Chương 4 Ông Thần Chọi Chim
Buổi trưa trên đồi bứa đang yên ắng bỗng dưng An nghe có tiếng động lạ tai, đó là tiếng những cục đất ném rất mạnh lên những tán bứa ào ào rồi rơi lịch bịch xuống cát.Từng bầy chim đang say sưa ăn bứa chín bay lên nháo nhác, túa ra bốn hướng thoát thân.
Phiến ngạc nhiên hỏi:
-Cái gì thế?
-Hình như bứa chín bị gió thổi rụng-Tranh hướng mắt về đồi bứa phỏng đoán.
-Không phải đâu, gió thổi mạnh cách mấy cũng không làm bứa rụng nhiều thế.
Trong khi đó An đã nhìn thấy bóng Linh cóc lom khom đi nhặt chim bị nó chọi rơi xuống những gốc bứa.Thế là An biết được nguyên nhân tại sao những chú chim đang ăn bứa nháo nhác bay lên tìm cách thoát thân.Bởi một lẽ đơn giản thôi, đó là do “ông thần chọi chim”xuất hiện.
An cười nói:
-Không tại gió, không phải bứa rơi mà do những cục đất ném chim rớt xuống.
-Là sao?-Phiến chớp mắt hỏi.
-Là do Linh cóc chọi chim trên đồi bứa chứ sao, nó có biệt danh là “ông thần chọi chim”, mỗi cục đất là một con chim.Nó là sát thủ chim đó.
Tranh cong môi nói:
-Làm người ai lại ác thế.
-Đúng vậy, so với bắn chim thì chọi chim…ác hơn nhiều.
-Cách nào cũng là sát hại chim, làm hại môi trường sinh thái đều là tội ác hết-Tranh cãi.
An nheo mũi cười:
-Bắn chim viên đạn nhỏ xíu, bay cái rẹt làm chim giật mình té chết, nếu có bị thương cũng ít đau đớn hơn bị chọi cục đất to đùng ít có con nào sống sót.Cái chết cũng thê thảm lắm.
Phiến thắc mắc:
-Bộ chim giật mình cũng té chết nữa sao?
-Đúng vậy-An cười-đó là những chú chim đau tim bẩm sinh.
Tranh nguýt An một cái dài:
-Phiến hơi đâu nghe An nói xạo chứ, làm gì có con chim nào bị bắn rồi giật mình té chết, hoặc bị đau tim bẩm sinh.
-Không tin chờ Linh cóc tới hỏi sẽ biết.
Từ hướng đồi bứa Linh cóc tay xách một xâu chim phăm phăm đi tới.Con nhà ngày thật không hỗ danh là “ông thần chọi chim”, không biết bằng cách nào, mất bao nhiêu thời gian mà trong tay Linh bây giờ có một xâu chim cả chục con, đủ loại từ cu đất, sáo sậu, trao trảo, két…con gãy cánh, con bể đầu máu me bê bết vẫn chưa kịp khô.Linh cóc mặc quần ka-ki lửng ngang đầu gối, chiếc áo thun trắng ngã màu cháo lòng rộng thùng thình, đầu đội chiếc nón kết quay ngược cái lưỡi trai ra sau ót.Linh cóc mặt đầy mụn, da sần sùi sạm nắng, cái bụng to hơn bình thường, chính vì thế nên chết cái tên Linh cóc.
Thấy An đứng với hai nhỏ bạn cùng lớp, Linh ngạc nhiên hỏi:
-Ủa, các bạn làm gì ở đây?
-Người ta lên đồi bứa nghe tiếng chim hót, trong khi đó có người đi phá hoại môi trường sống, giết động vật hoang dã-Tranh nói thẳng thừng.
Linh vuốt vuốt cái bụng bự cười:
-Làm gì mà linh động quá vậy, chọi mấy con chim mà la là phá hoại môi trường sống, giết động vật hoang dã…tội lỗi, tội lỗi.
-Tội lỗi quá chứ còn gì nữa.Coi chừng khi chết xuống âm phủ phải đầu thai làm kiếp chim để trả nợ trần gian đấy-Tranh gằn giọng.
-Được như thế càng khoái.
-Không sợ à?-Phiến hỏi.
Linh cười ruồi:
-Làm chim bay trên trời, ung dung tự tại mà sợ nỗi gì?
-Sợ bị người ta chọi gãy giò, bể đầu, chết tức tưởi y như lũ chim bây giờ vậy.
-Người có tài chọi chim bá phát trên cõi đời này khó kiếm lắm.
-Đúng thế, đâu phải ai sinh ra cũng trở thành “ông thần chọi chim” đâu-An phụ họa-Trăm năm mới có một, mà trăm năm hỏi có ai sống tới đó chứ.
Tranh xì một tiếng nói:
-Tưởng gì chứ trăm năm có một người tâm địa ác độc như thế chẳng ai cần đâu.
-Sao lại ác độc?-Linh thắc mắc.
-Giết chim, thú là ác độc.
-Thế ở nhà, Tranh có thường cắt cổ gà làm thịt không?Có chứ gì, vậy chọi chim với giết gà ai ác độc hơn?
Bị An hỏi bí, Tranh làm thinh vì không biết phải trả lời như thế nào vì thỉnh thoảng Tranh cũng được má sai làm thịt gà, Tranh cũng bắt Đạt nấu nồi nước sôi, cắt cổ gà, nhổ lông làm thịt.Lúc đầu Trang sợ không dám làm, nhưng vài lần thấy quen rồi coi đó là chuyện bình thường của một người nội trợ.
Thấy Tranh ngồi ngậm hột thị, Phiến bênh:
-Chọi chim với cắt cổ gà là hai chuyện khác nhau, vã lại khi cắt cổ gà người ta đã khấn vái, cầu mong con gà sang kiếp khác đầu thai không làm gà nữa.Như thế đâu có tội.
Nghe Phiến nói An cũng nhớ lại mẹ mình, mỗi khi làm gà, vịt bà cũng đều lâm râm khấn vái cái gì đó lầm thầm trong miệng, hóa ra bà cũng cầu mong điều mà Phiến vừa nói.Bí mật vừa được bật mí này quả là điều thú vị.
Linh cóc lắc đầu nói:
-Con gái quả là có cái lưỡi nhọn, lý sự và nhiều chuyện như chú chích chòe, không ai cãi lại.
An liền ghé vào tai Linh nói nhỏ:
-Ai biểu mày cãi với con gái làm gì, chỉ từ thua tới thua thôi.Bây giờ về nhà mày giải quyết xâu chim này cho khỏe, hơi đâu cãi với con gái cho bực mình.
-Mày nói nghe có lý-An gật gù.
-Có lý quá đi chứ-An nhe răng cười.
Nhà Linh ở sâu trong vườn dừa, sát bãi sông, ba má nó thường đi cào lưới, cứ theo con nước xoay triều lên, xuống, đêm, ngày mà sống trên ghe cào khắp đầu nguồn cuối bãi.Ở nhà chỉ có mình Linh, ngoài giờ học Linh giữ hai con bò thả rong trong vườn cho ăn cỏ tươi và canh giữ vườn dừa không cho trẻ con leo hái trộm.
An rất quen thuộc với vườn dừa của Linh cóc, khu vườn rộng mênh mông, cứ hai bờ dừa cách một mương vườn, bọn trẻ con cỡ tuổi An đứa nào cũng biết nhảy mương vườn, nhưng mương vườn nhà Linh rất rộng không đứa nào nhảy nổi, trừ trường hợp phải nhảy bằng sào như vận động viên nhảy sào thường chiếu trên ti vi.
Linh vừa làm sạch xâu chim xong, nó đi từ bờ ao cá lên hỏi An:
-Làm gì với những chú chim này?
-Rô ti nước dừa ăn với cơm nếp.
Linh reo lên:
-Tuyệt cú mèo, một ý kiến rất hay.
-Nhưng nhà mày còn nếp không?
-Còn.
-Vậy thì không thành vấn đề, mày leo bẻ trái dừa nạo, lựa cây nào nước ngọt như đường cho tao.
Linh nhăn mũi hỏi;
-Còn mày làm gì, chẳng lẽ làm khách à?
-Tao trổ tài làm món rô ti chim cho mày ăn ghiền luôn.
-Ước gì có thằng Tiếp ở đây thì vui nhỉ?
An gật đầu:
-Chắc thế nào nó cũng đi tìm tao.
Quả nhiên trong lúc Linh leo bẻ dừa, An đang ướp thịt chim sau bếp thì nghe tiếng Tiếp kêu inh ỏi ngoài cửa.Vừa dứt tiếng đã thấy Tiếp sau nhà.
-Nghe cái hơi là tao biết mày ở nhà thằng Linh cóc-Tiếp vừa thở vừa nói.
-Cái mũi mày thính như cái mũi con Phèn nhà thằng Đạt đen.
-Thì tao vừa ở đó tới đây.
-Kế hoạch mày đề ra thành công một trăm phần trăm.
Tiếp cười:
-Tao biết rồi, thằng Đạt vừa khoe với tao cái ná bằng sừng, con nhà này mê cái ná tít thò lò.Nó đang tập bắn “súng mới” bằng mục tiêu di động là những chú cá bống sao trong mương vườn nhà nó.
-Nó bắn ra sao?
-Trăm phát…trúng được vài phát.
-Không sao, rồi nó sẽ bắn giỏi nếu chịu khó bắn cá bống sao trong mương vườn.
Tiếp nhìn vào bếp thắc mắc:
-Mày đang làm gì thế?
-Làm món chim rô ti nước dừa đãi mày.
-Ở đâu ra, mày không mang theo ná thun mà?
-Linh cóc chọi trên đồi bứa, cả chục con.Nó chọi chim tuyệt chiêu thật mày ạ.
Linh cóc ôm vào một trái dừa tươi xanh, nó cong ngón tay trõ búng cạch cạch trái dừa rồi nói:
-Đây là cây dừa nếp, trái này vừa nạo tới, bảo đảm nước ngọt như đường phèn.
Đúng là con nhà vườn, chỉ cần búng tay thử là biết dừa nạo hay dừa cứng cạy.Khi Linh bổ trái dừa ra lấy nước, cơm dừa nạo rất ngon và nước thì rất ngọt, bảo đảm sẽ có một nồi chim rô ti tuyệt cú mèo.
Tiếp nhìn Linh cười ruồi:
-Mày chỉ cho tao cách chọi chim đi Linh, để tao hợp sức với mày thành một cặp “giang hồ kỳ hiệp”, chọi chim bá phát nhằm có được những nồi chim rô ti khác trong tương lai cho tụi mình chén.
-Tao không thể nào chỉ được, dù mày có kêu tao bằng sư phụ cũng chịu thua thôi.
-Tại sao?
-Vì đây là…tài nghệ bẩm sinh, không ai học được đâu.
-Nhưng tao học được-Tiếp quả quyết.
An cười giòn:
-Linh cóc nó nói đúng đó Tiếp ơi, không học được đâu, mỗi người có một khả năng bẩm sinh, cái này trời cho ai nấy hưởng không truyền lại cho ai được hết.
-Mày cũng có tài bắn ná thun, cứ chuyên cần tập bắn thế nào cũng có ngày thành thiện xạ như thằng An vậy-Linh nói.
Tiếp xụ mặt:
-Như vậy mày trở thành độc nhất vô nhị với tài chọi chim trên đời này sao?
-Tao không biết, nhưng hình như là thế.
Trong lúc ăn thịt chim rô ti với cơm nếp, Tiếp luôn miệng trầm trồ khen:
-Món này ngon nhất trần đời, ai nghĩ ra thế?
-Thằng An chứ ai-Linh cóc đáp.
Tiếp cười giòn:
-Thật không ngờ, ngoài tài thiện xạ, tao đâu biết thằng An còn có tài nấu ăn không thua vua bếp Martin Yen trên ti vi.
Nhà Linh cóc có nuôi một chú khỉ con, nó đã được chặt đuôi và cột bằng sợi xích dài để trên nhánh khế ngoài bờ ao cá.Chú khỉ con này Linh bắt trong cánh rừng đước bên kia cồn trong một lần đi săn khi chú bị lạc bầy.Linh đã đem chú khỉ về nuôi được sáu tháng, nó đã quen với Linh nhưng với bọn trẻ tới gần chú khỉ bày tỏ một thái độ không mấy thân thiện.Bởi vậy khi Tiếp ra đứng dưới gốc khế, chú khỉ nhảy chồm tới nhe răng, kêu khẹt khẹt để đe dọa kẻ lạ mặt dám đặt chân tới lãnh thổ của mình.Cũng may, con nhà Tiếp phản xạ rất nhanh, nó kịp nhảy lui mấy bước mới tránh khỏi cú đớp bất ngờ của chú khỉ táo tợn.Tiếp căm chú khỉ lắm, khi thấy An vừa ra tới, Tiếp ghé tai An nói nhỏ:
-Tao ghét con khỉ này, mày muốn thấy nó xỉu không?
-Làm sao cho nó xỉu được?-An cười.
Tiếp ngó dáo dác hỏi:
-Linh cóc đâu rồi?
-Nó ở trong bếp dọn dẹp.
-Được rồi, mày canh chừng Linh cóc cho tao một chút nhé.
-Mày làm gì?
-Tao đi kiếm bắt một con cóc, loài khỉ chẳng sợ gì trên đời nhưng thấy cóc thì nó té xỉu, chết giấc ngay cán cuốc.
Tiếp đi lùng sục một lúc, bắt được một chú cóc con trong kẹt lu sau hè nhà Linh cóc.Có món “đồ chơi” trong tay, Tiếp hí hửng tới gần chú khỉ nhưng không thể tiếp cận để lừa bỏ con cóc vào tay nó được.
Thấy vậy An cười nói:
-Mày phải cho nó ăn để làm quen trước mới được.
-Có lý lắm, vậy mày lấy cho tao miếng cơm dừa nhanh lên.
An lấy đưa cho Tiếp miếng cơm dừa nói:
-Mày nắm miếng cơm dừa trong bàn tay dụ nó, loài khỉ ăn gì cũng nắm trong bàn tay mở ra coi trước rồi mới ăn.Khi nó ăn quen, thay vì đưa tiếp miếng cơm dừa nữa mày sẽ đưa cho nó chú cóc, mày hiểu chưa?
-Hiểu rồi.
Tiếp làm theo lời An, chú khỉ thấy Tiếp đưa cho mình miếng cơm dừa liền nắm chặt trong lòng bàn tay ra vẻ thích thú.Nó cẩn thận mở ra xem rồi mới đưa lên miệng nhai ngon lành nhưng không nuốt ngay mà độn một cục bên má.Loài khỉ là vậy, chúng luôn luôn độn thức ăn trong miệng, sau đó mới nuốt dần.
Thấy chú khỉ ăn quen, nhìn chằm chặp bàn tay có giấu con cóc con của mình mà tưởng lầm miếng cơm dừa, Tiếp liền đặt con cóc nhỏ sần sùi vào bàn tay chú khỉ.Nó nắm thật chặc “miếng cơm dừa” rồi tìm chỗ yên ổn cẩn thận mở ra coi, vừa thấy chú cóc con gớm ghiếc, khỉ ta rụng rời buông cả hai chân hai tay té xỉu, rơi đánh huỵch xuống đất.Tiếp và An được một mẻ cười lăn lộn rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy khỏi nhà Linh cóc.
Đúng như lời hứa, An và Tiếp chờ Sơn sóc và Đạt đen trên giồng cát, dưới bóng bụi keo gai râm mát.Buổi trưa, mặt trời vừa đứng bóng, nắng gắt đến chóng cả mặt nhưng An và Tiếp vẫn tỉnh bơ.Một lúc sau Sơn sóc và Đạt đen mới tới.
An trách:
-Học trò trể hẹn bắt hai sư phụ phải chờ giữa trưa nắng như vậy thật không phải đạo chi hết.
Sơn sóc nhe răng cười:
-Tụi em tưởng sư phụ chưa tới chứ bộ.
-Hai đứa còn giữ ý định đi tìm tổ sơn ca nữa không?-An hỏi.
Đạt đen nói:
-Tất nhiên là còn.
-Dám lên nghĩa địa gò đất không?
-Có gì mà không dám chứ, tụi em lên đó hoài.
Tiếp trợn mắt ngạc nhiên:
-Hai chú mày không sợ ma ư?
-Tụi em là…ma đây còn sợ ai nữa-Sơn sóc cười tủm tỉm nói.
Đạt nheo mắt cười:
-Tưởng ở đâu chứ nghĩa trang Gò Đất tụi em đi mòn chân, mới đầu em và Sơn sóc sợ lắm, vừa đi vừa run.Nhưng bấm gan tới vài lần thấy không có gì tụi em ăn quen …ngủ trưa trên đó luôn vì trên đó rất mát.
-Hai đứa lên đó làm gì?
-Nhổ đậu phộng trộm, người ta trồng đậu phộng trên đó nhiều lắm, tha hồ nhổ, ăn mệt nghỉ cũng không ai biết.
Điều này thì Đạt đen nói đúng, An biết trên nghĩa địa gò đất có trồng rất nhiều đậu phộng, cả một rẫy luôn.Rẫy đậu phộng nằm phía sau hàng duối dại, nơi có một cái giếng đào rất sâu, nuớc ngọt và mát nhưng không ai dám uống chỉ dùng để tưới đậu mà thôi.Điều An không ngờ lại là chuyện Đạt đen và Sơn sóc đã dám mò tới đây trong khi đám nhóc tì cỡ tuổi nó không đứa nào dám bén mãn tới vì sợ ma.
An cười cười nói:
-Hai chú mày ngon lành lắm, thế thì cần gì anh làm sư phụ.Trên nghĩa địa gò đất có rất nhiều tổ sơn ca, không chừng trong rẫy đậu phộng cũng có.
-Nhưng tụi em không biết cách tìm mới nhờ tới sư phụ chứ, đúng không?-Đạt nói.
-Được rồi, nếu hai đứa có quyết tâm và đủ kiên nhẫn thì theo anh, không được nói chuyện, phải im lặng tuyệt đối.
Tiếp phụ họa:
-Có ngứa cổ cũng không được ho, kiến cắn cũng không được la, cấm rù rì rủ rỉ, cấm cười rúc rích.Nói chung là câm như hến.
-Câm như hến là sao, em không hiểu?-Đạt thắc mắc.
-Câm như hến là…ngậm miệng lại, không được hỏi nữa.Đi tìm tổ chim sơn ca tuyệt đối không gây ra tiếng động, vừa đi vừa niệm chú một cách thành khẩn thì mới hiệu quả.Hiểu chưa?
Sơn sóc nhìn Tiếp hỏi:
-Niệm chú như thế nào?
-Nghe đây-Tiếp lên giọng quan trọng-Hai chú mày vừa bước đi chậm chậm, mặt cúi xuống nhìn hai bàn chân, miệng lẩm nhẩm đọc bài chú như sau:
“Nghĩa địa gò đất
Có người đã khuất
Chỉ tổ chim non
Hốc mả, lối mòn
Cho tôi tìm gặp
Bắt về mấy cặp
Nuôi chúng lớn khôn
Ca hót véo von
Uùm ba la, úm ba la
Xuất nhập…xuất nhập.
An cười thầm trong bụng, con nhà Tiếp mập bịa chuyện cũng tài thật, mới đây đã bịa ra một bài chú thật tài tình làm Sơn sóc và Đạt đen tin sái cổ.
Sơn sóc lo lắng nói:
-Bài chú dài quá làm sao học thuộc?
-Phải ráng mà học cho nhanh.
-Anh đọc lại vài lần nữa đi, may ra tụi em mới nhớ nổi-Đạt năn nỉ.
Tiếp cười giòn:
-Hai chú mày…ngu quá, ráng mà thông minh lên một chút đi.Nếu không sẽ chẳng tìm được một tổ sơn ca nào đâu.
Sơn sóc và Đạt đen cong lưng ra học thuộc lòng bài chú…tầm phào của Tiếp mập bịa ra.Cuối cùng hai đứa cũng thuộc và đọc nhẩm theo từng bước chân hướng về nghĩa địa gò đất.
Tội nghiệp Sơn sóc và Đạt đen bị An và Tiếp dẫn đi lòng vòng nghĩa địa gò đất giữa trưa nắng như đổ lửa, mồ hôi hai đứa tuôn ra ướt đẵm lưng áo, đã vậy còn phải vạch cỏ tranh, đạp gai mắc cỡ nhức buốt cả hai bàn chân mà không dám hở miệng than.Cuối cùng An cũng cho hai đứa ngồi nghỉ chân trong bóng mát của hàng duối dại.
Đạt vừa thở vừa thắc mắc:
-Sao không tìm được một tổ chim sơn ca nào hết vậy sư phụ?
-Nếu ở đâu cũng dễ dàng tìm thấy tổ sơn ca thì mình bắt…chim sẻ về nuôi sướng hơn.Cái gì quí thì nó mới hiếm, mới khó tìm chú, đúng không?
Tiếp phụ họa:
-Không sai.
-Nhưng tụi em mệt và khát nước gần chết rồi mà chẳng thấy bóng dáng con chim sơn ca nào hết.Hay là “bùa” của anh Tiếp mập không linh nghiệm?-Đạt hỏi.
Tiếp nạt:
-Tầm bậy, dám nói “bùa” của sư phụ không linh nghiệm hả, coi chừng bị…thần nghĩa địa trừng phạt đó nghen con.
Sơn sóc nói như mếu:
-Em khát nước quá r…ồ…i.
-Tới giếng múc nước lên uống.
Sơn sóc nhăn mặt nói:
-Trời ơi, nước nghĩa địa mà uống nỗi gì.Em không dám uống đâu.
-Vậy mình về, hôm khác đi tìm nữa nhé-An nói.
Đạt đen và Sơn sóc đã mệt nhoài, lại thêm khát nuớc khô cả miệng, rẫy đậu phộng người ta cũng đã thu hoạch không còn gì để có thể ăn cho đỡ khát nên hai đứa đành phải bỏ cuộc trong sự tiếc rẻ.An và Tiếp cũng chỉ chờ có thế nên nháy mắt nhau ra về.Sơn sóc và Đạt đen biết đâu rằng chính An và Tiếp đã ăn-giơ với nhau giữ bí mật về những tổ chim sơn ca trên nghĩa địa Gò Đất bằng một cách rất đơn giản là …dẫn Sơn sóc và Đạt đen đi lòng vòng để đánh động lũ chim cho chúng sợ không dám bay về tổ.Bởi lẽ chim sơn ca bố mẹ rất tinh ranh, cứ thấy bóng người là trốn biệt không chường mặt ra để người ta lần dò theo dấu vết mà tìm ra tổ của chúng.
An nhớ buổi sáng nay là ngày hẹn, Phiến sẽ tới nhận chú sơn ca về nuôi.Do đó sau khi cho chúng ăn xong, An lựa chú sơn ca dành tặng Phiến để riêng sang cái đục nhỏ.Hôm nay chú sơn ca đã mọc lông cánh đầy đủ và có thể bay được, chú chàng rất lanh lợi, hiếu động và lúc nào cũng kêu líu ríu khi có người tới gần.
Đang săm soi chú sơn ca, bỗng An nghe tiếng Phiến kêu ngoài sân:
-An ơi, có nhà kh..ô…ng.
An ngẩng lên đã thấy Phiến và Tranh bước vào cửa.Cả hai đều mặc áo bà ba trắng, quần đen bình thường, nhưng hôm nay Phiến đặc biệt làm duyên bằng cái kẹp tóc màu hồng có hình con bướm cài thắt mái tóc thành một cái đuôi dài.Còn con nhà Tranh thả tóc thành hai bím, cột đôi vải lụa màu xanh da trời.
Vừa bước vào cửa Phiến đã liếng thoắng hỏi:
-Chú sơn ca của Phiến đâu, đừng nói rằng An đã đổi ý rồi nhé?
-Xí, chú sơn ca đâu chỉ của riêng Phiến, của hai đứa mình chứ bộ-Tranh nói.
-Ừa, thì của hai đứa.
An cười:
-Của hai người thì phải ráng bắt dế, cào cào cho nó ăn, không có nó chết mang tội đấy.
-Nó ăn nhiều không?-Phiến hỏi.
-Một ngày ba cử, mỗi cử năm con dế hoặc năm con cào cào, Phiến và Tranh bắt nổi không?
Phiến gật đầu nói:
-Phiến sẽ đi bắt, hôm nào không đi được thì nhờ đứa em bắt, nhóc Sơn giỏi việc bắt dế với cào cào lắm.
-Tranh cũng thế, hôm nào tới phiên Tranh nuôi, sẽ nhờ nhóc Đạt bắt giùm nên không thành vấn đề.
An lấy cái đục nhỏ, trong đựng chú sơn ca đưa cho Phiến rồi nói:
-Chú sơn ca chưa tự uống nước được nên sau khi cho ăn Phiến phải nhúng ngón trỏ vào chén nước mưa nhểu vào miệng cho nó uống, đừng quên nó sẽ chết khát đấy.
-Chuyện này dễ thôi Phiến làm được.
-Chưa hết, trong đục An có lót cỏ khô cho ấm, Phiến cũng phải thường xuyên thay cỏ khô hoặc rơm khô cho chú sơn ca để giữ vệ sinh.Dơ quá cũng không được.
-Chuyện này cũng không khó.
-Vẫn chưa hết, chú sơn ca tạm thời nuôi trong đục, Phiến phải treo cái đục lên cao đề phòng mèo xơi.Khi nào chú sơn ca lớn thì cho sang lồng nuôi, chừng ấy tính sau.Nói chung là nuôi sơn ca rất vất vã, phải chịu khó chăm sóc nếu không nó sẽ chết.
Tranh lè lưỡi nói:
-Nghe An nói Tranh đã muốn xỉu, gì mà cực quá vậy?
-Nếu sợ thì đừng có giành nuôi với phiến-An cười.
-Nói đùa vậy thôi, cứ thử nuôi rồi mới biết chứ.
Phiến nhìn An hỏi:
-An còn dặn điều gì nữa không, nói luôn cho nhỏ Tranh ghi vào bộ nhớ kẻo Phiến quên thì nguy lắm.
-Tạm thời chỉ bao nhiêu đó thôi, có gì An sẽ hướng dẫn thêm.
-Eo ơi, bao nhiêu đó nghe đã mệt xỉu rồi Phiến còn đòi thêm nữa hả?-Tranh nhăn mặt nói.
Phiến cầm cái quai đục xoay một vòng để xem chú sơn ca nhưng không thể thấy được.An hiểu ý liền thò tay vào đục bắt chú sơn ca ra đặt vào lòng bàn tay Phiến.Chú chim liền há miệng đòi ăn, nó kêu những tiếng rất ngộ nghĩnh làm Phiến và Tranh cười thích thú.An liền bắt một chú dế ngắt chân đưa cho Phiến nói:
-Phiến cho nó ăn thử xem.
Phiến làm theo, chú dế tội nghiệp bị anh chàng chim háu ăn nuốt gọn và nhanh chóng biến mất trong cái miệng rộng hoác.Phiến thắc mắc hỏi:
-Làm sao để biết rằng chú chim đã ăn no?
-Khi thấy nó không kêu và ngoác cái miệng rộng ra nữa là đã ăn no, Phiến không nên đút mồi cho nó nữa.Lúc này chú chim lim dim mắt ngủ gật, Phiến có cạy miệng nó cũng không chịu há ra đâu.
-Hay quá nhỉ.
An cười:
-Từ bây giờ chú sơn ca đã thuộc về Phiến rồi đấy nhé, An không còn trách nhiệm nữa đâu.
Vừa nói An vừa bắt chú sơn ca bỏ vào đục và giao cho Phiến giữ.Tranh nhìn An nói:
-Lâu lâu khách tới nhà không có gì đãi sao ta?
An đỏ mặt nói:
-Biết đãi gì bây giờ.
-Cây nhà lá vườn thôi, nhà An có cây chùm ruột ngọt, trái to như trái nhãn, chỉ cần một chén muối ớt nữa là xong.
-Vậy thì mời khách ra sau nhà tự leo cây và tự hái chùm ruột cho tiện-An nói.
Tranh cười khúc khích:
-Chủ nhà lịch sự gớm, bắt khách phải tự leo cây.
Đúng là sau nhà An có cây chùm ruột trái to và ngọt, nó mọc cạnh bờ ao.Cây chùm ruột này hình như có trái quanh năm mà trái lại rất sai, nhưng An là con trai không thích chùm ruột nên ít khi hái, trái cứ rụng trắng bờ ao.
Thoắt một cái, Tranh và Phiến thót lên cây chùm ruột nhanh như hai chú sóc.Hai cô bé tha hồ hái chùm ruột bỏ đầy túi áo, vừa hái vừa cười thích thú.
An đứng dưới gốc cây nói:
-Cứ tự nhiên nhé hai bạn, chùm ruột ở đây bao bụng đấy, ăn bao giờ no bụng thì thôi.
Tranh lè lưỡi kêu lên:
-Trời ạ, chùm ruột mà ăn tới no bụng chắc chết liền.An đúng là bạn tốt quá nhỉ?