Chương 5
Sebastian – người đồng hương miền Bắc Haiti của tôi, mặc dù cả hai không hề biết nhau khi còn sống ở đó – luôn bị ám ảnh bởi tiếng gù của những con chim bồ câu. Anh cảm giác rằng chúng không muốn người khác nghe thấy tiếng kêu của mình, như thể mỗi con bồ câu than khóc đều đang cố gắng vùi đầu sâu hơn vào trong lồng ngực. Anh tưởng tượng tiếng rên rỉ của chúng giống như tiếng khóc của những hồn ma khi họ cảm thấy quá cô độc và buồn tủi, hoặc khi họ đã chết quá lâu và quên mất cách gọi tên chính mình.
Cha của Sebastien qua đời trong một trận bão lớn càn quét qua cả Haiti và cộng hòa Dominicana vào năm 1930. Anh mất đi người cha và gần như toàn bộ gia sản. Đó là lý do anh rời bỏ Haiti. Đó cũng là lý do tôi có anh ở đây bên cạnh. Một cơn cuồng phong phá tan nhà cửa và cướp đi sinh mạng bao người đã mang anh đến với tôi.
Mẹ của Sebastien vẫn đang sống ở Haiti. Một vài lần, khi chúng tôi đang chìm vào giấc ngủ, Sebastien chợt nghe thấy tiếng một con bồ câu. Những con bồ câu mà đa phần chỉ mình anh nghe thấy thường kêu rên rền rĩ đêm này qua đêm khác với tiếng gọi bí ẩn bằng thứ ngôn ngữ bí ẩn của chúng.
Những con bồ câu luôn làm anh hít vào một hơi thật sâu, tặc lưỡi, và nói, “Ay, pobrecita manman mwen.” 1 Ôi người mẹ khốn khổ của tôi.
1 Một câu kết hợp tiếng Creole (ngôn ngữ của Haiti) và tiếng Tây Ban Nha (ngôn ngữ của cộng hòa Dominicana): Ôi người mẹ khốn khổ của tôi.