← Quay lại trang sách

Chương 20 Cồn thuốc phiện

Dick Foley đậu chiếc xe đi thuê ở góc đường gần đó. Cậu ta thả tôi xuống cách căn hộ Dinah Brand một dãy nhà, và tôi đi bộ tiếp từ đó.

“Trông anh thật mệt mỏi.” Cô ta nói khi tôi bước vào phòng khách. “Đang làm việc sao?”

“Vừa tham gia cuộc hòa đàm với một đám sát nhân cần học cách trưởng thành.”

Chuông điện thoại reo lên. Cô ta nhấc máy và gọi tôi.

Đầu dây bên kia là Reno Starkey.

“Tôi muốn báo cho anh biết rằng Noonan vừa bị bắn chết ngay khi ông ta mới bước chân ra khỏi cửa. Chưa từng thấy ai chết thảm hơn. Hẳn phải đến ba chục viên găm vào người.”

“Cảm ơn.”

Đôi mắt xanh to tròn của Dinah đầy vẻ chất vấn.

“Trái chín đầu tiên sau cuộc hòa đàm, do Kẻ Thầm Thì Thaler thu hái.” Tôi bảo cô ta. “Rượu gin đâu rồi?”

“Vừa rồi là Reno à?”

“Ờ. Hắn báo cho tôi biết rằng Poisonville giờ đã hoàn toàn nằm ngoài tầm tay của ngài cảnh sát trưởng.”

“Ý anh là…?”

“Noonan đã bị xử gọn tối nay, theo như lời Reno. Cô không còn chút gin nào à? Hay cô muốn tôi phải cầu xin mới chịu?”

“Anh biết nó ở đâu mà. Cái mánh lới dễ thương của anh bể rồi sao?”

Tôi quay trở lại bếp, mở ngăn trên cùng của tủ lạnh và dùng chiếc dùi đục đá với phần lưỡi sắc nhọn dài hơn mười phân được gắn vào tay cầm xanh trắng lấy ra một tảng lớn. Người phụ nữ đứng ở cửa và liên tục đặt những câu hỏi khi tôi đang bận cho đá, gin, nước chanh và soda vào hai chiếc ly. Tôi không trả lời.

“Anh bị cái gì vậy?” Cô ta gặng hỏi khi chúng tôi bưng đồ uống vào phòng khách. “Trông anh gớm quá.”

Tôi đặt ly rượu lên bàn rồi ngồi xuống, càu nhàu:

“Cái chốn chết tiệt này đang hủy hoại tôi. Nếu không nhanh chóng rời khỏi đây, tôi cũng sẽ phát điên như lũ dân bản địa mất. Tôi bị cái gì à? Đến hơn chục vụ giết người dã xảy ra kể từ khi tôi đặt chân tới đây. Donald Willsson, Ike Bush, bốn gã gốc Âu và tay cớm ở Cedar Hill, Jerry, Lew Yard, Jake Người Hà Lan, Blackie Whalen, Put Collings, Nick mập - tay cớm mà tôi đã hạ, thằng nhóc tóc vàng mà Kẻ Thầm Thì đã bỏ lại đây, Yakima Shorty - kẻ định khử Elihu già… và giờ là Noonan. Mười sáu người cả thảy, trong chưa đầy một tuần, và sẽ còn nhiều hơn nữa.”

Cô ta cau mày và nói, giọng gay gắt:

“Đừng có như vậy.”

Tôi cười và tiếp tục:

“Tôi đã từng giết một hoặc hai người khi cần thiết, nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy bị kích động đến vậy. Tất cả là do cái thành phố chết tiệt này. Cô không thể hoàn lương tại đây. Tôi đã tự khiến bản thân dính vào đám lộn xộn này. Khi không còn Elihu già chống lưng nữa, lựa chọn duy nhất còn lại của tôi là khiến chúng đối đầu với nhau. Làm sao tôi có thể khiến thành phố này trở nên tốt đẹp hơn, khi điều duy nhất tôi có thể làm là khiến máu phải đổ? Không thể hoàn thành công việc này theo cách nào khác khi không còn Elihu chống lưng.”

“Ờ, nếu không thể khiến mọi chuyện trở nên tốt đẹp hơn, vậy thì đừng có xới tung nó lên nữa. Uống ly rượu của anh đi.”

Tôi uống nửa ly rượu và cảm thấy muốn nói thêm chút nữa.

“Cứ giết người đi, rồi cô sẽ chỉ còn hai con đường, hoặc là phát bệnh, hoặc dần trở nên thích thú. Noonan đã đi con đường đầu tiên. Ông ta đã xanh như tàu lá khi biết tin Yard bị hạ, ruột gan cồn cào và sẵn sàng làm mọi thứ để được bình yên. Tôi đã dụ ông ta vào tròng, gợi ý rằng ông ta và những người còn sống sót nên gặp nhau dàn xếp những bất đồng giữa họ.

Chúng tôi gặp nhau tại nhà của Willsson tối nay. Buổi tiệc khá suôn sẻ. Bằng cách giả vờ như đang cố gắng xóa bỏ hiểu lầm và giải thích mọi chuyện, tôi đã lật mặt Noonan và ném ông ta… cả ông ta và Reno, cho họ xử lý. Nhưng điều đó lại phá tan cả cuộc gặp mặt. Kẻ Thầm Thì bỏ đi. Pete chỉ cho cả đám thấy vị trí của họ là ở đâu. Hắn nói rằng việc đấu đá này chẳng tốt cho việc làm ăn chút nào, và rằng nếu kẻ nào còn tiếp tục nữa thì hắn sẽ thả chó. Kẻ Thầm Thì có vẻ coi khinh mấy lời đó. Cả Reno cũng vậy.”

“Chúng sẽ không bị lay động đâu.” Người phụ nữ nói. “Anh đã làm gì với Noonan? Làm sao anh có thể lật mặt được ông ta và Reno?”

“Tôi nói với chúng rằng ông ta biết tỏng mọi việc, chuyện MacSwain đã giết chết Tim ấy. Đó là điều duy nhất tôi không thành thực. Rồi tiếp đó tôi kể về việc Reno và cảnh sát trưởng đã thông đồng với nhau trong vụ cướp ngân hàng, đưa cả Jerry đi theo và rồi hạ gục hắn chỉ để buộc tội Kẻ Thầm Thì. Nếu những gì cô nói với tôi là sự thật thì chuyện đã diễn ra như vậy, chuyện Jerry rời khỏi xe, chạy về phía ngân hàng để rồi bị bắn. Lỗ đạn nằm trên lưng hắn. McGraw cũng đã báo cáo rằng lần cuối gã nhìn thấy chiếc xe là khi nó rẽ vào phố King. Những gã này đã trở lại Tòa thị chính với chứng cớ ngoại phạm vững chắc là chúng đang ở tù.”

“Nhưng không phải lão bảo vệ nói chính ông ta mới là người bắn Jerry hay sao? Báo cáo cũng ghi như vậy mà.”

“Ông ta đã nói vậy, nhưng ông ta cũng sẽ nói bất kỳ điều gì mà ông ta tin là như thế. Có thể ông ta đã nhắm mắt khi nổ súng và cho rằng tất cả là nhờ mình. Cô không chứng kiến Jerry gục xuống sao?”

“Tôi có, và khi ấy hắn đang quay mặt về phía ngân hàng, nhưng rất khó để có thể nhận ra ai mới là người đã nổ súng. Rất nhiều người mang súng, và…”

“Phải. Họ cũng nghĩ vậy. Tôi cũng nói với họ một sự thật - ít ra thì, với tôi nó là sự thật - rằng Reno đã bắn Lew Yard. Tay Reno này khó chơi thật, nhỉ? Noonan ướt đẫm mồ hôi, trong khi tất cả những gì Reno đáp lại chỉ là ‘Gì?’. Thật tử tế và hào hiệp. Thậm chí chúng còn chia bè kéo cánh… Pete và Kẻ Thầm Thì đối đầu với Noonan và Reno. Nhưng không ai trong số chúng hoàn toàn tin tưởng kẻ kia, và khi cuộc hòa đàm kết thúc, giao ước sẽ chấm dứt, kẻ nào tự lo thân kẻ đó. Noonan coi như đã rớt đài, Reno sẽ đối đầu Kẻ Thầm Thì, còn Pete thì chấp hết cả đám. Vậy nên tất cả mọi người ngồi đó, giả bộ tử tế và quan sát lẫn nhau, trong khi tôi tung hứng chết chóc và hủy diệt.

Kẻ Thầm Thì là người đầu tiên bỏ đi, và có vẻ như hắn đã điều vài tay súng tới trước cửa nhà Noonan khi cảnh sát trưởng vừa đặt chân về nhà. Noonan đã bị bắn gục. Nếu Pete Người Phần Lan thực sự đàn ông như những gì hắn thể hiện thì hắn sẽ săn đuổi Kẻ Thầm Thì. Reno cũng phải chịu trách nhiệm về cái chết của Jerry giống như Noonan, và hắn sẽ trở thành mục tiêu của Kẻ Thầm Thì sớm thôi. Reno hẳn phải biết rõ điều đó và sẽ tìm cách ra tay với Kẻ Thầm Thì trước… tức là hắn và Pete giờ có chung một mục tiêu. Thêm vào đó, khả năng cao là Reno sẽ phải bận rộn đối phó với đám thủ hạ cũ của Lew Yard, những kẻ không muốn một kẻ như Reno nắm quyền. Nói chung thì, đây sẽ là một món ăn hạng nhất.”

Dinah Brand rướn người qua bàn và vuốt nhẹ bàn tay tôi. Ánh mắt cô ta thật khó chịu. Cô ta nói:

“Đó không phải là lỗi của anh, cưng à. Chính anh cũng phải công nhận rằng mình đã làm hết sức có thể rồi mà. Uống nốt ly rượu đi rồi chúng ta sẽ rót ly mới.”

“Còn rất nhiều điều tôi có thể làm được.” Tôi phủ nhận. “Elihu già vứt bỏ tôi, bởi những gã này biết quá rõ về lão và lão không dám mạo hiểm khiêu khích chúng, trừ khi có thể chắc chắn rằng chúng sẽ bị triệt hạ. Lão không nghĩ rằng tôi có thể làm được, vậy nên lão đã bắt tay với chúng. Lão không hẳn là loại có thể cắt cổ người khác, và hơn nữa, lão cho rằng thành phố là tài sản cá nhân của mình và không chấp nhận cách chúng tước nó khỏi tay lão.

Đáng ra chiều nay tôi nên tới đó và cho lão thấy tôi đã hủy hoại chúng thế nào. Lão có thể đã hiểu ra, có thể đã về phe tôi, cung cấp cho tôi những sự hỗ trợ cần thiết để tôi có thể chơi đúng luật. Tôi đã có thể làm như vậy. Nhưng tiêu diệt chúng thì dễ hơn, dễ hơn và chắc ăn hơn, và theo cách đó tôi cảm thấy… thỏa mãn hơn. Tôi không biết sẽ phải nói với Hãng thế nào. Bố Già sẽ thả tôi vào chảo dầu nếu ông ấy phát hiện ra chuyện tôi đang làm. Tất cả là do cái thành phố chết tiệt này. Quả đúng là Poisonville. Nó đã đầu độc tôi.

Cô thấy không. Tối nay tôi đã ngồi tại bàn của Willsson, vờn chúng như cách cô vẫn làm và cảm thấy vô cùng thích thú. Tôi đã quan sát Noonan và biết rằng ông ta sẽ chẳng có chút cơ may nào sống sót được đến ngày hôm sau bởi những gì tôi đã làm, và tôi bật cười, cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn. Đó không phải là tôi. Những gì còn sót lại của linh hồn tôi được bao bọc trong một lớp da chai sạn, và sau hai mươi năm lăn lộn giữa thế giới tội phạm, tôi có thể nhìn vào những vụ giết người và chẳng thấy gì ngoài công việc, một kế sinh nhai. Nhưng tôi chưa từng cảm thấy thỏa mãn với chúng. Nơi này đã khiến tôi trở thành thế này.”

Cô ta cười nhẹ và nói, giọng khoan dung:

“Anh đang phóng đại quá đấy, anh yêu. Chúng xứng đáng phải nhận điều đó. Đừng như vậy nữa. Anh làm tôi thấy sởn gai ốc đấy.”

Tôi nhếch mép cười, cầm ly rượu lên và đi vào bếp để lấy thêm chút gin. Khi tôi quay lại, cô ta cau mày và nhìn tôi bằng ánh mắt u ám đầy lo âu. Cô ta hỏi:

“Anh mang dùi đục đá ra làm gì?”

“Để cho cô thấy đầu óc tôi hoạt động thế nào. Vài ngày trước, khi tôi nghĩ về nó, nó chỉ là một dụng cụ thích hợp để đục đá.” Tôi trượt ngón tay xuống phần lưỡi bằng thép ống dài mười lăm phân, đến tận đầu nhọn của nó. “Thật là một thứ thích hợp để xiên qua người ai đó. Giờ với tôi nó là thế, thật lòng đó. Thậm chí tôi còn không thể nhìn một chiếc bật lửa mà không nghĩ đến việc lấp đầy nó bằng nitroglycerin* rồi tặng nó cho kẻ nào đó mà tôi không ưa. Có một sợi đồng nằm trong máng xối trước cửa nhà cô… mỏng, mềm và đủ dài để có thể thít chặt quanh một cái cổ. Tôi đã phải cố lắm mới không nhặt nó lên và nhét vào trong túi, phòng trường hợp…”

Nitroglycerin: Một loại chất nổ dạng lỏng.

“Anh khùng rồi đó.”

“Tôi biết. Đấy là điều tôi vừa nói với cô. Tôi đang trở thành một kẻ khát máu.”

“Chà, tôi không thích điều đó. Trả thứ đó lại bếp rồi ngồi xuống và cư xử phải phép đi.”

Tôi làm theo hai trong ba điều cô ta nói.

“Vấn đề ở đây là”, cô ta mắng tôi, “thần kinh của anh suy sụp mất rồi. Anh đã bị kích động quá nhiều trong mấy ngày gần đây. Cứ tiếp tục thế này thì anh sẽ trở nên loạn trí sớm thôi.”

Tôi xòe tay ra và giơ nó lên trước mắt. vẫn chưa quá run rẩy.

Cô ta nhìn chúng và nói:

“Cái đó chẳng có nghĩa lý gì. vấn đề là ở bên trong kia. Tại sao anh không trốn vào chỗ nào đó và nghỉ ngơi vài ngày đi? Cứ để mọi chuyện tự nó diễn ra. Hãy xuống Salt Lake. Nó sẽ giúp anh thấy khá hơn.”

“Không được, cô em ạ. Phải có ai đó ở lại để đếm xác. Hơn nữa, mọi thứ đã vào guồng. Việc chúng ta rời khỏi đây sẽ khiến tất cả xáo trộn, và rất có thể mọi chuyện sẽ lại quay về vạch xuất phát.”

“Sẽ không ai biết anh đã đi đâu, và tôi cũng chẳng quan tâm.”

“Từ khi nào?”

Cô ta nghiêng người về phía trước, nheo mắt lại và hỏi:

“Giờ anh muốn biết gì đây?”

“Không gì cả. Chỉ là tôi đang thắc mắc tại sao đột nhiên cô lại biến thành kẻ ngoài cuộc hờ hững như vậy. Cô quên rằng Donald Willsson đã bị giết vì cô, và đó chính là khởi đầu của mọi chuyện sao? Cô quên rằng chính những thông tin về Kẻ Thầm Thì mà cô cung cấp đã khiến cho mọi thứ mắc kẹt giữa chừng sao?”

“Và chúng ta đều biết rằng tất cả những chuyện đó không phải là lỗi của tôi mà.” Cô ta phẫn nộ nói. “Mà thôi, dù sao thì chuyện cũng qua rồi. Anh chỉ muốn khơi lại vì bản thân đang cảm thấy bực bội và muốn cãi nhau mà thôi.”

“Cách đây chưa lâu cô vẫn còn hoảng loạn vì sợ bị Kẻ Thầm Thì thủ tiêu.”

“Đừng nói về chuyện giết chóc đi!”

“Albury trẻ tuổi đã nói cho tôi biết rằng Bill Quint từng đe dọa sẽ giết cô.” Tôi nói.

“Dừng lại ngay!”

“Dường như cô có tài năng thiên bẩm là kích động khao khát giết người tiềm ẩn bên trong những gã bạn trai của mình. Đó là Albury, kẻ đang chờ bị xét xử vì tội giết Willsson. Đó là Kẻ Thầm Thì, người đã khiến cô phải run rẩy trốn vào xó. Ngay cả tôi cũng không thể thoát khỏi tầm ảnh hưởng của cô. Nhìn xem tôi đã thay đổi đến mức nào. Và tôi biết rõ rằng một ngày nào đó Dan Rolff sẽ giết cô.”

“Dan! Anh điên rồi. Tại sao, tôi…”

“Phải đấy. Anh ta là một gã lao phổi sa cơ lỡ vận, và cô đã nhặt anh ta về, cho anh ta một mái nhà cùng đống cồn thuốc phiện mà anh ta luôn thèm khát. Cô dùng anh ta như một kẻ chạy vặt, tát vào mặt anh ta ngay trước mặt tôi và có lẽ là cả trước những người khác. Anh ta vẫn si mê cô. Rồi một buổi sáng anh ta sẽ cắt phăng cổ cô.”

Cô ta run rẩy, đứng dậy và bật cười.

“Hy vọng là anh hiểu mình đang nói gì.” Cô ta nói và mang hai chiếc ly rỗng không xuống bếp.

Tôi châm một điếu xì gà và tự hỏi tại sao mình lại cảm thấy thế này, liệu có phải mình sắp phát điên rồi không, liệu có phải chuyện này đã biến tôi thành như vậy hay chỉ đơn giản là tôi bị loạn trí.

“Nếu anh không muốn rời khỏi đây”, người phụ nữ báo cho tôi biết khi trở lại cùng với ly rượu đầy, “thì việc tốt nhất mà anh có thể làm là uống say bét nhè và quên hết sự đời trong vài giờ tới. Tôi đã cho gấp đôi lượng gin vào ly của anh. Anh cần nó.”

“Không phải tôi”, tôi đáp, tự hỏi tại sao mình lại nói thế, dù bản thân cảm thấy hài lòng, “mà là cô. Mỗi lần tôi đề cập đến việc giết người, cô đều nhảy bổ vào tôi. Cô là một người phụ nữ đặc biệt. Cô tưởng rằng nếu không ai nói gì về chuyện đó thì sẽ chẳng có ai trong cái đám mà có Chúa mới biết là gồm bao nhiêu tên sẽ động thủ và giết cô. Thật ngu ngốc. Việc chúng ta nói hay không sẽ chẳng khiến Kẻ Thầm Thì…”

“Làm ơn, làm ơn dừng lại đi! Tôi là một đứa ngu ngốc. Tôi sợ những lời đó. Tôi sợ hắn. Tôi… Ồ, tại sao anh không xóa sổ hắn khi tôi yêu cầu anh làm thế?”

“Xin lỗi.” Tôi nói thật lòng.

“Anh cho rằng hắn…”

“Tôi không biết”, tôi bảo cô ta, “và tôi cho rằng cô đã đúng. Nhắc đến chuyện này chẳng để làm gì. Chuyện phải làm bây giờ là uống rượu, dù có vẻ chỗ rượu gin này chẳng thấm vào đâu.”

“Đó là do anh, đừng đổ cho rượu. Anh có muốn đến gần Chúa không?”

“Tôi sẵn sàng uống cả nitroglycerin tối nay.”

“Anh sẽ nhận được chúng sớm thôi.” Cô ta hứa.

Cô ta mang cái chai vào trong bếp và mang ra cho tôi thứ gì đó. Tôi ngửi thử và nói:

“Cồn thuốc phiện của Dan sao? Anh ta vẫn trong bệnh viện mà nhỉ?”

“Đúng. Tôi nghĩ là sọ của anh ta nứt rồi. Giờ nó thuộc về ngài, nếu đó là điều ngài muốn.”

Tôi nốc chỗ rượu gin pha thuốc và ngay lập tức cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Thời gian trôi đi, chúng tôi tiếp tục uống và trò chuyện trong bầu không khí lạc quan, vui vẻ, ngập tràn tình nhân ái và hữu nghị.

Dinah vẫn tiếp tục uống gin. Tôi cũng thử một chút, rồi sau đó quay lại với gin pha cồn thuốc phiện.

Tôi cố gắng mở mắt, giả vờ như mình vẫn còn tỉnh táo, dù sự thật là tôi chẳng nhìn thấy gì. Khi thấy rằng cái mánh đó không thể lừa được cô ta, tôi bỏ cuộc.

Điều cuối cùng tôi nhớ được là cô ta đã đỡ tôi lên chiếc sofa ở phòng khách.