Chương 9 Con dao đen
Sáng hôm sau, tôi thức dậy với suy nghĩ vẩn vơ trong đầu rằng việc lan truyền tin tức sẽ chẳng mấy khó khăn, bởi Personville chỉ có tầm bốn mươi ngàn dân. Mười giờ, tôi đã nghĩ ra cách truyền tin.
Tôi đưa tin ở các tiệm bi-a, các cửa hiệu xì gà, những nơi bán rượu lậu, các cửa hiệu giải khát và cả những góc phố - bất cứ chỗ nào tôi tìm được vài gã du thủ du thực. Phương pháp truyền tin của tôi đại loại như sau:
“Có diêm không?… Cảm ơn… Tối nay tới trận đấu chứ?… Tôi nghe nói là Ike Bush sẽ thua ở hiệp sáu… Nói thẳng ra là tôi nghe được từ Kẻ Thầm Thì… Ừ đấy, họ đều thế.”
Mọi người đều thích những chuyện riêng tư, và bất cứ thứ gì dính đến tên của Thaler thì đều rất riêng tư ở Personville. Tin tức lan ra rất nhanh. Một nửa số người được tôi tiết lộ cho cũng tiếp tục lan truyền tích cực như tôi, để thể hiện rằng họ cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
Khi tôi bắt đầu, tỷ lệ cược dành cho Ike Bush là bảy-bốn, và hai-ba rằng anh ta sẽ giành chiến thắng bằng một cú nốc ao. Cho đến lúc hai giờ, kèo tốt nhất mà ta kiếm được là hòa tiền, và đến ba giờ rưỡi thì tỷ lệ là hai-một dành cho Kid Cooper.
Tôi dừng chân tại một quán ăn và tiếp tục lan tin cho bồi bàn và vài vị khách trong khi đang nhấm nháp một chiếc sandwich bò nóng hổi. Khi tôi đi ra ngoài, có một gã đang chờ sẵn ngoài cửa. Gã đó có đôi chân vòng kiềng, quai hàm dài và nhô ra như một con lợn. Gã cúi đầu chào, bước tới bên cạnh và liếc mắt về phía tôi, miệng ngậm một cái tăm. Đến chỗ rẽ, gã nói:
“Tôi biết thật ra không phải thế.”
“Gì cơ?” Tôi hỏi.
“Về việc Ike Bush bại trận. Tôi biết thật ra không phải thế.”
“Thế thì tốt hơn cả là anh không nên bận tâm về nó. Tiền đã chảy hết vào cửa hai-một cho Cooper, và hắn làm gì có cửa thắng, trừ khi Bush để hắn làm vậy.”
Tay hàm lợn nhổ que tăm nát bét ra và nhe những chiếc răng vàng khè về phía tôi.
“Tối qua chính hắn đã kể với tôi rằng Cooper được dàn xếp cho hắn, và hắn sẽ không làm những chuyện như vậy… không phải với tôi.”
“Bạn anh à?”
“Không hẳn, nhưng hắn biết tôi… Này, nghe này! Kẻ Thầm Thì đã đưa cho anh tin đó, có thể tin được không?”
“Được.”
Gã nguyền rủa một cách cay đắng. “Và tôi đã đặt ba mươi lăm đô la cuối cùng của mình vào lời nói của một tên chuột cống. Chuyên đó có thể khiến hắn…” Gã đột nhiên ngừng lại và nhìn xuống phố.
“Có thể khiến anh ta làm sao?” Tôi hỏi.
“Không”, gã đáp, “chẳng có gì cả.”
Tôi đưa ra một lời gợi ý:
“Nếu anh biết anh ta thì có lẽ chúng ta nên bàn bạc một chút. Tôi cũng không thấy phiền nếu Bush thắng đâu. Nếu anh chắc chắn về chuyện đó thì cứ việc đặt tiền vào anh ta thôi.”
Gã nhìn tôi, lần mò trong túi áo vest rồi lấy ra một chiếc tăm khác, cho vào miệng và lấm bẩm:
“Anh là ai?”
Tôi nói với gã một cái tên, đại loại là Hunter, Hunt hay Huntington gì đó, rồi hỏi tên gã. Gã đáp rằng tên mình là MacSwain, Bob MacSwain, và tôi có thể hỏi bất kỳ ai trong thành phố để xem liệu đó có phải tên thật hay không.
Tôi nói rằng tôi tin gã và hỏi:
“Vậy anh nghĩ sao? Chúng ta cho Bush một trận chứ?”
Một tia sáng băn khoăn lóe lên trong mắt hắn, rồi vụt tắt.
“Không”, gã nuốt nước bọt, “tôi không phải loại người như thế. Tôi chưa từng …”
“Anh chưa từng làm bất kỳ điều gì ngoài việc để người ta lừa mình. Anh không cần phải chống lại anh ta, MacSwain. Đưa tôi một cơn gió và tôi sẽ tạo ra bão dông… nếu như nó có thể dùng được.
Gã cân nhắc về điểm này, liếm môi, để cây tăm rơi xuống và dính lên vạt trước áo khoác của mình.
“Anh sẽ không để lộ việc tôi có phần trong đó chứ?” Gã hỏi. “Tôi thuộc về nơi này, và nếu nó lộ ra thì coi như tôi hết đường sống. Và anh sẽ không làm gì quá đáng chứ? Anh sẽ chỉ sử dụng nó để khiến hắn động tay động chân thôi, phải không?”
“Phải.”
Gã nắm tay tôi một cách phấn khích và yêu cầu:
“Thề độc chứ?”
“Thề độc.”
“Tên thật của hắn là Al Kennedy. Hai năm trước, hắn vẫn còn là người của băng cướp Keystone Trust ở Philly, khi mà tay chân của Scissors Haggerty sát hại hai nhân viên bưu điện. AI không giết người, nhưng hắn cũng thuộc băng đó, cũng từng gây rối khắp Philly. Bọn còn lại bị bắt, nhưng hắn đã trốn thoát. Đó là lý do tại sao hắn cứ phải trốn chui trốn lủi. Đó là lý do tại sao hắn không bao giờ để họ đưa ảnh của mình vào bất kỳ giấy tờ hay thẻ nào. Đó là lý do tại sao hắn vẫn tham gia những trận đấu rác rưởi thế này, dù trình độ của hắn cao hơn thế rất nhiều. Hiểu rồi chứ? Ike Bush chính là Al Kennedy mà cảnh sát Philly đang truy nã vì vụ Keystone. Hiểu rồi chứ? Hắn ở trong…”
“Tôi hiểu, tôi hiểu.” Tôi ngăn gã tiếp tục lải nhải. “Tiếp theo, chúng ta sẽ tới gặp hắn. Chúng ta sẽ tới gặp hắn như thế nào?”
“Hắn sống tại Maxwell, trên phố Union. Tôi đoán có lẽ giờ hắn đang ở đó, chuẩn bị cho trận chiến.”
“Chuẩn bị gì cơ? Hắn đâu phải chiến đấu. Mà thôi, dù sao chúng ta cũng phải thử.”
“Chúng ta! Chúng ta! Anh lấy từ chúng ta đó ở đâu vậy? Anh đã nói… đã thề rằng sẽ giữ kín cho tôi rồi mà?”
“Ồ”, tôi nói, “giờ thì tôi nhớ ra rồi. Hắn trông thế nào?”
“Một thằng nhóc tóc đen, khá mảnh mai, một bên tai hơi điếc và cặp lông mày ngang. Tôi cho rằng hắn sẽ không thích chuyện này đâu.”
“Để đó cho tôi. Tôi có thể tìm anh ở đâu?”
“Tôi sẽ chờ ở chỗ của Murry. Làm ơn đừng để lộ tên tôi. Anh hứa rồi đó.”
Maxwell là một trong hàng tá khách sạn dọc theo phố Union với lối vào nhỏ nằm kẹp giữa các cửa hàng, với một cầu thang tồi tàn dẫn lên chuỗi văn phòng cho thuê trên tầng hai. Phòng lễ tân của nó chỉ đơn giản là một khoảng rộng trong hành lang, với một tủ đựng chìa khóa và thư từ sau một chiếc quầy gỗ rất cần được sơn lại. Một cái chuông đồng và một quyển sổ ghi chép bẩn thỉu nằm trên quầy. Không có ai ở đó.
Tôi phải lật lại tám trang trước khi tìm thấy Ike Bush, thành phố Salt Lake, 214. Ngăn kéo chứa con số đó trống trơn. Tôi leo lên vài bậc thang và gõ cánh cửa gắn con số đó. Không có gì. Tôi thử lại hai hay ba lần nữa, rồi quay lại cầu thang.
Ai đó đang đến. Tôi đứng trên đầu cầu thang đợi. Ánh sáng chỉ vừa đủ để có thể nhìn.
Đó là một gã mảnh khảnh nhưng săn chắc, mặc áo sơ mi quân đội, áo vest xanh lam, mũ xám. Cặp lông mày đen tạo thành một đường thẳng trên mắt hắn.
Tôi nói, “Xin chào.”
Hắn gật đầu mà không dừng lại hay nói bất cứ điều gì.
“Tối nay sẽ thắng chứ?” Tôi hỏi.
“Hy vọng vậy.” Hắn đáp cụt lủn, đi lướt qua tôi.
Tôi để hắn đi thêm bốn bước về phía phòng, rồi bảo:
“Tôi cũng thế. Tôi không muốn phải đưa anh quay lại Philly, AI à.”
Hắn bước thêm bước nữa rồi chầm chậm quay lại, dựa vai vào tường, nhìn tôi bằng cặp mắt ngái ngủ rồi làu bàu:
“Hả?”
“Nếu anh bị đánh gục ở hiệp sáu hoặc bất kỳ hiệp nào khác dưới tay một tên đần như Kid Cooper, tôi sẽ không vui đâu.” Tôi nói. “Đừng làm thế, AI à. Anh đâu muốn phải trở lại Philly, phải không?”
Gã trẻ tuổi cúi gập đầu xuống sát ngực và bước lại phía tôi. Khi chỉ còn cách tôi một cánh tay, hắn dừng lại, rướn thân trái ra phía trước. Tay hắn thả lỏng. Tay tôi thì đang đút trong túi áo.
Hắn lại “Hả?” thêm lần nữa.
Tôi đáp:
“Cố mà nhớ lấy điều đó đi - nếu đêm nay Ike Bush không chiến thắng thì sáng mai Al Kennedy sẽ đi về phía Đông.”
Hắn nâng vai trái lên vài phân. Tôi kéo khẩu súng trong túi ra một chút. Hắn gầm lên:
“Mày lấy thông tin rằng tao sẽ không thắng ở đâu?”
“Chỉ là vài điều mà tôi đã nghe được thôi. Đây rõ ràng sẽ là tấm vé dẫn thẳng về Philly đấy.”
“Tao sẽ đập nát hàm mày, thằng mập lừa đảo.”
“Vậy thì giờ là lúc thích hợp đấy.” Tôi khuyên hắn. “Nếu chiến thắng tối nay, khả năng cao là anh sẽ không gặp lại tôi nữa. Còn nếu thua, anh sẽ phải gặp tôi, và khi đó tay anh sẽ không còn được tự do như lúc này nữa đâu.”
Tôi tìm thấy MacSwain tại tiệm bi-a Broadway của Murry.
“Anh gặp được hắn chưa?” Gã hỏi.
“Rồi. Mọi thứ đã được sắp xếp - đó là nếu như hắn không chuồn khỏi thành phố, hoặc nói gì đó với những kẻ chống lung cho mình, hoặc phớt lờ tôi, hoặc…”
MacSwain trông có vẻ hết sức lo lắng.
“Anh nên cẩn thận thì hơn”, gã cảnh báo tôi, “họ có thể loại bỏ anh đấy. Hắn… tôi đã từng thấy một tên bị hạ trên phố.” Nói rồi gã bỏ đi.
Trận đấu tranh đai vô địch của Poisonville được tổ chức tại một sòng bạc được xây bằng gỗ cũ kỹ và bề thế, tọa lạc bên một công viên giải trí ở ngoại ô thành phố. Khi tôi đến đó lúc tám giờ rưỡi, hầu hết khán giả đều đã an tọa. Họ ngồi sát cạnh nhau dưới khán đài chính, và còn ngồi sát hơn nữa trên những băng ghế dài trong hai khán đài nhỏ ở tầng trên.
Thuốc lá. Mùi hôi. Sức nóng. Tiếng ồn.
Chỗ ngồi của tôi nằm ở hàng thứ ba quanh sàn đấu. Trên đường đi tới chỗ đó, tôi phát hiện ra Dan Rolff và Dinah Brand đang ngồi cách đó không xa. Cuối cùng thì mái tóc của cô nàng cũng đã được cắt tỉa cẩn thận và uốn xoăn. Chiếc áo choàng lông cỡ lớn màu xám của cô ta trông có vẻ đáng giá cả một gia tài.
“Anh đặt cho Cooper à?” Cô ta hỏi, sau khi chúng tôi chào nhau.
“Không. Cô đặt lớn vào anh ta sao?”
“Không nhiều như tôi muốn. Chúng tôi đã đợi cho tỷ lệ cược lên cao hơn, nhưng rồi tan tành cả.”
“Mọi người trong thành phố dường như đều biết Bush sẽ thua.” Tôi nói. “Tôi đã thấy cả trăm người đặt vào Cooper với tỷ lệ bốn-một vài phút trước.” Tôi nghiêng người qua Rolff và ghé sát miệng vào phần tai đang bị che khuất sau cổ áo của người phụ nữ, nơi đang bị cái cổ áo lông xám che khuất và thì thầm, “Bể kèo rồi. Tốt hơn là rút lại tiền cược của cô đi khi vẫn còn kịp.”
Đôi mắt của cô ta trở nên đỏ ngầu, mở to ra rồi tối sầm lại với sự lo lắng, tham lam, tò mò và nghi ngờ.
“Anh đang nói thật đấy à?” Cô ta hỏi bằng giọng khàn khàn.
“Phải.”
Cô ta mím môi, cau mày rồi hỏi:
“Anh lấy thông tin đó từ đâu?”
Tôi không nói. Cô ta cắn môi thêm lần nữa.
“Max có biết không?”
“Tôi chưa gặp hắn. Hắn có ở đây không?”
“Tôi đoán là có.” Cô ta nói lơ đãng, mắt nhìn xa xăm. Môi cô ta lẩm bẩm, như thể đang toan tính gì đó.
Tôi nói, “Được ăn cả ngã về không, cô cứ nghĩ đi.”
Cô ta nhoài người về trước, nhìn thẳng vào mắt tôi, nghiến răng thật chặt, mở túi và rút ra một cuộn tiền to cỡ bằng lon cà phê. Cô ta đưa một phần cho Rolff.
“Đây, Dan, đặt vào Bush đi. Anh có một giờ để quan sát tỷ lệ đặt cược.
Rolff cầm lấy tiền và bỏ đi. Tôi ngồi vào chỗ của gã. Cô ta đặt tay lên vai tôi rồi bảo:
“Chỉ có Chúa mới giúp được anh nếu anh làm tôi hỏng việc.”
Tôi làm ra vẻ ý kiến đó thật lố bịch.
Những trận đấu khởi động diễn ra, những trận đấu bốn hiệp của những gã nghiệp dư. Tôi tiếp tục dõi mắt tìm Thaler, nhưng không thấy. Người phụ nữ ngồi cạnh tôi ít chú ý đến trận đấu, thay vào đó cô ta chất vấn xem từ đâu tôi có được thông tin, đồng thời nguyền rủa và đe dọa tôi bằng ngọn lửa địa ngục nếu mọi chuyện vỡ lở.
Trận bán kết đang diễn ra khi Rolff quay lại và đưa cho người phụ nữ một đống vé. Trong khi cô ta bận nhìn chúng, tôi trở về chỗ của mình. Cô ta nói với tôi, đầu vẫn không ngẩng lên:
“Đợi chúng tôi ở bên ngoài, khi mọi thứ kết thúc.”
Kid Cooper bước vào sàn đấu trong khi tôi đang chen lấn để về đúng ghế của mình. Đó là một gã trẻ tuổi cường tráng, da đỏ ửng, tóc màu rơm, khuôn mặt hóp và có quá nhiều cơ bắp ở phần trên của chiếc quần đùi màu tím. Ike Bush, hay Al Kennedy, lách người qua những sợi dây ở góc đối diện. Thân hình hắn trông đẹp hơn -thon gọn và rắn chắc. Mặc dù vậy, khuôn mặt hắn lại nhợt nhạt và đầy lo lắng.
Họ được giới thiệu với nhau, đi tới trung tâm sàn đấu, lắng nghe những luật lệ cơ bản rồi quay lại góc của mình, ném áo choàng ra, ngả người trên những sợi dây đai. Tiếng cồng vang lên, và trận đấu bắt đầu.
Cooper là một gã vụng về. Gã có những cú móc ngang cực kỳ uy lực, nhưng bất cứ ai có đủ hai chân cũng có thể tránh được chúng. Bush có đôi chân uyển chuyển, tay trái khéo léo và tay phải thì nhanh như chớp. Nếu hắn đánh hết mình thì hẳn đã có án mạng rồi. Nhưng hắn không làm vậy. Hắn không hề muốn giành chiến thắng. Hắn cố không làm thế, và hai tay của hắn cũng vậy.
Cooper đi lạch bạch quanh sàn đấu, tung ra những cú móc ngang vào mọi thứ, từ bóng đèn cho đến cột trụ ở bốn góc. Bush di chuyển ra ra vào vào, thụi một găng vào người gã trai da đỏ bất cứ khi nào hắn muốn, nhưng chẳng có chút lực sát thương nào trong những cú đòn đó.
Khán giả la ó từ trước khi hiệp đầu kết thúc. Hiệp hai cũng tệ không kém. Tôi có dự cảm không tốt. Bush dường như không bị ảnh hưởng nhiều bởi cuộc nói chuyện nhỏ giữa chúng tôi. Dinah Brand đang cố giành lấy sự chú ý của tôi. Cô ta trông thật nóng bỏng. Tôi cẩn thận không để suy nghĩ của mình lộ ra.
Hiệp ba tiếp tục là trận chiến giữa hai thiếu nữ, và những tiếng la hét từ dưới khán đài giờ là “Ném chúng ra”, “Sao không hôn nhau luôn đi” và “Biết đánh không thế”.
Tôi lấy tay làm thành hình cái loa và hét to:
“Biến về Philly đi, Al.”
Từ đâu đó ở phía xa của căn phòng, một giọng nói khác vang lên:
“Biến về Philly đi, Al.”
Tôi đoán đó là MacSwain.
Một gã say xỉn hét to điều tương tự rồi sau đó cười rũ rượi, như thể đó là một trò đùa đặc sắc. Những người khác bắt đầu làm theo, chẳng vì lý do gì, ngoại trừ việc nó có vẻ làm phiền Bush.
Mắt hắn đang giật giật dưới cặp lông mày.
Cooper giáng mạnh một cú vào bên quai hàm của gã trai mảnh khảnh.
Ike Bush gục xuống dưới chân trọng tài.
Trọng tài đếm đến năm trong hai giây, nhưng tiếng cồng thông báo hết hiệp đã vang lên.
Tôi nhìn qua Dinah Brand và cười. Chẳng còn điều gì khác để làm. Cô ta nhìn tôi nhưng không cười lại. Khuôn mặt cô ta trông cũng đau khổ như Dan Rolff, nhưng giận dữ hơn.
Các huấn luyện viên của Bush kéo hắn vào góc và bắt đầu xoa bóp, cố gắng nhẹ nhàng hết sức có thể. Hắn từ từ mở mắt và nhìn xuống chân. Tiếng cồng lại vang lên.
Kid Cooper khua tay đứng dậy. Bush đợi đến khi gã đã đứng giữa sàn đấu rồi mới bắt đầu tiến lại.
Chiếc găng bên trái của Bush giáng xuống và biến mất… biến mất trong bụng của Cooper. Cooper “Hự” lên một tiếng và gập người lại, lảo đảo.
Bush bồi tiếp một cú móc phải vào miệng gã, rồi thêm một cú móc trái. Cooper “Hự” lên lần nữa, và có vẻ đã sắp không đứng vững.
Bush liên tục bồi thêm những đòn nữa vào hai bên đầu gã, rồi lựa thế giáng một đòn kết liễu vào dưới quai hàm phải của Cooper. Tất cả mọi người trong khán phòng đều cảm nhận được cú đấm đó.
Cooper ngã xuống sàn, nảy lên và không nhúc nhích gì nữa. Phải mất đến nửa phút để trọng tài có thể đếm đến mười. Và có cho cả nửa giờ thì ông ta cũng chỉ đếm được đến vậy. Kid Cooper đã thua.
Khi trọng tài cuối cùng cũng dừng việc đếm lại, ông ta nâng tay của Bush lên. Chẳng có chút vui vẻ nào trên gương mặt của cả hai.
Một tia sáng lấp lánh lọt vào mắt tôi. Một vệt màu bạc ngắn xiên xuống từ một khán đài ở tầng trên.
Một người phụ nữ hét lên.
Vệt bạc kết thúc chớp nhoáng trên sàn đấu, phát ra âm thanh, một phần là tiếng “uỵch”, một phần là tiếng “rắc”.
Cánh tay của Ike Bush rũ khỏi tay trọng tài, và hắn gục xuống, đè lên người Kid Cooper. Một con dao nhỏ màu đen nhô ra từ gáy của Bush.