← Quay lại trang sách

Chương 25

Những cơn lốc bụi của thung lũng luôn mang lại cho tôi niềm vui sướng. Bụi từ dưới đất xoáy lên thành từng cuộn hình phễu càn quét con đường. Như một tấm vải bung ra khỏi dây phơi, cơn lốc in bóng lên quang cảnh bên dưới, xoay vần cùng những cánh chim chao liệng phía trên hòng truy tìm đám người bé nhỏ đang ôm đầu lẩn trốn.

Giữa những cơn lốc bụi, tôi luôn tưởng tượng có những người đang bước đi đằng trước mình. Tôi không thể nhìn thấy họ nhưng vẫn hy vọng rằng bóng hình họ vẫn sẽ hiển hiện khi những đám mây bụi tan đi.

Tôi lại nhìn thấy mẹ tôi, cha tôi, và tôi. Tôi lại được ở bên cạnh họ, vẫn là một đứa trẻ cần phải được nắm tay để bước đi, một đứa trẻ vẫn phải ngẩng đầu lên khi nói chuyện để nhìn rõ những khuôn mặt. Sau khi cơn lốc tan đi, tôi luôn ngồi trong trạng thái hai tay giơ lên, bất động trong một lời cầu nguyện, như thể một vài người khổng lồ vô hình nào đó đã chỉ đường dẫn lối cho tôi hướng về phía trước. Gương mặt tôi ngẩng lên nhìn trân trối về phía những ngọn cây với tán lá đóng một lớp bụi trắng xóa.