Vào đời sống đêm
Trên chân giường là bóng cây thập giá. Có những chiếc xiềng ghì tôi vào chân giường, xiềng kêu lách cách, chiếc mỏ neo bỏ thấp xuống. Bỗng nhiên tôi thấy có tay ai đặt trên vai, rồi đập mạnh vào tôi. Nhìn ra thì đó là một bà già xấu xí, áo quần dơ dáy. Bà ta vào nhà người thợ hồ, rút ở ngăn kéo ra một khẫu súng lục. Có ba phòng kế tiếp nhau. Tôi đang nằm ở phòng giữa, có kê một tủ sách bằng gỗ quang dầu và một bàn phấn. Bà già cởi áo dài ra đứng soi gương. Tay bà cầm hộp phấn và dồi vào nách, ngực và bắp vế. Rồi bà khóc òa lên như người điên. Cuối cùng bà lấy cái xịt nước hoa xịt vào tôi. Tôi nói tóc bà đầy chuột. Tôi nhìn bà già đi lại loanh quanh, hình như bà bị hôn mê thần trí. Bà lại tủ áo lần lượt đóng mở những ngăn kéo một cách máy móc, hình như bà quên một vật gì bà lại lấy phấn dồi vào nách, trên bàn phấn có chiếc đồng hồ quả quít bằng bạc có một dây dài. Cởi áo lót ra bà quàng đồng hồ vào cổ, dây dài tới bẹn. Có tiếng tích tích phát ra và màu bạc biến thành màu đen.
Kế bên là phòng khách, các thân hữu đã tề tựu đủ, ngồi thành hình bán nguyệt, họ chờ tôi nhập bọn. Họ ngồi cứng đơ, một đống như những cái ghế, cằm họ thay vì có mụn cơm, mụn nhọt lại thấy lún phún lông đuôi ngựa.
Mặc bộ đồ ngủ, tôi tung mình ra khỏi giường nhảy điệu King Kotschei, tay cầm cái dù, nhảy loạn. Họ nhìn tôi không ai nhếch mép. Tôi vẫy tay mời họ cùng nhảy quay tròn một vòng, rồi lấy tay cho vào miệng huýt còi như một con sáo. Chả ai tỏ vẻ tán thành hay không. Họ cứ ngồi đó thật trang trọng và vô cảm. Cuối cùng tôi khịt khịt như một con bò mộng, rồi nhảy nhẹ nhàng như một nàng tiên, rồi đi vênh vang như một con công, nhưng sực nhớ không có đuôi nên thôi. Còn một việc nữa là đọc kinh Koran theo tốc độ ánh sáng, sau đó những tin tức về thời tiết, đọc truyện Người cựu thủy binh và cuốn sách số học.
Bỗng nhiên bà già hoàn toàn khỏa thân vừa múa vừa lao tới, tay bà như bốc lửa; bỗng bà ta gõ vào cái dù, mọi người ồ lên. Từ cái dù tùng bê ào ra một lũ rắn hổ lao nhanh như ánh sáng, chúng quấn quanh chân bàn, nằm gọn trong những liễn đựng xúp, nhào vào tủ áo, nằm nghẹt cứng trong các ngăn kéo, chúng ưỡn mình ngo ngoe quanh những khung ảnh trên tường, quấn quanh những chiếc màn cửa, chui vào những cái nệm, nằm vòng những chiếc nón của các bà, con nào con nấy phun phè phè. Tôi lấy đôi rắn hổ quấn quanh hai cánh tay, tôi đi về phía bà già mắt đầy sát khí. Từ miệng, tóc, âm hộ bà ta rắn hổ tuôn ra ào ào, con nào con nấy phun phè phè như thể núi lửa đang phun ra. Giữa phòng bỗng mọc lên một khu rừng um tùm. Chúng tôi đứng giữa tổ rắn hổ, thân thể như bị rã rời. Tôi lại thấy mình đang nằm trên chiếc giường đặt trong căn phòng rất đẹp. Ở sườn tôi mở ra một lỗ lớn không một giọt máu chảy ra. Tôi không thể nói tôi là ai nữa, từ đâu tới, tại sao lạc vào nơi đây. Căn phòng rất hẹp, giường kê sát cửa. Tôi có cảm tưởng có người đương nhìn lén tôi qua khe cửa. Tôi sợ điếng người. Ngước mắt lên, quả tôi thấy người đang rình tôi ở khe cửa. Hắn đội mũ xám lệch, ria mép lưa thưa, quần áo sặc sỡ như bàn cờ đam. Hắn nói tên, địa chỉ, nghề nghiệp, tôi đang làm gì, sắp sửa đi đâu và v.v... Hắn nói một thôi một hồi những câu móc họng tôi không trả lời được, trước hết vì tôi không có lưỡi, thứ nữa vì tôi không nhớ được là mình đang nói thứ tiếng gì. «Tại sao mi không nói?» Hắn căn vặn tôi, hắn cúi xuống tôi, cười gằn chế nhạo, rồi cầm cây roi mây chọc vào lỗ ở cạnh sườn tôi. Tôi lo quá đến độ tôi phải nói dù mình không có lưỡi, không biết mình là ai và từ đâu tới. Tôi dùng hai tay định banh hàm ra, nhưng hai hàm răng cắn chặt vào nhau, thịt cằm tôi rụng ra như một miếng đất sét khô, để trơ hàm răng trắng hếu. Hắn nói với giọng độc ác, tai quái «Nói đi!», lại cầm roi lên, chọc một lỗ khác xuyên qua cạnh sườn.
Tôi nằm tỉnh táo trong căn phòng tối đen lạnh lẽo. Giờ cái giường như chạm tới trần nhà. Tôi nghe thấy tiếng xe lửa chạy rần rần, tiếng xe lửa nhịp nhàng chuyển bánh trên đường rầy lạnh lẽo, tiếng xì hơi ngắn gọn, tắc nghẹn của đầu máy làm không khí như tan thành từng mảnh nhỏ với sương muối. Tôi cầm một mảnh thịt vữa ra ở cằm cứng như đất sét khô. Răng tôi càng cắn chặt thêm với nhau. Tôi thở bằng những cái lỗ ở cạnh sườn, Từ cửa sổ, tôi có thể nhìn thấy cây cầu Montréal Qua làn sương mù, trông như những bộ xương cong,đèn pha như đang bay. Xe chạy lướt trên dòng sông đóng băng trông như một dải lửa đang chạy. Tôi cũng nhìn thấy những cửa tiệm dọc hai bên dốc cầu sáng lên hình chiếc bánh nhân thịt, những chiếc bánh nhân thịt. Bỗng nhiên tôi sực nhớ một cái gì đó, à phải rồi, khi tôi đi qua biên giới, lính biên cảnh hỏi «Ông có gì khai báo không?» Tôi muốn khai: «Tôi là thằng phản bội nhân loại.» Tôi nhớ việc đó xảy ra rõ rệt như tôi đang theo bén gót một người đàn bà mặc váy xòe. Chung quanh chúng tôi đều có gương phản chiếu, có một lan can có thanh mỏng, lát với nhau, kỳ quái như một ảo giác. Tôi lại thấy cây cầu Montréal ở đàng xa, dưới cầu là những tảng băng, xe lửa đang chạy trên cầu. Lúc này người đàn bà nhìn nháo nhác xung quanh, nhìn tôi, bà ta đeo một cái sọ người trên vai và trên vành xương lông mày của bà hẳn lên một chữ «Tình dục» thật đậm. Tôi thấy mi mắt bà ta rụng rời hẳn ra và mở ra một cái lỗ sâu không đáy. Khi thoát khỏi tay, bà ta cố nhìn xem chữ gì viết trên chiếc xe đang chạy sát bên, nhưng chỉ đọc được vài chữ cuối vô nghĩa.
Theo thường lệ, tôi đứng ở cầu Brooklyn đợi chiếc xe vận tải rồi leo lên đi loanh quanh. Trong cái nóng nực buổi trưa hè, thành phố vươn mìnhlên như một con gấy miền Bắc Cực đang rũ tung những hoa phượng vĩ khắp đó đây. Mọi vật như rung rinh, ga đóng nghẹt lại trên trần nhà, khói bụi bay lững lờ. Giữa cảnh hỗn độn của các bin- đinh, tuồn ra luồng hơi người nóng nực quần và váy dính khít nhau. Nước triều dâng lên rửa sạch con đường cong queo và những nếp gấp. Dưới cái ẩm ướt là vết chân những con amib trong mờ đang bám vào các tầu thuyền đang qua lại, những cẳng chân đẹp, khỏe như bọc trong giấy nhựa; các mạch máu trắng của chúng hẳn rõ qua lớp da thịt màu ngà. Thành phố hổn hên đổ mồ hồi từ 5 giờ chiều. Từ nóc các nhà chọc trời tỏa lên làn khói mỏng như áo lông của Cléopatre. Không khí nặng trịch, loài dơi bay chập choạng, xi măng mềm mủn ra, đường rầy xe lửa dẹp ra dưới các bánh xe vận tải khổng lồ. Đời sống được viết ra thành những hàng chữ lớn cao 12 bộ với chấm phết và chấm phết.