Chương 3 Dinah Brand
Tôi túm được một trợ lý giao dịch viên tên Albury ở ngân hàng First National, một cậu trai bảnh bao với mái tóc vàng hoe, tuổi tầm hai mươi lăm hoặc gần cỡ đó.
“Tôi đã xác nhận tấm séc cho ngài Willsson.” Cậu ta nói sau khi nghe tôi giải thích việc mình đang làm. “Nó được rút bởi Dinah Brand… năm ngàn đô la.”
“Cậu có biết cô ta là ai không?”
“Ồ vâng, tôi có biết.”
“Cậu có thể nói tôi nghe những gì cậu biết về cô ta được không?”
“Rất sẵn sàng, nhưng tôi đã trễ hẹn tám phút và…”
“Tối nay chúng ta cùng đi ăn tối và nói chuyện ở đó được không?”
“Tôi nghĩ là được.” Cậu ta đáp.
“Bảy giờ tại Great Western?”
“Đồng ý.”
“Tôi sẽ rời đi và để cậu đi gặp khách hàng, nhưng nói tôi nghe, cô ta có tài khoản tại đây không?”
“Có, và cô ấy đã rút tấm séc sáng nay. Cảnh sát đang giữ nó.”
“Vậy sao? Và cô ta sống ở đâu?”
“Số 1232 phố Hurricane.”
“Chà chà! Hẹn gặp cậu tối nay.” Tôi nói rồi bỏ đi.
Điểm dừng chân tiếp theo của tôi là văn phòng cảnh sát trưởng, nằm trong Tòa thị chính.
Cảnh sát trưởng Noonan là một người đàn ông mập mạp với đôi mắt xanh lục lấp lánh trên khuôn mặt tròn vui vẻ. Khi tôi kể về việc mình đang làm trong thành phố, ông ta dường như tỏ ra hài lòng. Ông ta dành cho tôi một cái bắt tay, một điếu xì gà và một chiếc ghế.
“Giờ thì”, ông ta nói khi chúng tôi đều đã an tọa, “nói tôi nghe ai đứng sau chuyện này.”
“Tôi là người biết giữ bí mật.”
“Vậy là chúng ta giống nhau rồi”, ông ta đáp lại một cách hào hứng từ sau làn khói, “nhưng anh đoán thế nào?”
“Tôi không giỏi đoán, nhất là khi tôi chẳng nắm trong tay một dữ kiện nào.”
“Sẽ không mất nhiều thời gian để kể với anh về các dữ kiện.” Ông ta tiếp tục. “Willsson đã ký một tấm séc mệnh giá năm ngàn cho Dinah Brand, ngay trước khi ngân hàng đóng cửa. Tối qua anh ta bị giết bởi những viên đạn xuất phát từ một khẩu 32 ly ở cách địa chỉ của cô ta chưa đến một dãy nhà. Nhân chứng xác nhận rằng đã nhìn thấy một người đàn ông và một người phụ nữ cúi xuống bên cạnh cái xác. Rạng sáng ngày hôm nay, cũng chính Dinah Brand đã rút tiền từ tấm séc tại ngân hàng. Vậy kết luận là gì?”
“Dinah Brand là ai?”
Ngài cảnh sát trưởng gây tàn thuốc xuống giữa bàn làm việc, vẩy vẩy điếu xì gà bằng bàn tay múp míp rồi nói:
“Một con bồ câu bẩn thỉu, như đồng bọn kể lại, một gái điếm hạng sang, chuyên đào mỏ những kẻ lắm tiền.”
“Đã xử lý cô ta chưa?”
“Chưa. Có vài chuyện quan trọng hơn. Chúng tôi vẫn đang theo dõi và chờ cô ta hành động trước. Nhớ giữ kín chuyện này đấy.”
“Được rồi. Giờ thì nghe này…”
Tôi thuật lại cho ông ta nghe những gì mình đã thấy tại nhà Donald Willsson tối hôm trước. Khi tôi nói xong, ngài cảnh sát trưởng khẽ huýt sáo một tiếng và kêu lên:
“Anh bạn, chuyện anh vừa kể thú vị thật đó! Vậy là có máu trên dép của cô ta ư? Và cô ta nói rằng chồng mình sẽ không về nhà?”
Tôi nói, “Theo những gì tôi biết”, để trả lời câu hỏi đầu tiên, và “Đúng vậy” cho câu hỏi thứ hai.
“Sau đó anh có nói chuyện với cô ta thêm lần nào nữa không?” Ngài cảnh sát trưởng dò hỏi.
“Không. Tôi đã định đến đó sáng nay, nhưng một gã tên Thaler đã nhanh chân hơn, vậy nên tôi đành hoãn lại chuyến viếng thăm của mình.”
“Lại thú vị hơn rồi!” Đôi mắt xanh lục của ông ta ánh lên vẻ hớn hở. “Có phải ý anh là Kẻ Thầm Thì đã ở đó?”
“Phải.”
Ngài cảnh sát trưởng ném điếu xì gà xuống sàn, đứng thẳng dậy, chống đôi tay múp míp lên mặt bàn và nghiêng người về phía tôi, niềm hân hoan lộ rõ trên mặt.
“Làm tốt lắm, anh bạn!” Ông ta thích thú thốt lên. “Dinah Brand là người đàn bà của Kẻ Thầm Thì. Chúng ta hãy ra ngoài và nói chuyện với bà quả phụ nào.”
Chúng tôi xuống xe ngay trước cửa nhà Willsson. Ngài cảnh sát trưởng chững lại một chút để quan sát dải băng đen treo trên chuông cửa, một chân vẫn đặt ở bậc dưới cùng. Ông ta cất giọng, “Chà, điều gì phải đến thì sẽ đến.” Rồi chúng tôi bước tiếp.
Cô Willsson chẳng thích thú gì khi thấy chúng tôi, nhưng nếu cảnh sát trưởng đã muốn gặp ai, thì người đó bắt buộc phải đồng ý. Và lần này cũng vậy. Chúng tôi được dẫn lên tầng và thấy quả phụ của Donald Willsson đang ngồi trong thư viện. Cô ta mặc đồ đen, đôi mắt xanh ngập tràn sương giá.
Noonan và tôi lần lượt lẩm bẩm ngỏ lời chia buồn. Rồi ông ta cất lời:
“Chúng tôi chỉ có vài câu hỏi, chẳng hạn như, cô đã đi đâu tối qua?”
Cô ta bực bội nhìn tôi rồi quay sang ngài cảnh sát trưởng, cau mày và đáp lại đầy ngạo mạn:
“Tôi có thể thắc mắc tại sao mình lại bị chất vấn như thế này không?”
Tôi tự hỏi mình đã nghe câu này bao nhiêu lần, đúng những lời đó và tông giọng đó, trong khi ngài cảnh sát trưởng thì bỏ ngoài tai và tiếp tục một cách hòa nhã:
“Và có vẻ một chiếc giày của cô đã bị vấy bẩn. Chiếc bên phải, hoặc có thể là bên trái. Dù sao thì cũng là một trong hai chiếc đó.”
Môi trên của cô ta giật giật.
“Hết chưa nhỉ?” Ngài cảnh sát trưởng hỏi tôi. Nhưng trước khi tôi kịp trả lời thì ông ta đã tặc lưỡi và quay mặt lại phía người phụ nữ. “Suýt thì quên mất. Làm sao cô biết rằng chồng mình sẽ không về nhà?”
Người quả phụ loạng choạng đứng dậy, đưa bàn tay trắng bệch chống vào lưng ghế.
“Mong ngài thứ lỗi…”
“Được rồi.” Ngài cảnh sát trưởng làm một cử chỉ hào hiệp bằng bàn tay nung núc thịt. “Chúng tôi không muốn quấy rầy cô đâu, chỉ muốn biết cô đã đi đâu, chiếc giày bị làm sao và làm thế nào cô biết được rằng anh ta sẽ không quay lại. Và, giờ tôi mới nhớ ra còn một điều nữa… mục đích khiến Thaler đến đây sáng nay.”
Cô Willsson ngồi xuống một cách cực kỳ cứng nhắc. Ngài cảnh sát trưởng quan sát cô ta. Nụ cười mỉm gắng gượng khiến những nếp nhăn hài hước hiện lên trên khuôn mặt tròn trĩnh của ông ta. Sau một thoáng, cô ta bắt đầu thả lỏng vai, hạ cằm và gục xuống.
Tôi kéo ghế ra, ngồi đối diện với cô ta.
“Cô sẽ phải nói với chúng tôi, thưa cô Willsson.” Tôi nói, cố gắng tỏ ra cảm thông nhất có thể. “Những điều này cần được giải thích.”
“Các ông nghĩ tôi có gì để giấu giếm sao?” Người phụ nữ ngang ngược nói và ngồi thẳng dậy. Cô ta nhấn mạnh rõ ràng từng từ, ngoại trừ âm “s” hơi nhịu. “Tôi đã đi ra ngoài, vết bẩn đó là máu. Tôi biết chồng mình đã chết. Thaler tới gặp tôi vì cái chết của chồng tôi. Các ông thỏa mãn rồi chứ?”
“Những điều đó chúng tôi biết cả rồi.” Tôi đáp. “Chúng tôi chỉ muốn nghe lời giải thích.”
Cô ta đứng dậy, giận dữ nói:
“Tôi không thích thái độ của các ông. Tôi từ chối…”
Noonan nói:
“Được thôi, cô Willsson, nhưng vậy thì cô sẽ phải về đồn cùng chúng tôi.”
Cô ta quay lưng lại phía ngài cảnh sát trưởng, hít một hơi thật sâu và bảo tôi:
“Khi chúng ta đang ở đây đợi Donald, tôi đã nhận được một cuộc gọi nặc danh. Một giọng đàn ông nói rằng Donald đã tới nhà một người phụ nữ tên Dinah Brand với tấm séc trị giá năm ngàn đô la. Hắn cho tôi địa chỉ. Thế là tôi lái tới đó và ngồi trong xe chờ Donald bước ra.
Trong lúc đang đợi thì tôi thấy Max Thaler, tôi nhận ra hắn chứ không hề quen biết. Hắn đi tới chỗ ngôi nhà, nhưng không bước vào mà bỏ đi luôn. Rồi Donald xuất hiện. Anh ấy không trông thấy tôi. Tôi cũng không muốn bị trông thấy. Tôi định sẽ lái xe về nhà… trở lại đây trước khi anh ấy về. Nhưng khi vừa mới khởi động xe thì tôi nghe thấy những tiếng súng và thấy Donald gục xuống. Tôi vội chạy ra và lao về phía anh ấy. Anh ấy đã chết. Tôi trở nên điên dại. Sau đó Thaler bước tới và bảo rằng nếu có người trông thấy tôi, họ sẽ cho rằng tôi đã sát hại anh ấy. Hắn bảo tôi hãy quay lại xe và trở về nhà.”
Đôi mắt cô ta giàn giụa nước. Nhưng cô ta lại đang dò xét tôi qua làn nước mắt, hiển nhiên muốn biết tôi sẽ tiếp nhận câu chuyện như thế nào. Tôi không nói gì. Cô ta chất vấn:
“Các ông hài lòng rồi chứ?”
“Cũng gần như vậy.” Noonan đáp. Ông ta đã bước sang một bên. “Chiều nay Thaler đã nói gì?”
“Hắn nài nỉ tôi giữ im lặng.” Giọng cô ta trở nên lí nhí và bải hoải. “Hắn nói rằng chúng tôi sẽ trở thành nghi phạm nếu có người biết chúng tôi đã có mặt tại đó, bởi Donald bị sát hại khi đang bước ra khỏi nhà của người phụ nữ đó, sau khi đưa tiền cho cô ta.”
“Những phát súng đến từ đâu?” Ngài cảnh sát trưởng gặng hỏi.
“Tôi không biết. Tôi không thấy gì hết… ngoại trừ… khi tôi ngước lên… Donald đang khuỵu xuống.”
“Liệu có phải Thaler đã bắn không?”
“Không.” Cô ta vội nói, mắt miệng mở to. Cô ta đặt tay lên ngực. “Tôi không biết. Tôi không nghĩ vậy, và hắn cũng phủ nhận điều đó. Tôi không biết rõ về hắn. Tôi không biết tại sao mình chưa từng nghĩ rằng có thể hắn đã làm chuyện đó.”
“Giờ thì cô nghĩ sao?” Noonan hỏi.
“Hắn… có thể hắn đã bắn.”
Ngài cảnh sát trưởng nháy mắt với tôi, sử dụng hầu như tất cả cơ bắp trên mặt ông ta, và đi xa hơn một chút:
“Và cô không biết ai đã gọi cho mình?”
“Hắn không hề xưng tên.”
“Cô không nhận ra giọng nói đó sao?”
“Không.”
“Nó như thế nào?”
“Hắn nói rất nhỏ, như thể sợ bị nghe lỏm. Tôi phải cố lắm mới hiểu được hắn nói gì.”
“Hắn thì thầm ư?” Miệng ngài cảnh sát trưởng há rộng ra. Đôi mắt xanh lục nằm giữa những ngấn mỡ của ông ta ánh lên một sự thèm khát.
“Vâng, một tiếng thì thầm khàn khàn.”
Ngài cảnh sát trưởng ngậm miệng rồi lại mở ra, khẳng định:
“Cô đã nói chuyện với Thaler…”
Đôi mắt của người phụ nữ mở to, nhìn từ ngài cảnh sát trưởng sang tôi.
“Là hắn”, cô ta nức nở, “là hắn.”
Robert Albury, trợ lý giao dịch viên trẻ tuổi của ngân hàng First National, đang ngồi đợi tại sảnh khi tôi trở lại khách sạn Great Western. Chúng tôi lên phòng, dùng một ly scotch với đá, nước chanh và xi rô lựu, rồi sau đó xuống phòng ăn.
“Nào, hãy kể tôi nghe về người phụ nữ đó.” Tôi mở lời trong khi đang dùng súp.
“Ông đã gặp cô ta chưa?” Cậu ta hỏi.
“Chưa.”
“Nhưng ông có nghe về cô ta rồi chứ?”
“Chỉ biết cô ta là một tay lão luyện trong lĩnh vực của mình.”
“Quả vậy.” Cậu ta đồng tình. “Tôi cho là ông sẽ gặp cô ta sớm thôi. Ban đầu hẳn ông sẽ cảm thấy thất vọng. Rồi sau đó, không biết từ khi nào hay bằng cách nào, ông sẽ quên bẵng đi sự thất vọng và bắt đầu tâm sự với cô ta về cuộc đời cùng những khó khăn và hy vọng của mình.” Cậu ta cười bẽn lẽn như một đứa trẻ. “Và thế là bị ông bị nắm thóp, hoàn toàn bị nắm thóp.”
“Cảm ơn vì lời cảnh báo. Làm sao cậu biết được những điều này?”
Cậu ta cười thẹn thùng với thìa súp đang lửng lơ trước mặt mình và thú nhận:
“Tôi đã mua nó.”
“Vậy thì hẳn là nó khá đắt. Tôi nghe nói cô ta rất thích dinero*.”
Dinero (tiếng Tây Ban Nha trong nguyên bản): Tiền.
“Cô ta phát điên vì tiền, phải, nhưng vì lý do nào đó ông sẽ chẳng hề bận tâm tới nó. Cô ta vô cùng tham lam, vô cùng hám tiền, và chẳng có gì phải phàn nàn vì chuyện đó cả. Ông sẽ hiểu ý tôi khi gặp cô ta.”
“Có lẽ vậy. Có thể kể tôi nghe cậu đã dứt khỏi cô ta thế nào không?”
“Không, tôi rất sẵn lòng. Tôi đã tiêu sạch đến đồng xu cuối cùng, vậy đó.”
“Máu lạnh đến vậy sao?”
Khuôn mặt cậu ta hơi đỏ lên một chút. Cậu ta gật đầu.
“Có vẻ cậu vẫn ổn với chuyện đó.” Tôi nói.
“Còn làm được gì nữa đâu.” Mặt cậu ta càng đỏ hơn và giọng trở nên lưỡng lự. “Thậm chí tôi còn chịu ơn cô ta về điều đó. Cô ta… Tôi sẽ nói cho ông nghe chuyện này. Tôi muốn ông hiểu rõ về cô ta. Tôi đã tiết kiệm được chút tiền. Sau khi đã xài hết… Ông phải nhớ rằng tôi còn trẻ và đang chết mê chết mệt cô ta. Tiền đã hết, nhưng ngân hàng vẫn còn đó. Tôi đã định… Ông không cần bận tâm về chuyện đó. Dù sao thì, cô ta đã biết. Tôi chẳng thể giấu cô ta điều gì. Và đó là dấu chấm hết.”
“Cô ta cắt đứt với cậu?”
“Vâng, tạ ơn Chúa! Nếu không nhờ cô ta thì có lẽ giờ người ta đang săn lùng tôi… vì tội biển thủ công quỹ. Tôi nợ cô ta điều đó!” Cậu ta nhăn trán. “Ông sẽ không tiết lộ chuyện này chứ… Ông hiểu ý tôi đấy. Nhưng tôi muốn ông biết rằng cô ta cũng có những mặt tốt. Ông sẽ được nghe sớm thôi.”
“Có lẽ vậy. Hoặc có lẽ cô ta cho rằng không đáng phải mạo hiểm chỉ vì một khoản cỏn con.”
Cậu ta đắn đo một lúc rồi lắc đầu.
“Phần nào đó thì có lẽ là vậy.”
“Tôi cho rằng cô ta là kiểu tiền trao cháo múc.”
“Còn Dan Rolff thì sao?” Cậu ta hỏi.
“Đó là ai?”
“Người được cho là anh trai cô ta, hoặc anh trai cùng cha khác mẹ, hay đại loại thế. Nhưng không phải. Anh ta chỉ là một kẻ sa cơ lỡ vận. Cô ta không hề yêu anh ta, chỉ đơn giản là tìm thấy ở đâu đó rồi nhặt về. Họ sống cùng nhau, vậy thôi.”
“Còn gì nữa không?”
“Cô ta cũng qua lại với một thằng cha cấp tiến nào đó. Có vẻ cô ta không moi được gì nhiều từ hắn.”
“Thằng cha cấp tiến nào?”
“Hắn đến đây giữa cuộc bạo loạn… Tên hắn là Quint.”
“Vậy là hắn cũng nằm trong danh sách của cô ta sao?”
“Có lẽ đó là lý do khiến hắn ở lại đây sau khi cuộc bạo loạn kết thúc.”
“Vậy hắn vẫn còn trong danh sách?”
“Không. Cô ta kể với tôi rằng cô ta ghê sợ hắn. Hắn đã đe dọa sẽ giết cô ta.”
“Có vẻ như cô ta điều khiển được tất cả mọi người.” Tôi nói.
“Bất cứ ai cô ta muốn.” Cậu ta nói hết sức nghiêm túc.
“Donald Willsson là người mới nhất?” Tôi hỏi.
“Tôi không biết.” Cậu ta trả lời. “Tôi chưa bao giờ nghe thấy tin đồn nào về họ, cũng chưa từng thấy bất cứ điều gì. Ngài cảnh sát trưởng yêu cầu chúng tôi tìm xem Willsson đã từng gửi cho cô ta tấm séc nào trước ngày hôm qua không, nhưng chẳng có gì. Không một ai nhớ được điều gì.”
“Cậu có biết gần đây cô ta đi lại với ai không?”
“Dạo gần đây, tôi thấy cô ta thường xuyên xuống phố với một gã tên là Thaler… Hắn điều hành vài sòng bạc quanh đây. Người ta gọi hắn là Kẻ Thầm Thì. Ông có thể đã nghe về hắn.”
Lúc tám giờ rưỡi tối, tôi tạm biệt Albury trẻ tuổi và đến khách sạn Miners trên phố Forest. Tôi gặp Quint cách đó nửa dãy nhà.
“Xin chào!” Tôi gọi to. “Tôi đang định tới gặp anh đây.
Anh ta dừng lại, nhìn tôi từ đầu tới chân rồi làu bàu:
“Vậy ra anh là một thám tử.”
“Xàm xí thật.” Tôi càu nhàu. “Tôi đã đi cả quãng đường tới đây để gô anh lại, vậy mà anh đã biết hết rồi.”
“Giờ anh muốn biết gì đây?” Anh ta hỏi.
“Về Donald Willsson. Anh biết anh ta, phải không?
“Tôi biết.”
“Rất rõ?”
“Không.”
“Anh nghĩ anh ta là người thế nào?’
Anh ta mím chặt đôi môi xám bợt lại, phát ra một âm thanh nghe như tiếng xé rách vải, rồi nói:
“Một gã dân chủ to mồm.”
“Anh biết Dinah Brand chứ?” Tôi hỏi.
“Tôi biết.” Cổ anh ta trở nên ngắn và mập hơn bao giờ hết.
“Anh có cho rằng cô ta đã giết Willsson không?
“Chắc chắn luôn. Một cú đau điếng.”
“Vậy là không phải anh?”
“Tất nhiên rồi.” Anh ta nói. “Còn câu hỏi nào nữa không?”
“Có, nhưng tôi sẽ không tốn công vô ích. Anh chỉ nói toàn những lời bịp bợm.”
Tôi quay lại Broadway, bắt một chiếc taxi và bảo tài xế đưa đến 1232 phố Hurricane.