← Quay lại trang sách

Phần II

Một cuộc sống ven sông. Buổi sáng nào, thằng Nhí cũng quăng mẻ lưới đầu tiên, và bao giờ cũng được mớ cá, cho bà Cầng mang ra chợ bán.

Chỉ có con Nhím và thằng Cò đi học, Thu quẩy gánh bánh canh đi bán. Mấy ngày đầu khi quẩy gánh đi bán, vai hơi đau, nhưng rồi cũng quen dần, giống như 1 năm trước cô đi gánh nước mướn vậy.

Buổi tối, mỗi khi mở tập ra học, lòng cô lại buồn hiu hắt, ước mơ lấy bằng tú tài vào đại học xem như tan vỡ. 1 cuộc tình cũng vỡ tan, 1 thân xác không còn nguyên vẹn. Đêm đem, nỗi đau lại đến.

Hôm nay bán hết sớm, Thu ghé chợ mua mấy món đồ, xong ra về. Nắng gay gắt trên đầu.

− Cô ơi! Cho phép tôi được chụp ảnh cô nhé.

Hoài Thu ngỡ ngàng đứng lại:

− Có chuyện gì vậy anh?

− Thấy cô quẩy gánh đi hay quá, nên tôi muốn ghi lại ảnh này. Không sao đâu, cô đừng ngại, tôi chụp để làm bìa cho tờ tạp chí Xuân.

− À! Nếu vậy... anh chụp đi8.

Còn gì để giữ gìn chớ, chụp ảnh thôi mà. Hoài Thu để cho người thanh niên chụp mấy bức ảnh.

− Xong rồi phải không? Vậy tôi đi.

− Khoan đã cô! Tôi có thể biết tên cô được không?

− Tôi tên Thu.

− Nếu như tôi muốn tặng cô mấy tấm ảnh đã chụp, thì tôi gởi đi đâu được?

− Anh có thể đến chỗ kia.

Thu chỉ về phía trước, nơi chỉ có con đò. Kiến Tường trợn mắt:

− Cô ở trên con đò đó?

− Vâng. Tôi ở cùng mẹ và 4 đứa em.

Ôi trời! Có nằm mơ, Kiến Tường cũng không tưởng tượng được, 6 con người sống chui rúc trên con đò nhỏ cũ kỹ ấy. Giống như lời nói đùa vậy.

− Thôi, chào anh!

Thu cắn môi, quẩy quang gánh rảo bước. Kiến Tường đứng nhìn theo. 1 đứa bé nhảy loi choi trên con đò, nó leo lên cầu ván, mồm hét to:

− Chị Hai về!

Cô ta đẹp quá, 1 nét đẹp hoang dã thuần khiết và cuộc sống cũng hoang dã. Bất giác Kiến Tường tò mò bước theo.

Trước khi xuống đò, Thu quay lại:

− Anh thấy không, tôi đâu có nói dối.

− Vậy rồi cô ăn ngủ, mọi sinh hoạt đều trên con đò này?

− Phải.

− Làm sao có thể có 1 cuộc sống như thế chứ?

Thu chỉ cười im lặng. Có 1 chàng hoàng tử đã đến, anh biến những đồng tiền giấy thành nhà cho cô. Nhưng rồi tai họa ập đến, cuối cùng cô cùng mẹ và các em vẫn tiếp tục sống lênh đênh trên sông. Điều ấy đã thuộc về quá khứ, quá khứ thoảng nhớ ngậm ngùi và đôi khi có cả nước mắt.

Kiến Tường cứ đứng nhìn bâng khuâng, anh thực sự không tin có 1 cuộc sống như thế.

2 ngày sau, buổi chiều khi Thu gội đầu trên cầu ván, Kiến Tường đến.

Anh ngẩn ngơ trước nét đẹp hoang dã của cô. Thu mặc phong phanh chiếc áo cọc tay, 1 vùng da thịt nõn nà phơi bày trước mắt anh. mái tóc ướt nước.

Bắt gặp cái nhìn của người khách lạ, Thu vội kéo khăn lông choàng qua người.

− Anh đến cho em ảnh chụp phải không? Anh đợi 1 chút nghe!

Hoài Thu chạy biến xuống con đò. Nếu như hôm qua, anh bàng hoàng trước nét đẹp thoát tục kia, thì chiều nay nét đẹp đó càng khiến anh ngây ngất.

Thu trở lên, cô mặc áo bà ba ngắn tay cười ngượng ngập:

− Xin lỗi, không thể mời anh xuống đò.

− Không có gì.

Anh đưa cho cô bì thư:

− Có ảnh của em đó. Đẹp lắm!

Hoài Thu mở ra xem, cô kêu lên sửng sốt:

− Đẹp quá!

Cô thích thú:

− Anh chụp đẹp thật.

Nhưng khi nhìn thấy xấp tiền, cô nhíu mày:

− Là thế nào vậy?

− Nếu anh chụp ảnh cho ai để in lịch hay làm bìa báo, anh cũng phải trả tiền cho người ta. Anh chụp ảnh của em thì cũng phải như vậy. Em đồng ý, anh mới dám sử dụng ảnh của em. Nào! Nếu em đồng ý thì ký tên vào tờ biên nhận này.

Thu ngỡ ngàng đọc. Cô thầm tính toán rất nhanh. Với số tiền này, cô có thể lên bờ, tìm 1 căn nhà nhỏ để thuê ở.

Cô ký ngay vào tờ biên nhận và nói với giọng hàm ân:

− Cám ơn anh. Số tiền này với em là cả 1 gia tài lớn.

− Hàng ngày, em đi bán hàng rong à?

− Dạ. Buổi sáng thôi, chiều em ra phụ mẹ.

− Em có biết với 1 cô gái có sắc đẹp như em, nếu ở Sài Gòn, em có thể hái ra tiền triệu?

Thu lắc đầu:

− Mẹ em có dạy "giấy rách phải giữ lấy lề". Em không nghĩ đến chuyện như anh vừa nói.

− Em học đến đâu rồi?

− Em học bổ túc, sắp thi lấy bằng tốt nghiệp tú tài.

− Anh có thể giúp em làm việc ở tòa soạn báo của anh, lương khá, không vất vả lắm đâu.

Thu ngần ngại:

− Chuyện này cần phải có sự đồng ý của mẹ em.

− Vậy em cứ xin phép mẹ em đi.

Kiến Tường rút đưa cho Thu tấm danh thiếp của mình.

− Em có thể tìm anh theo địa chỉ ghi trên đây.

Kiến Tường đi rồi, Thu còn ngẩn ngơ, ngơ ngẩn. Số tiền 3 triệu cô đang có, cứ như là trúng số vậy. Bất giác Thu chạy ù theo con đường ven sông, đi tìm mẹ.

Bà Cần đang quẩy gánh trên con đường về.

− Con đi đón mẹ à?

− Dạ, mẹ đưa con gánh cho.

− Có chuyện gì mà trông con vui quá vậy?

Lâu lắm bà mới thấy con gái yêu của mình mi. Thu đặt gói tiền vào tay mẹ.

− Tặng mẹ đó!

Chị Cần mở ra:

− Gì thế? Ối! Sao nhiều tiền như thế này, Thu?

− Có 1 anh, ảnh làm cho tòa soạn báo nào đó, hôm trước xin con chụp mấy tấm ảnh. Bữa nay, ảnh đến gặp con và nói mua độc quyền ảnh của con để làm lịch và in bìa báo Xuân, và đây là số tiền trả cho số ảnh chụp.

Số tiền lớn làm cho bà Cần vừa vui vừa ngỡ ngàng. Bà vẫn luôn mơ ước ở trên bờ, 1 căn nhà nhỏ thôi, như căn nhà chị đã cất lên và không ở được.

Cả 2 mẹ con nhìn nhau trong niềm vui mới, hạnh phúc mới.

o O o

Thái Hiền tỉnh giấc. Anh giật mình khi ngay dưới chân, vật gì đó mềm mềm vướng chân. Anh nhìn xuống cau mày:

− Kiều Hoa!

Ngồi dậy, anh lay mạnh vai cô:

− Dậy đi Hoa? Sao lại ngủ ở đây?

Kiều Hoa giật mình mở mắt, cô đưa tay dụi mắt. Đêm qua cô và Thái Hiền cùng say khướt, cô nhìn lại quần áo của mình... tất cả còn nguyên vẹn. Mình điên thật, lẽ ra không nên say.

− Cô dậy đi! Đi rửa mặt rồi đi về nhà đi.

Kiều Hoa phụng phịu:

− Anh làm gì xua đuổi em như đuổi tà vậy?

− Lần sau cô chớ đi theo tôi, tôi không thể có tình cảm với cô đâu.

Vừa mở mắt ra, anh lại nói lời lẽ đau như tát vào mặt. Kiều Hoa sầm mặt:

− Tại sao anh ghét em dữ vậy, anh Hiền? Anh ghét 1 người chỉ vì người ấy quá yêu anh hay sao?

Thái Hiền quay đi:

− Đừng nghĩ đến tôi vô ích. Trái tim tôi chỉ mỗi Hoài Thu mà thôi.

Tàn nhẫn! Kiều Hoa nhào tới, cô ôm chặt cứng người Thái Hiền:

− Anh có biết mỗi lời nói của anh làm cho em đau khổ chết đi được. Em đã làm gì đâu chỉ mỗi tội quá yêu anh. Anh ghét em là vì anh nghĩ em là thủ phạm hại Hoài Thu, phải không? Em không có làm, anh rõ chưa? Em mà có làm điều đó cho em chết thê thảm đi.

Kinh khủng thật! Kiều Hoa thề độc mà không chút ngượng miệng. Chính lời thề và nước mắt của cô làm cho Thái Hiền hoang mang. Có thể anh nghĩ oan cho cô rồi.

1 chút xốn xang và chạnh lòng, anh đặt tay lên vai cô.

− Em nín đi! Anh có nói là em hại Hoài Thu đâu.

Kiều Hoa nức nở:

− Nhưng mà anh nghi ngờ em. Hãy tin vào em! Anh hạnh phúc em hạnh phúc, anh đau khổ em cũng đau khổ chẳng kém gì anh.

Trái tim Thái Hiền mềm lại trước lời lẽ chân thật kia.

Thừa thắng, Kiều Hoa xông lên, cô ngả vào lòng anh, Thái Hiền ngồi yên, bàn tay anh ngập ngừng rồi ôm qua người Kiều Hoa.

− Em nín đi!

Được dỗ dành, Kiều Hoa càng khóc dữ hơn...

o O o

1 năm sau...

− Thu ơi! Em đậu vào đại học rồi!

Kiến Tường hét to ngoài cổng. Hoài Thu vui mừng chạy ra:

− Có thật không anh Tường?

− Không tin, anh chở em đến chỗ xem kết quả.

− Em tin.

Miệng cười mà nước mắt Hoài Thu ứa ra, cuối cùng những cố gắng của cô được đền bù. Vào đại học đó là mơ ước của cô, nhưng cũng là trăn trở. Kiến Tường là người ân thứ 2, mở cửa cho cô những ước mơ.

− Sao đang vui lại buồn vậy Thu? Lo không có tiền học à?

− Dạ.

− Đừng lo, tòa soạn dành ưu tiên cho em, anh cũng dành ưu ái cho em nữa. Để mừng em đậu đại học, hôm nay anh đặc biệt khao em. Đừng sợ, anh mới lãnh lương.

Kiến Tường nháy mắt:

− Đi nhé?

− Để em xin phép mẹ đã.

Hoài Thu trở ra, cô đơn giản trong chiếc áo sơ mi trắng, quần Jeans đen, mái tóc được cột gọn lại. Kiến Tường ngẩn nhìn Hoài Thu. Càng ngày anh càng nhận ra ở cô 1 vẻ đẹp quyến rũ lạ kỳ. Ngồi trên xe, anh nắm tay cô.

− Anh có chuyện này muốn nói với em.

− Chuyện gì vậy anh? Có phải chuyện đi dự thi hoa hậu mà anh nói không?

− Ừ. Em nghĩ thế nào?

− Em sợ không được.

Kiến Tường phì cười:

− Chưa thi đã sợ thua. Này cô bé! Người ta nói không đi trên biển lớn, làm sao biết sóng to như thế nào. Cứ đi thi đi, anh và các anh trong tòa soạn ủng hộ em.

− Vậy để em thử xem.

Kiến Tường gõ lên đầu Thu:

− Thi là thi, không có thử.

Hoài Thu cười bẽn lẽn:

− Dạ, thì đi thi.

Anh chở cô đi qua những ngọn đường đầy ánh sáng của những ngọn đèn đêm. 1 đám cưới chạy ngang qua, chiếc xe dừng lại trước nhà hàng và... Hoài Thu sững sờ... Thái Hiền, anh đang bước xuống và dìu cô dâu Kiều Hoa.

Họ cưới nhau đó là lẽ tất nhiên. Sau khi Kiều Hoa loại được cô, chỉ có cô, ác mộng kinh hoàng vẫn đi về trong giấc ngủ buồn phiền.

Giọt nước mắt Hoài Thu rơi mau.

− Anh Tường... hay anh cho em về nhà đi.

Kiến Tường ngạc nhiên quay lại:

− Em sao thế?

− Bỗng dưng em khó chịu và đau đầu quá.

Kiến Tường lo lắng:

− Chắc là em trúng gió, hay anh đưa em đi bác sĩ?

− Dạ thôi. Hôm khác mình ăn khao nghen anh, bữa nay em khó chịu quá.

Chìu ý Hoài Thu, Kiến Tường đành đưa cô trở về nhà.

Thu vả lả:

− Anh về đi, không cần lo cho em đâu. Nhà có thuốc em uống thuốc và mượn bé Nhím cạo gió là đỡ ngay.

Kiến Tường ra về mà bụng dạ không yên chút nào. Còn lại 1 mình, Hoài Thu đóng cửa phòng lại, cô khóc như chưa bao giờ được khóc. Chấp nhận làm kẻ chạy trốn, vậy mà khi nhìn thấy anh cưới vợ, cô chịu không nổi. Cô vẫn còn yêu anh quá nhiều, dẫu biết không thể nào đến với nhau.

Khóc chán, Hoài Thu chỗi dậy, cô nói dối mẹ đi mua thuốc, rồi đạp xe đến nhà hàng.

Đèn sáng rực rỡ, 1 tấm ảnh phóng to hình chú rể cô dâu trước tiền sảnh. Anh vẫn đẹp trai lịch lãm, đứng cạnh cô dâu tươi cười như hoa.

Chú rể Thái Hiền, cô dâu Kiều Hoa, họ xứng đôi vừa lứa, chỉ có cô kẻ thua thiệt và chịu nhiều mất mát. Đau khổ giày vò Hoài Thu quay quắt. Cô chợt hiểu ra rằng cuộc đời là 1 sự cạnh tranh được và không được. Để tách cô rời khỏi Thái Hiền, Kiều Hoa làm tất cả mọi thứ, cho dù nhẫn tâm bóp chết cuộc đời ngây thơ trong trắng của 1 cô gái.

Cô sẽ vươn lên! Kiến Tường sẽ là chỗ dựa cho cô.

Hoài Thu nghiến răng, cô có cảm giác đôi hàm răng của mình ê ẩm trong hận thù dằn vặt.

o O o

Tiếng người dẫn chương trình to và rõ:

− Á hậu 1: Đặng Thu Hà; á hậu 2: Mai Thúy Vân... Còn 1 người nữa...

Trống ngực Hoài Thu đập mạnh như muốn vỡ tung lồng ngực. Cô không dám thở và cũng không dám nghĩ mình thất bại. Ánh mắt Kiến Tường nhìn cô khuyến khích, cho cô vững tâm hơn.

− Thưa quý vị! Và bây giờ, tôi xin công bố vương miện hoa hậu thuộc về tay...

Đúng là người dẫn chương trình chuyên nghiệp, anh ta cố tình kéo dài, làm cho tất cả mọi người cùng hồi hộp. Anh ta dừng lại như để xem phản ứng của khán giả và của người đoạt giải. Giọng anh thật trịnh trọng:

− Hoa hậu thuộc về cô... Võ Hoài Thu, sinh viên năm thứ nhất của khoa báo chí. 22 tuổi...

Tiếng kêu ồ như vỡ tan cả hội trường.

Bên dưới, Kiến Tường nhảy tung lên mừng rỡ, Hoài Thu bật khóc ngon lành.

Cô bước theo cánh tay dìu của người tổ chức, bước lên bục đăng quang hoa hậu giữa tiếng nhạc rền rĩ, giữa ánh sáng của tất cả ngọn đèn, chiếu sáng vào cô. Nước mắt hạnh phúc trào ra trên khóe mắt.

Cô bộc bạch nỗi lòng mình:

− Tôi được như ngày hôm nay là do mẹ tôi và anh trai của tôi - Kiến Tường. Xin ghi ân sâu sắc những người thân của tôi.

Hoài Thu ôm Kiến Tường, gương mặt xinh đẹp của cô được gọi cận ảnh to choáng hết cả màn hình chiếc tivi 25 inch của Thái Hiền. Anh sững sờ rồi bật dậy như cái lò xo:

− Võ Hoài Thu! Là em... Anh tìm em lâu lắm rồi, Hoài Thu.

Như người điên, Thái Hiền lao ra cửa, nhưng 2 cánh tay dang ra giữ anh lại:

− Anh định đi tìm cô ta à?

− Em tránh ra đi!

Giọng Kiều Hoa đanh sắc:

− Anh đừng quên em là vợ anh, vợ hợp pháp.

− Tránh ra!

Thái Hiền gạt mạnh tay Kiều Hoa. Không màng đến chuyện cô bị ngã, anh lao ngay ra đường.

Hoài Thu! Anh tìm em lâu lắm rồi, tại sao em trốn anh chứ?

o O o

Cuối cùng anh đã đến như điều mong đợi của Hoài Thu. Anh đến nhanh hơn suy nghĩ của cô.

− Hoài Thu!

Thái Hiền lao lại, anh tách những đám người đang quay quanh cô, nắm chặt tay cô trong xúc động ngất ngây:

− Cuối cùng anh cũng tìm thấy em. Tại sao em tránh mặt anh vậy, Thu?

Những ống kính của nhà báo hướng về họ, ngọn đèn flash sáng lấp lên. Hoài Thu cố dằn tay ra, cô vội vã nấp sau lưng Kiến Tường.

− Anh Tường! Giúp em đi.

Kiến Tường dang tay ngăn làn sóng người tiếp cận Hoài Thu.

− Em ra xe đi, nhanh lên!

Hoài Thu đi nhanh ra xe, cô ra hiệu cho tài xế lái xe đi.

− Hoài Thu! Thu...

Thái Hiền kêu lên tuyệt vọng. Anh vừa nắm được tay cô nhưng đã tuột ra. Bóng hình Hoài Thu trong phút chốc như ảo ảnh, tan biến trong không gian mịt mù.

1 bàn tay đặt lên vai Thái Hiền, anh quay lại. Kiến Tường tò mò:

− Anh quen với Hoài Thu?

− Tôi tìm cô ấy cả năm nay rồi.

− Vậy anh là?...

− Tôi tên Thái Hiền. Anh quen với Hoài Thu, xin anh hãy giúp tôi gặp cô ấy.

− Hoài Thu không muốn gặp anh. Anh đã lập gia đình, xin anh hãy để yên cho cô ấy.

− Không. Dù thế nào tôi cũng phải gặp cô ấy.

Thái Hiền khẩn khoản, lần đầu tiên trong đời anh van xin 1 người:

− Nhất định tôi phải gặp cô ấy.

− Xin lỗi, vấn đề này do Hoài Thu quyết định, tôi cần phải có quyết định của cô ấy.

Kiến Tường lên xe, bỏ mặc Thái Hiền ở đó, lòng anh đau đớn. Anh đã làm điều gì có lỗi với em, hay là anh đã không chung thủy không đợi em được? Ngày tháng sa đà vì vắng em, anh chỉ biết có rượu. Thế rồi 1 đêm say rượu ngất ngây, anh đi vào đời với cô ấy. 1 đám cưới thành hình. Em có nghĩ là cùng giường nhưng khác mộng không?

o O o

Gần nử đêm về sáng, Thái Hiền mới quay về nhà. 1 quang cảnh đổ nát phơi bày trước mắt anh. Trong cơn hờn ghen, Kiều Hoa đập vỡ tan tành mọi thứ chung quanh mình. Thái Hiền chán nản bước qua đống vỡ nát ấy. Anh như người chết đuối vừa ngoi lên, không còn biết hay cảm nhận gì hết, ngoài 1 nỗi đau tuyệt vọng. 1 năm đi qua, tưởng rằng nỗi đau ngủ yên, nhưng nhìn thấy lại Hoài Thu, anh không còn là Thái Hiền bản lãnh nữa mà yếu đuối đau khổ.

Nằm ngã người trên chiếc ghế dài, Thái Hiền nhắm mắt lại. 1 Hoài Thu kiêu sa lộng lẫy, không còn là 1 Thu hoang dã tinh khiết như pha lê anh từng yêu dấu.

− Anh Hiền!

Kiều Hoa giận dữ nắm vai Thái Hiền lắc mạnh:

− Anh dậy đi! Em hết chịu nổi anh rồi.

Thái Hiền mở mắt ra mệt mỏi:

− Em hãy để cho anh yên. Em phá cho mọi thứ đổ nát chưa vừa lòng em hay sao?

− Sao anh không hỏi vì sao em phá mọi thứ đổ nát? Em là vợ anh, em có quyền ghen. Anh sống với em mà luôn tưởng nhớ tới người tình cũ, vừa thấy nó trên tivi là anh vội chạy đi tìm. Tại sao vậy hả?

Kiều Hoa khóc òa. Lúc này, Thái Hiền đâu còn tâm trí để dỗ dành ngon ngọt hay phân bua, tâm hồn anh cũng tràn đầy bi ai, đau khổ.

Tiếng khóc làm cho Thái Hiền bưng 2 tai lại, gắt:

− Em không thể để anh yên sao Hoa?

− Không được, vì anh là chồng em.

− Vậy thì em cứ khóc đi.

Thái Hiền đi nhanh về phòng làm việc của mình, anh đóng chặt cửa lại, mặc cho Kiều Hoa lồng lộn.

Được. Nếu như thế, tao sẽ không để cho mày yên đâu.

Mệt lử sau phút quậy phá tưng bừng, Kiều Hoa nằm bẹp dí trên sàn nhà.

1 sự im lặng nặng nề phủ trùm cả căn nhà.

o O o

Hoài Thu khoanh 2 tay trước ngực, gương mặt đẹp của cô lúc này như tạc tượng.

− Anh muốn biết anh ta là ai à? Em chẳng nói với anh rồi sao? Em yêu anh ấy, và cũng chính vì yêu mà em chạy trốn, sống như người du mục trên sông.

− Trông anh ấy có vẻ đau khổ lắm,

Hoài Thu cười nhạt:

− Đau khổ mà đi cưới vợ? Em không muốn nghe anh ấy nhắc chuyện này nữa.

Hoài Thu chuyển đề tài khác, mặt cô lúc nãy giàn ra.

− Hãng phim Sóng Thần mời em ký hợp đồng, anh nghĩ sao, anh Kiến Tường?

Kiến Tường mỉm cười:

− Quyền quyết định ở em, anh giúp đỡ em thôi.

− Em cám ơn sự giúp đỡ của anh, nhờ anh mà em có được ngày nay. Nếu như mẹ em sinh em ra, thì anh lại là người thứ 2 cho em hơi thở để sống.

Búng nhẹ vào mũi Hoài Thu, Kiến Tường nhăn mặt:

− Em nói gì quá vậy. Anh giúp đỡ em vì anh biết em "làm nên chuyện". Nếu nói tình yêu thì anh cũng tầm thường như mọi người, anh yêu em trước tiên vì cái đẹp, vì sự chịu khó và tính tình của em nữa.

− Đừng yêu em, anh Tường! Em không đáng cho anh yêu đâu. Anh có biết em từng bị đến 5 gã du côn làm nhục năm em 20 tuổi không?

Kiến Tường sửng sốt. Hoài Thu hít mạnh không gian lạnh vào tim. Cô không muốn nghĩ đến điều ô nhục ấy chút nào. Nhưng nó chính là nguyên nhân bắt cô phải xa Thái Hiền. Mới chỉ 1 năm cô lặng lẽ bỏ đi, anh đã đi cưới vợ, có đau đớn nào hơn nữa khi anh quay lưng. Giờ đây anh tìm cô làm gì? Có phải chăng vì cô đang trên đỉnh vinh quang, để khiến anh nuối tiếc?

Hoài Thu nuốt nước mắt:

− Chỉ có cô ta mới nhẫn tâm làm như vậy thôi, vùi dập tuổi thanh xuân của em 1 cách tàn nhẫn không chút xót thương.

Qua phút sửng sốt, Kiến Tường vươn tay ôm Hoài Thu vào lòng, anh vỗ đầu cô như người anh cả đối với đứa em bé bỏng.

− Hãy quên điều đau lòng đó đi em. Hãy nhìn về tương lai phía trước, cuộc đời em sẽ không mãi đau buồn nữa đâu. Hãy tin là luôn có anh bên cạnh em.

Nước mắt Hoài Thu nhạt nhòa, cô gục mặt lên vai anh khóc âm thầm.

o O o

Vừa bước ra khỏi hãng phim Sóng Thần, Hoài Thu đã nhìn thấy Thái Hiền. Anh bước nhanh lại:

− Anh muốn nói chuyện với em, được chớ Thu?

Hoài Thu gật đầu:

− Được. Anh hãy ra nhà hàng Sài Gòn nổi ở Bạch Đằng chờ em.

Hoài Thu lạnh nhạt lên xe của mình, cô bảo tài xế lái đi. Thái Hiền lái xe đuổi theo. Anh đau lòng bởi thái độ xa lạ của cô. Buổi tối của 1 năm về trước đó, anh nào có biết đêm đó là đêm chia tay, cô lặng lẽ rời xa anh. Bây giờ gặp lại, anh không còn là người đàn ông tự do nữa. Nói gì đây bây giờ?

Hoài Thu kéo ghế ngồi, trên gương mặt cô là chiếc kính đen. Cô gọi cho mình ly nước trái cây.

− Anh uống gì gọi đi.

Thái Hiền gọi ly cà phê, anh nhìn cô xót xa:

− Anh biết là mẹ anh ép em, nhưng lẽ ra em nên gặp anh và nói cho anh biết. Anh đi tìm em rất lâu. Thế rồi...

Hoài Thu cười mỉm:

− Anh định nói với em nguyên nhân anh kết hôn với Kiều Hoa à? Có gì đâu... Cô ta thuê du đãng làm nhục em, thì chuyện cô ta làm vợ anh là chuyện hiển nhiên thôi.

Thái Hiền ngập ngừng:

− Cô ấy thề với anh, cô ấy không làm chuyện ấy.

Hoài Thu cười phá lên:

− Có tên ăn cướp nào chịu nhận hắn ăn cướp, nếu như không bị bắt quả tang? Anh tưởng 1 năm qua, thằng Nhí chịu im à? Cuối cùng nó cũng điều tra ra. Kiều Hoa mướn tụi đầu bò giá 5 triệu để làm nhục em, sau đó cô ta còn cho người đi rêu rao mọi việc. Lúc ấy em sức yếu thế cô, túi không tiền, nhưng mà em không vì thế nhận tiền của mẹ anh.

Thái Hiền bứt rứt:

− Anh biết.

− Bây giờ anh tìm em để nói gì đây? Nói xin lỗi em thay cho vợ anh à?

− Không, anh không có ý định đó. Sự thật, chưa bao giờ anh quên em cả.

− Chưa quên em? Thời gian xa nhau hơn 1 năm, đủ cho em trưởng thành, không còn ngây thơ, cả tin vào lời nói yêu của 1 người đàn ông đã có vợ.

Thái Hiền nắm 2 tay Hoài Thu tha thiết:

− Anh biết, em sẽ không tin anh.

− Vậy thì anh muốn gì ở em?

− Anh không biết. Anh chỉ biết rằng khi nhìn thấy em trên truyền hình, anh cứ tưởng như mình nằm mơ. Anh không muốn nói cho em biết, anh đã sa lầy như thế nào. Khi em bỏ đi, anh đau khổ, buông xuôi tất cả.

− Bây giờ anh muốn có em chăng? Hãy ly dị vợ anh đi. Nếu không, đừng bao giờ gặp em.

Hoài Thu bưng ly nước lên môi nhấp 1 ngụm nhỏ. Cô tháo mắt kính ra nhìn Thái Hiền. Anh có vẻ già hơn nhiều so với quãng thời gian anh và cô yêu nhau.

Nhìn thấy Thái Hiền ngồi thừ ra, cô cười nhạt:

− Đề nghị của em khó thực hiện quá phải không? Thế thì thôi vậy, chúng ta chia tay và từ nay hãy xem nhau như kẻ xa lạ.

Hoài Thu đứng lên, hoảng hốt Thái Hiền nắm tay cô giữ lại.

− Em đừng đi! Hãy ngồi với anh thêm chút nữa.

− Có ích lợi gì đâu anh. Chúng ta không thể nào kết hợp cùng với nhau, thôi thì hãy cố mà quên nhau.

− Anh không quên em được.

Thái Hiền ôm choàng lấy Hoài Thu, anh dụi mặt vào mái tóc mềm của cô.

− Hãy cho anh 1 thời gian đi Thu. Anh sẽ san bằng mọi trở ngại để đến với em.

− Còn danh dự gia đình anh và mẹ của anh nữa. Buông em ra đi! Giữa 2 chúng ta có quá nhiều trở ngại rồi, anh hãy để em sống yên với cuộc đời của em, em còn mẹ còn các em.

Hoài Thu cựa khẽ người trong vòng tay Thái Hiền, cô ngẩng lên nhìn anh, khóe mắt long lanh nước mắt.

− Anh tưởng là em quên được anh sao? Nhưng mà giữa 2 ta có quá nhiều ngăn cách rồi. Thái Hiền! Hãy hôn em đi...

Hoài Thu khép mắt lại. Thái Hiền sững sờ. Đôi rèm mi cong rung động giọt lệ tủi hờn đang trào ra. Xúc động quá, anh cúi xuống tìm môi cô. Nụ hôn ngọt ngào sâu lắng...

Rời môi cô, anh càng siết chặt hơn vào vòng tay anh:

− Thu ơi! Chúng mình không thể nào xa nhau.

o O o

Đỗ xe lại trước nhà, chồm người qua mở cửa, Thái Hiền không quên "tranh thủ" hôn nhẹ vào má người yêu.

Chưa bước xuống xe, Hoài Thu cười khẽ:

− Mẹ chắc sẽ ngạc nhiên khi nhìn thấy anh, cả mấy đứa nhỏ nữa. Mình xuống xe đi anh.

Căn nhà mới, tuy nhỏ nhưng khang trang xinh xắn. Thái Hiền bồi hồi đi vào.

− Ơ! Anh Hiền...

Thằng Cò nhận ra Thái Hiền trước, nó nhảy tưng lên, rồi sà lại ôm anh. Thái Hiền cảm động xoa đầu nó:

− Em lớn quá Cò.

− Anh Hiền!

Bé Mai cũng chạy ra, 2 đứa vây quanh Thái Hiền tíu tít, cho anh trôi về vùng kỷ niệm ngày nào trong căn nhà ven sông.

− Để anh Hiền vào nhà chào mẹ đã.

Bà Cần sửng sốt 1 chút, tuy nhiên bà vẫn vui vé chào lại Thái Hiền.

Nán lại 1 chút, Thái Hiền ra về.

− Em vào nhà đi.

Hoài Thu vẫy tay chào, cô đi chậm chạp vào nhà. Cô còn yêu anh nhưng không có lẽ tình yêu còn tràn đầy như thuở nào. Anh đang có vợ, lòng Hoài Thu lịm đi trong cay đắng.

− Mẹ bảo này Thu.

− Dạ.

Hoài Thu ngồi xuống ghế:

− Có chuyện gì vậy mẹ?

− Con có ý gì vậy, khi đưa Thái Hiền về nhà?

Mặt Hoài Thu đanh lại:

− Con muốn lấy lại những gì Kiều Hoa đã lấy của con.

Hiểu con gái muốn làm gì, bà lắc đầu:

− Nên cởi bỏ thù oán hơn là thắt lại con ạ. Bây giờ cuộc sống của chúng ta không còn tăm tối nữa. Mẹ chỉ mong con cố gắng học để có chút kiến thức vào đời.

− Dĩ nhiên là con phải học chứ mẹ. Kiều Hoa gieo gió, cô ta phải gặt bão.

− Mẹ xin con, hãy nghĩ đến mẹ và các em của con.

− Mẹ đừng lo gì cả. Nếu không làm cho Kiều Hoa đau khổ, lòng con sẽ không yên ổn. Mẹ có hiểu dấu vết kinh hoàng của đêm bị làm nhục vẫn còn in sâu trong ký ức của con không? Con đáng bị trừng phạt như vậy sao?

Hoài Thu bật khóc. Mỗi lần nhắc lại, cô không sao chịu nổi sự thật đau lòng ấy. May là cô vươn lên được. Hận đó cô dễ phôi pha?

o O o

Kéo cao đôi ủng dưới chân, Kiều My ái ngại nhìn trời. Bầu trời 1 màu xám xịt, gió thổi mạnh. Mưa sẽ đến! Cô vừa từ vũng lũ đi ra. Nước mênh mông, con bệnh nằm la liệt, những người bệnh nặng chờ xe đưa đi bệnh viện. Số còn lại nhẹ hơn chờ khám bệnh, chích thuốc.

Đang khám cho 1 bà cụ, 1 bóng đen bước qua cánh cửa. Kiều My nhìn ra. Suýt 1 chút nữa, cô buông rơi ống nghe bệnh trên tay.

− Quốc Dũng!

Quốc Dũng khựng lại:

− Chào Kiều My!

Chiếc máy ảnh đeo lủng lẳng trước ngực, cho cô biết anh đi lấy tin. Anh có vẻ thản nhiên:

− Không ngờ gặp Kiều My ở đây.

Bàn tay Kiều My trở nên lúng túng. Hơn 1 năm rồi, cô có tìm kiếm anh nhưng anh bặt tăm như bóng chim tăm cá. Bây giờ gặp lại. 1 năm đi qua, anh có vẻ già dặn và phong trần hơn.

− Thôi chào Kiều My, bác sĩ hãy làm nhiệm vụ đi.

Quốc Dũng quay lưng. Kiều My hốt hoảng:

− Anh Dũng!

Quốc Dũng đứng lại, cánh lưng anh đối diện với Kiều My. Cô ngập ngừng:

− Bây giờ anh ở đâu vậy?

− Vẫn ở tòa soạn báo.

− Sao anh không tìm em?

− Việc này Kiều My biết mà.

− Lát trưa nghỉ, em muốn gặp anh, được không?

− Được.

Anh đi luôn ra cửa, vẻ thản nhiên đến lạnh lùng của anh làm cho Kiều My muốn khóc. Cô định tỉnh mình, để tiếp tục khám bệnh cho bệnh nhân. Nhưng lúc này tâm hồn cô cứ bấn loạn.

− Bác sĩ có vẻ xúc động quá, hay là nghỉ 1 lát đi, tôi khám bệnh cho.

Số bệnh nhân nhiều quá, Kiều My lắc đầu đáp lời người bạn đồng nghiệp:

− Tôi không sao đâu.

Cô cố quên Quốc Dũng để tập trung vào công việc.

Hơn 1 giờ trưa, Quốc Dũng quay lại, lúc Kiều My đang cố nuốt những hạt cơm nguội rời rạc.

Không nói gì, anh lặng lẽ mở ba lô lấy đưa cho cô 1 gói lương khô và lon nước ngọt.

− Ăn cơm không nổi, Kiều My ăn cơm này đi.

− Cám ơn.

Bao giờ anh cư xử với cô cũng chu đáo, chính điều này mà 1 năm qua, cô mới hiểu không ai có thể thay thế địa vị của anh trong lòng cô mà mãi đến lúc mất anh, cô mới hiểu được.

Cố ăn cho hết miếng cơm còn lại, cô đưa mắt nhìn anh, trong lúc anh cũng đang nhìn cô, 2 ánh mắt giao nhau trong 1 thoáng.

Quốc Dũng khẽ khàng:

− Chuyện gì, My nói đi!

− Tại sao anh không hề liên lạc với em? Anh thay số điện thoại, máy nhắn tin và cả nơi làm việc. Em biết em làm tổn thương anh, nhưng ít ra anh cũng phải 1 lần gặp em chứ, anh Dũng.

Quốc Dũng nhìn lên cao:

− Anh nghĩ là anh lẳng lặng rút lui có lẽ tốt hơn giữa chúng ta. Mình... giống đôi đũa lệch quá mà.

− Anh vẫn không bỏ lỗi cho em?

Quốc Dũng tránh câu trả lời, anh lảng sang chuyện khác:

− Gia đình em vẫn mạnh?

− Mạnh. Anh đừng lảng sang chuyện khác. Hãy trả lời em đi.

− Em đâu có lỗi.

− Vậy tại sao anh không tìm em?

− Anh nhớ anh đã trả lời hết rồi.

− Anh ác lắm!

− Anh sắp về Sài Gòn. 2 giờ là có chuyến bay. Nếu còn duyên, chúng ta sẽ gặp lại.

Anh đứng lên đi. 1 tiếng nấc nhỏ sau lưng, anh muốn quay lưng nhưng rồi anh đi luôn ra đường. Hờn giận và đau khổ của 1 năm qua như lại trở về.

Anh vẫn yêu, trái tim vẫn ghi đậm hình bóng ai, kỷ niệm vẫn về và nỗi nhớ ngút ngàn.

o O o

Nắng vàng nhạt thả dài những sợi nắng cuối cùng của 1 ngày. Hoài Thu đang cùng Thái Hiền trở về căn nhà cũ bên dòng sông của thuở nào. Bụi bám, nhện giăng tơ. Vẫn bàn ghế, tủ vài cái giường gỗ... Hoài Thu đứng lặng trong 1 phút, xúc động nao nao.

− Mình quét dọn, em nhé!

− Dạ.

Cả 2 cởi bỏ áo ngoài, bắt tay vào dọn dẹp. Bụi quá, Hoài Thu đeo khẩu trang mặt, cô cột tóc mình lại bằng chiếc khăn nhỏ, vậy mà cuối cùng mặt của cô cũng như "con mèo ăn vụng". Thái Hiền có khác gì đâu, cả 2 nhìn nhau vụt cười ầm lên:

− Em gánh nước sông lên cho anh tắm nhé?

Thái Hiền nheo mắt:

− Em có gánh nổi không đó? Đừng quên em đã quên chuyện này lâu rồi.

Hoài Thu hất mặt, gương mặt cô lúc này như trẻ con.

− Anh xem thường em quá, em gánh cho anh coi.

Cô lấy đôi thùng cùng cái đòn gánh đi xuống sông. Thái Hiền chạy theo:

− Em định gánh nước thật hả?

− Ừ. Anh cho là em nói chơi sao?

− Thôi, anh tắm dưới sông cũng được.

− Rồi 1 lát, áo quần ướt làm sao anh về? Anh vào nhà đi.

Cô đi nhanh xuống cây cầu ván, khom người bỏ cái thùng nhỏ xuống để múc cho đầy đôi thùng nước, xong gánh đi lên.

Thái Hiền ái ngại:

− Có nặng không em?

− Lâu quá không gánh, có đau vai 1 chút. Anh tắm đi, em ra sông tắm.

Hoài Thu tinh nghịch bơi ra giữa dòng sông, cô khuấy động nước ầm ầm. Thái Hiền hét to:

− Tắm 5 phút thôi Thu ơi, anh đói rồi nè.

Lâu quá không được ngâm mình dưới làn nước sông mát lạnh, Hoài Thu dễ gì lên. Thái Hiền gọi lần thứ 2, cô mới chịu đi lên. Bộ đồ lửng ướt nước bó sát vào người bày ra trước mắt Thái Hiền những đường cong gợi cảm quyến rũ. Anh quay đi.

Hoài Thu cười thầm, cô bước vào trong, kéo nhẹ tấm bạt ni lông lại.

− Chết! Anh Hiền ơi, mở túi xách của em lấy giùm cái khăn.

− Ờ...

Thái Hiền lấy chiếc khăn anh vừa lau mặt mang vào cho Thu. Anh đứng bên ngoài cánh màn, thò tay đưa khăn vào.

Nhưng... bàn tay anh bị nắm lại và kéo anh vào trong. 1 pho tượng vệ nữ ngọc ngà tuyệt vời. Cô ôm choàng qua cổ anh, rồi gắn môi mình vào môi anh.

Đôi làn môi quyện vào nhau say đắm, khao khát. Anh run run đặt bàn tay mình lên đồi ngực thanh tân. Anh cảm nhận được cô đang run khẽ trong vòng tay mình, thân thể ướt nước của cô dang vào anh thật chặc. Đôi ngực mềm mại sát vào ngực anh, cho anh cảm giác ngây ngất:

− Bế em lại giường đi!

Và bây giờ, không còn gì ngăn cách cả 2, khi tình yêu cố kềm nén bùng lên như cơn đại hồng thủy...

Sờ tay lên mặt người yêu, Thái Hiền thảng thốt:

− Sao em khóc vậy Thu? Em giận anh à?

− Không có.

Hoài Thu giữ bàn tay anh trên môi cô:

− Chúng mình sẽ như thế nào hả anh, khi anh đã có vợ? Thái Hiền ơi! Em sợ mất anh lần nữa.

Anh ôm chặt lấy cô:

− Không, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau.

− Còn cô ấy? Anh sẽ ly hôn ư?

− Nhất định phải như thế.

Hoài Thu dụi mặt mình vào lồng ngực rộng của người yêu. Cô sẽ từng bước từng bước đòi lại những gì từng là của cô. Thuở thơ ngây ấy đã đi qua mất rồi...

o O o

Kiều Hoa gần như điên lên. Thái Hiền đi vắng 2 ngày, không phải công tác của công ty, cũng không về nhà mẹ ruột. Còn đi đâu nữa ngoài đi với Hoài Thu. Cô lồng lộn lùng sục tìm Hoài Thu.

Nhấn mạnh chuông và nhấn liên tục, Kiều Hoa nóng nảy hét toáng lên:

− Hoài Thu! Mày ra cho tao bảo, đừng có làm con chuột nằm trong hang, tao biết tỏng là anh Hiền trong đó.

Người mở cửa là Nhí. Nó mở rộng cánh cửa. Cậu con trai 18 nhổ giò cao lớn, tướng người vạm vỡ, lạnh lùng nhìn Kiều Hoa.

− Tôi nói cho chị biết, chị còn la ầm ĩ trước nhà tôi, tôi sẽ tát vỡ mồn chị ra đấy.

Kiều Hoa giận dữ:

− Mày dám! Hãy gọi anh Thái Hiền ra đây.

− Ở đây không có anh Thái Hiền nào cả. Về nhà của chị mà tìm.

Thằng Nhí xông ra, nó nắm cườm tay Kiều Hoa lôi ra đường, xô cô suýt ngã.

− Chị nghe cho rõ đây. Món nợ năm xưa, có ngày chúng tôi sẽ trả.

Kiều Hoa la lên:

− Tao nợ gì mày chứ, thằng du côn kia?

− Chị không nhớ thì tôi nhắc cho chị nhớ. Chị thuê bọn thằng Dân đầu bò 5 triệu đồng, đừng tưởng không ai biết. Chính tôi đã dắt anh Hiền đi gặp tụi nó. Năm xưa vì nghèo, vì cô thế, chúng tôi chịu thua chị, nhưng bây giờ... tôi cảnh cáo chị, bất cứ sự manh động nào của chị là tôi sẽ không tha thứ cho chị đâu. Hãy nhớ lấy!

Kiều Hoa hoảng kinh, cô không sợ thằng Nhí mà hoảng sợ vì Thái Hiền đã biết mọi việc. Anh sẽ bỏ cô. Cứ nghĩ đến chuyện anh ly hôn và bỏ mình, Kiều Hoa chịu không nổi. Nếu như lúc nãy cô đến đây hùng hổ, thì bây giờ nhũng như con chi chi.

Thằng Nhí quay vào đóng sầm cửa lại, mặc cho bên ngoài Kiều Hoa đứng đờ người ra.

Bây giờ cô không cần đi tìm anh nữa, nếu như cô biết anh ở đâu. Lẽ nào hết tất cả rồi ư? Nước mắt Kiều Hoa dâng lên. Cô đi lang thang, không muốn trở về nhà, cô sợ căn nhà lạnh, chỉ có 1 mình cô và khoảng không lạnh vắng. 1 chiếc mô tô áp sát vào:

− Chị Hoa!

Kiều Hoa giật mình. Nhận ra thằng Hải điếc, cô giận dữ:

− Mày còn dám gặp tao?

− Chị làm gì giận dữ vậy. Lâu quá không gặp, vừa gặp bà chị đã đổi máu.

− Tao hỏi mày, tại sao chị em Hoài Thu biết tao thuê bọn mày?

Thằng Hải điếc ú ớ:

− Thằng Nhí chơi thân với thằng Tú, thằng Tú quen với thằng Phi...

− Mày im đi! Nó thưa tụi bây ngồi tù cả lũ.

Hải điếc cười nham nhở:

− Tụi em bị bắt, chị cũng đâu có yên. Tụi em đang vả quá, chị cho chút tiền đi chị Hoa.

Đang bực mình, Kiều Hoa rút tiền trong túi quần, ném đùa vào người Hải điếc.

− Lấy tiền rồi làm ơn đi cho khuất mắt tao.

− OK.

Nhặt tiền lên, Hải điếc cười đểu.

− Hết tiền, bọn em sẽ đi tìm chị.

− Tổ bà bây!

Kiều Hoa quắc mắt chửi đổng. Cô đúng là đang đi trên sợi dây treo mong manh, không biết khi nào sợi dây đứt và ném cô rơi xuống.

Thái Hiền! Anh mau về đi. Em có làm gì đi nữa chẳng qua là em quá yêu anh mà thôi.

Tiếng gọi của Kiều Hoa rơi vào khoảng không. Bởi đôi tình nhân đang bơi trong hạnh phúc, đêm và ngày bây giờ là thiên đường đầy mật ngọt tình yêu, từng bước đi có hoa nở vàng.

o O o

Con trăng đêm 16 soi ánh sáng rực rỡ xuyên qua khung cửa sổ. Trên chiếc giường gỗ nhỏ, Hoài Thu nằm phơi mình, tấm chăn mỏng khoác hờ hững trên người cô, không đủ che bờ vai trần mịn màng cùng đôi chân thon dài tuyệt mỹ.

− Trăng đẹp quá! Em ngồi dậy ngắm trăng với anh đi Thu.

Hoài Thu nũng nịu vươn tay:

− Đỡ em ngồi dậy đi.

Thái Hiền nắm tay người yêu kéo dậy. Tấm chăn mỏng rơi xuống chân, cho anh 1 thoáng bàng hoàng, 1 thoáng ngây ngất. Cô không mặc gì cả, bộ áo "eva" hiện nguyên thủy trước mắt anh, như buổi trưa hôm qua.

Anh đã sở hữu cô trọn vẹn, cảm giác say ngất ngây ấy hãy chưa tan, và bây giờ nữa.

Hoài Thu vòng tay ôm qua cổ anh, đôi ngực mềm mại của cô tựa vào ngực anh, cho anh cảm giác khát khao. Anh ghì chặt cô vào lòng, những nụ hôn cháy bỏng rơi trên thân thể ấm áp. Chưa bao giờ anh có 1 cảm giác rung động đến như thế. Anh trân trọng hôn lên từng khoản thịt da trọn vẹn dâng hiến.

Hạnh phúc no đầy quá, Hoài Thu bật khóc.

− Ngày mai chúng mình còn là của nhau không anh? Em muốn cho đêm dài mãi, để anh là riêng em thôi Hiền ạ.

Anh hôn lên đôi mắt đẫm lệ, nụ hôn khép đi tiếng thổn thức của xót xa, chua xót.

Con trăng đêm soi ánh sáng bàng bạc, gió từ bờ sông thổi thốc lên ngọn gió lạnh. Vòng tay anh khép kín hơn nữa ủ ấm Hoài Thu.

Đêm sao quá ngắn, tiếng gà gáy xa xa, vầng thái dương đỏ ối xa xa cuối chân trời.

o O o

Kiều My về thành phố đã 2 ngày. Cô mong 1 tiếng chuông cửa, 1 tiếng reo của điện thoại. Dường như biết cô chờ đợi, nên tất cá đều im lặng.

Lặng lẽ quá, nặng nề quá! Kiều My chống 2 tay dưới cằm. Cô nhớ hôm đó cô khó, vậy mà anh vẫn đi. Có lẽ anh đã hết yêu cô rồi. Lịch lãm và chu đáo là tính cách của anh mà thôi.

Nước mắt Kiều My dâng lên, cô đưa tay quẹt mạnh qua mắt. Hãy quên đi. Người ta đã không còn yêu mình nữa.

Reng... reng... Lần này Kiều My không mong đợi hay hồi hộp nữa. Chắc Kiều Hoa về thăm nhà. Dạo này con bé ghen tuông, cứ như người điên, đứng ngồi không yên.

Cô thờ ơ kéo cánh cửa ra.

− Chào em!

Là Quốc Dũng, tay anh ôm bó hoa hồng đỏ thắm, Kiều My run lên, cô đứng đờ người ra nhìn anh:

− Anh Dũng!

− Không mời anh vào nhà à?

Gạt nước mắt, Kiều My lúng túng:

− Mời anh!

− Chúc mừng sinh nhật em!

Kiều My ngơ ngác, rồi sực nhớ, cô bật khóc òa lên. Thì ra anh vẫn nhớ cô. Ngày mai là sinh nhật thứ 27 của cô.

Anh lấy 1 ngón tay quẹt nước mắt cô:

− Em yếu đuối từ bao giờ vậy, Kiều My?

− Anh làm em xúc động quá. Em cứ nghĩ anh đã quên em và không bao giờ đi tìm em nữa.

− Nếu quên em, anh không đến chúc mừng sinh nhật em.

− Anh đáng ghét lắm!

Quốc Dũng đặt bó hoa hồng vào tay Kiều My, tay anh quàng qua vai cô:

− My này! Tình yêu anh cho em cao, nhưng hình thể của anh thấp hơn em đó.

− Anh không được nói. 1 năm qua anh rời bỏ em, đã làm em buồn và đau lòng muốn chết rồi.

Quốc Dũng cười. Lâu lắm kể từ lúc chia tay lặng lẽ, anh mới thấy lòng mình ấm lại.

Tiếng Kiều My thật khẽ:

− Lúc anh lặng lẽ xa em, em mới nhận ra là em yêu anh, anh thật sự quan trọng với em. Em đã xua đuổi nỗi cô đơn của mình bằng niềm mong và nỗi nhớ, em cứ hy vọng anh sẽ đến, xuất hiện trước mặt em. Nhưng rồi ngày tháng cứ lặng lờ trôi đi, bóng dáng anh vẫn mịt mùng. Em biết rằng em đã làm tổn thương anh. Và em chợt sợ hãi, có thể anh đã vì điều tổn thương mà quên em rồi cũng nên.

Nước mắt Kiều My chảy dài ra:

− Hôm đó ở Cần Giờ, em khóc anh vẫn không quay lại. Em đau đớn vô cùng anh Dũng...

Quốc Dũng kéo mạnh Kiều My vào mình. Cô đã thú nhận tình yêu của cô rồi đó, như ngọn gió mùa hè qua tấm lòng giá buốt của anh, anh ngăn lời cô bằng nụ hôn và gần như ngộp thở.

Kiều My phụng phịu cấu vào vai anh:

− Anh đáng ghét lắm.

Dũng cười khẽ trên môi cô, anh khép môi cô bằng 1 nụ hôn dài lần thứ 2.

− Kiều My! Chúng mình cưới nhau đi.

Kiều My gật nhẹ đầu thay cho lời nói. Mới trước đây nửa giờ quanh Kiều My là màu xám buồn, nhưng bây giờ là khoảng không gian rực rỡ của hạnh phúc.

o O o

Để cho Quốc Dũng đi phía trước, Kiều My đứng lại "nghía" những chiếc áo cưới treo trong tủ. Đẹp quá! Cô ngắm đến say mê.

− Kiều...

Đang định nói, Quốc Dũng chợt phát hiện không có Kiều My ở bên cạnh mình, anh nhìn quanh và mỉm cười. Cô nàng của anh mải mê trước những chiếc áo cưới.

Anh quay lại, ôm qua vai cô:

− Em muốn thì vào thử đi.

− Thật hả anh?

− Em cho là anh nói đùa? Chủ nhật tuần này, mẹ anh sẽ đến nhà gặp ba mẹ em. Có điều anh sợ...

− Anh sợ gì?

Dũng giơ cao tay rồi hạ xuống, Kiều My hiểu ngay. Cô lườm anh:

− Em đồng ý là ba mẹ em đồng ý.

− Vậy thì vào thử đi!

Những chiếc áo cưới may thật khéo, càng tôn vinh nhan sắc Kiều My hơn nữa. Cô e thẹn nhìn anh, còn ánh mắt anh, say đắm nhiều hơn.

Ra về, Kiều My ngồi tựa đầu lên vai anh, mắt cô khép lại. Quốc Dũng lần tay ra sau, tìm tay Kiều My, anh đưa lên môi hôn.

− Dũng này! Anh nhớ buổi tối lần đi chơi có Kiều Hoa, nó bỏ đi với bạn cho anh đi với em?

− Anh cũng hôn tay em như thế này phải không? Lúc đó anh đã yêu em, yêu vô cùng.

Kiều My cười khẽ:

− Còn em là giây phút mở cửa lòng. Người ta nói phải tu 9 kiếp mới là vợ chồng với nhau hả anh?

− Ừ. Nếu có kiếp sau, anh cũng sẽ nói, muốn em làm vợ anh.

Vòng tay Kiều My siết nhẹ qua bụng Quốc Dũng, cô cắn nhẹ vào vai anh:

− Yêu em nhiều như vậy sao? Vậy mà lúc người ta khóc, cứ lạnh lùng quay đi.

− Lúc đó chỉ cần em kêu lên 1 tiếng là anh sẽ quay trở lại, và bay đến như cơn lốc, cuốn trôi em vào anh luôn.

− Vậy sao? Hóa ra em bỏ qua cơ hội ngàn năm?

− Nếu như anh không đi tìm em thì em sẽ làm sao hả My?

− Cũng sẽ cứ đợi, đợi mãi...

Quốc Dũng đùa:

− Vậy là tụi mình đã tu đủ 9 kiếp rồi đó. My này! Sau này em sinh cho anh 4 đứa con.

Kiều My kêu lên:

− Chi nhiều dữ vậy?

− 2 trai 2 gái. Hay là... nguyên đội tuyển bóng đá đi.

− Anh đó lúc nào cũng đùa được mà.

Kiều My cắn mạnh hơn lên vai anh. Cô như trẻ lại thuở đôi mươi, trước tình yêu của anh.

− Sáng nay em có vệ sinh răng chưa vậy My?

− Rồi.

Chợt hiểu câu nói của anh, cô vờ cắn mạnh anh hơn nữa.

− Anh sợ bệnh dại phải không?

− Vì yêu em, dù có thành người dại, anh cũng cam tâm tình nguyện mà.

Kiều My chớp mắt, cô ôm anh chặt hơn nữa, má cọ lên vai anh nũng nịu.

Không cần lời nói yêu. Trái tim của cả 2 đang nói lên lời nói tình yêu.

o O o

Đẩy nhẹ cánh cửa, mặt Thái Hiền nhăn lại vì mùi "thuốc súng" nồng nặc nặng nề quá. Gian phòng mờ mờ. Anh đưa tay tìm công tắc mở đèn. Tách! Căn phòng bật lên sáng lóa.

Trong 1 góc trên chiếc ghế bành rộng, Kiều Hoa lặng lẽ thu mình. Cô mở to mắt nhìn anh. Trông cô hốc hác và suy sụp quá. Chạnh lòng, Thái Hiền bước lại.

− Em làm sao thế? Ốm à?

− Anh sắp bỏ em rồi phải không? Phải, em thừa nhận em thuê bọn thằng Dân đầu bò làm nhục Hoài Thu, nhưng em làm tất cả chỉ vì em yêu anh, anh Thái Hiền.

Thái Hiền sửng sốt, 1 cảm giác lạnh đến toàn thân, bàn tay đang định nắm lấy Kiều Hoa vội rụt tay lại.

− Chính em hại Hoài Thu, em thừa nhận rồi sao? Tại sao em hành động ác độc vậy hả Hoa?

Đến phiên Kiều Hoa sửng sốt. Hóa ra Thái Hiền chưa biết gì cả. Kiều Hoa nghiến răng, cô bị thằng Nhí gài bẫy rồi và tự tố cáo hành vi xấu xa bỉ ổi của mình cho Thái Hiền biết.

Thái Hiền lùi lại, ánh mắt anh bây giờ nhìn Kiều Hoa đầy ghê tởm, phẫn nộ. Chuyện tày trời như vậy mà cô dám làm. Hủy hoại cuộc đời kẻ khác để giành tình yêu.

Anh nuốt đau đớn vào lòng:

− Anh phải cư xử với em như thế nào đây Hoa? Giày xéo cuộc đời trong trắng của kẻ khác. Anh thực sự ghê tởm em. Đã như vậy, em còn tiếp tay cho mẹ của anh dồn Hoài Thu vào con đường cùng, may là cô ấy vươn lên được.

Kiều Hoa khóc òa, cô chồm tới ôm chân Thái Hiền:

− Em yêu anh, xin anh đừng bỏ em.

− Yêu anh? Anh sợ từng câu nói cũng như lòng dạ sâu độc rắn rết của em.

Anh gỡ tay cô ra, bước ra xa:

− Chúng ta hãy ly hôn đi, đừng biến cuộc sống của chúng ta thành địa ngục nữa.

Anh đi nhanh về phòng mình, mở tủ lấy quần áo dồn hết tất cả vào va li. Hoảng sợ, Kiều Hoa chạy theo vào:

− Anh đi đâu? Anh nhất định bỏ em sao?

− Nếu như anh không bỏ đi, còn tiếp tục chung sống với em, anh thấy anh tồi tệ và xấu xa chẳng kém gì em. Anh cứ nghĩ em là 1 cô gái nhu mì, nhưng lúc này... anh sợ em quá.

− Anh không thể bỏ em.

Kiều Hoa gào lên, cô giữ chặt mép va li:

− Anh không có quyền bỏ em.

− Em hãy đồng ý ly hôn, như thế em sẽ tốt hơn.

Gương mặt Thái Hiền đanh lại, ánh mắt lạnh lẽo, cho Kiều Hoa biết tất cả đã hết. Cô gục xuống khóc nấc lên.

Thái Hiền lạnh lùng gạt tay Kiều Hoa, anh đóng nắp va li lại, bước ngang qua cô, bước chân ra cửa đi mà chẳng chút lưu luyến, ngập ngừng.

− Anh Hiền!

Kiều Hoa tuyệt vọng kêu lên, chẳng còn động lòng Thái Hiền chút nào, khi trái tim anh chỉ còn có mỗi 1 Hoài Thu. Cho dù bị vấy bẩn, trong đôi mắt anh, cô vẫn trắng trong như viên ngọc thạch.

o O o

− Alô.

Hoài Thu cười khẽ:

− Anh Hiền phải không?

− Anh đây, em đến với anh được không? Anh đã thu dọn quần áo rời nhà và thuê phòng ở khách sạn.

− Đêm nay anh chịu khó ngủ 1 mình đi, em mà đi bây giờ, mẹ sẽ mắng đó.

Thái Hiền nhăn nhó:

− Em không thương anh sao Thu?

− Ngủ ngoan đi anh cưng, sáng mai em đến.

Hoài Thu gác máy, không kịp cho Thái Hiền nói gì cả. Cô nhìn máy điện thoại, đôi hàm răng cắn vào nhau. Cô ta đau khổ như cô đã từng đau khổ. Đó là lẽ công bằng thôi...

Điện thoại reo. Kiều Hoa chồm người lên hấp tấp:

− Anh Hiền! Là anh phải không?

− Là Hoài Thu đây, không phải anh Thái Hiền. Tôi và anh ấy đang ở bên nhau.

Kiều Hoa hét lên:

− Hoài Thu! Mày muốn gì?

− Muốn gì à?

Hoài Thu cười nhạt:

− Chị biết rõ mà. Tôi muốn đòi lại những gì của tôi. Lẽ ra năm xưa tôi đã đưa chị vào tù rồi.

− Tao vào tù thì mọi người ai cũng biết mày bị 5 thằng làm nhục.

− Chị im đi!

− Hoài Thu! Nếu mày không dang Thái Hiền ra, tao sẽ cho mọi người biết chuyện của mày: hoa hậu Hoài Thu từng bị làm nhục.

Hoài Thu không vừa, khích bác lại:

− Và tôi sẽ khai ra chị là kẻ chủ mưu, có anh Hiền làm chứng.

Kiều Hoa quát tướng lên:

− Tao hỏi mày, mày muốn gì?

− Muốn chị phải ly hôn.

− Không bao giờ.

− Chính anh Hiền sẽ làm chuyện này.

Hoài Thu dằn mạnh máy xuống, cắt ngang câu chuyện. Ngẩng lên, cô bắt gặp mẹ đang nhìn mình:

− Mẹ! Mẹ chưa ngủ?

− Mẹ muốn con tránh xa Thái Hiền có được không Thu? Con làm như thế này không phải là phụ lòng Kiến Tường hay sao? Kiến Tường không dám lấy ơn nghĩa đến với con, nhưng mẹ biết nó yêu con.

Hoài Thu nhìn xuống bàn tay mình, không còn chiếc nhẫn hôm qua Thái Hiền đeo cho cô. Cô đã giành được Thái Hiền chưa? Tâm hồn trái tim anh thuộc về cô rồi đó, nhưng cuộc đời của cô và anh liệu có bên nhau, hay lại như 2 đường thẳng song song?

Ngồi xuống cạnh con gái, bà Cần nhẹ ôm vào lòng:

− Mẹ hiểu những đau khổ và mất mác con đã chịu đựng, nhưng có thể tình cảm con dành cho Thái Hiền, bây giờ không còn là tình yêu nữa.

Hoài Thu phản bác ngay:

− Không phải đâu mẹ, con yêu anh Thái Hiền.

− Thái Hiền đã có vợ.

− Anh ấy và Kiều Hoa sẽ ly hôn, con muốn như vậy đó. Con đã chịu quá nhiều thiệt thòi rồi mẹ ạ.

− Vậy còn việc đóng phim của con, rồi việc học, việc trình diễn thời trang?

− Con sẽ có cách sắp xếp, mẹ yên tâm đi.

Bà Cần thở dài. Từ lúc Hoài Thu nổi danh, hình như chị mất 1 đứa con, không còn bên nhau mỗi ngày.

Có hôm vừa tờ mờ sáng Hoài Thu đã đi, khi lại không về nhà, khi đến sáng, mệt mỏi rã rời, ngủ như người đói ngủ.

Ngày nào nghèo khổ, mẹ con luôn có nhau, còn bây giờ tiền đầy túi, Hoài Thu như con chim bay đi, bay hoài không mỏi mệt. Họa hoằn lắm, 2 mẹ con mới có giây phút bên nhau. Cuộc đời luôn là như thế, hạnh phúc không bao giờ trọn vẹn.

− Mẹ à! Khuya rồi, đi ngủ thôi.

Hoài Thu đưa tay lên che miệng ngáp, cô nằm chùi xuống nệm, mắt nhắm lại và lắng nghe tiếng chân mẹ lê trên nền gạch, rồi cánh cửa khép nhẹ lại. Cô mở mắt ra để nghe 1 nỗi buồn mông mênh. Có phải tình yêu cô dành cho Thái Hiền, không còn là tình yêu như thuở nào, mà là để thỏa mãn lòng thù hận?

Có thể nào như thế?

Buổi sáng, Hoài Thu định đến với Thái Hiền thì Kiến Tường đến. Mắt anh buồn dịu vợi.

− Em đi sớm thế Thu?

Hoài Thu nói dối trơn tru:

− Anh quên là còn phải quay mấy cảnh nữa cho phim "Mùa thu về trong mắt em" à?

− Dạo này em bận rộn quá, anh đến khó mà gặp em.

− Anh giận em hả?

− Nếu có quyền, anh đã giận. Anh có 1 câu khuyên em như thế này. Hãy vui vẻ sống, đừng để điều không đáng làm bận lòng mình.

Hoài Thu cúi đầu, cô biết Kiến Tường muốn nhắc đến chuyện cô có mối quan hệ với Thái Hiền. Ai nói gì đi nữa, cô cũng quyết làm cho anh rời xa Kiều Hoa.

Phá tan bầu không khí nặng nề vừa nhuốm lên, Kiến Tường vỗ nhẹ lên vai Thu:

− Anh em mình đi uống cà phê đi.

− Dạ.

Kiến Tường đưa Hoài Thu đến quán cà phê. Buổi sáng quán khá đông.

− Ê!

Quốc Dũng vẫy tay kêu Kiến Tường:

− Lại đây!

− Mình lại đó nghen Thu.

Anh nắm tay cô dắt lại. Quốc Dũng gật đầu chào:

− Hoài Thu phải không? Em đẹp hơn nhiều so với ảnh và trên tivi. Hân hạnh biết em.

− Cám ơn anh đã khen.

Từ ngoài cửa, Thái Hiền cũng vừa bước vào. Quốc Dũng gọi to:

− Hiền! Tao ngồi đây nè.

Thái Hiền khựng lại, anh không nghĩ mình lại gặp Hoài Thu. Đêm qua dù cô bảo là không đến, anh vẫn cứ chờ. Bây giờ mới sáng sớm cô đi cùng với Kiến Tường, họ thân mật bên nhau. Anh cảm thấy phiền muộn lẫn giận dỗi. Mấy ngày qua, cô là của riêng anh, vậy mà vừa chia tay thôi, cô và anh không còn tuy 2 mà 1 nữa.

− Cà phê nghe Hiền?

Thái Hiền chào Kiến Tường, anh đáp nhát gừng với Quốc Dũng.

− Gì cũng được.

Rồi anh nắm tay Hoài Thu, kéo tuột cô đi với mình:

− Ra ngoài này cho anh bảo!

Bị nắm tay đau, Hoài Thu nhăn nhó:

− Buông tay ra, anh làm em đau quá hà.

Mặc kệ, anh lôi tuột cô ra hành lang:

− Anh không thích em giao thiệp với Kiến Tường.

Hoài Thu vờ đùa, cô đặt tay lên trán Thái Hiền:

− Anh có bị bệnh không vậy? Anh Kiến Tường là người ơn của em, chẳng những như vậy, anh ấy còn giúp em cộng tác với hãng phim và các nhà thời trang trẻ, làm sao em không gặp anh ấy cho được.

Hoài Thu bật cười:

− Thái Hiền! Là người tình của anh, em quá thiệt thòi rồi. Em còn phải lo cho mẹ và các em của em. Chẳng lẽ em để anh bảo bọc cho em, khi anh và vợ anh vẫn là vợ chồng.

− Anh sẽ ly hôn với cô ấy.

− Khi nào anh ly dị hãy tính đi.

Hoài Thu ngoe nguẩy đi vào. Thái độ lạnh nhạt của cô, làm cho Thái Hiền muốn điên lên. Anh nghen. Lầm lì bước theo Hoài Thu, anh kéo ghế ngồi.

Quốc Dũng vỗ mạnh vai Thái Hiền:

− Mày không mừng tao sắp cưới vợ, mới sáng sớm đã chưng mặt hình sự lên vậy.

Thái Hiền im lặng khuấy đều ly cà phê, bưng lên miệng uống rồi đứng lên bảo Hoài Thu:

− Chiều nay anh đợi em.

Hoài Thu không đáp, cô ngồi vẽ tay lên giọt nước trên bàn.

o O o

− Mẹ đừng khuyên con, con nhất định ly hôn. 1 cô vợ lòng dạ rắn rết như Kiều Hoa, con không thể nào tiếp tục sống chung.

Khoanh 2 tay trước ngực, Thái Hiền lạnh lùng:

− Mẹ là phụ nữ, mẹ hiểu chữ trinh đáng giá nghìn vàng. Hoài Thu nỡ hãm hại cô ấy? Hoài Thu nhân hậu không báo với cơ quan luật pháp trừng trị là may mắn lắm rồi. Con nhất định ly hôn.

Bà Thái Hoàn quay sang Kiều Hoa:

− Thái Hiền nói như vậy, mẹ còn biết khuyên làm sao nữa đây. Lẽ ra con không nên hành động như vậy. Mẹ không thể giúp được con nữa rồi. Thái Hiền đã lớn, mẹ chỉ có thể khuyên bảo, chứ dùng quyền làm cha mẹ thì không thể rồi.

Kiều Hoa ngồi lịm người. Xem cô đã tuyệt vọng. Nhưng chịu thua Hoài Thu, nhục lắm. Cô ngẩng lên nhìn Thái Hiền:

− Em nhất định không ly hôn.

− Như vậy thì tùy em. Em có thể ở căn nhà đó, anh về đây sống với mẹ.

Thái Hiền dứt khoát đứng lên:

− Em phải hiểu, khi xưa anh không hề có tình yêu với em và bây giờ lại càng không thể.

Kiều Hoa khóc ròng:

− Anh quên là chúng ta cũng từng có những ngày vui vẻ hạnh phúc với nhau sao?

− Anh không quên. Nhưng những gì em gây ra cho Hoài Thu đã giết chết tình cảm anh từng dành cho em rồi, em có hiểu không?

Thái Hiền đi nhanh ra cửa, kết thúc cuộc nói chuyện. Nếu không ly hôn, Hoài Thu sẽ rời bỏ anh, anh biết chắc chắn như vậy. Anh không thể nào mất cô lần thứ 2.

Rời nhà, Thái Hiền lái xe đến phim trường, người ta nói Hoài Thu về từ lâu. Lòng anh đầy phiền muộn, cả đến cô cũng muốn làm khó anh nữa hay sao?

Vừa quẹo xe vào con hẻm nhà Hoài Thu