Chương 8 Đặt cược vào Kid Cooper
Tôi dành gần như cả buổi chiều để ngồi viết báo cáo về Donald Willsson. Rồi tôi ngồi xuống, đốt vài điếu Fatima và nghĩ về Elihu Willsson tới tận giờ ăn tối.
Tôi xuống phòng ăn của khách sạn, khi vừa quyết định sẽ dùng món thăn bò dần với nấm thì tôi nghe thấy người phục vụ gọi mình.
Cậu thanh niên đưa tôi đến một trong các bốt điện thoại ở sảnh. Giọng nói uể oải của Dinah Brand vang lên ở đầu dây bên kia:
“Max muốn gặp anh. Anh có thể ghé qua tối nay được không?”
“Tới chỗ cô ư?”
“Vâng.”
Tôi hứa sẽ tới và trở về phòng ăn để dùng bữa. Sau khi ăn xong, tôi lên phòng - đó là một căn phòng ở tầng năm, mặt trước của khách sạn. Tôi mở cửa, đi vào và bật công tắc đèn…
Một viên đạn đục thủng cánh cửa và sượt qua ngay sát đầu tôi.
Thêm nhiều viên nữa xuyên qua cánh cửa và tường, nhưng tôi đã kịp nấp vào một góc an toàn, lệch hướng khỏi cửa sổ.
Tôi biết rằng bên kia đường là một tòa nhà văn phòng bốn tầng có mái cao hơn một chút so cửa sổ phòng tôi. Nóc nhà bên kia tối đen còn phòng tôi lại sáng đèn. Thật dại dột khi tự để lộ mình.
Tôi nhìn quanh để kiếm thứ gì đó ném vào bóng đèn và thấy một cuốn Kinh Gideon. Vậy là đủ. Bóng đèn vỡ tung và bóng tối bao trùm lên tôi.
Những tiếng súng dừng lại.
Tôi rón rén đi tới chỗ cửa sổ, quỳ xuống và hướng mắt qua một trong những góc thấp của nó. Nóc nhà đối diện quá cao và tối nên tôi không thể thấy được gì. Mười phút nheo một bên mắt chỉ khiến cổ tôi bị vẹo.
Tôi tới chỗ điện thoại và yêu cầu lễ tân điều bảo vệ lên.
Đó là một người đàn ông vóc dáng bệ vệ với hàng ria mép bạc phơ và cái trán tròn chưa phát triển hết của một đứa trẻ. Anh ta đội chiếc mũ quá nhỏ và nó khiến cái trán lộ ra. Tên anh ta là Keever, và anh ta có vẻ đang hết sức hào hứng trước vụ nổ súng.
Quản lý khách sạn bước vào, một người đàn ông béo mập với khuôn mặt, giọng nói và bộ dạng được trau chuốt cẩn thận. Ông ta thì không hào hứng chút nào. Ông ta tỏ thái độ “tuy tôi không tận mắt chứng kiến nhưng hẳn cũng chẳng có gì nghiêm trọng” của một thầy tu khổ hạnh bị lộ mánh khi đang biểu diễn.
Chúng tôi lắp một bóng đèn mới rồi bắt đầu đếm các lỗ đạn. Tổng cộng có mười viên.
Cảnh sát đến rồi đi, rồi lại quay lại để báo rằng không có dấu vết nào bị bỏ lại hiện trường. Noonan tới. Hắn bàn bạc với viên Trung sĩ phụ trách điều tra, rồi quay sang tôi.
“Tôi chỉ mới vừa nghe nói về vụ nổ súng.” Hắn nói. “Anh nghĩ kẻ nào đã làm chuyện này?”
“Tôi không thể đoán được.” Tôi nói dối.
“Không có chút manh mối nào sao?”
“Không.”
“Ồ, vậy cũng không sao.” Hắn nói, giọng đầy vẻ chân thành. “Chúng tôi sẽ bắt được thằng khốn đó, dù cho nó là ai, anh có thể hoàn toàn tin tưởng vào điều đó. Anh có muốn tôi điều vài người tới không, chỉ để chắc chắn rằng sẽ không có thêm chuyện gì khác xảy ra?”
“Không, cảm ơn.”
“Anh cứ việc yêu cầu, nếu anh muốn.” Hắn nhấn mạnh.
“Không, cảm ơn.”
Hắn bắt tôi hứa rằng tôi sẽ gọi ngay khi có chuyện xảy ra, bảo với tôi rằng tôi có thể tùy ý sử dụng đồn cảnh sát Personville, và thuyết phục tôi rằng nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra với tôi thì cuộc đời hắn sẽ bị hủy hoại. Mất một lúc tôi mới thoát được khỏi hắn.
Lực lượng cảnh sát đã rời đi. Tôi dọn đồ sang một phòng khác, ở nơi mà đạn không thể xuyên vào. Sau đó tôi thay quần áo và lên đường đến phố Hurricane để giữ đúng lời hẹn với tay cờ bạc thì thầm.
Dinah Brand ra mở cửa. Tối nay đôi môi dày, căng mọng của cô ta đã được tô son cẩn thận, nhưng mái tóc nấu cần được cắt tỉa thì vẫn hết sức lộn xộn, và có vài lỗ thủng ở mặt trước của chiếc đầm lụa màu cam mà cô ta đang mặc.
“Vậy là anh vẫn còn sống.” Cô ta nói. “Vậy thì cũng chẳng còn gì để làm nữa. Anh vào đi.”
Chúng tôi cùng bước vào phòng khách lộn xộn của cô ta. Dan Rolff và Max Thaler đang chơi bài ở đó. Rolff gật đầu với tôi. Thaler thì đứng dậy để bắt tay.
Hắn nói bằng giọng khàn khàn:
“Tôi nghe nói anh đã tuyên chiến với Poisonville.”
“Đừng trách tôi. Khách hàng của tôi đang muốn nơi này được thanh lọc sạch sẽ.”
“Đã muốn, chứ không phải đang.” Hắn chỉnh lại khi chúng tôi ngồi xuống. “Tại sao anh không từ chối?”
Tôi trình bày:
“Không. Tôi không thích cái cách mà Poisonville đối xử với mình. Giờ tôi đã có cơ hội, và tôi sẽ đáp trả đủ cả vốn lẫn lãi. Theo như tôi hiểu thì anh sẽ quay lại với họ, bởi dù sao cũng là quan hệ lâu năm, nên mọi chuyện đều dễ bỏ qua. Anh muốn được yên ổn. Đã có lúc tôi cũng muốn như vậy, và nếu được thế thì có lẽ giờ tôi đã trở lại San Francisco rồi. Nhưng không. Đặc biệt là gã béo Noonan đó. Hắn đã hai lần thử lấy mạng tôi, trong hai ngày liền. Thế là quá nhiều. Bây giờ đến lượt tôi khiến hắn tơi tả, và đó chính xác là điều mà tôi sẽ làm. Mùa gặt của Poisonville đã tới. Đó là công việc yêu thích của tôi, và tôi sẽ làm chuyện đó.”
“Khi anh vẫn còn sống.” Tay cờ bạc nói.
“Phải.” Tôi đồng ý. “Tôi đã đọc trên báo sáng nay về một người bị nghẹt thở đến chết vì ăn một chiếc bánh phủ chocolate trên giường.”
“Nghe hay đấy”, Dinah Brand nói và ngả thân hình phì nhiêu ra chiếc ghế bành, “nhưng nó không xuất hiện trên số báo sáng nay.”
Cô ta châm một điếu thuốc và quăng que diêm xuống dưới sofa. Gã lao phổi gom các lá bài lại và xáo chúng lên.
Thaler cau mày với tôi và nói:
“Willsson sẵn sàng để anh giữ mười ngàn đô. Không phải thế là quá đủ rồi sao?”
“Tôi vừa bị chơi một vố hèn hạ. Mấy vụ ám sát kiểu đó khiến tôi phát điên.”
“Nhưng điều đó sẽ chỉ khiến anh sớm vào hòm thôi. Tôi về phe anh. Anh đã ngăn Noonan mưu hại tôi đó là lý do tại sao tôi nói anh hãy quên điều đó đi và trở lại Frisco.”
“Tôi cũng về phe anh”, tôi nói, “và đó là lý do tôi bảo anh đừng dính lấy chúng nữa. Chúng đã bịp anh được một lần thì sẽ có lần thứ hai. Dù sao thì chúng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Hãy thoát ra khi vẫn còn chưa quá muộn.”
“Tôi vẫn ổn”, hắn nói, “và tôi có thể tự lo cho bản thân.”
“Có thể. Nhưng anh biết đó, không gì có thể tồn tại mãi mãi. Anh đã nhận những phần tốt nhất. Giờ là lúc phải rời đi.”
Hắn lắc cái đầu nhỏ đen bóng của mình và bảo tôi:
“Tôi đánh giá anh khá cao, nhưng còn lâu anh mới đủ khả năng để dọn dẹp hết cái đống này. Nó quá rắc rối. Nếu nghĩ rằng anh có thể thay đổi được nó thì tôi đã đi cùng anh. Anh biết tôi với Noonan là thế nào rồi đấy. Nhưng anh sẽ không bao giờ làm được đâu, vậy nên hãy quên chuyện đó đi.”
“Không. Tôi sẽ dùng đến đồng cuối cùng trong số mười ngàn đô của Elihu để theo đuổi chuyện này.”
“Tôi đã nói mà, anh ta là một tên não lợn không biết lý lẽ.” Dinah Brand ngáp dài ngao ngán. “Không có gì để uống sao, Dan?”
Gã lao phổi đứng dậy và rời khỏi phòng.
Thaler nhún vai và bảo:
“Vậy hãy làm theo cách của anh. Cứ cho là anh biết mình đang làm gì. Anh sẽ đến xem trận quyền Anh vào đêm mai chứ?”
Tôi nói rằng có lẽ tôi sẽ đến. Dan Rolff bước vào với chai rượu gin và đồ nhắm. Chúng tôi mỗi người uống vài ly. Chúng tôi nói về các trận đấu. Không một điều gì về tôi và Poisonville được đề cập tới nữa. Tay cờ bạc có vẻ không muốn dính dáng gì đến tôi, nhưng hắn cũng không bực mình vì sự ngoan cố của tôi. Hắn thậm chí còn khẳng định với tôi về kết quả của trận đấu - bảo tôi rằng đó là một khoản đầu tư chắc chắn sẽ sinh lời, bởi Kid Cooper sẽ hạ nốc ao Ike Bush ở hiệp sáu. Hắn dường như biết rõ điều mình đang nói, và đó có vẻ không phải là tin gì mới mẻ với hai người còn lại.
Tôi rời đi sau mười một giờ một chút, trở về khách sạn mà không có chuyện gì xảy ra.