← Quay lại trang sách

Chương 21

Vài ngày sau đó, Jackie đi khắp Colby như thể bả đã sống ở đây cả đời rồi ấy. Bả kể cho chú đưa thư về đội bóng bầu dục ở trường trung học, và đem món gà chiên trong tủ lạnh đến câu lạc bộ đan len của bác Bertha. Bả còn mở một quầy bán rau ở cuối đường và trò chuyện với tất cả những người đến mua đậu và bí. Bả kể cho họ về Raleigh, về công việc bồi bàn và chiếc bằng lái xe mới đậu. Và trong cửa hàng đồ cũ ở Fairview, tôi thấy bả cười đùa với người chủ cửa hàng về chiếc mũ to đùng, xấu xí người ta vừa mang đến. Tôi cảm giác như vừa mới gặp Jackie lần đầu vậy. Có lẽ đây chính là con người mới của Jackie. Sao trước đây tôi chưa từng nhận ra mọi người đều yêu quý Jackie nhỉ? Ngay cả tụi mèo của bác Bertha cũng thích bả kinh khủng, lúc nào tụi nó cũng dụi đầu vào chân Jackie và kêu gừ gừ trong lòng bả.

Ngay cả mấy đứa con trai nhà Odom khi đứng trước mặt Jackie cũng đều đỏ mặt, líu lưỡi, và ganh tị, tranh giành nhau để được mở cửa xe hơi cho bả, hoặc để được mang nước chanh đá mời bả mỗi khi chúng tôi qua đó chơi.

“Tớ thật sự ngạc nhiên khi cậu biết lắp động cơ đấy,” bả nói với Burl ngay hôm đầu tiên hai người gặp mặt. Và sau đó, bả liến ra xem một bộ chế hòa khí hay một loại động cơ nào đó, và tỏ vẻ quan tâm như thể đó là thứ thú vị nhất bả từng thấy trên đời. Thi thoảng Jackie lại hất tóc ra sau vai, và mỗi lần như thế tôi đều cảm tưởng Burl sắp tan chảy thành vũng bùn dưới chân bả đến nơi ấy.

Mẹ Howard mang bánh vòng phủ đường bột ra ngoài hiên, và chúng tôi cùng quây quần lại để nghe Jackie kể chuyện Tiệm bánh Waffle.

“Và có một lần,” bả nói, “có một bà già được tài xế riêng chở đến cửa hàng bằng xe limo.” Jackie phủi đường bột trên đùi. “Mọi người có tưởng tượng được cảm giác có tài xế riêng chở đi ăn bánh waffle bằng xe limo không?”

Tất cả mọi người đều công nhận rằng điều đó thật quá sức tưởng tượng.

“Nhưng bà già ấy boa cho cháu những hai mươi đô cho một chiếc bánh waffle giá bốn đô, nên cháu chẳng còn gì để phàn nàn nữa,” Jackie nói.

Howard và Dwight trố mắt thán phục, “Woa!”

Jackie kể rằng bả và một chị phục vụ khác gọi tiệm bánh đó là Tiệm bánh Tồi tệ, và cả lũ con trai rú lên cười, cứ như thể đó là điều buồn cười nhất họ từng được nghe trong đời vậy.

Sau đó bả kể về Raleigh. Bả nói rằng Raleigh thật rộng lớn, và có cực nhiều siêu thị, thẩm mỹ viện, và ở đó có cả một sân gôn mini trong nhà nữa.

“Nếu có dịp mọi người hãy đến chơi nhé,” bả nói. “Cháu vừa thi được bằng lái rồi, và khi mọi người đến cháu có thể mượn xe của Carol Lee.”

Mọi người đều gật đầu cười toe toét và nói rất muốn đến Raleigh chơi. Tôi thấy ghen tị và trở nên lúng túng đến nỗi chẳng biết nói gì.

Chiều hôm đó, tôi và Howard dẫn Jackie và Xương Chạc xuống sông chơi, và bả cởi ngay giầy ra, rồi chẳng hề chần chừ lội xuống dòng nước mát lạnh. Tiếng cười giòn giã của Jackie vang vọng giữa những tán cây. Bà trả lời tất cả những câu hỏi hiếu kì của Howard mà chẳng hề đảo mắt, và đối xử với nó như thể ngày nào bả cũng đi chơi với mấy đứa cà nhắc như nó ấy.

“Chị thấy thế nào khi vào thăm bố trong tù ạ?” Howard tò mò.

Tôi chỉ muốn đâm ngay đầu xuống đất khi nó thốt ra câu hỏi đó, nhưng có vẻ Jackie chẳng hề bận tâm.

“Không ngầu như trên tivi đâu, chị thề,” bả đáp. “Bố và chị chỉ ngồi vào bàn, rồi nói về chuyện trường học và những thứ linh tinh khác. Bố than phiền với chị về mấy món ăn tù dở tệ, và nói rằng việc đầu tiên bố muốn làm sau khi được thả là đi ăn mười bốn cái bánh hăm-bơ-gơ liền.”

Tôi muốn hỏi liệu bố và Jackie có nói chuyện về tôi không, nhưng tôi sợ bả sẽ nói không, và nếu thế thật thì tôi sẽ trở thành đứa nhóc đáng thương trước mặt Howard mất.

Tôi định nhắc nhở Howard rằng bố tôi đang ở trại cải tạo chứ không phải nhà tù, nhưng nó và Jackie đã chuyển chủ đề sang trò Thám tử Kinh thánh ở trường Chúa Nhật.

“Chị đoán là Charlie chơi trò đó dở lắm,” bả huých tay tôi. “Ở nhà chị, mọi người chẳng đọc Kinh thánh mấy, Charlie nhỉ?” Jackie lại huých tay tôi lần nữa.

Đêm đó, mẹ Howard mời tôi và Jackie ở lại cùng ăn tôi. Burl và Lenny đem hai chiếc ghế xếp kim loại từ ngoài sân vào cho chúng tôi, và hai người đó suýt chút nữa đánh nhau chỉ vì tranh giành chỗ ngồi cạnh Jackie. Bả giúp bác gái bày biện đĩa thịt heo, bát xà lách trộn và đậu hầm lên bàn ăn, và sau đó bả chẳng hế chớp mắt ngạc nhiên khi thấy mọi người cầm tay cầu nguyện. Dwight đã nói cảm tạ Chúa vì đã ban cho nó món đậu hầm và những người bạn mới.

Tôi thấy mình hệt như người vô hình khi mọi người không ngừng huyên náo bên chiếc bàn ăn đó. Jackie kể chuyện từng tham gia đội diễu hành hồi lớp mười, và trong ngày Chiến sĩ Trận vong năm đó, đội của bả đã phải diễu hành trong màn mưa tầm tã.

“Hôm đó đúng là đen hơn mực!” bả nói, và mọi người phá lên cười. Sau đó Jackie hỏi bác trai về công việc lái xe chở gỗ của bác ấy. Khi bác ấy kể về công việc lái xe từ Colby đến Charlotte, tới Greenville và những địa điểm khác nằm giữa ba thành phố đó, Jackie liền trầm trồ, “Đi nhiều nơi như vậy chắc là vui lắm ạ.” Sau đó Jackie kể cho bác trai về chị bạn Loretta làm việc ca đêm ở bãi đỗ xe tải trên đoạn đường giao lộ giữa hai bang. Bả nói, ôi chà chà, chị bạn Loretta đó đã được nghe biết bao câu chuyện kinh điển về các bác tài xế luôn ấy.

Bác trai hơi đỏ mặt sau khi nghe câu đó, và bác gái chen ngang giữa câu chuyện để khoe Howard là quán quân trò Thám từ Kinh thánh ở nhà thờ.

“Thật ạ?” Jackie nói. “Sao em ấy chẳng kể với cháu chuyện đó nhỉ?” và thế là đến lượt Howard đỏ mặt.

Xương Chạc nằm trên sàn nhà ngay cạnh Cotton, vì nó biết Cotton sẽ làm rớt đổ ăn xuống đấy. Và nó chẳng phải chờ đợi lâu, bây giờ nó đang nhai ngấu nghiến mấy miếng thịt heo và ít vụn bánh mì ngô rồi. Jackie liền mắng nó, “Xương Chạc! Dừng lại ngay!”.

Nhưng bác gái chỉ cười, “Không sao mà. Chà, nó đang giúp bác dọn sạch sàn nhà đấy chứ.”

Jackie bật cười giòn giã, và trong khoảnh khắc đó, tôi muốn mình được trở thành bả. Tôi muốn mình có thể dễ dàng khiến mọi người yêu quý như bả. Tôi muốn được nhìn mọi thứ bằng con mắt tích cực như bả. Tôi muốn cả mái tóc đen óng mượt cùng lọn tóc xanh dương đó. Nhưng dù tôi khao khát đến mấy, thì tôi vẫn chỉ là Charlie thôi.