← Quay lại trang sách

- 2 -

Cây cầu đu đưa trên cây cầu đầy dầu lửa ở dưới, những trái dưa lăn từ thung lũng Imperial lăn vào, rác rến đi xuống qua cửa Hỏa ngục, cầu tầu trống trơn, cột trên boong tầu lóng lánh, dây cáp ghì chặt, cánh cửa tầu cót két. Ở cầu tầu rong rêu bong ra. Một làn sương mù ấm ánh mặt trời trải trên thành phố như một ly mỡ, mồ hồi nhỏ xuống giữa những đôi chân trần, quanh những mắt cá chân mảnh dẻ. Một đống lầy nhầy những cánh tay, cẳng chân, trăng lưỡi liềm và thời tiết thay đổi, những trái cầu, trái chuối, trái chanh. Đồng hồ điểm 5 giờ xuyên qua cái vắng lặng êm ả của cảnh xế trưa, cây đà nhà bằng sắt trải ra một bóng mờ mờ. Bánh xe vận tải nặng nề lăn nghiến nát những giấy vụn của lũ đông và để hằn lên những bánh xe.

Lúc ngồi xuống, tôi thấy một người quen đang đứng đàng sau sân ga cầm tờ báo. Chiếc mũ cói treo lủng lẳng sau đầu, tay hắn để trên chiếc xe mô-tô. Sau tai hắn là dây mạng nhện giăng ra như dây đàn piano. Chiếc mũ dạ của hắn nằm như một lát trứng mỏng trên đĩa rau dền xanh của vịnh biên. Tôi thấy tiếng nghiến răng ken két của hắn. Dây cáp đang hú ù ù, cây cầu run lên sung sướng. Hai núm bằng cao su đệm dưới chiếc ghế để bớt tiếng động trước mặt tôi, ghế dộng xuống nghe bịch. Cảnh vật tiêu điều, lạnh lẽo, thiếu tiện nghi, thiếu thân mật, rời rạc, mơ hồ... không khác gì ta đọc báo buổi chiều cho người điếc nghe. Trong toàn cảnh khô cằn không có gì chứng tỏ có vết người, tiếng người cả. Chỉ có những hàng chữ lớn viết bằng phấn, mưa xuống xóa sạch đi hết. Chẳng khác gì cuộc hành trình trong sa mạc đầy gai góc và cây xương rồng trên chiếc xe vận tải. Giữa sa mạc có một nhà tắm có để con ngựa gỗ có hai thanh gỗ xuyên ngang. Cạnh đó là cái bàn lát thiếc. Có một người đàn bà đứng nhìn qua khung cửa sổ đầy mạng nhện. Cô ta đứng ở sa mạc như một tượng long não, thân thể trắng bệch màu phiền muộn, vẫy tay chào từ biệt. Cô ta đứng cao hơn tôi một vai và một đầu, mông bự vượt mức, cái gì cũng quá cỡ cả: tay, chân, bắp vế, mắt cá chân. Cô ta như con ngựa không có người cưỡi nên trở thành một suối thịt rã rời. Ngoài cái ê hề xác thịt của cô ta, thân xác cô ta hát lên như giọng sắt. Cô gái lòng tôi ước mơ, sao cô lại ở trong cái tổ như thế. Sao cô em đứng bên cửa sổ chết lặng như con kim tước, ngón chân em cứng ngắc, mỏ thì xanh lét. Trông nghiêng, em giống như chiếc rìu. Miệng em nhét đầy rau diếp. Có bao giờ anh nghĩ em tội nghiệp như vậy không? Hãy để anh xem đôi chân yêu quý của em, hãy để anh nghe hơi thở của em cười rúc rích, ì ộp.

Qua mạng nhện, tôi lại thấy những con cào cào, những chiếc gai xương rồng, đang nhỉ ra mủ và phấn, những người cưỡi ngựa ngồi trên yên khum khum như lưng lạc đà. Sa mạc khô ráo như mẹ già, người thì sạm đen và gầy gò, xương sống khòm xuống, chân đầy những vết roi thúc ngựa. Ở trên đóa hoa xương rồng, thành phố lộn ngược và người gầy gò sạm đen chân đang lơ quơ trên trời. Tôi nắm chặt lấy đôi vú to đồ sộ, những móng chân xẻ đôi, cái đuôi có lông. Tôi ôm chặt lấy nàng trong thung lũng đầy bọt sủi lên dưới dòng nước bị tắc nghẽn, lượn vòng cùng với cát vàng trong khi thời giờ cứ trôi đi. Trong lúc buồn khổ ghê gớm, cát cứ dần dần đến lấp đầy lỗ xương tôi.

Một cái kéo cùn nằm trên cái bàn bọc kẽm bên cạnh tôi. Cánh tay nàng giơ ra dính liền với thân nàng. Cử động cứng dơ của cánh tay nàng giống như cái giọng kêu thét khàn khàn buồn thảm của ngày tàn và dây buộc chúng tôi nối với nhau bằng sỏi. Đồng hồ chạy chậm lại, tiếng kêu rất yếu. Cái kéo cứ hoen gỉ dần, thần kinh căng thẳng, tóc dựng đứng lên, mạch máu nhảy mạnh. Phải chi mọi nỗi buồn khổ đều chịu đựng được như lúc này? Dọc theo rìa cái kéo tôi cảm thấy nỗi buồn hoen gỉ của ngày tàn. Cái cử động vụng về của người được ăn no, của không gian sạch trơn, trời đầy sao trong cánh tay của người máy.

Tôi đứng giữa sa mạc đợi xe lửa. Trong tim tôi có một cái chuông nhỏ bằng thủy tinh, dưới đó có cây mẫu tử. Tôi chẳng còn lo ngại gì cả. Dù ở dưới lớp giá băng, tôi cũng thấy trái đất triền dưỡng trong đêm tối.

Đứng dựa vào chiếc ghế da sang trọng, tôi có cảm tưởng là đang đi xe lửa du lịch bên ĐỨC. Tôi ngồi sát cửa sổ xem sách. Tôi nhận thấy có người nhìn qua vai tôi đọc ké. Đó là cuốn sách tôi viết ra mà có đoạn tôi rất thất vọng.

Nhưng danh từ chả có nghĩa gì cả, không hiểu được gì cả. Tới Darmastadt, chúng tôi xuống xe một lúc vì tầu đổi đầu máy. Mái tầu lợp kiếng, có những cột đen chống đỡ. Ánh nắng xuyên qua kính làm cuốn sách tôi nổi rõ ra. Khi để sách bên cạnh sườn tôi, tôi thấy cây mẫu tử trong tim đang nở hoa.

Ban đêm ở Đức khi ta lên xuống sân ga thường có người đến giải thích một cái gì đó cho ta. Những đầu xe lửa tròn, dài gặp nhau trong một đám mây hơi nước mù mịt âm thanh của tiếng nói xem ra như đi sâu vào đầu óc hơn bất cứ tiếng nói nào đó, như thể bánh bổ dưỡng trí óc, ngon lành, dư vị nó hàng tháng sau vẫn còn giống như khi ta hút thuốc xong, thở khói ra đàng mũi rồi chiêu một ngụm nước. Cái tiếng «tốt» là tiếng âm thanh dài hơn cả. «Cái đó tốt», có người nào đã nói vậy và âm thanh «tốt» còn lục sục mãi trong đầu óc và trong bụng tôi như miếng chim trĩ quay thật béo bổ. Hiển nhiên đi xe lửa đêm khi mọi người trong xe đều buồn ngủ, trí óc ta đầy nhóc chuyện đời. Trí óc lang thang trong cái cảnh đô hội ồn ào, giống như những con ruồi mùa hè bu theo xe lửa. Bỗng nhiên tôi thấy mình ở bờ biển và không nhớ tại sao xe lửa dừng lại, hoặc lúc nó khởi hành. Bị dạt vào bãi biển giống như con sứa biển. Mọi vật đều bẩn thỉu, xấu xí, mỏng như lớp keo dán giấy. Một đảo Coney của thần trí, những căn nhà giải trí đang chạy như bay, các kệ đầy ắp đồ sứ, búp bê, đồng hồ báo thức, bình phong. Cửa tiệm nào cũng có ba trái cầu ở trên, trò chơi nào cũng có trái cầu cả. Những người Do Thái mặc áo mưa đi lang thang, người Nhật thì mỉm cười, không khí đầy mùi tỏi đâm thịt chiên thơm phức. Tiếng người nói bép xép léo xéo, lại có tiếng gào tiếp theo tiếng lì xì liên hồi, tiếng nổ lụp bụp, hơi thở khò khè liên tục rỉ ra từ những cái mũi lẹp nhẹp trong các quán rượu. Những tiếng nổ cầy tung đêm sâu lên, những con sò đang nằm ườn, hậu môn xì ra làn xú khí. Cuộc chạy việt dã trong đêm ổ biển trông y như lúa mì đang ngả nghiêng. Mọi vật như đang trườn đi, sụm xuống, lấp lánh, rung rinh, đu đưa, gượng cười.

Còn đâu ấm nóng những ngày hè, khi lần đầu tiên tôi thấy trái đất như mặc tấm thảm cỏ xanh, đàn ông đàn bà đi đi lại lại như những con báo? Còn đâu giọng nhạc êm dịu rì rào từ lòng đất đầy sinh lực dâng lên? Tôi phải đi đâu giờ vì chỗ nào cũng có cửa sập, những bộ xương trắng hếu, một thế giới lộn hết mặt trái ra ngoài? Tôi có cần đi dọc theo những dẫy phố bán giấy bồi, những tấm giấy tôi có thể xuyên thủng và đốt rụi. Cả thế giới trở thành một cái gì hoang mang huyền bí do bọn thợ mộc ma quái đã dựng lên qua một đêm. Mọi sinh vật là một lời nói dối, giả mạo giấy bồi. Tôi đi dọc theo bờ đại dương, trên bãi những con sò đang nằm chờ một người tò mò tọc mạch nào đó mở banh ra. Trong huyên náo, nỗi lo âu của họ vẫn tiếp diễn có ai hay. Những làn sóng dập dồn qui tụ họ lại, ánh sáng làm họ lóa mắt, sóng biển cuốn họ xuống sâu. Huyên náo, ồn ào, những tiếng hỉ mũi, tiếng thở khò khè, những trái cầu nho nhỏ lăn tròn trên mặt phẳng đi vào những lỗ nhỏ đầy rẫy những vật cũ rích, đồ sứ vỡ, ống nhổ, bình cắm hoa, búp bê nhồi bồng. Những người Nhật mặt bóng nhẫy đang lau những cây cao su bằng giẻ ướt, người Arménie đang giã hành nhỏ ra, người Macédonie đang quăng thòng lọng bắt thú. Đàn ông, đàn bà, trẻ con đều mặc áo đi mưa và có bướu ở cổ, vẫy lung tung mũi dãi, bệnh đái đường, ho sù sụ, bệnh sưng màng óc. Mọi vật đều như lăn tròn, nhào lộn, quay tít, bắn tung ra, đu đưa, lúc lắc, sụm xuống... Tất cả đều được làm bằng đinh vít và bù loong. Vương quốc tinh thần là nỗi khổ của loài khỉ. Uy quyền tuyệt đối là sức mạnh của giấy, những con sò đang thiu thiu ngủ, những ngôi sao đang dần tắt. Mọi vật làm bằng nước giờ đang ngon giấc trong cái túi con linh cẩu. Bình minh trở về như một mái nhà bằng thủy tinh chụp lên trái đất. Biển trong như pha lê, ngủ một giấc thật bình lặng. Đêm không ra đêm, ngày chẳng ra ngày, đó là một bình minh lướt nhẹ trên những làn sóng ngắn như đôi cánh loài hải âu. Những tiếng động vang đến tai tôi nghe như bị dồn ép, chặn lại, bóp nghẹt và như ta làm một cái gì trong lòng nước sâu. Tôi thấy nước triều rút xuống, những làn sóng vỗ dạt dào như không sợ bị nuốt đi. Tôi đi giữa những mảnh trái đất bị tan nát, nhưng chân tôi không bị nghiến nát. Trời không còn biên giới, không có sự phân rẽ giữa đất liền và biển cả.