← Quay lại trang sách

Chương 4 Phố Hurricane

Đích đến của tôi là một ngôi nhà nhỏ sơn màu xám. Khi tôi rung chuông, một người đàn ông gầy gò với khuôn mặt mệt mỏi, nước da nhợt nhạt, ngoại trừ một đốm đỏ to bằng nửa tờ đô la trên mỗi má, ra mở cửa. Tôi thầm nghĩ, đây chính là Dan Rolff lao phổi.

“Tôi muốn gặp cô Brand.” Tôi bảo gã.

“Tôi sẽ nói với cô ấy tên anh là gì đây?” Gã có chất giọng của một kẻ ốm yếu nhưng có học.

“Không quan trọng. Tôi chỉ muốn hỏi về cái chết của Willsson.”

Đôi mắt đen điềm đạm, mệt mỏi của gã nhìn thẳng vào tôi.

“Gì cơ?”

“Tôi tới từ Hãng thám tử tư Continental, chi nhánh San Francisco. Chúng tôi cảm thấy hứng thú với vụ giết người.”

“Tử tế thật.” Gã mỉa mai. “Vào đi.”

Tôi bước vào và thấy một người phụ nữ đang ngồi bên chiếc bàn làm việc chất đống giấy tờ. Chúng bao gồm những bản tin tài chính, dự báo thị trường chứng khoán và trái phiếu. Ngoài ra còn có một tờ thông tin đua ngựa.

Căn phòng lộn xộn, bừa bãi. Đồ đạc vương vãi khắp nơi, và dường như không có thứ nào trong số chúng được đặt đúng chỗ.

“Dinah”, gã lao phổi giới thiệu, “quý ông đây tới từ San Francisco để tìm hiểu về cái chết của Donald Willsson, thay mặt cho Hãng thám tử tư Continental.”

Người phụ nữ trẻ đứng dậy, đá một vài tờ báo nằm trên đường đi, bước về phía tôi và chìa tay ra.

Cô ta cao hơn tôi chừng bốn hoặc năm phân, nghĩa là cô ta cao khoảng hơn một mét bảy. Cô ta có bờ vai rộng, ngực đầy, hông nở và đôi chân săn chắc. Bàn tay cô ta mềm mại, ấm áp và mạnh mẽ. Trông chỉ độ hai mươi lăm, nhưng những dấu hiệu lão hóa đã bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt của cô ta. Quanh khóe miệng và đuôi mắt của cô ta đã bắt đầu xuất hiện những vết chân chim. Đôi mắt cô ta to tròn, xanh thẫm và nổi chút tơ máu.

Mái tóc nâu xơ xác của cô ta rõ ràng cần được cắt tỉa và chải chuốt gọn gàng. Một bên môi của cô ta bị tô lệch hẳn so với bên kia. Cô ta diện một bộ đầm màu rượu vang hết sức không vừa vặn, nó hở chỗ này lệch chỗ kia; những chiếc móc cài bị bật ra và cô ta cũng chẳng có vẻ gì là để ý đến chúng. Một vết bục chỉ chạy dài trên vớ trái của cô ta.

Đây chính là Dinah Brand, kẻ đào mỏ vùng Poisonville mà tôi được nghe kể.

“Cha anh ta đã mời anh tới đây, hẳn là vậy rồi.” Cô ta nói khi đang dẹp một đôi dép da, một tách trà và một chiếc đĩa ra khỏi chiếc ghế để nhường chỗ cho tôi. Giọng cô ta lí nhí và uể oải.

Tôi nói cho cô ta sự thật:

“Donald Willsson đã mời tôi tới. Trong khi tôi đang đợi thì anh ta đã bị giết.”

“Đừng bỏ đi, Dan.” Cô ta bảo Rolff.

Gã trở lại phòng. Dinah cũng quay lại ngồi bên bàn. Rolff ngồi đối diện, tựa khuôn mặt hốc hác lên đôi tay gầy gò và nhìn tôi chán nản.

Cô ta nhíu mày, tạo thành hai nếp nhăn giữa trán, rồi hỏi:

“Ý anh là anh ta đã biết có người muốn giết mình sao?”

“Tôi không biết. Anh ta không nói rõ mình muốn gì. Có lẽ chỉ là cần giúp đỡ trong chiến dịch cải tổ.”

“Nhưng anh…?”

Tôi phàn nàn:

“Thật không hay ho gì khi phải trở thành một con chó săn trong khi ai đó đang cố gắng đánh cắp đồ của mình, đó là vấn đề.”

“Tôi muốn biết chuyện gì đang xảy ra.” Cô ta nói và cười khẽ.

“Tôi cũng vậy. Chẳng hạn như, tôi muốn biết tại sao cô lại bảo anh ta viết tấm séc.”

Dan Rolff cựa mình trên ghế, ngà lưng ra và hạ bàn tay gầy gò xuống dưới gầm bàn.

“Vậy là anh đã biết chuyện đó?” Dinah Brand hỏi. Cô ta bắt tréo chân trái lên và nhìn xuống. Mắt cô ta tập trung vào đường chỉ bục trên vớ. “Thề có Chúa, tôi sẽ không bao giờ mang chúng nữa!” Cô ta phàn nàn. “Tôi sẽ đi chân trần. Tôi mới trả năm đô la để mua chúng ngày hôm qua. Bây giờ thì nhìn cái thứ chết tiệt này mà xem. Hôm nào cũng vậy… bục, bục, bục!”

“Ai cũng biết điều đó.” Tôi nói. “Ý tôi là tấm séc, không phải sợi chỉ. Noonan cũng đã biết.”

Cô ta liếc sang Rolff, và gã gật đầu một cái.

“Nếu anh hiểu cách thức của tôi”, cô ta nói và nheo mắt nhìn tôi, “thì tôi có thể giúp anh một chút.”

“Có thể, nếu tôi biết đó là gì.”

“Tiền”, cô ta giải thích, “càng nhiều càng thích chúng.”

Tôi nói một câu triết lý:

“Tiền để dành cũng là tiền kiếm được. Tôi giúp cô tiết kiệm tiền cũng như tránh khỏi tai họa.

“Với tôi điều đó chẳng quan trọng”, cô ta nói, ” dù nghe thì có vẻ là có.”

“Cảnh sát chưa tra hỏi cô về tấm séc sao?”

Cô ta lắc đầu, “chưa”.

Tôi nói:

“Noonan đang muốn đổ tội cho cô và Kẻ Thầm Thì.”

“Đừng có dọa tôi.” Cô ta liến thoắng. “Tôi ngây thơ như một đứa trẻ.”

“Noonan đã phát hiện ra rằng Thaler biết về tấm séc. Ông ta biết rằng lúc Willsson ở đây, Thaler đã tới nhưng không bước vào. Ông ta biết Thaler đã quanh quẩn gần khu này khi Willsson bị bắn. Và ông ta cũng biết người ta đã nhìn thấy Thaler và một người phụ nữ cúi xuống bên cạnh cái xác.”

Người phụ nữ cầm cây kẻ chì trên bàn lên và cẩn thận vẽ lên mí dưới. Cây bút tạo nên những vết đen ngắn cong cong trên phần phấn hồng.

Sự mệt mỏi biến mất khỏi đôi mắt của Rolff. Chúng sáng bừng, xúc động và nhìn thẳng vào mắt tôi. Gã nhoài về phía trước, tay vẫn để dưới gầm bàn.

“Đó”, gã nói, “là chuyện của Thaler, không phải cô Brand.”

“Thaler và cô Brand đâu có xa lạ gì nhau.” Tôi nói. “Willsson đã mang một tấm séc năm ngàn đô la tới đây và bị giết khi rời đi. Vậy nên, cô Brand có thể đã gặp khó khăn khi rút tiền… nếu Willsson đã quên ký séc bảo chi.”

“Chúa ơi!” Người phụ nữ phản đối. “Nếu tôi định giết anh ta thì tôi đã thực hiện nó ngay tại đây, nơi sẽ không có ai biết, hoặc là đợi tới khi anh ta đã đi xa. Anh nghĩ tôi ngu đên vậy sao?”

“Tôi không khẳng định rằng cô đã giết anh ta.” Tôi nói. “Tôi chỉ khẳng định rằng gã cảnh sát trưởng béo ú đang định kết tội cô.”

“Anh đang cố làm gì vậy?” Cô ta hỏi.

“Tìm hiểu xem ai đã giết anh ta. Không phải có thể, mà là đã giết.”

“Tôi có thể giúp anh”, cô ta nói, “nhưng tôi phải nhận được thứ gì đó.”

“An toàn.” Tôi nhắc nhở, nhưng cô ta lắc đầu.

“Ý tôi là về mặt tài chính. Phải là một thứ gì đó có giá trị đối với anh, và anh phải trả nó, dù ít hay nhiều.”

“Không được.” Tôi cười. “Bớt đào mỏ và làm việc thiện đi. Cứ xem như tôi là Bill Quint.”

Dan Rolff đứng dậy, mặt mũi trắng bệch. Nhưng rồi gã lại ngồi xuống khi người phụ nữ cất tiếng cười… một nụ cười lười biếng và đôn hậu.

“Anh ta nghĩ tôi không được lợi lộc gì từ Bill, Dan ạ.” Cô ta chồm tới và đặt tay lên đầu gối tôi. “Giả dụ như anh biết trước về cuộc đình công của công nhân, và sau đó lại biết trước rằng người ta sẽ dập tắt nó. Liệu anh có mang những tin tức và một chút vốn vào thị trường chứng khoán và dùng chút mánh với đám cổ phiếu không? Chắc chắn là có rồi!” Cô ta kêu lên một tiếng đắc thắng. “Vậy nên đừng có ngồi đó mà nói rằng Bill không mất gì.”

“Cô thật hư hỏng.” Tôi nói.

“Nhân danh Chúa, sao phải căng thẳng thế?” Cô ta cáu. “Anh đã mất gì đâu nào. Anh có một tài khoản kếch xù, phải không?”

Tôi không trả lời. Cô ta nhăn mặt với tôi, rồi với vết rách trên vớ, và cuối cùng là với Rolff, rồi bảo gã:

“Có thể một chút rượu sẽ khiến anh ta bớt căng thẳng hơn.”

Gã đàn ông gầy gò đứng dậy và ra khỏi phòng.

Cô ta nhìn tôi đầy hờn dỗi, chọc ngón chân vào ống đồng của tôi và nói:

“Vấn đề không phải lúc nào cũng là tiền, mà là nguyên tắc. Chỉ có kẻ ngu mới từ chối những thứ có giá trị.”

Tôi mỉm cười.

“Tại sao anh không trở thành một người tốt đi?” Cô ta van nài.

Dan Rolff mang tới một ống xi-phông, một chai rượu gin, vài quả chanh và một âu đá vụn, rồi bỏ ra ngoài. Chúng tôi tranh luận về vấn đề tiền bạc trong khi uống. Tôi cố gắng giữ cuộc nói chuyện xoay quanh Thaler và Willsson, còn cô ta thì luôn chuyển nó sang số tiền mà cô ta xứng đáng được nhận. Mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy cho đến khi chai rượu cạn sạch. Đồng hồ của tôi chỉ một giờ mười lăm.

Cô ta nhai một miếng vỏ chanh và lặp lại lần thứ ba hay bốn chục gì đó:

“Anh có mất gì đâu. Sao anh phải quan tâm chứ?”

“Vấn đề không phải là tiền”, tôi nói, “mà là nguyên tắc.”

Cô ta nhìn tôi đầy ẩn ý và đặt ly rượu xuống nơi mà cô ta nghĩ là mặt bàn, nhưng lệch tận hai chục phân. Tôi không nhớ ly rượu đã vỡ hay có chuyện gì khác đã xảy ra với nó. Tôi chỉ nhớ rằng mình đã cảm thấy hào hứng trước việc cô ta hụt mất cái bàn.

“Dù sao thì”, tôi chuyển chủ đề, “tôi không chắc liệu điều cô định nói với tôi có thực sự quan trọng hay không. Có thể không có nó cũng chẳng sao.”

“Cũng được thôi, nhưng đừng quên rằng trừ tên hung thủ ra thì tôi là người cuối cùng trông thấy anh ta còn sống.”

“Sai rồi.” Tôi đáp. “Vợ anh ta đã nhìn thấy anh ta bước ra ngoài, bỏ đi và ngã xuống.”

“Vợ anh ta ư?”

“Đúng vậy. Cô ta ngồi trong chiếc xe nhỏ dưới phố.”

“Làm sao cô ta biết được rằng anh ta đã đến đây?”

“Cô ta nói rằng Thaler đã gọi và bảo chồng cô ta đang tới đây với tấm séc.”

“Anh đang cố gạt tôi.” Người phụ nữ nói. “Max không thể biết chuyện này.”

“Tôi đang nói cho cô biết điều mà cô Willsson đã kể với Noonan và tôi.”

Người phụ nữ nhổ ra sàn nhà phần còn lại của miếng vỏ chanh, vò đầu bứt tai và đập bàn.

“Được rồi, quý ngài Biết Tuốt”, cô ta nói, “tôi sẽ tham gia với anh. Anh cho rằng mình sẽ không phải trả giá, nhưng tôi sẽ lấy thứ thuộc về mình ngay khi chúng ta kết thúc. Anh nghĩ tôi không thể sao?” Cô ta thách thức, nhìn chằm chằm về phía tôi, như thể tôi cách xa cả một tòa nhà.

Bây giờ không phải lúc nhắc lại vấn đề tiền bạc, vậy nên tôi đáp, “Hy vọng là cô có thể.” Tôi nghĩ mình đã nghiêm túc lặp lại điều đó ba hay bốn lần gì đó.

“Tôi sẽ làm thế. Giờ thì nghe đây. Anh đang say, tôi cũng vậy, và tôi đủ say để có thể nói cho anh bất kỳ điều gì mà anh muốn nghe. Tôi là loại người như thế đó. Nếu tôi thích ai, tôi sẽ nói cho họ bất cứ điều gì họ muốn. Chỉ cần hỏi thôi. Nào, hãy hỏi tôi đi.”

Tôi làm theo:

“Willsson cho cô năm ngàn đô la để làm gì?”

“Cho vui.” Cô ta ngả ra cười ngặt nghẽo, rồi nói tiếp, “Nghe này. Anh ta đang săn tìm bằng chứng về sự thối nát của thành phố. Tôi biết chút ít, vài lời nói và những điều mà một ngày nào đó hẳn sẽ rất có giá. Tôi là loại phụ nữ thích chơi đùa với mấy gã tầm thường, và đó là lý do mà tôi có chúng. Khi Donald bắt đầu theo sát vụ này, tôi cho anh ta biết rằng tôi có vài thứ đáng giá. Tôi hé cho anh ta đôi chút, đủ để anh ta thấy được rằng chúng hữu dụng. Và đúng là chúng rất hữu dụng. Thế là chúng tôi bàn về giá cả. Anh ta không cứng như anh - chưa từng có ai như vậy - nhưng anh ta muốn kín đáo. Vậy nên cuộc mua bán vẫn chưa được thực hiện, cho tới tận ngày hôm qua.

Thế là tôi thúc giục anh ta, gọi điện và bảo rằng tôi có một khách hàng khác và nếu anh ta muốn nó thì tối hôm đó anh ta phải xuất hiện với năm ngàn tiền mặt hoặc một tấm séc được bảo chi. Tất nhiên là nói dối thôi, nhưng anh ta đâu có biết, vậy là anh ta dính bẫy.”

“Tại sao lại là mười giờ?” Tôi hỏi.

“Tại sao không? Cũng có gì khác đâu. Quan trọng là có một mốc thời gian cố định. Giờ anh muốn biết tại sao lại là tiền mặt hoặc séc bảo chi phải không? Được rồi, tôi sẽ nói cho anh biết. Tôi sẽ nói cho anh bất kỳ điều gì anh muốn. Tôi là thế đó. Luôn là thế.”

Cô ta cứ thế liến thoắng suốt năm phút, kể tôi nghe chi tiết về việc cô ta đã và sẽ luôn là loại người gì, và tại sao lại như vậy. Tôi gật đầu đồng ý cho tới khi tìm được cơ hội để xen vào:

“Được rồi, giờ thì tại sao lại phải là một tấm séc?”

Cô ta nhắm một mắt, ngoắc ngón trỏ với tôi và bảo:

“Để anh ta không thể không thanh toán. Bởi vì anh ta sẽ không thể sử dụng thứ mà tôi đã bán cho anh ta. Nó tốt. Rất tốt. Đến mức đủ để tống ông già anh ta cùng cả đám còn lại vào tù. Nó sẽ tác động tới Papa Elihu nhiều hơn bất kỳ ai.”

Tôi cười với cô ta, cố gắng giữ cho đầu mình ngẩng cao hơn ly rượu gin vừa bị nốc sạch.

“Còn ai sẽ bị tóm nữa?” Tôi hỏi.

“Toàn bộ đám chết tiệt đó.” Cô ta vung tay. “Max, Lew Yard, Pete, Noonan, và Elihu Willsson… toàn bộ đám chết tiệt đó.”

“Max Thaler có biết việc cô đang làm không?”

“Tất nhiên là không… không một ai, ngoại trừ Donald Willsson.”

“Cô chắc chứ?”

“Có, tôi chắc chắn. Anh không cho rằng tôi sẽ đi khoác lác khắp nơi về chuyện đó đấy chứ?”

“Cô biết giờ có bao nhiêu người biết chuyện đó rồi không?”

“Tôi không quan tâm.” Cô ta nói. “Nó chỉ dùng để lừa anh ta. Anh ta đâu thể dùng nó được.”

“Cô nghĩ những kẻ nắm giữ bí mật mà cô đang bán sẽ thấy có gì đáng cười sao? Noonan đang cố đổ tội giết người lên đầu cô và Thaler. Điều đó có nghĩa là ông ta đã biết thứ gì nằm trong túi Donald Willsson. Bọn họ đều nghĩ rằng Elihu già đang lợi dụng con trai để phá mình, phải vậy không?”

“Vâng, thưa ông”, cô ta nói, “và tôi cũng nghĩ vậy.”

“Có thể cô sai, nhưng cũng chẳng quan trọng. Nếu Noonan tìm thấy trong túi của Donald Willsson thứ mà cô đã bán cho anh ta và biết được rằng chính cô là người đã bán nó, hẳn ông ta sẽ càng tin rằng cô và anh bạn Thaler của cô đã về phe Elihu già.”

“Ông ta phải thấy rằng Elihu cũng sẽ chịu tổn thất nhiều như những người khác chứ?”

“Cái thứ rác rưởi cô đã bán cho anh ta là gì?”

“Họ xây Tòa thị chính mới cách đây ba năm”, cô ta kể, “và không ai trong số họ mất một xu nào. Nếu Noonan có được đống giấy tờ, ông ta sẽ sớm nhận ra rằng họ bị ràng buộc với Elihu già nhiều hơn bất cứ ai.” “Điều đó chẳng tạo ra bất cứ khác biệt nào. Ông ta sẽ cho rằng lão già đang tự tìm cho mình một lối thoát. Nhớ lời tôi này, cô em, Noonan và lũ bạn của ông ta hẳn đang nghĩ rằng cô, Thaler và cả Elihu đang chơi trò hai mặt với họ.”

“Tôi đếch quan tâm họ nghĩ gì.” Cô ta bướng bỉnh nói. “Đó chỉ là một trò đùa. Với tôi thì nó là vậy đấy. Tất cả chỉ có vậy.”

“Được thôi.” Tôi gầm gừ. “Giờ cô có thể bước đến giá treo cổ với một lương tâm trong sạch. Cô đã gặp lại Thaler kể từ vụ giết người chưa?”

“Chưa, nhưng Max không phải là kẻ sát nhân, nếu đó là điều anh đang nghi ngờ, dù anh ấy đã có mặt ở đó.”

“Tại sao?”

“Vì nhiều lý do. Đầu tiên, Max sẽ không tự tay giết người. Anh ấy sẽ cho người làm chuyện đó, và sẽ thoát với một chứng cứ ngoại phạm mà không ai có thể phủ nhận. Thứ hai, Max dùng một khẩu 38 ly, và bất kỳ ai mà anh ấy cử đi cũng sẽ dùng một khẩu tương tự hoặc hơn. Loại sát thủ nào lại đi dùng một khẩu 32 ly cơ chứ?”

“Vậy thì ai đã bắn?”

“Tôi đã nói với anh tất cả những gì tôi biết.” Cô ta nói. “Tôi đã nói quá nhiều.”

Tôi đứng dậy và bảo:

“Không, cô đã nói vừa đủ.”

“Ý anh là anh đã biết ai giết anh ta?”

“Phải, mặc dù vẫn còn một số chuyện cần làm rõ trước khi tôi tóm cổ gã đó.”

“Ai? Là ai?” Cô ta đứng bật dậy, hầu như đã hoàn toàn tỉnh táo và nắm lấy áo tôi. “Nói tôi nghe kẻ nào đã làm chuyện đó?”

“Chưa phải lúc.”

“Tử tế chút đi.”

“Chưa phải lúc.”

Cô ta buông áo tôi ra, đưa tay ra sau và cười vào mặt tôi.

“Được thôi. Cứ giữ nó cho riêng mình… và cố nhận ra phần nào trong những lời tôi vừa kể là sự thật đi.”

Tôi đáp, “Dù sao cũng cảm ơn về phần đó, và về cốc rượu gin. Và nếu Max Thaler quan trọng với cô, cô nên cảnh báo hắn rằng Noonan đang cố chơi hắn đó.”