← Quay lại trang sách

Chương 24 Truy nã

Tôi đi tới khách sạn Shannon, đăng ký bằng tên giả, trả tiền và được dẫn tới phòng số 321.

Một giờ trôi qua, chuông điện thoại vang lên. Dick Foley nói rằng cậu ta đang trên đường tới gặp tôi.

Cậu ta có mặt trong chưa đầy mười lăm phút. Khuôn mặt gầy guộc đầy vẻ lo âu của cậu ta thật chẳng thân thiện chút nào. Chất giọng của cậu ta cũng vậy. Cậu ta nói:

“Lệnh truy nã anh đã được ban ra. Tội giết người. Hai - Brand và Dawn. Đã gọi. Mickey bảo sẽ theo. Bảo rằng anh đang ở đây. Cảnh sát bắt cậu ta. Đang bị ép cung.”

“Ờ, tôi đã biết trước rồi.”

“Tôi cũng vậy.” Cậu ta thản nhiên nói.

Tôi đáp, cố gắng nhấn giọng:

“Cậu nghĩ tôi đã giết họ, phải vậy không, Dick?”

“Tất nhiên là anh sẽ phủ nhận rồi.”

“Cậu đang buộc tội tôi sao?” Tôi hỏi.

Dick bặm môi. Khuôn mặt cậu ta biến sắc.

Tôi nói:

“Biến về San Francisco đi, Dick. Không phải để mắt đến cậu thì tôi cũng có đủ việc để lo rồi.”

Cậu ta đội lại chiếc mũ cho ngay ngắn rồi cẩn thận đóng cửa lại trước khi rời đi.

Tôi dùng bữa trưa, hút một điếu xì gà vào lúc bốn giờ và đọc một tờ Herald Buổi tối.

Hình ảnh của hai nạn nhân, Dinah Brand và Charles Proctor Dawn, chia nhau trang nhất của tờ báo, với bức chân dung của Helen Albury ngăn cách giữa họ.

Theo những gì tôi đọc được thì Helen Albury là em gái của Robert Albury, và bất chấp những gì anh trai mình đã thừa nhận, cô ta vẫn một mực tin rằng cậu ta không phải thủ phạm mà chỉ là nạn nhân của một âm mưu. Cô ta đã thuê Charles Proctor Dawn để bào chữa cho cậu ta. (Tôi có thể mường tượng ra rằng Charles Proctor Dawn đã lùng sục tìm kiếm cô ta, chứ không phải ngược lại.) Dù cho người anh trai đã từ chối Dawn hay tất cả các luật sư khác, nhưng cô ta (có lẽ đã được Dawn động viên, không nghi ngờ gì nữa) vẫn không bỏ cuộc.

Helen Albury đã tìm và thuê một căn hộ đối diện với nhà của Dinah Brand, trốn trong đó với một chiếc ống nhòm và một ý tưởng - chứng minh rằng Dinah và đồng phạm của cô ta đã sát hại Donald Willsson.

Và có vẻ như, tôi chính là một trong số những kẻ “đồng phạm”. Tờ Herald gọi tôi là, “người mà đáng ra là thám tử tư đến từ San Francisco, người đã sống trong thành phố vài ngày qua, dường như có quan hệ mật thiết với Max ’Kẻ Thầm Thì’ Thaler, Daniel Rolff, Oliver ’Reno’ Starkey và Dinah Brand.” Chúng tôi là những kẻ chủ mưu đã lừa Robert Albury vào bẫy.

Vào đêm Dinah bị sát hại, Helen Albury đã lén nhìn qua cửa sổ nhà cô ta và chứng kiến những chuyện, mà theo như tờ Herald thuật lại, vô cùng quan trọng với việc điều tra, bên cạnh kết quả khám nghiệm tử thi của Dinah Brand. Ngay khi biết về vụ giết người, cô ta đã mang những thông tin đó tới gặp Charles Proctor Dawn. Theo như những gì mà thư ký của ông ta đã khai với cảnh sát thì ngay buổi chiều hôm đó, ông ta đã đến tìm và gặp riêng tôi. Ông ta bảo viên thư ký rằng tôi sẽ trở lại lúc mười giờ sáng hôm sau - tức là sáng hôm nay. Nhưng sáng nay tôi đã không xuất hiện như đã hẹn. Khi đồng hồ điểm mười giờ hai mươi lăm, bảo vệ của tòa nhà Rutledge đã tìm thấy thi thể Charles Proctor Dawn trong góc tường sau cầu thang. Những giấy tờ quan trọng được cho là đã bị lấy đi khỏi túi của người chết.

Trong lúc người bảo vệ đang tìm kiếm tay luật sư xấu số, có vẻ như tôi lại đang có mặt tại căn hộ của Helen Albury, dùng vũ lực với cô ta để được vào nhà và sau đó khiến cô ta phải hoảng sợ. Sau khi đá được tôi ra ngoài, cô ta cấp tốc tới văn phòng của Dawn, và khi đó thì cảnh sát đã có mặt. Những tay cảnh sát được cử tới khách sạn đã không tìm thấy tôi, thay vào đó Michael Linehan, một thám tử cũng tới từ San Francisco. Michael Linehan vẫn đang bị cảnh sát thẩm vấn. Kẻ Thầm Thì, Reno, Rolff và tôi đang bị truy nã vì tội giết người.

Một cột tin thú vị được đăng lên trang thứ hai. Hai thanh tra Shepp và Vanaman, những người phát hiện ra thi thể của Dinah, đã bốc hơi một cách kỳ lạ. Người ta lo rằng đám “đồng phạm” chúng tôi đã giở trò gì đó.

Không có tin gì về vụ cướp xảy ra tối qua, hay về cuộc đột kích vào sào huyệt của Peak Murry.

Tôi ra ngoài khi trời đã tối. Tôi muốn liên lạc với Reno. Tôi gọi tới tiệm bi-a của Peak Murry từ một hiệu dược phẩm.

“Peak có đó không?” Tôi hỏi.

“Peak nghe đây.” Một giọng nói nghe không giống hắn chút nào lên tiếng. “Ai vậy?”

Tôi nói, “Là Lillian Gish*”, dập máy rồi rời khỏi khu đó.

Lillian Gish (1893-1999): Một nữ diễn viên nổi tiếng người Mỹ.

Tôi từ bỏ ý định tìm Reno và quyết định sẽ đến gặp khách hàng của mình, Elihu già, dùng những lá thư tình mà lão đã viết cho Dinah Brand - những thứ mà tôi đã lấy được từ xác của Dawn - để đe dọa và bắt lão phải cư xử cho phải phép.

Tôi bước đi, nép vào phần tối nhất của con phố tối nhất. Đó là quãng đường khá dài đối với người từng khinh thường việc luyện tập thể thao. Khi gần tới nhà Willsson, tôi lại cảm thấy ngán ngẩm khi nghĩ tới những cuộc trò chuyện mà tôi với lão thường có. Nhưng dù sao thì cũng đã lâu chúng tôi chưa gặp nhau.

Khi đã đứng đối diện với chỗ đó, tôi chợt nghe thấy tiếng ai đó đang “suỵt” với mình.

Tôi giật mình và ngã ngửa.

“Ổn cả mà.” Giọng nói khẽ thì thào.

Ngoài trời quá tối. Nhìn qua bụi cây - tôi đang bò lồm cồm bằng tay và gối trước sân nhà ai đó - tôi có thể thấy một gã đang núp mình gần hàng rào bên cạnh.

Tôi đang nắm khẩu súng trong tay, vậy nên tôi hoàn toàn tin vào lời gã, rằng mọi chuyện vẫn ổn.

Tôi đứng dậy và bước tới chỗ gã. Khi tiến lại đủ gần, tôi nhận ra đó là một trong hai kẻ đã dẫn tôi vào ngôi nhà trên phố Ronney hôm trước.

Tôi ngồi xổm xuống bên cạnh và hỏi gã:

“Tôi có thể tìm Reno ở đâu? Hank O’Mara nói rằng anh ta muốn gặp tôi.”

“Đúng vậy. Anh có biết chỗ của Kid McLeod không?”

“Không.”

“Nó nằm ở đoạn giao giữa phố Martin và phố King. Hãy hỏi về Kid. Quay lại, đi theo lối đó khoảng ba dãy nhà. Anh sẽ tìm thấy nó thôi.”

Tôi nói mình sẽ cố gắng, rồi bỏ mặc gã ở đó, quan sát ngôi nhà của khách hàng của mình, và, có lẽ là, chờ đợi để được thấy Pete Người Phần Lan, Kẻ Thầm Thì, hay bất cứ kẻ thù nào của Reno muốn đến thăm Elihu.

Đi theo sự chỉ dẫn, tôi tới một tiệm giải khát và bài bạc được sơn hai màu đỏ, vàng. Tôi bước vào, hỏi về Kid McLeod và được dẫn tới một căn phòng ở phía sau, nơi một gã béo ục ịch với cổ áo dơ dáy, hàm răng mạ vàng và chỉ còn một bên tai tự nhận mình là McLeod.

“Reno đang tìm tôi.” Tôi nói. “Tôi có thể tìm anh ta ở đâu?”

“Anh là ai mà dám hỏi như vậy?” Hắn ngờ vực hỏi.

Tôi giới thiệu với hắn mình là ai. Hắn bỏ ra ngoài mà không nói một lời. Tôi đợi trong mười phút. Hắn quay lại cùng một thằng nhóc cỡ mười lăm tuổi, khuôn mặt đờ đẫn nổi đầy mụn đỏ.

“Đi với Sonny.” Kid McLeod bảo tôi.

Tôi theo thằng nhóc ra ngoài, băng qua dãy nhà, một bãi cát, một cánh cổng xập xệ và bước tới chỗ cửa sau của một ngôi nhà.

Thằng nhóc gõ lên cánh cửa và trả lời mình là ai.

“Sonny, cùng với một người mà Kid gửi đến.” Nó đáp.

O’Marra chân dài ra mở cửa. Sonny bỏ về. Tôi bước vào bếp, nơi Reno Starkey và bốn gã khác đang ngồi quanh chiếc bàn đầy những chai bia. Tôi để ý thấy hai khẩu súng ngắn tự động đang được treo trên cánh cửa mà tôi vừa bước vào. Chúng sẽ rất hữu dụng nếu một người trong nhà ra mở cửa, thấy kẻ thù đang cầm súng đứng ở đó và bị bắt phải giơ tay lên.

Reno rót cho tôi một cốc bia, dẫn tôi qua phòng ăn để tới phòng khách. Một gã đang nằm đó, hướng mắt qua cửa sổ để quan sát con phố.

“Đi vào trong và lấy bia uống đi.” Reno bảo hắn.

Hắn đứng dậy và bỏ đi. Chúng tôi ngồi xuống những chiếc ghế kê cạnh nhau.

“Khi thu xếp chứng cứ ngoại phạm ở Tanner cho anh”, Reno nói, “tôi đã nói rằng lý do cho việc đó là bởi tôi cần nhiều sự ủng hộ nhất có thể.”

“Anh có một người rồi đây.”

“Chứng cớ đã bị lộ ra rồi sao?” Hắn hỏi.

“Chưa.”

“Nó sẽ trụ được”, hắn đảm bảo với tôi, “trừ khi chúng bới ra được quá nhiều điều về anh. Anh có cho rằng chúng đã tìm ra điều gì rồi không?”

Tôi nghĩ vậy, nhưng vẫn đáp:

“Không. McGraw chỉ đang cảm thấy hào hứng quá thôi. Điều đó là đủ để đảm bảo chuyện sẽ không bị phát hiện. Kế hoạch của anh thực hiện đến đâu rồi?”

Hắn uống cạn cốc bia, đưa tay lau miệng và nói:

“Tôi đang tìm cách. Vậy nên tôi mới muốn gặp anh. Chuyện là thế này. Pete đã bắt tay với McGraw. Điều đó nghĩa là lũ cớm và đám buôn rượu chống lại tôi và Kẻ Thầm Thì. Nhưng khốn nỗi tôi và Kẻ Thầm Thì còn đang bận hành nhau nên chẳng hơi đâu mà đi hợp tác. Cay thật đấy! Khi chúng tôi vẫn còn đang rối mù, lũ khốn nạn kia sẽ ăn sống chúng tôi.”

Tôi bảo rằng tôi cũng nghĩ vậy. Hắn tiếp tục:

“Kẻ Thầm Thì sẽ nghe lời anh. Tìm hắn đi, được chứ? Giải thích với hắn và đề nghị thế này: Hắn muốn xử tôi vì đã giết Jerry Hopper, và hắn thì là kẻ tôi muốn xử trước tiên. Hãy tạm bỏ qua những chuyện đó trong vài ngày. Không cần tin tưởng lẫn nhau. Kẻ Thầm Thì chẳng bao giờ trực tiếp xuất hiện mà chỉ để đám lâu la ra mặt. Lần này tôi cũng sẽ làm vậy. Chúng ta sẽ tập hợp lực lượng và vung sẵn dùi cui. Chúng ta sẽ cùng nhau hợp sức, tiêu diệt gã Phần Lan chết tiệt và rồi sẽ có cả đống thời gian để tính sổ với nhau.

Hãy nói cho rõ ràng. Tôi không muốn hắn lại suy diễn thành tôi đang né tránh việc đối đầu với hắn, hay với bất kỳ ai. Chuyển lời giúp tôi rằng nếu loại bỏ được Pete thì chúng ta sẽ tha hồ có đất để mà đấu đá. Pete đang chui lủi dưới Whiskeytown. Tôi không có đủ người để tới đó và lôi hắn ra. Cả Kẻ Thầm Thì cũng vậy.

Nhưng nếu chúng tôi hợp lại thì thừa sức. Hãy bảo hắn như vậy.”

“Kẻ Thầm Thì”, tôi nói, “đã chết.”

“Vậy sao?” Reno nói, giọng đầy nghi ngờ.

“Sáng hôm qua Dan Rolff đã giết hắn, tại nhà kho cũ Redman, đâm hắn bằng chính chiếc dùi đục đá mà Kẻ Thầm Thì đã dùng để giết người phụ nữ.”

Reno hỏi:

“Làm sao anh biết? Không phải anh đang bận lẫn trốn sao?”

“Chỉ là tôi biết thôi.”

“Thật buồn cười là đám tay chân của hắn lại chẳng tỏ thái độ gì về chuyện đó.” Hắn nói, nhưng đã bắt đầu tin lời tôi.

“Bọn chúng không biết. Đó là chuyện bí mật, và chỉ mình Ted Wright có mặt tại đó. Ted biết chuyện này, và hắn đang kiếm tiền nhờ nó. Hắn bảo tôi rằng mình đã nhận được một trăm rưỡi từ anh, thông qua Peak Murry.”

“Tôi thậm chí sẽ trả gấp đôi nếu thằng đần đó chịu đến nói trực tiếp với tôi.” Reno càu nhàu. Hắn xoa cằm rồi nói tiếp, “Chà, vậy là Kẻ Thầm Thì coi như xong.”

“Không.” Tôi nói.

“Không là sao?”

“Nếu đám thủ hạ chưa biết hắn đang ở đâu”, tôi gợi ý, “thì hãy nói cho chúng biết. Chúng đã thổi tung trại giam khi hắn bị Noonan túm cổ. Anh có cho rằng chúng cũng sẽ hành động tương tự nếu tin tức về chuyện McGraw đã âm thầm bắt giữ hắn được lan ra không?”

“Nói tiếp đi.” Reno bảo.

“Nếu đồng bọn của hắn cho nổ tung trại giam một lần nữa với suy nghĩ rằng hắn đang ở trong đó, điều đó sẽ cho đám cảnh sát, bao gồm cả lực lượng đặc biệt của Pete, một cái cớ để hành động. Và khi chúng còn đang bận rộn, anh có thể thử vận may của mình tại Whiskeytown.”

“Có thể”, hắn chậm rãi nói, “chúng ta có thể thử cách đó.”

“Chắc chắn có tác dụng.” Tôi khích lệ hắn và đứng lên. “Tôi sẽ gặp anh…”

“Ở lại đây. Nơi này là chốn phù hợp khi ngoài kia có quá nhiều kẻ đang tìm anh. Và chúng tôi cần một người tử tế như anh về phe mình.”

Tôi không thích chuyện đó lắm, nhưng đủ khôn để không nói ra. Tôi ngồi xuống trở lại.

Reno bận rộn thu xếp mọi thứ. Điện thoại không lúc nào ngơi nghỉ. Cánh cửa của nhà bếp liên tục có người ra vào, vào nhiều hơn ra. Căn nhà chật ních người, khói thuốc và sự căng thẳng.