← Quay lại trang sách

Chương 22

Hôm Chủ nhật, bác Gus lái xe đưa tất cả chúng tôi đến nhà thờ. Jackie đã tết tóc đuôi cá cho tôi như hồi ở Raleigh bả vẫn hay làm, và sau đó bác Bertha cứ trầm trồ mãi.

“Bác thích Charlie để kiểu tóc này lắm!” bác ấy nói. “Jackie, cháu nên đi làm ở mấy thẩm mỹ viện ấy. Cháu thực sự có năng khiếu đấy.”

Jackie đập tay vào trán và nói sao trước đây bả chưa từng nghĩ đến điều đó nhỉ. “Có lẽ cháu sẽ thử tìm hiểu khi về Raleigh ạ,” bả nói.

Sau đó bác Bertha kể cho chúng tôi về một người bạn của bác ấy, bác Denise, từng bỏ học trường dạy nghề thẩm mỹ.

“Cô nàng đó đi học được đúng ba tuần rồi nghỉ hẳn để lên xe hoa với một anh chồng giàu có. Nhưng chỉ hai tháng sau, nàng ta đã lại chạy trốn đến Atlanta cùng người anh trai của ông chồng giàu có ấy.”

Jackie rất thích nghe những câu chuyện của bác Bertha, và bả luôn bật cười giòn giã, hoặc thốt lên “Không thể nào” hoặc “Thật không thể tin được,” còn tôi và bác Gus chỉ im lặng giả vờ quan tâm đến mấy câu chuyện đó.

Sau khi kết thúc hành lễ, Jackie lấy một nắm bánh quy trên bàn tiệc nhẹ trong phòng giao lưu rồi ra bãi đậu xe chơi cùng mấy người trạc tuổi, bả tỏ ra thân thiết với mấy người đó cứ như thể họ đã quen biết từ lâu lắm rồi. Sao Jackie và tôi lại khác biệt nhiều đến thế? Tôi chắc chắn bả chưa bao giờ phải lo lắng về chuyện mọi người có thích mình hay không. Nhưng rõ ràng là ai cũng thích bả, nên bả việc gì phải lo lắng chứ?

Chiều hôm đó cả gia đình Odom tới nhà bác Gus và bác Bertha ăn tối. Đối với bác Bertha, bữa tối ngày chủ nhật luôn là bữa quan trọng nhất trong tuần. Nhưng vì hôm đó có cả nhà Odom tham gia, nên bác ấy đã chuẩn bị hẳn một bữa tiệc thịnh soạn.

Jackie và tôi cùng khênh mấy chiếc bàn nhỏ ra ngoài sân. Chúng tôi kê sát chúng vào nhau rồi phủ một tâm khăn trải bàn lên trên. Sau đó Jackie bày biện trang trí bàn ăn bằng những chiếc hũ thủy tinh cắm đầy hoa dại.

“Trông như thể Nữ hoàng Anh sắp ghé thăm nhà ấy nhỉ,” bác Gus nhận xét.

Bác Bertha bận rộn nấu ăn trong bếp, và không lâu sau đó, cả căn nhà bắt đầu tràn ngập mùi thức ăn thơm phức. Chiếc kệ bếp bắt đầu được lấp kín bằng những bát đậu trắng và củ cải turnip. Bí hầm và cà chua thái lát. Mướp tây chiên và món xào thập cẩm gồm ngô và các loại đậu. Bánh nướng xốp và nước sốt thịt. Bánh sô cô la hạnh nhân và bánh ga tô nhân đào. Sau đó bác Bertha lôi một con gà nướng bự chảng từ trong lò ra và nói, “Xong hết rồi đó! Giờ bác chỉ cần đuổi tụi mèo đi là mình có thể đón khách được rồi.”

Trong lúc đó Xương Chạc ngồi chầu ngay cửa bếp; nó hếch mũi lên ngửi mùi thức ăn thơm nức trong không khí và liên tục vẫy đuôi mừng hớn hở.

“Chưa được đâu, nhóc ạ” tôi nói. “Lát nữa nhé.”

Sau đó chúng tôi nghe thấy tiếng xe tải của Burl lọc xọc trên con đường sỏi. Tôi và Xương Chạc đã chạy ra đó để đón gia đình Odom.

Mấy đứa con trai tóc đỏ nhảy phóc xuống từ sau thùng xe tải. Khoảng sân nhà bác Bertha bình thường luôn im lặng, thi thoảng lắm mới có tiếng chim kêu hoặc tiếng vòi phun nước trong vườn; vậy mà giờ đây nó trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Dwight và Lenny chạy đuổi vòng quanh, đâm đá nhau và leo trèo hàng rào nghịch ngợm. Cotton thì đuổi theo lũ mèo. Bác gái mau chóng xắn tay vào nhà để phụ giúp bác Bertha công việc bếp núc. Bác trai ngồi cùng bác Gus trên ghế xếp và bàn luận về cuộc đua xe NASCAR ở Charlotte tuần trước. Còn tôi và Howard thì thi nhau ném bóng cho Xương Chạc bắt.

Một lúc sau, Jackie từ trong nhà bước ra, toàn thân lộng lẫy hệt như hoa hậu nước Mỹ. Tôi nghĩ Burl suýt ngã xuống đất vì choáng quá. Mọi người ở đây đều mặc bộ trang phục đi nhà thờ*, ngoại trừ Jackie. Khi bả bước ra ngoài trong chiếc váy hai dây màu trắng và đôi chân trần, tôi nghĩ trước đây mình chưa từng thấy Jackie xinh đẹp đến thế. Tôi vẫn giữ mái tóc tết đuôi cá từ sáng, nên tôi nghĩ mình cũng khá xinh xắn dù đang mặc quần đùi và áo phông cũ. Tôi hy vọng vậy. Nhưng tôi biết mình chẳng bao giờ xinh bằng Jackie đâu.

Ở các nước phương Tây, bộ trang phục mặc đi nhà thờ phải là bộ quần áo lịch sử và chỉn chu nhất.

Một lúc sau, bác Bertha gọi chúng tôi vào lấy thức ăn, và mấy đứa con trai nhao nhao chạy vào bếp. Sau đó tất cả chúng tôi ngồi vào bàn ăn ngoài sân và cùng nắm tay nhau khi bố Howard nói cảm tạ Chúa. Bác Gus và bác Bertha không có thói quen tạ ơn, nhưng tôi nghĩ hôm nay hai bác ấy chiều lòng khách. Bác trai có cả tá thứ để tạ ơn, từ chuyện ngày hôm nay bầu trời thật đẹp, cho đến món củ cải turnip trên bàn. Cuối cùng bác ấy nói, “Và cảm ơn Ngài vì đã gửi tới đây hai cô gái tốt bụng này, những người đã soi sáng cuộc sống của chúng tôi ở thị trấn Colby.”

Tôi biết đáng lẽ mình nên nhắm mắt, nhưng tôi không nhịn được nên đã hé mắt nhìn trộm. Tôi thấy Jackie cười toét miệng, rồi còn nháy mắt với tôi nữa.

Ngay khi chúng tôi nói “Amen,” mọi người bắt đầu tập trung ăn ngấu nghiến như thể không có ngày mai vậy. Bác Bertha và mẹ Howard cứ đi ra đi vào bếp để mang thêm chút cà chua hay món xào thập cẩm, còn Jackie luôn tay rót trà ngọt và bác Gus thì lo đuổi lũ mèo. Xương Chạc ngồi cạnh Cotton chầu chực để đợi Cotton thả một chiếc chân gà xuống đất.

Khi bác Bertha mang món tráng miệng ra, thì mọi người đều xoa bụng vì no, nhưng tất nhiên là chúng tôi vẫn có thể nếm thử chút bánh đào rồi.

Cotton nhoài người lấy bánh sô cô la hạnh nhân và thốt lên, “Ơ, mọi người ơi! Có cái xương chạc này!”.

Chiếc xương chạc nằm ngay giữa chiếc đĩa đầy mỡ gà.

Và tất nhiên, chú chó của tôi, Xương Chạc, đã lao ngay tới chỗ Cotton khi nghe thấy tên mình. Nó tưởng mình sắp được cho ăn món gì ngon lành đây.

“Ai muốn cùng em bẻ gãy chiếc xương này nào?” Cotton nói.

“Cho anh!” Dwight nhảy dựng lên.

“Không!” tôi hét lên rồi đẩy Dwight ra. “Cho chị đi!”

Cotton giấu chiếc xương sau lưng khi Dwight cố giành lấy.

“Em nói trước chị mà, Charlie,” Dwight nói.

Tôi giậm chân. “Không! Cái xương đó là của chị!” Tôi thấy cơn giận dữ bắt đầu sục sôi trong người mình, và tôi gắng lắm mới kiềm chế được để không xô ngã Dwight.

Howard vội chạy đến bên tôi và thì thầm câu thần chú “Dứa” khi thấy tôi lại giậm chân lần nữa.

Jackie lắc vai tôi và bật ngón tay lách tách, “Giời ạ, Charlie, đừng cãi nhau chỉ vì cái xương ngớ ngẩn đó chứ.”

Nhưng Howard đã can dự, “Thôi nào, Dwight, nhường Charlie cái xương chạc đó đi.”

Tiêu rồi. Howard định kể cho mọi người chuyện ngày nào tôi cũng ước nguyện ư? Tôi quên mất chưa dặn nó đừng nói với ai, và chắc chắn là nó sắp sửa nói ra điều đó ngay bây giờ. Chắc mọi người sẽ nghĩ tôi điên mất.

Nhưng nó không nói điều tôi nghĩ.

Nó chỉ hứa sẽ cho Dwight mấy đồng xu Thám tử, nếu như Dwight chịu để tôi bẻ cái xương chạc cùng Cotton.

“Anh định cho em mây đồng?” Dwight hỏi.

“Ba nhé.”

“Năm đồng mới được.”

“Đồng ý.”

Sau đó Dwight chạy đi lấy thêm bánh sô cô la hạnh nhân, còn Cotton giơ chiếc xương ra trước mặt tôi. Mỗi đứa chúng tôi nắm một đầu xương và nhắm chặt mắt. Tôi thầm ước rồi kéo thật mạnh.

Tách!

Chiếc xương gãy làm đôiz và bạn biết sao không? Tôi đã bẻ được phần to hơn. Nếu bạn bẻ được phần to, thì điều ước của bạn sẽ thành hiện thực!

“Khỉ thật!” Cotton hậm hực ném mẩu xương của nó lên bàn.

Trước khi tôi kịp cảm ơn Howard vì đã giúp mình có được chiếc xương, thì bác trai đã nói tạm biệt, và cả nhà họ đã trèo lên xe tải của Burl.

Đáng ra tôi phải phụ bác Bertha và Jackie dọn dẹp và rửa bát đĩa, nhưng tôi nán lại ngoài sân, choàng tay ôm Xương Chạc và nhìn theo chiếc xe tải của Burl chở những người nhà Odom tốt bụng tiến về phía đường cái. Khi Burl chuẩn bị rẽ, tôi hét lớn, “Cảm ơn nhé!”. Tôi đã nghĩ chắc Howard không nghe thấy câu cảm ơn đó, nhưng sau đó, trước khi chiếc xe đi khuất khỏi tầm nhìn, tôi đã thấy nó giơ ngón cái đáp lại.