Ngày 4
Buổi sáng trôi qua trong bình yên, như thể chưa từng có gì xảy ra.
Sau đó, anh Ken và Yayoi về phòng đánh thêm một giấc rồi bị thím Tachibana dựng dậy. Hai anh em vờ như không có chuyện gì, hành xử như bao buổi sáng rồi rời nhà đi tập thể dục. Chúng đi trên đoạn đường mới mấy tiếng trước còn cõng tôi theo, lướt qua chỗ ruộng đã giấu xác tôi với điệu bộ thản nhiên như ruồi. Anh Ken giả vờ thật đến lạ. Yayoi bám chặt áo anh không buông.
“Yayoi về nhà cũng được mà. Đằng nào em ở đây cũng chẳng có gì làm.”
Thường thì sau khi tập thể dục theo đài, đóng dấu xác nhận lên thẻ xong là có thể về. Hôm nay thì khác, đám con trai lớp trên phải ở lại chuẩn bị cho lễ hội pháo hoa tối nay.
Khâu chuẩn bị cũng khá đơn giản, chỉ cần bê ghế gỗ dài với hòm công đức xếp xó trong nhà kho của đền ra ngoài và kiểm tra lại chỗ pháo hoa mua bằng tiền quyên góp là xong. Mấy vụ này không tốn nhiều thời gian, nên Yayoi định chờ anh Ken cùng về.
“Không, Yayoi cũng ở lại cơ.”
Anh Ken đi lấy chìa khóa nhà kho, Yayoi tươi cười nói và bám theo anh. Cổ nó lủng lẳng cặp dây treo hai cái thẻ tập thể dục theo đài. Một lúc sau, anh Ken lại gần nhóm người cao tuổi đang tụ tập ở một góc đền. Đó là các cụ ở câu lạc bộ gateball.
“Ông ơi, cháu muốn mượn chìa khóa nhà kho ạ.” Anh Ken cất tiếng. Yayoi đã trốn tịt sau lưng anh.
“À, chuẩn bị cho lễ hội pháo hoa hả? Đêm nay tổ chức nhỉ. Chìa khóa thì phải hỏi ông Tanaka. Ông cầm đúng không? Đưa cho mấy đứa nhóc đi.” Ông bụng phệ gật đầu với anh Ken và giục ông cụ bên cạnh.
Yayoi hơi ló ra xem. Vừa thấy ông Tanaka, nó liền giật thót, co rúm sau lưng anh Ken. Ông Tanaka có mái tóc bạc và đôi mày rậm chính là ông Kaminari suýt phát hiện ra hai đứa hồi sáng. Nhưng bản thân ông Kaminari lại không biết điều này.
“Rồi, rồi. Ông cầm chìa khóa kho đây. Tiện thể, ông Kobayashi cùng tôi đi cất đống dụng cụ gateball luôn nào.”
“Được rồi. Vậy mọi người giải tán thôi.”
Nghe ông Kobayashi bảo, mọi người lần lượt cầm gậy gateball ra về. Ông Kaminari và ông Kobayashi ôm đống cầu môn hình chữ U đi cùng anh Ken. Mấy cái đó là “cổng” của trò gateball, được cất ở kho của đền. Sáng nào câu lạc bộ gateball cũng lôi ra luyện tập.
Trước mặt ông Kaminari, anh Ken thản nhiên như không, còn Yayoi thì căng thẳng đến mức liếc sơ cũng biết. Nó bấu chặt áo anh Ken, cố để anh luôn đi giữa mình và ông cụ.
“Cháu là con trai nhà Tachibana nhỉ. Cháu tên gì?”
“Cháu tên Ken ạ. Còn đây là Yayoi. Nào Yayoi, chào ông đi chứ?”
Bị anh Ken giục, Yayoi đành cúi chào ông Kaminari, sợ sệt như lo bị ăn tươi nuốt sống. Thấy thế, hai ông khẽ cười, nhưng ngay sau đó lại trầm mặc.
“Cháu là bạn của cô bé mới mất tích gần đây nhỉ…?” Ông Kobayashi nhìn Yayoi rồi hỏi. Ông đang nói tới tôi. Mặt Yayoi tối sầm, máy móc gật đầu. Vẻ mặt chẳng lấy gì làm tươi sáng, lại nhuốm cả nỗi bất an lo sợ, nhưng có vẻ hai ông chưa nhìn ra.
“Phải rồi… Xin lỗi đã hỏi cháu câu đó. Nhưng cô bé cũng nên cẩn thận, đừng để kẻ xấu bắt đi mất nhé. Ken phải bảo vệ bé Yayoi cẩn thận đấy.”
“Vâng!”
Lời đáp dứt khoát của anh Ken khiến hai ông cụ gật gù hài lòng. Biết đó chỉ là diễn, nhưng Yayoi cũng vui lên chút ít, gò má lại ửng hồng.
Trong lúc trò chuyện, anh Ken, Yayoi cùng hai ông đã tới cửa nhà kho. Kho cũ kĩ, nhưng cửa thì kiên cố, bằng kim loại nom khá nặng, ông Kaminari đặt đống cầu môn đang ôm trong tay xuống đất, gỡ chùm chìa khóa giắt bên hông, tra chìa ghi chữ “kho” vào ổ khóa rồi xoay.
“Đó, mở rồi.”
Nhưng dù anh Ken dồn hết sức kéo sang ngang, cánh cửa nặng nề vẫn chẳng chịu suy suyển.
“Cái cửa này chẳng thèm hé ra chút nào. Nó bị làm sao ấy nhỉ?”
“Thi thoảng lại kẹt đấy, ban nãy lấy đồ còn khá dễ mở mà. Chắc bánh trượt mòn mất rồi, giá kiểm tra từ trước thì đã nhờ ai sửa.” Dứt lời, ông Kobayashi bỏ đống cầu môn trên tay xuống đất, cùng anh Ken ra sức đẩy cửa. Yayoi và ông Kaminari cũng xúm vào giúp. Mọi người hợp lực đẩy, nhưng cánh cửa chỉ hơi nhúc nhích, muốn nó di chuyển chắc cần mạnh thêm chút nữa.
“Hếlô! Mọi người sao thế, làm gì mà hùng hục vậy?” Chị Midori vừa nói vừa tiến tới gần bốn con người đang đỏ gay mặt mày vì gắng sức. Chị thong thả chạy lại, hôm nay chị mặc quần bò áo phông.
“Chị Midori cũng giúp một tay đi. Mọi người đang cố hết sức đây này.” Anh Ken nói khi thấy chị chỉ đứng ngoài quan sát.
“Ha ha, phải rồi. Ken đang chuẩn bị cho lễ hội pháo hoa hôm nay hả? Vất vả quá. Thấy mọi người cố gắng thế, chị sẽ giúp. Nhớ cảm tạ đàng hoàng đấy.”
Nói rồi, chị Midori cũng gia nhập nhóm mở cửa kho. Có thêm chị, mọi người đã đánh bại được cánh cửa gan lì. Nó nặng nề kêu ken két và trượt mở.
“Chị Midori trâu bò thật đấy…”
Nghe anh Ken lẩm bẩm, chị Midori cốc nhẹ đầu anh rồi bước vào trong. Mọi người lục tục vào theo.
Bên trong mờ tối, ẩm thấp. Chắc do có cả cuốc xẻng làm nông nên mùi rơm rạ sặc sụa, xộc thẳng lên mũi. Ánh nắng chiếu vào từ cánh cửa mãi mới mở ra được, đám bụi lơ lửng trong ánh sáng trông như vi sinh vật ngo ngoe trong nước, chắn hết cả tầm nhìn.
“Gì cũng có nhỉ…” Yayoi có vẻ rất thích thú, lẩm bẩm nhìn quanh. Diện tích kho khá rộng, chất đống nông cụ và hộp các tông chẳng rõ đựng gì, cả những ván gỗ mỏng và nhiều thứ khác.
“Ông Tanaka, nhân tiện thay luôn bánh trượt cửa kho đi.” Sau khi đặt mớ cầu môn đã tróc sơn xanh vào góc kho, ông Kobayashi nói với ông Kaminari. Rồi cũng chẳng thèm nghe trả lời, ông với cái hộp gỗ ở trên cao xuống. Trong đó đựng mấy cái bánh trượt mới cứng, loang loáng ánh bạc. Mép trên bánh trượt có lỗ để bắt nối với kim loại. Hai người lấy bánh trượt và dụng cụ rồi ra chỗ cánh cửa, định tháo cửa để thay bánh.
Chẳng buồn để mắt tới hai ông già, anh Ken tính kéo hòm công đức bằng gỗ cất sâu bên trong ra. Hòm công đức chỉ dùng vào những dịp này nên khá nhỏ, nhưng bê một mình thì vẫn quá sức anh.
“Để chị giúp một tay. Thật tình, hôm nay phải biết ơn chị Midori này lắm lắm nhé.”
Chị Midori và anh Ken hợp sức kéo nó từ sâu bên trong ra, rồi mỗi người một bên nhấc nó lên, bê khỏi kho. Không còn chỗ để Yayoi bê cùng nên nó cứ líu ríu đi theo anh Ken, sốt ruột nhìn họ, cảm giác như mình là kẻ thừa.
“Nào nào, để ý chứ. Giờ ông đặt cánh cửa nằm ra đấy nhé!” Ông Kaminari gắt lên. Ba chị em cảm ơn ông rồi đi ra ngôi đền bằng cây khô. Chỉ cần đặt hòm công đức lên cầu thang gỗ là anh Ken xong việc, có thể chào mấy anh lớp trên và ra về.
“Này, mấy giờ lễ hội pháo hoa bắt đầu thế? Ken với Yayoi cũng đến chứ?”
Hai anh em gật đầu. Lúc diễn ra lễ hội pháo hoa, chúng định tạm quên chuyện của tôi. Đằng nào trong khoảng thời gian đó cũng chẳng thể khênh tôi lên bệ đá ở đền. Người người nhà nhà tụ tập, tiến hành lúc ấy thì nguy cơ bị phát hiện rất cao. Tôi đang được giấu an toàn dưới ruộng, nên hai anh em muốn vui chơi quên đời trong khoảng thời gian ngắn ngủi diễn ra lễ hội.
“Hay chị cũng tới nhỉ? Hai anh em biết không, mấy đứa kia bày trò vui lắm.”
“Trò vui?” Yayoi hỏi lại.
“Phải. Chúng dùng dây nối đống pháo hoa đã mua lại rồi châm lửa đốt một loạt để tạo ra thác Niagara [14] !” Chị nói rồi cười rạng ngời như đóa hướng dương.
Mắt Yayoi sáng long lanh, hỏi lại đến mấy lần, “Thật sao? Thật sao?” Hẳn nó đang tưởng tượng hình ảnh muôn vàn cánh hoa lửa đồng loạt tỏa ra khắp nơi tựa thác đổ - đóa hoa mùa hè rực rỡ mà hư ảo, chỉ tồn tại trong mười mấy giây ngắn ngủi.
“Thật. Nên em nhớ đến đúng giờ nhé.”
Yayoi gật đầu lia lịa.
“Nào nào, em còn gật nữa sẽ bị chóng mặt đấy.”
Nghe chị Midori nói vậy, vẻ mặt Yayoi vẫn tươi rói. Gương mặt gần đây luôn ỉu xìu của nó chợt rạng ngời sức sống đến khó tin, có thể ví với sắc trời mùa hạ. Nhìn nét mặt Yayoi, ánh mắt chị Midori cũng ánh lên vui vẻ, nhưng đồng thời cũng phảng phất nỗi buồn.
Anh Ken bê một bên hòm công đức, chân bước đều, tai dỏng lên nghe ngóng cuộc hội thoại của hai chị em để có thể lập tức trả lời khi chị Midori bất chợt quay sang hỏi, nhưng thật ra trong đầu lại đang suy tính một chuyện hoàn toàn khác.
Làm cách nào đưa Satsuki lên bệ đá bây giờ… Vừa đặt hòm công đức xuống bậc thang gỗ, anh Ken vừa nghĩ.
“Thế Ken cũng phải đến nhé. Không xem pháo hoa thì đâu gọi là nghỉ hè? Đến còn được thấy chị mặc yukata đó.”
Nghe chị Midori nói vậy, anh Ken vừa ngại ngùng cười vừa nhìn công trình bằng đá trong góc đền.
Trước đó anh vẫn nghĩ sẽ có cách xoay xở, nhưng giờ lại thấy tường quá cao để có thể cõng tôi qua. Nhưng anh buộc phải đưa tôi lên bệ đá, còn phải ném tôi vào cái hố trên ấy, bởi đó là phương pháp giấu xác khả thi nhất anh nghĩ ra.
Rồi anh Ken vui vẻ cười với chị Midori, trông như một đứa trẻ đang hớn hở ngóng lễ hội pháo hoa tối nay.
Sau khi đặt hòm công đức xuống bậc thang, anh Ken trèo lên bệ đá gặp mấy anh lớp trên đang tụ tập ở đó để thông báo đã hoàn thành nhiệm vụ. Nghe báo xong, mấy anh lớp trên liền bảo anh Ken về được rồi và dặn thêm, “Nhớ đến đúng giờ đấy. Ken không đến kịp bọn anh vẫn bắt đầu nhé.” Trước khi trèo từ bệ đá xuống, anh Ken tranh thủ xem xét kĩ xung quanh.
Hồi trước trên đấy có đậy ván gỗ để phòng mấy đứa nhỏ con ngã xuống cái hố to kia, nhưng một anh lớp trên đã dỡ ván ra để ném vỏ Big Katsu xuống. Chắc sắp tới tôi cũng sẽ bị ném xuống đó như vỏ bánh kẹo. Ngửa cổ nhìn lên sẽ thấy một cành cây lớn chìa ra, nhờ cành cây đó chắn nắng, không gian trên bệ đá mới râm mát.
“Mẹ ơi, mẹ có giữ lại mấy thứ dây nhợ nhỉ? Mẹ để ở đâu ạ?” Vừa về tới nhà anh Ken đã hỏi.
Thím Tachibana đang nằm trong phòng khách xem ti vi, “Dây? Con lấy dây làm gì?”
“Cái dây nối bóng đèn đứt rồi mà, con muốn tự chọn cái mới, mẹ để dây ở đâu thế?”
Đang thảnh thơi thì bị quấy rầy, thím Tachibana không khỏi cau có, nhưng nghe anh Ken nói cũng xuôi tai bèn đứng lên đi vào phòng chứa đồ. Lát sau thím mang hộp bánh quy bằng sắt đề “TIROLIAN” ra. Có thể nói, cái hộp bánh quy rỗng được nhà Tachibana tận dụng đựng kim chỉ này đã thành “huyền thoại”. Một lần, chị Midori mang hộp bánh của nhãn hiệu đó tới chơi, Yayoi vừa thấy đã buột miệng kêu “Ơ, hộp kim chỉ à” với vẻ thất vọng thấy rõ.
“Đây, chọn trong này nhé, chọn xong lại cất vào đây cho mẹ. Đấy, mẹ đã bảo sẽ có lúc cần mà.”
“Xác suất hiếm hoi vài năm mới dùng một lần.”
Thím Tachibana đang đắc ý, nghe anh Ken nói vậy liền ngớ ra.
“… Con mới lớp Năm đã học từ ‘xác suất’ rồi á?”
“Hừm, con đem cả hộp về phòng nhé, tự tiện chọn Yayoi lại dỗi mất.”
Không trả lời câu hỏi của mẹ, anh Ken mang hộp về phòng. Xét trọng lượng, trong hộp hẳn có không ít dây. Cầm đám dây nhợ “mua đồ ở cửa hàng nên được cho, khá chắc” mà thím Tachibana đã tích lũy suốt mấy năm chưa dùng, dòng suy nghĩ nối đuôi nhau lướt qua đầu anh.
Có ngần này dây chắc sẽ kéo được Satsuki lên bệ đá.
Hình như anh Ken định thực hiện ý định ấy vào ngày mai. Từ giờ tới lúc đó, anh sẽ thử nghiệm tính khả thi của phương thức đơn giản mình vừa nghĩ ra. Đang suy nghĩ mông lung, bước chân anh Ken chợt khựng lại. Ông bà đang vẫy anh.
“Sao thế ạ?”
“Ken này, đêm nay có lễ hội pháo hoa nhỉ?”
“Vâng, đúng rồi ạ.”
“Ồ, hay mình cũng đi xem đi bà nó?” Ông quay sang hỏi bà. Hình như ông cũng chỉ muốn hỏi anh Ken vậy thôi. Do chẳng biết nói gì thêm, anh đành bảo “Vâng, ông bà nhớ đi nhé, chắc sẽ vui lắm” rồi tiếp tục đi về phòng. Sau lưng anh, giọng ông bà thong thả trò chuyện còn vọng tới.
“Nói mới nhớ, đêm nay hử?”
“Đúng. Sáng mai qua xem cái nhé?”
“Ừ.”
“Nước đổ về đúng tầm lễ hội pháo hoa bắt đầu nhỉ? Chắc cũng mất khá lâu mới về tới đồng nhà mình…”
Anh Ken vừa vào phòng vừa nghĩ, có vẻ năm nay không thong thả thưởng thức pháo hoa được rồi…
Và thời gian cứ thế trôi qua, tới đêm cuối cùng của chúng tôi.
Bốn bề đã nhuộm màu bóng đêm, anh Ken và Yayoi dắt tay nhau chạy trên con đường trải sỏi.
Ngoài đền, lễ hội pháo hoa hẳn đã bắt đầu, chẳng bao lâu nữa nước sẽ đổ đầy những đồng lúa khô cằn. Hai anh em định đi lấy lại xác tôi nên chạy thục mạng ra cánh đồng sáng nay. Chúng tính khuân tôi tới cái hố trên bệ đá, kết thúc mọi chuyện.
“Nhanh nào, Yayoi!” Anh Ken gào. Cái ba lô đen trên lưng nảy lên theo nhịp anh chạy.
Ngoài một đoạn dây nối khá dài, Yayoi không rõ ba lô còn đựng gì nữa. Hai anh em đã ở trong phòng tới tận giờ này để nối đống dây trong hộp bánh thành một đoạn dài. Công đoạn nối tốn quá nhiều thời gian nên hai đứa đều rất nóng ruột. Nước có chảy vào đồng, tôi ướt sũng thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hai anh em, nhưng có vẻ chúng không muốn để tôi chìm dưới nước.
Tiếng pháo hoa vang lên từ phía đền. Pháo hoa bay lên một điểm rất cao trên trời rồi nổ đùng đoàng.
“Anh ơi, hình như là chỗ này. Em nhớ Satsuki ở quanh đây.”
“Ừ…”
Hai đứa đứng trên con đường trải sỏi trông về phía tôi, không xác định được vị trí chính xác.
Yayoi đang cầm đèn pin, có lẽ nó sợ xảy ra chuyện tương tự ban sáng nên cứ rụt rè, hốt hoảng. Anh Ken trấn an Yayoi, rằng riêng đêm nay chắc chắn có thể nói dối trót lọt, nếu ai bắt gặp chỉ cần bảo đang đi xem lễ hội pháo hoa.
“… Hay xa hơn một tí nhỉ?” Yayoi băn khoăn lẩm bẩm. Anh Ken nhòm xuống đồng, cũng có vẻ mặt giống nó. Hai đứa đã nhìn chệch khỏi chỗ tôi.
“Quên mất rồi, chính xác là chỗ nào ta…”
Lần này, vùng trời trên đền rực sáng. Pháo hoa nổ tung trông như đài phun nước. Đúng lúc đó, nước ào ào đổ về như chiếc đồng hồ cát của vận mệnh.
“Yayoi, đi nào. Mình xuống tìm Satsuki thôi.” Anh Ken nói rồi lao xuống đồng lúa. Yayoi cũng tiếp bước anh trai. Hai anh em quên mất chỗ giấu tôi rồi. Cánh đồng rộng lớn là vậy, với trẻ con lại càng mênh mông.
Hai đứa rọi đèn pin xuống dưới để không bỏ lỡ bất cứ thứ gì, căng mắt tìm tôi. Chúng chia ra lùng sục từng mảng lúa xanh mướt, nhưng mãi chưa thấy. Đã mấy lần hai anh em lướt qua chỗ tôi nằm mà không biết.
Bỗng, một tiếng gào hốt hoảng lọt vào tai anh Ken.
“Anh ơi! Nước bắt đầu chảy vào đồng rồi!”
Bàn chân hai đứa ướt nước, lún phân nửa trong lớp đất đang dần nhão ra. Chỗ tôi nằm vẫn khô ráo, nhưng nước đang tràn vào khắp đồng lúa.
“Yayoi, phải khẩn trương tìm được Satsuki! Đất nhão ra, đi lại khó khăn thì càng khó tìm hơn đấy.”
Đêm đen kịt. Những nhành lúa xanh mướt được tưới tắm nắng hạ đã vươn dài đến mức đủ giấu một đứa trẻ. Chúng bao quanh Yayoi như đang vây lại, không cho nó chạy thoát. Áp lực đó, cộng thêm cảm giác nhớp nháp truyền tới từ đôi giày đẫm nước, khiến nó tưởng như nỗi khiếp hãi đang trườn từ dưới chân lên.
“Anh ơi!” Yayoi run rẩy, nức nở. Nó chạy về phía anh Ken, muốn bám lấy anh cho đỡ sợ.
Trong lúc ấy, phần lưng giá lạnh của tôi bắt đầu thấm ướt. Có vẻ nước đã chảy đến nơi tôi nằm. Chỉ vài phút nữa, nửa thân tôi sẽ bị chôn trong bùn.
Yayoi chạy như bị dã thú săn đuổi. Như thể con thú luôn âm thầm truy đuổi buộc tội trong tâm trí đã nhảy ra ngoài truy đuổi nó thật.
Anh Ken chiếu đèn pin về phía Yayoi, gãi đầu bế tắc. Đang hiện rõ trong ánh sáng tròn của đèn pin, hình bóng Yayoi đột ngột mất hút giữa ruộng.
“Yayoi!?” Anh Ken gào lên, lao vọt về phía Yayoi.
Nó đang thút thít, người ngã đè xuống đám lúa. Vồ ếch một cú hú hồn, sợi dây sợ hãi trong nó đứt phựt. Lúc anh Ken tiến lại, nó thu hết sức bình sinh bấu chặt lấy anh mà khóc òa.
“Không sao đâu, Yayoi. Em làm tốt lắm.” Anh Ken dỗ dành khen ngợi Yayoi. Tay anh trỏ về phía xác tôi, thủ phạm ngáng ngã Yayoi.
Bị nó đá một cú mạnh, thân thể tôi hơi vẹo đi nhưng tôi không than thở câu nào. Ngón chân và tóc vẫn thò ra hai đầu của cái chiếu bó cứng quanh người.
“Yayoi này, mình đưa Satsuki ra đền chơi nhé? Nước đã xuống, mọi người sẽ để ý tới đồng lúa sớm thôi, không thể tiếp tục để em ấy ở đây.”
Thế rồi, hai anh em nhấc tôi lên. Yayoi cũng quệt nước mắt, nâng chân tôi để đỡ cho anh. Thân thể tôi vừa rời mặt đất, nước liền tí tách nhỏ xuống từ lưng. Giờ nước đã tràn khắp đồng ruộng, sức nặng của tôi kéo hai anh em lún trong bùn.
Chúng tiến về phía con đường trải sỏi. Bùn giờ đã hút no nước, hệt như những bàn tay tóm chặt lấy chân hòng ngăn chúng thoát. Nhưng hai đứa vẫn vừa kịp khiêng tôi lên bờ trước khi nước tràn khắp, biến ruộng cạn thành ruộng lúa nước chính hiệu.
Vấp ngã mấy lần, giờ mình mẩy chúng lem nhem bùn đất như vừa làm đồng lên. Bước chân cả hai vẫn không mảy may chậm lại, chẳng mấy chốc đã tới được bức tường gạch bao quanh đền. Quãng đường từ cổng chính tới bệ đá khá xa, nên hai đứa tính leo qua đoạn tường gần bệ đá.
Đến được đây thì tiếng pháo hoa trong đền đã rộn rã bên tai. Hai anh em thấy những làn khói màu sống động của bông pháo, nghe tiếng người đến ngắm rì rầm trò chuyện. Nhưng những giọng nói ấy chỉ càng làm tăng thêm nỗi lo trong lòng Yayoi. Đông người, đồng nghĩa nguy cơ bị lộ cao hơn.
“Trèo qua đây là vào được đền rồi, Yayoi. Sau đó anh em mình sẽ đưa Satsuki lên bệ đá, chú ý không đánh động đám đông tới ngắm pháo hoa là được.” Anh Ken nhấn mạnh với Yayoi. Nó bồn chồn gật đầu, ánh mắt nghiêm túc.
Thỏa thuận xong, anh Ken quay sang nhìn bức tường. Nó cao quá đầu anh một chút, thế thì Yayoi có với tay lên cũng không chạm tới.
“Đầu tiên anh sẽ đẩy Yayoi qua để em vào đền trước, sau đó ném Satsuki sang rồi cuối cùng mới tới anh.” Anh Ken dặn Yayoi. Chắc anh đã nhận định nó không thể tự trèo qua bức tường. Yayoi chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu.
“Được rồi, làm nhanh nào. Đây là khâu dễ bị phát hiện nhất đấy. Lúc nhảy xuống cẩn thận kẻo trật chân nhé.” Nói đoạn, anh nâng Yayoi, đẩy nó lên trên tường.
Khi đó, lễ hội đã trôi qua được phân nửa. Đám trẻ con đang đốt pháo hình [15] và những loại pháo hoa đắt tiền hơn hẳn loại cầm tay thông thường. Chúng phải lo cả việc tiếp đón người thăm đền, phát que pháo cho đám lít nhít đến cùng bố mẹ. Đó là phong tục của làng, để dân làng không đánh mất lòng thành kính đối với thần linh ngự trong đền.
Leo được lên tường rồi, Yayoi nhảy thẳng xuống bên kia. Vừa lọt vào đền, mùi thuốc súng nồng nặc đã xộc vào mũi nó. Nhưng hình ảnh trước mắt còn khiến nó sốc hơn.
Cách chỗ Yayoi nhảy xuống vài bước chân có khá nhiều người đang tụ tập. Họ đứng thành hàng, ngắm pháo hoa đang nổ tưng bừng ở trung tâm đền. Nhưng chẳng ai dám chắc họ sẽ không ngoái lại. Nhỡ họ bắt gặp thi thể của tôi thì nguy.
Yayoi cố gắng chiến đấu với nỗi sợ hãi đang bò rần rật dọc sống lưng, kiềm chế đôi chân run lẩy bẩy, định báo tình hình hiện tại cho anh trai đang ở bên kia tường.
Không được vào! Có người! Đừng ném Satsuki qua!
Nó định gào lên như thế, nhưng khi thấy tôi rơi xuống từ không trung, những lời chực bật khỏi bờ môi run rẩy ấy đều hóa hư vô.
Tôi rơi đánh bịch xuống khoảng sân trong đền. Sau lưng Yayoi, pháo hoa rực rỡ sắc màu phun trào như nước lũ. Ánh sáng hồng đào, xanh lục len qua kẽ hở giữa đám đông ngắm pháo hoa, rọi lên cái chiếu cuộn chặt xác tôi.
“Anh…!”
Người đi chơi hội lẫn anh Ken đều không thể nghe thấy tiếng rên của Yayoi. Tiếng xác tôi đập xuống mặt đất không chừng đã đánh động đám người kia. Vẻ mặt Yayoi đầy tuyệt vọng và kinh hoảng, nó ứa nước mắt ngước nhìn anh Ken chuẩn bị nhảy khỏi tường.
Anh Ken trông ra hàng người đi xem pháo hoa, nhăn mày rồi nhảy phóc xuống cạnh tôi.
“Yayoi, sao phải khóc…”
Miệng nói lời động viên Yayoi, não anh Ken đồng thời đưa ra nhận định rằng phải mau chóng tới bệ đá trước khi ai đó để ý. Chắc chắn đã có người nghe thấy tiếng tôi rơi xuống.
“Ơ kìa, Ken và Yayoi à…” Một người trong đám đông kia quay lại, cất tiếng.
Yayoi cứng người, bấu lấy tay anh Ken. Trong ánh pháo hoa lập lòe, người đó chỉ là cái bóng đen kịt không rõ diện mạo, nhưng giọng nói thì hai đứa nhận ra. Cả hai cố nheo mắt, cũng nhìn ra được một gương mặt u sầu và buồn thảm.
“Bác…” Anh Ken cất tiếng chào mẹ tôi, giọng nói buồn bã, chất chứa ý cảm thông. Nhưng tôi biết thừa đó chỉ là diễn. Anh chưa từ bỏ chuyện giấu xác tôi. “Bác ơi… Satsuki sao rồi? Em ấy không đến xem pháo hoa ạ? Vẫn chưa tìm thấy em ấy sao?”
Mẹ tôi lắc đầu. Nỗi đau chôn giấu trong ngực chực vỡ òa. Không rõ tung tích đứa con gái duy nhất, mẹ đành tới lễ hội pháo hoa đầy ắp kỉ niệm để nhớ về nụ cười của tôi.
Vào đêm hè này hằng năm, mẹ luôn đưa tôi tới đây. Tôi cùng anh Ken và Yayoi ngắm pháo hoa, nghịch pháo hoa, tạo nên những kỉ niệm rực rỡ mà giờ tôi chẳng nỡ nhớ lại.
Nào có ai ngờ được, năm nay ba đứa lại cùng nhau đến đây theo cách này.
“Vậy ạ… Mong sao sẽ tìm được em ấy…” Anh Ken lựa lời. Vụ mất tích của tôi vẫn chưa lên báo đài. Tìm khắp nơi không thấy tôi, cuối cùng cảnh sát đã bắt đầu điều tra theo hướng bắt cóc hàng loạt. E rằng ngày mai thôi, người bên đài truyền hình sẽ kéo đến kín làng.
“… Cảm ơn Ken… Xem pháo hoa, bác lại nhớ Satsuki quá, cứ thấy như Satsuki đang ở ngay cạnh…”
Yayoi ra sức bấu chặt tay anh Ken. Nó đang run. Vì tôi nằm ngay đằng sau. Chắc do pháo hoa đã tàn bớt, bóng tối ùa về nên mẹ vẫn chưa thấy tôi. Nhưng Yayoi căng thẳng muốn điên vì lo không biết lúc nào mẹ tôi sẽ nhận ra. Đứa con gái mẹ hằng tìm kiếm đang nằm lăn lóc ngay chân bà.
“Bác ơi, chắc chắn sẽ tìm ra Satsuki thôi, bác hãy gắng lên.” Anh Ken nói rồi mỉm cười. Nụ cười hòng xua tan nỗi lo lắng trong lòng mẹ tôi, nụ cười dễ dàng thuyết phục người khác rằng anh tin chắc ngày mai thôi, tôi sẽ trở về.
Nhìn anh, nước mắt mẹ yên lặng trào khỏi bờ mi. Hàng người xung quanh không hề để ý tới chúng tôi. Họ còn đang mải trầm trồ, gào thét trước những bông hoa lửa bừng nở giữa đền.
“Cảm ơn… Cảm ơn cháu, Ken…”
Mẹ không ngừng lặp lại lời cảm ơn anh Ken, gương mặt nhoáng lên theo từng đợt ánh sáng sắc màu, ánh mắt cũng đong đầy cảm xúc biết ơn. Yayoi nữa, nó sắp òa khóc đến nơi. Chắc nó đang nhớ lại những ngày tháng chơi đùa và cùng tôi ngắm pháo hoa, lòng đầy ăn năn.
Đứng giữa hai người đó, anh Ken vẫn âm thầm tìm thời cơ đưa tôi đến bệ đá.
“Bác ơi, bác đừng khóc. Khóc cũng chẳng thể giúp Satsuki quay về. Kìa, bác xem, sắp có đợt pháo hoa hoành tráng lắm đấy.” Anh Ken kêu lên, tay trỏ về hướng pháo hoa. Đằng đó, mấy anh lớp trên đang đặt ống pháo to tướng xuống đất. Đó là loại pháo hoa giá mấy trăm yên bán ngoài cửa hàng, khá đắt. Loại này chắc sẽ cho ra những bông pháo cực đẹp nên ai cũng dõi theo mong chờ.
“Đúng rồi… Bác không được khóc…”
Mẹ tôi cũng nhìn về phía đó. Một cậu trai làng đang dè dặt châm lửa ống pháo. Anh Ken đã không bỏ lỡ khoảnh khắc mẹ tôi lia mắt đi.
Anh hất tay Yayoi ra, nhấc đầu tôi đang nằm trên đất rồi nhỏ giọng bảo Yayoi nâng phần chân lên. Tóc và đầu ngón chân tôi thò ra từ hai đầu chiếu, hai anh em bèn căn đúng góc, che chắn tầm nhìn của mẹ tôi.
“Bác ơi, vậy bọn cháu đi đã nhé.” Anh Ken nói với mẹ tôi. Cứ lẳng lặng bỏ đi thì mất tự nhiên quá. Yayoi cố hết sức che đi đầu ngón chân đang thò ra của tôi.
“…Ừ. Thực sự cảm ơn cháu, Ken… Mà các cháu đang khuân cái gì đó?”
Mẹ tôi quay lại nhìn hai đứa, ngạc nhiên khi thấy anh Ken và Yayoi đang khênh một cuộn chiếu không rõ bên trong có gì. Hai đầu đều bị che, mẹ chỉ thấy lớp chiếu bọc ngoài, chẳng thể đoán ra tôi đang nằm bên trong.
“Pháo hoa đấy ạ. Các anh sai bọn cháu mang tới.”
Do lời nói dối của anh Ken quá hợp lý, hoặc vốn cũng chẳng mấy để tâm nên mẹ không hỏi thêm.
“Vậy bọn cháu chào bác. Bác đừng bỏ cuộc nhé. Yayoi, đi nào!”
Hai đứa bước về phía bệ đá, thận trọng không để lộ đỉnh đầu hay ngón chân tôi. Thân thể Yayoi đã cứng đơ vì sợ hãi. Rồi, tựa như bị nỗi căng thẳng đánh bại, nó tuột tay đánh rơi tôi. Phần chân rơi xuống đất, làm tôi thò ra khỏi chiếu thêm một chút. Giờ thì từ ngón chân đến cổ chân đều lộ ra ngoài, khí trời buổi đêm len lỏi theo chân tôi.
Thấy thế, Yayoi liền ré lên khe khẽ. Anh Ken cũng đồng thời ngoái lại.
“Yayoi, che đi mau.”
Đừng để ai thấy! Không cần anh Ken phải nói ra câu ấy, Yayoi đã nhanh nhẹn giấu chân tôi. Mặt nó mếu máo muốn khóc. Anh Ken ngoái đầu nhìn mẹ tôi. Cùng lúc, mẹ cất tiếng gọi hai anh em.
“… Này, Ken ơi!”
Bác ấy thấy rồi!? Hai đứa đờ người chờ câu tiếp theo của mẹ tôi, vẻ mặt như tội phạm chờ bị tuyên án tử.
“Chẳng là… Ken này, Satsuki thích cháu lắm đấy. Cháu biết chứ?”
Khuôn mặt Yayoi thoắt rạng lên. Bác ấy chưa nhận ra. Bác ấy chưa nhìn thấy.
“… Vâng, cháu biết ạ.” Anh Ken đáp, nét mặt dịu lại. Nghe câu trả lời, mẹ sụt sịt khóc rồi tạm biệt hai anh em.
Anh Ken và Yayoi che chắn tôi cẩn thận hơn, khệ nệ bước tới chỗ bệ đá. Giờ chỉ cần khuân được tôi lên đỉnh bệ đá rồi ném xuống cái hố trên đó là thắng cuộc chơi này. Vạch đích đã nằm ngay trước mắt.
Pháo hoa càng lúc càng rực rỡ, có lẽ lễ hội sắp vào cao trào. Bởi đám trẻ con hay tiếc rẻ, thường để dành những quả đẹp nhất cho màn cuối. Ống pháo bắn ra những hạt sáng trông như vòi phun nước. Bầu trời lấp lánh muôn vàn tia bạch kim, vàng kim, chiếu rọi sân đền, bệ đá cùng mái đền gỗ. Khung cảnh như mơ in sâu vào mắt bao người, trở thành kỉ niệm đồng hành với họ suốt đường đời dài rộng. Xuôi dòng thời gian, nó sẽ ngày càng rực rỡ và tươi sáng…
Cuối cùng anh Ken và Yayoi đã tới được chân bệ đá. Không bị mẹ tôi gọi lại, có khi chúng còn tới sớm hơn. Đứng sát bên nhìn lên mới thấy bệ đá sừng sững như sắp đụng tới tận trời. Việc cõng tôi lên đó xem chừng khó ngang hái sao. Chỗ này khuất tầm nhìn của người tới xem pháo hoa, lại được màn đêm bao bọc, nhưng vẫn có khả năng bị bắt gặp nếu ai đó đi ngang.
“Anh ơi, giờ tính sao?” Sau khi đặt xác tôi xuống đất, Yayoi run giọng hỏi anh Ken.
“Nghe này Yayoi, mình sẽ đưa Satsuki lên trên. Bây giờ em hãy nghe cho kĩ trình tự anh dặn.”
Yayoi gật đầu. Nhận được cái gật ấy, anh Ken liền nói vắn tắt kế hoạch. Sau đó, anh lấy đoạn dây hai đứa nối ban nãy ra khỏi ba lô. Đoạn dây khá dài, được bện từ nhiều dây khác nhau. Anh Ken buộc một đầu dây vào dây cột cái chiếu, rồi cầm đầu còn lại chuẩn bị trèo lên bệ đá. Khi tới nơi, anh ấy sẽ kéo xác tôi từ dưới đất lên. Đoạn dây kia thừa độ dài. Giờ Yayoi đã hơi hiểu lý do phải nối cả đống dây lại như thế.
“Được rồi, anh trèo đây, Yayoi ở dưới canh chừng người qua lại nhé.” Dặn xong, anh Ken đặt chân vào một kẽ hở trên bệ đá. Anh đeo ba lô, tay cầm dây, thoăn thoắt trèo lên. Đám con trai trong làng đều thành thạo trò này vì bên trên chính là căn cứ bí mật của chúng. Những viên đá nhỉnh hơn đầu người xếp chồng lên nhau thành bệ đá cao ngang mái nhà kho của đền. Anh Ken leo lên mặt đá cũ kĩ lốm đốm rêu phong ấy.
Yayoi đưa mắt dõi theo anh. Mải ngước lên, nó vấp phải rễ cây mọc ngay đấy và suýt ngã nhào. Sau đó nó nhớ ra lời anh Ken dặn, phải canh chừng người qua lại.
Ánh sáng của pháo hoa không chiếu được tới mặt sau bệ đá, không gian âm u ẩm ướt như sắp sửa có ma nhảy ra.
Cuối cùng anh Ken cũng leo được lên bệ đá. Trời đêm mát mẻ, hơi lạnh của đá thấm vào người anh. Từ nơi này có thể ngắm toàn cảnh đền, pháo hoa trông càng thêm đẹp. Anh Ken kéo căng sợi dây trên tay, kiểm tra xem đã thòng chắc tôi chưa.
Đoạn anh hạ ba lô trên vai xuống, rút ra hai món đồ. Một là cầu môn hình chữ U bằng sắt dùng trong trò gateball, hai là bánh trượt mới tinh dùng cho cửa kho. Mép trên của bánh trượt có lỗ để vít cố định vào cửa. Anh luồn một chân của cầu môn sắt qua cái lỗ đó, mắc chân còn lại lên cành cây to mọc chìa ra phía trên bệ đá. Hồi sáng, nhân lúc chào ông Kaminari và bạn ông, anh Ken đã tranh thủ thó mấy thứ này ở kho. Xong anh luồn sợi dây dài qua rãnh bánh trượt. Lát nữa khi anh Ken nắm đầu dây này nhảy xuống, trọng lượng của anh sẽ kéo tôi lên trên.
Nhảy xuống đất, rồi lại leo lên ném xác tôi xuống cái hố. Còn ngần ấy khâu thôi. Yayoi ở dưới chỉ nhìn chằm chằm mẹ tôi. Hẳn nó sợ mẹ tôi lại gần, mọi tội lỗi sẽ lộ tẩy.
Lo xong khâu chuẩn bị ở trên, anh Ken chực nhảy xuống, đúng lúc một giọng nói vang lên sau lưng Yayoi.
“Ô, con nhà Tachibana? Cháu làm gì ở đây thế?”
Yayoi giật mình quay phắt lại. Anh Ken cũng nghe thấy tiếng nói. Ông Kaminari và ông Kobayashi đứng lù lù ở đó, thắc mắc nhìn anh Ken. Giờ mà hai ông cúi xuống, chắc sẽ thấy ngay xác tôi trong chiếu.
“… Cháu chào hai ông.”
Anh Ken chào với từ trên bệ đá. Anh cầm dây, đã ở tư thế sẵn sàng nhảy xuống, nom rõ hài. Nhưng hai ông cụ không dừng bước. Gặp người quen ở chỗ này chẳng phải điều lạ, giữa hai bên cũng không có sự vụ đặc biệt phải chuyện trò. Yayoi thầm cầu mong không xảy ra biến cố gì.
“Ken này, leo lên bệ đá xem cũng được, nhưng nhớ cẩn thận đấy. Đầu năm nay đã có đứa nhóc bị thương rồi.” Hai ông nói rồi lướt qua Yayoi. Hình như họ chỉ định vòng qua sau bệ đá để tới chỗ hàng người đằng kia. Lòng Yayoi đang thầm reo mừng…
“Ơ kìa… Cái gì thế?”
Ông Kobayashi loạng choạng vì vấp phải tôi. Yayoi đóng băng tại chỗ, rên không thành tiếng. Anh Ken ở trên cao cũng nhìn xuống.
“Gì vậy? Sao lại ở cái chỗ này…” Ông vừa nói vừa lườm tôi, “thứ” suýt làm ông ngã nhào. Sau bệ đá chỉ có chút ánh sáng le lói, tôi lại nằm lăn lóc trên đất, nửa thân thể chìm trong bóng tối, chưa kể mắt ông có vẻ đã kèm nhèm. Nhưng việc ông phát hiện cũng chỉ còn là vấn đề thời gian.
Yayoi chỉ muốn vùng chạy ngay. Nhưng rời xa anh, trốn tới nơi khác liệu có ổn? Nó không biết chỗ trốn nào tốt hơn nơi có anh cả.
Ông Kobayashi quờ tay định kiểm tra tôi.
“… Hửm? Chiếu à…?”
Nếu nhìn kĩ hơn, chắc chắn ông sẽ thấy một phần thân thể tôi lòi ra khỏi chiếu. Yayoi run tợn, sắp òa khóc tới nơi. Đúng lúc đó, giọng anh Ken từ bên trên vọng xuống.
“Ơ, hai ông chưa đi ạ? Mọi người sắp đốt pháo hoa thác nước tự làm rồi đó!”
“Hả!? Ông Tanaka, nhanh đi thôi. Bọn trẻ con tốn bao công mới làm được đấy.”
Nghe anh Ken nói, ông Kobayashi liền rụt tay lại, cùng ông Kaminari nhìn ra chỗ bắn pháo hoa. Anh Ken đã không bỏ lỡ giây phút đó.
Hai ông cụ vừa rời mắt, anh liền nhảy phắt khỏi bệ đá, tay nắm sợi dây bện. Dưới sức kéo của anh, tôi bay vụt lên không một tiếng động. Sợi dây mảnh tưởng chừng có thể đứt phựt bất cứ lúc nào. Cầu môn gateball mắc vào cành cây vốn đã không vững, lại phải gánh trọng lượng của hai đứa trẻ, trông như sắp tuột ra đến nơi. Thế mà tôi vẫn bị kéo giật lên. Các mắt nối của sợi dây sượt qua rãnh trượt, gây ra từng trận rung lắc, làm lá cây rơi rụng lả tả dù đang mùa hạ.
“Vậy bọn ông đi xem pháo hoa đây. Ken cẩn thận kẻo bị thương đấy nhé.”
Khi hai ông ngoái lại dặn, anh Ken đã đứng dưới đất, tay vẫn nắm chặt sợi dây. Anh đang ghì để tôi không rơi xuống.
“Ken xuống khi nào thế? Ô kìa, cái chiếu ma quỷ ở đây mất tăm rồi? Ông đang định dọn để tránh có người lại vấp ngã…”
Ông cụ nghiêng đầu khó hiểu. Yayoi ngạt thở lắng nghe mấy lời trao đổi ấy.
“Thôi để lát cháu tìm lại rồi dọn cho ông ạ.”
Đối với tôi, câu ấy chẳng khác nào lời đùa dai. Lúc suýt bị chị Midori phát hiện, anh Ken cũng nói đùa kiểu này, cái xác của tôi còn muốn phụt cười. Anh Ken nói mà mặt hăng hái trông chẳng có vẻ gì là vờ vịt. Gương mặt đó đã lừa ngọt hai ông cụ.
“Ừm, nhờ cháu nhé.”
Hai ông nói rồi dợm bước về phía đám đông. Đúng lúc đó, đoạn dây buộc cái chiếu bọc xác tôi rít lên một tiếng. Dù một đứa trẻ chín tuổi như tôi cũng khá nhẹ, nhưng cuối cùng, đoạn dây từng được dùng để nối công tắc đèn cũng đứt phựt.
Tôi rơi phịch xuống. Chiếu bung ra một nửa.
“Chuyện gì thế…?” Ông Tanaka ngẩng đầu, hỏi với vẻ mặt băn khoăn.
Tôi đã rơi xuống đỉnh bệ đá, chỉ cần lệch chút xíu là lăn xuống mặt đất cách đó vài mét, và họ sẽ phát hiện ra thi thể tôi.
“... Có gì đâu ạ. Hai ông mau đi kẻo lỡ mất pháo hoa thác nước đấy.”
Cảm thấy trọng lượng của tôi biến khỏi sợi dây đang nắm trong tay, anh Ken liền biết chuyện gì đã xảy ra, vậy mà mặt vẫn không đổi sắc. Yayoi thì vuốt ngực cảm tạ trời phật.
“Nào ông Tanaka, đi thôi.”
Thế là họ vòng ra phía trước bệ đá. Khi hai ông đã đi xa, Yayoi thở phào nhẹ nhõm. Đúng là thoát trong đường tơ kẽ tóc.
“Nguy hiểm quá anh nhỉ!”
“Ừ, đúng vậy.” Thấy Yayoi tươi tỉnh lại vì thoát nạn, anh Ken cũng vui vẻ đáp lời.
Kết thúc rồi. Trên bệ đá chắc chắn chẳng có ai. Nghĩ thế, nụ cười nở bừng trên mặt Yayoi. Giờ nó có thể vĩnh biệt những ngày rúm ró sợ sệt, chỉ giữ lại những kỉ niệm rực rỡ với tôi. Có thể từ biệt tôi rồi, trái tim Yayoi hân hoan nhảy múa.
“Nào, lên thôi. Ném Satsuki vào hố nữa là xong. Yayoi cũng lên nói lời từ biệt với Satsuki chứ?” Anh Ken vui vẻ nói. Yayoi hớn hở gật đầu.
Thế rồi hai đứa trèo lên bệ đá. Như lần đầu trèo cây, Yayoi tuân theo đúng hướng dẫn của anh, từng bước leo lên.
Đây là lần đầu tiên Yayoi được đứng trên bệ đá. Anh Ken đứng bên cạnh. Nhìn từ đây, pháo hoa càng lung linh rực rỡ.
Đúng lúc ấy, pháo hoa thác nước được bắn lên. Những bông pháo nối thành chuỗi đồng loạt bắt lửa. Đỏ, lam, hồng, lục… chùm sáng muôn màu bung nở. Thác ánh sáng tràn xuống như lũ, đọng lại đáy mắt người xem. Một công trình khéo léo của đám trẻ. Những người tới xem hẳn sẽ chẳng quên được quang cảnh chói lòa của lễ hội pháo hoa hôm nay.
“Sao chị lại ở đây…?” Anh Ken lẩm bẩm đầy cay đắng đau khổ. Vẻ mặt ấy đã nói lên rằng, đây là người anh không muốn gặp lúc này nhất… Đợt sóng cảm xúc hiếm thấy cuồn cuộn trào dâng trong anh.
“Đã bảo đừng đến muộn mà? Chị đợi mãi đấy, để cho mấy đứa ngắm chị mặc yukata.” Tay phe phẩy chiếc quạt tròn, chị Midori khúc khích cười nói.
Trên bệ đá, chị Midori ôm lấy tôi (lúc này vẫn bị cuộn trong chiếu), ngồi ngắm pháo hoa bên mép bệ. Trong bóng tối đêm hè, bờ môi tô son ánh lên sắc đỏ. Pháo hoa thác nước đã cháy một nửa. Được bao phủ trong ánh sáng đó, chị Midori với nụ cười trên môi trông xinh đẹp yêu kiều đến mức phi thực.
Anh Ken và Yayoi chỉ biết đơ ra, mắt mở to, bàng hoàng nhìn chị Midori.
“Chị từng mong được ngắm pháo hoa ở đây một lần. Ước mong hồi bé…”
“Chị Midori, đưa… cái đó… cho em…” Anh Ken lựa lời. Giọng anh nghe như tiếng rên khi phải gánh chịu cơn đau cắt da cắt thịt.
Chị Midori liếc anh, rồi ngoảnh đầu ngắm pháo hoa. “Chị biết cả rồi, hai đứa định vứt Satsuki xuống cái hố kia chứ gì?” Chị nói với anh Ken và Yayoi, rồi lại nhìn dòng thác ánh sáng muôn màu giữa đêm hè. Mắt chị nheo lại lấp lánh như đang mơ màng nhớ về thời ấu thơ.
Theo như tôi biết, chị Midori có một tuổi thơ khá bất hạnh, mồ côi cha, suốt ngày ăn đòn roi của mẹ. Nụ cười của chị Midori đong đầy nỗi buồn, là nụ cười chị tìm được sau khi vượt qua những khổ đau kia.
Mặc kệ lời anh Ken, chị Midori mở cuộn chiếu đang ôm trong tay. Sợi dây buộc vừa đứt ban nãy nên chiếu đã bung ra một nửa, chị định mở nốt nửa còn lại để xem mặt tôi.
“Không được! Chị Midori, đừng mở ra!” Anh Ken gào lên.
Thấy anh như thế, Yayoi òa khóc. Nhưng bàn tay chị Midori vẫn dịu dàng lật chiếu. Động tác như đang cảm thông với cái xác đã chịu khổ của tôi, lại như muốn cho xác tôi được ngắm pháo hoa.
Từ trong chiếc chiếu bị lật mở, mặt tôi ló ra như đang nhìn lên chị Midori. Chị nhìn lom lom vào gương mặt đã bắt đầu tím tái và thối rữa của tôi. Trong đôi mắt vẫn mở to từ khi chết tới giờ là hình ảnh trăng sao lơ lửng trên bầu trời đêm hè. Chị Midori vuốt mi mắt cho tôi, thì thào câu từng nói với anh Ken, “Em vất vả rồi.”
Trong khi đó, pháo hoa thác nước lơ lửng trên bầu trời kia đã sắp tắt. Rồi những cánh hoa ánh sáng cuối cùng cũng lụi tàn, như đường đời của con người, như khoảnh khắc người ta kết thúc cuộc đời vốn mông lung và khắc nghiệt.
Thác ánh sáng tan biến, chỉ còn lại dư vị trong tim mỗi người.
Cứ như đã chực sẵn thời khắc đó, bóng tối của đêm hè lại dang rộng cánh che phủ chúng tôi.
Trong bóng đêm lờ mờ ánh sao, giữa tiếng động như thứ gì đó đổ sập từ xa vọng lại, tiếng cười khúc khích của chị Midori dịu dàng len vào tai anh Ken và Yayoi.
Cánh đồng đã ngả sắc vàng, đầu lúa rũ xuống, trĩu nặng những hạt thóc căng mẩy. Bệ đá ở đền sắp bị phá dỡ. Quanh khu vực bệ đá giờ chỉ có máy ủi với mấy người lớn mặc đồ bảo hộ lao động đang tất bật.
“Này! Lại đây mà xem, có thứ hay lắm!” Một người đang làm bỗng hét lên. Anh ta trỏ ruột của cái bệ đá bị phá dỡ phân nửa trông như chiếc bánh kem bị bổ đôi. Chỗ đó có một đoạn rỗng, thẳng đứng như cái giếng.
“Gì vậy… Hố rác lớn thế…?” Một người đàn ông khác xen lời.
Đúng như lời người đó nói, rác đã chất tới ngang lưng người lớn. Rác tích cứng ngắc như thể cũng là một phần của bệ đá. Hơn nữa, phần rác bên trên gần như không phân hủy vì toàn vỏ bánh kẹo bằng ni lông.
“Ôi, có cả bài với con quay này, phí thế…”
Mấy thứ này gói trong một cái túi, chắc ai lỡ đánh rơi, hoặc cũng có thể muốn nói lời từ biệt với tuổi thơ nên đã vứt xuống.
Phía dưới có khá nhiều giấy đã mủn. Có tờ viết chữ nguệch ngoạc, có tờ đã ố vàng. Nước mưa khiến chúng nhăn tít, vón cục, không còn nguyên trạng. Như thể sau khi trải qua quãng thời gian dài đằng đẵng, khi lũ trẻ thành người lớn rồi chết đi, thì bao âu lo chúng ném xuống đây cũng đã cô đúc thành một khối.
Bỗng, một người đàn ông tìm thấy vật lạ bên trong.
“Ê, nhìn này…”
Thứ đó khá giống tóc người. Độ dài dễ gợi liên tưởng đến khả năng một bé gái đã bị ném vào đây. Người đàn ông rón rén kéo mớ tóc ra khỏi đống rác. Đầu kia đoạn tóc là mặt và thân thể một đứa trẻ đã thối rữa, trượt xuống ngay trước mắt đám công nhân.
“Á…!” Thấy thứ kinh khủng ấy, một người trong đó la hoảng, ngã ngồi ngay tại chỗ.
Một người khác bật cười chọc ghẹo anh ta. “Này này, hàng thật hẵng sợ chứ…”
Đó là một con búp bê kiểu Nhật. Chắc trước khi bị vứt đi, nó đã vô cùng xinh đẹp. Tuy đã qua thời kì huy hoàng và đang mục rữa, nhưng ai cũng nhìn ra nó là búp bê hình bé gái.
Sự kiện thanh bình đó xảy ra vào mùa thu, hai người công nhân cười ngặt nghẽo ngay ở nơi đáng lẽ đã thành mồ chôn của tôi.
“Sao nào, may mà nghe chị nhé? Phát biểu cảm nghĩ xem, Ken?”
Anh Ken ngồi giữa Yayoi và chị Midori trên đoạn cầu thang gỗ của đền, dõi theo công việc phá dỡ. Quang cảnh hệt như hồi tôi còn sống, ba đứa ngồi sóng vai trên cái cây căn cứ bí mật.
Tán lá che bớt ánh nắng cháy bỏng của mùa hè giờ đã chuyển sắc vàng, rụng lả tả. Lối vào lát đá trải dài trước mặt ba người hệt bức tranh được tô điểm bởi vô vàn chiếc lá vàng nâu.
“Công nhận. Nếu không nghe lời chị Midori, chắc hẳn giờ sẽ gây xôn xao lắm.”
Nghe anh Ken nói vậy, chị Midori liền vui vẻ cười rộ.
“Chứ gì nữa! Đừng coi thường khả năng tình báo của chị gái 19 tuổi này nha. Đề xuất phá dỡ bệ đá để xây nhà văn hóa có từ lâu rồi, chẳng qua vướng ý kiến cho rằng nó là di tích của ngôi đền cổ bị thiêu rụi trong chiến tranh nên chưa thể phá. Nhưng năm nay có đứa nhóc ngã từ trên đó xuống, làm mọi người nháo nhào còn gì? Cho nên họ mới quyết định tiến hành luôn. Người lớn đúng là sinh vật ích kỉ nhỉ? Phá hủy nơi vui chơi quan trọng của lũ trẻ, rồi lại ca thán trẻ con thời nay chẳng chịu ra ngoài chơi.” Chị nói rồi nhìn xuống anh Ken bên cạnh. Chắc chỉ năm sáu năm nữa, thằng bé sẽ cao ngang mình. Vừa nghĩ, chị vừa nhìn anh với ánh mắt đong đầy yêu thương.
“Đúng là may mà có chị giúp, chị Midori. Lúc bị chị phát hiện, em chẳng biết nên làm thế nào. Không ngờ chị lại chịu xử lý Satsuki hộ bọn em.” Anh Ken nói bằng giọng cảm phục từ đáy lòng, ánh mắt đầy kính nể. Nhìn ánh mắt ấy, chị Midori sung sướng vô cùng.
“Cứ để chị lo. Chị thu dọn quen tay rồi. Chị sẽ không giao em cho cảnh sát hay ai hết, cứ yên tâm.”
Thế rồi, chị Midori dịu dàng miết ngón tay lên má anh Ken, bờ môi đỏ lại vẽ nên nụ cười. Móng tay sơn đỏ trượt một đường ngả ngớn trên gò má anh. Chị nhìn sâu vào mắt anh Ken như muốn gợi anh ấy nói ra những lời tiếp theo.
“Em ngưỡng mộ chị lắm.” Anh Ken vui vẻ nói.
Chị Midori cảm động vô ngần, vui sướng ôm chầm lấy anh Ken, vùi đầu anh vào ngực chị làm anh suýt tắc thở. Chính chị cũng nhận thấy, một luồng nhiệt đang nhen nhóm ở nơi sâu thẳm trong lòng mình. Hi vọng từ giờ mình có thể bỏ được tật xấu kia… Chị nghĩ.
Yayoi nhắm tịt mắt, lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người. Cuối cùng nó vẫn chẳng hé răng thú tội.
Gió thu thổi qua khuôn viên đền. Trong gió đã có hơi lạnh, chắc sắp sang đông. Gió thổi tung những chiếc lá nhuốm màu thu lên ba người đang ngồi trên cầu thang.
Gỡ chiếc lá khô vương trên mái tóc anh Ken xuống, chị Midori cười dịu dàng như thiên sứ.
Chị cười khi nhớ về những tội lỗi của mình, cười khi được tiếp xúc với cậu con trai như hiện thân bằng xương bằng thịt của con quỷ nhỏ ngủ sâu ở đáy lòng mình.
Cái hố kia hẳn là sơ sót lúc thi công của người xưa. Trước chiến tranh, bệ đá từng làm nền cho một công trình tráng lệ, giờ thì bị phá hủy đến không còn gì, tựa như một thời đại đã qua. Cùng với bệ đá, kỉ niệm của bao thế hệ trẻ con hẳn cũng sẽ ngủ say, bị gió thu cuốn lấy rồi tan biến như giấc mộng hư ảo của mùa hè.
Ngồi trên cầu thang gỗ giấu chiếc dép xăng đan của tôi, trước thần linh được thờ phụng trong đền, ba con người tội lỗi đầy mình ngắm nhìn khung cảnh trước mắt, lặng lẽ mỉm cười.
Cười với tương lai chắc chắn sẽ đến với họ, cười với những tháng ngày thơ ấu đã qua…
Chị Midori đã đưa tôi đến chốn lạnh lẽo này.
Đây là kho đông lạnh của xưởng kem. Chị đặt tôi vào sâu bên trong, nơi chẳng ai bén mảng tới. Và thực tế là chẳng ai qua lại chốn này trừ chị Midori.
Nơi này quanh năm chỉ có mùa đông, thời gian và thời tiết như ngừng luân chuyển. Người sống bị bỏ vào đây một ngày hẳn cũng sẽ chết cóng.
Nhưng tôi không hề cô độc.
Bởi ở chỗ này tôi có đầy bạn.
Các bạn đều là con trai và có nét giống anh Ken. Các bạn sẵn sàng cùng tôi chơi trò “Mắt lồng, mắt lồng”. Mặt ai cũng xanh lè xanh lét, nhưng chơi với họ rất vui. Chúng tôi đồng thanh hát vang bài “Mắt lồng, mắt lồng”.
Bài hát vang vọng khắp kho đông lạnh của xưởng, nghe da diết buồn thương.