← Quay lại trang sách

Chương 15

Mẹ tôi thường dành hết cả ngày cho việc bếp núc. Sau khi bắc nồi lên những viên đá chụm lại quanh bếp, bà sẽ đi ra suối giặt giũ quần áo hay ghé nhà những người hàng xóm trong lúc chờ đồ ăn được nấu chín. Bong bóng trong nồi sôi lên những tiếng ùng ục như lời thì thầm tâm sự của chiếc nồi.

Tôi luôn tò mò muốn biết bà đang nấu món gì trong nồi và sẽ mất bao lâu thì những thứ nguyên liệu bên trong mới mềm ra và quánh lại thành đồ ăn. Mất thời gian nhất là món đậu đỏ khô, nhưng bù lại tôi thích ngắm nhìn từng hạt đậu nổi lên mặt nước và cách chúng từ từ lột vỏ trong nồi nước đang sôi.

Tôi thường sẽ mất tới nửa buổi sáng cho chuyến du hành tới chỗ cái nồi đang sôi. Điểm xuất phát của tôi là từ cây mãng cầu xiêm 1 ở bên kia sân và cứ thế tôi thong thả tiến về phía bếp lửa. Trên hành trình vượt sân, tôi dừng lại để chơi nhảy dây, bắn bi, và nhìn lén những bà bán hàng rong vừa lầm bầm nói chuyện một mình vừa ngồi tiểu tiện ở giữa đường bên dưới lớp váy dài, khi họ nghĩ không có ai xung quanh nhìn thấy.

1 Tiếng Creole Haiti: kowosòl.

Cuối cùng tôi cũng đi tới đích. Cái nồi đang bốc hơi nghi ngút, nắp nồi kêu lanh canh do lực đẩy của hơi nước dâng lên. Tôi thò tay ra nhấc nắp nồi. Ngay lập tức, cẳng tay tôi nóng rẫy lên và mắt tôi nhòe đi vì hơi nước dày đặc cuộn lên từ những hạt đậu lửa.

Tôi cảm nhận một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy cẳng tay đang chực phát bỏng của tôi, và tôi thả cái nắp nồi rơi xuống đất.

Tiếng cười lanh lảnh của cha tôi vang lên đằng sau lưng. “Sớm thôi, sẽ đến một ngày con sẽ phải ngồi bên cạnh một cái nồi suốt cả ngày dài,” cha nói, xoay đầu tôi về phía ông để tôi nhận ra rằng mình chỉ mờ mắt khi nhìn thẳng vào lòng nồi đang sôi. “Bây giờ thì con chưa cần và không nên làm chuyện đó.”