Chương 17 Reno
Dinah dẫn tôi vào phòng khách, quay lưng lại, xoay một vòng rồi hỏi xem tôi có thích chiếc đầm mới của cô ta không. Tôi trả lời rằng có.
“Anh thực sự cho rằng tôi trông rất tuyệt khi mặc nó chứ?”
“Lúc nào trông cô cũng tuyệt cả.” Tôi đáp. “Chiều nay Lew Yard và Pete Người Phần Lan đã tới chỗ Elihu.”
Cô ta dẩu môi với tôi và nói:
“Anh chẳng để ý gì đến chiếc đầm của tôi cả. Bọn chúng tới đó làm gì?”
“Bàn luận, tôi đoán vậy.”
Cô ta nhìn tôi rồi hỏi:
“Anh thật sự không biết Max đang ở đâu ư?”
Chẳng dại gì mà thừa nhận rằng mình không biết tí nào, vậy nên tôi nói:
“Ở chỗ Willsson, có lẽ vậy, nhưng tôi cũng chẳng bận tâm lắm.”
“Anh khờ thật đấy. Phải có lý do thì hắn mới tha cho anh và tôi. Hãy nghe lời tôi và nhanh chóng giải quyết hắn đi, nếu anh muốn chúng ta vẫn còn sống.”
Tôi bật cười và đáp lại:
“Cô vẫn chưa biết phần tệ nhất của câu chuyện đâu. Max không phải là kẻ đã giết em trai của Noonan. Tim không hề nói Max. Anh ta đã cố thốt ra cái tên MacSwain, nhưng chết trước khi kịp hoàn thành.”
Cô ta nắm lấy vai tôi và cố gắng lắc lấy lắc để tấm thân nặng tám mươi sáu cân của tôi. Cô ta gần đủ khỏe để làm chuyện đó.
“Chết tiệt!” Hơi thở nóng rực của cô ta phả thẳng vào mặt tôi. Mặt cô ta trắng bệch như hàm răng của chính mình, còn má và miệng thì đỏ rực như được đóng dấu. “Nếu anh đã đặt bẫy hắn và khiến tôi liên lụy thì tốt nhất anh nên giết hắn đi… Ngay lập tức!”
Tôi không thích bị đối xử thô lỗ, kể cả bởi những cô nàng đẹp như tiên nữ đang cáu kỉnh. Tôi gạt tay cô ta khỏi vai mình và đáp lại:
“Ngưng than vãn đi. Cô vẫn còn sống đấy thôi.”
“Phải, vẫn còn. Nhưng tôi hiểu Max rõ hơn anh. Anh biết số lượng những kẻ đã gài bẫy hắn mà vẫn còn sống là bao nhiêu không? Chỉ cần hắn còn sống là chúng ta se…”
“Đừng có nhặng xị lên nữa. Tôi đã gài bẫy cả triệu tên rồi mà vẫn chưa bị làm sao cả. Đội mũ và khoác áo vào, rồi chúng ta đi ăn. Cô sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn thôi.”
“Hẳn anh mất trí rồi mới nghĩ tôi sẽ ra ngoài vào lúc này. Không phải là với…”
“Ngưng được rồi đó, cô em. Nếu hắn thực sự nguy hiểm đến vậy thì cô có trốn ở đâu cũng vậy thôi. Vậy nên có gì khác biệt đâu?”
“Nó sẽ… Anh biết mình phải làm gì không? Anh sẽ phải ở lại đây cho đến khi Max đã được giải quyết. Tất cả là lỗi của anh và anh sẽ phải để mắt tới tôi. Tôi còn chưa tới thăm Dan được. Anh ta vẫn đang nằm viện.”
“Không thể.” Tôi đáp. “Tôi còn có việc phải làm. Cô đang bốc hỏa chẳng vì lý do gì hết. Có khi Max đã quên luôn cô rồi cũng nên. Giờ thì lấy mũ và áo khoác đi. Tôi sắp chết đói rồi.”
Cô ta gí sát mặt mình vào mặt tôi lần nữa, và đôi mắt cô ta trông như thể đã phát hiện ra điều gì đó kinh khủng tồn tại trong tôi.
“Ồ, anh đã mục ruỗng quá rồi!” Cô ta nói. “Anh chẳng hề quan tâm tới tôi chút nào. Anh chỉ đang lợi dụng tôi, giống như cách anh lợi dụng những người khác… như một khối thuốc nổ. Vậy mà tôi đã tin tưởng anh.”
“Cô là một khối thuốc nổ, đúng vậy, nhưng chuyện này thì thật nhảm nhí. Khi vui vẻ trông cô xinh đẹp hơn nhiều. Nét mặt cô thật nặng nề. Cơn giận đã khiến nó mang nét tàn bạo. Tôi sắp chết đói rồi, cô em.”
“Anh sẽ dùng bữa ở đây.” Cô ta đáp. “Anh sẽ không thể khiến tôi ra ngoài khi trời tối.”
Cô ta nói là làm. Dinah thay chiếc đầm màu hồng be bằng một chiếc tạp dề và lấy đồ trong tủ lạnh ra. Có khoai tây, rau diếp, súp đóng hộp và nửa chiếc bánh trái cây trong đó. Tôi ra ngoài và mua một ít thịt bò, bánh mì, măng tây và cà chua.
Khi tôi quay lại, cô ta đang đổ đầy gin, vermouth và rượu cam đắng vào bình lắc, chẳng chừa lại mấy không gian bên trong cho những thứ chất lỏng đó chuyển động.
“Anh có thấy gì không?” Cô ta hỏi.
Tôi cười khẩy một cách thân thiện. Chúng tôi mang cocktail ra phòng ăn và cạn chén trong khi đồ ăn đang được nấu. Rượu vào khiến cô ta phấn chấn hơn hẳn. Khi chúng tôi bắt đầu ăn thì Dinah dường như đã quên luôn nỗi sợ của mình. Cô ta không giỏi nấu ăn, nhưng chúng tôi đã ăn ngon lành như thể cô ta là đầu bếp giỏi nhất thế giới.
Chúng tôi uống một vài ly gin pha bia gừng để tráng miệng.
Cô ta quyết định sẽ tới một vài nơi để làm một vài việc. Không ai có thể giữ chân cô ta lại, bởi cô ta sẽ cự cãi với hắn đến khi hắn trở nên cáu bẳn với mọi thứ, và nếu hắn cảm thấy không hài lòng thì cứ việc trèo lên cây hoặc nhảy xuống hồ, và sau đó chúng tôi tới quán Mũi Tên Bạc, bởi cô ta đã hứa với Reno rằng cô ta sẽ xuất hiện trong bữa tiệc của anh ta, và vì Chúa cô ta thực sự sẽ làm như vậy, và bất kỳ ai cho rằng cô ta không dám thì người đó hẳn phải gật gù như con gà rù, và tôi nghĩ gì về chuyện đó ư?
“Reno là ai?” Tôi hỏi, khi cô ta đang rút dây chiếc tạp dề sai cách, khiến nó lại càng thắt chặt hơn.
“Reno Starkey. Anh sẽ thích anh ta. Anh ta là một người ngay thẳng. Tôi đã hứa rằng sẽ xuất hiện tại bữa tiệc của anh ta, và tôi sẽ làm thế.”
“Anh ta mở tiệc vì chuyện gì?”
“Chuyện quái gì đang xảy ra với cái tạp dề chết bằm này vậy? Anh ta mới mãn hạn tù chiều nay.”
“Quay lại đi, tôi sẽ tháo nó ra cho cô. Anh ta xộ khám vì chuyện gì? Đứng yên nào.”
“Vì thổi bay một chiếc két sắt tầm sáu hay bảy tháng trước. Ở tiệm của Turlock, một thợ kim hoàn. Reno, Put Collings, Blackie Whalen, Hank O’Marra và một gã lùn què quặt thường được gọi là Một Bước Rưỡi. Họ được Lew Yard hỗ trợ tận răng, nhưng mấy tay cớm ăn tiền của tiệm kim hoàn đã buộc tội họ vào tuần trước. Thế là Noonan buộc phải làm việc của mình, nhưng cũng chỉ là hình thức mà thôi. Họ đã nhận bảo lãnh lúc năm giờ chiều nay, và đó là tin mới nhất. Reno đã quá quen với chuyện đó rồi. Chính anh ta đã bảo lãnh cho ba tên kia. Trong lúc tôi thay đồ thì anh pha thêm chút đồ uống nữa đi.”
Mũi Tên Bạc nằm giữa Personville và hồ Mock.
“Nó không phải đống rác rưởi.” Dinah nói về chiếc Marmon bé nhỏ của cô ta, thứ đang chở chúng tôi. “Polly De Voto rất giỏi trong việc săn hàng, và tất cả những thứ cô ta bán cho anh đều là hàng tốt, ngoại trừ bourbon. Chúng có vị như thể được vắt từ xác chết ra vậy. Anh sẽ thích cô ta. Chỉ cần anh biết giữ lễ độ thì muốn gì được nấy. Cô ta không thích mấy chuyện nhặng xị. Đây rồi. Thấy ánh đèn đỏ và xanh lấp ló giữa những hàng cây chứ?”
Chúng tôi lái xe ra khỏi khu rừng để quan sát quán rượu, một lâu đài chìm trong ánh điện nằm bên đường.
“Cô ta không chịu nối mấy chuyện nhặng xị là sao?” Tôi vừa hỏi vừa lắng nghe những khẩu súng ngân lên giai điệu Pằng-pằng-pằng.
Có chuyện gì đó đang xảy ra.” Cô ta lẩm bẩm và dừng xe lại.
Hai gã đàn ông kéo lê một người phụ nữ ra khỏi cửa quán rượu rồi lẫn vào trong bóng tối. Một gã khác chạy trốn qua cửa bên. Tiếng súng vẫn tiếp tục vang lên, dù tôi không nhìn thấy tia lửa nào.
Thêm một gã nữa xuất hiện, rồi lại biến mất phía đằng sau.
Một người đàn ông rướn người ra khỏi khung cửa sổ tầng hai, tay vẫn cầm khẩu súng.
Dinah thở dốc.
Từ hàng rào bên đường, một tia lửa màu cam ngắm vào người đàn ông đang đứng bên cửa sổ. Khẩu súng của anh ta rơi xuống đất. Anh ta rướn người ra xa hơn. Không có thêm tia sáng nào nữa.
Người đàn ông bên cửa sổ rơi xuống.
Chiếc xe của chúng tôi giặt lên. Dinah cắn chặt môi dưới.
Người đàn ông vừa rơi xuống đất cố gắng ngồi dậy.
Dinah quay mặt về phía tôi và hét lên:
“Reno!”
Người đàn ông đứng bật dậy, lao về phía chúng tôi. Anh ta băng qua đường chỉ với ba bước.
Dinah mở cửa chiếc Marmon bé nhỏ, và Reno lao đến chỗ tôi. Tôi vòng tay qua giữ anh ta và suýt bị trật khớp khi cố gắng làm điều đó. vẫn giữ tư thế kỳ quặc đó, tôi nghiêng người ra, đáp trả lại những loạt đạn được bắn về phía chúng tôi.
Rồi tất cả kết thúc. Quán Mũi Tên Bạc khuất khỏi tầm mắt. Chúng tôi phóng thẳng về hướng Personville.
Reno quay người lại và tự mình bám vào xe. Tôi thu tay lại và cảm thấy may mắn vì chưa có khớp xương nào bị trật. Dinah vẫn tập trung lái xe.
Reno lên tiếng:
“Cảm ơn. Tôi cần lấy lại thăng bằng.”
“Được rồi.” Cô ta đáp. “Vậy ra đó là bữa tiệc mà anh định tổ chức sao?”
“Chúng tôi có những vị khách không mời. Cô biết đường Tanner chứ?”
“Có.”
“Đến đó đi. Nó thông tới đại lộ Mountain và chúng ta có thể trở về thành phố theo đường đó.”
Người phụ nữ gật đầu, giảm tốc một chút và hỏi: “Vậy những vị khách không mời đó là ai?”
“Những kẻ trời ơi đất hỡi chẳng chịu để tôi yên.”
“Tôi có biết bọn chúng không?” Cô ta ngờ vực, hệt như thường ngày, trong lúc đang đánh xe vào một con đường gồ ghề nhỏ hẹp.
“Quên chuyện đó đi, cô gái.” Reno nói. “Tốt hơn là hãy tránh xa chúng hết mức có thể.”
Cô ta nhấn ga, và chiếc Marmon tăng tốc thêm mười lăm dặm một giờ. Bây giờ cô ta phải cố giữ chiếc xe bám trên đường, còn Reno thì phải cố giữ mình bám vào chiếc xe. Chẳng ai trong hai người nói gì thêm cho tới khi chúng tôi đến được đoạn đường rộng rãi và bằng phẳng hơn.
Rồi anh ta hỏi:
“Cô đã bán đứng Kẻ Thầm Thì?”
“Ừm.”
“Họ đồn rằng cô đã phản bội hắn.”
“Hẳn rồi. Vậy anh nghĩ sao?”
“Rời bỏ hắn cũng chẳng sao. Nhưng cùng với một tay thám tử rồi quay lại phá hắn thì khá là đắng đấy. Quá đắng, nếu cô hỏi tôi.”
Anh ta nhìn tôi khi nói những lời này. Đó là một người đàn ông tầm ba mươi tư hoặc ba mươi lăm tuổi, cao lớn, vạm vỡ và không chút mỡ thừa. Đôi mắt nâu của anh ta to, đờ đẫn và nằm khá xa nhau trên khuôn mặt dài xám xịt như mặt ngựa. Đó là một khuôn mặt nghiêm nghị, không chút hài hước, nhưng lại không hề khiến người ta cảm thấy khó chịu. Tôi nhìn anh ta và chẳng nói gì.
Người phụ nữ nói, “Nếu anh nghĩ vậy thì anh có thể…” “Cẩn thận kìa.” Reno càu nhàu.
Chiếc xe đột ngột quay ngoắt đầu lại. Một chiếc xe tải dài màu đen đang chắn phía trước chúng tôi, tạo thành một chướng ngại vật.
Đạn bay tứ phía. Reno và tôi bắn trả, trong khi người phụ nữ thì như thể đang chơi mã cầu trên chiếc Mormon nhỏ bé. Cô ta bẻ lái mạnh sang trái, khiến những bánh xe trượt lên lề đường, lao qua chiếc xe tải. Rồi chiếc xe lại nghiêng về bên phải, khiến tôi cùng với Reno ngã sang bên. Chiếc xe trở xuống đường và lao vọt đi, vừa đúng lúc súng của chúng tôi hết đạn.
Súng nổ hàng loạt, đạn bay tứ phía, nhưng có vẻ như chưa có ai bị thương.
Reno kẹp tay bám vào cửa xe trong khi nạp thêm một loạt đạn mới cho khẩu súng tự động của mình. Anh ta nói:
“Làm tốt lắm, cô gái. Cô dã hoàn toàn làm chủ được chiếc xe.”
Dinah nói, “Giờ đi đâu?”
“Chạy thoát thân trước đã. Cứ đi đúng đường rồi tính sau. Có vẻ như chúng không muốn để ta vào được thành phố. Tiếp tục đi.”
Chúng tôi còn cách Personville khoảng mười hay mười hai dặm gì đó. Chúng tôi lướt qua vài chiếc xe, nhưng không có dấu hiệu gì cho thấy chúng tôi đang bị bám đuôi. Chiếc cầu kêu ầm ầm khi chiếc xe đi qua. Reno bảo:
“Rẽ phải ở đỉnh đồi.”
Chúng tôi nghe theo, rẽ vào con đường đầy bùn lầy giữa hai hàng cây bên vách đá. Tốc độ mười dặm trên giờ vẫn là quá nhanh. Được khoảng năm phút, Reno ra lệnh dừng lại. Chúng tôi không nhìn hay nghe thấy gì suốt nửa tiếng đồng hồ. Rồi Reno lên tiếng:
“Có một ngôi nhà tạm cách đây chừng một dặm. Chúng ta sẽ tới đó, được chứ? Họa có điên mới trở lại thành phố tối nay.”
Dinah nói cô ta sẽ làm bất cứ điều gì, miễn là không bị ăn đạn. Tôi bảo mình sao cũng được, dù tôi muốn quay về thành phố hơn.
Chúng tôi tiếp tục đi trên con đường đầy bùn lầy, cho đến khi ánh đèn xe rọi sáng một căn chòi nhỏ bằng gỗ rất cần được sơn lại.
“Là chỗ này sao?” Dinah hói Reno.
“Ừm. Cứ ở yên đó, để tôi kiếm tra trước đã.”
Anh ta bỏ chúng tôi lại và chẳng mấy chốc đã đứng trước cửa. Anh ta mò mẫm tra chìa vào ổ, mở cửa ra và bước vào. Một lúc sau anh ta quay lại và gọi:
“Ổn rồi. Vào đi, cứ tự nhiên như ở nhà.”
Dinah tắt máy và bước ra khỏi xe.
“Có đèn pin trong xe không?” Tôi hỏi.
Cô ta nói có, rồi vừa đưa nó cho tôi vừa ngáp, “Chúa ơi, mệt chết đi được. Hy vọng trong cái lều tồi tàn ấy có gì đó để uống.”
Khi tôi bảo mình có mang theo một bình scotch, sắc mặt cô ta trông phấn chấn hẳn.
Căn chòi chỉ có một phòng. Bên trong là một chiếc giường quân đội và một tấm chăn màu nâu, một chiếc bàn gỗ nhỏ với một bộ bài và vài phỉnh poker bằng nhựa, một cái lò sắt màu nâu, bốn chiếc ghế, một chiếc đèn dầu, chén đĩa, xoong nồi, một chiếc xe cút kít chất đầy củi. Ngoài ra còn có vài cái xô, và ba trong số chúng xếp đầy những hộp thực phẩm.
Reno đang thắp đèn khi chúng tôi bước vào. Anh ta nói:
“Cũng không cực lắm. Tôi sẽ xóa dấu vết, và đến sáng mai chúng ta có thể rời đi.”
Dinah bước tới chỗ chiếc giường, lật chăn lên và bảo:
“Trốn trong này thì cũng khác quái gì chết đâu. Đưa tôi bình rượu nào.”
Tôi đưa nó cho cô ta, trong khi Reno ra ngoài để che đậy chiếc xe. Khi cô ta uống xong, tôi cũng nhấp một ngụm.
Tiếng động cơ rì rầm của chiếc Marmon yếu dần.
Tôi mở cửa và nhìn xuống phía triền dốc. Xuyên qua đám cây cối, tôi có thể thấy những khối ánh sáng trắng chập chờn đang rời khỏi tầm mắt. Khi tôi chắc chắn mình không còn trông thấy chúng nữa, tôi quay lại và hỏi người phụ nữ:
“Cô đã bao giờ phải đi bộ về nhà chưa?”
“Gì cơ?”
“Reno đã bỏ chạy cùng với chiếc xe rồi.”
“Tên vô lại! Cảm ơn Chúa vì ít ra chúng ta vẫn có một chiếc giường.”
“Cô nghĩ vậy thì tiêu chắc.”
“Tiêu ư?”
“Phải. Reno có chìa khóa của cái chốn rác rưởi này. Cá một ăn mười là đám đang đuổi theo hắn cũng biết về nó. Đó là lý do hắn bỏ chúng ta lại đây. Chúng ta sẽ phải giải quyết chúng, và việc đó sẽ cho hắn thêm thời gian.”
Dinah uể oải ngồi dậy, chửi rủa cả Reno lẫn tôi cũng như tất cả đám con cháu của Adam, rồi bực dọc nói:
“Anh biết tuốt cơ mà. Chúng ta sẽ làm gì đây?”
“Chúng ta sẽ tìm một chỗ thoải mái ngoài kia, cách chỗ này không quá xa và chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.”
“Tôi sẽ lấy đống chăn.”
“Lấy một cái thì chắc không ai để ý, nhưng nếu cô lấy nhiều hơn thì bọn chúng sẽ biết đấy.”
“Kệ cha bọn chúng.” Cô ta càu nhàu, nhưng cũng chỉ đem theo một cái.
Tôi thổi tắt đèn, khóa cửa lại và mò mẫm tìm đường băng qua những bụi cây nhờ ánh sáng từ chiếc đèn pin.
Trên sườn đồi, chúng tôi tìm thấy một cái hốc nhỏ, đủ để có thể lờ mờ quan sát căn chòi và con đường, nhưng cũng đủ khuất để chúng tôi không bị phát hiện, trừ khi đèn được bật lên.
Tôi trải chăn ra và chúng tôi nằm xuống.
Người phụ nữ dựa vào tôi và phàn nàn rằng mặt đất thật ẩm ướt, rằng cô ta vẫn cảm thấy lạnh dù đã khoác một chiếc áo lông thú, rằng cô ta bị chuột rút ở chân và rằng cô ta muốn một điếu thuốc.
Tôi đưa bình rượu cho cô ta. Điều đó đem lại cho tôi mười phút bình yên.
Rồi cô ta lại nói:
“Tôi sắp cảm đến nơi rồi. Đến khi có người tới, và nếu thật sự điều đó xảy ra, thì tôi đã hắt hơi và ho to đến mức cả thành phố đều có thể nghe thấy.”
“Cứ thử xem”, tôi bảo, “rồi tôi sẽ bóp chết cô.”
“Có chuột hay con gì đó đang bò dưới chăn.”
“Có thể chỉ là một con rắn thôi.”
“Anh đã kết hôn chưa?”
“Đừng có khơi chuyện đó ra.”
“Vậy là rồi sao?”
“Tôi cá là vợ anh hẳn rất mừng vì điều đó.”
Khi tôi đang cố nghĩ ra câu gì đó để đáp lại thì bỗng một luồng sáng lóe lên từ phía xa, trên con đường. Nó biến mất ngay khi tôi vừa kịp ra hiệu cho cô ta im lặng.
“Gì vậy?” Cô ta hỏi.
“Ánh đèn. Nó biến mất rồi. Những vị khách của chúng ta đã rời xe và bắt đầu đi bộ.”
Một quãng thời gian dài trôi qua. Người phụ nữ rùng mình, tựa vào người tôi. Chúng tôi nghe thấy những tiếng bước chân, nhìn thấy những bóng đen di chuyển trên đường và xung quanh căn chòi, dù không chắc chắn lắm.
Ánh sáng từ chiếc đèn pin rọi thành một vòng tròn trên cửa căn chòi đã chấm dứt sự nghi ngờ của chúng tôi. Một giọng nặng trịch cất lên:
“Chúng ta sẽ để con đàn bà đó bước ra.”
Một phút im lặng trôi qua trong khi chúng chờ đợi câu trả lời từ phía căn nhà. Rồi lại là giọng vừa nãy, “Ra chưa?”, sau đó là sự im lặng.
Tiếng súng, một âm thanh quen thuộc trong tối nay, phá tan sự tĩnh mịch. Rồi thứ gì đó nện mạnh vào cửa.
“Đi nào.” Tôi thì thầm với người phụ nữ. “Chúng ta sẽ tranh thủ lúc chúng còn đang bận huyên náo ở đó để thử cướp xe.”
“Mặc kệ chúng đi.” Cô ta nói, kéo tay tôi khi tôi vừa mới đứng dậy. “Với tôi thế đã là quá đủ cho một buổi tối. Chúng ta ở đây là ổn rồi.”
“Đi nào.” Tôi vẫn khăng khăng.
“Không.” Cô ta nói, và làm đúng như vậy. Khi chúng tôi còn đang bận tranh luận thì mọi chuyện đã trở nên quá trễ. Bọn chúng đã phá được cửa, nhận ra căn chòi trống không và lập tức quay lại xe.
Chiếc xe chở tám gã đàn ông lao xuống dốc, bám theo dấu vết của Reno.
“Chúng ta có thể trở lại đó.” Tôi nói. “Khả năng cao là tối nay chúng sẽ không quay lại đây nữa đâu.”
“Lạy Chúa, xin hãy để lại chút rượu scotch trong bình.” Cô ta nói khi được tôi đỡ dậy.