← Quay lại trang sách

Chương 23

Tôi lại mơ giấc mơ về người đàn bà đường. Một lần nữa.

Như mọi lần, cô ấy mặc một chiếc váy dài, với ba tầng gợn sóng, phồng lên như một quả bóng bay. Cô đeo một cái rọ mõm bằng bạc lấp lánh và một cái vòng chốt bằng khóa bấm treo lủng lẳng quanh cổ.

Người đàn bà đường vén váy và nhón gót nhảy múa tới lui quanh phòng tôi. Có vẻ như cô đang xoay mình theo một điệu kandala gấp gáp, khóa tay với không khí, và giả vờ hôn một người tình tưởng tượng cao hơn cô cả một cái đầu. Trong lúc xoay mình và nhún chân, cô rung lắc những sợi xích quanh mắt cá chân và tạo nên một giai điệu sôi nổi. Cô buông mình trong điệu nhảy theo tiếng rổn rảng của sợi xích, thứ âm thanh càng lúc càng hỗn độn với từng nhịp xoay mạnh bạo.

“Mặt của chị có nằm dưới chiếc mặt nạ đó không?” Tôi hỏi. Giọng nói phát ra từ mồm tôi làm tôi ngạc nhiên. Đó là tiếng nói của đứa trẻ mồ côi ngồi bên bờ sông, đứa trẻ mà từ sau giây phút định mệnh đó chỉ còn được nói chuyện với những khuôn mặt xa lạ.

“Em nhìn thấy ta ư?” Cô ấy hỏi, bật lên một tràng cười kim khí vang vọng từ bên trong chiếc mặt nạ.

“Tại sao chị lại đeo cái đó trên mặt vậy?” Tôi hỏi tiếp.

“Cái này ư?” Cô gõ ngón tay lên chiếc rọ mõm. “Nó được trao cho ta từ rất lâu rồi, cái này này, để ngăn ta không ăn những cây mía nữa.”

Tôi bắt đầu nghĩ trong mơ rằng chính Sebastien là người đã mang cô ấy đến đây, rằng cô là một hình bóng ẩn náu của một người đàn bà ghen tuông hay oan hồn của một mối tình đã chết mà anh vẫn mang theo mình khi ngả vào vòng tay tôi.

“Tại sao chị lại ở đây?” Tôi hỏi cô ấy.

“Ta đã nói với em rồi mà,” cô đáp. “Ta là người đàn bà đường. Và em, là cả cuộc đời của ta.”

Tôi bừng tỉnh và đập mạnh lên cánh tay Sebastien đang vắt ngang qua ngực tôi để đánh thức anh dậy.

Nếu tôi lầm bầm trong giấc ngủ thì hoặc là tôi đang mơ về cha mẹ tôi, hoặc là người đàn bà đường nọ.

“Em lại mơ thấy gì lần này vậy?” Anh hỏi. Đôi khi, anh tỏ ra thiếu kiên nhẫn với những cái bóng của tôi.