← Quay lại trang sách

Ngày 2

Tinh mơ hôm sau, anh Ken và Yayoi đi tập thể dục theo đài, một hoạt động diễn ra tại đền trong kì nghỉ hè. Buổi sáng ở đền thoáng đãng, tới đó hít thở không khí trong lành cứ như được hồi sinh. Tiếng ve ban nãy còn lác đác, mặt trời lên cao lại rộ lên ran ran thành dàn hợp xướng.

Tập thể dục xong, một anh lớp Sáu (khối lớn nhất bậc tiểu học) sẽ đóng dấu vào thẻ cho từng đứa. Anh có hỏi sao tôi không tới tập, nhưng anh Ken lờ đi như thể chẳng liên quan. Anh đang nghe những người khác nói chuyện.

Phụ huynh của đám tiểu học trong làng đứng phía sau thì thầm to nhỏ với nhau. Đề tài trò chuyện của họ là mẹ con tôi. Mẹ thức trắng đêm, chạy ngược chạy xuôi khắp nơi tìm tôi. Các cô các bác rỉ tai nhau tin đó với vẻ thương cảm. Chuyện mới xảy ra tối qua mà tin đã lan khắp làng, thậm chí họ còn biết từ trưa nay cảnh sát sẽ lùng sục khu rừng. Nhưng vì không có bất cứ dấu vết hay bằng chứng gì, nên nhiều người nghi ngại về xác suất tìm được tôi ở đó. Có cô còn đoán tôi đã bị cuốn vào vụ bắt cóc liên hoàn kia.

Anh Ken lắng nghe họ nói, thu thập những thông tin chưa biết. Nhờ thế, anh nắm được kế hoạch tìm kiếm của cảnh sát, cũng biết chiếc xăng đan vẫn chưa gây sóng gió gì.

Anh Ken im lặng suy tính, ánh mắt xa xăm. Yayoi bấu chặt tay anh, bất an ngẩng đầu nhìn anh.

Tập thể dục theo đài xong, đang bước trên con đường rải sỏi dẫn về nhà, anh Ken chợt đề nghị Yayoi vào rừng cùng mình. Chưa ai thấy chiếc dép, nên chúng muốn tìm ra trước để xóa sạch bằng chứng cho thấy tôi ở trong rừng, dụ mọi người tin rằng tôi đã bị bắt đi đâu không hay. Anh Ken tính dàn xếp hòng biến cái chết của tôi thành vụ bắt cóc.

Hai anh em vừa ngó nghiêng tìm dép vừa tiến sâu vào rừng. Anh Ken định tìm ở dốc núi nên không đi dép zori [6] như mọi ngày mà xỏ giày đinh hay mang khi chơi bóng chày. Trước khi đến dốc núi tìm, anh kiểm tra quanh chỗ giấu xác tôi nhưng vẫn không thấy, đành lần ngược đường về chỗ cái cây tôi ngã chết hôm qua. Suốt quá trình đó, mắt anh Ken cứ dán xuống đất. Hẳn anh cho rằng một bên xăng đan đã tuột ra trong lúc cõng tôi tới cống.

“Dốc núi nguy hiểm lắm, Yayoi về trước đi. Còn lại cứ giao cho anh.” Anh Ken khẳng định chắc nịch.

Nhưng Yayoi lắc đầu quầy quậy, níu lấy cánh tay anh.

“Yayoi đi theo anh cơ!” Nó nói rồi chẳng chịu rời đi.

“Vậy… Yayoi tìm lần nữa quanh chỗ Satsuki chết xem sao. Em nhớ hình dáng cái xăng đan chứ? Cố lên nhé!” Anh cúi nhìn vào mắt Yayoi, giọng dỗ dành. Nét mặt ấy quá đỗi dịu dàng, gò má Yayoi tức khắc ửng hồng.

“Vâng… Nhưng Yayoi gọi là anh phải đến ngay nhé. Nhất định, nhất định, nhất định đấy nhé!” Yayoi liên tục nhấn mạnh với anh. Anh cười cười trấn an nó và gật đầu.

Hai anh em giao hẹn rồi tiếp tục tìm, nhưng tới tận chỗ tôi ngã chết vẫn chẳng thấy xăng đan đâu. Cái cây bí mật nhìn ra dốc núi phía Nam của ba đứa vẫn lặng lẽ đứng đó, như thể chuyện hôm qua chưa từng xảy ra.

Hôm qua, anh Ken và Yayoi đã lau sạch nên tảng đá dùng làm bệ trèo cây không còn vết máu nào. Cành gãy, lá rụng trên đất cũng được dọn hết. Mối lo duy nhất chính là chiếc xăng đan đính hoa đáng lẽ không nên xuất hiện trong rừng.

Nghĩ bụng có thể nó đã lăn xuống dốc, anh Ken nhòm xuống dốc núi phía Nam. Từ đây có thể thấy đền, trường tiểu học của làng và cả những mái nhà san sát nhỏ xíu của thị trấn xa xa. Chung suy nghĩ với anh, Yayoi cũng ngó xuống dưới. Nó đi dép chứ không phải giày thể thao nên rất khó di chuyển ở dốc núi. Không đến nỗi mất mạng, nhưng bất cẩn trượt ngã hẳn sẽ bị thương nặng.

Đúng lúc hai đứa bắt đầu công cuộc tìm kiếm, Yayoi kêu lên, “Chết rồi! Anh ơi, nhìn kìa!”

Nó trỏ con đường nhỏ nơi dốc núi. Con đường đó chạy qua chỗ giấu xác tôi, bình thường chẳng có mấy ô tô lai vãng, nhưng giờ hai chiếc xe màu nâu đang phóng tới đây. Hai anh em lập tức hiểu ra đó là xe của cảnh sát. Những tưởng phải tầm trưa họ mới bắt đầu tìm kiếm, anh Ken nhìn chằm chằm mấy chiếc ô tô ra chiều nghĩ cách, vẻ thích thú chuẩn bị tụt xuống dốc núi. Yayoi thì bất an nhăn mặt, bấu chặt lấy anh.

Trong lúc đó, hai chiếc ô tô đã tiến vào rừng. Tình cờ sao, chúng chạy qua đúng đoạn cống chứa xác tôi. Đất cát rơi rào rào xuống qua khe hở trên nắp cống, nhưng tôi không thể tránh, cũng chẳng khép nổi đôi mắt trợn trừng và cái miệng há hốc.

Ô tô đỗ ở bãi đất nối với con đường mòn trong rừng. Vài người đàn ông mặc đồ đi rừng bước xuống xe. Qua cuộc trò chuyện của họ, tôi biết đó chính là đội tìm kiếm mình. Nghe tiếng cười thi thoảng cất lên, tôi hiểu họ cũng nửa tin nửa ngờ với giả thuyết tôi gặp nạn ở đây.

Anh Ken và Yayoi ở mạn dốc núi nên không thấy được cảnh này. Anh Ken lắng tai nghe, xác định được đội tìm kiếm đã dừng xe. Anh nhoẻn cười, chẳng rõ đang đắc ý vì suy tính chuẩn xác việc ô tô đỗ ở bãi đất rộng, hay thấy dấu lốp xe hằn trên nắp đoạn cống tôi đang nằm quá đỗi châm chọc.

“Yayoi, thay đổi chiến lược. Mình sẽ núp sau bóng cây, rình xem mấy cảnh sát kia định làm gì nhé.”

Anh Ken muốn nắm rõ kết quả điều tra của đội tìm kiếm, được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Anh dịu dàng nắm lấy bàn tay run rẩy vì bất an của Yayoi, tiến về phía cây cối rậm rạp chẳng có đường mà bình thường không bao giờ đi vào. Để Yayoi di chuyển dễ dàng, khỏi trượt ngã bị thương và cũng tiện bề tránh bị đội tìm kiếm phát giác, anh Ken cẩn thận chọn phương hướng rồi mới cất bước.

Anh biết rõ địa hình khu rừng, chỉ mất mười mấy phút đã nắm được số người, hành động và vị trí hiện tại của đội tìm kiếm. Đương nhiên, thành viên đội tìm kiếm không hề nhận ra có kẻ đang lén lút theo dõi.

Đội tìm kiếm đã quen với nghiệp vụ điều tra sẽ đi tìm tôi. Hai đứa trẻ đã quen với cánh rừng thì bám theo họ.

Trò chơi cút bắt sắp diễn ra giữa cây cối mùa hạ râm ran tiếng ve.

Đến chiều vẫn chưa thu hoạch được gì, đội tìm kiếm bắt đầu nản lòng. Âu cũng là điều hiển nhiên, bởi chẳng ai biết tôi có ở trong rừng thật không, hay việc họ đang làm liệu có đem lại kết quả? Thấm mệt, họ định kết thúc cuộc tìm kiếm. Chứng kiến tình hình, anh Ken có vẻ hơi tiếc nuối, còn Yayoi (vẫn đeo cứng lấy anh) lại thở phào nhẹ nhõm.

Thành viên đội tìm kiếm đang tỏa ra khắp rừng, ai cũng mừng khi nhận được thông báo kết thúc công việc qua bộ đàm. Họ bắt đầu tập kết ở bãi.

“Họ tập hợp rồi. Mình cũng tới xem sao.” Anh Ken thì thầm, kéo tay Yayoi đang co vai thấp thỏm. Hai anh em di chuyển đến vị trí quan sát được bãi đất. Hẳn anh Ken nghĩ chưa biết chừng sẽ nghe được thông tin quan trọng.

Nhưng anh lại dừng bước bên gốc cây gần đoạn cống giấu xác tôi. Quanh đoạn cống được ngụy trang khéo léo bằng đất rừng nơi tôi nằm, có hai thành viên đội tìm kiếm đang trò chuyện. Mặt Yayoi trắng bệch. Anh Ken ôm lấy vai nó, cả hai nấp vào bụi, nín thở lắng nghe hai người kia trao đổi. Anh lắng nghe đoạn hội thoại đó mà chẳng đổ lấy một giọt mồ hôi.

“Này, chưa chán sao? Hết ngày rồi, mau về xe thôi, đã có kèo đi nhậu rồi còn gì.”

“Không được, có thể cô bé… tên là Satsuki nhỉ? Có thể cô bé bị bắt cóc và không còn ở đây thật, nhưng cậu không thấy riêng chỗ kia rất lạ sao?” Một người trong đội tìm kiếm trỏ vào bìa rừng. Chính là chỗ tôi nằm.

“Mặt đất chỗ đó y hệt những chỗ khác trong rừng mà”, anh Ken thầm phản bác, nét mặt khá bình thản.

Người còn lại rít thuốc lá, nom không hề hứng thú.

“Hừm, lạ chỗ nào?”

“Ông xem, chỉ khu vực này là chi chít dấu giày đinh, loại giày đinh cho trẻ con. Chắc là giày chơi bóng chày.”

Sau khi tập thể dục theo đài về, hai anh em đã bắt đầu tìm chiếc xăng đan từ chỗ này. Anh Ken tính xuống vách núi tìm nên đi giày đinh và lỡ để lại dấu vết. Anh im thin thít nghe tiếp cuộc chuyện trò kia, ánh mắt như đang toan tính điều gì.

“Này, này, chúng ta đang tìm một cô bé cơ mà. Mẹ con bé bảo nó đi xăng đan nhé!”

Mặc kệ đồng nghiệp ngán ngẩm, chú đội viên một mình lại gần chỗ giấu xác tôi và bắt đầu kiểm tra mặt đất. Yayoi trơ mắt nhìn cảnh ấy, bộ dạng như sắp đột quỵ vì sợ hãi.

Chú đội viên dùng tay phủi nền đất. Sau lưng chú, đồng nghiệp kia chán nản lắc đầu.

“Này, hôm nay dừng ở đây đi. Đằng nào mai chẳng lùng sục thêm buổi nữa, lúc ấy ông thích đào thì đào. Mọi người đang đợi kìa!”

Chú đội viên tiếp tục bỏ ngoài tai lời can ngăn của đồng nghiệp. Lúc này chú đã nhận ra sự tồn tại của cái cống.

“Bê tông này. Có đường cống ngầm à? Ai đó đã che giấu nó bằng lớp đất cát.”

“Chẳng phải đâu. Đất tích tụ thời gian dài nên hòa vào màu đất rừng thôi mà. Chuyện hoàn toàn bình thường.”

Nghe đồng nghiệp giải thích, chú đội viên vẫn không bị thuyết phục. Chú chậm rãi nhấc nắp bê tông to cỡ cái thớt. Yayoi rên khẽ một tiếng.

“Thấy chưa, có cái quái gì đâu? Nào, đi thôi. Tôi muốn làm nhanh cho xong cái công việc dơ dáy này!”

Chú đội viên mở nắp cống, nhưng chỉ thấy một khoảng không trống hoác khô cạn. Chỗ đó hơi xa nơi tôi nằm. Nếu chú nhấc sang trái ba nắp nữa chắc chắn sẽ thấy đầu ngón chân tôi.

“Ông làm gì gấp thế, yên tâm là còn vài chục năm nữa mới xuống lỗ!”

Đồng nghiệp chưa nói dứt câu trêu chọc, chú đội viên đã dồn sức nhấc tiếp cái nắp bê tông bên trái. Gần tôi thêm một nắp nữa rồi.

“Bỏ đi…”

“Phiền quá đấy! Tôi không cho ông mượn tiền nữa đâu!” Chú đội viên nổi giận trước giọng điệu bông đùa của đồng nghiệp, nhấc cái nắp tiếp theo ở bên trái. Còn một cái nữa thôi.

“Anh ơi, mình trốn đi! Anh trốn cùng Yayoi đi!” Yayoi sắp hết sức chịu đựng, nó vừa sợ hãi khóc lóc vừa giật tay anh Ken. Nhưng anh chẳng mảy may nhúc nhích, chỉ chăm chú nhìn hai người kia bằng ánh mắt không giống một đứa trẻ non nớt.

“Rồi, rồi, tôi cố nốt mấy cái nữa.”

“Cố làm gì…”

Chú đội viên nhấc thêm một cái nắp cống. Ánh nắng chiếu xiên vào ngón chân cái, một phần thân thể nguội lạnh của tôi được hưởng chút hơi ấm mùa hè, cảm giác tựa như có hơi ấm sinh mệnh. Chú chỉ cần cúi xuống chút nữa là thấy đầu móng chân tôi. Tiếc thay, chú không nhận ra. Nhưng chỉ cần lật cái nắp tiếp theo, kém nhạy bén đến mấy cũng phát hiện ra tôi.

“Anh ơi!” Yayoi khẽ khàng kêu để xung quanh không nghe thấy, giọng như van lơn.

Anh Ken lờ tịt nó, lặng lẽ nhặt hòn đá to hơn nắm tay dưới mặt đất. Yayoi chẳng hiểu anh định làm gì.

“Bó tay với ông, nốt cái tiếp theo thôi đấy. Mọi người đang đợi rồi.”

“Ờ, biết rồi. Nốt cái này, mai tôi sẽ lật tiếp…” Chú đội viên nói rồi chạm vào nắp bê tông. Ngón tay chú chỉ cần lệch đi một chút là sẽ chạm trúng những đầu ngón chân lạnh ngắt của tôi.

Máu trong người Yayoi sôi lên sùng sục. Đúng lúc đó, anh Ken đã làm một hành động lạ thường. Anh siết chặt hòn đá trong tay, đập thật lực vào mặt mình. Đập thẳng mặt, đập liên tục mấy cú đầy khí thế.

Bên kia, chú đội viên cũng dồn sức, bắt đầu nhấc nắp cống ngay phía trên tôi.

Máu tuôn xối xả từ mũi anh Ken, chảy xuống cằm rồi nhỏ lộp độp xuống đất.

“Anh!” Yayoi bất giác hét lên, lớn tiếng đến mức hai người kia cũng nghe thấy. Tiếng hét thất thanh như xé lụa. Âm thanh đột ngột vang tới khiến chú đội viên tuột tay đánh rơi nắp bê tông đang nhấc dở.

Hai người lớn quay phắt về phía tiếng hét phát ra. Thấy họ nhìn sang chỗ mình, anh Ken trưng ra khuôn mặt máu me, lén nháy mắt với Yayoi rồi bước ra. Anh vờ gào khóc, đi tới trước mặt hai thành viên đội tìm kiếm. Yayoi cũng bám chặt anh trai.

“Ôi! Máu mũi chảy nhiều quá!”

“Nhóc sao thế? Ra đây chú xem nào!”

Lúc này chú đội viên chỉ còn cách tôi độ vài chục phân. Thấy mặt anh Ken đầm đìa máu, chú liền bước về phía anh. Đúng lúc ấy, chiếc bộ đàm nơi hông họ vang lên tiếng gắt gỏng, “Mau về đi!” Hai người chỉ còn biết cười gượng. Vậy là họ thực sự sẽ kết thúc ngày làm việc hôm nay tại đây.

“Hình như trong xe có hộp sơ cứu. Tôi đưa thằng nhóc vào xe, ông đóng mấy cái nắp cống giùm nhé. Đóng lại như cũ thì ô tô mới đi qua được.”

Anh Ken gào khóc nức nở, Yayoi cũng khóc òa vì lo lắng. Chú đội viên ngỏ lời nhờ rồi dắt hai đứa đi.

“Này, khoan đã! Sao tôi lại phải dọn đống bừa bộn ông bày ra chứ…?”

Chú đội viên làm lơ lời than vãn của đồng nghiệp, rảo bước đi thẳng. Yayoi bị chú kéo theo, lòng vô cùng hoảng hốt. Nó sợ bị áp giải đến chỗ cảnh sát, chân bước mà đầu cứ ngoái lại. Ngay sát chỗ tôi nằm, chú đồng nghiệp bị bỏ lại vừa cằn nhằn vừa loay hoay đóng mấy nắp cống nặng trịch.

“Nhóc đi đâu, làm gì mà bị thương thế này?” Chú đội viên dịu dàng hỏi.

Anh Ken giả vờ nguôi nức nở, vừa sụt sùi đáp “Cháu bị trượt ngã ở chỗ dốc núi” vừa đưa một tay bịt chặt cái mũi chảy máu ròng ròng.

Nghe được câu trả lời hợp lý, chú đội viên không gặng hỏi nữa.

Máu mũi anh Ken đã nhuộm đỏ cả bộ đồ anh mặc mà vẫn chưa có dấu hiệu ngừng chảy. Chất lỏng đỏ thẫm ấy len qua kẽ tay bịt mũi, chảy dọc khuỷu tay, tí tách rơi xuống, bắn cả lên người Yayoi đi bên cạnh. Mái tóc nó nuôi dài cho giống chị Midori yêu quý của anh Ken giờ cũng vấy máu.

Không lâu trước đó, chị Midori đang ngồi trên bậc thang gỗ của đền. Chị ngồi ở bậc thứ hai từ dưới lên, tức bậc thứ ba từ trên xuống. Biết hôm nay mọi người bắt đầu tìm kiếm tôi, chị định đến nhà Tachibana hỗ trợ, trên đường lại nổi hứng rẽ vào đền.

Mái tóc dài buông xõa dưới chiếc mũ trắng rộng vành, váy trắng phất phơ trong gió nhẹ. Chân váy dài dễ chạm đất, nên khi ngồi, chị túm nó lại bằng những ngón tay mảnh dẻ. Chị ngước mắt trông lũ ve đang kêu ra rả, chợt nhớ hai ngày nữa là tới lễ hội pháo hoa.

Đám trẻ con trong làng sẽ tới tận nhà xin mỗi hộ quyên góp 300 yên, rồi dùng số tiền đó mua thật nhiều pháo hoa. Tuy lễ hội toàn bắn những loại pháo bé mua ở các cửa hàng, nhưng ai cũng mong chờ tới hôm ấy. Người lớn trong làng cũng tới ngắm pháo hoa rực rỡ, rồi vào đền bái lạy thần linh. Sự kiện này đã thành thông lệ hằng năm.

Hẳn là hòm công đức sẽ đặt ở chỗ mình đang ngồi. Chị Midori vừa nghĩ ngợi mông lung, vừa ngắm những tia nắng xuyên qua kẽ lá. Bóng râm trên mặt đất liên tục thay hình đổi dạng, chẳng lần nào giống lần nào, khiến đáy lòng chị Midori cũng ngổn ngang tâm sự.

“Hồi nhỏ mình cũng hay chơi đùa ở đây.” Chị lẩm bẩm, miết tay lên bậc thang gỗ cũ kĩ, khô cằn. Vân gỗ nổi, sờ thấy nham nhám.

Chị Midori cũng là trẻ con làng này. Chị thích một anh hàng xóm nhưng hai người không thành đôi. Chị từng cười bảo anh ấy giống anh Ken.

“Ồ, tranh vẽ chó sao?”

Đang ngắm bóng nắng dập dềnh, chị Midori chợt thấy bức tranh ai đó vẽ dưới đất ngay chân mình. Ấy chính là tranh con chó tôi vẽ vào hôm bỏ mạng.

“Ôi, nhớ quá đi. Hồi đó mình cũng chẳng sợ bẩn, thích vẽ thế này.” Chị Midori cúi xuống sát mặt đất để ngắm rõ hơn. Mái tóc dài đến eo khẽ đung đưa.

Bỗng có tiếng chó sủa, chị Midori giật mình ngẩng đầu. Một con chó trắng đang gườm gườm nhìn chị và sẵn sàng nhảy xổ tới.

“Ơ kìa, 66 đấy à, lâu rồi không thấy mày.”

Con 66 đang hùng hổ bỗng ngoáy tít đuôi và lao vào người chị Midori. Nó làm dây bùn đất lên bộ đồ trắng, còn liếm mặt chị.

“Đúng là lâu lắm rồi đấy, 66. Hình như hồi xưa tao hay cho mày ăn ở đây nhỉ? Tao còn đùa ác, giấu thức ăn của mày ra sau cầu thang nữa.”

66 ngoan ngoãn nằm ngửa ra. Cái tên kì lạ của con chó này chính là do chị Midori đặt.

“Mà này, mọi người ca thán về mày nhiều lắm đấy.”

Đầu ngón tay mộc mạc, xinh đẹp gí gí vào mũi 66. Chị Midori tươi cười như thể gặp lại bạn thân, trông rạng rỡ tựa vầng dương.

“Họ bảo mày hay trộm giày dép. Mày giấu những chiếc trộm được ở đâu hả?”

Con 66 khẽ ư ử như làm nũng rồi chui tọt xuống dưới đoạn cầu thang chị Midori ngồi. Gầm cầu thang không có gì che chắn, nhỏ cỡ con chó là có thể chui ra chui vào. Chị Midori ngộ ra, liền nhòm vào trong.

“Ồ, có thật này… Mày chôm được kha khá đấy chứ.”

Phía dưới cầu thang là cả núi giày dép của dân làng, loại nào cũng chỉ có một chiếc, số lượng lớn tới mức khiến chị Midori ngỡ ngàng. Thấy 66 nằm cố thủ trên ngọn núi đó, chị trưng ra vẻ mặt bất lực.

Đoán chừng vụ tìm kiếm đã có kết quả, đến lúc nên ghé nhà Tachibana rồi, chị Midori toan ngẩng đầu lên, bỗng nhiên khựng lại.

Có thứ gì đó lọt vào mắt, thu hút sự chú ý của chị. Nó nằm ở một góc trong núi dép chiến lợi phẩm của 66. Chị Midori chẳng ngại bẩn quần áo, thò tay với sâu vào. 66 không sủa, chỉ nghiêng đầu khó hiểu. Cảm giác đầu ngón tay đã với tới vật kia, chị Midori bèn túm lấy, kéo ra.

Đó là một chiếc xăng đan đính hoa. Chị biết nó là của ai. Chị nheo mắt trầm tư trông về phía nhà Tachibana, con ngươi lóe lên tinh tường như nhìn thấu tương lai, chân mày đẹp nhíu lại đầy hoài nghi. Đoạn, chị trả chiếc dép cho 66 rồi bỏ về. Về nhà chị.

Thôi không đi nữa, mai hẵng đến nhà Tachibana. Trong tủ lạnh có loại kem thử nghiệm của xưởng, trưa nay mình sẽ vừa ăn món đó vừa suy đoán về vụ bắt cóc liên hoàn đang gây xôn xao dạo gần đây. Chị Midori vừa nghĩ vừa băng qua sân đền.

Nắng hè oi ả chiếu xuống, qua đế giày vẫn cảm nhận được hơi nóng của lớp sỏi đá.

Ban ngày lũ ve ra rả ồn ào là vậy, đêm về lại im re. Trăng sao lơ lửng trên trời, chiếu rọi màn đêm bằng ánh sáng xanh nhàn nhạt. Cả vùng đã chìm vào giấc ngủ tĩnh lặng như biển sâu.

Anh Ken nhấc đoạn nắp cống đậy bên trên xác tôi. Yayoi đứng cạnh, nhìn tôi với vẻ lo lắng, sợ sệt. Anh Ken biết đã đến lúc phải chuyển tôi đi. Bằng không, sáng mai đội tìm kiếm sẽ lại tới đây lùng sục, và chú đội viên nhạy bén kia sẽ phát hiện ra tôi.

Hồi chiều, anh Ken được dẫn tới chỗ ô tô đỗ để sơ cứu cái mũi chảy máu. Anh đập cả hòn đá to tướng vào mũi nên vết thương khá nặng. Khi sơ cứu cho anh, họ hỏi địa chỉ nhà và tên tuổi hai đứa. Hình như họ biết anh Ken và Yayoi là những người cuối cùng nhìn thấy tôi, nên hai đứa vừa khai tên là một loạt câu hỏi ập đến.

“Các cháu có thấy ai khả nghi không?”

Nghe vậy, anh Ken thành thật đáp, “Không ạ.”

Yayoi vốn nghĩ nên khai man để người ta tưởng tôi đã bị cuốn vào vụ bắt cóc, nhưng cuối cùng vẫn đáp giống anh trai. Trực giác mách bảo anh Ken rằng không nên nói dối quanh co, đến điểm mấu chốt thì giả đò đôi chút là an toàn nhất. Càng trí trá nhiều càng dễ bại lộ.

Ánh đèn pin Yayoi cầm soi rõ cảnh anh Ken ôm xốc tôi lên khỏi cống. Giữa mặt anh dán miếng băng cá nhân to tổ chảng.

“Sợ quá, sợ quá…” Yayoi vừa nhìn quanh khu rừng tối đen như mực vừa lẩm bẩm.

Lúc anh Ken tỉnh dậy giữa đêm, nó cũng bò dậy theo. Anh đã bảo cứ ở nhà, nhưng nó thà vào rừng đêm còn hơn bị anh trai bỏ lại một mình. Hai anh em chui ra khỏi màn, thận trọng đi qua hành lang cũ kĩ kêu như tiếng chim hót. Chúng đã chuẩn bị dụng cụ từ trước để không đánh thức bố mẹ.

Sau khi được kéo lên khỏi cống tôi mới nhận ra, xác mình giờ còn cóng hơn cả khí lạnh buổi đêm. Anh Ken đặt tôi lên một mảnh chiếu trải trên đất, nắn lại tay chân và cái cổ gãy vẹo kì quái của tôi. Thế là tôi đã nằm nghiêm chỉnh trên chiếu.

“Mình cắt chiếu hơi quá tay thì phải?” Anh Ken cười bất đắc dĩ, cố khích lệ Yayoi.

Xem chừng sau khi cõng tôi hôm qua, anh đã nhận ra vận chuyển kiểu đó khá vất vả do chân tay tôi buông thõng, đong đưa gây vướng víu. Vì vậy lần này, anh quyết định dùng chiếu cuộn xác tôi lại, mệt thì bảo Yayoi bê cùng.

Hai anh em dùng kéo cắt vải cắt cái chiếu cũ bỏ đi cho vừa chiều cao của tôi, nhưng trót cắt hơi quá tay. Sau khi bị cuộn lại như miếng sushi cơm cuộn, đầu ngón chân và tóc tôi vẫn lòi ra hai đầu chiếu.

Xong xuôi, anh Ken buộc chặt chiếu để nó không bung ra.

Trước khi rời nhà, Yayoi cứ cuống lên vì không kiếm được sợi dây phù hợp. Mỗi khi mua đồ ở ngoài, thím Tachibana luôn giữ lại giấy gói và dây buộc, bảo là “phòng khi cần đến”. Nhưng hai anh em chẳng biết mẹ cất chỗ nào, mà đâu thể đánh thức mẹ để hỏi. Hiếm lắm mới cần tới đám dây nhợ ấy, vậy mà lại không thấy. Anh Ken nghĩ một chốc rồi quyết định tận dụng đoạn dây nối với dây công tắc bóng đèn trong phòng. Không nằm tắt đèn được nữa, nhưng đành kệ. Chúng đã tìm ra sợi dây để bó gọn cái chiếu như thế đấy.

Đậy hết nắp cống lại, anh Ken khuân cái xác đã bó giò của tôi lên.

Yayoi khiếp sợ hỏi anh, “Anh ơi, giờ mình mang Satsuki đi đâu?”

Anh Ken vừa rảo bước về phía nhà Tachibana vừa đáp, “Phòng anh em mình. Sau cuộc tìm kiếm hôm nay, anh thấy đó là nơi an toàn nhất.”

Tôi bị cuộn chặt trong chiếu nên tay chân không còn vung vẩy loạn xạ, ngoan ngoãn để anh ấy vác đi.

“Mình đem giấu vào tủ âm tường, mai sẽ canh chừng cả ngày. Nhưng cũng không thể giấu mãi trong phòng nên phải sớm tìm chỗ giấu tiếp theo.”

Yayoi soi đèn pin cho anh. Dưới ánh đèn, nét mặt anh Ken trông hứng khởi lạ lùng.

Về đến phòng, hai anh em giấu tôi trong tủ âm tường.

Anh Ken nhét tôi vào đó như giấu một món bảo vật, lại như đứa nhóc nghịch ngợm bày trò đùa dai.

Yayoi nhét tôi vào đó như cố giấu đi nỗi sợ hãi, bất an, lại tựa như cố đẩy tội ác của mình xa khỏi tầm nhìn của thánh thần.

Thế rồi, cửa trượt của tủ âm tường lặng lẽ khép lại.