← Quay lại trang sách

Chương 16 Jerry bỏ mạng

Một đám đông tụ họp quanh ngân hàng First National. Phải vất vả lắm chúng tôi mới chen được qua đó. Khi đã tới được bên cửa, chúng tôi trông thấy gương mặt cau có của McGraw.

“Có sáu tên cả thảy, tất cả đều đeo mặt nạ.” Gã báo cáo với tay cảnh sát trưởng khi chúng tôi bước vào. “Việc xảy ra lúc hai giờ ba mươi. Năm tên đã tẩu thoát thành công. Bảo vệ hạ được một tên, Jerry Hooper. Xác hắn nằm đằng kia, trên ghế. Chúng tôi đã cho phong tỏa lại hiện trường, dù rằng đã quá trễ. Chúng đã rẽ vào phố King trên một chiếc Lincoln màu đen, rồi sau đó hoàn toàn mất dạng.”

Chúng tôi bước tới, xem xét cái xác đang nằm trên băng ghế với chiếc áo choàng nâu phủ kín người của Jerry. Viên đạn xuyên qua dưới vai trái của hắn.

Bảo vệ ngân hàng, một lão già khú đế chẳng dọa được ai, hít một hơi thật sâu và thuật lại:

“Chúng tôi chẳng thể làm được gì. Chúng đã xâm nhập trước khi có chúng tôi nhận thức được tình hình. Chúng chẳng hề hành động vội vã mà hết sức tuần tự, rõ ràng đã lên kế hoạch từ trước. Chúng tôi chẳng có một cơ hội nào. Nhưng rồi tôi tự nhủ, ‘Được rồi, bọn ranh con, giờ chúng mày cứ tác oai tác quái đi, nhưng cứ chờ đến khi chúng mày bỏ đi xem.’

Và tôi đã làm đúng như vậy. Tôi bám theo chúng ra tới cửa và nhả đạn từ khẩu súng cũ. Một tên bị hạ ngay khi vừa đặt chân lên xe. Tôi cá với anh rằng tôi có thể hạ được thêm vài tên nếu tôi có nhiều đạn hơn, bởi khá là khó để bắn từ…”

Noonan dừng màn độc thoại của người bảo vệ già lại, vỗ lưng lão và bảo, “Thế là tốt rồi, tốt rồi.”

McGraw phủ chiếc áo choàng lại lên cái xác và gầm gừ:

“Chẳng tên nào bị nhận dạng. Nhưng nếu Jerry nằm đây thì chắc chắn vụ này là do Kẻ Thầm Thì bày ra.”

Tay cảnh sát trưởng gật gù hài lòng và nói:

“Tôi giao vụ này lại cho anh, Mac. Anh muốn thăm thú quanh đây hay quay lại Tòa thị chính cùng tôi?” Hắn quay sang hỏi tôi.

“Cả hai đều không. Tôi có một cuộc hẹn, và tôi muốn được mang một đôi giày khô ráo.”

Chiếc Marmon bé nhỏ của Dinah Brand đang đậu trước cửa khách sạn, nhưng tôi không thấy cô ta đâu. Tôi đi lên phòng và không khóa cửa. Tôi đang cởi mũ và áo khoác thì cô ta bước vào, không thèm gõ cửa.

“Chúa ơi, phòng anh nồng nặc mùi rượu.” Cô ta thốt lên.

“Do đôi giày của tôi đấy. Noonan đã khiến tôi phải lội bì bõm trong đống rượu rum.”

Dinah tiến về phía cửa sổ, mở nó ra, ngồi vắt vẻo trên bệ và hỏi:

“Chuyện gì vậy?”

“Hắn nghĩ rằng sẽ tìm thấy gã Max của cô trong một bãi rác được gọi là Cedar Hill. Vậy nên chúng tôi tới đó, xả súng vô tội vạ, hạ vài gã da màu, làm rượu chảy lênh láng và thiêu rụi nơi đó trước khi rời đi.”

“Quán trọ Cedar Hill? Tôi tưởng nó đã đóng cửa hơn một năm rồi chứ?”

“Trông thì có vẻ như vậy, nhưng thực ra nó đã biến thành kho chứa của một gã nào đó.”

“Nhưng anh không tìm thấy Max sao?” Cô ta ngờ vực hỏi.

“Khi chúng tôi đang bận rộn ở đó thì có vẻ như hắn đã đánh sụp ngân hàng First National của Elihu.”

“Tôi đã chứng kiến chuyện đó.” Cô ta đáp. “Tôi chỉ vừa mới rời khỏi cửa hàng Bengren, cách đó hai nhà. Tôi vừa mới bước vào xe thì thấy một gã béo chạy khỏi ngân hàng, đeo túi và mang súng. Một chiếc khăn đen buộc ngang mặt hắn.”

“Max có đi cùng chúng không?”

“Không, hắn sẽ không làm thế đâu. Những việc tay chân sẽ do Jerry và mấy đứa nhóc thực hiện. Hắn nuôi chúng vì mục đích đó mà. Jerry đã có mặt ở đó. Tôi biết chắc đó là hắn ngay khi hắn vừa bước xuống xe, mặc dù mặt hắn cũng được che bởi chiếc khăn đen. Tất cả bọn chúng đều che mặt như vậy. Bốn trong số chúng rời khỏi ngân hàng, chạy về phía chiếc xe đang đậu bên đường. Jerry và một tên khác ngồi đợi trong xe, nhưng khi bốn tên kia vừa bước xuống đường thì Jerry bỗng nhảy ra ngoài và chạy tới chỗ chúng. Đúng lúc đó tiếng súng vang lên, và Jerry bị hạ gục. Bọn còn lại nhảy lên xe và chuồn êm. Chỗ tiền anh nợ tôi giờ sao nhỉ?”

Tôi đếm mười tờ hai mươi đô la và một đồng mười xu. Cô ta rời khỏi bậu cửa sổ để nhận tiền.

“Chỗ này là cho việc kéo Dan ra để anh có thể tóm được Max.” Cô ta vừa nói vừa bỏ chỗ tiền vào túi. “Còn giờ tôi sẽ nhận được gì qua việc nói cho anh biết về thằng ngốc đã giết Tim Noonan?”

“Cô sẽ phải chờ cho đến khi hắn bị kết tội. Làm sao tôi biết được thông tin của cô có đúng hay không?”

Dinah cau mày và hỏi:

“Vậy anh sẽ làm gì với số tiền còn lại?” Khuôn mặt cô ta lại sáng bừng. “Anh có biết Max đang ở đâu không?”

“Không.”

“Anh sẽ đổi bao nhiêu để lấy thông tin đó?”

“Không gì cả.”

“Tôi sẽ nói cho anh biết với giá một trăm đô la.”

“Tôi không muốn lợi dụng cô kiểu đó.’

“Năm mươi đô la thì sao.”

Tôi lắc đầu.

“Hai mươi lăm.”

“Tôi không cần hắn.” Tôi đáp. “Tôi chẳng quan tâm hắn ở đâu. Sao cô không đi mà nói với Noonan ấy?”

“Vâng, tôi đang cố gắng thu thập thông tin đây. Anh biết uống rượu không, hay chi dùng chúng làm nước hoa thôi?”

“Đây là chai Dewar mà tôi nhặt được ở Cedar Hill chiều nay. Còn một chai King George nữa trong túi đây. Cô muốn loại nào?”

Cô ta chọn King George. Chúng tôi rót một ly, cạn chén, rồi tôi bảo:

“Ngồi xuống và thưởng thức tiếp đi trong lúc tôi đi thay đồ.”

Khi tôi ra khỏi phòng tắm hai mươi phút sau, cô ta đang ngồi ở bàn, hút thuốc và xem xét cuốn sổ nhỏ mà tôi để trong túi.

“Tôi đoán đây là những chi phí mà anh đã phải trả cho những vụ trước đó.” Cô ta nói mà không thèm ngước lên. “Tôi cần biết tại sao anh không thể hào phóng hơn. Nhìn này, ở đây có một khoản sáu trăm đô la được ghi chú là Inf Anh đã mua thông tin từ ai đó, phải không? và dưới đó là một trăm năm mươi đô la cho… Top… kệ xác nó là gì. Thậm chí có ngày anh đã chi tới cả ngàn đô la.”

“Đó là số điện thoại.” Tôi nói và giật lại cuốn sổ từ tay cô ta. “Cô được nuôi dạy ở đâu đấy? Tự tiện lục túi của tôi là sao?”

“Tôi lớn lên ở một tu viện.” Cô ta kể. “Năm nào tôi cũng được khen thưởng vì hành xử lễ phép. Tôi cho rằng mấy con nhỏ bỏ thêm cả đống đường vào món chocolate sẽ đều phải xuống địa ngục vì tội ham ăn. Tôi còn không biết đến thứ gọi là nói tục đến tận năm tôi mười tám tuổi. Lần đầu được nghe những lời đó tôi suýt nữa đã ngất đi.” Cô ta nhổ toẹt xuống tấm thảm trước mặt, ngả người xuống ghế, vắt tréo chân đặt lên giường và hỏi, “Còn anh thì sao?”

Tôi gạt chân cô ta khỏi giường và trả lời:

“Tôi lớn lên trong một quán rượu tại cảng. Giờ thì đừng có nhổ nước bọt xuống sàn hoặc tôi sẽ quẳng cô ra ngoài đấy.”

“Cạn thêm ly nữa nào. Nghe này, anh sẽ cho tôi thứ gì, nếu tôi kể cho anh nghe cách người ta đã dựng lên Tòa thị chính mà không tốn một xu… câu chuyện mà tôi đã bán cho Donald Willsson ấy?”

“Tôi chẳng quan tâm. Thử cái khác xem.”

“Thế lý do bà vợ đầu của Lew Yard bị gửi tới trại thương điên thì sao?”

“Cũng không.”

“Vị vua, ngài cảnh sát trưởng của chúng ta, bốn năm trước còn nợ tám ngàn đô la, giờ lại sở hữu những dãy nhà văn phòng cho thuê sang trọng ở trung tâm thành phố. Tôi không thể kể anh nghe chi tiết, nhưng tôi có thể chỉ anh nơi có thể kiếm được thông tin.”

“Thử tiếp đi.” Tôi khuyến khích cô ta.

“Không. Anh chẳng hề muốn mua bán gì hết. Anh chỉ đang cố kiếm được thông tin mà không mất gì. Ly scotch này không tệ đâu. Anh kiếm đâu ra thế?”

“Mang từ San Francisco đến.”

“Cái trò từ chối hết những lời đề nghị của tôi như vậy là sao? Anh cho rằng có thể mua được ở đâu với giá hời hơn chắc?”

“Mấy thông tin kiểu đó lúc này chẳng ích gì với tôi. Tôi cần phải hành động thật nhanh. Tôi cần một khối thuốc nổ… một thứ có thể thổi bay tất cả bọn chúng.”

Dinah cười phá lên và đứng bật dậy. Đôi mắt to tròn của cô ta lấp lánh.

“Tôi có một tấm danh thiếp của Lew Yard. Nếu giờ tôi gửi nó cho Pete cùng với chai Dewar mà anh đã nhặt được, liệu hắn có coi đó là lời tuyên chiến không? Nếu Cedar Hill là nơi trữ rượu thì hẳn là nó thuộc về Pete. Liệu chai rượu và tấm danh thiếp có khiến hắn nghĩ rằng Noonan đã phá hủy nơi đó theo lệnh của Lew không?”

Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi đáp:

“Thế thì lộ liễu quá, không đủ để lừa được hắn đâu. Hơn nữa, tôi chỉ việc khiến cho cả Pete và Lew cùng chống lại tay cảnh sát trưởng là được.”

Cô ta bĩu môi và bảo:

“Anh tưởng là mình biết tuốt, nhưng thực ra anh chỉ không dám tin tưởng người khác thôi. Tối nay chúng ta ra ngoài chứ? Tôi mới mua một bộ váy mới và nó sẽ khiến thiên hạ phải lác mắt.”

“Được.”

“Đến đón tôi khoảng tám giờ.”

Cô ta vỗ nhẹ bàn tay ấm áp lên má tôi và nói, “Chà chà”, rồi ra về. Đúng lúc đó, chuông điện thoại vang lên.

“Mục tiêu của tôi và của Dick đang ngồi cùng nhau tại nhà khách hàng của anh.” Mickey Linehan thông báo qua điện thoại. “Tên mà tôi theo dõi trông khá hối hả, dù tôi cũng chưa hiểu vì sao hắn lại như vậy. Có tin gì mới không?”

Tôi trả lời rằng chưa có gì và ngồi xuống giường, cố gắng nghĩ xem cuộc tấn công của Noonan vào quán trọ Cedar Hill và của Kẻ Thầm Thì vào ngân hàng First National sẽ đem tới hậu quả gì. Tôi sẵn sàng đánh đổi để được nghe chuyện mà Elihu, Pete Người Phần Lan và Lew Yard đang thảo luận tại nhà lão già. Nhưng tôi không thể, và tôi cũng chưa bao giờ giỏi suy đoán, vậy nên sau nửa giờ tôi quyết định ngừng hành hạ bộ não của mình và đánh một giấc.

Khi tôi tỉnh dậy đã là gần bảy giờ. Tôi tắm rửa, thay đồ, cho súng cùng bình rượu scotch vào túi và đi tới chỗ Dinah.