Chương 13 Hai trăm đô mười xu
Tôi đang cởi áo khoác thì chuông điện thoại reo.
Đó là Dinah Brand. Cô ta càu nhàu về việc đã cố liên lạc với tôi suốt từ lúc mười giờ.
“Anh đã làm những việc mà tôi bảo chưa?” Cô ta hỏi.
“Tôi đã xem xét nó. Mọi chuyện tiến triển khá tốt. Tôi nghĩ chiều nay mọi chuyện sẽ xong.”
“Đừng. Đợi đến khi chúng ta gặp nhau đã. Anh có thể ghé qua bây giờ được không?”
Tôi nhìn xuống chiếc giường trắng trống trơn và nói, “Được thôi”, giọng không mấy hào hứng.
Một bồn tắm đầy nước lạnh khiến tôi cảm thấy thoải mái đến mức gần như ngủ quên trong đó.
Dan Rolff ra mở cửa khi tôi bấm chuông. Ánh mắt và hành động của gã cứ như thể chẳng có chuyện gì xảy ra hôm trước. Dinah Brand bước ra để giúp tôi cởi áo khoác. Cô ta mặc một chiếc đầm len màu nâu vàng với nột đường xẻ dài năm phân ở vai.
Cô ta đưa tôi vào phòng khách, rồi ngồi xuống sofa cạnh tôi và nói:
“Tôi sắp yêu cầu anh làm giúp tôi vài chuyện. Anh quý tôi mà, phải không?”
Tôi thừa nhận điều đó. Cô ta lướt đầu ngón tay ấm áp dọc bàn tay tôi và giải thích:
“Tôi muốn anh quên những chuyện mà tôi đã nói với anh tối qua đi. Chờ chút đã. Chờ đến khi tôi bình tĩnh lại đã. Dan đã đúng. Tôi không nên phản bội Max như vậy. Điều đó thật hết sức đê tiện. Dù sao thì, chủ yếu là anh muốn chơi Noonan, phải không? Ồ, nếu anh tỏ ra tử tế và bỏ qua cho Max lần này, tôi sẽ cho anh biết những chuyện dơ bẩn của Noonan, đủ để anh có thể tống ông ta đi tù mọt gông. Anh muốn vậy, đúng không? Và anh quá quý tôi nên không thể lợi dụng tôi, không thể sử dụng những thông tin mà tôi đã vô ý tiết lộ khi tôi đang phát điên lên với Max, phải không?”
“Câu chuyện dơ bẩn của Noonan là gì?” Tôi hỏi.
Cô ta sờ nắn bắp tay của tôi và thì thầm, “Anh hứa chứ?”
“Chưa hẳn.”
Cô ta bĩu môi với tôi và nói:
“Nói thật, tôi rời bỏ Max luôn rồi. Anh không có quyền biến tôi thành kẻ phản bội.”
“Còn Noonan thì sao?”
“Hứa trước đi.”
“Không.”
Cô ta thọc ngón tay vào cánh tay tôi và lạnh lùng hói: “Anh đã tới chỗ Noonan rồi đúng không?”
“Ờ.”
Cô ta buông cánh tay tôi ra, cau mày, nhún vai và nói bằng giọng ủ rũ:
“Vậy, tôi có thể giúp gì đây?”
Tôi vừa đứng dậy thì một giọng nói vang lên:
“Ngồi xuống.”
Đó là chất giọng khàn khàn… của Thaler.
Tôi quay người và thấy hắn đang đứng ở cửa phòng ăn, với một khẩu súng lớn trên bàn tay nhỏ bé. Một gã đàn ông mặt đỏ với vết sẹo chạy dài suốt một bên má đứng đằng sau hắn.
Một gã cằm lẹm miệng rộng mà Kẻ Thầm Thì gọi là Jerry đang đứng chặn ngoài hành lang. Hắn có nhiều hơn một khẩu súng. Thằng gầy hơn trong số hai thằng tóc vàng ở hắc điếm trên phố King đứng lấp ló sau lưng hắn.
Dinah Brand đứng dậy, quay lưng về phía Thaler và nói với tôi bằng giọng khàn khàn đầy thịnh nộ.
“Không phải do tôi. Anh ấy tự mò đến, nói rằng anh ấy hối hận vì những gì mình đã làm, và rằng chúng tôi có thể kiếm được rất nhiều tiền bằng cách bán đứng Noonan cho anh. Tất cả đều đã được lên kế hoạch, và tôi hoàn toàn đồng ý. Thề có Chúa! Anh ấy đã đợi trên tầng trong khi tôi nói chuyện với anh. Tôi không biết gì về những người khác. Tôi không…”
Jerry nói bằng giọng lè nhè như thường lệ:
“Nếu tôi bắn vào chân cô ta thì hẳn cô ta sẽ ngồi xuống và ngậm miệng lại luôn, phải vậy không?”
Tôi không thể nhìn thấy Kẻ Thầm Thì. Người phụ nữ đứng chắn giữa chúng tôi. Hắn lên tiếng:
“Không phải bây giờ. Dan đâu rồi?”
Thằng nhóc tóc vàng gầy nhẳng trả lời:
“Trên sàn phòng tắm. Tôi đã phải rất vất vả với hắn.”
Dinah Brand xoay người lại đối mặt với Thaler. Những vết rách trên đôi vớ khiến cho mặt sau của nó trông rộng lùng thùng. Cô ta nói:
“Max Thaler, anh là một kẻ tệ hại…”
Hắn dửng dưng thì thầm:
“Câm mồm và tránh ra.”
Cô ta khiến tôi ngạc nhiên vì đã làm đúng như vậy, đồng thời giữ yên lặng suốt quãng thời gian hắn nói chuyện với tôi:
“Anh và Noonan đang cố gán cái chết của em trai hắn lên đầu tôi, phải không?”
“Không phải gán. Đó là sự thật.”
Hắn cong đôi môi mỏng về phía tôi và bảo:
“Anh cũng gian trá hệt như hắn.”
Tôi nói:
“Anh hẳn phải biết điều đó rõ hơn ai hết. Tôi đã về phe anh khi hắn cố gài bẫy anh. Còn lần này thì anh sẽ bị bắt theo đúng luật.”
Dinah Brand lại nổi cáu, vung tay lên và la lối: “Cút ra khỏi đây, tất cả các người. Sao tôi lại phải quan tâm đến mấy vấn đề chết giẫm của các người cơ chứ? Cút ra.”
Thằng nhóc tóc vàng đã hạ Rolff lách qua người Jerry và bước vào phòng, miệng cười toe toét. Nó túm lấy một cánh tay đang vung vẩy của người phụ nữ và bẻ quặt nó ra sau.
Cô ta xoay lại phía thằng nhóc và dùng tay còn lại thụi cho nó một quả đấm thôi sơn vào bụng. Một người đàn ông khỏe mạnh cũng chỉ có thể đấm được đến vậy mà thôi. Cú đấm khiến thằng nhóc phải buông tay cô ta ra và lùi lại vài bước.
Thằng nhóc bụm miệng, rút chiếc dùi cui bên hông ra và lại bước tới. Nụ cười toe toét của nó đã biến mất.
Jerry cười to đến mức cái cằm tí hon của hắn gần như biến mất.
Thaler gắt gỏng thì thầm, “Thôi đi!”
Thằng nhóc không nghe thấy lời hắn nói. Nó đang bận gầm gừ với người phụ nữ.
Cô ta nhìn nó bằng ánh mắt lạnh như tiền, rồi dồn hết sức xuống chân trái. Tôi đoán thằng nhóc tóc vàng đã chuẩn bị sẵn cho cú đá. Nó giả vờ giơ tay trái ra, rồi bất thình lình vung thẳng cái dùi cui vào mặt cô ta.
Thaler lại thì thầm, “Thôi đi”, và lần này nó đi kèm với một phát súng.
Viên đạn xuyên qua dưới mắt phải của thằng nhóc, làm nó xoay một vòng và đổ về phía sau, ngả vào tay Dinah Brand.
Nếu có thời điểm nào thích hợp để hành động, thì đó chính là lúc này.
Trong lúc tình hình đang náo loạn, tôi đưa tay xuống hông, giật mạnh khẩu súng ra và nhắm vào vai Thaler.
Không trúng. Nếu tôi có thể nhắm tử tế thì hẳn đã khác. Nhưng Jerry cằm lẹm đã nhanh tay hơn. Phát đạn của hắn làm bỏng cổ tay tôi và khiến tôi bắn trượt. Nhưng, dù không trúng Thaler, viên đạn của tôi lại ghim thẳng vào gã mặt đỏ đứng sau hắn.
Không có thời gian để xem cổ tay bị thương đến mức nào. Tôi đổi khẩu súng sang tay trái.
Jerry bắn một phát nữa, nhưng người phụ nữ đã phá hỏng nó bằng cách đẩy cái xác về phía hắn. Xác của thằng nhóc tóc vàng đập vào đầu gối hắn. Tôi nhảy bổ vào trong lúc hắn đang mất thăng bằng.
Cú nhảy giúp tôi thoát khỏi đường đạn của Thaler. Nó cũng khiến tôi và Jerry lăn ra ngoài hành lang, vật lộn với nhau.
Xử lý Jerry không quá khó, nhưng tôi phải hành động thật nhanh. Thaler đang ở đằng sau. Tôi tặng cho Jerry hai cú đấm, một cú đá, ít nhất một cú húc đầu, và đang tìm một nơi để cắn thì hắn đã lịm đi. Tôi bồi thêm một cú nữa vào dưới cằm hắn để chắc chắn rằng hắn không giả vờ, rồi bò xuống hành lang, tránh khỏi cửa.
Tôi ngồi xổm, lưng tựa vào tường, giữ súng ở vị trí ngang với người Thaler và chờ đợi. Khi đó tôi không thể nghe thấy gì, ngoài tiếng mạch máu trên thái dương đang đập thình thịch.
Dinah Brand bước ra chỗ cánh cửa mà tôi vừa lăn qua, nhìn xuống Jerry rồi nhìn sang tôi. Cô ta liếm môi, mỉm cười, gật đầu ra hiệu với tôi rồi quay lại phòng khách. Tôi thận trọng nhìn theo cô ta.
Kẻ Thầm Thì đang đứng giữa phòng. Tay hắn trống rỗng, và mặt hắn cũng vậy. Trừ cái miệng nhỏ cay độc ra thì trông hắn chẳng khác gì mấy con ma-nơ-canh ngoài cửa hàng quần áo.
Dan Rolff đứng sau hắn, họng súng chĩa thẳng vào thận trái của tay cờ bạc nhỏ con.
Khuôn mặt của Rolff toàn máu là máu. Thằng nhóc tóc vàng… cái xác đang nằm trên sàn… thực sự đã phải vất vả với gã.
Tôi cười toe với Thaler và nói, “Ồ, tuyệt thật”, rồi bỗng nhận ra rằng Rolff vẫn còn một khẩu súng nữa, và nó đang chĩa thẳng vào cái bụng bia của tôi. Thật không tốt chút nào. Nhưng tôi vẫn còn khẩu súng trong tay. Tình thế cũng chẳng bi đát hơn lúc trước.
Rolff nói:
“Bỏ súng xuống.”
Tôi nhìn Dinah, cô ta đang hết sức bối rối, tôi nghĩ vậy. Cô ta nhún vai và bảo tôi:
“Cứ như đây là bữa tiệc của Dan vậy.”
“Chuẩn luôn. Ai đó nên bảo hắn rằng tôi không thích giải quyết theo cách này.”
Rolff nhắc lại, “Bỏ súng xuống.”
Tôi hoàn toàn không đồng tình:
“Còn lâu. Tôi đã tốn cả đống để tới được đây, và tôi sẵn sàng chơi đến cùng để đạt được mục đích.”
Rolff nói:
“Tôi chẳng hứng thú gì với chuyện giữa hai người, và tôi không hề có ý định…”
Dinah Brand bước qua căn phòng. Khi cô ta đã đứng sau lưng Rolff, tôi ngắt lời gã bằng cách bảo cô ta:
“Nếu giờ cô phản bội hắn, cô sẽ có thêm hai người bạn - Noonan và tôi. Cô không thể tin Thaler được nữa, vậy nên có cố giúp hắn cũng vô ích.”
Cô ta bật cười và đáp lại:
“Tiền trao cháo múc, cưng ạ.”
“Dinah!” Rolff phản đối. Gã đã bị nắm thóp. Cô ta đang đứng đằng sau và thừa sức để đối phó với gã. Chắc chắn gã sẽ không bắn Dinah, và chắc chắn chẳng có gì có thể khiến cô ta đổi ý một khi cô ta đã quyết.
“Một trăm đô la.” Tôi ra giá.
“Lạy Chúa trên cao!” Cô ta cảm thán. “Không ngờ anh cũng biết nói chuyện tiền bạc. Nhưng vậy là chưa đủ.”
“Hai trăm.”
“Biết điều hơn rồi đó. Nhưng vẫn chưa được.”
“Hai trăm đô la và mười xu, chỉ thế thôi.”
“Đồ bủn xín chết bằm.” Cô ta nói. “Quên chuyện đó đi.”
“Tùy cô thôi.” Tôi quay mặt về phía Thaler và bảo hắn, “Chuyện gì phải đến thì sẽ đến thôi.”
Dinah la lên:
“Đợi đã! Anh thực sự sẽ làm vậy sao?”
“Chắc chắn tôi sẽ đưa Thaler đi.”
“Với giá hai trăm đô la và mười xu?”
“Phải.”
“Dinah”, Rolff nói, vẫn không rời mắt khỏi tôi, “cô sẽ không…”
Nhưng cô ta cười to, tiến lại sát sau lưng gã, quàng cánh tay khỏe mạnh của mình quanh người gã, kéo tay gã xuống và khóa cứng chúng lại.
Tôi dùng tay phải gạt Thaler sang một bên, súng vẫn chĩa thẳng vào hắn rồi giật lấy món vũ khí của Rolff. Dinah thả gã lao phổi ra.
Gã bước hai bước về phía cửa phòng ăn, nói một cách mệt mỏi, “Không có…”, rồi gục xuống.
Dinah chạy đến chỗ gã. Tôi lôi Thaler ra hành lang, bước qua Jerry vẫn đang bất tỉnh, đi đến dưới cầu thang, nơi tôi đã trông thấy một chiếc điện thoại.
Tôi gọi cho Noonan, báo với hắn rằng tôi đã bắt được Thaler và vị trí hiện tại của chúng tôi.
“Thánh thần ơi!” Hắn nói. “Đừng giết hắn cho đến khi tôi tới.”