← Quay lại trang sách

- 4 -

Tôi chui trong những cống nước, đôi chân lướt nhẹ nhàng. Tôi không nghe, không thấy, không cảm thấy gì cả. Chung quanh tôi, tất cả đều là chân phúc, đềm êm, không chút phân ly. Hơi thở trắng như phấn của xe Plymouth làm khuấy động sườn địa chất. Đuôi nó như quấn chặt lấy lục địa đang đổ vỡ. Trái đất nâu không thể lên tiếng, người ta thì tóc xanh màu lá cây rồi biến thành màu trắng sữa xốp. Cảnh tàn phá cuối cùng vào thành trì vô nhân bản, chẳng ai còn thiết tha hy vọng, thất vọng hoặc buồn sầu. Trái đất nâu, khi trời màu xanh cây thật sự không còn là khi trời hoặc cái gì ta xem được nữa. Bờ biển thật thanh bình, trang nghiêm, không sờ mó được đang tuồn ra luồng khí độc của một loài quỉ đang lơ lửng trên không như con rồng dữ. Tôi thấy như có những móng vuốt vô hình quắp chặt vào đá. Màu xanh cây nặng nề, chuếnh choáng của đất bùn cấu bẩn, của lòng can đảm lướt thắng. Tôi mường tượng thấy cái áo trùm đầu mầu nâu của các vị tu sĩ, cùng với bộ tóc rối của họ, những móng chân sắc nhọn giấu kín dưới bộ quần áo nhặm của họ, len nâu đầy ghét gúa, những nỗi phiền muộn và trống trải tâm hồn. Tôi khát khao ghê gớm để làm sao tới được miền địa cực, vùng đất bất thường giống như con cá sấu phơi nắng. Từ mi mắt nặng trịch hấp háy của nó toát ra một sự lường gạt bình tĩnh và độc hại. Mõm nó mở ngoác ngáp ngáp trông như một ảo ảnh. Nó giống như biển và những người bị chìm trong lòng biển, xương cốt họ tạo thành những niềm hy vọng và những lâu đài trong mơ hỗn hợp lại thành Anh quốc.

Tâm trí tôi vô vọng, tìm lại những hoài niệm cũ rích, bởi vì những huyền thoại đã khắc sâu vào bia đá bị chôn vùi dưới những rặng núi. Dưới căn nhà chọc trời, cửa sổ treo đầy chả và thịt bò xay, hàng rào sắt quay thật nhanh, tôi bỗng nhớ lại những hoài niệm xưa. Tất cả những gì liên quan tới bến tầu, cầu tầu, ống khói, trục cất hàng, piston, bánh xe, dây thừng, cây cầu... tất cả những gì liên quan tới đi du lịch, đói khát đều chòm dậy sỗ sàng. Khi tới một ngã tư, phố xá nhộn nhịp trải dài ra như một bản đồ rải rác những lều che, tiệm rượu.

Sức nóng buổi trưa làm mặt bản đồ nhăn nheo. Đường phố uốn lượn rồi cụt lủn. Đâu có một ngôi sao hoen gỉ ghi lại dấu vết cũ, thì đấy ồn ào, huyên náo với những bin-đinh hình kim tự tháp, miệng đen ngòm, răng gẫy hết. Có những mùi iot, ête, aldehit foocmic, ammoniac, thiếc, xác ướp mới đổ khuôn bốc lên đó đây. Các tòa bin-đinh đang oằn xuống, mái rạn nứt và lún xuống, không khí nặng trịch, chua chua, ngột ngạt. Những lối đi vào bin-đinh lún thấp hơn cả mặt đường. Có tiếng kêu ộp oạp như ếch vang lên. Một làn hơi ấm, độc, bao bọc chung quanh như đầm lầy vây quanh nhà.

Khi về tới nhà, tôi thấy cha tôi đang đứng ở cửa sổ cạo râu, không cạo râu thì đúng hơn, nhưng đang liếc dao cạo trên da, cho sắc. Trước đây, không bao giờ cha tôi thất hứa với tôi cả, nhưng bây giờ tôi hỏi thì cha tôi như người điếc. Lúc này tôi mới để ý tới chiếc dao cạo gỉ của người. Mỗi sáng khi uống càfê tôi đều thấy lưỡi dao cạo sáng nhoáng. Con dao cạo Đức nằm bên cạnh tấm da liếc màu nâu, tuyết bám vào thành cửa sổ, lời nói của người nghe như cái gì hoen gỉ, tuyết đang tan. Những giọt sương long lanh trên cửa sổ nhòe dần ra nổ mùi hôi cóc và đầm lầy. Người bảo tôi «mang cho ba những con loăng quăng cho cá vàng ăn.» Ba tôi thật nghèo. Tôi quơ tay không trên bàn giấy.

Một đêm lạnh cóng, có một cô gái điếm đang đi lang thang, gặp tôi, cô ta sà đến rồi lôi tôi vào một khách sạn. Khi lên thang gác, tôi nhìn chằm chặp vào cô ta. Cô ta trẻ, khỏe mạnh, và hay hơn cả là vô học. Cô ta chả biết tên một ông vua nào cả, cũng không biết nói tiếng mẹ đẻ cho trúng. Tuy nhiên, tôi nói với cô rằng cô hấp dẫn như mỡ nóng. Cô ta có vẻ khoái trá. «Việc chính là làm sao khỏi rét, nếu cần có một lớp áo bằng mỡ» — Cô ta cắt nghĩa vậy. Khi cô ta đã hút hết cốt tủy của tôi, cô ta kéo vải trải giường xuống thật nhanh nhẹn và cô bắt đầu lo việc riêng của cô. Căn phòng giống như một tổ chim ấm cúng. Trần như nhộng, cô ta chui vào chăn bông, đầu quặp lấy tay thu gọn vào háng. Cô ta trông như một trái cây xanh, đang chín. Bỗng nhiên cô ta nói một cách kệch cỡm kiểu Mỹ «Anh xem này, em có thể làm cái này, nhưng không thể làm cái đó.» Rồi cô ta bắt đầu làm cái đó. Cô ta thủ dâm. Đầu cô ta nhỏ, rậm tóc, mắt đù đờ như mắt chó, giống con quỉ trong bức tranh đất Palatinate nở hoa. Tôi ngỡ ngàng vì tính chất mâu thuẫn đó. Tôi ngồi trên một ghế đẩu: mỗi lần liếc nhìn nàng, tôi thấy mặt nàng có một vết nứt bằng sắt, sau kẽ nứt có người mang mặt nạ sắt nhìn tôi. Hết sức khôi hài vì hắn nhấp nháy với đôi mắt mù, đầy màng mộng. Nếu thật sự tay chân quấn chặt lấy nhau, nếu nàng là con rắn mình trơn trượt đang cuộn vòng thì tôi có thể nói đó chính là Alberta, vợ tôi, hoặc là vợ người khác, nhưng tôi nghĩ đó là Alberta. Tôi biết rõ cái khe của Alberta kết thành hình tam giác giữa đôi cẳng chân, và đó là cái khe tốt nhất trên đời. Đàng sau cái khe luôn luôn có một người đàn ông đeo mặt nạ bằng sắt.