Chương 14 Max
Tin tức về vụ bắt giữ Kẻ Thầm Thì lan nhanh đến chóng mặt. Khi tôi, Noonan và lũ cớm mà hắn dẫn theo áp giải tay cờ bạc cũng như Jerry - lúc này đã tỉnh lại - tới Tòa thị chính, đã có ít nhất cả trăm người đang đứng chờ sẵn.
Không ai trong số họ trông có vẻ hài lòng. Đám cớm của Noonan - những kẻ đáng khinh nhất có thể - bước đi với gương mặt căng thẳng đến trắng bệch cả ra. Nhưng Noonan thì lại trông như thể hắn là người được chào đón nhất bờ Tây. Việc hắn không thể loại bỏ được Kẻ Thầm Thì theo đúng kế hoạch lúc này chẳng còn khiến hắn bận tâm nữa.
Kẻ Thầm Thì hiên ngang chống lại cả thế giới. Hắn tuyên bố rằng sẽ không nói chuyện với bất cứ ai, trừ luật sư của mình ra. Và, Noonan càng căm ghét tay cờ bạc bao nhiêu thì lại càng không muốn hắn phải đối mặt với pháp luật bấy nhiêu. Kẻ Thầm Thì đã giết em trai của tay cảnh sát trưởng, và Noonan hận hắn đến tận xương tủy, nhưng tầm ảnh hưởng của Kẻ Thầm Thì ở Poisonville vẫn là quá lớn đế có thể khinh suất.
Cuối cùng, Noonan cảm thấy quá nhức đầu với tên tù nhân này, và quyết định tống hắn lên phòng giam nằm ở tầng trên cùng của Tòa thị chính cho xong chuyện. Tôi châm một điếu xì gà cho tay cảnh sát trưởng và đọc bản ghi lời khai chi tiết của người phụ nữ đang nằm trong bệnh viện, nhưng cũng chẳng biết được gì thêm về Dinah và MacSwain.
Tay cảnh sát trưởng mời tôi đến nhà hắn dùng bữa, nhưng tôi từ chối với lý do vết thương trên cổ tay khiến tôi thấy không thoải mái, dù thực ra đó chỉ là một vết bỏng nhẹ.
Trong khi chúng tôi đang nói chuyện, hai gã bận thường phục bước vào cùng một gã mặt đỏ. Đó chính là tên đã đỡ viên đạn mà tôi nhắm vào Kẻ Thầm Thì.
Mặc dù xương sườn bị gãy, nhưng hắn vẫn lẻn được ra sân sau trong lúc chúng tôi đang nháo nhác. Đám thuộc hạ của Noonan đã đưa hắn tới bác sĩ. Tay cảnh sát trưởng chẳng moi được gì thêm và đành gửi trả hắn về bệnh viện.
Tôi đứng dậy, chuẩn bị ra về, không quên nhắn lại:
“Cô Brand đã tuồn tin cho tôi, vậy nên tôi đề nghị ông hãy để cô ta và Rolff tránh xa khỏi vụ này.”
Tay cảnh sát trưởng nắm chặt lấy tay trái của tôi, và đây đã là lần thứ năm hoặc sáu gì đó hắn làm vậy trong vài giờ qua.
“Nếu anh muốn bảo vệ cô ta thì cũng được thôi.” Hắn khẳng định chắc nịch, “Nhưng vì cô ta dã giúp loại bỏ thằng khốn kia, nên hãy chuyển lời giúp tôi rằng, từ giờ trở đi, nếu cô ta muốn gì thì cứ việc nói ra.”
Tôi hứa sẽ chuyển lời, rồi trở lại khách sạn và không ngừng nghĩ về chiếc giường trắng tinh tươm. Nhưng dù sao thì lúc này cũng đã là gần tám giờ và dạ dày của tôi thì không ngừng kêu réo. Tôi quyết định đi xuống phòng ăn để thỏa mãn cơn đói của mình.
Rồi tôi bị hấp dẫn bởi một chiếc ghế da trên hành lang, ngồi xuống và châm một điếu xì gà. Tôi trò chuyện với một gã kế toán đường sắt tới từ Denver và phát hiện ra hắn quen một người tôi biết ở St. Louis. Thế rồi, đột nhiên có nhiều tiếng súng vang lên từ ngoài phố.
Chúng tôi bước ra cửa và kết luận rằng vụ nổ súng xảy ra ở khu vực gần Tòa thị chính. Tôi bắt tay gã kế toán rồi bỏ đi.
Khi tôi đã đi được hai phần ba quãng đường thì có một chiếc xe lao tới, súng thò ra ngoài cửa sổ.
Tôi quay ngược lại chỗ con hẻm và rút súng ra. Chiếc xe đã bắt kịp. Ánh đèn pha sáng rực trước xe soi rõ mặt mũi hai gã đàn ông. Tên tài xế chẳng khiến tôi bận tâm. Điều quan trọng là tên còn lại. Nửa khuôn mặt hắn bị che kín dưới chiếc mũ kéo thấp, nhưng nửa còn lại đủ để tôi nhận ra rằng đó là Kẻ Thầm Thì.
Bên kia đường, dưới ánh đèn, có một con hẻm khác. Ngay khi xe của Kẻ Thầm Thì bắt đầu lao tới, một bóng người bỗng từ trong đó vọt ra, núp xuống sau một thùng rác.
Đôi chân cong vòng kiềng của kẻ đó khiến tôi quên khuấy mất Kẻ Thầm Thì trong thoáng chốc.
Một tá cớm đột nhiên từ đâu xuất hiện và xả đạn vào đầu xe.
Tôi vội băng qua đường, lao thẳng sang phía hẻm bên kia, nơi gã đàn ông với đôi chân vòng kiềng đang bị giữ lại.
Nếu hắn đúng là kẻ mà tôi đang tìm kiếm thì tôi khá chắc rằng hắn không đem theo vũ khí. Đặt cược vào điều đó, tôi lao fthẳng tới chỗ con hẻm bẩn thỉu, cảm nhận bóng tối bằng cả mắt, tai và mũi.
Mọi thứ hầu như đen đặc, những cái bóng cứ thế chồng lên nhau… rồi một người đàn ông lao vụt ra, bỏ chạy.
“Đứng lại!” Tôi hét lên, cuống cuồng chạy theo hắn. “Đứng lại không tôi bắn, MacSwain.”
Gã đàn ông chạy được thêm chừng hơn chục bước thì dừng lại, từ từ quay đầu.
“Ồ, hóa ra là anh.” Gã đáp, như thể việc đó sẽ giúp gã không phải trở lại trại giam.
“Phải.” Tôi tiếp tục. “Cái đám đang lởn vởn quanh đây là sao?”
“Tôi chẳng biết gì cả. Kẻ nào đó đã thổi tung sàn của trại giam và tôi cùng đám còn lại rơi xuống. Tất nhiên là chúng tôi đã tìm cách trốn thoát. Chúng tôi tản ra và tôi chỉ đang cố lo cho bản thân mà thôi. Tôi chẳng liên quan gì tới chúng hết. Nơi đó nổ tung, tôi chạy trốn, có vậy thôi.”
“Kẻ Thầm Thì đã bị bắt lúc tối.” Tôi nói.
“Chết tiệt! Vậy ra đó là sự thật. Noonan đáng lẽ phải biết rõ rằng ông ấy sẽ chẳng bao giờ có thể khiến hắn quy phục… không phải trong cái thành phố này.”
MacSwain đã dừng việc chạy trốn, và chúng tôi cứ thế đứng yên trong hẻm.
“Anh biết hắn bị bắt vì tội gì sao?” Tôi hỏi.
“Ờ… vì đã giết Tim.”
“Vậy là anh biết ai đã giết Tim?”
“Gì cơ? Chắc chắn rồi, chính là hắn.”
“Chính anh đã làm điều đó.”
“Hả? Cái gì cơ? Anh mất trí à?”
“Tôi vẫn đang cầm súng trên tay đấy.” Tôi cảnh cáo gã.
“Nhưng nghĩ mà xem… không phải chính cậu ấy đã tuyên bố rằng Kẻ Thầm Thì đã làm chuyện đó hay sao? Anh bị cái gì vậy hả?”
“Anh ta không nói Kẻ Thầm Thì đã làm chuyện đó. Tôi từng nghe một người phụ nữ gọi Thaler là Max, nhưng ngoài ra tôi chưa thấy ai gọi hắn bằng cái tên nào khác ngoài Kẻ Thầm Thì. Tim không hề nói Max. Anh ta đã nói MacS phần đầu tiên của cái tên MacSwain -và chết trước khi có thể hoàn thiện nó. Đừng quên rằng khẩu súng đang nhắm thẳng vào đầu anh đấy.”
“Tôi có lý do gì để giết cậu ấy chứ? Cậu ấy đã theo đuổi người tình của…”
“Chưa đề cập đến chuyện ấy vội”, tôi đáp, “nhưng xem nào: mối quan hệ giữa anh và vợ đã rạn nứt. Và Tim chính là kẻ đã cướp vợ anh, phải không? Hẳn phải có gì đó ở đây. Tôi sẽ điều tra sau. Điều đã khiến tôi bắt đầu hướng sự nghi ngờ vào anh, đó là anh chưa từng đòi thêm tiền từ người phụ nữ kia.”
“Hãy quên chuyện đó đi.” Gã khẩn thiết. “Anh thừa biết rằng chuyện đó chẳng có nghĩa lý gì mà. Tôi sẽ bị treo cổ vì tội gì chứ? Tôi cũng có sẵn chứng cứ ngoại phạm như Kẻ Thầm Thì cơ mà.”
“Hồi đó anh vẫn còn là cớm mà. Anh thừa khả năng để tự sắp xếp mọi thứ sao cho hợp lý.”
“Anh biết rõ là mình đang uổng công phí sức mà, đừng cố nữa. Bỏ qua đi, vì Chúa.”
“Tôi chẳng quan tâm chuyện đó ngớ ngẩn đến đâu.” Tôi đáp. “Cứ quay lại chỗ Noonan là biết ngay. Hẳn ông ta đang suy sụp lắm, khi mà Kẻ Thầm Thì đã tẩu thoát. Chuyện đó có khi đã khiến ông ta mất trí rồi cũng nên.”
MacSwain quỳ xuống giữa con hẻm tối tăm nhầy nhụa và rên rỉ:
“Ôi, lạy Chúa, đừng! Ông ta sẽ bóp nát tôi mất.”
“Đứng dậy và ngừng than thở đi.” Tôi gầm ghè. “Giờ thì anh nói thật được chưa?”
Gã tiếp tục rên rỉ, “Ông ta sẽ bóp nát tôi mất.”
“Đáng đời anh thôi. Nếu anh còn không chịu khai ra sự thật thì tôi sẽ đích thân đưa anh tới tận bàn của Noonan, tôi đã nói là làm. Còn nếu anh thành thật, tôi sẽ cố gắng giúp đỡ anh trong khả năng của mình.”
“Anh thì có thể làm được gì cơ chứ?” Gã tuyệt vọng nói, và lại bắt đầu rên rỉ. “Làm sao tôi biết chắc được rằng anh sẽ cố gắng làm gì đó cho tôi?”
Tôi hé lộ cho gã một chút sự thật:
“Anh đã nói rằng mình có linh cảm về lý do đã khiến tôi tới Poisonville, vậy thì hẳn anh cũng biết rằng mục tiêu của tôi là chia rẽ Noonan và Kẻ Thầm Thì. Nếu Noonan tin rằng chính Kẻ Thầm Thì đã hạ sát Tim, chuyện đó coi như xong. Nhưng, nếu anh không muốn nói chuyện với tôi, vậy thì được thôi, chúng ta đi nói chuyện với Noonan vậy.”
“Vậy nghĩa là anh sẽ không kể với ông ấy về chuyện đó?” Gã hăm hở hỏi. “Anh hứa chứ?”
“Tôi chẳng hứa cái quái gì hết.” Tôi đáp. “Sao tôi phải hứa chứ? Tôi đã nắm thóp anh hoàn toàn. Giờ anh muốn nói với tôi hay với Noonan? Quyết định nhanh lên. Tôi không rảnh để mà đứng đây cả đêm đâu.”
Và thế là gã quyết định kể cho tôi nghe toàn bộ sự thật.
“Tôi không rõ là anh biết tới đâu, nhưng đúng như anh vừa nói, vợ tôi đã phải lòng Tim. Đó là lý do khiến tôi trở nên thế này. Anh có thể hỏi bất cứ ai, và họ đều sẽ nói rằng trước đây tôi là một người lương thiện. Tôi đã cố gắng đáp ứng tất cả những nhu cầu của cô ta, dù rằng đa phần những thứ đó đều khiến tôi trầy trật, nhưng tôi không thể làm gì khác. Nếu tôi có thể thì hẳn chúng tôi đã có một cái kết tốt đẹp hơn. Vậy nên tôi đã chấp nhận ký vào lá đơn ly dị đó và để cô ta ra đi, để cô ta có thể cưới hắn; hoặc ít ra đó cũng là những gì cô ta muốn.
Sau đó tôi nghe được rằng hắn đang theo đuổi Myrtle Jennison. Tôi không thể chịu nổi nữa. Tôi đã cho hắn một cơ hội công bằng để theo đuổi Helen, nhưng giờ hắn lại vứt bỏ cô ấy vì con ả Myrtle. Tôi thực sự không thể chịu đựng nổi. Helen không thể biến thành một con ngốc như vậy được. Tôi chỉ tình cờ trông thấy hắn ở hồ vào đêm hôm đó. Khi thấy hắn đi xuống ngôi nhà hóng mát, tôi đã bám theo, bởi nơi đó trông có vẻ yên tĩnh và khá phù hợp để xử lý mọi chuyện.
Hình như chúng tôi đã uống gì đó. Nó đã khiến chúng tôi bốc hỏa. Và đến khi không chịu nổi nhiệt nữa, hắn đẵ rút súng ra. Hắn là một thằng chết nhát. Tôi đã chụp được khẩu súng và giằng co với hắn. Thề có Chúa, tôi không hề cố ý bắn hắn, dù nhìn thì có vẻ là như vậy. Súng cướp cò khi vẫn đang nằm trong tay cả hai chúng tôi. Tôi ném khẩu súng vào bụi rậm, rồi tôi chợt nghe thấy tiếng hắn rên rỉ và lẩm bẩm. Có người đang đến… một cô gái đang chạy xuống từ phía khách sạn… chính là Myrtle Jennison.
Tôi muốn quay lại và nghe xem Tim đang nói gì, nhưng tôi hiểu rõ tình hình và không muốn trở thành người đầu tiên có mặt tại hiện trường. Vậy nên tôi đã chờ cho đến khi cô ta tới chỗ hắn, lắng nghe những gì hắn đang cố thều thào, nhưng tôi đã đứng quá xa để có thể nghe rõ. Tôi đành chạy lại gần và chỉ kịp nghe thấy hắn đang cố gắng nói tên tôi mà thôi.
Tôi đã không nghĩ rằng đó là tên của Kẻ Thầm Thì, cho đến khi cô ta đưa tôi một lá thư tuyệt mệnh cùng với hai trăm đô la. Tôi chỉ đứng đó, giả vờ sắp xếp mọi thứ. Rồi cô ta đã dàn xếp tất cả, và tôi hoàn toàn ổn với chuyện đó. Thế là mọi chuyện chìm xuống, cho đến khi anh quyết định xới tung nó lên.”
Gã khuỵu xuống, rồi nói thêm:
“Ngay tuần kế sau đó, vợ tôi bị giết… trong một vụ tai nạn. ừm, là tai nạn thật đó. Cô ấy đang lái chiếc Ford quẹo qua đường Sáu tới đoạn giao với phố Tanner thì chuyện đó xảy ra.”
“Hồ Mock có thuộc quận này không?” Tôi hỏi.
“Không, là quận Boulder.”
“Chỗ đó không thuộc địa phận của Noonan. Tôi có nên đưa anh đến gặp cảnh sát trưởng ở đó không?”
“Đừng. Hắn là Tom Cook, con rể của Thượng nghị sĩ Keefer đấy. Tôi thà ở lại đây còn hơn. Đằng nào thì Keefer cũng sẽ giao tôi cho Noonan.”
“Nếu mọi chuyện đã diễn ra đúng như anh vừa nói thì anh vẫn còn cơ hội tại tòa.”
“Họ sẽ chẳng cho tôi bất cứ một cơ hội nào. Tôi đã có thể sống sót nếu thật sự có một cơ hội nào đó, nhưng không phải từ họ.”
“Chúng ta sẽ quay lại Tòa thị chính.” Tôi nói. “Nhớ giữ miệng đấy.”
Noonan đang quỳ dưới sàn để tìm gì đó, miệng không ngừng nguyền rủa đám cớm đang đứng đực ra xung quanh và ước rằng chúng biến đi cho khuất mắt.
“Tôi mới tìm thấy thứ này.” Tôi nói và đẩy MacSwain về phía trước.
Noonan đạp gã cựu cảnh sát xuống, đá liên tục vào người gã rồi yêu cầu một trong số những tên cớm có mặt tại đó đưa gã đi.
Ai đó gọi cho Noonan. Tôi khẽ rút lui mà không thèm nói lời tạm biệt, tôi quay về khách sạn.
Có tiếng súng nổ ở phía Bắc.
Một nhóm ba người đi lướt qua tôi, mắt liếc ngang liếc dọc, bước đi như những chú bồ câu.
Xa hơn một chút, một gã khác đang cố nép vào lề đường để nhường chỗ cho tôi qua. Tôi không biết gã và hẳn gã cũng chẳng biết tôi.
Một tiếng súng vang lên cách đó không xa.
Khi tôi vừa về đến khách sạn, một chiếc xe du lịch bỗng lao vụt xuống phố với ít nhất năm mươi người bị nhồi chật ních trên đó.
Tôi bật cười khi thấy cảnh tượng ấy. Poisonville đã bắt đầu trở nên sôi động hơn sau những ngày trầm lắng, và tôi càng lúc càng cảm thấy gắn bó với nơi này. Rồi tôi đánh một giấc ngon lành suốt mười hai tiếng, chẳng hề bận tâm tới những gì sắp diễn ra.