← Quay lại trang sách

Ngày 3

Sáng đi tập thể dục theo đài về, anh Ken và Yayoi vô cùng ngạc nhiên vì mẹ đã nấu sẵn bữa sáng, lại còn chuẩn bị cho hai đứa đồ đi học.

“Sao còn đờ ra đó? Hôm nay hai đứa phải đến trường tập trung còn gì, mau ăn sáng đi.” Thím Tachibana giục các con dùng bữa, hai đứa đã quên khuấy là hôm nay phải đến trường.

Vầng dương mùa hè lên sớm tỏa nắng chói chang nóng nực, ngoài trời sáng đến lóa mắt.

Anh Ken cho cơm vào bát canh miso đặc có rong biển và hành tây. Đang ăn thì thấy mẹ dợm bước về phòng hai anh em, anh liền hỏi, “Mẹ đi đâu thế?”

“Đi gấp chăn cho hai đứa. Cả màn nữa. Màn mắc từ trần xuống mà, hai đứa đã với tới đâu?”

Nghe mẹ nói thế, Yayoi sợ sệt nhìn sang anh. Bình thường chúng cất chăn màn trong tủ âm tường, nhưng giờ tôi đang nằm trong đó. Thím Tachibana mà mở tủ, chuyện hai anh em làm cũng vỡ lở. Nỗi lo lắng hiện rõ trên mặt Yayoi, nhưng anh Ken lại chẳng mảy may dao động, tỉnh bơ đáp.

“Thôi khỏi đi ạ, thi thoảng bọn con cũng phải tự làm chứ. Mẹ chẳng bảo việc gì cũng nên thử đấy thôi? Mẹ cứ ngồi ăn cơm đi.”

“Ông cụ non quá đấy, thằng nhóc này.”

Miệng nói vậy, nhưng xem chừng thím Tachibana cũng vui vì nhẹ bớt một việc. Nói rồi, thím đi vào bếp. Anh Ken và Yayoi vội vàng xử lý bữa sáng rồi về phòng.

“Làm sao đây anh!? Lỡ mẹ mở tủ trong lúc anh em mình tới trường thì sao!?”

Anh Ken kê ghế, khéo léo tháo bốn góc màn xanh mắc trên trần. Yayoi thì mếu máo chực khóc.

“Đừng lo, Yayoi. Mình cứ gấp chăn rồi chèn lên Satsuki, mẹ không biết được đâu.” Anh Ken dịu dàng an ủi em gái.

Anh gấp gọn cái màn xanh rồi cất vào tủ âm tường. Tủ có hai ngăn, trên và dưới. Tôi nằm ở ngăn trên, là ngăn thường cất chăn đệm. Anh Ken đặt cái màn lên người tôi. Ngăn dưới chuyên để đệm ngồi, quần áo mùa đông và máy hút bụi cũ.

“Nhưng, nhưng…”

“Yên tâm.”

Anh Ken tươi cười nói mà chẳng có căn cứ chắc chắn nào cả, lạ thay Yayoi lại cảm thấy mọi chuyện sẽ trót lọt.

Yayoi quệt nước mắt vương trên mi, gấp cái chăn mỏng nó thường quấn quanh người khi ngủ. Cái chăn đó màu vàng, là đồ được cho. Anh Ken cũng gấp hai cái đệm rồi vác vào tủ âm tường. Dạo này Yayoi hay ngủ cùng đệm với anh nên thật ra chẳng cần đến hai cái, nhưng chúng vẫn trải hết cho chắc.

Hai anh em chất đồ lên người tôi. Khá nặng, tôi cảm nhận rõ áp lực đè lên mình, tiết trời thì nồng nực, nếu còn sống chắc tôi sẽ khổ sở muốn chết.

“Ơ kìa, lộ chân mất rồi.”

Hình như đống chăn đệm không phủ kín được chân tôi, cái chiếu bị cắt quá tay cũng không che hết cơ thể, nên một chân đi xăng đan và một chân để trần của tôi lồ lộ ra ngoài. Tôi thấy hơi ngượng.

“Anh ơi, dùng tạm cái này đi.”

Yayoi giơ cái chăn vàng. Anh Ken cầm lấy, phủ lên phần chân lộ ra của tôi.

“Ừm, vừa xinh.” Anh vui vẻ nói sau khi chắc chắn cái chăn đã che kín chân tôi. Anh Ken vui khiến Yayoi cũng vui lây. Nó hơi đỏ mặt.

Đảm bảo là không còn gì thò ra nữa rồi, hai anh em đóng tủ lại, cất sổ liên lạc và vở bài tập hè đã chăm chỉ làm vào cái cặp chống gù hơn tuần không động đến.

“Ngày tập trung thường chỉ học buổi sáng, xác suất Satsuki bị phát hiện thực sự rất thấp.” Anh Ken nói với Yayoi. Cả hai nhanh chóng chuẩn bị rồi cùng rời nhà.

Tiếng ve đã râm ran khắp chốn. Đồng lúa bạt ngàn hẵng còn khô queo đang hưởng trọn ân tình của mặt trời, rực lên màu xanh nồng nàn. Tán cây vươn rộng như muốn ôm trọn khoảng trời trong vắt.

Buổi sáng đã đến với vạn vật, trừ tôi. Ngoại trừ tôi, mọi người đều đang sống.

Ở trường tiểu học của chúng tôi, mỗi khối chỉ có một lớp, tôi và Yayoi bằng tuổi nên học cùng lớp. Giờ đang là tiết sinh hoạt buổi sáng.

“Cô ơi, bạn Satsuki vẫn chưa tới lớp.” Thấy ghế tôi còn trống, cô bạn ngồi cạnh báo với cô.

Tôi mất tích đã được ba ngày, đám bạn cùng lớp vẫn chưa hay chuyện, trừ một người.

Mặt Yayoi xanh mét, người run như cầy sấy. Nó cố không nhìn bạn kia, cố không nhìn chỗ ngồi của tôi.

“… Satsuki ốm nên nghỉ học. Các em nhớ giữ gìn sức khỏe kẻo ốm nhé.” Cô giáo chủ nhiệm cố nặn ra một nụ cười. Chắc cô đã nghe mẹ tôi báo tin.

Các bạn trong lớp đồng thanh hô to, “Vâng ạ!” Gương mặt ai nấy rạng rỡ nụ cười vô tư, như biết chắc tương lai đầy hứa hẹn, hay như muốn hứa hẹn với tương lai.

“Anh ơi…” Yayoi khẽ nức nở, thì thào để khỏi bị nghe thấy, y như nói thầm trong bụng. Người nó rúm ró, chân run lập cập.

Yayoi cảm thấy nếu gọi “anh”, biết đâu anh Ken sẽ tới giúp. Đừng lo, đã ai phát giác vụ này đâu, chưa ai biết cả… Lời anh Ken vang lên trong đầu Yayoi. Nó dán chặt mắt vào những con chữ viết bậy trên mặt bàn, lặng lẽ trấn an trái tim đang đập bình bịch.

Đang tự an ủi rằng may mà chỉ học buổi sáng, Yayoi bỗng nhận thấy cô giáo nhìn nó chằm chằm rồi chậm rãi đi đến.

Cô nhận ra rồi sao!? Chẳng lẽ mình run đến mức ai cũng thấy? Trái tim Yayoi bắt đầu gióng lên từng hồi cảnh báo. Toàn thân nó ròng ròng mồ hôi.

Rồi cô đứng lại bên Yayoi, đặt tay lên bờ vai nhỏ.

Giá mà mình có thể lao ra khỏi nơi này, chạy đến lớp anh Ken… Chắc là lộ rồi! Cô sẽ bắt mình và giao cho cảnh sát! Suy nghĩ đó hiện lên trong đầu Yayoi, không cách nào xóa đi được.

Cô giáo ghé sát tai Yayoi, thì thầm để các bạn học khác không nghe thấy.

“Em biết Satsuki mất tích phải không? Tội quá, hai đứa thân nhau nhất mà… Nhưng em đừng nói cho các bạn khác nhé, hiểu ý cô chứ?” Cô nói với giọng não nề cảm thông và nét mặt u buồn.

Yayoi ngẩng phắt lên, nhìn cô chằm chằm. Khi hiểu ra ý cô, nó gật đầu lia lịa.

“Yayoi à…”

Cô giáo dịu dàng nắm tay khích lệ, rồi tạm biệt Yayoi và ra khỏi lớp trong lúc những bạn khác chưa để ý. Lớp được giải lao ít phút trước khi vào tiết một.

Yayoi như thấy đám bạn bay mòng mòng quanh mình, dập dờn múa lượn. Nó vui khôn tả khi biết mình vừa thoát nạn. Gió mát thổi qua khiến nó sực nhận ra toàn thân đã đẫm mồ hôi.

“Con về rồi đây.” Yayoi bước vào nhà. Anh Ken nối gót theo.

Sau sự việc ở lớp Yayoi, mọi việc đều suôn sẻ. Yayoi tan sớm hơn nhưng muốn đi cùng anh Ken nên đã thấp thỏm đợi thêm vài chục phút. Thế rồi hai anh em cùng nhau về nhà.

“Mẹ ơi, mẹ ở đâu? Bụng Yayoi réo rồi này!”

Nó và anh Ken bước vào phòng hai đứa.

“Mẹ!!!” Yayoi gào lên.

Thím Tachibana đang ở trong phòng hai anh em, loay hoay tìm kiếm trong cái tủ âm tường chứa xác tôi.

“Mẹ làm gì thế?” Anh Ken bình thản hỏi.

Thím lọ mọ chui ra chui vào tủ âm tường, không phải ở ngăn trên chứa xác tôi mà là ngăn dưới. Nhưng đám chăn đệm ở ngăn trên chỉ cần xô lệch chút xíu là tóc hoặc ngón chân tôi sẽ lộ ra.

“À, máy hút bụi hỏng hay sao ấy. Mẹ định dọn phòng cho hai đứa nên muốn lôi cái cũ ra, mẹ nhớ là cất trong này mà?”

“Kệ đi mẹ à, phòng bọn con bọn con sẽ tự dọn. Mẹ cứ cười xòa mà xem đi, Yayoi nhỉ?”

Yayoi trợn to mắt nhìn mẹ, gật đầu lia lịa.

“Ôi chà, nhà có phước ghê cơ. Thế hai đứa tự dọn nhé.” Thím Tachibana nói rồi đóng cửa tủ và đứng dậy, ra khỏi phòng.

Yayoi vuốt ngực thở phào. Anh Ken điềm nhiên đặt cặp lên bàn học.

“Anh ơi, giờ mình…” Yayoi mở miệng, tính hỏi anh định xử lý tôi thế nào.

Đúng lúc đó, cửa phòng mở ra không một lời báo trước. Thím Tachibana nhòm vào.

“Lại có việc gì hả mẹ?”

Yayoi đã đông cứng tại chỗ trong tư thế há hốc miệng nên anh Ken đành hỏi.

“Mẹ nấu xong cơm rồi đấy. Dọn dẹp để sau, mau ra ăn cơm đi.”

“Vâng, vâng. Biết rồi ạ.”

Có vẻ hài lòng với câu trả lời cộc lốc của con trai, thím Tachibana đóng cửa lại.

“Ôi, hết hồn!” Yayoi cũng thoát khỏi trạng thái tê liệt. Đúng lúc đó, cửa mở lần nữa. Khỏi nói cũng biết người xuất hiện vẫn là thím Tachibana.

“Có gì mà con hết hồn?”

Yayoi giật bắn, ngoảnh phắt lại, rồi đông cứng với vẻ mặt như chực khóc.

“Hừm, thôi kệ con.”

“Lại gì thế ạ? Mẹ sắp dai ngang ngửa lũ gián với Shocker [7] rồi.”

“Con nói bậy gì thế… Mà dạo này Ken ngoan ghê. Tự gấp chăn màn rồi tự dọn dẹp, NHK [8] quá đi.”

“Con mới phải hỏi mẹ nói gì đấy…” Hiếm khi anh Ken nghiêng đầu ngơ ngác.

“Tóm lại dạo này con với Yayoi thân nhau đến lạ, cứ như đang giấu mẹ chuyện gì ấy. Mẹ chỉ muốn nói vậy thôi.”

Rồi thím đóng cửa. Anh Ken dỏng tai nghe ngóng hòng chắc chắn thím đã đi.

“… Mẹ đi rồi ạ?” Yayoi thẽ thọt hỏi anh.

Anh Ken im lặng gật đầu, quay sang cười với Yayoi. Ghi nhớ câu nói cuối cùng của thím, hai anh em mở tủ âm tường kiểm tra xem tôi có trốn mất không.

Ăn xong bữa trưa, hai anh em về phòng bàn chiến lược.

“Anh ơi, giờ tính sao? Đâu thể để đây mãi…” Yayoi bối rối nói, mặt mếu máo.

Dường như đã tìm ra giải pháp từ trước, anh Ken đáp lại Yayoi bằng vẻ mặt tự tin tuyệt đối. “Anh nghĩ sẵn rồi. Chắc Yayoi cũng lờ mờ đoán ra chứ? Mình cứ ném xuống cái hố trên bệ đá ở đền là được, không ai phát hiện đâu. Mọi người sẽ nghĩ Satsuki đã bị cuốn vào vụ bắt cóc liên hoàn.”

Yayoi gật đầu tán đồng kế hoạch anh Ken đưa ra.

Chỗ anh Ken nhắc đến là công trình trông như bệ đá lâu đài trong đền Thần đạo, nơi trước khi chết tôi đã cùng Yayoi ngước nhìn trong lúc đợi anh. Bệ khuyết một tảng đá, tạo ra khoảng trũng rộng và sâu như cái giếng. Đám trẻ con ném đủ thứ vỏ bánh kẹo với túi bóng xuống, biến nó thành hố rác. Anh Ken tính ném tôi xuống đó.

Có vẻ hai anh em đều nghĩ phải chi làm vậy từ sớm.

“Vâng. Thế bao giờ mình chuyển Satsuki đi ạ?”

“Để xem, nên sớm một chút. Trời nóng thế này, không biết khi nào Satsuki sẽ bốc mùi.”

Yayoi nhăn mặt. Có vẻ nó đang tưởng tượng cảnh xác tôi thối rữa. Chỉ còn vài tiếng nữa là tròn hai ngày tôi chết.

“Làm ngay đêm nay đi. Tối mai là lễ hội pháo hoa rồi, mọi người sẽ tụ tập ở đền đến khuya.”

Đó là lễ hội pháo hoa thường niên, tuy quy mô nhỏ nhưng phân nửa dân làng sẽ tới xem.

“Yayoi hiểu rồi. Thế thì hôm nay mình cũng phải đi ngủ sớm, ngủ trưa nữa.”

Đã có kế hoạch, Yayoi nom nhẹ nhõm hẳn. Thấy thế anh Ken cũng vui lây, nhưng không hiểu sao tôi có cảm giác anh còn hơi tiếc. Bởi tình cảnh hiện tại kích thích hơn anh tưởng.

Chắc giờ chú đội viên nhanh nhạy lạ thường hôm qua đang kiểm tra đoạn cống rỗng và bị đồng nghiệp ác miệng cười cợt. Anh Ken vừa nghĩ vừa bóc roẹt miếng băng cá nhân chú dán lên mặt cho. Vết thương đã đóng vảy. Anh quăng nó vào thùng rác rồi mở tủ âm tường, tính dọn dẹp theo đúng lời hứa với thím Tachibana. Chiếc máy hút bụi cũ hẳn vẫn nằm trong ấy.

“Nào, Yayoi. Đừng ngủ trưa vội, dọn dẹp đã. Không thì mẹ sẽ nghi ngờ đấy.”

“Vâng, dọn thôi.”

“Vậy để chị giúp hai đứa nhé.”

Cửa phòng đột nhiên bật mở. Sững sờ nhìn người vừa bước vào, hai anh em trợn mắt, đứng ngây như phỗng.

“Chị Midori!”

“Hếlu, kem hôm nay là hàng mới đấy nhé. Sản phẩm còn chưa được bày bán ngoài cửa hàng luôn, hãy cảm ơn chị Midori này đi!” Chị Midori ưỡn ngực nói, hai tay huơ huơ túi ni lông trắng. Nước đọng thành giọt lấm tấm ngoài túi.

“Vậy ta ra phòng khách ăn thôi, chị Midori.” Anh Ken đề nghị, tay vòng ra sau đóng cửa tủ.

Yayoi ngoảnh nhìn anh trai, rồi nhìn sang chị Midori. Nhưng chị Midori lại không đồng ý.

“Vấn đề là, dì… mẹ mấy đứa đang ngủ khò khò ở phòng khách, nên chị em mình cứ ăn trong này thôi. Chị Midori đây sẽ giúp hai đứa làm bài tập hè luôn, ưu đãi lớn nhá.”

Yayoi lo lắng ngước nhìn anh Ken. Anh chỉ gật đầu bất lực.

“Thế ạ… Vậy ta ăn ở đây đi. Đợi chút, để em lấy mấy cái đệm ngồi.” Anh Ken nói rồi mở tủ âm tường.

Yayoi như muốn ngừng thở. Anh Ken rút đệm ngồi ở ngăn dưới đưa cho chị Midori, sau đó rút thêm cho hai anh em. Thế là trong căn phòng lót chiếu tatami có ba cái đệm ngồi.

Chị Midori chợt ngước nhìn bóng đèn.

“Ơ kìa, dây nối với công tắc đâu mất rồi? Chị nhớ dạo trước vẫn còn mà?”

“Đứt mất rồi ạ. Dùng nhiều năm quá.”

“Vậy hả? Thường thì trẻ con có đu lên cũng không đứt được đâu.”

Cả ba ngồi xuống, cầm mấy cốc kem loại mới đang đặt ở giữa phòng.

“Oa…” Yayoi trầm trồ thốt lên.

Lần đầu nó thấy kiểu kem đựng trong cốc cao này, nhìn sang không kém gì món parfait [9] sô cô la trong nhà hàng. Ba chị em cầm cái thìa gỗ dài cũng mới thấy lần đầu, bắt đầu xúc kem ăn.

“Ngon ghê!”

“Chứ sao, kem xưởng chị làm loại nào cũng ngon. Yayoi nhớ khoe với các bạn trong lớp nhé. Có điều kem này là loại đặc biệt, nên giá cũng cao hơn hẳn các loại kem mình thường ăn.”

Ba người vừa vui vẻ chuyện trò vừa ăn hết món kem cao cấp. Yayoi ăn xong vẫn thòm thèm dùng thìa cạo cốc, thè cả lưỡi ra liếm. Ba người tán gẫu một lúc rồi chuyển sang vụ bài vở của anh Ken và Yayoi.

“Hừm, ‘Người bạn trong kì nghỉ hè’ sao? Chẳng mới mẻ gì cả, ‘người bạn’ phiền hà này từ xưa đã có rồi. Đâu, xem nào…”

Chị lẩm bẩm rồi nghía qua bài vở của Yayoi trước. Tên cuốn sách bài tập là “Người bạn trong kì nghỉ hè - Lớp Ba”. Vào ngày kết thúc học kì một [10] , tôi cũng nhận được một cuốn y hệt trước lúc rời trường. Có lẽ nó còn nằm nguyên trên bàn học của tôi.

“Ồ, Yayoi làm khá quá chứ, giỏi ghê. Chị của mười năm trước đã ném cái này cho chó gặm đấy. Đùa tí cho vui ấy mà.”

“Năm sau chị Midori làm lễ Trưởng thành [11] nhỉ?”

Anh Ken nhìn chị Midori và hỏi. Chị ngại ngùng gãi đầu rồi gật một cái.

“Em còn siêu hơn này.” Lật xem vở của anh Ken, chị Midori kinh ngạc thốt lên.

Họ chuyện trò chốc lát, rồi anh Ken và Yayoi bắt đầu học bài, chỗ nào không hiểu thì hỏi chị Midori. Chị nằm dài thư giãn sau lưng hai đứa.

Khoảng ba mươi phút trôi qua, chị Midori bâng quơ đề cập tới chuyện của tôi. “Không biết Satsuki sao rồi nhỉ? Hi vọng con bé vẫn bình an.”

Chị ấy nhìn, không, phải nói là quan sát bóng lưng hai đứa trẻ đang học bài. Anh Ken không lộ ra bất cứ động tĩnh nào, nhưng vai Yayoi lại khẽ run. Phản ứng đó không qua nổi mắt chị. Đôi mắt đen lãnh đạm gây sức ép cho hai đứa.

“Vâng, hi vọng kẻ bắt cóc chưa sát hại em ấy.”

Nghe anh Ken nói vậy, chị Midori hỏi tiếp với vẻ mặt và giọng điệu hồ hởi, bờ môi xinh đẹp nhoẻn cười, chẳng rõ là do hứng thú hay hiếu kì, “Ồ, Ken nghĩ Satsuki bị bắt cóc à? Ti vi còn chưa thông báo gì về vụ này mà?”

“Còn khả năng nào khác đâu ạ? Đội tìm kiếm cũng chưa tìm ra Satsuki mà? Chắc em ấy bị cuốn vào vụ bắt cóc hàng loạt trên bản tin hôm trước rồi. Theo đó, các vụ bắt cóc khác cũng không để lại manh mối gì, địa điểm lại là tỉnh gần đây. Lúc trước mẹ em còn thấy lạ khi đến giờ tỉnh mình vẫn chưa có chuyện gì.”

“Ừm, cũng phải. Nhưng biết đâu tên tội phạm cố ý chừa tỉnh mình ra? Cơ mà Ken thông minh ghê, em làm chị ngạc nhiên đấy.” Chị Midori khen nức nở.

Hiếm khi mặt anh Ken đỏ tới vậy. Chắc tại xấu hổ nên anh bảo “A, em đi pha ít cà phê nhé” và rời phòng.

Chị Midori mỉm cười nhìn anh Ken đi khỏi rồi quay sang Yayoi.

“Ơ kìa, con bé ngủ mất rồi. Mệt quá đây mà…”

Thấy Yayoi gục mặt trên bàn, chị khẽ cười khúc khích rồi ngả nó ra chiếu, nhẹ nhàng hết mức để không đánh thức nó. Nhìn công thức toán viết bằng bút chì hằn ngược trên má Yayoi, chị Midori cười không thành tiếng. Chị ngắm gương mặt say ngủ của nó một lúc, ánh mắt đầy hoài niệm.

“Đúng rồi, phải kiếm cái gì đắp, kẻo Yayoi cảm mất. Con bé giữ cái chăn vàng hồi xưa mình dùng thì phải?”

Chị nhổm dậy, bước về phía tủ âm tường, thật nhẹ nhàng chậm rãi để không gây tiếng động. Hẳn nhiên chị không muốn đánh thức Yayoi. Thế rồi, chị kéo cửa tủ ra, thật nhẹ nhàng chậm rãi.

“Đây rồi.”

Chị Midori nhìn thấy ngay. Cái chăn Yayoi thường đắp được xếp trong tủ, ngay trước mặt chị. Chính xác thì nó phủ lên phần chân thò ra khỏi chiếu của tôi. Đó chính là bức tường mỏng manh dễ vỡ đang che giấu tôi.

Chị Midori nắm lấy góc chăn, giật khẽ. Cái chăn trượt về phía chị, áp lực nho nhỏ đè lên chân tôi vơi dần, chỉ còn một góc nhỏ xíu mắc ở đầu ngón chân. Chị Midori ngờ ngợ, liền ra sức giật.

Ngay khoảnh khắc toàn bộ cái chăn tuột ra để lộ phần chân của tôi…

“Á!”

Anh Ken lao đến húc vào chị Midori khiến chị ngã xuống chiếu. Người anh đổ uỵch lên chị, cái khay tròn và mấy cốc cà phê đá trên đó văng ra. Cốc thủy tinh chưa vỡ, cà phê không bắn lên ba người, nhưng tình cảnh xung quanh vẫn thảm không nỡ nhìn.

Nghe tiếng động, Yayoi choàng tỉnh. Vừa dụi mắt, nó liền trông thấy đôi chân trắng tái nhợt của tôi. Yayoi như ngừng thở, cơn buồn ngủ bay biến trong chớp mắt. Nó gào hét trong lòng rằng ước gì đây chỉ là mơ.

“Ui da… Ôi, chiếu ướt hết rồi, may chị không ướt đấy. Mà em hậu đậu ghê cơ, trời nóng quá muốn đi bơi à…” Chị Midori nhìn quanh quất rồi nói. Trông chị hơi cáu, lại như đang cười. Xem chừng chị chưa thấy tôi.

Cái chiếu giờ thê thảm vô cùng. Nhân lúc chị Midori mải nhìn chiếu, Yayoi nhanh chóng lại gần tủ âm tường và đóng lại. Chị Midori có vẻ không nhận ra.

“Xin lỗi chị, em bị vấp… Thật là, chân với cẳng, làm sao không biết…”

Anh Ken thu lại khay, cốc và những viên đá văng ra. Ở góc chị Midori không thấy, anh ra dấu khen “Em giỏi lắm” với Yayoi. Mặt Yayoi lập tức sáng bừng lên.

“Yayoi đi lấy giẻ lau nhé!”

Nó nói rồi toan chạy khỏi phòng, nhưng chị Midori cất tiếng gọi.

“Khoan đã, Yayoi…”

Nghe gọi, Yayoi thoáng lạnh người. Nó bất an nhìn chị Midori lúc này đang cùng anh Ken nhặt đá.

“Nhẹ chân nhẹ tay, đừng đánh thức dì nhé. Dì mà biết sẽ cáu đấy.” Chị dựng thẳng hai ngón trỏ, đặt hai bên đầu.

“Vâng!” Yayoi đáp rồi chạy đi.

Đêm đã khuya, những người còn sống đang chìm trong giấc ngủ.

Đường vắng tanh. Hai anh em xác nhận kĩ không có ai rồi mới bắt đầu đưa tôi đi. Không được để ai thấy. Không được để ai thấy. Đó là chuyện quan trọng nhất.

“Anh ơi, mấy giờ rồi?”

Dụi mắt tận hưởng nốt hương vị sót lại từ cõi mơ, Yayoi hỏi anh Ken. Đang cõng tôi trên lưng, anh đáp lời nó bằng giọng điệu tỉnh táo chẳng chút mộng mị.

“3 rưỡi rồi, Yayoi à. Mau lên kẻo trời sáng mất.”

Hai đứa… tính thêm tôi là ba, vừa mới rời nhà. Từ nhà Tachibana đến đền thờ khá xa, cứ nghĩ phải cõng tôi đi đoạn đường xa thế, đến anh Ken cũng thấy nản. Có tỏ ra trưởng thành đến mấy thì anh vẫn chỉ là một đứa trẻ hơn tôi hai tuổi, phải cõng tôi chắc mệt lắm.

“Anh mệt không? Để Yayoi đỡ phần chân cho anh nhé? Anh thấy sao?” Yayoi đi cạnh soi đèn pin lên con đường trải sỏi và hỏi anh Ken. Ánh đèn pin tròn vành vạnh dập dờn trên thảm lá dài xanh mướt của đồng lúa ven đường. Đền còn xa lắm, nhịp bước lại chậm quá.

“Ừ. Nhờ em đấy, Yayoi.” Anh Ken xoay chân tôi về phía Yayoi. Nó đưa đèn pin cho anh rồi giơ hai tay đỡ chân tôi, điệu bộ như cầm phải thứ gì gớm ghiếc lắm. Anh Ken hối hận, nghĩ bụng biết thế mượn cái xe rùa thường dùng làm nông. Bấy giờ, lần đầu tiên anh thấm thía đường đến đền xa thế nào, xác chết của tôi nặng ra sao.

Ánh trăng mờ, ánh sao cũng mờ, hai đứa chậm rãi tiến bước trong màn đêm. Đôi lúc mệt thì nghỉ, rồi lại cổ vũ nhau bước tiếp. Khi chỉ còn cách đền một đoạn khoảng trăm mấy chục mét, hai đứa lại nghỉ.

“Anh ơi, Yayoi mệt rồi… Hay mai mình làm nốt…”

“Mai hả… Mai có lễ hội pháo hoa, nhưng tầm giờ này chắc đền cũng chẳng còn ai. Cơ mà giờ giấu Satsuki đi đâu được?”

Nghe anh Ken hỏi, Yayoi trầm tư suy nghĩ, khuôn mặt ngây thơ nhăn lại bối rối. Anh Ken vừa phẩy mấy con côn trùng bâu vào đèn pin vừa ngẫm nghĩ, anh vẫn muốn ném tôi vào cái hố trên bệ đá trong đêm nay.

“Yayoi, chút nữa là tới đền rồi. Một chút nữa thôi, sẽ chẳng ai biết Satsuki đã đi đâu.” Nói rồi anh Ken lại gồng mình đứng lên. Yayoi đang ngồi bệt dưới đất cũng đứng dậy.

Một khi rơi vào cái hố ở bệ đá, có lẽ sẽ chẳng ai tìm ra tôi nữa thật. Bệ đá to cỡ nhà kho, cái hố sâu tối lớn đến mức ném bao nhiêu rác xuống cũng không lấp đầy được. Sau nhiều năm tháng dầm mưa dãi nắng, người xây nên nó đã mất nhưng nó vẫn ở đó, lưu trữ bao kỉ niệm của trẻ con trong làng.

Đúng lúc hai anh em dồn sức nâng tôi dậy…

“Anh ơi, nhìn kìa!”

Anh Ken cũng đã nhận ra. Đằng xa, ánh sáng lóe lên từ dãy nhà cuối con đường. Đó là ánh đèn pin. Chắc ai đấy đang cầm đèn pin đi tới. Hai đứa chỉ thấy ánh đèn tiến lại gần, chưa xác định được chủ nhân cây đèn có phải người hay không, nhưng không phải người thì còn có thể là gì?

Đèn pin hai đứa đặt xuống đất lúc nghỉ mệt giờ rọi sáng dưới chân cả hai. Dù không thấy bóng người, hẳn đối phương cũng thấy ánh đèn rồi.

“Anh ơi, làm sao bây giờ!? Anh à!” Yayoi hoảng loạn, gào khóc hỏi anh Ken. Anh đang suy tính gì đó nên không đáp lại câu hỏi của nó.

“Anh!?”

Trong lúc ấy, ánh đèn vẫn đang lần theo ánh đèn pin trên mặt đất tiến gần tới chỗ hai đứa, hệt bầy côn trùng mùa hạ lần tìm ánh sáng.

Anh Ken dáo dác ngó quanh, khẩn trương xác nhận xem tính toán của mình có khả thi không. Vẫn chưa thấy rõ bóng người đang cầm đèn lại gần. Cũng chẳng có chỗ nào trốn. Quanh con đường trải sỏi chỉ có đồng lúa bát ngát…

“Yayoi, lối này!”

Anh Ken đẩy Yayoi xuống thảm lúa xanh ngút ngàn trong màn đêm đằng sau hai đứa. Tiếp đó, anh ôm lấy tôi, tránh ánh đèn pin, trốn thẳng vào đồng lúa. Hai anh em lén lút chạy trong ruộng, tới khi ánh đèn pin hai đứa bỏ lại chỉ còn là chấm nhỏ mới dám ngồi xuống. Lúa được nắng hè tưới tắm, vươn cao vừa vặn tạo thành một bức tường che kín chúng tôi. Thân lúa đong đưa bình thản.

Hai anh em nín thở quan sát ánh đèn đang lại gần. Đêm hè oi bức, hai đứa như bị hun nóng, mồ hôi rịn ra. Mùi lúa non quẩn quanh muốn nghẹt thở. Chúng quá may, gặp đúng lúc đồng lúa đang khô ráo. Chứ mọi khi nơi này luôn ngập nước, bước xuống là chân lún bùn, còn lâu mới chạy nổi. Nhưng nếu thế, hẳn anh Ken sẽ không nghĩ tới chuyện trốn vào đồng.

“Anh ơi…”

“Suỵt!”

Nghe tiếng gọi yếu ớt của Yayoi, anh Ken giơ ngón trỏ ra hiệu im lặng.

Một bóng người hiện ra giữa luồng sáng đang tới gần chúng. Đó là “ông Kaminari”. Ông hay mắng lũ trẻ quậy phá, lại trông giống nhân vật Kaminari [12] trong truyện tranh nên bị bọn trẻ gọi bằng biệt danh đó. Ông là thành viên của nhóm người cao tuổi hay chơi gateball [13] ở sân đền mỗi sớm, trước giờ tập thể dục theo đài. Hình như ông là trưởng câu lạc bộ gateball.

Ông bước đến gần đèn pin hai đứa vứt lại, nghiêng đầu nhòm xuống. Chùm chìa khóa ông giắt bên hông kêu leng keng. Đó là chìa khóa nhà kho của đền, nơi chứa đủ thứ đồ đạc, từ dụng cụ chơi gateball đến nông cụ.

Hai anh em đăm đăm nhìn ông, như đang cầu nguyện. Yayoi nép vào anh Ken, cố kìm nén cơn run rẩy. Đêm nay lặng gió, trời mỗi lúc một nóng khiến mồ hôi chúng chảy ròng ròng, quyện vào nhau rồi nhỏ giọt xuống thân tôi, đúng hơn là xuống cái chiếu bọc xác tôi đang nằm trên mặt ruộng khô khốc. Yayoi sắp khóc đến nơi.

Ông Kaminari nhặt cái đèn pin lăn lóc trên đường, vẻ ngờ vực như thắc mắc tại sao ở đây lại có một cái đèn pin đang bật. Thấy nét mặt ấy, anh Ken biết ông chưa phát hiện ra hai đứa. Anh đoán đúng, ông cũng giống hai anh em, mới thấy được mỗi ánh đèn pin. Nhưng chúng vẫn không thể lơ là.

Ông Kaminari tắt cái đèn pin vừa nhặt rồi cầm đèn của mình soi khắp nơi, cẩn thận, kĩ càng như lùng lũ chuột nhắt chạy trốn. Lúc lại gần chỗ này, hình như ông đã thoáng thấy bóng người thấp bé lủi xuống đồng lúa. Ông cẩn thận rọi đèn kĩ quanh hướng ấy.

Hai đứa cứng người, đè chồng chéo lên xác tôi. Chúng nín thở, cố giả chết. Mỗi khi ánh đèn lướt qua những nhành lúa trước mắt, cả hai lại nơm nớp lo bóng mình sẽ hiện trên mặt lúa. Chẳng hiểu sao ánh sáng cứ lia qua lia lại phía này, hệt đèn pha lia tìm tù nhân vượt ngục. Mỗi lần ánh sáng lướt tới gần, Yayoi lại có ảo giác đang bị cảnh sát ráo riết truy lùng.

Cuối cùng ông Kaminari đã nhận ra. Lúa chỉ rung rinh ở chỗ ông nhác thấy có người trốn vào. “Lạ thật, đâu có gió…” Ông nghĩ. Thế là ông xuống ruộng, tính kiểm tra thử, tiếng gót giày rẽ lúa ấn lên mặt đất khô khốc như tiếng nghiền bột.

Thấy ông lại gần, hai anh em càng căng thẳng. Anh Ken vắt óc nghĩ cách thoát thân, “Bọn mình bại lộ cũng được, chỉ cần ông ấy không thấy cái xác. Nhưng nếu ông báo cho bố mẹ thì phải chống chế thế nào…”

Trong lúc anh vắt óc suy nghĩ, ông Kaminari vẫn đều đặn tiến bước. Ông đã tới gần đến nỗi chỉ cần vẹt thêm một vạt lúa là thấy hai anh em. Mắt Yayoi ầng ậng nước, nhưng vẫn bặm chặt môi để ngăn tiếng nức nở.

Nếu muốn hành động thì phải làm ngay. Đứng dậy rồi giả đò đang bày trò nghịch ngợm thì bị ông phát hiện. Anh Ken quyết định chọn cách đó. Bởi chỗ này chẳng có phương tiện gì để giết người bịt miệng…

Anh chực nhổm dậy thì có người cất tiếng gọi.

“Ông làm gì thế? Không mau chuẩn bị dụng cụ chơi gateball đi, mọi người sắp đến rồi đấy.”

Đó là vợ ông. Ông Kaminari quay lại, gãi đầu ngượng nghịu, “À, thì có tí chuyện…” Nói rồi ông đi khỏi chỗ hai anh em và tôi, về lại con đường trải sỏi. “Đây, tôi nhặt được thứ này.” Ông đưa bà cây đèn pin nhặt được.

“Ồ, của ai vậy nhỉ…?”

Bà vợ cũng thắc mắc, nhưng vẫn kéo tay chồng đi về phía đền. Đã mấy lần ông Kaminari ngoái lại nhìn chỗ chúng tôi ẩn nấp, rồi cũng đành nối gót bà. Sắp tới giờ tập trung, không khẩn trương chuẩn bị rồi luyện tập thì chẳng mấy chốc sẽ tới giờ thể dục theo đài và họ không được sử dụng sân đền nữa. Hai ông bà vừa bàn bạc như thế vừa đi mất dạng.

“Hú hồn…”

Sau khi chắc chắn hai ông bà kia đã đi hẳn, Yayoi vuốt ngực thở phào. Sợi dây căng thẳng chùng xuống, bầu không khí lúc này rất hợp để bật cười. Anh Ken cũng cười cười vì tình huống bất ngờ vừa xong, nhưng rồi đôi mày anh nhíu chặt.

“... Giờ phải làm thế nào đây?” Anh khẽ lẩm bẩm. Hội người cao tuổi chơi gateball chắc đã tụ tập ở đền. Giờ mà vác tôi lên bệ đá rồi ném xuống hố thì rất dễ bị phát giác. Xem ra khâu vận chuyển đã ngốn quá nhiều thời gian.

“Anh…?” Yayoi lo lắng ngước nhìn anh Ken.

“Thôi vậy, cứ tạm giấu Satsuki ở đây. Đằng nào cũng đang lúc để ruộng cạn, chẳng ai ra thăm đồng đâu. Anh Ken nói rồi mỉm cười khích lệ Yayoi. Tuy đèn pin đã bị lấy đi, trời tối mịt mùng trước lúc bình minh, Yayoi vẫn biết rõ anh Ken đang cười.

Trong giai đoạn để ruộng cạn, chẳng ai cất công ra thăm đồng. Người ta trữ nước trên một đập thủy lợi ở khu cao hơn, không phải ở đây. Nước phục vụ canh tác của cả vùng đều bị chặn ở đó.

“Hôm nay mình về thôi. Đợi lễ hội pháo hoa kết thúc, hoặc sang ngày kia, lúc nào rảnh ta xử lý nốt.”

Hai anh em chuyển tôi tới một chỗ kín đáo hơn và quay về nhà. Không có đèn pin, Yayoi hơi buồn bực vì phải cuốc bộ trong tối tăm mịt mù. Nhưng vùng trời phía Đông đã hửng, soi rọi đường về nhà, tựa ánh sáng chiếu xuống lòng biển sâu.

“Oa…” Yayoi trầm trồ ngước nhìn bầu trời vừa hửng sáng, bật ra tiếng cảm thán từ tâm can.

Đã một tiếng rưỡi trôi qua từ khi hai anh em và tôi rời nhà Tachibana. Vầng dương dần nhuộm đỏ nền trời, con đường hai đứa đi cũng theo đó mà hẹp lại.