ding. Trịnh Hài nhìn nhìn, gọi điện thoại lại.

Anh gần như không nói gì mấy, chỉ là mấy trợ từ và từ đơn âm tiết: “Ồ…..Ừ, được.”

Câu cuối cùng của anh dài nhất: “Biết rồi, buổi chiều gặp.”

Nhưng đầu bên kia điện thoại rõ ràng là phụ nữ, hơn nữa giọng nói yểu điệu.

Anh nhìn Tiêu Hòa Hòa đang nhìn anh chăm chú: “Lúc nãy em muốn nói cái gì?”

“Không có gì.” Hòa Hòa không có tâm trạng xin lỗi.

Do đó Trịnh Hài lại tiếp tục cúi đầu xem báo, cho đến tận lúc Hòa Hòa ăn cơm xong, anh mới đặt báo xuống, cùng Hòa Hòa lên lầu.

Bàn chân của Hòa Hòa cũng hơi bị bỏng, lúc đặt xuống đất sẽ bị đau, cho nên cơ bản là cô nắm lấy tay vịn cầu thang, giống như là con thỏ nhảy từng bậc lên, dáng vẻ rất thảm hại. Nhưng Trịnh Hài không có chút ý định muốn giúp đỡ.

Ăn cơm trưa xong Trịnh Hài liền ra ngoài, cho đến tận chiều tối mới quay lại.

Lúc anh quay lại, Hòa Hòa đang ngồi ở bệ cửa sổ ngắm mặt trời chiều, quả cầu lớn màu vàng đỏ đung đưa khiến mắt cô nhìn vào cái gì cũng đều là một cái bòng mờ mờ, mạ lên một lớp vàng kim.

Một chiếc xe đi ngược lại mặt trời chiều chạy vào cổng, lúc Trịnh Hài xuống xe, dáng người cao gầy trở thành một chiếc bóng cắt tao nhã được mạ ánh vàng, mà chân anh kéo thành một cái bóng dài hơn, bị gấp ở bên tường, lại chiếu lên tường, khiến Hòa Hòa nhớ lại một nhân vật cổ tích nổi tiếng Chú chân dài.

Cô dụi dụi đôi mắt bị ánh mặt trời làm lóa đi, muốn nhìn rõ hơn một chút, lúc mở mặt ra lại nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp nhỏ nhắn khác, nhón chân lên ôm lấy cổ Trịnh Hài, hôn lên trán anh một cái, lập tức lên xe, lao vọt đi. Hóa ra xe đó không phải là của Trịnh Hài, anh lại chịu ngồi xe của người khác.

Trịnh Hài hình như ngẩng đầu lên nhìn về phía cô. Cho dù anh đứng ngược nắng, Hòa Hòa lại đang lóa mắt, nhưng cô biết trong ánh mắt anh đem theo sự không tán đồng, bởi vì hành động vừa không đẹp mắt lại không lịch sự. Cô lập tức nhảy xuống bệ cửa sổ, quên mất chân bị thường, lúc xuống đất nhất thời hốt hoảng, không chỉ động vào vết thương, còn bị đập một cái, hại cô liên tục kêu lên đau đớn, nước mắt gần như chảy xuống.

Sau đó Hòa Hòa liền mượn cớ bản thân mình đau chân không chịu xuống lầu ăn cơm, mà trốn trong phòng tùy tiện ăn chút đồ.

Cô mới không thừa nhận là tức giận vì đố kị, hơn nữa cô ngồi ở trên bệ cửa số cũng tuyệt đối không phải là đợi anh quay về.

Nhưng người đàn ông này, tối qua cầu hôn với cô, hôm nay lại có dáng vẻ như không có việc gì, cơ thể vừa khỏi hai hôm, hôm nay mới ra ngoài lần thứ 2, lập tức đã có người phụ nữ mới rồi. Cho dù là đứng trên lập trường hoàn toàn khách quan, cô cũng có đủ lý do để khinh thường anh.

Trịnh Hài đi vào phòng Hòa Hòa, Hòa Hòa đang ngồi trên giường ôm máy tính xem phim. Anh vừa mới đi lại gần, cô lập tức gập màn hình lại, khuôn mặt cảnh giác.

Trịnh Hài hỏi: “Chân lại đau? Mời bác sỹ đến thêm một chuyến nữa nhé.”

“Cả người em đều đau.” Hòa Hòa giận dỗi nói.

“Cả người đau thì nằm xuống, đừng nghịch máy tính.” Trịnh Hài lấy đi chiếc máy tính trên tay cô, Hòa Hòa mím chặt môi.

Trịnh Hài kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường cô. Anh thay một bộ quần áo ở nhà, nhưng không biết là có phải là tác dụng tâm lý hay không, Hòa Hòa luôn cảm thấy trên người anh dường như có mùi nước hoa phảng phất bay qua mũi. Bản thân Hòa Hòa chưa từng dùng nước hoa.

“Có phải là em có lời muốn nói với anh?” Trịnh Hài hỏi.

“Lại không muốn nói nữa rồi” so với “không có” lại thêm một tội nói dối nữa, không bằng nói thật.

“Có liên quan tới chuyện tối hôm qua?”Trịnh Hài dẫn dắt từng bước.

“Tại sao anh muốn lấy em chứ? Anh thích em điều gì chứ? Ngay cả cái lý do ấy anh cũng không nói ra được, chẳng lẽ anh không cảm thấy quyết định đó rất liều lĩnh sao? Ít nhất anh cũng biết rõ ràng tại sao lại muốn lấy Dương Úy Kỳ đúng không. Nhưng ngoài cái lý do em nói, anh còn có lý do nào khác để muốn lấy em không?”

Trịnh Hài lại bắt đầu ấn thái dường, đây đã trở thành thói quen mới nhất của anh.

“Hòa Hòa, anh hy vọng trong cuộc sống sau này, hàng ngày đều có em. Lý do này đã đủ chưa?” Lúc anh nói, vẻ mặt rất nhẫn nại.

“Vẻ mặt của anh kỳ lạ quá.” Hòa Hòa bĩnh tĩnh chỉ ra, “Tối qua anh còn chưa trả lời em, nếu việc đó không xảy ra, hoặc là nếu anh vẫn luôn không biết……”

Trịnh Hài hít thật sâu mấy lần: “Hòa Hòa, anh cho rằng làm bất cứ việc gì, kết quả là quan trọng nhất, quá trình chỉ là trình tự bắt buộc để đạt được kết quả mà thôi. Em không cần giả thiết nhiều cái “nếu” như vậy.”

“Nhưng em cảm thấy, “quá trình” mới là quan trọng nhất, kết quả chỉ là mấy chữ mà thôi. Sư thái đã nói, quá trình khó coi, tất cả chỉ là uổng công.”

“Quá trình sao lại khó coi? Sư thái là ai?” Trịnh Hài hơi chau mày lại.

Hòa Hòa phản bác, nhân lúc Trịnh Hài thất thần, trong chốc lát lao vào lòng anh, ôm lấy eo anh.

Trịnh Hài vốn dĩ ngồi trên ghế, bị cô lao vào, theo phản xạ đứng dậy đỡ lấy cô, lập tức đẩy quay lại giường: “Em muốn làm cái gì?”

“Anh xem, anh rõ ràng là kháng cự lại sự thân mật của em theo bản năng, lại định thuyết phục em tin anh là vì yêu em mà muốn lấy em. Anh thuyết phục nổi bản thân mình không?”

Trịnh Hài gần như tranh cãi vô ích: “Tiêu Hòa Hòa, em quả thật là vô lý.”

“Trước đây em cũng vô lý như thế mà!” Hòa Hòa dùng chăn che kín bản thân mình từ đầu đến chân.

Hòa Hòa ở trong chăn, tim đập nhanh hơn một chút, nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên. Haizz, lại kích động rồi, sao gần đây lại dễ bị kích động thế chứ. Trịnh Hài trước đây luôn dạy cô, lúc càng kích động càng phải nói ít, bởi vì rất dễ nói sai. Trí nhớ cô luôn kém như vậy.

Đều trách trên người Trịnh Hài có mùi nước hoa kích thích đến thần kinh của cô, cô hơi bị dị ứng với nước hoa, nghe thấy tiếng Trịnh Hài đi ra ngoài, Hòa Hòa bò dậy từ trong chăn, ngồi đờ đẫn một lúc, lại tiếp tục xem bộ phim lúc nãy bị Trịnh Hài cắt ngang.

Bộ phim này được gọi là phim sắc tình, nhưng lại rất nặng nề, được cái nam nữ nhân vật chính rất xinh đẹp, cảnh cũng coi như là đẹp. Hòa Hòa xem đến mức ngáp liên tục.

Đây là câu chuyện vì quan hệ mà yêu nhau. Nam chính nữ chính là bạn bè bình thường, bởi vì một lần quan hệ ngoài ý muốn, do đó yêu cơ thể của đối phương, sau đó thì ở bên nhau.

“Vậy cũng phải có hứng thú với cơ thể của đối phương mới được. Anh có hứng thú với em không? Hừ.” Hòa Hòa lẩm bẩm một mình, nghĩ đến tối qua Trịnh Hài nằm trên ghế cuộn tròn mấy tiếng, và cảnh tượng đẩy cô rất mạnh lúc nãy. Cô véo tai con mèo vải, vẫn không hết tức giận, lại dùng rằng cắn rất lâu.

Một đôi mèo chỉ còn lại một con này, con kia sau khi bị Trịnh Hài đem đi anh vẫn không trả lại.

Mỗi lần hễ cô nhắc đến Trịnh Hài vì việc đó mà muốn bù đắp cho cô, anh liền không có lời gì để nói. Anh thật sự là một người thành thật. Hòa Hòa lại cắn con mèo vải đó, cắn xong nghĩ đến vải dùng để may con mèo này đều là quần áo cũ, bông nhét cũng đã từ rất nhiều năm rồi, liền nhanh chóng nhảy xuống giường đi súc miệng.

Lúc muộn hơn một chút, cô Vương phát hiện Hòa Hòa nhảy lò cò xuống lầu, hơn nữa hơi lấm la lấm lết, mò thằng vào trong bếp.

“Hòa Hòa, chân cháu không tiện, cần cái gì gọi cô lấy cho cháu là được.” Cô Vương nói.

“Cháu lại bị trật chân rồi, muốn tìm một bình rượu để cho đỡ sưng.”

“Cồn y tế có được không?”

“Ồ…….trên mạng nói, rượu tương đối tốt.” Hòa Hòa nói mặt không biến sắc.

Sau đó cô cự tuyệt sự giúp đỡ của cô Vương, cầm lấy bình nhỏ đựng rượu trắng 50 mấy độ mà cô Vương đưa cho đó cà nhắc đi lên lầu.

Tối nay sớm hơn một chút cô thật sự đã bị trật chân, họa vô đơn chí. Nhưng ….. Hòa Hòa nghiên cứu một lát cái bình rượu trông cũng không tồi đó, rót một chút lên khớp xương, nặn đến mức nóng lên, nhưng lúc đổ thêm, không cẩn thận đổ rượu vào vết bỏng, đau đến mức cô rơi nước mắt. Cô ngẩng đầu lên uống mấy ngụm rượu trắng, cảm giác bóng rát ập đến, đau đớn giảm đi không ít.

Chương 30.2

Thời gian muộn dần. Hòa Hòa tắt điện đi, ngồi trong bóng tối một lát, dùng di động gọi điện cho Trịnh Hài.

Trịnh Hài ngủ quả thật là sớm, giọng nói dụi dàng lại mơ hồ: “Việc gì?”

“Em có thể đến phòng anh không? Em sợ. Bộ phim kinh dị tối qua…..”

“Đi tìm cô Vương.”

“Cô ấy ngủ ngáy.”

“Vậy thì bật đèn.”

“Nhưng…..”

“Ngày mai hãy gây chuyện tiếp, anh rất buồn ngủ.”

“Tối nay xin lỗi. Tối qua cũng xin lỗi.”

“Ồ, không sao.”

“Em có thể đến phòng anh được không?”

Trịnh Hài tắt điện thoại đi.

Hòa Hòa nghiến răng, lại ngồi trong bóng tối một lúc, uống nốt chỗ rượu còn lại, lại nhai mấy miếng kẹo cao su, sau đó dùng phương pháp yoga hít thở sâu, thử chìm vào trạng thái suy tưởng trong truyền thuyết, nhưng không thành công.

Nửa đêm yên tĩnh, trăng đã lên giữa trời, cô Vương và mèo Tiểu Bảo đều đã ngủ, đèn trong phòng Trịnh Hài cũng đã tắt. Tiêu Hòa Hòa mặc quần áo ngủ rất dày lén lén lút lút trước tiên thò đầu thò cổ ra từ phòng mình quan sát một lượt tình hình, lại nhảy một chân ra, trong tay cầm chiếc đèn pin có ánh sáng rất mạnh.

Người trong căn nhà này không nhiều, người dọn dẹp đến vào ban ngày, buổi tối chỉ có cô Vương ở dưới lầu. Người già ngủ rất sớm, lúc này đang là lúc ngủ say.

Hậu quả sau này của bộ phim kinh dị tối đó vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nhưng so với kế hoạch của cô, lúc này Hòa Hòa vừa lo lắng vừa hơi hưng phấn, hơn nữa chất cồn loại nặng ấy dần dần phát huy tác dụng, đến nỗi cô không để ý đến cảnh tượng này rất giống cảnh trong phim kinh dị.

Bảng điều khiển điện của cả căn nhà nằm ở sau bức tranh sơn dầu ở góc rẽ cầu thang, mà van không khí ấm ở tầng 2 luôn ở một góc khác. Cô lần mò tường đi đến, tắt hết tất cả các đèn điện ở tầng 2, tiện tay tắt luôn cả van không khí ấm.

Cô Vương nhất định đừng nửa đêm tỉnh dậy, sẽ bị cô làm cho sợ chết. Hòa Hòa vừa cầu khẩn, vừa vỗ vỗ ngực nỗ lực làm cho bản thân mình chấn tĩnh lại. “Mình không phải là làm việc xâu, mình đang cứu vớt linh hồn một người nào đó.” Cô nói nhỏ tự an ủi bản thân mình, sau đó làm một động tác buồn nôn.

Chắc là quá hồi hộp, hơn nữa hơi có cảm giác choáng váng. Cho dù lần mò từng bậc lên lầu, cũng sẽ có thể bước nhầm một bậc, bỗng chốc ngã xuống đất, may mà thảm trải nền đủ mềm, quần áo cô cũng đủ dày, không phát ra âm thanh gì.

Lúc cô đi qua phòng mình, từ cửa ôm lấy cái chăn đã cuốn thành đống. Ôm một đống đồ to như vậy nhảy lò cò một chân rất không thuận tiện, may mà cách cửa phòng Trịnh Hài có mấy bước. Thật là may mắn, anh không khóa cửa.

Hòa Hòa chân tay rón rén nhẹ nhàng mở hé cửa, luồn người đi vào, vẫn chưa đứng vững, liền nghe thấy giọng nói thanh lạnh truyền đến từ giường: “Tiêu Hòa Hòa, ra ngoài.”

“Mất điện rồi, em sợ…….” Hòa Hòa nhanh chóng đi về phía giọng nói của anh. Trong phòng anh quá tối, một chút ánh sáng cũng không có. Cô đập chân vào giường, kêu nhẹ một tiếng, nửa ngã xuống giường, động vào cơ thể Trịnh Hài. Trịnh Hài lại ngồi bật dậy, đưa tay ra bật đèn.

“Tạch” một tiếng, lại không thấy ánh đèn, anh “í” một tiếng. Hòa Hòa nói: “Đừng bảo em ra ngoài, em sợ. Em ngồi ở đây cả buổi tối được không?”

Trịnh Hài không nói nữa, kéo kéo chăn, dịch dịch sang một bên.

Vậy là đồng ý rồi. Hòa Hòa rất không khách khí trèo lên giường anh, một lần nữa cuốn mình thành cái ống, ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh anh. Sau khi nằm xuống phát hiện quên đem theo gối, lúc cô vươn người ra gấp lên gấp xuống chiếc chăn thử gấp một đoạn chăn thành gối, Trịnh Hài dịch hơn một nửa chiếc gối của mình về phía cô. Anh dừng lại một lát, giọng nói gần như không thể tin được: “Buổi tối em đã uống rượu?”

“Chân em đau, dùng chút rượu giảm đau.”

“Không phải là có thuốc giảm đau sao?”

“Uống thuốc đó sẽ đau dạ dày.”

“Phiền phức.” Trịnh Hài lầm bẩm một câu, lại nằm quay lưng lại với cô. Chắc là tối qua nằm trên ghế quá mệt, anh lại không đến bên đó nằm. Nhưng từ hơi thở yếu ớt của Trịnh Hài phán đoán, anh cách cô rất gần.

Hòa Hòa yên lặng nằm một lúc, thò chân và tay ra ngoài chăn. Hành độn tắt van không khí ấm của cô lúc này dần dần phát huy tác dụng, nhiệt độ trong phòng dần dần giảm xuống, một lớp chăn lụa mỏng manh không chống lại được không khí lạnh.

Cô hít một hơi thật sâu, thò chân và tay đã lạnh ngắt của mình vào trong chăn Trịnh Hài, trong lòng thầm ca ngợi bản thân mình thông minh. Rượu mạnh không được 200ml đó tuy không đến nỗi làm cô say, nhưng ít nhất cũng làm cho da mặt cô trở nên dày hơn nhiều.

Chân tay Hòa Hòa vừa vượt qua ranh giới, vẫn chưa động đến Trịnh Hài một chút nào, Trịnh Hài đã lật người đè chăn xuống dưới người, khiến cô không có chỗ ra tay.

Hòa Hòa lẩm bẩm một câu, xông lên ôm lấy anh: “Em lạnh.” Sau đó vẫn tự mình thét lên: “Chân em chân em, đau!” Bởi vì lúc Trịnh Hài quay người bỏ cô ra, chân bị thương của cô đập mạnh vào giường.

Trịnh Hài lật mình, dùng một tay nhanh chóng che miệng cô lại, ngăn cản cô tiếp tục phát ra tiếng, một tay kìa chầm chậm lần mò đến chân cô, từ góc chân đến tận mắt cá mới bị thương. Chân cô vừa sưng vừa lạnh, Trịnh Hài dùng tay giúp cô chườm một lát. Nhét chân cô vào trong chăn, dùng chăn quấn thật chặt cô lại, chuyển đến một bên giường. Sau đó anh lại nằm quay lưng lại với cô.

Hòa Hòa trong chiếc chăn như kén tằm đó quay đi quay lại, vùng vẫy một phút liền mới thoát thân được, cô nhanh chóng luồn vào trong chăn Trịnh Hài, kề sát chân tay lạnh lẽo vào người anh, run rẩy nói: “Em thật sự lạnh.”

Trịnh Hài không động đậy, không biết là ngủ thật hay là giả vờ ngủ.

Tiêu Hòa Hòa được voi đòi tiên bám lấy Trịnh Hài như gấu ôm cây. Gió Bắc bên ngoài thổi vù vù, phòng tắt không khí ấm thật sự rất lạnh, mà cơ thể Trịnh Hài tuy không coi là nóng, nhưng dựa vào cũng ấm áp hơn nhiều.

Hòa Hòa hồi hộp lạ thường, dường như cả căn phòng đều tràn đầy tiếng tim đập của cô. Cô lại đọc mấy câu a di đà phật ở trong lòng, quyết tâm luồn tay vào trong áo anh, ôm lấy eo anh. Cơ thể Trịnh Hài không chỉ nhìn không tồi, sờ vào cũng rất thoải mái, hơn nữa rất ấm áp.

“Tiêu Hòa Hòa, có phải là em uống say rồi.” Giọng nói lạnh lùng của Trịnh Hài truyền đến một cách kỳ lạ từ trong bóng tối, nắm lấy tay cô, ngăn cô tiếp tục vô lễ.

“Chẳng lẽ anh không có chút cảm giác kích động nào sao?”

“Em muốn làm cái gì?” Trịnh Hài thấp giọng hỏi.

“Bạn trên mạng em nói, đàn ông rất khó từ chối người phụ nữ anh ta thích lao vào vòng tay anh ta. Em muốn làm một thử nghiệm.”

Sức lực Trịnh Hài nắm tay cô nới lỏng ra một chút. Hòa Hòa nhân thời cơ vùng ra, lại ôm anh từ phía sau, luồn bàn tay lạnh đến tận ngực anh. Lần này Trịnh Hài không vùng ra.

Hòa Hòa thử sờ lên sờ xuống, tuy không đạt được sự hưởng ứng. Nhưng cũng không gặp phải bất cứ sự phản kháng nào, gan của cô và da mặt của cô trở nên càng ngày càng dày hơn.

Cơ thể Trịnh Hài hơi cứng lại, Hòa Hòa giống như là dỗ trẻ con bảo anh thả lỏng ra, nhưng không thành công. Cô hơi thất vọng, tiếp tục nỗ lực, lần này cô đạt được cái kết quả mà cô vô cùng hài lòng: “Này này, hóa ra anh cũng có cảm giác.”

“Đủ rồi, Tiêu Hòa Hòa, ngủ đi.” Giọng của Trịnh Hài khàn hơn lúc trước một chút. Nhưng mệnh lệnh của anh lại bị phản lại, Tiêu Hòa Hòa nhân màn đêm không có ánh sáng càng ngày càng mặt dày hơn lật người liền đè lên người Trịnh Hài.

Trịnh Hài rên một tiếng khó chịu, anh hoàn toàn không ngờ đến chiêu này của cô, hơn nữa động tác của cô quá vụng về và thô lỗ, động vào nơi yếu ớt nhất của anh, anh theo bản năng đưa tay ra giữ lại động tác lao đến của cô, kết quả căn phòng quá tối, anh lại buồn ngủ tinh thần không đủ tỉnh táo, bàn tay chạm phải một thứ mềm mại, đồng thời còn có tiếng kêu đau” Ôi chao” của Hòa Hòa, anh nhanh chóng thu tay, do đó Tiêu Hòa Hòa cả cơ thể ngã mạnh xuống người anh. Sau đó cô dùng toàn