Mùa thu trong mắt em

Mùa thu trong mắt em

Tổng số chương: 2

Thu quẩy đôi quang gánh bước qua chiếc cầu ván mỏng bước xuống đò. Cả nhà cô, 6 nhân khẩu cư ngụ trên chiếc đò con nhỏ cũ kỹ. 1 cuộc sống ven sông có từ khi cô lọt lòng.

Dưới đò, thằng Cò đang cong cái lưng gầy gò xương đen nhẻm xuống, cạo lấy cạo để miếng cơm cháy mỏng còn sót lại dưới đít nồi; còn bé Mai, đang đứng trong 1 góc nhìn anh trai, rồi rụt rè:

− Cho em với anh Cò!

Vừa định đưa miếng cơm cháy lên miệng, thằng Cò ngước nhìn em gái, nó hạ miếng cơm cháy đen xuống:

− Lại đây!

Mắt bé Mai sáng lên ngay, nó chạy lại cười toe, nhận miếng cơm cháy được bẻ nửa, cho vào mồm nhai ngon lành.

Hơn 1 giờ trưa, chưa ai về nhà, chỉ có 2 anh em, bụng đứa nào đứa nấy rỗng không.

Thu bước vào nhà giữa lúc ấy, cô thương cảm nhìn 2 em. Thằng Cò lại cạo tiếp, cạo mạnh đáy nồi, tạo những tiếng kêu rin rích. Thu cất giọng nhỏ nhẹ:

− Cạo nhẹ thôi Cò, không khéo lủng nồi đó.

− Dạ.

2 anh em giật mình nhìn lên. Thấy Thu, bé Mai mừng rỡ:

− Chị Hai! Em đói quá.

Thu ngồi thụp xuống, cô kéo bé Mai vào lòng, và rút chiếc khăn đội đầu lau gương mặt lem luốc của em gái.

− Ừ. Để chị đi nấu cơm. Má cũng sắp về rồi.

Thu buông em ra, cô tất cả vào công việc nấu cơn, dọn dẹp và giặt mớ quần áo bẩn. Tất cả mọi sinh hoạt đều lấy nước từ dưới dòng sông đục vàng. Đó là cuộc sống của những kẻ sống gạo chợ nước sông như gia đình cô, của những kẻ nghèo khổ, không mau nổI miếng đất hay căn nhà để ở. Con đò nhỏ là mái nhà che nắng che mưa.

Cơm chín, Thu xúc cho mỗi đứa 1 tô. Bữa ăn có gì đâu, nước tương ra muống luộc và món ăn chính bao giờ cũng là trứng vịt luộc. Vậy mà thằng Cò và bé Mai ăn ngon lành.

Thu không ăn cơm, cô lại quẩy đôi quang gánh đi lên bờ. Đến giờ cô phải đi gánh nước sạch cho những hộ gia đình sống ven bờ sông. Vừa đi Thu vừa chán nản suy nghĩ, cuộc sống của cô, cho đến bao giờ mới hết nghèo túng khốn khó đây?

− Ái!

Thu kêu lên thảng thốt, mãi suy nghĩ cô băng qua giao lộn mà quên mất. Két... Chiếc xe thắng lết bánh. Không còn kịp nữa rồi. Cô ngã ra đường, còn đôi quang gánh văng mỗi nơi 1 chiếc.

May là con đường buổi trưa vắng người qua lại. Thu cố nhổm dậy. Tay và chân cô rướm máu, đau quá. Cô quên cả cái đau khi nhìn cái thùng chứa nước bị bẹp dúm. Chạy nhào lại, cô khóc òa...

− Cái thùng... cái thùng...

Thái Hiền bối rối mở cửa xe bước xuống. Anh thở phào vì cô gái đã đứng lên được. Anh bấm còi mà cô ta có nghe đâu, cứ băng qua đường.

Từ trong quán cà phê ven đường, bà Hai chạy ra, mắt nháy nháy với thu rồi hét ầm lên:

− Chết con nhỏ rồi! Cậu phải chở nó đi bệnh viện. Ngã trên đường kiểu này... Cậu lái xe kiểu gì vậy hả?

Lỗi là ở cô ta, qua đường mà không chịu nhìn trước nhìn sau. Tuy nhiên, Thái Hiền là người lái xe lại là xe ô tô, cho nên dù anh không có lỗi cũng thành kẻ có lỗi. Thái Hiền vội ngồi xuống bên Thu:

− Cô có sao không?

Thu bặm môi cố nén đau:

− Dạ, không sao. Trầy sơ thôi, nhưng mà cái thùng của tôi, nó hư hết rồi.

Bà Hai cắt ngang lời Thu:

− Cái mạng của mày, mày không lo đi lo cái thùng. Mau bảo người ta chở mày đi bệnh viện đi.

Thái Hiền nghiêm mặt:

− Vậy cô lên xe đi, tôi đưa cô đi bệnh viện.

Thu lắc đầu:

− Tôi về nhà lấy dầu xức vào vết thương được rồi!

Bà Hai trợn mắt:

− Mày điên rồi hả Thu?

Thu đứng lên, cô đi cà nhắc nhặt chiếc gánh lên. Cô đau lòng nhìn thùng nước, nó móp méo hết trơn...

Thái Hiền cần đi gấp, anh có buổi họp quan trọng không thể để phí thời giờ vào những chuyện như thế này. Cô ta không sao. Anh mở ví rút ra 5 tờ 10không, đưa cho cô rồi nói:

− Cô cầm lấy tiền này mua thuốc và mua thùng nước khác. Còn đây là danh thiếp của tôi. Nếu cô thấy đau đầu, phải lập tức đến bệnh viện ngay nhé.

Thu tròn mắt, trong lúc bà Hai mừng rơn:

− Cầm đi Thu!

Nhưng Thu lắc đầu:

− Đâu nhiều dữ vậy. 2 cái thùng chừng 50 ngàn à. Anh đưa tôi 50 ngàn thôi.

Thái Hiền ngạc nhiên, anh cứ tưởng cô ta và bà già kia sẽ vội vàng chộp lấy, không ngờ cô lại từ chối và thiệt thà đến như vậy.

Anh ấn tiền vào tay cô:

− Cô cầm đi!

− Anh cho tôi 50 thôi.

Thu cương quyết từ chối, mặc cho bà Hai mắng cô ngu ngốc.

Nhìn theo xe Thái Hiền, bà khinh bỉ:

− Tao chưa thấy ai ngu như mày. Người ta đưa 500 ngàn lại chỉ lấy 50 ngàn. Nghèo còn bày đặt sỉ diện. Được, mày không lấy chỉ nhận 50 ngàn thì đưa cho tao. Má mày nợ tao cả trăm.

Bà chộp tờ 50 ngàn của Thu đi te tái vào quán. Thu cúi xuống, nhặt đôi thùng quẩy lên vai, quay trở về nhà. Cô biết mình đúng khi không nhận số tiền kia. Đối với cô nó là cả 1 gia tài. Có thể giúp cô mua gạo, mắm muối và cả quần áo cho mình cùng các em.

Chị Cần đứng lóng ngóng trên cây cầu ván đợi Thu. Kia rồi! Con bé quày quả quay về, nhưng sao lại như thế chứ?

Chị Cần kêu lên hoảng hốt:

− Thu! Cái thùng nước sao thế này?

Thu buồn bã:

− Con băng qua đường bất cẩn, suýt chút nữa bị xe đụng. Người ta bồi thường 500 ngàn nhưng con lấy có 5không, là đúng hay sai hả mẹ?

Chị Cần thở dài:

− Đúng! Coi kìa, tay con rướm máu rồi, trong người sao rồi?

− Con chỉ bị trầy sơ, chỉ có cái thùng là hư. Rồi tiền đâu hay đi mua thùng khác đây?

Thu cắn nhẹ môi:

− Bà Hai mắng con ngu, bả lấy hết 50 ngàn, nói là mẹ thiếu cả trăm.

− Đúng là con người ác độc, ăn ở không có đạo đức. Thôi cứ xem như trả nợ cho bả, để mẹ lấy búa gò lại thùng, chỗ nào bị hở thì lấy dầu hắc trét lên. Không gánh nước là không có tiền đâu con, còn tiền tụi nhỏ đi học nữa.

Thu chợt thấy tiếc 5 tờ giấy bạc kia, nó sẽ là của cô nếu như cô không từ chối.

o O o

Buổi cơm dọn lên đạm bạc. Rau muống luộc 1 dĩa và chén nước tương dầm trứng luộc.

Nồi cơm đã nguội lạnh, từng hạt cơm của loại gạo rẻ tiền rời rạc khô cứng. Thu cố nuốt những hạt cơm vào miệng, dù là cô đang rất đói.

Chị Cần băn khoăn:

− Con thấy đau lắm à?

− Dạ đâu có mẹ.

− Thu này!

− Dạ.

− Lúc nãy ở ngoài chợ, dì Hòa nói với má là xin cho con ra khu bán quá cà phê. Lương tháng 700 con ăn uống tại đó, dì không trừ tiền cơm.

Thu hồi hộp dừng đũa. 70không, số tiền đó mỗi tháng sẽ giúp mẹ đỡ nhọc nhằn vất vả.

− Má có bằng lòng không?

− Má tùy con. Có điều má không thích con đi làm ở quán cà phê cho lắm. Có điều dì Hoa nói là con bưng nước rửa ly chứ không phải ngồi tiếp khách.

− Vậy má để con đi làm. Gánh nước mướn cũng đâu có bao nhiêu tiền hả má?

Chị Cần buông xuôi:

− Ừ, thì má nói tùy con mà. Nhưng con phải ở luôn ngoài ấy.

− Dạ, thỉnh thoảng con sẽ tranh thủ về nhà.

Thật tâm mà nói, bà Cần không muốn Thu xa nhà, nhưng cái nghèo quẩn bách, bà còn biết làm sao hơn là nhắm mắt đưa con vào đời.

o O o

1 cái vỗ mạnh lên vai từ phía sau, làm cho Thái Hiền giậy nảy người, anh quay lại.

Anh nhăn mặt:

− Bàn tay mày là tay cây hay sao vậy? Đúng là thô bạo mà!

Quốc Dũng ngồi xuống:

− Còn mày giống như thục nữ yểu điệu vậy. Này! Báo cho mày 1 tin.

Thái Hiền thờ ơ:

− Lại tin nhảy cóc nhảy nhái của mày phải không?

Quốc Dũng phì cười:

− Mày thiệt... Tao vừa mới biết Kiều Hoa còn 1 người chị gái đi du học ở Pháp, giờ theo bà mẹ về nước.

Thái Hiền nheo mắt:

− Có phải mày định nói cô ta rất đẹp và rất Tây không?

− Đó đó. Nhân dịp này, ông Kiều sẽ mở tiệc giới thiệu cô con gái thứ nhất vừa đỗ bằng bác sĩ ở Pháp về. Có thể Kiều Hoa sẽ mời mày.

Thái Hiền nhún vai. Thằng bạn của anh, hình như suốt ngày nó chỉ biết đi "sưu tầm" những chuyện như thế.

Có tiếng xe đỗ ngoài cổng, Quốc Dũng nhìn ra, anh hất hàm:

− Vừa nhắc đã tới. Người đẹp của lòng mày đến kìa!

Kiều Hoa đi vào, cô vui vẻ chào Quốc Dũng:

− Có anh Quốc Dũng ở đây nữa à?

Quốc Dũng đùa:

− Dĩ nhiên rồi, anh và Thái Hiền là cặp bài trùng mà.

Kiều Hoa mở ví lấy tờ thiệp:

− Anh Hiền! Tối mai nhà em có mở tiệc đón chị Hai của em về nhà, anh Dũng và anh đến nhé.

Tờ thiệp xinh xắn, Kiều Hoa thân mật đặt vào tay Thái Hiền:

− Nhất định anh phải có mặt. Anh mà không đến, em giận đó.

Quốc Dũng trêu:

− Kiều Hoa yên tâm đi, Thái Hiền không đi, anh sẽ kéo nó đi giùm em. Đi ăn và được đi nhảy đầm với những cô gái xinh xắn như em, ai mà không đi.

Thái Hiền lườm bạn, thằng bạn của anh bây giờ thêm cái tật nói dai nữa chứ. Bắt gặp cái trừng mắt của Thái Hiền, Quốc Dũng nhún vai cười xòa. Thằng bạn "thầy tu" của anh, nói khó tính như thế đó, được 1 cô gái xinh xắn như Kiều Hoa theo đuổi mà trái tim cứ đóng băng lạnh lẽo.

Quốc Dũng thích Kiều Hoa, còn Kiều Hoa thích Thái Hiền, tình yêu quả là cái vòng lẩn quẩn.

o O o

Thái Hiền mặc Veston màu kem, cà-vạt nâu nhạt, bên trong là áo sơ mi trắng. 1 gam màu êm dịu giản dị, nhưng lại cho Thái Hiền 1 sắc thái riêng, quyến rũ.

Kiều Hoa rung động, cái vẻ lành lạnh phớt tỉnh của anh, càng khiến cô muốn chinh phục anh hơn bao giờ. Cô yêu nét lạnh lùng ấy.

Vui vẻ, cô đưa tay ra:

− Anh Thái Hiền! Rất mừng anh đã đến!

Thái Hiền đưa tay ra bắt tay Kiều Hoa, cô giữ hơi lâu tay anh lại, nhưng anh rụt tay lại:

− Em ra đón khách đi, không cần quan tâm đến anh.

− Dạ. Anh vào ghế ngồi đi, anh Dũng đang tán tỉnh các cô gái. "Hắn" là như vậy đó.

Thái Hiền lắc đầu cười. Nhận ra Thái Hiền, Quốc Dũng đưa cao tay chào:

− Lại đây Hiền!

Thái Hiền đi nhanh lại, cũng là lúc Thu đi tới...

Xoảng... 1 tiếng đổ vỡ âm thanh to, sắc giữa tiếng nhạc. Mọi người cùng quay lại nhìn.

Thu đang sợ đến xanh cả mặt, chiếc áo Veston của khách vấy rượu vang đỏ sẫm.

− Xin lỗi anh, tôi...

Thái Hiền nhìn lại, anh sững sốt bởi cô gái ngã trước đầu xe hôm nào. Lần thứ 2 anh gặp cô, đều trong 1 tình huống va chạm:

− Cái gì vậy?

Kiều Hoa đi nhanh tới, cô khó chịu nhìn Thu:

− Cô làm ăn cái kiểu gì vậy, hả? Chỉ có mang rượu đãi khách cũng tông vào khách. Ai đã đưa cô vào chỗ này vậy, hả?

Dì Hà vội chạy ra nhăn nhó:

− Trời ơi! Sao cháu bất cẩn dữ vậy Thu?

Thái Hiền xua tay:

− Không phải tại cô ấy, tại cháu đi tông vào cô ấy đó dì Hà.

Dì Hà quát Thu:

− Còn không mau nhặt mảnh chai vỡ, đứng thừ người ra đó làm gì, Thu?

Kiều Hoa bực mình:

− Dì mướn loại nhà quê vụng về này vậy. Cho cô ta nghỉ đi.

Dì Hà giả lả:

− Nó rửa ly dọn dẹp ở quán, dì thấy nó làm cũng được, nên bữa nay bảo nó vào đây phụ, ai dè... Cậu Hiền đừng phiền nghe!

Kiều Hoa xẵng giọng:

− Sao không phiền! Dì xem, tiệc mới bắt đầu mà áo của anh Hiền bị bẩn hết trơn.

Thái Hiền liếc nhìn Thu, trông cô bé đến tội. Anh lôi Kiều Hoa đi:

− Anh nói là tại anh mà.

Cúi nhặt những mảnh thủy tinh vỡ mà Thu muốn khóc. Những ngày này, càng cho cô nhận rõ nghèo là 1 cái tội.

Ở người giàu, họ có tất cả; còn nhà của cô, chỉ là 1 con đò nhỏ cũ kỹ, bạt che tơi tả, những đêm mưa gió, mẹ con ngồi co ro cạnh nhau.

Còn anh chàng kia nữa. Anh ta luôn là "oan nghiệt" cho cô. 1 thùng nước móp méo, vết thương ngã hôm nọ mới kéo da non và bây giờ nữa...

Mãi suy nghĩ, Thu giật mình,t ay cô bị mảnh thủy tinh vỡ cắt chảy tứa cả máu đau điếng. Cô vội đưa tay lên miệng ngậm cho máu đừng chảy, rồi cúi nhặt cho nhanh mảnh vỡ vào cái khay.

Đèn chuyển màu hồng nhạt, đèn dạ vũ khởi đầu.

Đứng trong 1 góc, Thu tròn mắt nhìn. Lần đầu tiên cô được chứng kiến cuộc sống của những người trưởng giả, nó khác xa cuộc sống bần cùng của cô trên con đò nhỏ ở xóm chài lưới, kẻ nghèo nhiều hơn người giàu có...

Nhảy với Kiều Hoa 2 bản, Thái Hiền tìm cách lẫn ra ngoài. Anh không chịu đựng với không khí ồn ào, đầy mùi nước hoa và hơi người như thế này.

Ngoài vườn hoa thật tĩnh lặng. Mùi hoa nguyệt quế cuối vườn tỏa thơm ngát. Thái Hiền hít mạnh mùi hương thơm dịu dàng ấy.

Chợt, anh giật mình vì 1 bóng người ngồi lặng lẽ. Anh bước lại. Là Thu! Cô đứng lên nhìn anh.

Thái Hiền gật đầu chào:

− Cô không sao chứ?

− Dạ... không.

− À! Vết thương hôm nọ của cô lành chưa vậy?

− Dạ, lành rồi ạ.

− Thật tình tôi không hiểu sao tôi và cô có những lần gặp gỡ, không tốt đẹp chút nào. À! Cô làm việc cho ở đây à?

− Dạ không, con phụ việc ở ngoài bar cà phê.

− À...

− Anh Thái Hiền ơi!

Kiều Hoa gọi to, cô đi lại:

− Anh ra đây làm gì thế?

Nhìn thấy Thu, cô khó chịu:

− Sao cô không ở trong bếp lại ra đây? Vào trong đó làm việc đi chứ!

− Dạ.

Thu cúi đầu đi lặng lẽ. Dưới ánh trăng sáng mờ nhạt, Thái Hiền bỗng bắt gặp đôi mắt long lanh nước mắt, 1 đôi mắt đẹp đến tuyệt vời, trong 1 phút như cuốn hút lấy anh.

− Vào trong đi anh Hiền! - Giọng Kiều Hoa nũng nịu.

Thái Hiền lắc đầu:

− Em biết mà. Anh không quen với không khí như thế này. Anh muốn đi về.

− Về?

Kiều Hoa kêu lên giận dỗi:

− Anh quá xem thường em. Anh mà về là em giận đó.

− Xin lỗi em. Ngày mai anh còn phải đi làm sớm.

Thái Hiền đi luôn ra đường, mặc cho Kiều Hoa cuống quýt:

− Đừng đi về mà anh Hiền!

Cô không biết, Thái Hiền đang bất nhẫn trước đôi mắt có chút ngấn lệ kia đang làm trái tim anh nao nao.

Anh nhớ việc cô bé từ chối số tiền 500 ngàn của mình, để lấy 50 ngàn. Cô có thể nhận vì số tiền đó là do anh tự nguyện cho cô mà.

Điều ấy lưu lại trong anh 1 tình cảm, 1 sự cảm kích.

Phố khuya thưa thớt xe và người. Thái Hiền cho xe chạy chầm chậm. Anh chợt nhớ bài hát và liên tưởng đến đôi mắt cô bé:

"2 hòn bi bé xíu

Lăn trên gương mặt ai.

2 dòng sông bé tẹo

Trôi với đôi mắt nai."

o O o

Cô ấy đẹp quá. Bàn tay cô dịu dàng nằm trong tay anh.

− Hân hạnh biết anh!

Kiều My bắt tay Quốc Dũng, cô bật cười thật tươi.

− Nghe Kiều Hoa nhắc nhiều đến anh và Thái Hiền, mãi đến hôm nay mới được diện kiến.

Lời nói thật khách sáo! Quốc Dũng ngây ngất. Vẻ đẹp Kiều My như trút cả hồn anh, giống như 1 cơn gió dịu êm đi vào hồn trong đêm mùa thu lạnh lẽo.

− Kiều My nhảy với tôi bản này, được không?

Kiều My đưa tay ra cho Quốc Dũng dìu cô đi. Điệu Vales tình tứ lả lướt, bước nhảy của Quốc Dũng thật đẹp, tiếc rằng anh thấp hơn Kiều My 1 chút.

Cách nói chuyện của anh cũng thật lôi cuốn, câu chuyện của anh và Kiều My không tẻ nhạt mà còn vui vẻ hơn nữa.

Đêm ấy Quốc Dũng về trong men say, say men rượu và say cả sóng mắt giai nhân.

"Khuôn mặt xinh em mãi rỡ ràng

Là nghìn trang sách vạn hàng

Sớm mai anh thấy mặt trời mọc

Chiều hôm anh đọc ánh trăng vàng."

Kiều My!

Em chợt xuất hiện giữa đời ta, đánh thức trái tim vốn từ lâu ngủ yên, tạo nên nhịp khúc yêu thương và nhung nhớ. 1 bó hoa hồng thắm đẹp như khuôn mặt em, xin trân trọng gởi đến em tình yêu thầm lặng của tôi.

o O o

Kiều My mở cửa cho Quốc Dũng, cô mê mải với bó hoa hồng trên tay, nên không nhìn thấy đôi mắt dịu êm hướng về cô, 1 chút ngất ngây, 1 chút say đắm. Quốc Dũng vờ trầm trồ:

− Kiều My có bó hồng đẹp quá! Hình như My thích màu đỏ?

Kiều My gật đầu:

− Màu đỏ là màu chiến thắng. My ghét màu tím buồn.

Kiều Hoa đi ra, làm cho Quốc Dũng trở về cương vị của mình. Anh vui vẻ:

− Chiều thứ bảy đi phố không Hoa, rủ Kiều My đi với.

Kiều Hoa thờ ơ:

− Đi thì đi. Chị My đi nhé?

Dũng muốn nín thở chờ 1 cái gật đầu của Kiều My. May quá! Cô gật đầu.

Quốc Dũng muốn reo to lên, nhưng anh kịp dừng lại.

Đến siêu thị, thấy cô bạn quen, Kiều Hoa vội tách ra:

− 2 người đi chung đi, em đi với Anh Thư.

Cô chạy đi ngay để cho Kiều My và Quốc Dũng lúng túng.

Cơ hội may mắn chợt đến, Quốc Dũng gần như choáng ngợp, anh chẳng nói được gì cả. 2 người đi ăn xong rồi, cứ đi bên nhau lặng im. Buổi tối hôm nào câu chuyện nổ giòn, hôm nay đề tài như cạn kiệt.

− Thôi! Mình về đi nha anh Dũng. Về nhà em ngồi ở vườn hoa nói chuyện còn hay hơn là đi bộ như vầy.

− Ờ.

Cô quay mình, vấp phải vật gì dưới chân suýt ngã. Quốc Dũng vội dang tay đỡ. Cả người giai nhân nằm gọn trong vòng tay anh, anh cảm nhận được mùi hương quyến rũ, và bàn tay cô thật mềm trong tay anh.

Kiều My, lẽ ra cô rụt tay và đứng ngay lại, nhưng không hiểu sao, cô lại giữ cảm giác kỳ diệu ấy 1 lúc, đôi tay cô run nhẹ. Anh trân trọng nâng bàn tay cô đưa lên môi, những ngón tay hồng búp măng. Đôi môi anh chạm nhẹ vào ngón tay cho Kiều My cảm giác ngất ngây.

Mắt anh nhìn cô như có lửa:

− My có sao không?

Câu hỏi trả Kiều My về hiện thực, cô vùng khỏi vòng tay Quốc Dũng, đứng ngay lại:

− Cám ơn, tôi không sao.

Cho đến lúc về nhà, Kiều My còn vương vấn nụ hôn nóng ấm của anh trên tay cô, lòng bỗng dấy lên 1 tình cảm lạ kỳ. 1 thứ cảm giác xốn xang chưa từng có. Đâu phải có chưa yêu, nhưng có lẽ chưa ai cho cô ấn tượng mạnh như anh đã tạo cho cô.

− Anh Dũng về ngủ đi nhé! Chúc anh ngủ ngon!

Tiếng Quốc Dũng thật khẽ:

− Chúc Kiều My ngủ ngon!

Thêm 1 cái siết tay để từ biệt, nụ cười trên môi anh như mơ hồ như quyến rũ. Rồi anh buông tay cô ra, quay đi.

Kiều My ngơ ngẩn nhìn theo anh. Không thể nào cô có tình cảm với người đàn ông này, anh ta tầm thường. Chỉ có chủ nhân của những đóa hồng buổi sáng trên bậc cửa thôi.

Đó mới là chàng hoàng tử lãng mạn. Đêm nay mọi thứ chung quanh như được phủ 1 màu ánh sáng lấp lánh, kỳ diệu.

Kiều My hít mạnh vào lồng ngực mùi không gian của đêm, có sương lạnh, mùi hoa nguyệt quế và cả hương vị nụ hôn còn vương vấn trên tay cô.

o O o

Cà phê Hạ Vàng.

Lái xe đi ngang, Thái Hiền chợt nhớ cô bé "mắt nai". Anh vội chạy chậm xe lại và vòng 1 đường để đổ trước quán.

Nhìn thấy Thái Hiền, dì Hà vui vẻ:

− Chà, cậu Thái Hiền! Lâu quá mới ghé!

Dì kéo ghế cho Thái Hiền, đon đả:

− Cà phê đá phải không cậu Hiền?

− Dạ.

Người mang cà phê ra cho Thái Hiền là Thu. Cô ngỡ ngàng nhưng rồi cũng gật đầu chào.

Còn Thái Hiền, hình như anh thấy vui. Anh đến đây chẳng phải vì cô, vì đôi mắt nai kia ám ảnh anh mãi không thôi. Anh chào lại cô trong niềm vui xôn xao.

Thu lặng lẽ mang cà phê cho những người khách khác. Thái Hiền cũng như bao nhiêu người khách đến quán ngồi uống cà phê và nghe nhạc. Dì Hà ngồi tiếp chuyện với Thái Hiền, càng cho anh cái cớ để ngồi lâu hơn.

Và bỗng dưng Thái Hiền trở thành người khách thường xuyên của quán anh có dịp nói chuyện với Thu được vài câu.

4 giờ, quán vắng khách (chính Thái Hiền chọn thời điểm này để đến quán kia mà). Anh chỉ biết mỗi 1 điều, anh thích nhìn đôi mắt to đen mở to của cô, đôi mắt to đen nâu như loài thỏ ngọc, đã từng đêm đi vào giấc ngủ của anh.

Cô không mặc áo đồng phục của quán, mà mặc áo bà ba màu hồng, quần đen. Cách ăn mặc rất khác những ngày Thái Hiền nhìn thấy, cô đặt lên bàn ly cà phê cho Thái Hiền, mỉm cười duyên dáng. Nụ cười có 1 cái lúm đồng tiền trên má, thật dễ thương.

Bất giác Thái Hiền buột miệng:

− Hôm nay, em mặc như thế này xinh quá!

− Em mới lãnh lương nên xin nghỉ để về nhà, đến ngày mai em mới trở lại.

− Vậy à? Nhà em ở đâu Thu?

− Dạ ở... trên sông.

Thái Hiền ngạc nhiên:

− Trên sông?

Biết anh không hiểu, Thu cười ngượng ngập:

− Dạ, là cả nhà ở trên con đò neo ở bến sông đó anh.

À, ra là vậy! Thái Hiền lại hỏi:

− Có xa không?

− Dạ, đi bộ thì xa, đi xe thì chừng 15 phút.

− Vậy để anh đưa em đi cho, xem như để đền bù vụ làm cho em bị trừ lương vì cái ly vỡ.

− Dạ, có gì đâu anh.

− Đừng từ chối!

Thái Hiền đặt tiền lên bàn trả tiền ly cà phê, xong anh đi ra cửa.

Thu ngần ngại đi theo:

− Anh Hiền! Không được đâu. Lệnh của dì Hà là cấm nhân viên đi với khách từ trong quán ra.

− Vậy em ra ngoài đi, anh lại nói chuyện với dì Hà.

Tuy không muốn, nhưng thấy Thái Hiền quyết định, nên Thu đành đi ra.

Thái Hiền trở ra, anh mỉm cười khi nhìn thấy Thu ở cách 1 quãng đợi mình. Anh lên xe mở máy chạy đến cạnh cô và cười:

− Lên xe đi Thu!

− Anh đi xe này à?

− Ừ. Bộ có chuyện gì sao?

− Em tưởng anh đi xe Honda.

− Honda hay xe hơi cũng là xe thôi mà. Lên xe đi em!

Thu khép nép ngồi lên. Chiếc xe sang quá, cũng là lần đầu tiên cô được ngồi lên và cạnh cô, anh thật lịch lãm đẹp trai.

Anh chồm tới thắt dây an toàn cho cô, 1 ngón tay của anh vô tình chạm lên vai cô. Thu đỏ mặt, nét e thẹn của cô càng khiến Thu trở nên xinh đẹp bội phần. Nét đẹp làm rung động cả trái tim Thái Hiền.

Thu thẹn quá vì những va chạm gần gũi thân mật lần đầu tiên trong đời, cô cúi gằm mặt xuống.

Thái Hiền ngồi quay lại:

− Nào! Đi đường nào, em chỉ cho anh?

Thu lí nhí:

− Anh chạy thẳng xuống con đường bờ sông, chừng nào em nói dừng thì anh dừng lại. Anh còn nhớ chỗ hôm anh đụng em không?

− Nhớ!

Thái Hiền còn muốn nói với Thu anh nhớ đôi mắt cô, đôi mắt nai tròn kia, nhớ tha thiết... Nhưng lời nói ấy chỉ phát ra thầm lặng từ trái tim của anh. Hãy còn quá sớm để anh bày tỏ tình cảm anh dành cho cô.

Xe chạy chầm chậm, Thái Hiền gợi chuyện:

− Sáng mai, em trở lại quán chứ?

− Dạ. Quán mở cửa 6 giờ rưỡi nên em phải đến sớm hơn 1 chút để dọn dẹp.

Bắt gặp Hiền nhìn bàn tay mình, Thu vội giấu 2 tay ra sau.

− Tay em xấu lắm.

Thái Hiền mỉm cười. Anh thích cô như thế, tự nhiên ngây thơ, không chút màu mè giả tạo.

Đến đầu con hẻm đi xuống con đò nhà mình, Thu ngập ngừng:

− Anh ngừng xe ở đây đi, đường trong kia xe chạy vào không được đâu.

Cô lúng túng tháo dây an toàn, Thái Hiền vội giúp cô. Anh mở cửa.

− Chúc em 1 đêm vui vẻ!

− Cám ơn anh.

Thu bước xuống xe, cô vẫy tay chào anh, rồi chạy ù vào con hẻm. Thái Hiền xúc động nhìn theo...

− Chị Hai về!

Thằng Cò, thằng Nhí, con Nhím rồi bé Mai chạy lên cây cầu gỗ đón Thu. Thằng Cò hân hoan hét toáng lên:

− Chị Hai về!

Thu xúc động ôm cả 4 đứa em. Thằng Nhí là lớn nhất, nó nhỏ hơn Thu 2 tuổi, cười hớn hở:

− Chị Hai về nhà, lãnh lương rồi phải không?

− Ừ. Mà có 600 thôi, chị làm bể ly, bà chủ trừ hết 100.

Con Nhím kêu lên:

− Bể ly thôi mà, đền gì dữ vậy?

− Ly mắc tiền lắm em. Quán sang mà, người ta xài ly xịn không hà.

Bà Cần nhô người ra sau tấm bạt, nói:

− Không xuống đò, còn ở trên đó chi vậy?

Thu kêu lên:

− Má! Con lãnh lương rồi.

Cô chạy ào xuống, làm cho con đò chòng chành. Bà Cần mắng yêu:

− Cha mày! Nhẹ thôi chứ con.

Thu mở cái ví nhỏ, cô chợt kêu lên:

− Gì thế này?

Cô cầm ra xấp tiền dày ngẩn ngơ. Bà Cần ngạc nhiên:

− Lương tháng của con bao nhiêu mà nhiều dữ vậy Thu?

− Có 600 thôi à.

Cô chợt nhớ lúc Thái Hiền áp sát vào cô, thì ra anh bí mật bỏ tiền vào ví tay của cô. Anh cho cô tiền là như thế nào vậy? Tẩn mẩn, cô cẩn thận đếm tiền. Đếm gần 1 triệu rưỡi.

Cô lắc đầu:

− Má! Là cái anh bữa đó đụng con, ảnh bỏ tiền vào ví con lúc nào con cũng không biết nữa.

− Vậy con tính sao?

− Con... trả lại cho ảnh nghen má?

− Ừ. Tùy con! Nghèo phải cho sạch, rách cho thơm con ạ.

Thu lấy phần tiền lương của mình đưa hết cho mẹ:

− Tháng này có 600 thôi má à. Con làm bể ly của người ta, nên bị trừ 100.

Bà Cần chớp mắt:

− Con giữ lại 1 ít đi chứ. Đưa hết cho má rồi tiền đâu con xài?

− Con có xài gì đâu. Thỉnh thoảng khách cho "boa" 5, 10 ngàn, con giữ tiền đó ăn quà sáng. Má cầm đi, mua quần áo, sách vở học cho mấy đứa nhỏ.

− Cám ơn con.

Thu nũng nịu ôm vòng qua người mẹ:

− Sao má lại cám ơn con? Ba không còn nữa, nhiệm vụ của con là phải phụ má nuôi cho em chứ.

− Má cám ơn vì con là 1 đứa con có hiếu.

− Má cũng nhớ may cho má cái áo nghen, má mặc áo vá hoài.

Bà Cần cười nhìn con gái. Nó là hy vọng của bà, 1 người mẹ nuôi con khôn lớn và hài lòng vì vẻ đẹp hoàn mỹ của con từ tâm hồn đến hình thể.

Buổi tối có Thu về, trên con đò nhỏ sáng ánh đèn từ cây đèn néon xài bình sạc điện trở nên sáng và ấm vô cùng. Những tiếng cười trong trẻo vang to hồn nhiên.

Chen vào giành nằm với bé Mai, Thu ôm qua người mẹ, cô hít lấy mùi hương quen thuộc của mẹ. Đã có những đêm ở nhà người ta, cô nhớ mẹ đến cháy lòng nước mắt rơi thầm lặng.

Đêm nay được gối đầu bên cánh tay mẹ, sao cô lại nhớ... anh, với nụ cười dịu dàng, nhớ đôi mắt anh ấm áp nhìn cô. 1 tình cảm dịu êm lên vào trái tim thiếu nữa...

o O o

Trời mờ sương, hơi nước bốc lên từ sông làm cho cảnh vật mờ ảo. Thu dậy từ sớm, cô vội vàng thay quần áo để lên bờ.

Lũ trẻ biết chị gái đi nên cũng lục đục chạy theo. Thu ôm hôn từng đứa:

− Chị Hai đi nghe! Tháng sau chị về.

Con bé Mai ôm cổ Thu bịn rịn. Còn bà Cần, cố giấu nỗi buồn xa con vào lòng:

− Cẩn thận nghe con! Đừng tin lời ai, cuộc đời lắm kẻ lọc lừa, lòng dạ sâu hiểm. Mình nghèo giữ phận nghèo.

− Dạ, con hiểu. Thưa mẹ, con đi!

− Chị Hai!

4 đứa nhỏ buồn hiu. Thu vẫy tay chào các em. Leo lên cầu ván mà đi. Bà Cần nói với theo:

− Nhớ trả tiền lại cho người ta nghe con.

− Dạ.

Thu cắm đầu chạy như muốn xoa dịu nỗi buồn chia tay. Lên đến đường, cô đi chậm lại. 1 bóng đen đứng bên đường, bất giác Thu nhìn lên, cô thảng thốt:

− Anh Hiền!

Hiền mỉm cười:

− Trời lạnh quá phải không?

− Anh đi đâu vậy?

− Đón em! Trả em lại chỗ hôm qua.

Thu vừa sung sướng vừa thẹn. Thái Hiền đi đón cô. Suốt đêm qua, trong giấc mơ, cô mơ thấy anh cầm tay cô, mắt anh dịu dàng và ấm áp làm sao.

Hạnh phúc quá làm cho cô không nói nên lời, cứ bước đi song đôi cùng với anh.

Ra đến con lộ lớn, Thái Hiền đi nhanh lại mở cửa xe.

Thu ngồi vào lí nhí:

− Cám ơn anh!

Lần này cô tự thắt dây an toàn cho mình. Thái Hiền mở máy xe.

− Đi ăn sáng xong, anh đưa em về quán nhé?

− Dạ.

− Đêm qua về nhà, chắc vui lắm hả?

− Dạ vui.

Sực nhớ Thu vội mở ví ra:

− Số tiền này của anh phải không?

− Ờ. Em cất đi. Anh muốn giúp em thôi! Không có gì đâu.

− Em cám ơn hảo ý của anh, nhưng thế này, em ngại lắm. Mẹ em dạy mang trả lại cho anh.

− Thu!

Thái Hiền nhăn mặt:

− Em nghĩ là anh có ý đồ gì khi muốn giúp em sao?

− Dạ, em không dám. Nhưng nếu anh muốn em và anh quen nhau vui vẻ, anh hãy cất số tiền này lại đi anh Hiền.

Thái Hiền thở mạnh:

− Em nói như vậy thì anh cất, nhưng khi nào cần anh giúp đỡ, em cứ nói.

− Dạ.

Thái Hiền bấm nút ngăn kéo bỏ tiền vào.

− Sao, bây giờ mình vui vẻ chứ?

Thu cười, chiếc lúm đồng tiền lại mở trong 1 thoáng chao đảo tâm hồn Thái Hiền.

Đi ăn xong, khi xe chạy gần về đến quán, Thu bắt Thái Hiền dừng xe cách quán 1 khoảng, rồi cô đi bộ đến quán. Thái Hiền chưa đi vội, anh nhìn theo bước chân Thu đi với cõi lòng xôn xao rộng mở.

o O o

Kiều Hoa vươn vai đi ra ban công, cô làm vài động tác để thể dục.

− Hoa ơi!

Nhận ra dì Hà, Kiều Hoa vui vẻ:

− Chờ cháu 1 chút!

Cô chạy ào xuống nhà mở cổng:

− Sáng dì đi chợ ghé qua đây à?

− Dì chưa đi chợ. Dì có chuyện này muốn hỏi cháu.

− Dạ. Chuyện gì ạ?

− Dì nghe nói cháu rất thích Thái Hiền, phải không?

− Dạ.

Kiều Hoa cười mỉm:

− Anh ấy đẹp trai lại có địa vị trong xã hội phải không dì? Mẹ của anh ấy cũng thích con.

− Dì hỏi thật nghe, cháu có thích nó không?

− Dĩ nhiên là có. Sao hả dì?

− Vậy thì hãy mau giữ nói lại. Lúc này, ngày nào nó cũng đến quán nhà dì để gặp con Thu.

Kiều Hoa cau mày:

− Thu? Con nhỏ đó là nhỏ nào? Nó bán quán cà phê hả dì?

− Ừ. Nhà nó nghèo rớt mồng tơi, 1 cái nhà cũng không có để ở, ở trên con đò neo bên sông. Dì thương hại mang nó về. Con nhỏ đó đẹp lắm nghe cháu.

Kiều Hoa cắn mạnh môi, cơn ghen trào lên trong lòng cô. Thái Hiền không yêu cô lại đi thích loại con gái như thế ư?

Đúng ra Kiều Hoa tự ái nhiều hơn. Cô có nhiều ưu điểm, bao nhiêu gã con trai đều mong cô để mắt tới, nhưng cô chỉ yêu có anh. Còn anh vẫn thản nhiên như không biết cô yêu anh.

Mắt Kiều Hoa quắt lên:

− Trưa nay con sẽ lại quán gặp nó. Dì thu xếp và đuổi việc nó đi.

− Ừ! Dì tìm đứa thế nó. Nó cũng giỏi giắn siêng năng lắm, làm việc không cần sai bảo. Hãy giữ lấy Thái Hiền nghe cháu!

Dì Hà đi rồi, Kiều Hoa còn tức nghẹn. Cô như thế này lại đi ghen với 1 đứa bần cùng ư? Nhưng rõ ràng nguy cơ Thái Hiền bỏ cô sẽ có. Từ hôm dạ tiệc, anh chưa 1 lần đi tìm cô, chỉ có cô đi tìm anh.

Meo meo... Con mèo nũng nịu cọ mình nó và chân Kiều Hoa. Đang tức giận Kiều Hoa giận giữ đá mạnh con mèo ra. Bị cái đá thúc vào bụng đau điếng, con mèo kêu lên meo meo mấy tiếng, rồi cụp đuôi chạy mất.

Chưa hả giận, Kiều Hoa vùng vằng hất đổ chậu hoa lan gần đó, cho rơi xuống đất, vỡ tan tành.

− Em là gì mới sáng sớm hung hăng dữ vậy?

Không trả lời câu hỏi của Kiều My, Kiều Hoa đi lại gieo mình xuống ghế.

− Em có tệ lắm không, chị My?

Kiều My mỉm cười:

− Không dám. Em gái chị rất duyên dáng.

− Duyên dáng và xinh khác nhau đó chị.

− Lại giận dỗi gì với ông bạn Thái Hiền của em phải không?

Kiều Hoa giận dữ:

− Ảnh đi tán tỉnh 1 con nhỏ phục vụ quán cà phê, chị nghĩ xem có tức không?

− Em trông thấy hay là nghe ai nói lại?

− Là dì Hà. Dì vừa cho em biết, ngày nào anh Hiền cũng đến quán của dì để gặp con nhỏ đó.

Kiều My an ủi:

− Theo như chị biết, Thái Hiền đàng hoàng lắm, chắc là không có đâu.

− Em sẽ đến quán gặp con nhỏ đó. Em sẽ cho nó biết tay em. Anh Thái Hiền là của em, 2 bên gia đình đang tác hợp cho em và ảnh, nó đừng hòng chen vào.

Kiều My lặng thinh, tâm hồn cô cũng đang xao động bởi 1 người. 20 ngày nay, mỗi ngày người ấy đều gởi tặng cô 1 bó hoa hồng. Anh là ai thế? Tặng hoa mà không hề ra mặt. Từ hiếu kỳ, rồi thích thích. Hoa hồng là biểu tượng cho tình yêu. Phải chăng anh gởi đến cho cô bằng thông điệp... "hoa hồng"?

o O o

Tiếng xe quen thuộc đỗ trước quán, và Thái Hiền xuất hiện. Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng quần âu đen, lịch lãm và đẹp quá. Tim Thu run lên bồi hồi. Cô đã yêu anh, và biết trái tim anh cũng như thế. Tuy nhiên cô cố ghìm mình xuống bởi ánh mắt gờm gờm của dì Hà.

Bước vào quán, Thái Hiền kéo ghế ngồi, anh cau mày nhìn 1 cô phục vụ tiến lại bàn của anh, không phải là Thu mà anh mong đợi. Giọng anh dịu nhẹ:

− Thu đâu em? Gọi cô ấy giùm anh!

− Dạ, hôm nay Thu làm tạp vụ phía sau.

Tạp vụ? Thái Hiền cau mày:

− Em cứ gọi cô ấy ra giùm anh!

− Dạ.

Cô phục vụ đi vào rồi quay trở ra.

− Dạ. Thu nói bà chủ cấm cô ấy gặp anh. Nếu không, Thu sẽ bị đuổi việc.

− Cái gì kỳ vậy?

Thái Hiền đứng lên đi lại quầy:

− Dì Hà! Cháu gặp Thu 1 chút được chứ?

Dì Hà cười giả lả:

− Dì xin lỗi nghen Thái Hiền. Là mẹ của Hoài Thu gởi nó cho dì, cho nên dì không muốn nó tiếp xúc với khách đến quán.

− Dì xem cháu là hạng người nào vậy?

− Dĩ nhiên cháu là người tốt, và người tốt thì không nên có mối quan hệ với những cô phục vụ làm ở quán cà phê. Kiều Hoa nghe nói cháu đến đây gặp Thu, nó giận cháu lắm đó.

Thái Hiền cười nhạt:

− Cháu không quan tâm đến chuyện cô ấy giận hay là gì đó. Giữa cháu và Kiều Hoa chỉ có tình bạn. Xin dì gọi Thu giùm cháu, cháu nói với cô ấy vài câu thôi.

Dì Hà lạnh nhạt:

− Chờ 1 chút đi!

Dì quay điện thoại, trong lúc Thái Hiền trở lại bàn.

Thật lâu Thu mới đi ra, cô rụt rè:

− Anh Hiền...

− Em ngồi đi, không phải sợ gì cả.

Chờ cho Thu ngồi xuống, Thái Hiền nói ngay:

− Em xin nghỉ ở đây đi, anh sẽ đưa em vào công ty của ba anh làm việc. Em làm việc ở đây vừa vất vả vừa không có tương lai.

Thu cảm động, tuy nhiên cô vẫn băn khoăn:

− Em học mới hết lớp 9 thì làm được gì hả anh?

− Anh sẽ sắp xếp công việc hợp với khả năng của em. Sau đó em vừa đi làm, vừa đi học thêm.

Tương lai như mở rộng trước mắt Thu, cô xúc động quá, chỉ còn biết nhìn Thái Hiền đầy cảm kích.

Két... Chiếc xe thắng lại trước quán. Kiều Hoa dựng chống xe, cô bước nhanh vào quán. Hình ảnh đầu tiên cô nhìn thấy, làm cho mắt cô tối lại. Trong cơn ghen ngun ngút, cô đứng lại giận dữ.

Thái Hiền thản nhiên gật đầu chào Kiều Hoa, rồi tiếp tục quay lại với Thu. Quả là anh quá xem thường cô rồi. Kiều Hoa giận đến run người, mặt tái lại.

Thu ái ngại đứng lên:

− Em vào trong.

− Chiều anh đến đưa em về nhà, chúng ta sẽ bàn bạc cụ thể hơn.

Mới vừa quay bước, Thu bị Kiều Hoa nắm tay lôi lại:

− Cô đứng đó cho tôi bảo!

Thu sợ hãi đứng yên, Thái Hiền khó chịu đứng lên theo:

− Có chuyện gì vậy Hoa?

− Em đuổi việc cô ta, cô ta phải lập tức rời khỏi nơi này.

− Nếu như vậy em hãy buông cô ấy ra, để cô ấy vào trong thu dọn quần áo.

Kiều Hoa buông mạnh tay Thu ra, cô không quên đẩy mạnh tay cho Thu ngã chới với. Thái Hiền dang tay đỡ Thu.

− Em vào trong thu dọn quần áo đi. Tiền bạc còn thiếu dì Hà, để anh tính cho.

Thu cúi gằm đầu đi vào trong, trong lúc Kiều Hoa giận dữ:

− Anh vì con bé đó mà trở mặt với em?

− Em ngồi xuống đó đi!

− Em không ngồi, em muốn anh trả lời câu hỏi của em.

Thái Hiền lạnh nhạt:

− Anh không có nghĩa vụ gì để trả lời những câu hỏi của em cả. Anh và em chí là tình bạn, xin em đừng đi quá giới hạn mà giữa chúng ta có chuyện không vui.

Kiều Hoa biến sắc. Ngực cô đau buốt, như có ai đó đánh mạnh vào đấy 1 cú đấm. Cô nghiến răng:

− Anh quên là cả 2 gia đình đang bàn chuyện hôn nhân của anh và em à?

− Chưa bao giờ anh nghĩ anh sẽ cưới em. Hừ! 2 gia đình? Em nên nói rõ là mẹ em và mẹ anh, 2 người vốn là bạn thân. Còn anh, xưa nay anh luôn xác định mối quan hệ giữa 2 chúng ta chỉ là tình bạn, cho nên Thu không có lỗi gì cả. Đơn giản là anh muốn giúp cô ấy.

− Anh muốn giúp cô ấy?

− Phải!

− Xuất phát từ tấm lòng hướng thiện của anh, hay vì cô ấy quá xinh đẹp vậy? - Giọng Kiều Hoa châm biếm.

Thái Hiền lắc đầu:

− Em muốn nghĩ như thế nào cũng được, anh không cần phải giải thích.

Thái Hiền bỏ mặc Kiều Hoa đứng đó. Anh đi lại quầy của dì Hà:

− Cháu muốn hỏi cô về chuyện tiền bạc của Hoài Thu.

Dì Hà lạnh lùng:

− Má nó mượn của cô trước 1 tháng lương.

− Cháu sẽ trả cho cô. Kể từ hôm nay, cô ấy sẽ nghỉ việc ở đây.

Dì Hà châm biếm:

− Cháu định nhặt hoa dại rơi bên đường hay sao Thái Hiền? Coi chừng danh dự của cháu sẽ bị cô ta dìm xuống bùn.

− Cám ơn cô đã nhắc nhở.

Thu đi ra, cô ôm cái bọc ni lông nhỏ.

− Thưa dì...

− Mày khỏi cần nói gì cả. Mày quả thật biết cách trả ơn người đã cưu mang giúp đỡ mẹ con mày đó Thu.

Thu cúi đầu. Sáng nay, bà cho cô biết bà đuổi việc cô, vậy mà bây giờ...

Thái Hiền nắm cánh tay Thu:

− Anh trả tiền em nợ rồi. Xong chưa, chúng ta đi.

− Dạ, xong rồi.

Đứng nhìn 2 người đi trước mắt mình, Kiều Hoa tưởng chừng như mình điên lên được. Giá như không có Thái Hiền, cô sẽ lao vào đánh con bé kia 1 trận nên thân. Đồ ăn cháo đá bát!

o O o

Ngồi lên xe Thái Hiền, giọng Thu không vui:

− Em đi với anh như thế này là không phải, dù sao dì Hà cũng từng giúp đỡ má em. Sáng nay đi chợ về, dì bảo là ở trừ cho hết số nợ rồi nghỉ.

Thái Hiền lắc đầu:

− Em không cần băn khoăn, trước sau bà ấy cũng đuổi việc em. Sở dĩ trước đây anh chưa đề nghị với em chuyện nghỉ làm ở quán cà phê, vì anh chưa nghĩ ra việc làm thích hợp cho em. Bây giờ thì có rồi. Mỗi sáng em đến công ty sớm 1 chút, quét dọn lau chùi các phòng, cắm phích điện cho nước sôi, pha trà. Sau đó em làm 1 ít việc giúp mọi người trong công ty. Chiều, em được nghỉ. Anh trả lương cho em bằng số tiền dì Hà trả cho em.

Thu cảm động rớm nước mắt:

− Cám ơn anh.

− Em cứ về nhà nghỉ 2 hôm đi. Ngày thứ hai, anh đến đưa em vào công ty. Được chứ?

Thái Hiền cầm nhẹ tay Thu, anh cảm nhận được bàn tay cô run lên trong tay mình. Mắt cô long lanh chút ngấn lệ nhìn anh. Đôi mắt mới đẹp não nùng làm sao.

Không kềm lòng được, anh kéo nhẹ cô vào lòng mình và cúi hôn nhẹ lên đôi mắt đẹp.

Đẩy nhẹ cô ra, anh rút khăn giấy trao cho cô.

− Lau nước mắt đi em.

Lần này anh đưa cô về đến con hẻm, chính Hoài Thu đứng lại nhìn theo xe anh đến khuất. Nụ hôn nào ấm nồng trên mắt cô như còn vương lại hơi thở của anh thật nồng nàn.

Cô khép mắt lại trong cảm giác xôn xao, hạnh phúc.

Thái Hiền! Cô yêu người lẫn cái tên dễ thương ấy.

o O o

− Con đứng lại cho mẹ bảo Thái Hiền!

Thái Hiền đứng lại, anh biết ngay là mẹ muốn nói chuyện gì nên nghiêm mặt:

− Mẹ muốn nói với con chuyện của Kiều Hoa phải không?

− Phải! Mẹ còn biết con đang có mối quan hệ với 1 cô gái phục vụ quán cà phê. Con nên nhớ, con là người có học và có địa vị trong xã hội. Phải chấm dứt ngay mối quan hệ đó, mẹ không cho phép.

Thái Hiền nhăn mặt:

− Hoài Thu nghèo đi làm công cho quán cà phê, cô ấy không phải là hạng gái như mẹ nghĩ. Mà nếu có, cô ấy vẫn là 1 người lương thiện.

− Con nên nhớ, từ làm công cho quán cà phê, rồi đi đến con đường bán thân không bao lâu xa.

− Chính vì thế mà con đã giúp cô ấy rời quán. Con sẽ đưa cô ấy vào công ty của mình làm việc.

Bà Thái Hoàn kêu lên:

− Mẹ không cho phép. Con làm như thế khác nào sỉ nhục Kiều Hoa.

− Sỉ nhục Kiều Hoa? Con không hiểu ý mẹ?

− Con thừa biết là Kiều Hoa yêu con, và mẹ muốn hỏi cưới Kiều Hoa cho con.

− Con không yêu Kiều Hoa.

− Con yêu cô gái kia à?

− Phải!

− Mẹ không cho phép!

− Mẹ nên nhớ, con đã lớn, con có quyền chọn cho mình người bạn đời mà con yêu thương.

Bà Thái Hoàn hét lên:

− Nhưng mà mẹ không bằng lòng.

− Mẹ bằng lòng Kiều Hoa vì cái gì? Vì gia đình cô ấy giàu có à?

− Phải! Mẹ không thể ngồi sui với 1 người mà 1 cái nhà cũng không có, 6 người ở chui rúc như chuột trên 1 con đò rách nát. Con phải nghĩ đến danh dự của ba mẹ chứ.

Thái Hiền cố thuyết phục:

− Nghèo đâu phải là cái tội đâu mẹ.

− Không phải tội, nhưng người ta sẽ cười vào mặt ba mẹ. Con phải biết suy nghĩ chớ Thái Hiền. Kiều Hoa có điểm nào không tốt chứ?

− Cô ấy rất tốt, có điều con không yêu cô ấy.

− Con quyết định yêu cô gái kia?

− Phải!

− Mẹ sẽ đi gặp cô ta.

− Con chưa nói gì với Hoài Thu cả. Xin mẹ chớ ồn ào.

Thái Hiền ôm vai mẹ:

− Mẹ luôn muốn con hạnh phúc, con rõ biết điều này và cám ơn mẹ. Nhưng xin mẹ đừng nhúng tay vào chuyện tình cảm của con. Con xin mẹ!

Xưa nay, bà Thái Hoàn biết Thái Hiền cứng rắn, khi anh đã quyết định chuyện gì thì sẽ đạt cho bằng được. Nếu như lúc này bà làm ồn ào lên, kẻ thất bại sẽ là bà.

Cho nên bà ngồi yên lặng. Nhưng không có nghĩa là bà nhường bước.

o O o

Lại thêm 1 bó hoa hồng nữa. Màu hoa đỏ thắm. Kiều My nâng bó hoa lên môi, cô hôn nhẹ lên cánh hoa.

Anh là ai vậy? Mấy ngày nay cô "phục kích" để bắt gặp kẻ mang hoa đến, nhưng cuối cùng vẫn hụt.

− Hoa hồng đẹp quá Kiều My!

Kiều My giật mình quay lại. Lại là Quốc Dũng! Cô lạnh nhạt:

− Dũng tìm Kiều Hoa à? Nó đi vắng rồi. Dạo này giận hờn với Thái Hiền, nó cứ như người điên ấy.

− Hoa hồng đẹp quá!

Kiều My nhìn bó hoa băn khoăn:

− Dũng này! Khi người ta tặng hoa cho 1 người là như thế nào vậy?

− Hoa hồng là biểu tượng cho tình yêu. Hoa này... "anh ấy" tặng cho Kiều My à?

Anh ta là bạn của Kiều Hoa mà gặp cô cứ 1 điều Kiều My, 2 điều Kiều My.

Kiều Hoa không yêu anh ta cũng phải. Bộ vó phong lưu, gương mặt cũng khá, chỉ có mỗi tội... lùn quá.

Gật mạnh đầu, Kiều My kiêu hãnh:

− Dĩ nhiên là anh ấy. Ngày nào cũng thế này.

− Kiều My thật diễm phúc! Chỉ có tôi yêu người ta mà không bao giờ dám nói.

− Kiều Hoa có người yêu rồi, tốt nhất anh Dũng nên "lái thuyền tình" của mình sang hướng khác đi.

− Kiều My cho là tôi yêu Kiều Hoa ư?

− Bộ không phải sao?

− Tất nhiên rồi.

Kiều My nghệch mặt ra. Anh ta hay đến đây, nếu không phải vì Kiều Hoa, chẳng lẽ... là cô à? Ý nghĩ này làm cho Kiều My đỏ mặt và "tự ái".

Hất mặt, Kiều My vụt xẳng giọng:

− Anh không yêu Kiều Hoa, vậy anh đến đây vì cái gì vậy?

− Kiều My muốn biết sao?

− Dĩ nhiên!

− Nếu tôi nói tôi là chủ nhân của 28 bó hoa hồng trong 28 ngày nay, My nghĩ như thế nào?

− Ối...

Kiều My kêu lên như bị phỏng lửa. Cô ném mạnh bó hoa hồng trên tay cho rơi xuống đất.

− Là... là anh...

Cô giận dữ hất mặt cao hơn nữa, khinh khỉnh:

− Anh nghĩ như thế nào mà lại gởi hoa hồng cho tôi?

− Tình cảm. Tôi có cảm tình với Kiều My.

− Anh đang làm gì, anh biết chứ?

− Tôi không hiểu ý câu hỏi của Kiều My.

− Tôi vừa mới về nước. Trước đó, anh từng có tình cảm với em gái tôi, bây giờ anh nói anh có tình cảm với tôi. Anh xem tôi là đứa trẻ à?

− Tôi biết Kiều My hơn tôi, cô là 1 bác sĩ tốt nghiệp ở Pháp về.

Kiều My châm biếm:

− Anh biết rõ như thế kia à? Tôi hơn anh về học vấn lẫn gia thế, địa vị trong xã hội, anh làm cho tôi có cảm giác là "thấy người ra sang muốn bắt quàng làm họ".

Quốc Dũng tái mặt. Cô ta kiêu ngạo hơn anh tưởng. Cái nhìn của cô làm cho anh tối mặt.

Anh cố nói:

− Gia thế của tôi kém Kiều My, nhưng tôi là luật sư cố vấn công ty gia đình Thái Hiền và là nhà báo.

− Anh lại đây!

Kiều My tai quái kéo Quốc Dũng gần sát cô. Quả là cô cao hơn anh gần 1 cái đầu, anh ta đứng chỉ tới mang tai của cô. Kiều My châm chọc 1 cách tàn nhẫn:

− Anh xem đó... đến hình thể anh cũng kém tôi. Thôi nhé! Anh đừng tặng hoa cho tôi nữa, tôi sẽ buồn cười đến vỡ mật. Tôi không muốn bị người ta nói: "ví dầu chồng thấp vợ cao, qua sông ơi ới bớ mày cõng tao".

Kiều My đẩy mạnh Quốc Dũng ra, đi vào nhà. Quốc Dũng đứng chết lặng. 1 sự sỉ nhục ghê gớm lần đầu tiên trong đời anh. Lủi thủi đi, Quốc Dũng quên cả chiếc xe của mình.

Sau lưng anh, Kiều My giận dữ đóng mạnh cánh cửa. Cô thấy thất vọng ghê gớm. 28 ngày nay là 28 bó hoa hồng đưa cô vào mộng. Cô cứ ngỡ chàng hoàng tử gởi cho cô những đóa hồng tươi thắm phải đẹp trai, phương phi tuấn tú. Anh ta làm cho cô vừa thất vọng vừa khó chịu, đồng thời cái cảm giác hụt hẫng khiến cô nổi cơn thịnh nộ muốn đập phá tất cả mọi thứ cho vỡ tan tành.

Đi vào phòng mình, Kiều My vùi mặt xuống gối. Trái tim cô khao khát 1 tình yêu, nhưng không phải là thứ tình yêu Quốc Dũng cho cô.

Bên kia phòng, Kiều Hoa nằm lịm trong đau khổ, Thái Hiền từ chối tình yêu của cô, tại sao vậy?

Đập tay lên nệm, Kiều Hoa khóc rưng rức.

o O o

Chiếc áo bà ba bằng lụa rẻ tiền nhưng may rất khéo, ôm sát thân hình mảnh mai của Hoài Thu, mái tóc dài được kẹp lại.

Hoài Thu nhìn mình trong gương lần nữa, rồi mới đi ra.

− Mẹ! Con ăn mặc như thế này có được không mẹ?

Bà Cần ngẩng lên âu yếm:

− Được lắm! Con gái mẹ không xinh thì ai xinh hơn đây.

Thu phụng phịu:

− Chỉ có mẹ khen con. Mèo khen mèo dài đuôi. Thôi, con đi đây, kẻo anh Hiền đợi con.

− Ừ, con đi đi. Nhưng mà... liệu người ta có thật tình giúp đỡ con không vậy?

− Mẹ yên tâm đi. Anh ấy là người tin cậy được.

Có người mẹ nào mà không băn khoăn khi có người giúp đỡ con gái mình. Thu đã là thiếu nữ, cái nhan sắc mặn mà ưa nhìn ấy sao khỏi có kẻ ham muốn.

− Con đi nghe mẹ.

Thu cắp nón là khom người bước ra khỏi vòm ghe, để bước lên cây cầu ván. Thái Hiền cũng vừa đi tới. Anh ái ngại nhìn con đò. Họ phải sống như thế này ư?

Nhìn thấy Thái Hiền, Thu giật mình:

− Anh Hiền!

Cô cười ngượng ngập:

− Anh đi đón em à?

− Ừ. Anh cũng muốn biết chỗ của em.

Ánh mắt anh dịu dàng trao cho cô. Chiếc áo bà ba trắng và quần đen ống rộng, mái tóc buông dài của cô khiến anh ngây ngất bởi vẻ đẹp thanh toát kiều mỵ kia. Không 1 chút màu mè, son phấn, cô trắng trong như viên ngọc chưa được mài giũa.

Ánh mắt của anh... Thu khép nép:

− Em ăn mặc như thế này đơn giản quá, phải không anh?

− Không. Em đẹp lắm! À! Anh muốn chào mẹ em có được không vậy?

− Thôi, để hôm khác đi anh. Nhà em ở dưới con đò, không tiện cho anh xuống đâu.

Biết Hoài Thu mặc cảm cái nghèo, nên Thái Hiền không ép. Anh bước đi:

− Thôi, chúng ta đi!

Đi song song với cô, anh khe khẽ:

− Em còn 4 đứa em lận à?

− Dạ. Ba em mất hồi cơn bão số 5, ông đi biển rồi... đi luôn. Nhà bị gió cuốn sập, em định khi nào có ít tiền thì dựng lại ở.

− Anh cho em mượn. Em ở dưới đò đó bất tiện lắm.

Thu lắc đầu:

− Thôi anh ạ! Anh giúp em có việc làm, còn trả nợ giùm em là đã quá lắm rồi. Đừng cho em mượn, em có cảm giác là em đang lợi dụng anh.

− Em nghĩ như thế, anh sẽ giận đó. Hay là em sợ anh dùng ân nghĩa buộc em? Anh yêu em thật đấy Thu, nhưng anh sẽ không bao giờ lấy ân nghĩa ràng buộc em, nếu như em không yêu anh.

Thu xúc động:

− Làm sao em nghĩ xấu về anh hả anh, khi mà em xem anh như 1 hình tượng cao cả sáng ngời. Em có nghĩ đến anh đó, nhưng mà giữa 2 chúng ta...

− Em lại muốn nói đến sự cách biệt giàu nghèo chứ gì? Đối với anh, nó chẳng là gì cả, em hiểu không?

Anh nắm tay cô bóp nhẹ trong tay mình. 2 ánh mắt thầm trao nhau 1 bể trời tình yêu.

o O o

Vậy là căn nhà mới được dựng lên ở ven sông. Mái lợp tole và vách bằng những tấm thiếc bồi.

4 đứa trẻ nhảy nhót trước căn nhà mới.

"Cái nhà là nhà của ta

Ông cố ông cha lập ra

Cháu con phải gìn giữ lấy."

Thằng Cò dạy bé Mai hát, tiếng hát ngô nghê ngộ nghĩnh. Đang bận tay, Thu cũng phải cười. Cô hườm thằng Cò:

− Ai dạy em hát vậy Cò?

− Chị Nhím đó.

Thái Hiền đang cùng thằng Nhí hoàn tất khâu cuối cùng: gắn bản lề cho cánh cửa, quay lại cười:

− Hát nữa đi Cò ơi!

Được nước, thằng Cò hát to ồm ồm:

− "Cái Cò cái Quạt cái Nông

Ai nuôi mày lớn, ai dạy mày khôn..."

Cứ như thế, 1 khoảng sông vang lên tiếng cười trong trẻo. 2 ánh mắt của tình yêu thầm trao nhau vạn lời nói.

Đan xen trong hạnh phúc ấy là nỗi lo lắng của người mẹ. Gần 50 tuổi đời, dĩ nhiên là bà hiểu bức tường giai cấp, dù ở bất cứ thời đại nào, không hẳn xóa bỏ đi được. Bà vui với hạnh phúc của con và cũng lo sợ ngày mai giông tố sẽ nổi lên.

− Anh Hiền ơi! Thả giùm em con diều đi.

Thằng Cò chạy 1 vòng, thả dài sợi dây nhợ ra, cố cho con diều bằng giấy báo bay lên cao, nhưng con diều cứ lảo đảo rồi rơi xuống.

Nghe tiếng gọi của thằng Cò, Thái Hiền mới sực nhớ. Anh kêu lên:

− Anh có mua cho em con diều, em ra mở cửa xe lấy đi Cò.

Thằng Cò toan chạy đi, nhưng con Nhím ngăn nó lại:

− Mày biết mở cửa xe hơi không mà lấy?

Thằng Cò gân cổ lên cãi:

− Sao không! Ngày hôm qua, anh Hiền chở em đi, ảnh có dạy em cách mở cửa xe chứ bộ.

Thằng Cò chạy trước, con Nhím chạy sau, cả 2 đứa mở cửa xe chui tọt vào, ngồi trên nệm nhún mạnh người 1 cách thích thú.

− Ngồi trên xe thích qua hả chị Nhím?

− Còn phải nói. Có anh Hiền, tụi mình đi xe hơi hoài luôn.

Ngồi chán 2 đứa mới sực nhớ đến con diều, vội lấy ra.

− Ái cha, đẹp quá!

Con diều giấy sặc sỡ, con Nhím kêu lên sững sờ. Nó rút con diều ra, chạy ào xuống xe. Thằng Nhí thích quá, cũng xông lại. Con diều thoáng chốc được thả cho bay cao lên, giữa tiếng reo hò thích thú của bọn trẻ.

Thu vui lắm, nhưng cô áy náy:

− Anh tốn tiền với em nhiều quá, biết chừng nào em mới trả tiền cho anh nổi đây.

− Chừng nào em lấy chồng giàu thì trả cho anh.

− Hứ!

Thu nguýt Thái Hiền. Nét mặt của cô lúc này đáng yêu quá. Tuổi trẻ mê thả diều, không ai chú ý đến đôi tình nhân. Thái Hiền nhìn quanh rồi "tranh thủ" hôn nhanh vào má người yêu 1 cái. Thu giật mình, đỏ mặt dịch người ra.

− Này! Coi chừng má đánh đòn 2 đứa đó.

Thái Hiền cười hạnh phúc:

− Anh cam tâm chịu bị đòn cùng em, chịu không?

Thái Hiền ở đến gần 8 giờ tối mới về. Thu định tiễn, nhưng Thái Hiền ngăn lại:

− Anh biết em đang rất mệt, vậy em không cần tiễn anh, cũng như ngày mai em cứ nghỉ 1 ngày.

Thu lắc đầu:

− Tiễn anh thì có thể không, nhưng ngày mai em phải đi làm. Em mới vào làm, anh ưu đãi em quá, người ta sẽ dị nghị đó.

− Anh chẳng sợ ai dị nghị cả.

− Anh cũng phải sợ cho em chứ anh Hiền!

− Được rồi. Thôi tùy em vậy. Em vào nhà đi!

− Anh đi đi, xong em sẽ vào.

− Em đáng yêu thật Thu ạ1

Thái Hiền ngây ngất kéo Thu vào vòng tay mình, anh hôn nhẹ lên má cô.

− Anh về nhé!

− Dạ.

Thu đứng nhìn theo, cô đưa tay lên vuốt má, nơi Thái Hiền vừa đặt nụ hôn. Tình yêu của anh giúp cho cô quên số phận hèn kém nghèo nàn của mình.

Vừa quay lại, Thu suýt ngã vào người sau lưng mình. Cô hốt hoảng kêu lại:

− Chị Kiều Hoa!

− Khốn kiếp!

Kiều Hoa vung mạnh tay tát vào mặt Thu, cái tát mạnh với tất cả sự ghen hờn:

− Tao cảnh cáo mày, anh Thái Hiền và tao sắp cưới nhau, mày rõ chưa? Mày mơ chuyện anh ấy cưới mày à? Không có đâu. Chẳng qua mày đẹp, anh ấy theo tán tỉnh, khi nào được mày, anh ấy sẽ bỏ mày như người ta ném đi cái giẻ rách vậy.

Thu bưng mặt lùi lại, cái tát mạnh đến nỗi cô tối tăm cả mặt mày, không có phản ứng nào khác hơn, cùng với mặc cảm thua kém Kiều Hoa mọi mặt, làm cho cô chỉ biết cúi đầu, nước mắt ứa ra.

− Con kia! Tao nói, mày có nghe không vậy? Nếu chưa nghe, tao sẽ dạy cho mày 1 bài học nhớ đời.

Kiều Hoa vung tay lên lần nữa, nhưng lần này cánh tay cô bị giữ chặt lại, và gương mặt thằng Nhí đanh lại:

− Đủ rồi, tôi không cho phép chị đụng vào chị Hai tôi lần nữa. Nếu không, chị đừng có trách tôi.

Bị nắm cánh tay vặn lại khá đau, Kiều Hoa giận dữ quát:

− Buông tao ra, thằng mọi dơ bẩn!

Vặn mạnh tay Kiều Hoa thêm 1 cái đau điếng, thằng Nhí mới chịu buông tay Kiều Hoa ra, không quên xô 1 cái. Kiều Hoa lảo đảo suýt ngã. Cô định tỉnh lại nhìn lại thằng bé. Nó chừng 15, 16 tuổi, vóc dáng vạm vỡ. Cứ nhìn cái mặt của nó là Kiều Hoa biết, nếu cô phản ứng lại, nó sẽ ăn thua đủ với cô.

Cô lùi lại ra xa hơn, mắng:

− Chị em thằng du côn kia, tao chịu thua mày, nhưng coi chừng đó.

Kiều Hoa đi như chạy ra con lộ lớn. Thằng Nhí toan đuổi theo, Thu ôm em trai lại, cô lắc đầu:

− Mặc kệ cô ta đi em.

− Cô ta là cái gì của anh Hiền mà dám đánh chị?

− Cô ấy yêu anh Hiền, mẹ anh Hiền đòi cưới cô ấy, nhưng anh Hiền không chịu. Vào nhà, em đừng nói gì cho mẹ nghe cả nghen.

− Em biết rồi.

Thằng Nhí nghiêm mặt:

− Em biết anh Hiền có ơn với nhà mình, nhưng mình nợ anh ấy, nhất định mình sẽ trả. Nếu cô ta làm dữ quá... tốt nhất cắt đứt đi chị. Tiếp tục, chị sẽ là người thiệt thòi.

Thu cúi đầu đi lầm lũi. Cô yêu Thái Hiền, mối tình đầu đời của cô đang hạnh phúc, cô chia tay với anh nổi không?

Chia tay? Ngày tháng của cô sắp tới sẽ bình lặng như mặt nước hồ. Cô chịu đựng được nổi không khi vừa mới bắt đầu yêu, sao nước mắt đã rơi?

o O o

Kiều My đứng lặng trước hiên. 28 ngày qua, chỗ hàng hiên đó, mỗi buổi sáng là 1 bó hoa

Danh sách chương


Sách tương tự