Chương 19 Cuộc hòa đàm
Khi Noonan và tôi tới nhà Willsson để tham dự cuộc hòa đàm vào chín giờ tối hôm đó, tất cả đều đã có mặt. Họ cùng gật đầu với chúng tôi, nhưng không một lời chào nào được cất lên.
Pete Người Phần Lan là gã duy nhất mà tôi chưa từng gặp. Tên buôn rượu lậu là một gã to cao tầm năm mươi tuổi với mái đầu hói trọi. Trán hắn nhỏ trong khi quai hàm thì bạnh ra… to, rộng và nung núc thịt.
Chúng tôi ngồi quanh một chiếc bàn trong thư viện của Willsson.
Elihu già ngồi ở đầu bàn. Dưới ánh đèn, mái tóc cắt ngắn khiến đầu lão như được dát bạc. Đôi mắt tròn màu xanh thẫm của lão toát ra sự độc đoán và hống hách. Miệng và cằm lão bạnh ra thành những đường ngang.
Ngồi bên phải lão là Pete Người Phần Lan. Hắn đang chăm chú quan sát mọi người qua cặp mắt đen bé tí hin dường như chẳng bao giờ động đậy.
Reno Starkey ngồi cạnh tên buôn rượu lậu. Khuôn mặt ngựa tái mét của hắn trông cũng đần độn như cặp mắt.
Max Thaler đang ngả lưng trên chiếc ghế bên trái Willsson. Hai ống quần là lượt phẳng phiu của tay cờ bạc đang hờ hững vắt tréo lên nhau. Hắn đang mím chặt môi, điếu xì gà kẹp một bên khóe miệng.
Tôi ngồi cạnh Thaler. Noonan ngồi cạnh tôi.
Elihu Willsson bắt đầu cuộc hội đàm.
Lão nói mọi thứ đều đang chệch hướng. Chúng tôi đều là những người nhạy bén, hiểu lý lẽ, những người đã đủ trải đời để có thể hiểu được rằng chẳng ai có thể tự mình làm được mọi thứ. Thỏa hiệp là thứ mà đối khi con người ta buộc phải chấp nhận. Để giành được những gì mình muốn, đôi khi người này phải trao đi những thứ mà người kia muốn. Lão khẳng định rằng hiện giờ điều mà những người ngồi đây mong muốn nhất là dừng cái trò giết chóc này lại. Lão chắc chắn rằng chúng tôi có thể thẳng thắn thảo luận và giải quyết mọi thứ gọn gàng chỉ trong một giờ đồng hồ mà không biến Personville thành một lò mổ.
Bài phát biểu không tệ.
Tiếp theo là một khoảng lặng kéo dài. Thaler ngoái đầu qua chỗ tôi để nhìn Noonan, như thể đang mong đợi gì đó từ hắn. Đám còn lại cũng làm theo, nhìn thẳng vào tay cảnh sát trưởng.
Khuôn mặt của Noonan đỏ bừng và hắn nói, giọng khàn đặc:
“Kẻ Thầm Thì, tao sẽ bỏ qua việc mày đã giết Tim.” Hắn đứng dậy và chìa bàn tay múp míp ra. “Giảng hòa chứ?”
Đôi môi mỏng của Thaler cong lên thành một nụ cười xảo trá.
“Thằng em khốn kiếp của ông thật đáng chết, nhưng tôi không làm chuyện đó.” Hắn lạnh lùng lẩm bẩm.
Khuôn mặt đỏ gay của tay cảnh sát trưởng chuyển sang tím tái.
Tôi nói to:
“Khoan đã, Noonan. Chúng ta đang đi sai hướng. Nếu không nói rõ ra thì mọi chuyện sẽ còn tệ hơn. MacSwain đã giết Tim, và ông biết điều đó.”
Hắn trừng trừng nhìn tôi bằng ánh mắt chết lặng. Miệng hắn há hốc. Tôi vừa ra một đòn quá hiểm.
Tôi nhìn những tên khác, cố gắng tỏ vẻ đạo đức nhất có thể rồi hỏi:
“Vậy là xong xuôi rồi chứ gì? Giờ đến những chuyện còn lại.” Tôi chỉ đích danh Pete Người Phần Lan. “Anh nghĩ sao về tai nạn đã xảy ra với quán rượu và bốn gã đàn ông ngày hôm qua?”
“Tai nạn cái con khỉ!” Hắn la lối.
Tôi giải thích:
“Noonan không biết rằng chỗ đó thuộc về anh. Ông ta nghĩ rằng nó trống rỗng và đến đó với một mục đích khác. Thuộc hạ của anh bắn trước, và điều đó càng khiến ông ta nghĩ rằng đó là nơi trú ẩn của Thaler. Khi ông ta nhận ra rằng mình vừa bước vào đất của anh, ông ta đã hoảng loạn và vội vã rời khỏi đó.”
Thaler đang quan sát tôi, cả mắt và miệng hắn đều ánh lên tia cười. Reno thì chỉ ngồi thộn ra ở đó. Elihu Willsson nghiêng người về phía tôi, đôi mắt già nua của lão sắc lạnh và cảnh giác. Tôi không biết Noonan đang làm gì. Tôi không đủ can đảm để nhìn về phía hắn. Nếu quân bài mà tôi vừa đánh xuống không tốt như tôi nghĩ, hậu quả sẽ thật khủng khiếp.
“Mấy tên kia được trả tiền để sẵn sàng nằm xuống.” Pete Người Phần Lan nói. “Còn với chỗ rượu, tôi muốn hai mươi lăm ngàn.”
Noonan chớp ngay lấy câu đó, giọng đầy hào hứng: “Được rồi, Pete, được rồi, tôi sẽ trả anh số đó.”
Tôi mím chặt môi để nín cười khi nghe thấy sự hoảng loạn trong giọng nói của hắn.
Giờ thì tôi có thể yên tâm nhìn về phía hắn. Hắn vừa bị tra tấn, suy sụp, sẵn sàng làm bất cứ điều gì để cứu lấy cái cổ ngấn mỡ của mình. Tôi nhìn hắn.
Hắn không nhìn lại tôi. Hắn ngồi xuống và chẳng nhìn vào ai cả. Hắn đang cố tỏ ra rắn rỏi trước bầy sói mà tôi đã ném hắn vào.
Tôi tiếp tục với công việc, quay sang Elihu Willsson:
“Ông có muốn than vãn gì về vụ cướp ngân hàng không, hay ông thấy không có vấn đề gì?”
Max Thaler huých vào tay tôi và đề nghị:
“Nếu anh nói ra những gì mình biết trước thì hẳn câu chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn.”
Tôi vui lòng đáp ứng yêu cầu của hắn.
“Noonan đã muốn xử anh”, tôi bảo hắn, “nhưng ông ta đã nhận được, hoặc biết rằng mình sẽ nhận được, yêu cầu từ Yard và Willsson rằng hãy buông tha cho anh. Vậy nên ông ta đã nghĩ rằng nếu mình cướp được ngân hàng và đổ tội lên đầu anh thì các chiến hữu sẽ bỏ rơi anh và ông ta có thể dễ dàng săn lùng anh hơn. Yard thì, theo như tôi hiểu, nhúng tay vào tất cả những vụ lộn xộn của thành phố. Mọi chuyện trông sẽ có vẻ như anh đã vượt mặt Yard và cướp của Willsson. Nó sẽ khiến họ nóng mặt tới mức sẵn sàng giúp Noonan tóm anh. Ông ta không hề biết là anh ở đây.”
“Reno và đồng bọn của hắn lúc đó đang ở trong trại. Reno là chó cưng của Yard, nhưng hắn cũng chẳng ngại trở mặt cắn lại chủ. Hắn đã nuôi tham vọng thay Lew làm bá chủ từ lâu rồi.” Tôi quay sang Reno. “Phải vậy không?”
Hắn ngây ra nhìn tôi, rồi nói:
“Bị anh nhìn thấu rồi.”
Tôi nói tiếp:
“Noonan đã tung tin rằng anh đang ở Cedar Hill và mang theo tất cả đám cớm mà ông ta không tin tưởng, thậm chí còn dọn sẵn đường Broadway cho Reno. McGraw và đám cớm đang tham gia vụ này sẽ thả Reno và các chiến hữu của hắn ra, để chúng hoàn thành công việc rồi lại mở cửa đón chúng vào. Một chứng cớ ngoại phạm hoàn hảo. Chúng được bảo lãnh chỉ sau dó vài giờ.
Có vẻ như Lew Yard đã trái qua một phen khốn đốn. Tối qua hắn đã gửi Jake Wahl Người Hà Lan và mấy tên khác tới quán Mũi Tên Bạc để dạy cho Reno và đồng bọn một bài học. Nhưng Reno đã thoát, và sau đó trở lại thành phố. Giờ sẽ là hắn hoặc Lew. Hắn đã xuất hiện trước cửa nhà Lew sáng nay với một khẩu súng. Reno có vẻ đã được ai đó chống lưng, bởi tôi để ý rằng lúc này hắn đang ngồi trên chiếc ghế mà đáng ra phải thuộc về Lew Yard, nếu Lew có thể đến được.”
Tất cả ngồi im như tượng gỗ. Lúc này thì không thể tin ai được nữa. Một chút bất cẩn cũng sẽ phải trả giá đắt.
Tôi không biết những điều mình vừa nói khiến Reno cảm thấy thế nào, bởi hắn chẳng hề bộc lộ chút cảm xúc.
Thaler khẽ thì thầm:
“Anh không bỏ sót phần nào đấy chứ?”
“Anh muốn nói tới Jerry?” Tôi tiếp tục trở thành tâm điểm của bữa tiệc. “Tôi sẽ trở lại phần đó ngay đây. Có thể hắn đã thoát khỏi trại giam khi anh đánh sập nó và sau đó bị bắt lại, hoặc là hắn chưa từng rời khỏi đó, tôi không biết. Và tôi cũng không biết hắn dính líu vào âm mưu cướp ngân hàng sâu đến đâu. Nhưng hắn đã tham gia, rồi bị bỏ lại và mất mạng trước cửa ngân hàng, bởi hắn là cánh tay phải của anh và việc hắn bị giết ở đó sẽ khiến mọi tội lỗi đổ lên đầu anh. Hắn đã trốn trong xe cho đến khi cuộc tẩu thoát diễn ra, sau đó bị đẩy ra ngoài và bị bắn vào lưng. Khi đó mặt hắn đối diện với ngân hàng và lưng quay lại phía chiếc xe.”
Thaler nhìn Reno và thì thầm:
“Giờ sao?”
Reno đờ đẫn nhìn lại Thaler và bình tĩnh đáp:
“Gì?”
Thaler đứng dậy và nói, “Tôi bỏ”, rồi bước ra cửa.
Pete Người Phần Lan đứng dậy, chống hai bàn tay xương xẩu lên bàn và gọi, “Kẻ Thầm Thì.”
Thaler dừng lại và quay mặt về phía hắn.
“Nghe tôi nói đây. Cả anh, Kẻ Thầm Thì, lẫn cả đám các người. Cái trò súng ống khốn kiếp này chấm dứt tại đây. Tất cả các người phải hiểu điều đó. Các người hẳn mất não cả lũ rồi. Vậy để tôi nói cho mà nghe. Phá tan hoang thành phố này sẽ chẳng giúp được gì cho việc làm ăn hết. Tôi chán lắm rồi. Hoặc các người biết điều mà hành xử cho tử tế, hoặc tôi sẽ bắt các người phải làm thế.
Tôi có một đám trẻ biết rõ phải giải quyết những trận đấu súng như thế nào. Cả đám đều sẵn sàng liều chết vì tôi. Nếu tôi phải sử dụng chúng để giải quyết các người thì tôi sẽ làm. Muốn chơi súng và thuốc nổ? Tôi sẽ chỉ cho các người biết phải chơi như thế nào. Muốn động tay động chân? Tôi cũng sẵn sàng chiều luôn. Nghĩ cho kỹ những gì tôi vừa nói. Thế thôi.”
Pete Người Phần Lan ngồi xuống.
Thaler đứng đó quan sát một lúc, rồi chẳng nói chẳng rằng, cứ thế bỏ đi.
Việc hắn rời đi đã khiến những tên khác cảm thấy mất kiên nhẫn. Không ai muốn ở lại khi những kẻ khác rất có thể đang tranh thủ thời gian để tăng cường lực lượng.
Một lúc sau, chỉ còn lại Elihu Willsson và tôi trong thư viện.
Chúng tôi ngồi đó, quan sát đối phương. Rồi lão lên tiếng:
“Cậu có muốn trở thành cảnh sát trưởng không?”
“Không. Tôi chỉ chuyên giải quyết mấy thứ rác rưởi.”
“Tôi không chịu nổi lũ này nữa. Trước sau gì tôi cũng sẽ dẹp bỏ chúng.”
“Rồi lại có một đám giống hệt xuất hiện thôi.”
“Chết tiệt”, lão nói, “lễ phép với một người đáng tuổi cha chú mình thì khiến cậu mất gì à?”
“Ồ, chửi cho đã rồi giờ lại lôi tuổi tác ra hả?”
Nỗi tức giận khiến những mạch máu nổi lên trên trán lão. Rồi lão bật cười.
“Cậu đúng là một thằng cha mồm mép tép nhảy”, lão nói, “nhưng tôi không thể phủ nhận rằng cậu đã làm đúng những gì được thuê.”
“Nhờ ông giúp đỡ cả.”
“Cậu có cần thêm bảo mẫu không? Tôi đã cho cậu tiền và cơ hội, đúng như những gì cậu yêu cầu. Cậu còn muốn gì hơn nữa nào?”
“Lão tặc”, tôi nói, “tôi đã tống tiền ông, và ông đã chơi tôi suốt từ đó đến giờ, kể cả khi ông đã thấy rõ rằng chúng đang cắn xé nhau. Giờ ông lại còn hỏi tôi muốn gì nữa cơ đấy.”
“Lão tặc ấy à.” Lão lặp lại. “Chàng trai, nếu tôi không phải là một tên cướp thì hẳn tôi đang làm thuê cho Anaconda rồi, và khi đó sẽ chẳng có Tập đoàn Khai mỏ Personville nào hết. Với tôi thì cậu chỉ là một con cừu nhỏ yếu ớt đơn độc. Tôi cũng từng có thời như vậy, con trai ạ. Khi đó có những thứ khiến tôi không hài lòng, nhưng tôi vẫn nín nhịn chờ thời. Từ lúc Kẻ Thầm Thì Thaler tới đây, tôi đã trở thành tù nhân trong chính nhà mình, một con tin khốn khổ!”
“Tội ghê. Vậy giờ ông tính sao?” Tôi hỏi. “Đứng sau tôi chứ?”
“Nếu cậu thắng.”
Tôi đứng dậy và nói:
“Cầu Chúa mang ông cùng cả đám kia đi.”
Lão đáp:
“Cậu thì có thể, chứ tôi thì không đâu.” Lão nheo mắt vui vẻ nhìn tôi. “Tôi đang đầu tư vào cậu. Điều đó nghĩa là tôi có ý tốt, phải không? Đừng quá khắt khe với tôi, chàng trai ạ, thật ra tôi…”
Tôi nói, “Cút xuống địa ngục đi”, rồi bỏ ra ngoài.