Chương 5 Chú Cui Cui Bé Nhỏ
Theo thỏa thuận, chú sơn ca sẽ được Phiến và Tranh thay phiên nhau nuôi mỗi đứa một tuần.Thế là ngoài giờ học, phụ giúp công việc gia đình, Phiến dành thời gian rảnh để đi bắt dế, cào cào nuôi chú chim háu ăn.Hôm nào lười biếng Phiến sai Sơn làm thay việc này.Nhóc sơn trong bụng cũng thích chú sơn ca nhưng ngoài mặt làm bộ chê:
-Sơn ca có khác gì chim sẻ đâu, chị Phiến nuôi chi cho tốn công còn phí thời gian đi bắt cào cào.
-Nó cũng dễ thương đấy chứ, nuôi lớn lên nó còn biết hót, biết múa.Chim sẻ chỉ biết kêu rè rè, nghe chán ơi là chán.
-Em không biết sơn ca có biết hót, biết múa không chứ thấy lúc nào nó cũng như con ma đói, cứ ngoác cái miệng rộng đòi ăn liên tục.Nuôi nó mệt ngất ngư.
Phiến nghiêm mặt nói:
-Không thích sơn ca sao bữa trước nhờ anh An truyền kinh nghiệm dẫn đi tìm tổ bắt chim con về nuôi, đi suốt một buổi trưa ngoài nghĩa địa gò đất không tìm được gì còn bị cảm nắng bắt chị phải đi mua thuốc.
-Hôm trước thích nuôi sơn ca, nhưng chính vì đi tìm tổ của nó cực quá nên giờ hết thích rồi.
-Nói tóm lại hôm nay Sơn có chịu đi bắt dế về cho chú sơn ca của chị ăn không thì bảo-Phiến gắt.
Sơn nhăn mũi nói:
-Hôm nay tới phiên chị Tranh đem chú sơn ca về nuôi chứ bộ.Ai nuôi người ấy phải bắt cho đời công bằng.
-Như vậy là Sơn không làm?
-Hôm nay em mệt, vả lại lũ dế và cào cào thấy em là trốn biệt hết làm sao bắt chúng cho được?
Phiến cười:
-Chị sẽ có cách làm cho em bắt được.
-Cách nào?
-Dễ lắm, hôm nay chị cũng bị mệt nên bài tập làm văn của em chị cũng không đụng tới được.Em tự làm một mình nhé.
Sơn bị điểm trúng chỗ yếu nên giẫy lên như đỉa phải vôi:
-Không được đâu, chị mà không chỉ em làm thì em lãnh nguyên cái trứng vịt hoặc cây gậy đem về chống đi chơi đấy.
-Vậy thì hãy mau đi bắt dế về cho chú sơn ca ăn, nó đói kêu nãy giờ rồi đó.
Sơn gật đầu lia lịa:
-Được rồi, em đi ngay thôi.
Nói xong Sơn lập tức quàng cái ná thun vào cổ, nhanh chân phóng ra cửa.Phiến nhìn theo cười khúc khích nghĩ thầm, bệnh làm biếng cũng có phương thuốc hiệu nghiệm để trị đó chứ.
Phiến liếng thoắng hát một bài hát chợt nhớ ra khi rửa một đống chén sau hè.Giữa lúc đó Tranh đạp xe tới.Nó dựng xe dưới gốc cây trứng gà rồi vào nhà gọi ơi ới:
-Phiến ơi, có nhà kh…ô…ng.
-Đang rửa chén sau hè nè nhỏ ơi-Phiến lên tiếng.
-Để Tranh phụ rửa với-Tranh nhanh nhẩu nói.
Phiến nhìn Tranh hỏi:
-Trước hết có nhớ nhiệm vụ quan trọng bữa nay không?
-Ơ, nhiệm vụ gì?-Tranh ngơ ngác hỏi.
-Thế mà cũng giành nuôi chú sơn ca với người ta.
Tranh cười xòa:
-Tưởng gì, hóa ra là chuyện chú sơn ca, chuyện này thì Tranh nhớ như nhớ cây chùm ruột nhà An, Phiến khỏi phải lo cho mau già.
-Nhớ mà đi tay không tới đây à?
-Chớ phải làm sao?-Tranh tròn mắt hỏi.
-Chú sơn ca yêu quí của Tranh đang đói bụng ngoác miệng kêu nãy giờ kìa, không bắt được chú dế, chú cào cào nào mang tới đây sao?
-Trời ơi, Tranh quên mất tiêu rồi.
Phiến xì một tiếng nói:
-Cũng may Phiến đã đề phòng cái bộ nhớ hay bị nhiễu sóng của Tranh nên sai nhóc Sơn đi bắt rồi.Nuôi thế mà cũng đòi nuôi, Tranh nuôi sơn ca kiểu ấy chắc có ngày nó chết quá.
Hai đứa rửa xong một đống chén tú hụ thì Sơn cũng vừa về tới.Nó bắt được một túi cào cào và dế đổ ra bàn rồi nhanh tay túm lấy từng chú dế, cào cào ngắt chân, vặt râu.Phiến xách cái đục đụng chú sơn ca tới.
Sơn nói:
-Xong nhiệm vụ rồi nhé, chút nữa chị Phiến phải làm giúp em bài tập làm văn, không được quên đấy.
-Sơn định đi đâu mà có vẻ gấp gáp vậy?
-Em luyện bắn ná để trở thành nhà thiện xạ bằng cách bắn lũ cá bống sao trong mương vườn.Chiều nay nhà mình sẽ có món cá bống sao kho xã tuyệt cú mèo.
Phiến cười:
-Chưa thấy chưa tin đâu nhóc ạ, không khéo lại là món cá bống sao…vẽ thôi.
Phiến và Tranh thay nhau đút mồi cho chú sơn ca.Con gái thật buồn cười, không dám ngắt chân cào cào, vặt râu dế cho chim ăn nhưng lại thích nuôi chim.Chú sơn ca này cũng vậy, Phiến và Tranh đều thích nuôi nhưng mỗi lần cho sơn ca ăn, Phiến đều nhờ Sơn, còn Tranh phải nhờ Đạt ngắt chân, vặt râu những chú dế, cào cào xong mới dám cho chú sơn ca ăn.
Ăn xong chú sơn ca hết kêu gào mà gật gù khép mắt ngủ.Phiến cẩn thận treo cái đục lên cao đề phòng chị mèo tam thể hay nằm trên máng xối nhà rình chuột léo hánh tới.
Phiến nhìn Tranh hỏi:
-Bây giờ mình làm gì?
-Hai đứa lên đồi Bứa ôn bài.
-Đem theo cái hộp quít tàu nữa nhé, phải cho một ít cát vào để chúng đẻ trứng.
-Chúng đẻ được mấy trứng rồi?
-Sáu, xinh lắm.
-Lấy ra cho Tranh ngắm với.
Phiến tới bàn học lấy hộp đựng những chị quít tàu đã bắt đầu đẻ trứng để mang theo lên đồi Bứa cho Tranh xem.
Tranh mở nắp hộp ra lập tức kêu ồ lên thích thú vì nhìn thấy những quả trứng nhỏ xíu đủ màu có hình bầu dục nằm xen lẫn trong lớp lá keo tươi.Cả Tranh và Phiến cho tới bây giờ cũng không biết những quả trứng đủ màu xanh da trời, hồng nhạt, trắng muốt ấy do cùng một chị quít tàu đẻ ra hay mỗi chị đẻ trứng có màu khác nhau bởi một lẽ rất đơn giản không ai trông thấy quít tàu đẻ trứng bao giờ.Hình như chúng đẻ trứng vào ban đêm.
Tranh đậy nắp hộp lại hỏi:
-Hôm nay tới phiên ai chở?
-Tranh chứ ai-Phiến cười đáp.
-Sao hôm nào cũng Tranh hết vậy?
-Tranh chở, Phiến cũng có ở không đâu, một tay xách đục sơn ca, một tay cầm hộp quít tàu, nhiệm vụ nào nặng hơn?
Tranh cười:
-Thôi, lên xe đi nhỏ, đừng có đứng đó than thở nữa.
Tranh đạp xe chở Phiến theo con đường đất mát rượi xuyên qua vườn dừa để tới đồi bứa.Tới nơi Tranh xô chiếc xe đạp ngã nhoài xuống gốc cây rồi đi với Phiến tới chân đồi.Ở đây có một trũng cát bằng phẳng, rất sạch, lại có một loại cỏ mọc trên cát có hoa li ti màu trắng rất thơm mà Phiến và Tranh không biết tên.Phiến thích nằm trên đám cỏ mịn đầy hoa thơm ấy ngắm những cây dương liễu uốn éo cành lá xanh tươi kêu vi vu theo gió từ hướng sông thổi lên.Nằm ở đây nghe tiếng chim trên đồi bứa hót véo von, hòa trong tiếng sóng sông rì rào như một khúc hát thật tuyệt vời.Có nghe mãi cả ngày cũng không chán.
Phiến đặt “cái lồng” chim sơn ca xuống vệ cỏ rồi nằm lăn ra trong một tâm trạng sảng khoái tuyệt vời, trong lúc đó Tranh hốt một nhúm cát trắng mịn màn bỏ vào hộp quít tàu rồi ngắm những quả trứng xinh xắn đủ màu mà Tranh không thể nghĩ là do những chị quít tàu xanh xanh đang nằm ngái ngủ trong hộp đẻ ra.Nó lạ và có vẻ “thần kỳ”quá khiến người ta cứ tưởng như trong mơ.
Bất giác Tranh buộc miệng hỏi Phiến:
-Rồi làm sao những quả trứng thần kỳ này nở ra những chú quít tàu con hả Phiến?
-Phiến nghe nói quít tàu đẻ trứng rơi xuống cát, một thời gian trứng nở thành một loại sâu bò lên cây keo, ăn lá keo non lớn dần rồi lột xác thành con bọ có cánh.Một thời gian sau nữa con bọ keo xấu xí mới “ hóa kiếp” thành chú quít tàu xanh biếc, xinh xắn như bây giờ.
-Tranh thì không nghe nói như vậy.
-Chứ Tranh nghe như thế nào?
-Tranh nghe nói những chị quít tàu tới mùa đẻ trứng ở đâu cũng bay về cây keo, bò xuống gốc cây tìm những cái hốc mục đẻ trứng vào đó rồi bay mất.Một thời gian những quả trứng đủ ngày tháng sẽ tự nở ra những chú quít tàu con, chúng lại bay lên tán keo ăn lá non rồi lớn dần vậy thôi.
Phiến nói:
-Đó cũng chỉ là giả thiết, nói tóm lại vòng đời của lũ quít tàu rất kỳ bí, ít ai biết được, trừ những nhà côn trùng học.
-Có lẽ vậy.
-Thế thì mình đừng thắc mắc nữa.
-Tụi mình sẽ làm một cuộc thí nghiệm.Phiến có đồng ý không?
-Làm sao?-Phiến hững hờ hỏi.
-Chờ cho quít tàu đẻ xong, mình chia những quả trứng làm hai, một nữa để nguyên trong hộp, một nửa đem vùi xuống cát coi trứng ở đâu nở và nở ra thứ gì?
Phiến cười:
-Tranh thông minh lắm, nhưng nếu trứng trong hộp nở ra những con sâu gớm ghiếc thì sao?
-Đâu có sao, mình làm thí nghiệm mà, ít ra cũng biết được bí mật về cuộc sống của loài quít tàu.
-Còn nếu những quả trứng trong hộp không nở mà những quả trứng vùi dưới cát nở thì sao?
-Cũng tốt thôi, vấn đề là trứng nở ra con gì, lũ quít tàu con hay những con sâu chờ hóa kiếp thành quít tàu, đàng nào mình cũng trở thành “nhà côn trùng học”, lo gì?
Phiến nhổm dậy kéo tay Tranh ra lũng cát tìm hang của những con cui cui.Phiến đặc biệt thích loài côn trùng này, chúng rất nhỏ, bé tí ti, chỉ lớn hơn hạt cát vài phần, có rất nhiều chân giống như một chú nhện con, màu đen.Những chú cui cui sống dưới cát, xoáy cát thành một cái hang hình nón lật ngược, hang cui cui cũng là cái bẫy bắt mồi rất hiệu quả.Chú ruồi, chú kiến nào mà sa vào hang cui cui thì khó thoát, không làm sao bò lên được vì cái bẫy hình nón lật ngược này.Thế là chú cui cui ẩn mình dưới cát trồi lên dùng mấy cái chân dài tóm gọn, xơi tái ngon lành.
Trên lũng cát có rất nhiều hang cui cui, Phiến nói:
-Mình thi bắt cui cui Tranh nhé, thử xem ai bắt nhanh và được nhiều cui cui hơn, người đó sẽ thắng cuộc.
-Nếu thắng sẽ được gì?-Tranh hỏi.
-Được nuôi chú sơn ca một tháng và trong một tháng đó miễn bắt cào cào mà người thua phải bắt đem tới.
Tranh gật đầu chấp nhận cuộc chơi, hai đứa ngoéo tay nhau cam kết.
Phiến liền đếm:
-Một, hai, ba…cuộc thi bắt đầu.
Bắt những chú cui cui thật không dễ chút nào, chúng bé tí ti, lại rất nhanh nhẹn.Phiến và Trang phải sục cả bàn tay mình dưới cát không cho chú cui cui ẩn náu.Nhưng khi cát trong lòng bàn tay trôi tuột, chú cui cui ranh mảnh cũng trôi theo, chú lại rút sâu xuống cát.Đúng là một cuộc chơi cút bắt lý thú giữa người và con vật nhỏ bé, đòi hỏi phải có lòng kiên nhẫn và sự lanh tay lẹ mắt.
Cuối cùng cuộc thi cũng kết thúc với phần thắng nghiêng về Tranh, nhỏ này bắt được năm chú cui cui, còn Phiến chỉ có ba.
Tranh cười nói:
-Vậy là Tranh được làm chủ chú sơn ca một tháng và khỏi phải lo chuyện ăn uống cho nó nhé, Phiến phải nhớ lời cam kết đấy.
-Quân tử bất hí ngôn.
Bất ngờ Phiến khám phá ra một chuyện thú vị, những chú cui cui không bao giờ chịu ở chung một hang vì khi Phiến bỏ những chú cui cui bắt được xuống một cái hang chúng lập tức húc nhau để giành chỗ ẩn náu.Cuộc chiến tranh giành lãnh địa này chỉ kết thúc khi chỉ còn lại một chú cui cui mạnh nhất, những kẻ thua trận hoặc chết hoặc bỏ chạy tháo thân tìm cho mình một lãnh địa khác.
Loài cui cui bé nhỏ cũng rất ranh mãnh khi gặp kẻ thù to lớn hơn, chúng lập tức rút sâu xuống cát, xóa hết dấu vết là an toàn.Phiến bắt lên chú cui cui vừa thắng trận để trong lòng bàn tay, chú cui cui bò quanh bàn tay của Phiến tìm cách thoát ra nhưng vô vọng.
Phiến cười nói:
-Chú cui cui này thật dũng cảm, xứng đáng được ở một cái hang thật đẹp.Nó sẽ là vua cui cui trên bãi cát này.
Phiến mang chú cui cui đi tìm một trũng cát khác cách xa đồi bứa khá xa rồi thả chú cui cui xuống chỗ cát đẹp nhất.Như chỉ chờ có thế, chú cui cui lập tức rút xuống cát, chẳng bao lâu chú tự xây cho mình một cái hang hình nón ngược thật đẹp cỡ bằng đồng xu rồi bò quanh lãnh địa mới của mình một cách rất tự tin.
Nãy giờ Tranh vẫn theo dõi việc làm kỳ lạ của Phiến, nó không hiểu Phiến bỏ thời gian ra để quan sát chú cui cui với mục đích gì.
Tranh tới ngồi gần Phiến hỏi:
-Phiến suy nghĩ gì mà thừ người ra như người mất hồn mất vía vậy?
Phiến cười:
-Suy nghĩ về chú cui cui.
-Nó xấu xí, đen thui, tối ngày rút dưới cát, chỉ giỏi có tài mượn hang gài bẫy thì có gì hay ho để suy nghĩ chứ?
-Nó có đặc tính nhẫn nại, cần cù, khéo léo và dũng cảm.Hình như nó thích sống một mình để khỏi bị ai quấy rầy.Không hiểu sao Phiến lại thích loài vật xấu xí, nhỏ bé này.
Tranh lè lưỡi nói:
-Lúc đầu nhìn thấy cui cui trong rốn cát, Tranh sợ lắm không dám nhìn chứ đừng nói thò tay bắt, mãi sau này chơi trò “đá cui cui” với Phiến Tranh mới hết sợ đấy.
Phiến sáng mắt nói:
-Hay bây giờ mình chơi trò đá cui cui nhé Tranh?
-Để Tranh tìm bắt một chú cui cui “chiến đấu” mới cáp độ với Phiến được.
Sau một lúc đi tìm, Tranh mang về một chú cui cui nhanh nhảu bò tới bò lui lia lịa trong lòng bàn tay.
-Có kiện tướng cui cui rồi, thả ra cho chúng đá nhé-Tranh nhìn Phiến nháy mắt nói.
-Thả cui cui của Tranh xuống đi.
Thấy chú cui cui vừa được Tranh thả xuống lãnh địa của mình, lập tức chú cui cui của Phiến xấn tới húc bừa giống như chiếc xe tăng xông trận.Hai con lăn xã vào nhau khiến cho trận thư hùng thêm hào hứng.Nhưng cuối cùng chú cui cui của Tranh bỏ chạy khiến Phiến càng thích thú với chú cui cui của mình.
Phiến cười giòn tan nói:
-Đây mới là kiện tướng cui cui nhé.
-Người ta đã chịu thua rồi mà-Tranh nói.
Cuộc chơi hết còn hứng thú, hai đứa trở lại bãi cỏ nằm nhìn lên bầu trời cao.Qua những tán lá xanh, Phiến bắt gặp những gợn mây trắng như bông đang trôi, không biết chúng trôi về đâu nhưng chắc chắn phải về một phương trời xa lắm.
Tranh cất tiếng hỏi:
-Phiến đang nhìn gì vậy?
-Nhìn mây.
-Mây có gì đâu mà nhìn chứ?
-Ba má Phiến đang ở ngoài cửa sông canh đáy, Phiến muốn theo mây ra ngoài đó quá.
-Để làm gì?
-Chắc là để cho Phiến yên tâm vậy thôi, vì mùa này có gió thổi mạnh, sóng lớn lắm.
Tranh trừng mắt nói:
-Sóng lớn thì có ăn nhằm gì, người ta còn ra biển đánh cá nữa cơ.Một chuyến đi cả tháng trời có sao đâu, Phiến đừng nghĩ lẩn thẩn.
Phiến bỗng nói bâng quơ:
-Tại sao có nhiều gợn mây bay trên trời rộng bao la không bờ bến, rồi lại có những chú cui cui nhỏ bé rút xuống rốn cát nhỏ xíu bằng đồng xu.Cả hai đều là “ bầu trời” sao lại trái ngược nhau thế?
-Nhỏ này hôm nay rõ là lẩn thẩn, bộ bị chạm mạch rồi hả Phiến? Tự dưng đi rủ lòng thương xót những chú cui cui rồi thả hồn theo mây gió mơ mộng đâu đâu…
____________________________________