← Quay lại trang sách

DƯỚI VÒM LÁ XANH

DƯỚI VÒM LÁ XANH

gôi trường không biết bỏ hoang tự thuở nào, màu ngói nâu phủ đầy rong rêu đất cát nằm chìm khuất trong đám cổ thụ trơ rụng hết lá. Từng nhánh cây khô cằn khúc khuỷu trông không khác gì những cánh tay gân guốc của phù thủy chĩa những móng sắc nhọn như cố bấu chụp lấy không gian kéo trì xuống để cùng hòa tan trong màu xám của đất trời.

Cả khu rừng và ngôi trường cổ như bị nhận chìm trong không khí ảm đạm, u uất. Nền trời không một gợn mây xanh, duy một màu xám trắng lạnh ngắt giăng khắp tận chân trời, gói tròn muôn vật cỏ cây trong nỗi chết. Dưới nền đất khô cứng, từng lớp lá xếp lớp bên nhau theo bao năm tháng, mưa gió, đã biến thành đen xậm và mục nát nằm an phận trong kiếp phân bón như nhắc nhở số kiếp không đường đào thoát.

Rừng không có sự sống; gió cũng không đến vờn trên những nhánh khô dù tạo sự run rẩy dãy chết. Sự sống như bị bóp lại, bóp theo cơn gió cuối cùng của mùa thu qua đã lâu để đón nhận thêm 3 tháng của mùa đông phũ phàng rét mướt. Lòng tôi biến đổi theo từng mùa, theo ngôi trường cổ hoang vu và theo khu rừng xào xạc tiếng lá than khóc. Tiếng xào xạc của lá gợi nhớ... Lá mùa thu... Lá vàng rơi rụng... Đã mấy mùa thu trôi qua... Tôi ôm mặt với dòng nước mắt mặn đắng thấm bờ môi.

Khu rừng trước mặt là một địa ngục, ở đó có những con quỷ dữ mình mẩy đen trùi trụi lượn qua lượn lại; chiếc đuôi dài và bờ môi đỏ au. Hai màu sắc hãi hùng nhất đã in sâu trong trí tưởng tượng của tôi từng giờ từng phút. Tôi không hiểu cái chết sẽ đến với mình lúc nào? Một buổi sáng tinh mơ? Một buổi trưa nắng gắt hay một buổi chiều với tiếng lá khô xào xạc? Cái chết sẽ đến vào buổi tối chìm trong bóng đen dầy đặc lẫn lộn đôi môi đỏ của quỷ dữ hay sẽ đến vào nửa khuya, khi đồng hồ điểm 12 tiếng. Giờ gọi của tử thần, giờ gọi của bàn tay xương xẩu không da thịt với lưỡi hái chờ chực sẵn. Nhưng dù thế nào, dù có chết vào giờ giấc nào, vào thời khắc nào thì tôi cũng biết một điều rất rõ là sẽ không có tiếng than khóc níu kéo của những người thân. Tôi sẽ ra đi trơ trọi, lặng lẽ và cô độc như đã tự chọn sẵn cho mình một định mệnh.

Bây giờ là mùa đông. Tôi biết, và còn biết rõ hơn nữa là đã cuối đông. Những cơn gió cuối mùa bao giờ cũng hãi hùng kinh khiếp. Cái im ắng của buổi sáng tinh mơ và bầu trời xám ngắt kia báo hiệu một biến chuyển kinh khiếp. Như biển hiền hòa im sóng nhưng trong lòng đại dương đang ngầm sôi sùng sục. Cái lịm chết của cỏ cây như chờ sự nổi loạn và tàn phá của gió.

Gió... Gió... Gió...

Gió cuối đông sẽ vơ vét tất cả những lạnh lẽo còn sót lại, sẽ len lỏi tận cùng ngõ ngách lôi những chiếc lá rách tơi tả vùi dập từ mấy mùa trỗi dậy để cùng chạy lăn lóc trên mặt đường trộn lẫn đất cát. Lá khô mục rữa mà còn không thoát được sự đùa cợt quái ác của gió thì nói gì đến tôi, một sinh vật to lớn đã cùng gió kề cận trong bao năm tháng qua, với những cơ cực rét buốt. Tôi biết thế và biết gió sẽ như ngàn vạn lưỡi dao sắc bén đâm nát trái tim cằn cỗi nhưng tôi vẫn chờ đón và âm thầm chấp nhận. Chấp nhận sự hành hạ chính mình để lương tâm bớt bị dày vò cắn rứt. Lương tâm của một con người có gương mặt quỷ.

Chiếc gương kia, chiếc gương được đặt ngay cuối giường kể từ khi tôi gặp tai nạn. Chiếc gương như một đóng ấn dung mạo mình, như một sự thật bi thảm đi liền với cuộc đời, như một đọa đày ghê gớm nhất trần gian mà những người có vợ đẹp như tôi phải gánh chịu.

Tại sao Trời không cho tôi cụt luôn 2 bàn tay để không còn sờ được những vết sần sùi trên da mặt? Tại sao không cho tôi mù luôn 2 con mắt để thoát được cảnh diện kiến dung nhan của mình? Từ khi bị tai nạn, người tôi càng ngày càng sa sút nhưng mắt như sáng rõ thêm ra. Nó thao láo lộ hẳn trên gương mặt sần sùi kéo chằng bởi những vết thẹo. Còn sự chua xót nào bằng tự mình đốt chín thịt da của mình? Trong một phút bất cẩn khi đang làm việc, cái bình hàn to tướng đeo trước ngực phụt ga và cả một khối lửa khổng lồ theo đó phủ chụp lên thân thể. Tôi được cấp cứu tức thời nên thoát chết nhưng thịt da cũng đã như lột. Nhất là khuôn mặt không một vật gì che chở đã hứng trọn cơn thịnh nộ của thần lửa ngoài trừ đôi mắt. Đôi mắt đã được đeo bằng một loại kiếng đen để bảo vệ khi hàn và viền cao su mềm chung quanh cho những muội sắt khỏi bắn vào. Cũng vì cặp mắt kiếng đó mà sau hơn hai tháng nằm trong bệnh viện, tôi bỗng biến thành loài quỷ với 2 vòng trắng bạch nằm viền quanh mắt. Một loài quỷ có lớp da đỏ au và sần sùi như da cóc. Một loài quỷ mà trong đêm tối vẫn nhìn được dung nhan của nó, vẫn phải chường mặt trơ trẽn giữa muôn triệu người và vẫn phải nhận chịu những ánh mắt sợ hãi lẫn thương hại của nhân loại.

Rúc mình trên căn gác xép tôi thấy đầu óc minh mẫn một cách lạ thường. Có phải những người mù được trời phú cho một thính giác bén nhạy? Và người câm không nói được nên đôi tai bị lãng đi để khỏi nghe những điều chướng cần phải đối đáp? Và tôi? Kẻ xấu xa dung mạo có phải được đền bù bằng đôi mắt và sự suy nghĩ lạ lùng?

Đã bao nhiêu lần tôi tự hỏi lòng như vậy và hỏi trời cao rằng có phải Ngài đã giữ lại cho tôi đôi mắt để nhìn nhận cuộc đời đâu là chân thực, đâu là xảo trá, và khối óc kia đã cho tôi những giải đáp tường tận?

Đúng hay sai? Phải đến một thời gian dài trải qua bao nhiêu đau khổ và nước mắt tôi mới nhận thức được cũng chính là lúc đời tôi đã gắn liền với ngôi trường cổ hoang vu không một cánh chim rừng bén mảng. Tất cả đã bỏ tôi mà đi, xa tít tắp như vợ con tôi và mãi mãi sẽ không bao giờ trở lại...

Đối chiếu khu rừng là một con đường, ngay trước cửa nhà, con đường dài và sâu hun hút thiếu vắng bóng xe qua lại. Con đường chạy dọc hai hàng live oak giao nhau đan thành khung trời mới; khung trời kết toàn bằng lá cây xanh thẫm, chứa chan mật ngọt và tràn đầy sức sống trong suốt 4 mùa. Mùa thu cây không thay lá, vẫn thản nhiên đùa cợt với từng ngọn gió mát theo sóng biển tràn tới. Mùa đông khi vạn vật ngủ yên trong rét mướt, hàng live oak vẫn say sưa cùng gió tạo thành khúc nhạc reo vui, và cành lá non kia nhảy múa không ngừng như nhắc nhở đã có thời gian tình cảm tôi cũng rộn ràng và hạnh phúc như thế. Cuối Đông khi cảnh vật trơ trọi một khung trời chết thì hàng live oak bắt đầu chuyển mình. Có lẽ đây là thời kỳ sống động và sôi bỏng nhất của loài cây xanh muôn thuở. Từng chiếc lá con con nhỏ hơn ngón chân cái không biết tự đổi màu và khô đi từ lúc nào mà khi rơi xuống đất vẫn giữ trọn màu sắc đó cho đến khi mục nát. Cái màu nâu non, màu nâu mượt mà, màu của đồng quê cỏ nội, màu của chân lấm tay bùn, màu của đất trời, màu của khiêm nhường từ tốn trải đều bên mặt phải thì ngược lại, bên cánh lá trái như được giát thêm bạc. Dưới ánh nắng và dưới ngọn gió nhẹ, thật nhẹ, từng chiếc lá là đà lảo đảo bay, màu nâu và bạc quay tròn như con chong chóng. Màu sắc lạ lùng đến nỗi tôi liên tưởng một loài bướm lạ từ trên đỉnh thượng giới đến sớm để du xuân.

Lá rụng nhưng bầu trời đan kết bằng vòm cây vẫn xanh, xanh thẫm và thưa dần. Màu xanh không thay đổi và cũng không điểm bất cứ chiếc lá nâu nào trên đó nhưng lá khô vẫn phủ ngập 2 bên đường đi. Từng lớp, từng lớp xếp lên nhau để rồi cơn gió mạnh bất chợt thổi từ hướng biển. Lớp lá khô chao động và trong thoáng chốc ồ ạt theo chiều gió, lăn lông lốc trên mặt đường khô cứng. Muôn vạn thứ ánh sáng rực rỡ dưới ánh nắng đuổi bắt theo nhau; nó không còn là thứ bướm Tiên có đôi cánh nâu mà là ngàn đôi mắt vương vương buồn với tiếng xào xạc như bước chân gợi nhớ. Bước chân nhẹ nhàng của người con gái... Tim tôi se thắt lại khi chợt hình dung dáng dấp nhỏ bé của vợ tôi. Nàng thường hay mặc chiếc áo màu hạt dẻ bằng lông ngỗng đuổi những con bướm nâu bạc mỗi khi tàn đông. Tiếng chân đuổi thật nhẹ nhưng reo vui, vui như đôi mắt trong sáng hồn nhiên, đôi mắt với lòng trắng xanh biếc không gợn một chút u buồn. Bước chân khuấy động trong tôi nỗi bàng hoàng khi mường tượng tiếng chân quen thuộc đã trở về.

Lãng Du... Lãng Du... Có thật không? Tiếng hỏi dồn dập khiến con tim khô héo nhồi nén bóp thắt từng hồi, nước mắt tôi chợt ứa ra...

Cái hạnh phúc đến bất chợt trong nỗi mơ ước để rồi tê tái khi thực tế bên kia, đối diện, là khu rừng và ngôi trường cổ; nỗi chết vẫn bao quanh một sự sống nhỏ nhoi. Dù con đường có là mùa xuân, dù tàng cây kia vẫn xanh non nhưng chung quanh, mùa đông rét mướt, gió, lá chết vẫn còn đó không thể chối cãi được. Nỗi chết và sự sống đi liền với nhau, như những liều thuốc hồi sinh cho người bệnh nặng đang cơn hấp hối, mê mê tỉnh tỉnh...

Khi mê, tôi muốn được mê mãi vì dĩ vãng trọn vẹn hiện ra trong ký ức. Dĩ vãng như cuốn phim chiếu thật gần, gần tưởng chừng như lôi kéo cả người coi. Cuốn phim hay mà chỉ có mình tôi là khán giả. Cũng chính mình tôi là đạo diễn và kiêm luôn cả diễn viên chính. Mình tôi điên đảo tạo ra những cảnh oan trái, đau khổ cho diễn viên phụ; một diễn viên phụ duy nhất phải đóng bên tôi cho tròn vở kịch. Lãng Du... Tên nàng, khởi đầu cho cuộc gặp gỡ để rồi vội vã cưới. Lãng Du, tên người con gái tôi yêu say đắm và cũng đau khổ không kém. Lãng Du, cái tên đã làm điên đảo cuộc sống phẳng lặng, an bình; một cuộc sống bình dị dễ dàng chấp nhận. Lãng Du, nàng đến như một ngọn gió chiều mỏng manh nhưng khi ra đi đã để lại trống trải và sự sống thừa thãi trong tôi.

Có thể vì tôi xấu nên khi ca tụng nàng, dẫu không đẹp trước mắt mọi người đã là một cái chướng; nhưng thật tình mà nói dù người tôi có được phủ đầy bằng cấp tiền bạc cũng không thể xứng với nàng. Dẫu biết xấu không phải là cái tội và trong cái xấu đó trái tim hồng vẫn biết co thắt, biết nóng bỏng yêu đương nhưng lòng tôi vẫn quặn đau mỗi khi nghe ai phê phán về cuộc kết duyên kỳ lạ. Họ không cho rằng Lãng Du lấy tôi vì thương yêu mà vì một nguyên do nào đó. Hoặc vì tôi đã lợi dụng tình cảnh nàng mới từ đảo sang tứ cố vô thân không bạn bè quyến thuộc ngoài duy nhất một người cậu nhu nhược và bà vợ độc ác, khắc nghiệt cho nên mới lấy được nàng. Cũng có người táo bạo hơn họ bảo Lãng Du bị thất vọng vì một mối tình khiến nàng hận và liều lĩnh trong hôn nhân. Kẻ bàn ra người nói vào làm như trên đời chỉ có tôi và nàng. Họ xúi bẩy, đâm thọc bảo tôi chỉ là một thằng thợ hàn không danh giá ngoài vài ba chục ngàn ký cóp trong ngân hàng; đó là chứng tích của sự keo kiệt, đê tiện chứ không phải biết phòng thân lo xa. Mặc ai nói gì thì nói, Lãng Du vẫn một mực chấp nhận lấy tôi. Điều làm tôi luôn tự hỏi vì lý do gì? Vì lý do gì? Chỉ có Lãng Du mới có thể trả lời nhưng nàng không bao giờ hé môi. Ngay đến việc tôi hỏi nàng có yêu tôi không, Lãng Du cũng không trả lời thẳng câu hỏi:

-Không yêu thì lấy làm gì?

Giả thử như tôi cứ tưởng rằng Lãng Du lấy tôi vì yêu thì cuộc đời hạnh phúc biết chừng nào; đàng này ngược lại khi cưới xong, tôi không cho rằng mình may mắn nhất trong bọn đàn ông; cũng không cho rằng mình trổi bật hơn họ ở tính nết nên mới được nàng lựa chọn vì chính tôi biết mình từ lâu, một con người chẳng ra gì.

Những ngày đầu trăng mật, đối với người khác có lẽ là quá hạnh phúc nhưng đối với riêng tôi nó không trọn vẹn. Trong nhà, nàng là của tôi, trong vòng tay rắn chắc, trong nụ hôn khát khao, trong những cuồng si ngây dại, môi kề môi, má kề má nhưng khi ra ngoài sao xa cách quá. Cảm tưởng hụt hẫng và mất mát càng ngày càng lớn dần. Lời bàn ra tán vào của những kẻ vô tình đã làm tim tôi nhói đau và cảm tưởng mất nàng khiến tôi hãi sợ. Tại sao Lãng Du không nói? Không có một thái độ nào hết khi nghe những lời châm chọc?

-Cô ấy đẹp quá há! Sao lấy ông chồng xấu hoắc vậy?

-Tội nghiệp, chắc bị gả ép hay lỡ làng gì đây mà!

-Ông trời se kết mắc cười quá. Đúng là oan khiên nghiệp chướng.

Có người cay nghiệt hơn, họ lấy nhưng câu vè, ca dao mang ra nhạo báng:

Tiếc thay hạt gạo trắng ngần

Đã vo nước đục lại vần than rơm.

Tiếc dĩa hồng ngâm cho chuột vọc

Hoài mâm bánh lọc để ngâu vày.

Thay vì quét những thù hận giận dữ vào kẻ đã phát ra lời chua cay, thâm độc như mọi lần, tôi giữ trọn ánh mắt đó cho đến lúc chở nàng đến một nơi vắng và bằng giọng hằn học:

-Tại sao em không tỏ thái độ chống đối khi nghe những lời thô bỉ đó?

Lãng Du nhìn tôi, đôi mắt vô tội vạ:

-Lời bàng quan thiên hạ hơi đâu anh để ý cho mệt.

Câu trả lời không làm tôi nổi điên nhưng thái độ thản nhiên chấp nhận như trút thêm dầu vào lửa:

-Em cũng muốn a dua với chúng để nhạo báng anh? Phải, anh chỉ là con chuột vọc dĩa hồng, chỉ là loại ngâu vày dĩa bánh lọc.

-Đừng điên khùng như vậy chứ! Nếu cũng nghĩ như họ em lấy anh làm gì? Đâu ai bắt buộc em?

-Hừ! Không ai bắt buộc nhưng tại sao lại lấy anh? Tại sao lại làm cho đời anh khổ sở khốn nạn như thế này?

Lãng Du không nói những điều tôi đang muốn nghe. Tại sao? Chỉ có nàng mới trả lời được câu hỏi đó. Tại vì yêu tôi; tại vì thương tôi hay một lý do nào khác...? Lãng Du đứng gần tôi lắm, khoảng cách chỉ một tay với. Lúc đó tôi thèm nghe nàng nói lời yêu thương, thèm gục vào ngực nàng khóc rưng rức như một đứa trẻ. Nước mắt sẽ theo nỗi lòng trút cạn những đau khổ đè nặng, và theo dòng nước mắt đó tôi sẽ nói với Lãng Du rằng tôi yêu nàng, yêu bằng trái tim thật đẹp chứ không phải bằng dung mạo xấu xí; nhưng nàng vẫn đứng ở đấy, như trời trồng, như tượng đá.

Tượng đá? Ý tưởng vừa thoáng qua làm tôi rùng mình. Đúng rồi, nàng là tượng đá mà bây giờ tôi mới nghĩ tới. Một tượng đá không biết buồn, biết khóc chỉ đứng trơ trơ. Giọng tôi chai lạnh:

-Tại sao mỗi lần đi bên anh, em lại muốn diện cho trổi bật? Tại sao?

Tôi chồm tới chộp cứng hai vai nàng, Lãng Du rùng mình hãi sợ, giọng nàng run rẩy:

-Anh vô lý quá, nếu ăn mặc là một cái tội thì từ mai em sẽ không đi bên anh nữa.

Lãng Du đã nói dùm tôi ý nghĩ đang có trong đầu. Không đi bên anh nữa... Nàng muốn như thế mà... Bàn tay tôi bóp mạnh... Lãng Du nhăn mặt nhưng không kêu. Lỳ. Tôi xiết mạnh thêm nữa. Vẫn không một tiếng bật thốt mặc dù mặt nàng đã đổi sắc và dôi môi trắng bệch. Tự ái được thoa dịu theo sự đổi màu trên gương mặt xinh đẹp kia. Ít ra tôi vẫn còn là người chồng có quyền lực và sức mạnh. Bỏ tay thõng xuống và chỉ chờ đôi mắt long lanh đọng đầy nước kia vỡ rơi là tôi ôm chặt lấy nàng hôn như mưa bão và xin câu tha thứ vì sự nặng tay. Trái với điều dự đoán, giọt nước mắt không rơi mà nó bị những khoé nâu thẫm hút chặt và đôi mi cứng đơ không thể chớp. Trong phút chốc, mọi hãi hùng trong mắt nàng biến đi, có chăng chỉ là ánh nhìn xa lạ lạnh nhạt. Ánh mắt lại làm tôi nổi điên:

-Từ giờ trở đi anh cấm em không được chưng diện, cấm không được trang điểm, cấm không được trò chuyện bạn bè, cấm không được...

Những lời nói của tôi chắc phải chướng tai và khó nghe lắm nhưng nàng vẫn thản nhiên. Đã bảo từ đầu là nàng không có tai mà! Không có tai cũng phải có mắt chứ! Có mắt để nhìn sự thua thiệt đau khổ trong tôi. Nỗi ghen ngấm ngầm gặm nhấm đầu óc ngu muội và con tim đục đẽo từ từ. Sao nàng lại không hiểu được điều đó?

Tôi vô lý quá, biết thế nhưng vẫn không sao ngọt nhạt được với nàng. Tình tôi càng yêu thương thì hành động lại càng trái ngược. Lòng tôi càng muốn gần gũi mật thiết thì lời nói lại càng đẩy nàng ra xa. Những đêm cùng chung chăn gối, tôi chỉ nghe được tiếng nàng thở dài, thở dài nhưng không bao giờ than thở hoặc trách móc. Người ta bảo giọt nước mắt của đàn bà đáng giá hơn ngàn vàng. Lãng Du có thứ vũ khí lợi hại nhất mà nàng không bao giờ mang ra xử dụng. Tôi thèm được nhìn nước mắt của nàng; được uống những giọt nước mắt mặn chát để biết rằng nàng không phải là gỗ đá vô tri. Tôi thèm được nhìn mặt nước hồ thu chảy tràn ngập để rồi một mình lặn sâu dưới đáy nước, lục lọi hình bóng tưởng tượng, một hình bóng mờ ảo của ghen hờn và tôi thèm nhìn sự ủ ê đau đớn của nàng để biết rằng chính tôi là người có khả năng làm nàng vui buồn sướng khổ.

Lãng Du không hiểu nguyên do tôi muốn đày đọa nàng. Một điều rõ ràng nhất mà nàng cố tình không hiểu hoặc không muốn hiểu là tôi cần nàng khóc; cần nàng đau khổ để chia xẻ nỗi đau khổ trong tôi. Tôi cần nàng bộc lộ những cử chỉ mặn nồng khi ân ái chứ không phải thụ động hoặc cắn răng chấp nhận. Tại sao Lãng Du lại có thái độ đó? Tại sao nàng lại nhắm chặt mắt mỗi khi nằm bên tôi? Lãng Du không muốn nhìn người chồng dung nhan xấu xí hay nàng đang mơ tưởng đến một hình bóng nào khác? Và tại sao Lãng Du lại không khóc? Chịu đựng như thế không đủ để đánh đổi những giọt nước mắt hay sao? Hay giọt nước mắt đã theo tâm sự dành trọn cho ai? Tôi chồm người bật sáng đèn lên. Lãng Du chỉ hơi nhíu mày rồi lăn qua một bên dấu mặt trong bóng tối.

-Không dám nhìn mặt à! Thời gian sau này tôi hay nói trống không mỗi khi bực dọc.

-Chuyện gì vậy? Khuya rồi sao anh không ngủ đi?

Tôi hùng hổ lôi đầu nàng dậy:

-Trả lời đi. Tại sao vừa rồi thở dài?

Hành động lỗ mãng của một thằng đàn ông vừa xong ân ái. Chính ra tôi không nên làm điều đó nhưng nàng phải hiểu rằng tiếng thở dài còn tàn nhẫn gấp mấy ngàn lần. Lãng Du quay đi tỏ thái độ không muốn nghe khiến tay tôi càng lắc mạnh thêm:

-Tại sao không dám trả lời?

-Em không thở dài mà thở mạnh. Thở mạnh vì mệt.

-Tại sao mệt? Ai làm gì mà mệt?

-Anh đối xử với em không khác gì gái qua đường. Em... Em...

Nhìn Lãng Du úp mặt xuống gối cắt ngang câu nói, lòng tôi chùng lại và đau đớn vỡ oà. Tôi muốn ôm mặt khóc xấu hổ vì hành động vừa rồi, của một con thú đội lốt người. Làm sao để Lãng Du hiểu được tình yêu của tôi? Làm sao để nàng hiểu được tôi cần có nàng và muốn giữ linh hồn nàng bên cạnh đến suốt cuộc đời? Lãng Du chỉ cho tôi thể xác bất động của kẻ chết. Tôi biết và biết rất rõ.

Sự ghen tuông và ích kỷ trong tôi đã đang hủy diệt tình yêu. Lời nói ác độc và hành động xuồng xã thô bỉ đã làm chết các tế bào cảm giác. Tôi hiểu lắm chứ nhưng không sao tách cái ích kỷ khốn kiếp luôn đeo theo rình rập. Phải chăng nó nảy sinh từ sự thấp kém thua sút? Từ mặc cảm xấu xí? Và phải chăng cái vẻ lạnh lùng kia đã bọc nàng thành một khối đá; một khối đá đứng ở vị trí khác, không hiện hữu trong ngôi nhà này?

Lãng Du nào biết được những lúc đứng nhìn ra cửa sổ, những lúc đôi mắt nàng mơ màng nhìn về một cõi xa xăm nào đó là lúc lòng tôi chợt nhói đau; ghen hờn bỗng từ đâu ào đến:

-Em nghĩ đến ai đó? Em mơ đứa nào vậy?

Lãng Du quay lại nhìn tôi ngơ ngác, đôi mắt trong xanh không một thoáng vương buồn. Quái quỷ thật, nàng không phải là hiện thân của loài người. Đã là người ai chẳng có hỉ, nộ, ái, ố, ai chả có lúc nương tựa nhau để mà sống. Lãng Du như có thế giới riêng của nàng, một thế giới hoàn toàn hạnh phúc nên đã 3 năm rồi mắt nàng vẫn không hề vương lệ.

Ba năm, Lãng Du sống với tôi trong xa vắng; còn tôi sống trong hờn ghen dày xéo. Tôi hờn ghen với loài người, với những kẻ dung mạo khá hơn tôi. Hờn ghen với trời già đã đày đọa kẻ xấu xí còn cho họ trái tim vĩ đại và hờn ghen cả với với vợ tôi, với sắc đẹp của nàng để rồi bao cay đắng, tôi nhẫn tâm trút hết xuống đầu nàng.

Phải mãi đến 5 năm sau ngày cưới tôi mới nhìn thấy được giọt nước mắt của nàng; đó là ngày đầu tiên bác sĩ báo tin nàng thụ thai. Mắt Lãng Du mở tròn nhìn tôi chết sững; những giọt nước trong vắt ứa ra và chảy mãi không ngừng. Tôi không hiểu nàng khóc vì trách nhiệm, vì sung sướng hay sợ hãi.

-Anh à! Bây giờ chúng ta là người lớn, làm gì hãy suy nghĩ chín chắn nhất là đừng bao giờ để ảnh hưởng đến sức khoẻ hay đời sống của con chúng mình.

Lời nói đi kèm theo giọt nước mắt mà đã từ lâu tôi hàng xót xa chờ đợi. Lời nói như một ẩn náu nương tựa khiến tự ái của kẻ có quá nhiều mặc cảm thua sút được xoa dịu. Lời nói và giọt nước mắt đến kịp lúc đã đánh thức dậy trong tôi một thứ tình phụ tử; một tình cảm linh thiêng và hệ trọng mà chưa bao giờ tôi nghĩ đến. Đứa con sẽ là hạnh phúc, là mối dây liên hệ gắn bó tình yêu của chúng tôi. Đứa con sẽ trói buộc Lãng Du vĩnh viễn thành người mẹ, người vợ trong mái ấm gia đình. Tôi ôm Lãng Du vào lòng gục mặt trong tóc nàng khóc vùi và những nhu nhược yếu hèn trong tôi vỡ oà, phơi bày trước mắt nàng. Tôi chỉ là thằng đàn ông hèn kém thua thiệt, sợ mất vợ nên đã khoác lên người lớp gai nhọn của loài nhím, thấy người là chỉ muốn nhào tới chích. Tội nghiệp Lãng Du; tội nghiệp vợ tôi. Bao tháng ngày tôi đã cho em những đay nghiến khổ sở để mãi đến ngày hôm nay, khi giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống...

Tôi ôm Lãng Du trong lòng; ru nàng ngủ bằng những vần thơ trong bóng tối, vần thơ trác tuyệt viết bằng máu tận trong buồng tim. Nàng hiểu thế và biết thế nên đã đón nhận trọn vẹn trong những ngày mang thai, những ngày trăng mật của nàng.

Chúng tôi dọn về nhà mới, căn nhà do vợ tôi chọn lấy trong dịp tình cờ thăm ngôi trường cổ.

-Anh ơi! Đẹp quá kìa anh.

Nàng chỉ cho tôi những chiếc lá mỏng như cánh Tiên màu nâu bạc.

-Đẹp không thể tưởng tuợng nổi. Nó từ đâu tới thế này?

Tôi dáo dác nhìn quanh; trên đỉnh đầu, chỉ thấy lá cây reo vi vu xen kẽ những hoa Magnolia màu trắng sữa.

-Tìm hộ em đi anh.

Chúng tôi đi vòng quanh hết khu rừng, chân đạp lên những lớp lá khô dầy cộm. Tiếng lá xào xạc vui tai lẫn giọng nàng cười như tiếng suối reo róc rách. Khung cảnh thần tiên và dáng nàng bé nhỏ nương tựa cho tôi ấm áp tận tâm hồn. Trên nền trời trong xanh, ánh nắng giữa trưa len lỏi qua khe lá kéo xuống mặt đất thành những hình thù lằng quằng lạ lùng. Từng vệt sáng bám trên tóc, trên mắt trên môi và trên làn da tái xanh của nàng. Bấy giờ là lúc tôi nhìn Lãng Du kỹ nhất, lâu nhất với lòng xót xa vô bờ! Lãng Du đã sống với tôi những ngày không trọn vẹn hạnh phúc. Chắc chắn như thế. Tôi đan tay nàng trong tay mình nghe tiếng chim não nuột kêu. Qua rồi cơn ác mộng thật dài, kéo dài trong suốt 5 năm. Bằng lòng thành khẩn nhất, tôi hứa với Đất Trời từ đây sẽ mang đến cho nàng niềm vui và hạnh phúc trọn vẹn; một tình yêu thực thụ không bị ngoại cảnh chi phối...

Chúng tôi có một buổi trưa trong rừng thật đẹp, và đẹp hơn khi lái xe ra về Lãng Du đã quay hẳn người lại nhìn những chiếc lá nhỏ đang đuổi theo sức gió cuốn từ bánh xe:

-Anh kìa! Em thấy rồi... Nó... Cánh lá bạc.

Chiếc xe thắng gấp. Bây giờ tôi mới biết được cánh lá bạc phát xuất từ đâu. Hàng live oak. Con đường dài hơn cây số với tàng cây giao nhau kết thành bầu trời...

Lãng Du được hài lòng với mộng ước. Nàng có một ngôi nhà khang trang nằm chìm khuất dưới hàng live oak. Một tổ ấm hạnh phúc dưới vòm trời xanh thẫm suốt 4 mùa.

Hạnh phúc đến với tôi thật trọn vẹn. Tôi đã thấy mình chết trong màu mắt kia, màu mắt xanh biếc và ngơ ngác. Tôi đã thèm được lịm đi trong những buổi tối âu yếm bên nàng để giữ mãi niềm sung sướng tột đỉnh đó. Nhưng có hạnh phúc nào mãi trường tồn khi người ta chỉ biết hưởng mà không biết giữ? Và có phải tôi đã yêu thương Lãng Du trọn vẹn hay đã tự lừa dối mình? Có phải cái bụng bì bì và dung nhan rã rượi mệt mỏi kia đã làm cho tôi hả hê khi nghĩ không một thằng đàn ông nào dám tán tỉnh? Như vậy tình tôi cho nàng là tình gì? Tôi không tài nào hiểu nổi và càng điên rồ hơn khi sanh xong, Lãng Du như người vừa lột xác. Nàng lột xác thành người đàn bà nảy nở toàn vẹn, toàn vẹn từ suối tóc làn da cho đến thân hình cực kỳ lôi cuốn. Duy có đôi mắt không còn trong xanh mà đã hiện đầy những lo âu hãi sợ mỗi khi tôi "trở chứng."

-Anh điên rồi, em chẳng làm gì cả.

-Không làm gì mà diện đẹp ra ngoài làm chi?

-Em đâu phải nô lệ bị cầm tù? Mai mốt con cứng cáp em sẽ gửi "baby sit" đi làm.

-Anh cấm em.

-Có Trời cản.

Vợ tôi đã có những câu đối thoại đốp chát. Nguyên do nào? Chẳng hiểu. Có điều từ khi được làm mẹ, hình như Lãng Du đã sống thực tế và già dặn hẳn ra.

-Em đòi đi làm để kiếm thằng khác hả?

-Không ngờ anh lại ăn nói lỗ mãng như vậy.

-Chứ tại sao lại muốn đi làm?

-Em nghĩ tới tương lai của con.

-Của con hay của em? Tôi châm biếm kèm theo ánh mắt nhìn thật cay nghiệt.

-Anh nghĩ nghề của anh có bền không? Đã 10 năm làm trong mỏ hàn sức khoẻ nào mãi còn. Đây là lúc anh cho em cơ hội đi làm phụ giúp cùng anh.

Tôi không nghĩ Lãng Du thương tôi hoặc lo cho tương lai con cái mà thốt ra điều đó. 6 năm nay có bao giờ nàng thiết tới của cải, tiền bạc. Có bao giờ nàng để tâm đến việc chi xài và tệ hơn nữa thái độ chấp nhận thua thiệt như luôn có sẵn. Tại sao bây giờ lại đổi khác?

-Gái một con trông mòn con mắt. -- Tôi nói với giọng uất nghẹn ghen hờn. -- Cứ tưởng đẹp lắm mà đòi ra ngoài phơi xương phơi xác cho chúng nó nhìn.

Biết tôi ghen, biết từ lâu rồi nhưng thay vì chiều ý như mọi lần, Lãng Du bực dọc:

-Em không chịu được tính ích kỷ của anh. Có con rồi chúng mình phải thay đổi, phải sống sao cho mẫu mực đàng hoàng. Không phải cứ hơi chút là ghen lên rồi nói càn nói bậy.

Vừa mới có một đứa con mà Lãng Du đã mang ra để bênh vực cho lý lẽ của mình. Tôi giận sôi lên:

-Khi xưa em không đi làm cũng chết đói cả đấy!

-Khi xưa chỉ có hai miệng ăn. Bây giờ thêm tã, sữa, quần áo và trăm thứ thuốc thang cần dùng. Hơn nữa em muốn đi làm để biết là mình cũng có thể sống tự lập không phải ăn bám vào ai.

Tôi nhìn Lãng Du, nhìn khuôn mặt đã bắt đầu ảm những nét buồn từ khi biết lo lắng. Cái buồn tạo cho nhan sắc nàng trổi bật. Tự dưng tôi có cảm tưởng nàng muốn đi làm để phô trương cái toàn mỹ của người đàn bà mới có một con. Máu nóng dồn lên mặt, tôi gào lên:

-Em mà bước chân ra khỏi nhà là anh rạch mặt ngay.

Thực ra tôi không ám chỉ là sẽ rạch mặt nàng dù lúc nào tôi cũng luôn muốn nàng xấu xí. Tôi cũng không nghĩ sẽ rạch mặt tôi cho thêm những đường nét ghê tởm. Vả lại làm sao tôi dám làm chuyện đó? Chuyện cầm con dao và vấy tay trong máu. Khi xưa hờn ghen đánh đấm nàng nhưng chỉ là lúc điên cuồng nóng giận chứ trong lòng tôi không hề có chủ mưu. Thế mà bây giờ... Mặt Lãng Du biến sắc, đôi mắt long lanh thêm lên và giọt nước mắt sắp sửa trào ra. Tôi không thể chịu được nữa, những giọt nước mắt muôn đời vẫn làm lòng tôi mềm yếu, rung động nhưng viễn ảnh mất nàng khiến tôi sợ hãi và trong thoáng chốc, mặt tôi lại lạnh như tiền.

Câu nói nào ngờ như một lời nguyền, hai tuần sau thì tôi bị tai nạn... Những tháng ngày đó Lãng Du hết lòng chạy chữa, ngay cả đến việc lóc mảng da đùi để đắp vá trên mặt cũng vô ích. Đã là ác quỷ thì muôn đời vẫn là ác quỷ. Từ đó, tôi luôn nhìn bóng mình trong gương, nhìn đôi mắt lúc nào cũng long lên sòng sọc uất hận và nhìn sự thê thảm của đời mình. Con ác quỷ không là những bóng mờ ảo mà nằm rõ ràng trong chiếc gương dài kê sát giường.

-Tại sao anh lại quái dị vậy chứ! Để gương ngay chỗ nằm làm gì? -- Lãng Du phản đối việc làm của tôi.

-Sợ gì mà không đối diện với sự thật?

-Có ai nghĩ đó là giả tưởng đâu. Mà thật thì đã sao?

-Anh là ác quỷ.

Lãng Du ngồi xuống giường, giọng đầy lo lắng:

-Anh mắc bệnh tâm thần rồi. Tại sao lại hành hạ chính mình trong khi em nghĩ dung mạo con người không mấy quan trọng.

Tôi không phải là Lãng Du mà là tôi, chẳng những nhìn diện mạo mình trong gương, trong bóng tối, trong đêm dài mà ngay bất cứ lúc nào Lãng Du xuất hiện, hình ảnh xấu xí của tôi lại lồ lộ đứng bên cạnh nàng, khuôn mặt đầy những vết thẹo co dúm.

-Em sẽ đưa anh đi bác sĩ chữa bệnh tự kỷ ám thị này.

Lãng Du đã làm chuyện vô ích; cũng như nàng đã mời bạn bè tới ăn uống, chuyện trò tạo niềm vui riêng cho tôi; có chăng chỉ là gượng ép, tôi không thể nào chịu được những ánh mắt thương hại. Lãng Du, em để tôi yên.

Lãng Du bắt đầu đi làm mặc dù tiền trong ngân hàng vẫn còn và nghe đâu hãng sẽ bồi thường cho tôi một khoản tiền rất lớn. Con chim đã muốn vỗ cánh bay thì có giữ cũng chỉ làm cho nó thêm đau khổ, phẫn uất. Nàng đã sợ chiếc lồng tre thô thiển giam hãm đời nàng thì hãy bay đi. Cửa mở rồi đó, hãy bay cao và đừng luyến lưu kẻ đã từng chăm dẵm tôn thờ hình bóng nàng.

-Anh xem, móng tay em ngâm nước cả ngày nên gẫy hết rồi. --Lãng Du đưa bàn tay trắng nhợt cho tôi coi. -- Vậy mà cứ ghen vớ vẩn. Cạy sò với bóc tôm thì chỉ có tôm sò tán tỉnh chứ người nào mà thèm.

Thằng chủ hãng cũng có hai con mắt, hai bàn tay và cái miệng để tán tỉnh chứ nào đã câm đã mù mà em hòng qua mắt tôi. Rồi còn những người làm chung sở? Chẳng những họ cũng là con ốc con hến?

-Anh biết không, trong chỗ làm việc lạnh ngắt. Em mặc thêm hai chiếc áo khoác đồng phục trắng và đi thêm đôi ủng da mà vẫn còn lạnh.

Em đâu cần vòng tay của tôi, mà dẫu có, nó cũng đâu đủ ấm. Phải cỡ thằng Henry lông lá, thằng Victor to con... Tôi giận dỗi nằm quay mặt vào trong, vô tình nhìn bóng mình trong gương, khuôn mặt trắng mịn và mái tóc dài cũng hiện ra bên cạnh. Tôi trừng trừng nhìn hai hình ảnh đối chiếu hét với giọng đau đớn tột cùng:

-Cút đi... Cút đi... Xin để cho tôi yên.

Lãng Du thở dài xuống dưới nhà nấu nướng; mùi đồ ăn bốc lên làm bụng tôi cồn cào. Cái đói thì ít nhưng không khí gia đình cho tôi một chút xuyến xao. Tôi còn muốn đòi hỏi gì ở nàng nữa? Một người vợ nhu mì, một người mẹ mẫu mực. Còn muốn gì hơn trong khi sự ghen hờn chỉ là tưởng tượng. Tại sao tôi làm khổ tôi mà còn muốn làm khổ lây qua nàng và cho cả bé Lãng Giao nữa? Nó đang khóc. Con tôi đang khóc. Nó cần có vòng tay của mẹ và cả người cha ấp ủ. Mẹ mải lo cơm nước, còn bố nằm ôm chặt sự ghen hờn. Tôi lần mò bước xuống thang lầu. Phải làm cái gì đó, phải làm cái gì để tạ lỗi cùng nàng. Lãng Du, Lãng Du. Tôi đứng bên vợ, lòng hồi hộp và xúc động như hôm đầu tiên trong phòng hoa chúc.

-Tha lỗi cho anh.

Lãng Du quay lại với khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Mặc tiếng con khóc, tôi bế thốc nàng chạy vào phòng. Mặc cơm khê nồi khét, mặc nước trào, lửa réo, tôi phải đền bù cho nàng. Bao nhiêu sinh lực từ đâu dồn đến, tôi thấy như mình đang thời trai trẻ sung sức, sóng tình nổi cuồn cuộn tràn ngập cả mắt mũi miệng mồm. Tôi thở hào hển như trâu điên bị thọc tiết trong khi Lãng Du tròn mắt sợ hãi. Đèn sáng. Tôi hiểu rồi. Anh sẽ tắt, đừng sợ Lãng Du. Tôi lần những ngón tay thật nhanh trên khuy áo mình. Thật nhanh như sợ cơn sóng thủy triều sẽ rút lẹ. Hãi hùng thay, điều tôi lo sợ đang xảy ra. Khuy quần chưa kịp cởi đã sũng ướt. Trong bóng tối tôi vẫn thấy được Lãng Du nằm im nhắm mắt chịu đựng. Trời ơi! Tôi hét lên và thoát chạy lên lầu. Lên căn phòng dành cho quỷ sứ. Con quỷ sứ có một trái tim...

Thượng Đế đã giáng tới tấp đòn thù tới tôi, ngay cả chuyện ái ân cũng không từ. Mà tôi đã làm gì cơ chứ? Mà tôi đã làm gì cơ chứ! Tôi lải nhải mỗi một câu hỏi trong suốt đêm dài đau đớn.

Tôi không tin điều đó là đúng nhưng cũng chưa một lần dám thử lại. Khi mình không còn tin tưởng ở chính mình thì tự nhiên đã thú nhận việc bại trận. Khả năng sinh lý của tôi không còn. Chỉ có tôi mới biết được điều đó và chỉ có tôi mới quyết định được số phận hẩm hiu của mình.

-Lãng Du, nếu anh chết em nuôi con nổi không?

Mặt nàng đang xanh chợt tái đi:

-Em không bằng lòng cho anh nói gở như thế!

-Anh không muốn kéo lê kiếp sống thừa để khổ cho em và con.

-Điên rồi. Anh điên thật rồi.

Lãng Du ôm con vào lòng và gục đầu trên vai tôi rơi nước mắt:

-Đã từ lâu chúng mình sống không có hạnh phúc vì anh không tin em và không tin tình yêu của chính mình. Tự anh đã bỏ phí đi bao tháng ngày. Còn anh hỏi tại sao em lại lấy anh thì thú thực em không sao trả lời. Duy có một điều em muốn nhấn mạnh rằng hiện tại bây giờ ngoài anh ra em không còn biết đến người đàn ông nào khác và cũng không hề thương yêu một người đàn ông nào khác. Thượng Đế sẽ làm chứng điều em vừa nói và hành động sẽ chứng minh là đời em chỉ biết có anh.

-Nghĩa là sao?

-Khi xưa anh nghĩ vì em phải nương tựa, sống nhờ nên mới bám theo anh. Bây giờ nếu ngược lại em đi làm và vẫn sống với anh như dạo nọ thì đó có phải là tình yêu và sự chung thủy?

Tôi nghẹn lời cảm tạ tình Lãng Du dành cho tôi nhưng bây giờ đang là đêm, bóng đêm ngập tràn. Còn ngày mai, ngày mốt? Làm sao tôi sống mãi mà không phải chường mặt ra ánh sáng mặt trời? Làm sao Lãng Du dám cùng tôi đi ra đường, đến những nơi tụ họp đông đảo? Làm sao Lãng Du có thể trốn chạy được dư luận trong khi bạn bè giao thiệp là những mắt xích được liên kết, tạo thành một chuỗi xích dài trong guồng máy sinh hoạt của đời sống. Ngày xưa tôi chưa bị tai nạn mà họ còn dè bỉu như thế huống hồ gì bây giờ?

-Lãng Du, không ngờ lấy anh, em bị thiệt thòi như vậy.

- Tình yêu anh sẽ đền bù cho em. Như vậy là quá đủ. Trong đời chỉ có tình yêu chân thật mới là đáng quý.

Đêm không mãi dài và những lời tình tự không thể không mỏi mệt. Trời phải có lúc sáng và tình cảm con người phải có những lúc đổi thay...

Lãng Giao được một tuổi; con bé đang tập đi và bí bô nói. Có con, gần gũi với con tôi lại thấy nhớ Lãng Du nhiều hơn. Cái nhớ kèm theo nỗi ghen và đau khổ ngấm ngầm khi nàng đã biết tôi không còn khả năng làm tình. Vũ khí tự vệ cuối cùng bị đánh rớt, tôi có cảm tưởng như sẽ mất nàng bất cứ lúc nào.

Một buổi chiều Lãng Du về trễ hơn thường lệ, người nàng cũng không có chút tanh tưởi của cá mú mà ngược lại mùi nước hoa mắc tiền thoảng qua, mùi nước hoa nàng chỉ xài mỗi khi đi với tôi trong những buổi tiệc sang trọng. Mặt nàng vui vẻ một cách khác thường và lối trang điểm kỹ lưỡng hơn khiến tôi ngờ ngợ.

Không tin nàng, đã từ lâu tôi vẫn hằng không tin như thế nhưng bảo rằng nàng đã lấy giờ làm để đi chơi thì quả tình tôi chưa dám nghĩ tới. Trong khi tôi đứng như trời trồng thì Lãng Du bước thật nhanh về phòng lấy quần áo vào phòng tắm.

-Em đi tắm một chút, nóng quá!

Không chờ tôi tỏ thái độ, nàng đóng mạnh cửa và khóa chắc lại, hành động khác với ngày thường. Tiếng nước vặn ra ào ào ngay sau đó; tiếng nước như những cơn mưa xối xả đập vào mặt khiến tôi tỉnh người. Phải có chuyện gì mờ ám xảy ra nên Lãng Du mới cần phải tắm; tắm để gột rửa mùi đàn ông, để gột rửa những hơi hám khi ân ái. Một năm rồi cơ mà, nàng thèm khát là phải... Mặt tôi bỗng nhiên nóng bừng. Máu chạy rần rật trong cơ thể, xuôi ngược, ngược xuôi và tích tụ trọn vẹn nơi mặt, khuôn mặt quỷ. Phải rồi, tại vì nó mà ra nông nỗi này, tại vì nó mà tôi tuyệt đường sinh lý, tại vì nó mà cuộc đời tôi phải khốn khổ. Nụ cười cay đắng nở trên môi; chắc chắn phải cay đắng lắm vì những biến chuyển vui buồn trên khuôn mặt tôi đã nhớ nằm lòng; một ngày 24 tiếng. 24 giờ cười khóc với bóng mình trong gương thì làm sao tôi không biết. Một ngày với 24 giờ nghĩ về Lãng Du và giờ giấc đi làm của nàng; giờ nào tiếng máy nổ dòn trước khi đi và giờ nào cơm nước, ăn ngủ hoặc nằm tình tự bên nhau.

Tôi nghiến răng khiến quai hàm bạnh ra; đồng thời tay cũng nắm chặt lại. Hùng hổ là thế nhưng tôi không phải là người không biết sửa đổi. Thay vì làm một cái gì sôi động như mọi lần, tôi đưa tay ẵm bé Lãng Du lên thang lầu. Con bé ngoan ngoãn đi chập choạng tới trước gương nghịch với hình ảnh mình trong đó.

-Kìa anh! Cái gương dơ như thế mà cứ để cho con hôn chùn chụt.

Cái gương dơ thật, đầy những mũi rãi đóng từng vệt đặc quánh lại lẫn bụi đất. Tại sao nó dơ thế mà tôi vẫn thấy bóng mình trong gương và tại sao nó dơ thế mà Lãng Du vẫn thản nhiên không chịu lau chùi?

-Em ghét. Chùi sạch anh lại cứ nhìn mặt anh trong đó.

Câu trách yêu của Lãng Du lúc này thật vụng về, nó không đơn thuần của người vợ trong sạch chân chính nữa.

-Cả ngày anh cứ rúc trên này cho mụ người đi. Xuống nhà dưới coi ti vi chờ em nấu cơm rồi ăn luôn tiện thể.

Lãng Du không dám xà vào ôm tôi như mọi lần. Mùi đàn ông dễ gì gột sạch dưới nước và xà bông.

-Đi đi anh.

Nàng đứng ngay ở đầu cầu thang như thúc hối. Tôi cười gằn:

-Nấu một mình không được hay sao mà còn phải kêu réo chồng con phụ?

-Ơ hay, anh lại sắp sửa trở chứng đấy. Cứ vài ngày đực vài ngày cái thế này em cũng chán quá đi thôi.

Chán là cái chắc, nếu không đã chẳng đi chơi đến giờ này mới về. Hình như hiểu được ý nghĩ trong đầu tôi, Lãng Du cười giả lả:

-Em về trễ có chút mà cũng nhăn nhó cau có.

Về trễ có một chút chứ không phải đi chơi với trai suốt cả ngày. Thứ đàn bà phải hơi trai nên nói dối một cách trơ truốc. Tôi ném trả lại ánh mắt đầy khinh bỉ; nụ cười nàng tắt vội:

-Hôm nay trong hãng không có tôm, mấy chị bạn rủ đi shopping.

Dằn lòng không được, tôi quát vang:

-Khốn kiếp, câm cái miệng dâm phụ lại. Đi rẽo với thằng nào mà chưa bước vào nhà đã vội tắm để phi tang?

Tôi thấy rõ mặt Lãng Du tái đi; hai sợi gân bên thái dương nổi gồ lên:

-Anh hàm hồ quá. Không lẽ em phải đặt ra một chuyện không đáng để mang tiếng nói dối? Không tin anh gọi phone hỏi chị Huệ, chị Nga thì biết.

-Chúng là loài đĩ. Anh đã nói từ lâu cấm không được giao thiệp với loài ấy.

-Anh không có quyền nhục mạ người ta. Em cấm anh.

Chưa bao giờ Lãng Du dám trả treo lời 1 lời 2 chứ đừng nói gì đến thái độ hỗn xược cấm cản như vậy. Đúng là bị thằng nào bỏ bùa nên mới liều lĩnh như thế.

-Dẹp con Huệ con Lan đi. Nói thật cô đã đi đâu?

Tôi đứng dậy như muốn tiến về phía nàng; không kịp trả lời Lãng Du huỳnh huỵch chạy nhanh xuống thang lầu. Quay lại ẵm bé Lãng Giao đang mếu máo, tôi đuổi theo nàng bén gót.

-Dẹp, dẹp hết. Không cơm nước gì cả.

Tôi hất tung cái nồi trên tay nàng và khóa vòi nước lại.

-Anh dở trò gì thế? Không lẽ ghé vào shopping cũng phải xin phép nữa sao?

-Cô bảo hãng không có công việc, vậy đi shopping từ sáng đến giờ?

-Em vào mỹ viện Bích Ngọc cho họ lấy những lớp tế bào chết.

-Láo, nãy thì shopping, giờ thì mỹ viện không chừng lát nữa vào phòng ngủ.

-Em không nói dối. Em cùng mấy chị bạn xuống tận New Orleans chứ không phải đi Mall ở dưới này.

Tôi nhìn Lãng Du với đôi mắt toé lửa. Thật là dơ dáng, chồng như vầy mà còn đi mỹ viện để làm đẹp, chỉ muốn lấy trai mới nghĩ đến chuyện đó. Mà đã chắc gì. Dối được câu đầu thì câu sau dối nữa mấy hồi.

-Nói đi, cô đi với thằng nào mà má phấn môi son, nước hoa nước bông bôi kỹ lưỡng?

Lãng Du không dám nhìn vào mặt tôi nhưng giọng nàng rắn lại:

-Chính ra em không cần giải thích với người hồ đồ ích kỷ như anh nhưng càng im đi thì anh càng được thể làm tới. Chỗ bán mỹ phẩm ai sức nước hoa chả được, còn mặt mày phấn son là vào mỹ viện họ trang điểm không lấy tiền. Nếu có tà ý, em đã lau sạch trước khi về. Anh suy nghĩ lại xem có đúng không.

-Láo, câm họng ngay.

Tôi để mạnh bé Lãng Giao xuống đất theo tiếng quát. Con bé sợ quá khóc thét lên.

-Anh làm trò gì đó? Cấm anh không được đụng tới con.

-Cấm, cấm, cấm. Hở miệng ra là cấm.

Điên tiết với lối hỗn xược của vợ, tôi nắm tóc Lãng Du kéo lên khi nàng đang cúi xuống ẵm con bé.

-Cấm không được đụng tới người tôi. Anh là thằng chồng tồi.

Tôi giận run lên, chưa bao giờ Lãng Du dám nhục mạ tôi như vậy. Có lẽ tiếng bé Lãng Giao khóc làm nàng nổi điên.

-Anh mà còn quát cho nó sợ nữa tôi quyết không tha cho anh.

A ha! Bây giờ là sự thách thức trở đòn. Tôi đánh cả hai mẹ con xem không tha thì sẽ làm được gì.

Nghĩ vậy nhưng tôi vẫn đứng im cảm nhận ê chề phủ chụp. Ngày nào còn cố sống chỉ vì nghĩ đến vợ con; giờ thì còn gì nữa đâu. Tôi chậm rãi mở hộc tủ lấy con dao chặt thịt; thái độ ù lì trầm tĩnh nửa vời làm Lãng Du hoảng sợ, nàng mở tròn mắt với sắc trắng nhợt nhạt.

-Một là em bỏ thái lăng loàn, hai là chúng mình sẽ phải chết một.

Khi nói tôi đã chọn cho mình sẵn con đường; con đường không có sự sống. Thế nhưng Lãng Du lại nghĩ khác, kẻ thế cô trong tay không một tấc sắt tự vệ đã quyết định quá mau lẹ. Nàng ẵm con hớt hải chạy ra ngoài đường, dưới vòm trời lá xanh mà khi xưa nàng cùng tôi bước vào với muôn vàn mơ ước. Tiếng chân rào rào nặng nề để lại trên lá như đạp nghiến vào tim.

-Lãng Du quay trở lại.

Tôi hoảng hốt hét lên tất tưởi đuổi theo quên cả vứt bỏ con dao, một vật đã làm nàng phải bỏ chạy...

Từ đó Lãng Du đã thật sự bỏ tôi không một lần quay lại. Nàng không cần nghe tôi phân trần cũng như không cần biết có một thời gian tôi với nàng đã mang nặng tình chồng nghĩa vợ, đã có lần thủ thỉ hứa sống bên nhau đến thưở bạc đầu. Nhưng dù sao tôi cũng không muốn Lãng Du quay trở về; dù là về để cho tôi quỳ dưới chân nàng xin sự tha thứ. Dù con tim có rung động bởi thương yêu cùng cực, chắc chắn trí óc tôi cũng không cho phép. Tôi đã làm khổ Lãng Du quá nhiều, đã giam hãm đời nàng trong ích kỷ ghen hờn. Tôi hiểu đã quá vô lý khi hành động và tôi hiểu tánh nết con người chẳng thể đổi thay nên chưa một lần dám mơ nàng trở lại. Căn nhà này chỉ là địa ngục làm cho nàng hãi sợ và con ác quỷ với hành động thú tính sẽ muôn đời giữ mãi thú tính. Lãng Du, em đã cho anh quá nhiều cơ hội để sửa đổi. Giờ này không còn cơ hội nào nữa cả. Em phải được tự do, phải được hưởng sung sướng như mọi người. Lãng Du, quên anh đi...

Quả đúng như dự đoán, cơn gió cuối Đông càn quét không thiếu một vật gì trên mặt đất. Từ bao giấy, bịch nilon đến vỏ thuốc lá nằm trong những thùng rác công cộng cũng bị gió tốc lên cao, thỉnh thoảng vướng vào thân cây kêu phần phật. Gió mang hơi nước từ biển nhưng vẫn khô và rát, đánh vào những nhánh cây trơ kêu kẽo kẹt như mọt ăn gỗ. Rừng cây khô được dịp chuyển mình, chúng ngả nghiêng theo vòng xoáy của gió. Đám lá cũng tung cao như cánh bướm hòa trong vũ điệu tiễn đưa ngày tháng cuối đông. Lòng tôi bỗng dưng nhói lên. Gió cuối đông? Như vậy là mùa xuân sắp đến? Những lá non sẽ đua nhau đâm chồi và chim sẽ cất tiếng ríu rít gọi bầy? Tiếng ríu rít bí bô của con tôi, bé Lãng Giao. Nước mắt tôi ứa ra làm nhòa khung cảnh trước mặt. Ngoài đường, dưới vòm lá xanh, ngàn vạn cánh bướm nâu bạc tụ họp chờ xuân. Chúa Xuân sẽ tới trong chiếc áo màu hạt dẻ kết bằng lông ngỗng. Tôi ôm lấy mặt trong tiếng kêu thổn thức: Lãng Du...

LÊ THAO CHUYÊN


Nguồn: Tác giả VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: CtLy đưa lên
vào ngày: 17 tháng 11 năm 2015