HOA HỒNG ĐÀO
HOA HỒNG ĐÀO
ăm nay thời tiết bất thường; vài hôm lạnh quay lạnh quắt lại chuyển sang nóng đến chảy cả mồ hôi làm cây đào trước nhà cũng trở chứng ngang nhiên nở hoa ngay hôm Giáng Sinh. Từng cánh hoa màu hồng đỏ mỏng manh và nhỏ li ti thay phiên nở xòe trên những thân cằn cỗi trụi lá gây cho Tạo một cảm giác bất an. Có một cái gì vướng bận trong tâm tư mà chàng chẳng thể tìm ra nguyên do nhất là lúc Vương tới, tay níu cành đào đôi mắt nhìn chàng đam mê không chớp.
-Chụp cho em tấm này đi anh.
Tạo miễn cưỡng mang máy ảnh ra bấm theo từng động tác của cô bạn gái mà trong lòng chẳng mấy được vui.
-Anh nghĩ hình đẹp không?
Tạo giật mình:
-Ờ, đẹp chứ. Hoa đào là số một rồi.
Vương phụng phịu:
-Em muốn nói hình em kìa.
-Cũng hay hay nhưng nếu em mặc áo màu xanh lá cây thì cành đào kia sẽ không mấy trơ trọi buồn tẻ.
Vương khó chịu:
-Em tưởng anh chụp vì em chứ đâu phải vì nó?
-Dĩ nhiên, nhưng cảnh vật và con người phải hòa hợp cả với màu sắc thì mới tuyệt mỹ.
Vương nghiêm giọng:
-Anh không đùa đấy chứ! Chẳng lẽ em chỉ là chiếc lá bên cánh hoa?
Tạo giật mình. Có lẽ Vương nói đúng vì nhìn hoa lòng chàng còn chút vương vấn xuyến xao chứ nhìn nàng, Tạo đã không hề một thoáng rung động.
Sau vài ngày ấm áp nắng hồng rực rỡ, gió từ phương Bắc bắt đầu thổi về và hơi lạnh ồ ạt xâm chiếm. Cây đào bị thời tiết làm bầm dập oằn người run rẩy; những cánh hoa nở chậm quyện trong suơng đêm sáng ra đông cứng như bọc đá. Hết rồi, dù tuần sau thời tiết có thay đổi, cây đào cũng chẳng thể ươm bông vì mỗi năm chỉ nở có một lần. Và đúng như vậy, sau hơn một tháng có mưa, có nắng và có sương mù giăng kín mỗi lúc chiều về, cây đào vẫn đứng trơ vơ buồn bã. Thấy Tạo trầm ngâm nhiều lần bên cửa sổ nhìn ra khoảng sân trước với những tiếng thở dài, Vương gợi ý:
-Tết mà thiếu đào uổng quá anh nhỉ. Hay anh chặt hai nhánh em đi mua hoa giả về làm thành một cành mai và một cành đào nhé!
Đàn bà thật thực tế và đôi khi đi đến sự lẩm cẩm. Cây đào 3 năm nay chỉ có mỗi hai nhánh bự, chặt hết 2 thì còn lại gì? Tuy nhiên hôm sau chàng vẫn cầm dao ra vườn trước đứng ngắm nghía chọn lựa mãi mới quyết định cắt một cành rất nhỏ chỉ cắm vừa trên chiếc lọ sành cao cổ mà dịp tình cờ vào khu antique mua được. Chiếc bình cổ không dưới 100 năm; nếu miệng bình không có vết nứt nhỏ thì có lẽ cả đời Tạo cũng chẳng thể rờ được chứ đừng nói gì đến chuyện làm sở hữu chủ. Tuy mất hai tuần lương nhưng Tạo chẳng hề tiếc chỉ vì chiếc bình có vẽ một người con gái dáng dấp liêu trai và đôi mắt mơ buồn đã chiếm mất hồn chàng từ dạo ấy. Vương có vẻ không bằng lòng khi cành đào được Tạo cẩn thận đốt gốc và cắm vào chiếc lọ cổ.
-Em thấy nó quê mùa cũ kỹ dơ bẩn thế nào khi để trong căn phòng đang trang trí một cách rất tân kỳ.
Thấy Tạo không trả lời, Vương bồi thêm.
-Anh xem cái miệng bình nứt rồi không chừng nước chảy ra đầy bàn.
Tạo chỉ cho nước ở khoảng lưng lửng. Vương càng chướng mắt:
-Như một bình hoa bỏ xó lâu ngày không xài, vứt đi là hay nhất.
Không để ý những lời Vương nói, chàng vẫn say sưa mắt không rời bình hoa. Chiếc bình vàng lợt, người con gái có nước da màu hồng đào, mái tóc đen hung cùng màu với cành đào, tự dưng có một cái gì liên quan mật thiết làm Tạo thoáng rùng mình. Khói thuốc quyện lấy mặt khiến mắt chàng cay cay, tiếng Vương thoang thoảng:
-Đêm nay giao thừa em ở lại với anh hái lộc nhé!
-Anh có hẹn với người bạn.
-Cho em đi với rồi khi về mình ghé ngang chùa xin xâm nghe anh. Em sẽ mặc áo dài vàng, màu hoàng hậu mà anh vẫn thường ưa thích.
Tạo quay lại nhìn mái tóc nằm ngang trên gáy Vương:
-Nếu đừng bướng cãi anh thì giờ này tóc em đã dài đến lưng.
-Đừng chọc giận thì em đâu cắt.
-Đâu phải mỗi lần giận hờn em mang nó ra đày đọa.
-Em hứa...
Tạo cắt lời:
-Đừng hứa, hãy làm những gì em thích. Con chim cũng còn có tự do của nó.
Vương đưa móng tay lên miệng bắt đầu cắn:
-Có nghĩa là anh không muốn tối nay có em?
Tạo nhìn nàng thoáng chút động lòng:
-Em nên về cúng giao thừa với gia đình.
-Hay anh cùng về với em, ba mẹ sẽ vui lắm?
Tạo không cảm thấy xấu hổ khi nhắc lại câu nói dối:
-Vương à! Anh đã nói có hẹn với bạn rồi mà.
Mặt nàng tối xầm:
-Mong rằng không phải bạn gái.
-Chắc chắn như thế.
Bàn tay Vương buông sõng và bất ngờ nàng nắm lấy tay Tạo:
-Tay anh trơ như gỗ và lạnh như đá, trái tim cũng giống thế sao anh?
-Chưa đến lúc thôi.
Giọng nàng thật nhỏ và đôi mắt long lanh ướt:
-Có phải em không xứng đáng?
-Đừng nói trong lúc này. Em về đi kẻo khuya rồi, đừng để qua giờ giao thừa không ai mở cửa cho vào đâu.
Vương đứng tần ngần rồi bỗng kéo tay Tạo vòng qua sau lưng mình thành vòng ôm:
-Em yêu anh.
Tạo gỡ bàn tay nàng đang run rẩy:
-Anh biết.
-Cho em một chỗ đứng trong tim anh.
-Đừng để anh phải thất vọng. Em phải chứng tỏ mình có cái kiêu kỳ của người con gái chứ!
Giọng Vương như nghẹn lại:
-Em không thể chờ đợi lâu hơn được nữa.
Tạo đưa nàng ra tận xe:
-Về đi kẻo lạnh, đêm nay sương mù nhiều quá.
Vương vẫn đứng ở khoảng giữa cánh cửa xe níu kéo:
-Em yêu anh.
-Nghe rồi.
-Em cần anh, nói yêu em đi anh.
Không thể chịu đựng được nữa Tạo hét lớn:
-Không, không bao giờ.
Âm thanh bị ngắt quãng vì tiếng xe đã rú lên trong khi chân ga Vương không chịu thả. Tạo hốt hoảng:
-Coi chừng tốn mấy trăm bạc cho hộp số đó.
Mặt Vương nhợt nhạt, nàng đạp chân thắng và sang số vội vàng. Chiếc xe giựt ngược rồi vút nhanh trong tiếng động cơ gào thét. Tạo nhìn theo thoáng chút hối hận nhưng lại bào chữa liền. Dù gì cũng phải nói một lần, chắc chắn nàng sẽ đau sẽ hận nhưng thà thế còn hơn cứ để ôm sự hy vọng mong manh; nó sẽ làm con người nàng hèn và uổng cuộc đời đi.
Ánh đèn xe nhỏ dần rồi mất hút thế mà Tạo vẫn còn đứng thẫn thờ trước cổng. Đêm 30 không trăng không sao, tiết trời lành lạnh, ngọn đèn đường lờ mờ đủ soi rõ cây đào đứng trơ trọi như một oan hồn người chết, nhánh cụt cắt hồi chiều bị khoét sâu trông giống như người mất một cánh tay; bất giác Tạo rùng mình và bước vội vào nhà. Chiếc bình hoa vẫn nằm đơn độc trên bàn kính; Tạo cởi giầy rồi nằm dài trên ghế nhìn chiếc bình chăm chú, từng cụm khói thuốc cuộn tròn bọc quanh cành đào, thật tuyệt vời với khung cảnh yên tĩnh như thế này. Người con gái như tiếp nhận được hơi thở của chàng qua khói thuốc khẽ trở mình và đôi mắt long lanh cười. Tạo chồm người nhìn sát vào như không tin ở mắt mình; bàn tay run rẩy rờ từng suối tóc, vành môi và đôi ngực trần thấp thoáng sau làn tóc nhưng tất cả lạnh băng và phẳng lỳ. Buồn cười cho trí óc mình nhưng chàng vẫn gửi môi hôn qua hai ngón tay tặng người đẹp không biết nói. Thật ngu xuẩn và mộng mị như trong những chuyện liêu trai chí dị hoang đường. Tạo nằm quay trở lại và ôm cứng chiếc gối trên ngực mong thả hồn theo nụ cười về một phương trời khác nơi đó có nàng, người con gái trong chiếc bình cổ...
-Cụ ơi vô giường ngủ đi, nằm ngoài lạnh chết được.
Tạo giật mình vì giọng nói trong trẻo theo hơi thở ấm phà vào gáy hòa lẫn tiếng cười khúc khích của người con gái, đồng thời một sợi tóc ngắn như râu dế được đưa sâu vào trong lỗ tai chàng ngoáy nhẹ. Nhột chết người nhưng thay vì phải vò tai cho đã ngứa, Tạo nằm im để rình chụp cánh tay kẻ nghịch ngợm. Có tiếng kêu thảng thốt và Tạo đã nắm được bàn tay mềm, mát lạnh; chàng mở bừng mắt ra quay nghiêng người lại. Ồ! Quen quá hình như...
-Bỏ ra chứ cầm hoài vầy sao?
Tạo ngượng ngập rút tay về mang theo sự tiếc nuối.
-Còn không ngồi dậy nữa. Tiếp khách gì bê bối quá chừng.
Như cậu bé con, Tạo ngoan ngoãn ngồi dậy xỏ chân vào giầy, đôi chân to phình thêm ra dưới đôi mắt tinh nghịch của người con gái. Tạo bỗng trở nên lúng túng:
-Sao cô vào đây được, cửa khóa kỹ mà?
-Gọi bằng cô là em về ngay.
Mặt Tạo đỏ rần:
-Anh...
-Anh Tạo, gọi em bằng bé con.
Con bé có dáng dấp hiền lành nhu mì nhưng nói cứ như ra lệnh. Tạo vỗ trán ra chiều suy nghĩ:
-Anh nhớ quen quen, hình như...
-Bé con, em nhắc lại lần nữa.
Bị chặn họng hoài ức quá Tạo nói bừa:
-Nhưng mà lớn quá sao kêu bé con được.
Con bé cười ngặt nghẽo:
-Em không đùa và cũng cấm không được gọi bé "nhớn."
Thấy khách tỏ vẻ thân thiện cởi mở Tạo cũng vui lây nên cố gắng dành lấy vai chủ động.
-Uống nước nhé!.
-Anh cho em trà, cà phê, hay rượu?
-Gì cũng có.
-Ngày tết uống thứ đó thường đi.
-Có cả bánh mứt nữa mà.
-Không.
-Thì uống đá lạnh vậy.
-Cho em ly bông cúc.
Tạo cười lớn.
-Tưởng gì, thì ra bé con muốn trong giọng để hát mừng tuổi anh?
Con bé quay nghiêng xòe bàn tay trắng hồng:
-Anh lì xì em trước.
-Ơ... hơ...
Nói được có thế vì Tạo đã đờ người. Bao bản lĩnh cao cường biến đâu hết, giờ mà móc tiền ra quả là dại nhưng nếu không, biết đâu con bé lại chẳng giận dỗi ra về. Tạo dò dẫm:
-Cho khất đến mai sáng được không?
-Để đi ngân hàng?
-Đâu đến nỗi tệ vậy.
-Hay chôn cất tùm lum không nhớ dấu vết?
-Càng không đúng.
Con bé chợt nghiêm giọng:
-Thế thì vì sao nói đại đi.
-Vì sợ lì xì xong bé con sẽ đòi về.
Con bé buông tiếng cười dòn trong trẻo như pha lê:
-Không ngờ anh tôi cũng lãng mạn gớm đấy.
-Lãng mạn nhưng không ngu xuẩn.
-Nghĩa là sao?
-Không bao giờ bỏ lỡ cơ hội vì dịp may chỉ đến có một lần.
-Thí dụ?
-Như buổi gặp gỡ hôm nay...
-Làm anh vui chứ?
-Dĩ nhiên, vui và sung sướng muốn chết.
-Anh có lối tán gái cù lần bỏ xừ.
Tạo ngẩn người, giọng nhỏ lại:
-Mới tập sự lần đầu, hy vọng lần sau sẽ nhuyễn và ngọt ngào hơn.
Con bé nhìn Tạo bằng đôi mắt trách móc:
-Lần sau anh định tán ai nữa vậy?
Cái thằng khờ khạo cóc cắn, coi chừng nàng giận là mày tiêu, Tạo ấp úng:
-Anh muốn nói lần sau sẽ tiếp chuyện với bé con ngọt ngào và dễ thương hơn.
Con bé liếc xéo chàng bằng đôi mắt thật bén:
-Xạo quá đi thôi.
-Anh nói thật.
-Ai cho gặp nữa mà ham.
-Anh tìm đến tận nhà.
-Em khóa cửa.
-Anh làm cây si trước cổng.
-Không ai tưới nước cây sẽ chết.
-Kệ nó miễn là nhìn được bé con mỗi ngày.
Con bé giao hẹn:
-Nói phải giữ lời.
Tạo cũng mạnh bạo hơn:
-Còn nữa, anh thề chỉ yêu mình bé con.
Mặt con bé đỏ hồng:
-Vớ vẩn quá tán với tỉnh nghe nhàm. Anh không biết gốc gác của em mà chưa gì đã vội yêu vội thề thốt.
Tạo đâm ra lẩm cẩm với triết lý vụn vặt:
-Nếu biết rồi mới yêu thì đâu gọi là tình yêu.
-Lỡ em đã có chồng?
-Anh không tin vì nếu có "hắn" em đâu dám tới đây đêm hôm khuya khoắt thế này.
-Em bị anh ấy đuổi đi.
Tạo cười cười:
-Đừng đùa những cú đau tim như vậy.
-Tình cảm không có đùa, em nói thật.
Tạo hơi biến sắc khi hình dung con chim xinh đẹp vừa bay khỏi lồng, nửa muốn chụp giữ lấy nhưng lại sợ chim sẽ buồn rũ trong chiếc lồng son tù đày, nửa lại muốn nhìn nó tự do bay về nơi rừng thắm nhưng nỗi mất mát làm lòng Tạo quặn đau. Nàng đến rồi đi như cơn gió thoảng, như một khách lạ đứng chờ tạnh mưa, như một lữ hành nghỉ chân dưới bóng mát của một sa mạc bỏng cháy mà không hề biết rằng cơn mưa đã muốn cầm buộc gót chân nàng nên không muốn tạnh; sa mạc vẫn nóng bừng để nàng nản chí trên bước đường dài. Tạo muốn lải nhải những câu buồn bã đang xâm chiếm lấy hồn để cầm giữ nàng nhưng con bé đã cắt mất dòng tư tưởng:
-Nhìn anh có vẻ buồn?
Buồn chết đi được chứ có vẻ gì. Không thấy Tạo trả lời, con bé xốn xang:
-Giận sao không nói?
Tạo quay nghiêng tránh đôi mắt đẹp của nàng.
-Em làm anh tuyệt vọng?
-Đừng nhắc lại nữa bé con, anh đang buồn vì em đã thuộc về người ta.
-Rồi anh chịu thua?
-Chưa bao giờ anh chịu khuất phục nhưng lại không thích giành giựt.
-Ai bảo anh giành giựt?
-Nghĩa là sao?
-Em đùa thôi.
Tạo lại ngẩn người. Con bé thật quái ác dám dẫm lên cả tim của mình.
-Em đùa với bao nhiêu đứa rồi?
Con bé chưa buông tha:
-Không nhớ hết.
-Có đứa nào dễ tin như anh?
Con bé liếc thấy bộ mặt nhăn nhó của Tạo nên cười cầu hòa:
-Ghen hay tức nói đi?
-Có gì đâu mà ghen.
-Với chồng của em.
-Lại đùa nữa.
-Ai kêu anh dễ giận hờn.
-Con người có tính ngay thẳng nên dễ tức giận.
-Biện minh.
Tạo nhìn thẳng vào đôi mắt nửa buồn nửa tinh nghịch của con bé.
-Cho anh biết tên.
-Tí em nói.
-Cho anh chỗ đứng trong tim em.
Con bé cười trêu ghẹo:
-Cái gì? Con vẹt lập lại lời của chị Vương đấy à!
Tạo giật mình:
-Bé con biết cô ấy sao?
-Còn biết Vương ghét em nữa kìa.
Tạo ngạc nhiên quá đỗi:
-Thật lạ lùng. Em là ai và đến đây với mục đích gì?
-Chẳng có mục đích gì cả, chỉ biết rằng chúng mình vừa có duyên lại vừa có nợ nên em đến để tìm duyên và trả nợ luôn thể.
Tạo ôm lấy ngực đùa:
-Khoan nói tiếp để anh giữ chặt không thôi khoái quá nó nhảy ra ngoài bây giờ.
Con bé cười sung sướng:
-Anh tán cừ ghê vậy mà lúc nãy em lại chê.
-Bé con, mình yêu nhau suốt đời nhé!
-Dạ.
Tiếng dạ tuy nhỏ nhưng rất rõ ràng mạch lạc, Tạo vẫn không tin ở tai mình nên hỏi lại:
-Mình sống với nhau suốt đời nhé!
-Anh tham lam quá trời.
-Khi yêu ai cũng tham như anh cả.
Hai người ngồi cách nhau ở chiếc bàn kính nơi có chiếc bình cổ, cành đào nằm nghiêng nghiêng trông khá hay. Tự dưng Tạo thấy gai lạnh; bức hình người con gái biến đâu mất chỉ còn mỗi nền màu vàng nhạt.
-Tạo ơi, 12 giờ chưa anh?
Tạo nhìn đồng hồ đeo ở cổ tay trái:
-Còn 2 phút nữa.
-Đúng 12 giờ mình ra ngoài hái lộc. Anh nhớ phải nhắm mắt và hái thật mau bất cứ lá hoa gì cũng được rồi đi trở vào nhà, khi qua ngưỡng cửa mới được mở mắt ra.
Tạo vui với trò chơi mới nên để quên nghi ngờ.
-Còn nửa phút nữa.
-Mau lên, đưa em ra cửa.
Tạo nắm tay nàng dẫn ra ngoài, bàn tay vẫn lạnh như đồng.
-Bé con mặc thêm áo ấm nhé!
-Chưa cần.
-Nghĩa là đang cần người ôm?
-Anh khôn thấy mồ.
Con bé cười hất tay Tạo ra và dò dẫm đi trong bóng tối.
-Nhớ nhắm mắt lại tới giờ rồi đó.
Tạo hấp tấp men theo bậc tam cấp bước xuống sân lần mò về phía cây đào, chàng bịn rịn rờ từng cành xác xơ khô và lạnh cứng. Ước gì được cành hoa tặng bé con bởi da nàng trắng hồng như cánh hoa đào. Tạo bỗng rùng mình khi liên tưởng đến cành đào và người con gái, trong bóng tối mắt chàng nhắm nghiền nên trí tưởng tượng càng đi nhanh. Thôi đúng rồi - con bé - đôi mắt đó, mái tóc và thân hình không sao lầm lẫn được. Hèn gì vừa gặp chàng cứ ngờ ngợ như đã gặp nhiều lần. Tạo hấp tấp vơ vội nắm lá lòa xòa trên lối đi khi trở lại bậc tam cấp.
-Bé con, em vô nhà chưa?
Tạo đẩy cửa và mở mắt ra cùng lúc với cành hoa đào nơi tay con bé choán ngay lối. Nhánh đào đầy những hoa màu hồng đỏ nở rực rỡ, chập chờn. Như sống trong mộng, Tạo lại quên hết những điều vừa thoáng nghĩ, chàng vui vẻ:
-Không thể tưởng tượng nổi, em tìm ở đâu vậy?
-Thế mới hay chứ, anh hái được gì?
Tạo ấp úng phịa đại:
-Lá trường sanh bất tử.
Con bé bật cười với nhũng lá "red top" ngắn ngủn.
-Vậy chúng mình sẽ sống lâu và mãi hạnh phúc vì nhánh đào tượng trưng cho sự hạnh phúc.
Tạo giữ tay con bé ủ trong tay mình:
-Bây giờ nói tên được chưa?
-Hồng Đào.
-Hồng Đào, cái tên nghe dễ thương và ngọt ngào như người.
Cả hai thoáng im lặng. Tạo gọi đột ngột:
-Bé con.
Con bé khẽ chớp mắt,
-Gì anh?
-Anh đổi đào hạnh phúc bằng đào hội ngộ nhé.
Bàn tay con bé khẽ run lên.
-Dạ, nhưng này mùng một tết rồi đó, anh lì xì cho em đi.
-Hôn nhé!
-Anh tham lam.
-Tiền?
-Không.
-Quạt cho em ngủ?
Con bé cười đưa chiếc răng khểnh:
-Quạt cho chết cóng.
-Vậy em muốn gì?
-Mãi yêu em.
Tạo xiết tay nàng:
-Suốt đời.
Con bé cười với đôi mắt buồn pha lẫn tiếng thở dài:
-Em về thôi, khuya rồi.
Giọng Tạo gần như hoảng hốt:
-Sao lại về giờ này, hay mình ra ngoài kiếm cái gì ăn?
-Đêm giao thừa quán nào mở cửa?
-Hay em ở lại anh trổ tài đầu bếp?
Con bé lưỡng lự:
-Thôi để hôm khác.
-Mai nhé!
Và Tạo không bỏ lỡ cơ hội:
-Sáng mai mấy giờ?
-Khoảng 10 giờ.
-Em lại đây nghe.
Con bé giận hờn:
-Anh cứ vậy hoài.
-Thôi thì anh đến tìm em. Số mấy đường nào?
Con bé lại cười dòn:
-Anh lại Belling Grath Garden em chờ anh ở cổng trước.
Belling Grath Garden? Một vườn hoa khổng lồ làm gì có vườn ở đó? Biết là con bé đùa, Tạo năn nỉ:
-Cho anh biết nhà đi.
-Nhà em ở đó.
Tạo vòng cánh tay còn lại qua lưng con bé.
-Em cứ thích đùa dai?
Rồi chàng cúi thấp đầu:
-Anh hôn em lì xì chịu không?
-Không.
Con bé mắc cở vuột khỏi tay Tạo chạy thoát ra ngoài; chiếc áo đầm trắng ngà bằng veil mỏng tung tay theo bước chân. Chàng luống cuống đuổi theo và vấp ngã ngay ở bậc tam cấp.
Cái ngã đau điếng làm Tạo tỉnh hẳn nhưng vẫn không nghĩ mình đã trải qua một giấc mơ. Mùi hương con gái như vẫn còn quyện quanh đây, nhất là trên chiếc bình cổ cành đào chi chít những hoa, hoa nở từ thân lên đến cành và Hồng Đào vẫn nằm nghiêng xỏa tóc với đôi mắt buồn vời vợi. Tạo định tâm mấy lượt nhưng rồi vẫn đi trở về mộng, chẳng biết mộng sẽ là thực hay mộng sẽ giết phần đời còn lại của kẻ tình si.
LÊ THAO CHUYÊN
Nguồn: Tác giả VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: CtLy đưa lên
vào ngày: 17 tháng 11 năm 2015