BỌT SÓNG
BỌT SÓNG
ể tưởng nhớ hương hồn chú: Cố Thiếu Tá Hải Quân Lê Đức Thụ. Khóa 10 Nha Trang cùng tất cả các chiến sĩ mọi binh chủng đã anh dũng nằm xuống trong những trận chiến kiêu hùng... Đặc biệt khóa 19, 20, 21, 22 Sĩ Quan Hải Quân.
Mây ghét chú vô cùng, chỉ vì từ khi nhận ông bà Hoàng làm anh chị nuôi chú ở miết trên đó không về. Mây biết không phải tại chú sợ 4 cái vỏ xe nhảy tưng tưng khi lọt vào những ổ gà khổng lồ trên lối dẫn về nhà người anh cả và đứa cháu nghịch hơn giặc, mà chỉ vì chú đã bị một bóng hồng nào đó hớp hồn. Hồ Thanh, bạn cùng lớp, đã nhỏ to với Mây trong những giờ chơi.
-Nhưng mà "mụ ấy" đẹp không? Mây hỏi dồn.
-Đẹp là cái chắc. Em gái bà trung tá Hoàng mà không đẹp thì ai đẹp hơn.
Thanh trả lời bằng giọng buồn buồn làm Mây bực dọc:
-Sư khỉ, nói chuyện với tao là phải dẹp bộ mặt đưa đám. Cái thế ngồi ủ rũ như mày thì còn nhớ được gì nữa mà kể.
Hồ Thanh nhìn Mây bằng đôi mắt đỏ hoe:
-Vừa đẹp, vừa giàu lại vừa học giỏi. Mụ ấy ở trường thuốc ra là mở ngay cái pharmacy góc Trương Minh Giảng - Tân Định.
Mây ngẩn người rồi như thấy vô lý quá, nàng lắc đầu:
-Theo tao, các cô sinh viên bất cứ ở ngành nào mà đã có tí nhan sắc là bị các ông dụ dỗ về làm vợ ngay lúc còn ôm sách. Mụ này đã ra trường lại giầu mà không ai rước thì "xí" là cái chắc. Tao bảo thật, mày yêu đàn ông mà chẳng biết gì về họ thì yêu làm quái gì!
-Biết làm sao được, Hà Thanh gắt to. Yêu là yêu chứ còn phải mang ra mổ xẻ tâm lý nữa sao.
-Bởi vậy, Mây gật gù. Bởi vậy giờ này tao mới hiểu tại sao mày tuy đẹp mà vẫn không thể lọt vào tận đôi mắt "vàng như nghệ" của chú ấy. Rõ khờ.
-Con này láo lếu, mày nên nhớ nếu chuyện thành mày phải gọi tao bằng thím. Giọng Thanh hơi cao pha sắc giận.
-Chưa đỗ ông nghè đã đe hàng tổng. Tao không bao giờ chấp nhận một người thím khờ; mấy ông hải quân cũng không thích người yêu mình khờ khạo. Tụi khờ để dành...
Chưa kịp nghe hết câu Hồ Thanh đứng phắt dậy, hai tà áo trắng bị lũ bạn quái ác cột tự lúc nào căng ra và... r...ẹ...t... Thế là một lằn dài ngang eo kéo rách. Cũng may, nhờ vậy Thanh mới có thời giờ đứng lại để gỡ cho Mây phân trần:
-Huề nhé! Cả hai đứa cùng bị rách áo. Mai mốt tao bảo chú ấy mua đền.
-Tao không cần, đền làm gì cho con khờ; nó có biết gì đâu.
Mây đưa tay phụ gỡ hai vạt chéo cột quá chặt, giọng trầm xuống ân hận:
-Thực ra tao chỉ muốn cho mày sáng mắt để kéo chú ấy trở lại mà thôi. Mày nên nhớ, sắc đẹp là một vũ khí lợi hại nhất, nó sẽ đánh gục mụ ấy một cách dễ dàng. Ngoài sắc ra mày lại trẻ nữa...
-Thôi thôi đừng nói nữa mà tao nổi điên xé toạc hai vạt áo dài bây giờ. Ngày xưa cũng tại cái miệng mày ngon ngọt mà tao thương nguời ta...
Mây giật mình... Ngày xưa... Mày không trách tao đấy chứ... Hồ Thanh bắt đầu kể lể, giọng sũng ướt:
-Mày bảo chú mày hiền, chú mày dễ thương, chú mày nhát nên không có bồ. Mày bảo...
...Ôi con quái này mà kể ra thì có đến mai. Mây gạt phăng đi:
-Thì ra xưa rày con tim mày chịu sự sai khiến của tao? Mày thương chú ấy cũng là vì tao? Thật là nhục nhã cho tụi Trưng Vương đã có mày. Chả trách gì cả năm nay tao mang đến biết bao cơ hội để mày được gần gũi tạo cảm tình sâu đậm, nào ngờ tuy gần mà vẫn xa. Nếu hai giòng điện đụng nhau không xẹt lửa thì... dẹp mày sang một bên, tao sẽ tìm đứa khác thế chỗ. Bằng bất cứ mọi giá tao không thể nào để bọn Trưng Vương chúng mình thua mụ nặc nô dược sĩ đó.
Mây không đẹp, dĩ nhiên, người lại dong dỏng cao với mái tóc cắt ngắn, rất ngắn như lính Quang Trung. Mây thích bơi lội, thể thao nên nước da đen dòn. Tướng đi nghênh ngang, dù đã mặc áo dài, ăn nói lại bất cần đời và chẳng biết kiêng nể ai cho nên bọn trong lớp đã đặt cho Mây một cái tên nghe rất... kỳ cục: THI SÁCH. Thế có khổ không cơ chứ.
Những ngày đầu Mây cứ phải gãi tai gãi cổ giả vờ ngu ngơ để cho chúng bạn giải thích ý nghĩa của nó. Thi Sách thì ai chẳng biết là chồng của bà Trưng Trắc, nhưng hắn ta có dính dáng gì đến Mây đâu; Hơn nữa chắc gì đã " đẹp trai" như mình. Lại còn cái miệng nữa, nếu cãi giỏi đã chẳng bị Thái Thú Tô Định giết chết.
Mây bực bội. Không hiểu ý nghĩa thì làm sao giải thích được lỡ có ai thắc mắc, nhất là tụi cóc cắn Võ Trường Toản. Chúng cũng "gai" Mây lắm cơ mà. Cái tên sẽ đi chết với con người. Giá chọn đại tên của một người đại dâm ác như Đổng Trác thì ít ra cũng còn có chút khí phách của một ông tướng, ông vua. Còn Thi Sách? Ôi! Cái tên vừa nghe đã thấy "chết yểu"....Đầu óc Mây thì mù mịt ngu ngơ mà lũ bạn cứ bí mật âm thầm. Rốt cuộc Mây tự giải nghĩa nôm na để mong gỡ lại chút thể diện: Thi Sách là con mọt sách suốt ngày học gạo bài thi.
Lối giải thích táo bạo, trắng trợn và "mô phạm" đến nỗi lũ bạn được một phen cười đứt cả nút áo. Ôi con Mây, chúa lười, chúa nghịch, chúa phá, chúa... đánh nhau mà bảo gạo bài thi...
Kệ chúng, gạo hay không có trời mới biết. Năm nào mình cũng lên lớp đều đều, không chừng năm nay vừa xong cái tú 2, sau năm SPCN lại được ông cù độ mạng lọt ngay vào dược thì chắc chắn sẽ đụng trúng mụ ấy. Nhưng mà mụ ta ra trường rồi cơ mà. Mây thở dài... Mọi lần chúng bạn gặp trắc trở đều chạy đến Mây để nhờ quân sư vấn kế; bây giờ quân sư gặp nạn biết nhờ vào ai? Mà cũng ghét cho cái con Hồ Thanh, sao nó ngớ ngẩn thế! Thịt mang đến tận miệng mèo mà không dám ăn. Con mèo khờ khạo ngu ngốc, mày tưởng thế gian này kiếm một đại úy độc thân chính hiệu dễ lắm sao!
Mây nhớ có lần dẫn nó vào câu lạc bộ hải quân ở Bến Bạch Đằng Sài Gòn. Từ công viên vào câu lạc bộ phải đi qua một cái cầu. Tuy không đẹp và lộ liễu như cầu nổi ở chợ Bến Thành nhưng ai cũng biết rằng bất cứ người nào bước chân lên cầu đều không qua cả trăm đôi mắt văn nghệ của những chàng lính biển...
Ngày xưa những cô con gái giàu có thường hay "kiếm chồng" bằng cách đứng trên cao thẩy trái cầu nhân duyên; bây giờ văn minh và nghệ thuật hơn, các chàng hải quân "tuyển thê" trông cũng khá dễ thương. Họ lợi dụng tối đa khung cảnh thiên nhiên để người đẹp không cảm thấy thẹn thùng khi bước lên cầu..."tuyển".
Chẳng hiểu câu lạc bộ có từ hồi nào và ai đã sáng tạo ra nhưng nhìn vào là Mây thấy cả một nghệ thuật. Khách nào chẳng thấy lòng nao nao khi nhìn sóng nước chập chùng; từng đợt sóng vỗ vào bờ mang âm thanh réo gọi thôi thúc từ trái tim...
Câu lạc bộ nổi nằm trên mặt nước trông... tình không chịu được vì nó mang hình dáng của chiếc "love boat," chiếc tàu chở toàn những kẻ tha thiết yêu nhau mà Mây vẫn thường thấy chiếu trong tivi. Trong đó chắc chắn ấp ủ ngàn vạn trái tim nóng bỏng sôi sục...Mây cả quyết nó sôi sục chỉ vì Anh Thy, Võ Hà Anh, Dung Sài Gòn đã làm "hỏng" họ. Ai lại chẳng có trái tim, ai lại chẳng khao khát tình yêu. Nhưng nếu trái tim không có môi trường, không có sự thôi thúc hoặc nung cháy sao "nóng" lên được? Đã vậy phong trào "Áo dài xanh bên áo trắng hoa biển" lan rộng và tung bay khắp phố phường. Đi đến đâu người ta cũng gặp "cặp bài trùng" xanh trắng hoặc ngược lại trắng xanh...
Mây thích màu xanh lính hải vì nó là màu của lòng đại dương thăm thẳm. Từ màu xanh đó Mây thấy một nỗi cô đơn trống vắng và buồn tênh của những tháng năm dài lênh đênh trên biển sóng...
Xanh, màu của khao khát đợi chờ nhưng cũng là màu của trận chiến bùng nổ sau mùa hè đỏ lửa. Mỗi một màu áo biểu hiệu cho một binh chủng và những kiêu hùng riêng của nó nhưng Mây vẫn thấy cảm xúc mãnh liệt hơn khi nhìn màu áo xanh của lính hải quân bị những tà áo trắng quyện vào đan kết. Mây đang ở lứa tuổi học trò, cũng có thể tại vậy mà lòng dễ rung động. Trắng biểu hiệu cho sự tinh khiết thơ ngây và cái màu xanh khiêm nhường u uất kia như chứa đựng tất cả những xót xa cho tương lai, cuộc sống.
Có phải tại chiến tranh đã cho Mây một ánh mắt nhìn khác lạ hay mọi người ai cũng có những khắc khoải như Mây? Tại sao chú không chịu lấy vợ? Tại sao chú không muốn có người yêu? Tại sao chú lại hững hờ trước mối tình cuồng si của Hồ Thanh và tại sao chú lại ở nhà Trung Tá Hoàng để "kết thân" với mụ nặc nô ấy?
Mây biết rõ những người kề cận với cái chết đều coi đồng tiền như rơm rác. Lương một tháng có thể vì bạn bè nướng sạch trong một ngày và ngược lại lương một ngày cũng có thể bóp chắt cho cả tháng. Tình đồng đội chính là tình ruột thịt; tình yêu cũng thế, nó phát xuất từ trái tim nên không dựa theo căn bản hay tiêu chuẩn nào cả. Nhất định chú đến với mụ ta không phải vì cái pharmacy hoặc cái oai có vợ là dược sĩ. Hỏi rằng những người lính chết trận mang theo được những gì? Tiền bạc danh vọng hay tình yêu vợ chồng bạn bè sông núi?
Mây buồn chỉ vì chú là út trong gia đình, chỉ vì chú đã 33 mà vẫn chưa có người hủ hỉ. Ở tuổi này đa số cho rằng đàn ông ế vợ, đàn bà thì ế chồng. Ở tuổi này bạn bè chú đã có con gái sắp gả chồng và ở tuổi này làm sao kiếm được Diễm và Đạt trong Yêu của Chu Tử. Mây biết thế nhưng khi quyết định chọn Hồ Thanh đóng vai Diễm là Mây đã có chủ đích rõ ràng... Cột chân chú lại... 10 năm dưới nước rồi, bây giờ lên bờ về thành phố lấy vợ có chết ai đâu. Hơn nữa, Hồ Thanh đẹp, hiền lại có tướng mệnh phụ...
...Hôm ghé vào câu lạc bộ thăm chú... bằng đó con mắt, Mây nhìn thấy rõ mà, cùng đổ một lượt về phía Hồ Thanh. Dáng dấp đó, cử chỉ đó, khuôn mặt và thân hình đó như một bức tượng được thượng đế ưu ái uốn nắn thật đẹp trước sự ghen hờn của gió. Gió hờn gió ghen nên ép sát làn vải mỏng vào da thịt. Từng đường cong con gái lộ ra khiến đôi má Hồ Thanh ửng đỏ làm đôi bàn tay luống cuống giữ vội tà áo đang cố tình trêu ghẹo.
Chú cũng là một trong những đôi mắt si dại ấy nhưng khi đối diện chú lại dửng dưng coi nó như cháu. Chú không có trái tim hay trái tim kia đã hoá đá ngay từ hồi còn học khóa sĩ quan ở Nha Trang...?...Cẩm Hà... Mây nhớ ra rồi... Người thiếu nữ có khuôn mặt tròn, đôi mắt buồn và thật hiền mà hôm nọ khi vừa ở Mỹ về chú đã trịnh trọng lồng hình ngay trang đầu của cuốn album. Mười tháng tàu chú ghé 8 hòn đảo đẹp lừng danh trên khắp nước Mỹ. Mười tháng chú mang về một lô hình màu chụp thắng cảnh với những đêm dạ vũ có hình ca sĩ Bạch Yến... Mười tháng gia tài có mỗi cuốn album và tấm hình Cẩm Hà phóng lớn...
Mây ngồi xem chú xếp hình lẳng lặng không nói một lời nào. Mãi 2 tiếng sau khi sắp sửa gấp cuốn album lại Mây mới đùa:
-Chú đậm cô Cẩm Hà quá nhỉ! 10 năm rồi...
Chú tròn mắt ngạc nhiên:
-Sao biết 10 năm? Sao biết có người tên Cẩm Hà?
-Năm ngoái giỗ bà nội, chú uống rượu say ngủ khò khò; cháu lật nghiêng người móc cái bóp da trong túi... Khiếp, chú thủ kỹ quá...
Mặt chú nghiêm hẳn và thoáng có sắc giận:
-Chuyện riêng tư cấm được nói đến.
-Nhưng cháu lỡ biết rồi... Sau đó những lần chú ngủ cháu lén lấy sâu chìa khóa lên gác mở cái hòm sắt đựng thư từ hình ảnh của chú và...
-Trời ơi, chú kêu lên. Vậy là chẳng có gì dấu được Mây cả. Sao mà ác ôn vậy chứ!
-Cháu muốn tìm hiểu căn nguyên nào chú cứ mãi sống như vậy, giọng Mây buồn bã. Cuộc chiến này sống nay chết mai, chú không lấy vợ lỡ mệnh hệ nào sẽ chẳng có ai nối dõi tông đường; chú sẽ có lỗi với...
-Đừng nói nữa, chuyện không phải của cháu. Đừng lo bò trắng răng ngốc à. Hơn nữa người ta đã có chồng.
-Vì không yêu chú?
-Rất yêu nhưng không thể chờ mãi trong mối tình vô vọng.
-Nhưng mà ai ngăn cản chú mới được chứ?
-Không ai cả nhưng có điều từ ngày Bắc Nam ngăn đôi, ông nội kẹt lại không vào được; mọi yêu thương kính trọng chú dành hết cho bố cháu. Vừa là anh mà cũng là người cha.
-Và bố cháu đã không bằng lòng?
-Không hẳn như vậy! Cuộc chiến này... chú thở dài, Cuộc chiến này bao giờ mới chấm dứt và quê hương mình bao giờ mới trở lại thanh bình?... Yêu ai chú muốn người đó hạnh phúc suốt một đời...
Mây ngắt lời:
-Nếu ai cũng nghĩ như chú thì sẽ tuyệt giống tuyệt giòng vì chú thử nhìn chung quanh xem có ai không phải là... lính đâu.
-Đừng đi sâu vào đời tư của chú. Mỗi người đều có một quan niệm khác nhau.
-Mặc kệ. Cháu nhất quyết làm thay đổi ý tưởng quái lạ và ích kỷ của chú.
...Và Mây đã làm thật. Vài tuần sau Mây dẫn Hồ Thanh đến trình diện...
Mặc dù đã được đá giò đá cẳng nhưng chú vẫn cứ ngơ ngơ. Tệ hại hơn nữa coi Hồ Thanh bé con hơn cả Mây, đôi khi giỡn chú nhéo tai nó đến đỏ ửng. Tội nghiệp, ngoài chiếc tai đỏ ra, mặt nó cũng không thua gì quả gấc chín. Còn trái tim kia? Tuy được bó kỹ trong khối thịt mềm mại cũng cứ run lên bần bật. Cảm giác yêu đương của con gái khác con trai, Mây nghĩ như thế. Nó không mãnh liệt sôi động như lúc bọn con trai đang trổ tài "tán đào" xông xáo, táo bạo, thích thú, hồi hộp mà thật nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng nhưng cũng thật sâu đậm.
Nhớ những lần đứng ngoài vỉa hè Pasteur ăn bò bía, mề gà phá lấu hoặc gỏi thu đủ bò khô. Chú và Mây tự nhiên thoải mái bao nhiêu thì Hồ Thanh ngượng ngùng luống cuống bấy nhiêu. Chỉ một ánh mắt nhìn hoặc một câu hỏi rất thường của chú cũng đủ làm cho nó trở nên ngớ ngẩn. Cái điều dại dột nhất của Thanh là không dám phát biểu bất cứ điều gì. Mây đứng ngoài cuộc tiếc thầm cho bạn: "Thanh ơi, lính hải quân không thích lũ con gái cù lần gọi dạ bảo vâng đâu. Mặc dù trong thâm tâm họ luôn quan niệm phái yếu là phải "lả" như cò đói, mỏng manh như tơ trời; phải cần sự che chở bảo bọc của họ. Nhưng nếu ngoan quá sức như maseur thì họ dễ chán lắm. Mày không nhớ người ta bảo lính hải quân đa tình, lãng mạn và văn chương số một cơ à. Nếu không họ đã chẳng gọi bọt sóng là hoa biển. Mấy thằng nhóc Võ Trường Toản vừa đậu xong tú 2 đã vội hứa hẹn với đào sẽ ghi danh vào hải quân để vớt hoa biển kết thành chuỗi tặng người yêu. Tội nghiệp những đứa ngố giống mày, tin chàng như tin kinh tin kính để rồi ngày đêm cứ mong đợi... Thanh ơi, mày cần yếu đuối, cần ngoan hiền nhưng cũng phải cần thêm chút lãng mạn nữa. Ngoan không có nghĩa là cù lần, chẳng ai muốn lấy một người đần về làm vợ cho nặng gánh, cũng đâu ai muốn mua một cái máy gật về nhà để lo cơm nước."
Giá Hồ Thanh bạo dạn hoặc ngổ ngáo một chút xíu thôi thì chắc chắn dẫu có ba đầu sáu tay chú cũng không thoát khỏi con ma ái tình.
Mây buồn vì bạn thân mình đã bỏ mất một cơ hội tốt nên vờ giận dữ để nó tự ái mà vùng lên, chứ còn tìm người thứ hai thay thế đâu phải chuyện dễ. Và biết tìm người thứ hai không phải dễ mà mụ dược sĩ được lọt vào đôi mắt khó tính của chú tất không phải chuyện vừa cho nên Mây chỉ mong sao mau hết tuần...
Hai hôm sau, khi Mây quẹo gắt chiếc Yamaha vào trong cổng mở sẵn thì gặp xe chú nằm lù lù ở góc sân tự lúc nào. Khác với mọi chiều cuối tuần, chú luôn luôn ăn cơm tối trên nhà ông bà Hoàng rồi mới về dưới này. Lý do: để anh chị đỡ vất vả.
Bố hiểu chú có cuộc sống riêng tư, bạn bè, bồ bịch nên rất thông cảm cởi mở không một lời phiền trách. Ngay cả những lúc vừa đến, Mây đã kéo chú bắt dẫn đi xi nê với Hồ Thanh đến đêm khuya khoắt mới mò về bố cũng chẳng nói gì mặc dù bao giờ cũng vậy sáng Chủ Nhật vừa dùng điểm tâm xong là chú vội vã "lặn."
Chiếc cặp da chất đầy những ổi chua, chiến công oanh liệt vào mỗi chiều thứ bẩy ở nhà Hồ Thanh, phải vất vả lắm mới chui lọt vào trong ngăn kéo tủ. Không kịp thay quần áo, Mây nhanh chân đi tìm chú "gây hấn" cho đã tức. Mẹ đang lui cui dọn thức ăn ra bàn, thoáng thấy bóng Mây, bà ngước lên với khuôn mặt hơi khác lạ và giọng nói cũng kỳ kỳ:
-Thay áo rồi xuống phụ mẹ.
Mây không chạy lại ôm mẹ như mọi lần vì còn mải nghĩ đến "tiền án" của chú nên chỉ đứng xa trêu ghẹo:
-Mẹ định yêu sách gì bố nữa mà chiến tranh "lạnh lùng" vậy mẹ?
Mẹ không trả lời chỉ đáp trả bằng tiếng thở dài. Mặc, lúc này không phải là lúc để phân tích tâm lý hoặc hỏi han kể lể. Mây quay lên nhà trên và bước vào phòng khách... Đây rồi... chú đang ngồi nói chuyện với bố dáng điệu trầm tư. Mây reo lên:
-A chú! Cháu tưởng kỳ này chú đổi ngành qua thợ lặn rồi. Người nhái lặn giỏi nhưng mò toàn xác chết không à chú ơi.
Mặt bố biến sắc theo câu đùa cợt của Mây:
-Tự dưng anh có linh cảm thế nào, ngay đến cháu Mây cũng còn nói đến xác chết. Hay là điềm báo trước?
Chú cười gượng gạo:
-Không có đâu anh ơi, tin ma ma bóp...
Chuyện gì đây? Mây lạ lùng quá. Mọi ngày không khí gia đình đâu như thế này... Mây ngồi xuống thành ghế sofa táy máy trên đầu bố tìm những sợi tóc bạc lắng nghe câu chuyện.
-Hay là anh đút lót chạy chọt cho chú ở lại chứ xuống vùng ấy nguy hiểm lắm. Trận chiến lúc này quá căng thẳng, đi dễ về khó.
-Không sao đâu, anh ạ! Ai sao mình vậy; làm người phải có sĩ khí. Nhất là sĩ quan, là cấp chỉ huy.
-Nhưng ông chỉ huy trưởng vừa chết xong..
Chú ngắt lời:
-Nhờ vậy em mới được xuống để thay thế, anh tưởng làm chỉ huy trưởng giang đoàn 71 dễ lắm sao?
-Nhưng ai cũng phải biết rằng chú đã cực khổ dưới nước 10 năm rồi. Không lý nào...
-Thôi anh ạ! Đừng lo lắng thái quá, em đi ít tháng sẽ về. Từ đây xuống Bến Cát, Rạch Giá đâu có xa xôi.
-Không xa xôi nhưng hiện tại bọn nó trà trộn vào dân để giết mình. Gần năm nay chết biết bao nhiêu người rồi.
-Nói như thế không lẽ vùng ấy phải giao cho họ sao? Với lại nào đã chết hết cả đâu.
Ngừng một lát, chú nói như thể trấn an bố:
-Anh không biết chứ ngành Hải Quân là ít chết nhất.
-Ít chết nhất nhưng đã vào hành quân trong rừng U Minh là phải chết.
Chú nâng tách trà đã nguội đưa lên môi, vẻ mặt rất bình tĩnh:
-Trên đời có ai thoát được chết? Nếu cái chết của mình mà mang lại thanh bình ấm no cho những người còn ở lại thì em nghĩ đó là một cái chết vinh dự.
Biết tính cương quyết của chú, bố chỉ thở dài:
-Khi nào thì chú phải đi?
-Ngày mốt anh ạ!
-Sao anh lo quá....
Bố đăm chiêu nhìn từng đợt khói cuộn tròn từ từ tan loãng trong khoảng không. Đời người rồi cũng thế, chợt đến chợt đi và chợt tan loãng. Ngày hôm nay chú còn hiện hữu, biết đâu ngày mai... Mây thở dài hai tay đan vào nhau cho dằn nỗi bàng hoàng cảm xúc... Nàng từng nghe nói về trận chiến miền Tây, về những giang đoàn hải quân đã làm cho quân địch khiếp vía. Sự hoảng kinh của địch đi kèm song song với tử vong và những tổn thất nặng nề. Chỉ nghe nói đến giang đoàn 70, 71 là nước mắt Mây đã chực rơi xuống. Biết bao nhiêu người ra đi không hẹn ngày trở lại. Đào tạo một sĩ quan đâu phải chuyện dễ, mà giết một sĩ quan hải quân lại càng khó hơn nhưng con sông ở Rạch Giá chỗ rộng chỗ hẹp. Đồng ruộng phì nhiêu, nhà cửa mọc gần nhau san sát. Nhìn vào cả một cuộc sống an bình sung túc thế mà bên trong chứa đựng đầy mùi tử khí của chiến tranh, hết tàu này nổ đến tàu kia chìm; hết ông úy này chết đến ông tá kia bị thương. Tàu chạy qua kinh Rạch Sỏi như đi vào tử địa. Mỗi lần hành quân hay tải đạn dược vũ khí đâu phải một hai chiếc và mỗi lần đi như thế đâu phải chỉ một hai sĩ quan...
Hèn gì không khí trong nhà khác lạ. Buồn thê thảm như một vĩnh biệt chia ly, sự chia ly mà chỉ có những người cùng một huyết thống mới cảm nhận tận cùng của niềm đau. Mây liếc nhìn chú với dáng gầy gầy xương xương, khuôn mặt xạm đen rắn rỏi của một người lính can trường. Tự dưng Mây thấy lòng bồi hồi muốn khóc. Chú oai hùng, khí phách như thế mà Mây dám nghi ngờ con người của chú. Bây giờ một mụ nặc nô chứ nếu 10 Mây cũng không hề tỏ thái độ hờn trách. Đời lính chiến ngắn ngủi, sống ngày nào là biết vui ngày đó. Tại sao Mây nỡ ích kỷ cột cả một ước vọng cao quý, buộc trách nhiệm thiêng liêng của tổ quốc vào một bóng hồng để tìm hạnh phúc riêng cho cá nhân mình.
-Hai tháng rồi Mây nhỉ!
Hồ Thanh nói trống không nhưng Mây hiểu bạn đang nghĩ gì. Hai tháng nay chỉ duy nhất một đề tài luôn được nhắc nhở trong bàng hoàng và tiếc nuối. Mây thở dài nhắc lại lời bạn:
-Ừ, hai tháng một ngày...
Câu chuyện lúc nào cũng dang dở, gẫy vụn và rời rạc. Rời rạc như những chiếc lá khô nằm xơ xác chung quanh. Trên thảm cỏ xém vàng điểm những lá úa, cả hai nằm thẫn thờ gối đầu lên chiếc cặp táp phồng căng sách vở. Hai giờ đầu môn vạn vật, được nghỉ bất thình lình nên Thảo Cầm Viên, đối diện trường học, là chỗ dung thân cho những kẻ có tâm sự buồn.
Buổi sáng, ngọn đồi mà Hồ Thanh vẫn gọi đùa là "Đồi thông hai mộ" thật vắng. Ngay cả những người lao công quét đường cũng chưa thấy đến. Mây và Hồ Thanh chống tay nghiêng người trong tư thế chán chường. Nền trời màu xanh lạt không thể nổi bật từng cụm mây trắng đang lờ lững bay, và gió cũng không đủ mạnh thổi những lá vừa chớm vàng rớt rơi xuống đất.
-Gió còn biết tiếc thương sự sống còn của cây xanh trong khi sinh mạng con người lại quá nhỏ nhoi trước Thượng Đế.
Mây với tay bứt một cọng cỏ chà nát bằng hai ngón tay để khỏi trả lời, tuy nhiên nỗi buồn vẫn đè nặng trong thân thể.
-Tao thấy như không còn một sức chịu đựng nào. Muốn khóc nhưng khóc không được, muốn la nhưng đâu còn sức để mà la.
Mây nhìn Hồ Thanh, khuôn mặt thật gầy và đôi mắt trũng sâu:
-Tao có cảm tưởng chúng mình cứ mãi đi dần về quá khứ. Nó đang giết lần mòn 2 đứa.
-Không phải chỉ có hai đứa mà còn thêm người thứ ba.
Mây thoáng chút rúng động, nàng ngồi dậy kéo tà áo dài qua một bên hỏi dồn:
-Tại sao mày lại nói vậy?
-Cả tháng nay tao kể cho mày nghe người thiếu nữ mặc áo dài đen vẫn thường khóc lén bên mộ chú?
-Mày nghi mụ nặc nô à! Vô lý, từ dốc cầu Công Lý đến nghĩa trang quân đội đâu phải gần.
-Thì cũng như chúng mình vậy. Nếu tính từ Nguyễn Bỉnh Khiêm lên thăm chú, con đường xa gần gấp hai.
-Nhưng có bao giờ được thấy mặt mụ ấy đâu, ngay đến dáng dấp cũng còn chưa nhận diện được.
-Vậy nên tao mới nói, Hồ Thanh ngồi dậy, đối diện với Mây. Nếu là mụ nặc nô thì có gì lạ đâu, bà ta sẽ lủi ngay khi vừa thấy tao. Đàng này...
-Chúa ơi, Mây kêu lên. Mày làm tao đứng tim mà chết. Không muốn nói thì làm ơn khóa miệng cho tao nhờ, cứ ấm a ấm ớ.
-Bà này lạ lắm, người hơi to lớn với khuôn mặt tròn. Đôi mắt đen lay láy nhưng trông rất buồn. Một điều đáng nói là bà ta mặc quần áo tang và đội khăn trắng. Tao không tin là họ hàng nhà mày, cũng không tin là bạn thường mà có cảm tưởng như chồng vợ...
Trống ngực Mây đập liên hồi... khuôn mặt tròn và đôi mắt buồn... đầu đội khăn tang... Còn ai vào đó nữa. Cẩm Hà; cái tên làm Mây bật khóc.
-Đừng Mây. Sao mày ủy mị như vậy? Hôm nọ tao khóc mày chửi tao thậm tệ. Bây giờ mày lại nối gót theo tao. Giọng Hồ Thanh nghẹn đặc.
Mây rút khăn thấm nước mắt:
-Mày khóc chỉ riêng cho cá nhân mày, chỉ vì thương tiếc một mối tình. Còn tao, tao khóc trước một nghĩa cả của người đàn bà, khóc vì thương cho một cái chết oai hùng đáng đi vào lịch sử. Mày thấy không, hai tháng rồi mà mới như vừa xảy ra. Những gì bất ngờ và kinh hoàng dễ ám ảnh con người ta đến giờ chết...
Nước mắt Mây vỡ vụn sau bao tháng ngày dấu kín. Con Mây bướng bỉnh ngang tàng cũng biết khóc cơ à! Chú sẽ cười cháu, mọi người sẽ ngạo nhưng làm sao không khóc được khi người nằm xuống đã để lại quá nhiều kỷ niệm đẹp và nuối tiếc cho người còn sống. Một tuần, sau ngày chú xuống trại Đồng Tâm nhận công tác, chuyến đầu tiên cũng là chuyến cuối cùng. Cái đau đớn nhất là chú đã chết thế cho Đại Úy Ba, vị chỉ huy phó với lời nhắn nhủ: "Chuyến công tác này rất nguy hiểm, để tôi đi thay cho anh. Dù gì anh cũng còn nặng nợ gia đình vợ con hơn tôi." Mây không muốn nhớ lại những hình ảnh báo chí cũng như lời tường thuật của những người đã thoát chết trong đường tơ kẽ tóc về cái chết thật oai hùng nhưng cũng thật bi thảm. Mây cũng không muốn nhớ đến Thiếu Úy Nghiêm Xuân Hồng con ông bà Nghiêm Xuân Thiện, chủ nhiệm tờ báo Thời Luận. Và cùng lượt anh dũng hy sinh đó, Giang đoàn 71 mất đi 12 sĩ quan, hai hạ sĩ quan và hai cố vấn Mỹ gần kênh Cán Gáo cách rừng U Minh 20 cây số... và hơn tháng sau Đại Úy Ba được vinh thăng Cố Thiếu Tá cũng trên con sông Rạch Giá...
-Mây, mày làm ơn nín khóc được không? Dù mụ nặc nô hay ai đi nữa thì chú cũng đâu còn trên thế gian này mà sợ giành giựt, cấu xé...
Lời Hồ Thanh loãng trong khoảng không theo gió nhập vào vùng mây ảm đạm. Mây trắng giăng giăng như tuyết vào những tháng sương mù. Từng chiếc lá theo gió đưa nhẹ ngập ngừng như bước chân người chết trở về. Mây thấy người gai gai lạnh. Bước chân nhẹ và chậm rãi. Còn hơi thở nào sau lưng? Mây không tin con người khi chết đi linh hồn sẽ trở về... Chú ơi! Mây hét lên vùng quay lại để rồi ngẩn ngơ... Trước mặt cả trăm chiếc lá cuốn tròn lăn xuống chân đồi theo cơn gió bất ngờ quái ác. Tiếng rít của gió buốt lạnh như tiếng gào khóc của biển cả. Mây bưng lấy mặt, nước mắt nàng nhạt nhòa theo từng viên bọt đang từ từ vỡ nát... Và rồi lớp sóng kế tiếp ồ ạt kéo đến, những bọt sóng tròn to và lấp lánh như đôi mắt của đại dương. Đôi mắt của những linh hồn thủy thủ...
LÊ THAO CHUYÊN
Nguồn: Tác giả VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: CtLy đưa lên
vào ngày: 17 tháng 11 năm 2015