← Quay lại trang sách

Chương 5 Thành hôn

Sau cùng, Vân Sinh vẫn thành hôn.

Vân Sinh đang ngồi trong phòng đọc《Pháp Kinh》, nghe thấy bèn bỏ sách trong tay xuống, khẽ thở dài một tiếng, vẫy tay với y: "Lại đây, em định gào cho người trong phủ tới đây hết à?"

Vân Sinh thong thả đẩy tay của y ra: "Dịch Chi, em không hiểu. Dù sao đó cũng là Thái thú..."

Vân Sinh hơi cau mày, chớp mắt lại đột nhiên mỉm cười: "Cớ gì anh phải từ chối?"

Kiều Dịch Chi ngẩn người.

Chậu than trong phòng cháy đỏ phát ra tiếng lép bép tí tách, vang đến chói tai.

Vân Sinh thản nhiên rời mắt, lại qua rất lâu mới nhàn nhạt nhả ra bốn chữ: "Trái với luân thường."

Vân Sinh chầm chậm lại kiên quyết mà rút tay ra: "Kiều Dịch Chi, em đừng ngu ngốc vậy nữa."

Vân Sinh lộ vẻ trào phúng, mỉm cười: "Nói cho em biết, để em tiện đường phá hỏng ư? Là em đã dạy anh, anh thích thứ gì, không thể để lộ ra mặt."

Vân Sinh khom người vỗ lên vai y, nụ cười lạnh nhạt: "Yên tâm đi, anh không lấy cô ấy." Nhân lúc Kiều Dịch Chi còn đang ngây ngẩn, bèn bổ sung thêm, "Anh sẽ vào ở rể nhà Thái thú."

Hắn đứng dậy, tinh thần sáng láng cười ra tiếng: "Dịch Chi, trước Thanh minh anh sẽ rời đi, năm nay không thể cùng em ra ngoài đạp thanh chơi cầu mây nữa rồi."

Mồng năm tháng ba, kiệu lớn màu đỏ rước Vân Sinh rời khỏi phủ họ Kiều. Lần đi này, chẳng bao giờ trở lại nữa.