← Quay lại trang sách

Chương 4

Bác sĩ Javier đi thẳng đến phòng ngủ của Señora Valencia ngay khi vừa tới nơi. Lúc ông bác sĩ bước vào, chị nhanh chóng thông báo, “Amabelle đã cùng tôi vượt cạn, Javier. Chúng tôi đã đón một cặp sinh đôi chào đời.”

Bác sĩ Javier là một người đàn ông cao lớn lạ thường. Trông ông lúc nào cũng như đang nhìn xuống tất cả mọi người xung quanh. Cặp mắt nheo lại của ông ánh lên vẻ chăm chú cao độ trong lúc kiểm tra hai đứa trẻ và cắt dây rốn cho chúng sâu hơn sát bụng.

“ Việc lâm bồn của cô kéo dài bao lâu?” Ông hỏi Señora Valencia.

“Nó bắt đầu từ tối hôm qua,” chị trả lời.

“Tại sao cô không cho gọi tôi đến ngay lúc đó?”

“Ông có nhớ cách chúng ta đã tính trước ngày sinh không? Tôi tưởng rằng khi đó vẫn chưa phải lúc.”

“Có lẽ chúng ta đã tính toán nhầm.”

“Tôi và các con tôi thật may mắn vì Amabelle biết cách đỡ đẻ,” chị nói. “Tôi không bao giờ có thể làm được chuyện đó một mình.”

“Chúng ta đều rất biết ơn Amabelle.” bác sĩ Javier mỉm cười với tôi trong lúc ông gạt mớ tóc xoăn cứng màu hung đỏ qua một bên. Chân tóc ông mọc nhô ra thành một đỉnh chóp ở giữa trán. Ông cài một mảnh gỗ khắc hình lá mía ở cổ chiếc áo thêu tay của mình. Đó là một lá bùa, giống như những miếng bùa hộ thân được những người phu cắt mía ở Alegría đeo quanh cổ để bảo vệ họ khỏi những tà thuật xấu xa.

“Amabelle, cô làm ơn hãy đi đun một ít nước,” vị bác sĩ lên tiếng. “Bọn trẻ cần được tắm rửa sạch sẽ.”

Ngôi nhà nằm trên đỉnh đồi với những ngọn núi màu thiên thanh phía sau lưng và một con đường trải rộng ra trước mặt. Tôi đi qua cánh cửa hậu, nơi phòng bếp mở ra sân sau. Chạy nhanh về phòng mình, tôi cởi bỏ tạp dề và chiếc áo thấm đầy máu rồi đặt chúng ở một góc gần nhà vệ sinh.

Xa phía dưới chân đồi, tôi có thể thấy bà vú già Juana đang trở về từ con suối với một xô đầy quần áo trên đầu. Juana và ông chồng Luis đã hầu hạ trong nhà Papi từ trước khi Señora Valencia ra đời. Bác Juana dừng chân trước cửa nhà mình, với mái ngói nhọn bị che khuất một nửa sau một quả đồi xanh cỏ.

Tôi đặt một nồi nước lên bếp than củi để đun trong căn bếp nhỏ ngoài trời và đợi bác Juana đi lên. Từ ngoài sân, tôi có thể nhìn thấy những cánh cửa sổ chớp khép chặt của phòng Señora Valencia. Chúng được sơn màu chàm giống như hầu hết phần còn lại của ngôi nhà, ngoại trừ những hàng hiên bao bọc quanh nhà được sơn màu đỏ thắm của những bông hoa phượng đang nở rộ khắp Alegría.

Bác Juana không trèo lên đồi nên tôi quay trở lại phòng của Señora Valencia với hai cái thau tráng men đầy nước ấm, một cái ở trên đỉnh đầu và cái còn lại trong hai tay. Señora Valencia nằm trùm kín chăn từ cằm đến ngón chân. Tấm ga giường bết máu vo thành một đống ở góc phòng. Papi đã cho thay những tấm đệm trên giường chị bằng những tấm đệm sạch từ chiếc giường cũ của mẹ chị đặt trong phòng may vá.

Bác sĩ Javier giúp tôi đặt hai cái thau xuống mặt chiếc hòm đựng quần áo cho em bé. Ông hòa một chút lá thuốc vào trong nước dùng để tắm cho lũ trẻ. Señora Valencia chuyền con trai chị vào tay ông.

“Amabelle, cô có nhớ chính xác lũ trẻ chào đời vào giờ nào không?” Papi hỏi. Ông mở một quyển sổ nhỏ trên đùi để ghi lại những thông tin cần để làm giấy khai sinh.

“Lúc đó vẫn còn là buổi sáng.” Señora Valencia nhìn lên một chiếc đồng hồ cổ nằm trong một cái hộp làm từ gỗ dái ngựa mà cha của Papi đã gửi cho ông từ Tây Ban Nha khoảng hai mươi năm về trước.

Tôi nhòm qua vai Papi trong lúc ông đang trịnh trọng viết nắn nót hết mức có thể giờ sinh và nơi sinh của hai đứa bé, ghi chú rằng ngày chúng sinh ra là ngày ba mươi tháng Tám, năm 1937, năm thứ chín mươi ba sau độc lập, và năm thứ bảy trong Thời cai trị của Generalissimo 1 Rafael Leonidas Trujillo Molina, Tổng tư lệnh tối cao, Tổng thống của nền Cộng hòa.

1 Phát âm: Khê-nê-ra-lít-xi-mô. Một cách chơi chữ của chữ “general”, nghĩa là thống soái hay thủ lĩnh trong tiếng Tây Ban Nha. Đây là biệt danh mà người dân Dominicana hay dùng để gọi Tổng thống Trujillo một cách trìu mến. Vì nguồn gốc đặc biệt của danh xưng này, dịch giả quyết định giữ nguyên từ “Generalissimo” trong bản dịch.

“Và hai đứa sinh cách nhau bao lâu, Amabelle?” Papi hỏi. “Cô nhớ chứ?”

“Đứa bé thứ hai là một bất ngờ, nên cháu không nhớ rõ,” tôi trả lời.

“Chỉ tầm 15 phút sau anh trai nó thôi,” Señora Valencia đỡ lời. Khi đến lượt Rosalinda tắm, bác sĩ Javier đỡ lấy con bé và đặt nó vào thau nước. Con bé nằm yên không động đậy khi làn nước liếm lên da thịt.

“Con bé này có một ít bồ hóng đằng sau tai đấy,” 1 bác sĩ Javier bạo mồm nói với Señora Valencia khi ông nhấc con bé ra khỏi thau.

1 Ý nói rằng Rosalinda có làn da đen.

“Hẳn đó là gen từ gia đình cha nó,” Papi cắt ngang. Những đầu ngón tay của ông xoa xoa khuôn mặt với làn da trắng cháy nắng. “Con gái tôi được sinh ra ở thủ đô của đất nước này. Mẹ nó mang huyết thống Tây Ban Nha thuần chủng. Nó có thể truy lại dòng dõi của mình tới những Người Chinh Phạt 2 như El Almirante hay Cristobal Colón 3 . Chính tôi cũng được sinh ra ở một cảng biển gần Valencia, Tây Ban Nha.”

2 Tiếng Tây Ban Nha, Conquistadores. Cái tên này để chỉ những người lính và những người thám hiểm của đế chế Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha. Trong thời kỳ Khai Phá, các conquistador đã dong thuyền vượt châu Âu đến châu Mỹ, Thái Bình Dương, Châu Phi, và Châu Á để chinh phạt lãnh thổ và mở ra những con đường thông thương. Họ là cánh tay đắc lực trong việc đặt ra chế độ thuộc địa của Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha trong khoảng thời gian từ thế kỷ 16 đến 18.

3 Tên tiếng Tây Ban Nha của Christopher Columbus.

Chúng tôi quấn bọn trẻ trong những tấm vải trắng mà tôi đã viền mép từ lúc Señora Valencia còn đang mang thai và nghĩ rằng chị ấy sẽ chỉ hạ sinh một bé gái mà thôi. Chị ôm con gái vào lòng trong khi Papi ngắm nghía cháu trai của mình, đu đưa thằng bé qua lại trên ngực.

“Nhận xét lúc nãy của ông rất khiếm nhã,” Papi hạ giọng khiển trách bác sĩ Javier khi ông nghĩ con gái mình đang không chú ý. “Chúng tôi không muốn nghe bất kỳ điều gì như vậy nữa.”

“Amabelle, tôi có thể phiền cô pha cho tôi một tách cà phê được chứ?” Bác sĩ Javier quay sang hỏi tôi sau khi quyết định tốt hơn là nên tạm tránh mặt Papi.

“Lấy cho ngài bác sĩ bất cứ cái gì ông ấy muốn,” Papi nói mà không rời mắt khỏi gương mặt của cháu trai.

Bác sĩ Javier theo chân tôi vào nhà bếp. Trong lúc bước qua lối vào, một bó mùi tây khô treo lơ lửng quẹt ngang đỉnh đầu ông và để lại một vài mảnh vụn nhỏ xíu vướng trong tóc. Tôi dợm đưa tay lên để phủi chúng đi nhưng kịp thời kiềm lại. Sẽ quá suồng sã nếu tôi chạm vào ông ấy; ông ta có thể sẽ hiểu nhầm. Ở địa vị kẻ phục vụ cho người khác, bạn luôn phải hết sức cẩn thận. Bác sĩ Javier luôn đối đãi tử tế với tôi, nhưng tôi không chắc rằng ông ấy sẽ thích việc tôi vuốt tay lên tóc ông.

“Amabelle, có phải cô là một cô đỡ trong suốt thời gian qua mà không nói cho chúng tôi biết?” Ông hỏi.

“Tôi không nghĩ đến mình như là một cô đỡ, thưa bác sĩ.” Một chút cà phê sánh ra ngoài khi tôi rót nó vào một cái tách trang trí hình hoa lan đỏ, đặt trên chiếc đĩa lót trong cái khay bạc trước mặt ông.

“Vậy làm cách nào mà cô biết cách hộ sinh cho hai đứa trẻ đó?”

“Mẹ tôi và cha tôi là những thầy thuốc ở Haiti. Khi có người nhờ vả, họ cũng kiêm cả việc đỡ đẻ,” tôi nói, giữ vẻ khiêm tốn cho cả bố mẹ tôi, những người luôn luôn khiêm nhường về bản thân mình.

“ Valencia nói với tôi rằng bé gái là một ca khó khăn,” ông nói tiếp.

“Vâng, con bé bị một lớp màng bọc quanh mặt và sợi dây rốn thít quanh chỗ hiểm.”

“Quanh chỗ hiểm, có phải là quanh cổ không? Nó cứ như thể là anh trai con bé muốn siết cổ nó vậy.”

“Nếu ông cho phép, thưa Bác sĩ, tôi không muốn nói xấu bọn trẻ với những lời lẽ như vậy.”

“Rất nhiều người trong chúng ta khởi nguồn là những cặp song sinh và triệt tiêu anh chị em sinh đôi của mình trong bụng mẹ,” ông vẫn tiếp tục. “Khi tôi còn là sinh viên trường y, có một lần chúng tôi đã tìm thấy một cặp chân của một đứa bé sơ sinh quắp quanh xương sống của một người đàn ông đã chết. Chúng tôi không tìm được cách lý giải nào khác, ngoại trừ khả năng cặp chân đã nằm ở đó từ trước khi ông ta được sinh ra.”

Tôi chợt nghĩ có lẽ ông bác sĩ đang kể những điều này để hù dọa tôi. Rất nhiều người cho rằng mình thông minh thường cảm thấy thích thú khi dọa dẫm người hầu kẻ hạ trong nhà với những câu chuyện quái đản của thế giới bên ngoài, một thế giới mà họ nghĩ rằng chúng tôi sẽ chẳng bao giờ được tận mắt trông thấy.

“Mặt khác,” ông nói tiếp, “đôi khi chúng ta có hai đứa trẻ được sinh ra cùng lúc. Một đứa chết non còn một đứa sống sót và khỏe mạnh, bởi vì thai nhi chết yểu kia đã hy sinh thân mình và truyền toàn bộ sinh lực cho người anh em song sinh.”

“Tôi mừng rằng cả hai đứa trẻ của chị ấy đều sống sót,” tôi nói. “Ngoài y dược ra thì tôi cũng đam mê nghiên cứu ngôn ngữ và phả hệ,” ông chia sẻ. “Bề ngoài cô bé Rosalinda đã khiến tôi nhận ra vài điều.”

Có phải ông ấy đang tiếp tục khoe khoang trí tuệ của mình với tôi không?

“Anh bạn già của chúng ta, chồng của señora, đã trở thành một quân nhân và tôi không biết phải xưng hô với anh ta như thế nào nữa,” ông nói. “Quân hàm của anh ấy cứ thay đổi xoành xoạch. Nếu tôi nhớ không nhầm, thì lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau anh ta còn là một đại tá. Tôi đã không gặp anh ấy cũng được một thời gian rồi.”

“Anh ấy trở về từ doanh trại khá thường xuyên,” tôi nói, cố gắng tìm cách thoát ra khỏi cuộc nói chuyện. “Khi anh ấy ở nhà thì ông luôn đang ở một nơi khác. Ông nên hỏi Señora Valencia những câu hỏi này, thưa Bác sĩ.”

“Tôi luôn dè chừng những gã đàn ông trong quân đội,” ông vẫn tiếp tục mà không hề nhụt chí trước sự thờ ơ của tôi. “Mấy tay bên Quân đội Nhà nước 1 không có nhiều thiện cảm với tôi, ngay cả những người như Pico vốn là người quen cũ. Nhưng chúng ta hãy tạm gác chuyện này qua một bên đã. Amabelle, điều tôi muốn nói với cô là: tôi khá quan ngại về con gái của Valencia.”

1 Dịch từ tiếng Tây Ban Nha, Guardia. Tên đầy đủ là Guardia Nacional Dominicana, tức Lực lượng quân đội vũ trang Dominicana.

“Không phải con bé vẫn khỏe mạnh ư?” Tôi hỏi.

“Nếu Valencia cho nó ăn uống đầy đủ, con bé có thể sẽ cứng cáp lên sau vài tuần. Nhưng hiện giờ nó quá nhỏ bé. Cô làm ơn hãy nhắc nhở Valencia cho con bé bú thường xuyên được không? Hãy bảo cả Juana nữa. Bà ấy có thể cũng sẽ phải chăm sóc bọn trẻ.”

“Còn bé trai thì sao?”

“Thằng bé trông khá khỏe mạnh. Rosalinda nhỏ bé mới là đứa làm cho tôi lo lắng.” Ông lật úp cái tách trên chiếc đĩa, ra hiệu rằng ông không muốn dùng thêm cà phê nữa. “Để tôi nói thêm với cô điều này nữa, Amabelle. Cô nên rời khỏi đây và trở thành một cô đỡ ở Haiti.”

Tôi cảm nhận cặp lông mày của mình nhướng lên và mồm tôi vẽ thành một đường nhăn nhó hao hao một nụ cười gượng gạo.

“Tôi không phải là một cô đỡ,” tôi trả lời. “Và lần cuối cùng tôi còn ở bên kia biên giới là khi tôi tám tuổi.”

“Cô có thể được đào tạo,” ông nói tiếp. “Valencia từng nói với tôi rằng cô có thể đọc và viết. Trạm xá nhỏ bên kia con sông nơi tôi hay đến thăm rất cần những người như cô. Chúng tôi chỉ có hai bác sĩ người Haiti phục vụ cả một khu vực rộng lớn. Tôi không thể có mặt thường xuyên ở đó, và tôi biết chỉ có một hay hai người đỡ đẻ ở khu vực ven biên giới. Sự có mặt của cô là vô cùng cần thiết.”

“Ông thật tử tế khi đánh giá tôi cao như vậy, Bác sĩ à.” “Cô có muốn đi không?”

“Có quá nhiều thứ tôi cần phải cân nhắc…”

“Cô cứ dành thời gian cân nhắc tất cả những điều đó đi,” ông nói trong lúc bước ra khỏi bếp.

Tôi vẫn còn đang nhấm nháp cảm giác tự hào trước lời đề nghị của vị bác sĩ khi bác Juana bước vào bếp với một chiếc giỏ đựng những tấm vải lanh đã gấp phẳng phiu.

“Mấy cô em gái của bác gửi cho bác một ít cà phê hôm nay,” Juana nói. Hai người em gái của bác Juana, Ana và María, đều là những nữ tu trong một thiền viện cho trẻ mồ côi tại một ngôi làng trên núi ở gần biên giới.

Bác Juana lôi một trái xoài chín vàng ra khỏi túi và đưa nó cho tôi. “Bác biết là cháu sẽ chọn quả đó nếu cháu thấy nó ở trên cây,” bác nói.

Tôi lập tức cắn ngập răng vào trái xoài, để cho nước xoài thơm ngọt và đặc quánh ngập tràn trong miệng.

“Señora thế nào rồi?” Bác hỏi.

“Bác không nghe thấy tiếng chị ấy hét ư?” “Tiếng hét nào cơ?”

“Tiếng señora hét lúc chị ấy sinh con ấy.” “Sinh con là sao?”

“Phải là những đứa con mới đúng!”

Bác đánh rơi cái giỏ xuống sàn nhà, rồi vội cúi xuống nhặt nhạnh những miếng vải vương vãi. Bác Juana là một người đàn bà to lớn. Sức nặng da thịt làm cho mỗi cử động cơ thể của bác như khó nhọc hơn. Bàn tay rộng với nước da hơi nhợt nhạt và mỏng manh của bác trông như thể chúng sẽ nổ đánh bốp nếu bạn châm kim vào chúng.

“Có bao nhiêu đứa tất cả?” Bác hỏi, gật gù vì phấn khích. “Bác nghĩ là bao nhiêu? Chị ấy có phải gà mái đâu.”

“Hai đứa à?”

“Một trai một gái.”

“Một cặp sinh đôi trong ngôi nhà này,” bác nói và làm dấu thánh. “Đây chắc chắn là ý nguyện của các vị thánh nữ Felicitas và Perpetua 1 . Giờ señora đang ở đâu?”

1 Hai vị thánh nữ trong Thiên Chúa giáo bảo hộ cho những người mẹ, đặc biệt là những bà mẹ sắp sửa sinh con.

“Chị ấy đang ở trong phòng với bác sĩ Javier.”

“Lạy Chúa! Thánh nữ Mónica 2 đã ban phước lành và mang bác sĩ Javier đến kịp thời.”

2 Thánh nữ bảo hộ cho những người vợ trong Thiên Chúa giáo.

“Ông ấy tới quá trễ,” tôi buột miệng, bỏ qua sự khiêm nhường mà cha mẹ đã dạy tôi từ thời thơ ấu. “Chính cháu đã đỡ đẻ cho hai đứa bé. Mọi việc xảy ra nhanh đến mức bác có thể gọi nó là một phép màu.”

“Những phép màu luôn xảy ra khi bác vắng mặt,” bà nói. “Bác phải đi nói cho Luis biết.” Bác chạy nhào ra khỏi bếp rồi lại chạy ngược trở lại. “Bác phải đích thân nhìn thấy señora và hai đứa trẻ trước đã.”

Tôi đặt quả xoài xuống bàn. Chúng tôi cùng nhau đi đến phòng ngủ của Señora Valencia. Bác Juana bật khóc ngay khi bà nhìn thấy hai đứa trẻ: Rosalinda trong vòng tay mẹ và bé trai đang được bác sĩ Javier xem xét kỹ càng một lần nữa.

Señora Valencia giơ Rosalinda về phía bác Juana.

“Vú hãy bế nó đi,” chị bảo. “Vú không muốn ôm con gái của con ư, vú Juana?”

“Vú sợ rằng vú sẽ khóc mất,” bác Juana thổn thức.

“Vú đã đang khóc rồi đấy thôi,” Señora Valencia nhận xét.

Liếc nhìn sang bé trai, bác Juana tiến từng bước tới bên giường. “Con đã đặt tên con gái con là Rosalinda Teresa,” Señora Valencia nói.

“Theo tên mẹ của cô!” Bác Juana khóc nấc lên. “Ôi, giá như bà còn sống để chứng kiến ngày này, bà sẽ hạnh phúc biết bao.”

“Vậy thì tại sao vú lại khóc chứ?” Señora Valencia an ủi. “Hôm nay là một ngày vui mà.”

“Mẹ của cô chắc chắn cũng sẽ khóc, những giọt nước mắt của niềm vui hơn là nỗi buồn.”

“Cha sẽ đến doanh trại để gọi Pico,” Papi nói. “Cha muốn trở về nhà trước khi trời tối.”

“Đừng đi một mình, thưa Don Ignacio.” Bác Juana đứng chặn trước mặt ông với Rosalinda nằm ngủ trong vòng tay mình.

“Không cần phải lo lắng, ta sẽ đi cùng với Chúa trời,” Papi nói, một chút thiếu kiên nhẫn trong giọng nói.

“Vâng, xin ông hãy đi cùng với Chúa. Nhưng hãy mang Luis đi theo,” bác Juana thúc giục. “Ông ấy đang chặt mấy buồng chuối cho tôi ở trong vườn. Tôi không hiểu làm sao mà ông ấy có thể bỏ lỡ những việc như thế này chứ.”

“Cha sẽ cố gắng trở về trong tối nay,” Papi nói, hôn lên tay của con gái.

“Señora, cô cần nghỉ ngơi đi,” bác Juana nói. “Amabelle và vú sẽ quán xuyến mọi việc còn lại trong nhà.”

“Đừng nuông chiều cô ấy quá,” bác sĩ Javier nhắc nhở. “Valencia, đừng để những người đàn bà tử tế tốt bụng này làm hư cô đấy.”

“Con bé tội nghiệp, đây là thời điểm nhiều rủi ro cho cô ấy,” bác Juana nói. “Cô ấy cần dành thời gian để tĩnh dưỡng và nghỉ ngơi, vì cô ấy và cả bọn trẻ nữa.”