Chương 25 Whiskeytown
Lúc một giờ rưỡi, Reno trả lời điện thoại, rồi sau đó bảo:
“Ra ngoài một chuyến thôi.”
Hắn đi lên tầng và khi trở lại, trên tay hắn là một chiếc va li màu đen. Hầu hết mọi người lúc này đã rời khỏi phòng bếp.
Reno đưa tôi chiếc va li và bảo:
“Đùng quăng quật nó quá mạnh.”
Nó khá nặng.
Bảy người chúng tôi rời nhà bằng cửa trước và leo lên một chiếc xe du lịch có rèm che mà O’Marra mới đậu bên lề đường. Reno ngồi bên cạnh O’Marra. Tôi bị ép chặt giữa những gã đàn ông ở ghế sau, với chiếc va li kẹp giữa hai chân.
Một chiếc xe khác xuất hiện ở ngã tư đầu tiên và ‘ chạy trước chúng tôi. Một chiếc ra chạy đằng sau. Chúng tôi chạy với vận tốc chừng bốn mươi dặm một giờ, đủ để không gây quá nhiều sự chú ý.
Khi gần đến nơi thì có chuyện xảy ra.
Nó xuất phát từ một dãy nhà một tầng tồi tàn, nằm ở rìa phía Nam của thành phố.
Một gã thò đầu ra khỏi cửa, đưa tay lên miệng và huýt sáo chói tai.
Ai đó từ chiếc xe đằng sau chúng tôi đã bắn gục hắn.
Tại góc phố tiếp theo, chúng tôi chạy dưới một làn đạn.
Reno quay về phía tôi và nói:
“Nếu chúng bắn trúng cái va li, chúng ta sẽ tan xác. Mở nó ra. Phải thật khẩn trương khi tới được đó.”
Tôi mở khóa ngay khi chúng tôi dừng lại bên đường, trước một tòa nhà gạch ba tầng u ám.
Những gã đàn ông tiến về phía tôi, mở chiếc va li ra và lấy những thứ bên trong - những quả bom tự chế hình ống dài độ năm phân, lẫn giữa đám mùn cưa trong túi. Đạn găm chi chít trên cửa xe.
Reno với tay ra sau để lấy một quả bom, nhảy lên vỉa hè, không màng tới vệt máu trên má trái của mình và ném chiếc ống ngắn vào cửa tòa nhà gạch.
Một màn lửa bùng lên sau tiêng nổ động trời. Chúng tôi tìm chỗ núp. Không còn cánh cửa nào để bảo vệ những kẻ đang ở trong đó nữa.
Một tên chạy tới, vung tay lên và ném chiếc ống qua cửa. Cửa sổ tầng dưới bung ra, theo sau nó là khói lửa và những mảnh kính vỡ.
Chiếc xe đi sau chúng tôi dừng lại giữa phố, đọ súng với những kẻ đang núp gần đó. Chiếc xe chạy phía trước thì rẽ vào một con hẻm. Những tiếng súng vang lên ở phía sau tòa nhà gạch đỏ cho chúng tôi biết rằng nó đang bọc hậu tại đó.
O’Marra lao ra giữa đường, cong người và ném một quả bom lên nóc tòa nhà. Nhưng quả bom không nổ. O’Marra giơ một chân lên cao, nắm chặt lấy cổ họng và đổ rạp người về phía sau.
Một nhóm khác của chúng tôi bị hạ gục dưới làn đạn bắn ra từ tòa nhà gỗ kế bên tòa nhà gạch.
Reno chửi rủa và bảo:
“Thiêu chúng ra tro đi, Mập.”
Tên Mập vớ lấy một quả bom, chạy xuống phía đuôi xe và vung tay lên.
Chúng tôi dìu nhau chạy khỏi vỉa hè, tránh những mảnh vụn đang bắn tung tóe và thấy rằng hầu như toàn bộ phần khung nhà đã bị thổi bay, ngọn lửa đang lan tới tận nóc.
“Còn quả nào không?” Reno hỏi.
“Đây là quả cuối cùng.” Tên Mập trả lời, tay cầm một quả bom.
Lửa đang nhảy múa trong những khung cửa sổ ở tầng trên của tòa nhà. Reno quan sát một lúc, rồi giật lấy quả bom từ tay tên Mập và bảo:
“Lùi lại. Chúng chuẩn bị xông ra đấy.”
Chúng tôi di chuyển ra xa khỏi mặt tiền của ngôi nhà.
Một tiếng hét vọng ra từ bên trong:
“Reno!”
Reno núp xuống dưới xe trước khi đáp lại:
“Gì?”
“Bọn tao thua rồi.” Một giọng nặng trịch gào lên. “Bọn tao sẽ ra. Đừng bắn nữa.”
Reno hỏi, “Bọn tao là đứa nào?”
“Pete đây.” Giọng nói nặng trịch đáp. “Bọn tao chỉ còn lại bốn người.”
“Mày ra trước”, Reno ra lệnh, “tay đặt trên đầu. Bọn còn lại theo sau, từng đứa một, mỗi đứa cách nhau nửa phút. Ra đi.”
Chúng tôi đợi một lúc, rồi Pete Người Phần Lan xuất hiện sau cánh cửa nổ tan hoang, tay hắn đặt trên cái đầu hói trọi của mình. Dưới ánh lửa của ngôi nhà đang cháy bên cạnh, chúng tôi thấy mặt hắn bị rách và quần áo thì hầu như nát vụn.
Tay buôn rượu lậu chậm rãi bước từng bước trên đống đổ nát, tới chỗ vỉa hè.
Reno gọi hắn là thằng ăn cá* hạ đẳng rồi bắn bốn phát vào mặt và người hắn.
Fish-eater: Cách gọi miệt thị của người Mỹ dành cho những người có gốc Bắc Âu.
Pete đổ gục xuống. Gã đứng sau tôi bật cười khoái chí.
Reno ném quả bom còn lại qua cánh cửa.
Chúng tôi lao vào trong xe, Reno cầm lái. Động cơ đã chết. Đạn đã bắn trúng nó.
Reno giận dữ đập mạnh vào còi xe còn chúng tôi thì lùa nhau ra ngoài.
Chiếc xe đang đậu ở góc phố tới đón chúng tôi. Trong lúc đợi nó, tôi quan sát con phố một lượt và thấy rằng ngọn lửa từ hai tòa nhà đang cháy khiến con phố như rực sáng. Vài khuôn mặt lấp ló sau cửa sổ, nhưng trừ chúng tôi thì chẳng có ai dám bước xuống phố. Tiếng chuông báo cháy vang lên cách đó không xa.
Chiếc xe kia chầm chậm chạy tới để chúng tôi leo lên. Xe chật ních người. Chúng tôi chen chúc nhau, có kẻ còn phải đu mình ngoài cửa xe.
Chúng tôi cán qua chân Hank O’Marra và trở về căn cứ. Mọi thứ khá yên bình trong khoảng một dãy nhà, rồi sau đó có chuyện xảy ra.
Một chiếc limousine lao tới từ phía con phố trước mặt, quay ngang xe chặn đầu chúng tôi rồi dừng lại. Cửa xe hạ xuống và đạn bay ra.
Một chiếc xe khác lượn qua chiếc limousine và nhắm vào chúng tôi. Cửa xe hạ xuống, đạn bay ra.
Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng rõ ràng tình hình là không thuận lợi để chiến đấu. Bạn không thể bắn chuẩn với một tên ngồi trên đùi, một tên khác bám trên vai và một tên nữa thì nổ súng cách tai bạn chi độ vài phân.
Chiếc xe còn lại của chúng tôi, chiếc vẫn còn đang đậu ở phía sau tòa nhà, lao tới hỗ trợ. Nhưng lại có thêm hai chiếc xe nữa của bên địch xuất hiện. Rõ ràng là đám thủ hạ của Thaler đã thất bại trong việc tấn công trại giam, và quân của Pete đã tập hợp kịp thời để ngăn cản chúng tôi tháo chạy. Quả là một mớ hỗn độn.
Tôi nghiêng người ngắm bắn và hét vào tai Reno:
“Thế này thì khác gì tự đóng hòm cho mình đâu. Hãy ra khỏi đây rồi chiến trên phố.”
Hắn cho rằng ý kiến đó không tệ và ra lệnh:
“Tản xuống đường và hạ chúng.”
Tôi chạy ra đầu tiên, hướng về phía một con hẻm tối.
Tên Mập bám theo tôi. Tôi hét lên với hắn từ sau chỗ đang núp:
“Đừng có tới đây. Tìm chỗ khác đi. Đằng kia có cái cửa hầm kìa.”
Hắn làm theo và tiến về phía đó, nhưng mới đi được ba bước thì đã dính đạn.
Tôi xem xét con hẻm. Nó dài độ sáu mét và bị một hàng rào cao chặn lại, cổng bị khóa.
Tôi leo lên một cái thùng rác rồi nhảy qua hàng rào xuống một khoảng sân lát gạch. Tôi băng qua đó, tới một khoảng sân khác, rồi một khoảng sân khác nữa, và ở đó có một con chó sục cáo đang sủa inh ỏi.
Tôi đá bay con chó, nhảy qua hàng rào, vướng vào một đống dây phơi quần áo, băng qua thêm hai khoảng sân, nghe thấy tiếng chửi bới từ một cửa sổ, bị ném chai vào người. Cuối cùng, tôi đặt chân lên một con đường trải đá cuội đằng sau dãy nhà.
Tiếng súng vọng đến từ gần đó, sau lưng tôi. Tôi cố làm tất cả những gì có thể. Tôi đã đi bộ nhiều như trong giấc mơ mà tôi có vào đêm Dinah bị giết.
Đồng hồ chỉ ba giờ rưỡi sáng khi tôi tới được cửa nhà Elihu Willsson.