← Quay lại trang sách

Chương hai

Vào cái ngày kỳ diệu ấy thì Girland ngủ vùi đến quá mười giờ sáng. Miệng vừa rên ọ ẹ, anh vừa vươn vai, ngáp, rồi anh bỗng nhớ ra là mình có việc. Anh mệt mỏi ngồi dậy, vào phòng tắm. Anh cạo râu mà vẫn còn ngái ngủ.

Girland vừa qua một đêm kiệt sức với một cô gái trẻ, và anh rất mừng là nàng đã ra về.

Qua một làn nước lạnh Girland mới thấy mình tỉnh táo và đã lấy lại được tư thế. Anh mặc một cái áo pull và một cái quần xanh da trời xong anh vào nhà bếp mở tủ lạnh. Chỉ ít phút sau, hai quả trứng và một miếng dăm bông đã rán xong trong chảo. Món cà phê rất ngon đã cho anh cái cảm giác có thể chung sống với cả hoàn cầu.

Ăn sáng xong, anh đặt bát đĩa bẩn vào bồn rửa, châm một điếu thuốc, rít mấy hơi rồi ngồi xuống trước cái gương trên bàn nhỏ, anh bắt đầu chơi bài. Chiều nay anh đã được người ta mời đến chơi poke. Anh biết trong đám bạc này có hai tay là dân cờ bạc bịp có mả, sáu tay còn lại là cũng là những tay chơi. Anh nhất định không chịu đứng vào hàng thứ bảy.

Vì đã tương đối lâu anh không chơi poke nên anh sợ ngón nghề đã mai một.

Theo dõi hai bàn tay mình trong gương, anh nhận ra rằng cái mẹo dúi những quân át xuống dưới cỗ bài của anh khó qua được con mắt của một tay cao thủ. Anh tiếp tục thử đi, thử lại. Sau khoảng một giờ anh mới thấy ngón chơi thuần thục hơn. Thế rồi anh chuyển sang một lối chơi khác, tinh xảo hơn. Cứ mải mê với cỗ bài, anh không biết cái gạt tàn đã đầy phè những mẩu thuốc.

Bỗng có tiếng chuông điện thoại. Anh đặt cỗ bài xuống, do dự một lát rồi cầm ống nói lên.

- Anh đấy phải không, Girland? - Một giọng nói.

- Ai bên máy đó? - Girland lầu bầu.

- Mười phút nữa tôi sẽ có mặt ở chỗ anh. Chờ nhé.

Không đợi trả lời, máy đã cúp.

Girland cũng đặt ống nói của mình xuống

- Nếu mình không nhầm - anh lẩm bẩm - thì đây là lão dê già Dorey.

Anh đặt cái gương về chỗ, vất bớt mẩu thuốc lá ở cái gạt tàn, thu dọn giường nằm và chỉnh trang lại bản thân.

Khoảng mười lăm phút sau anh nghe có tiếng bước chân ở cầu thang.

Chuông gọi. Girland ra mở cửa.

Vừa thở hổn hển vì phải leo lên đến tận tầng năm, Dorey nhìn Girland và thấy trước mặt mình là một người cân đối, lực lưỡng, với đôi mắt đen đầy vẻ châm biếm, cái miệng nhỏ nhắn cùng một sống mũi hơi khoằm.

Girland nhìn cái máy chiếu phim trong tay Dorey, lắc đầu, cười diễu cợt:

- E rằng, tôi chưa bao giờ mua cái gì của những người bán rong.

- Tôi muốn nói chuyện với anh - Dorey nói khô khốc.

Ghirland trở nên cẩn trọng.

- Dù sao thì cũng xin mời vào. Một sự ngạc nhiên bất ngờ đây. Tôi cứ tưởng ngài đã về hưu lâu rồi và đang ở bên Hoa Kỳ cơ.

Dorey như không nghe thấy, chỉ chăm chú nhìn vào trong phòng và thấy tấm thảm Bukhara to lớn.

- Hừm - Ông thốt lên - anh có tấm thảm đẹp gớm nhỉ, thảm Bukhara phải không?

- Ngài không nhầm. Xin cảm ơn về lời khen.

- Anh mua tấm thảm này bằng số tiền xoáy ở chỗ tôi? -

Girland cười.

- Mời ngài ngồi. Cái cầu thang chết tiệt ở đây làm mệt xác người già.

Dorey cởi áo măng tô, ném vào một cái ghế tựa rồi ngồi xuống cái ghế bành lớn.

- Tôi có việc làm cho anh đây - Ông nói.

- Không, cám ơn - Girland bĩu môi, đưa hai tay ra phía trước như đẩy Dorey - Nếu đây là cái việc như cái việc mà ngài đã ngấm ngầm đẩy tôi vào lần cuối cùng thì tôi không thiết. Những mánh khóe vặt của ngài đã làm tôi ngán đến phát ốm, ngài Dorey. Bây giờ tôi tự xoay xở lấy và nhất định chỉ tiếp tục theo tinh thần ấy.

- Vậy anh nghĩ thế nào về việc anh sẽ kiếm được mười ngàn đô? - Dorey ngồi bắt chéo chân lên.

- Hình như ngài say rồi, tôi nói thật đấy.

Đoạn Girland ngồi xuống cái đi văng nhỏ, nhìn Dorey với một chút thăm dò.

- Mười ngàn đô? - Anh nhắc lại nhưng chắc không phải ngài là người chi trả.

- Mười ngàn đô cộng với tất cả các chi phí - Dorey nói tiếp khi thấy Girland như chú cá hồi đói bắt đầu đớp mồi - và nếu anh yêu cầu, có thể lên tới mười hai ngàn.

Girland nằm soài ra ghế, hai tay ôm lấy gáy, nhìn lên trần nhà.

- Ngài có hiểu điều tôi sắp nói không, Dorey - cuối cùng, anh lên tiếng - Ngài đã bắt đầu thiếu tế nhị rồi đấy. Có lẽ ngài xuất phát từ nguyên tắc mà ngài tưởng rằng tôi từ bỏ. Hoàn toàn không phải thế. Đây không phải là lần đầu ngài mang tiền ra dụ dỗ tôi. Tôi càng còng lưng làm việc thì lại càng gặp đủ điều khổ sở. Không, chẳng có mười ngàn đô của ngài thì tôi vẫn sống được. Thôi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa.

Dorey mỉm cười.

- Anh làm sao thế, Girland? Tôi nghĩ rằng anh vẫn còn có cái đầu. Càng sống càng khôn lên chứ.

- Cái đầu tôi dùng vào việc gì?

- Thôi, đùa thế đủ rồi - Dorey nói khô khốc - Mất thời gian quá. Anh có định nhận việc này với giá mười lăm ngàn hay không?

Girland ngẫm nghĩ.

- Đảm bảo chứ?

- Phải.

- Số tiền được chi trả thế nào?

- Ngày mai năm ngàn và mười ngàn còn lại sau khi hoàn thành công việc.

Girland lắc đầu.

- Không, ngài Dorey, như thế không được. Nhưng, có thể ổn, nếu sáng mai ngài chi mười ngàn, và mười ngàn còn lại để khi công việc xong xuôi, nếu vậy… nếu vậy tôi sẽ cố gắng.

Dorey đứng lên, mắng:

- Anh đã nghe yêu cầu của tôi rồi đấy, Girland ạ, nhưng tôi hoàn toàn có thể đi tìm người khác. Đừng nghĩ rằng trên đời này chỉ có mình anh…

- Ồ, thôi được, thôi được - Girland nhắm mắt, thở dài - Cám ơn ngài đã tới thăm. Với một người tuổi tác như ngài, chắc không thể cư xử tồi. Xin chào.

Dorey dùng dằng một lát rồi lại ngồi xuống.

- Dẫu sao tôi cũng phải thu xếp giúp anh, Girland ạ, lỡ không anh lại phải vào nhà đá.

- Đấy, ngài lại bắt đầu rồi. Dây với ngài thật chán. Ngài sống nặng nề quá. Không cần thiết phải thế. Và, này, ngài đừng ra vẻ cá sấu nổi khùng. Nhất trí nhé?

Dorey cố nén nỗi bực dọc. Công việc đã rất bức bách lại mất thời giờ quý giá vào cái kiểu mua bán cò con.

- Được, nhất trí - Ông nói

Girland đứng lên, nét mặt vui vẻ.

- Nào, ngài nói xem, công việc thế nào?

Dorey đặt cái máy chiếu phim lên bàn.

- Anh mở máy được chứ? Tôi không biết thao tác. Tôi muốn cho anh xem một cuốn phim.

- Một cuốn phim? Đơn giản thôi

Girland nhanh nhảu chuẩn bị, rồi mở máy. Khi anh đã hiểu vấn đề của cuốn phim, anh trầm tư và lẩm bẩm;

- Dorey, ngài làm tôi ngạc nhiên đấy.

Sau đó anh ngồi im, người hơi cúi xuống phía trước.

Hiển nhiên, anh đã theo dõi các cảnh tượng trên màn ảnh một cách rất chăm chú. Khi cuốn phim kết thúc, anh đứng lên tắt máy, vén rèm che cửa sổ, rồi lại ngồi xuống đi văng.

Nào, bây giờ ngài nói đi. Tôi không nghĩ rằng ngài mang cái thứ này đến đây để cho tôi vui vẻ và giải trí. Vấn đề là thế nào?

Girland đăm đăm nhìn Dorey.

- Còn ba cuốn phim như thế này nữa. Tôi cần có chúng. Và tôi cũng cần cô gái mà anh đã nhìn thấy trên phim. Tôi sẽ thù lao cho anh về các việc này. Anh suy nghĩ xem liệu anh có thể tìm ra cô gái cùng các cuốn phim này không?

- À… à - Girland dài giọng - Đấy là một vấn đề. Xin ngài nói tường tận cho tôi, Dorey.

- Những cuốn phim này được quay ở Paris. Và theo tôi, thì cô gái này cũng sống ở đây. Anh thấy thế nào?

Girland chăm chú nhìn Dorey.

- Rồi thế nào nữa?

- Thế thôi. Chúng tôi sẽ trả công cho việc này.

- À, ra thế! Nhưng ngài nên biết rằng, nếu tôi vào cuộc, thì tôi phải nắm chắc mọi việc, từ đầu đến cuối. Bằng không, tôi sẽ chẳng dây. Vì sao ngài lại quan tâm đến vấn đề này?

- Vấn đề này không liên can gì đến anh, Girland ạ. Chúng tôi sẽ trả công để anh tìm ra ba cuốn phim và cô gái. Chỉ có thế thôi.

Girland đứng lên, tay nắm lưng ghế, rít một hơi thuốc.

- Dorey, dạo này ngài tổng thống tương lai sống thế nào? Gần đây ngài không có chuyện gì phiền phức ở Pháp? Ngài vui vẻ chứ?

Dorey nảy người lên vì kinh ngạc.

- Anh nói sao? Cái gì…

- Xin đừng giả vờ, thưa ngài Dorey. Hình như ngài đã hoàn toàn quên rằng tôi cũng có đôi chút hiểu biết về thành phố này. Và ngài cũng đã quên luôn rằng, tôi đã từng là một trong những điệp viên có hạng của ngài. Vì thế mà tôi hiểu đủ các loại người. Cô gái được thể hiện trong cuốn phim chính là Gillian Sherman, con gái của vị tổng thống tương lai của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ. Và cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi ngài đến thăm tôi với một đề nghị vừa rồi. Phải đấy, thưa ngài Dorey, lần cuối cùng trong đời, ngài đã hành động đúng là ngài tìm tôi chứ không tìm người khác. Nhưng đừng lên mặt nữa. Đây chính là con gái Sherman, phải không?

Dorey thở dài.

- Anh biết con bé ấy à?

- Tôi đã gặp cô ta… nhưng không biết. Tôi tình cờ gặp cô ta vào buổi chiều nào đó. Một thằng nhỏ bảo tôi rằng đó là con gái Sherman. Đã ba tháng rồi.

- Anh có biết tìm con bé ở đâu không? - Dorey vội vàng hỏi.

- Ngài còn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Có đúng là con gái Sherman không?

- Đúng…

Do dự một lát, Dorey tiếp:

- Hiện nay Sherman là nạn nhân của một vụ dọa tố giác. Chúng báo cho ông ta rằng, nếu ông ta không rút lui quyền ứng cử thì ba cuốn phim còn lại sẽ được gửi tới tận tay các đối thủ chính trị của ông. Điều đó không chỉ dẫn đến việc ông ta trượt cái ghế tổng thống mà còn sẽ là sự sụp đổ suốt đời của ông. Ông ta đã đến Paris này để yêu cầu tôi giúp đỡ, và tôi lại đến với anh.

Girland đăm chiêu.

- Nghĩa là, bỏ ra hai mươi ngàn đô, Sherman hy vọng trở thành tổng thống, đúng không nào? Nhưng, tất nhiên, phải với điều kiện là tôi làm xong cái việc bẩn thỉu này cơ. - Cuối cùng anh nói.

- Chẳng lẽ anh chưa hài lòng với số tiền đó? - Dorey lo lắng hỏi.

- Nhưng tôi còn nghĩ xem tôi có nên giúp ông ta hay không. Ông ta có cái gì đó mà tôi không khoái: Vả lại bây giờ tôi cũng chẳng còn là thuộc hạ của ngài, nhưng đôi khi mọi người vẫn chuyện trò với tôi đấy. Tôi còn biết ông ta muốn cách ly với con cái của mình. Tôi thấy điều ấy thật ghê tởm. Ông ta chỉ đam mê quyền lực. Ai cản đường ông ông đá đi ngay. Tôi sẽ không chấp nhận ông ta.

- Này, thôi, tôi thấy mất quá nhiều thời gian với anh, Girland ạ. Anh làm ơn thu cái máy chiếu phim vào hộp giúp tôi.

- Tôi làm ngay đây, thưa ngài Dorey ngài thừa biết tôi sẽ làm xong việc này. Và ngài cũng quá hiểu rằng, khi người ta trao cho tôi một đống tiền như thế, tôi sẽ giải quyết mọi sự như ý. Ngài đi đi. Để cuốn phim lại cho tôi. Sau một hoặc hai ngày nữa, tôi sẽ trình ngài mọi tin tức.

- Nghĩa là anh đồng ý?

- Với số tiền ấy, tôi làm tất, thưa ngài. Nhưng, đương nhiên, trong điều kiện là, sáng mai ngài trao cho tôi mười ngàn đô. Mười ngàn còn lại, tôi mong rằng sẽ nhận được ngay khi tôi hoàn thành công việc.

- Vâng, tất nhiên. Tôi nghĩ không cần thiết phải nhắc lại tính chất tế nhị của công việc. Trong trường hợp bị tiết lộ, dù là ít…

- Ngài đi đi, cứ đi đi - Girland lại nói - Bây giờ là công việc của tôi, còn mấy lời giáo huấn của ngài thì… xin đủ.

***

Max Lintz từ Đông Berlin chuyển sang làm việc ở phòng Paris cách đây không lâu. Drina rất khoái người này. Hắn mừng là hai người đã coi nhau như chiến hữu.

Lintz và Drina ngồi la cà trong một quán cà phê gần nhà Girland.

- Anh cứ bám lấy lão Dorey - Bỗng Lintz đề nghị - còn tôi thì giữ thằng Girland.

Drina cau mày. Thế có nghĩa là hắn không đủ tài theo dõi Girland. Nghĩ vậy, hắn khó chịu nhìn Lintz.

- Chúng ta phải tuân theo lệnh. Tôi cần theo dõi thằng Girland. Ông Kovski đã nói thế rồi.

Lintz nhún vai.

- Anh muốn vậy à, nhưng coi chừng đấy. Có lẽ anh cũng biết Girland là loại cao thủ.

- Tôi biết.

- Vâng, phải như vậy.

Dù có thiện cảm với Drina, nhưng Lintz vẫn nghĩ Kovski lệnh cho Drina theo dõi Girland là một sai lầm. Mà thôi, đó là việc của ông Kovski.

Drina nốc cạn cốc cà phê nóng của mình, tiếp tục nhìn vào căn nhà của Girland.

- Hình như Malik bây giờ đang ở Paris - Lintz nói - nhưng anh ta không được ưu ái lắm.

- Phải, đây là công lao của Girland.

- Theo anh thì anh ta có còn bị kéo dài tình cảnh này nữa không?

Drina do dự, nhìn trước ngó sau để tin rằng không có kẻ nào nghe lỏm được câu chuyện của họ.

- Kovski không thể chịu nổi tay này.

- Dẫu sao, trong hai người này, tôi vẫn thích Malik hơn - Lintz tiếp tục.

Drina thấy cuộc trao đổi này rất bất lợi. Hắn nhún vai. Drina quá sợ Kovski.

- Có thể như thế… - Hắn nói rời rạc - Nhưng chúng ta đừng nói chuyện này nữa.

Họ ngồi im cho đến khi Dorey ra khỏi căn nhà.

- Người của tôi đây rồi - Lintz nói - Anh thanh toán cho tôi nhé. Nào, chúc may mắn và hãy thận trọng.

Anh ta bứt ra khỏi quán cà phê, chui vào xe của mình và bám theo chiếc “Jaguar” của Dorey.

Drina đặt ba Franc lên bàn, rít thuốc, và lại quan sát căn nhà. Câu chuyện vừa rồi làm hắn lo lắng. Lintz nói đúng. Girland quả là một tay cao thủ. Tất nhiên Drina muốn để Lintz theo dõi Girland cơ, nhưng hình như hắn bị chạm vào lòng tự ái. Ngồi đây mà nghĩ rằng hắn phải đối đầu với một loại địch thủ như vậy, trong lúc mọi việc còn tù mù nữa, hắn đâm toát mồ hôi hột. Hắn cố gắng trấn tĩnh mình bằng cách nghĩ đến những vụ hắn theo dõi từ mười lăm năm trước.

Hắn lo lắng đến nỗi phải đứng lên. Hắn vẫy người hầu bàn lại, rồi ra khỏi quán, sang bên kia đường và chui vào xe của mình.

Mười phút sau hắn thấy Girland ra khỏi nhà. Anh mặc quần dài, một áo pull và áo blu-dông. Anh đi thong thả, thản nhiên rít thuốc, một tay đút túi.

Drina nổ máy. Hắn thấy Girland sang đường và ngồi sau tay lái chiếc “Fiat-600” đã hơi cũ.

Drina đi sau chiếc “Fiat” trên dãy phố đông nghìn nghịt. Vượt qua hai chiếc xe trước mặt, Drina đã bám được sát chiếc “Fiat” trên phố Vaugirard. Hắn thấy Girland ngoặt sang phải, đi thêm mấy mét rồi rẽ vào một cái sân.

Dù không được phép đỗ xe ở phố đông người, hắn vẫn kịp nhìn rõ Girland ra khỏi xe.

Vừa đi đến ngã tư thì hắn quay ngoắt xe lại, và rất may, hắn tìm ngay thấy chỗ đỗ xe.

Vội vã phanh xe và không kịp đóng cửa, Drina chạy ngay tới phố Vaugirard.

Chiếc “Fiat” còn đứng trong sân nhưng Girland thì đã mất tăm. Drina nhìn tứ phía. Một tấm biển hiệu đập vào mắt anh: “BENNYSLADE - thợ ảnh”.

Gã điệp viên bỗng nhớ đến cái máy chiếu phim và quả quyết rằng Girland đến đây để xem cái gì đó. Bây giờ hắn mới thấy ân hận là đã không đùn việc cho Lintz.

Khi Girland đi ra và ngồi vào xe thì Drina không đủ thời gian để trở về xe của mình. Hắn để xổng mất Girland.

Đắn đo một lúc, hắn quyết định cầu viện ở Kovski. Đối diện với cái sân này là một quán cà phê nhỏ, trong đó chắc phải có buồng điện thoại. Hắn đi tới đó và bắt đầu phôn.

***

Chẳng nghi ngờ gì về việc mình bị theo dõi, Girland lên thẳng tầng ba, gõ cửa studio của Slade. Họ quen biết nhau đã vài năm nay. Benny là một người đồng tính luyến ái và là một thợ ảnh tài ba. Anh ta kiếm tiền khá ngon lành, bằng cách đưa những cuốn phim đèn chiếu và những cuốn phim cỡ nhỏ về các cô gái Paris vào các khách sạn có khách từ Hoa Kỳ sang.

Phim ảnh của anh ta không hoàn toàn là khiêu dâm, nó vẫn có tính nghệ thuật, trong sáng. Công việc của anh thật dễ chịu, và anh ta cũng biết vậy.

Ra mở cửa là một thanh niên điển trai, mặc cái quần bó, áo sơ mi trắng. Anh ta mỉm cười với Girland và hỏi:

- Ngài cần gì ạ?

- Benny đang ấp trứng à? - Girland hỏi.

- Ông Slade đang chụp ảnh.

- Được, tôi chờ.

Girland bước vào, kéo chàng trai tới một hành lang hẹp.

- Tôi sẽ báo ngài là ai, thưa ngài?

- Girland. Ông ấy biết tôi.

- Xin ngài chờ cho ở đây.

Chàng thanh niên dẫn Girland vào một phòng khách nhỏ mà trên tường được trang trí những bức ảnh lớn trong khung mạ vàng, những kiệt tác của Benny. Ở góc phòng, một cô gái ngồi trên cái ghế tựa, tay cầm điếu thuốc, tay kia lần giở một trang tạp chí nào đó.

Cô ngước mắt lên nhìn Girland.

“Đúng là một con búp bê” - Anh nghĩ.

Cô gái chừng từ 22 đến 24 tuổi. Cô có mái tóc thật đẹp, mượt mà, lả lướt xuống tận bờ vai, lại thêm một đôi mắt màu lam ngọc và một cái miệng như muốn gọi những nụ hôn.

Girland nhìn đôi chân cô… Một đôi chân thon thon vừa phải mà anh rất thích. Cô khoác tấm áo choàng mỏng bằng lụa, hở ngực.

“Ngoài tấm áo choàng khoác hờ hững, rõ ràng, cô chẳng mặc thêm thứ gì”. Girland nghĩ bụng.

- Chúng ta chờ đợi như ở phòng khám nha khoa - Anh nói.

- Ông làm gì, cũng làm mẫu cho Benny à?

- Vâng, còn chị?

- Cũng thế.

Girland mỉm cười, ngồi xuống bên cô.

- Nhưng nói chung Benny không muốn gọi tôi đến với tư cách người mẫu. Đây là chuyến viếng thăm thông thường có tính chất bạn hữu. Tôi là Mark Girland.

- Còn tôi là Vi Martin.

Họ nhìn nhau.

“Có cô bé này ở trên giường thì chắc cũng khoái đây”. Girland lại nghĩ.

- Chị thường đến làm mẫu cho Benny à?

- Mỗi tháng một lần. Cạnh tranh nhau kinh khủng - cô gái nói - Cứ cô gái nào có đôi chân thon dài cũng lao vào đây làm mẫu, mà làm mẫu, thì thực ra, tiền công rất rẻ mạt.

- Ngoài đây ra, chị còn làm gì?

- Tôi làm người mặc mẫu thời trang.

Cứ tào lao như thế, Girland nghĩ, chẳng biết cô nàng có nói thật không.

- Thế còn ông? - Cô hỏi.

- Tôi sống bằng lợi tức. Nguyên tắc của tôi là chẳng làm bất cứ việc gì.

- Tôi cũng thế, nhưng cũng còn phải ăn chứ.

- Một con búp bê như chị thì cần gì phải lo đến miếng ăn.

Cô mỉm cười.

- Tôi không nói là quá lo. Chẳng lẽ ông hoàn toàn không làm gì?

- Có làm, nhưng cố gắng làm càng ít càng tốt.

- Ông sống bằng lợi tức của chính mình.

Cô gái khẽ để hở tấm áo choàng ra và Girland kịp nhìn thấy những đường cong trong đó.

- Đã đến lúc tôi phải đi.

- Có lẽ nên có một dịp nào đấy chúng ta cùng đi ăn với nhau. Tôi sẽ kể chuyện đời tôi cho chị nghe, nếu chị không thờ ơ với điều đó.

- Ồ, thật là thú vị. Tôi luôn luôn muốn sống mà chẳng phải làm gì.

- Vậy là chúng ta đã thỏa thuận nhé. Chắc chị biết tiệm ăn Garin?

Đôi mắt cô nhíu lại.

- Tôi cũng nghe nói… nhưng ở đấy đắt ghê gớm, phải không?

- Vâng, tất nhiên - Girland nghiêng người, vẻ tỉnh bơ - tuy nhiên, họ cho ăn rất ngon. Chúng ta sẽ gặp nhau ở đó lúc chín giờ tối nhé.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh.

- Tôi e rằng ông diễu tôi.

- Tôi không bao giờ dám bỡn cợt với các người đẹp. Nếu tôi đã mời một con búp bê lộng lẫy dùng bữa với mình, thì tôi chẳng khi nào thất hứa.

- Tôi sẽ ăn mặc rất lịch sự, nếu tôi đến nhà hàng, mà nếu không có ông thì chẳng ai thanh toán cho tôi.

- Nếu chị không tin như thế, hẳn là tôi phải đến nhà chị. Chị ở đâu nhỉ?

Cô chúm chím môi, rồi cười.

- Thôi, tôi tin ông. Chín giờ tối ở tiệm Garin. Sau đó ông dẫn tôi về nhà để tôi xem những bức tranh trừu tượng nhé?

- Nói chung, không có. Tôi không chơi những bức tranh trừu tượng, kể cả những bức ấn họa của Nhật bản. Nhưng tôi có một tấm thảm Bukhara tuyệt đẹp.

- Ồ, tôi vẫn chưa có thảm trải sàn nhà. À, hình như người ta nói năm nay sẽ có.

Bỗng cánh cửa phòng bật mở, một người to béo như con voi ào ào. Đó là Benny Slade. Mặc dù nặng đến một trăm hai mươi ki lô nhưng anh vẫn đi lại dễ dàng, thoải mái.

Mark Girland đặt cả hai nắm tay nhỏ nhắn lên bộ ngực khổng lồ - Benny khoái chí nhìn anh.

- Mark, điều kỳ diệu của tôi, mừng thế, sướng thế, cậu thử hình dung xem, đêm qua tôi vừa mơ về cậu, bây giờ cậu đã ở đây.

- Này, Benny, nghe đây, cậu đang làm hỏng thanh danh của tôi đấy. Bên chúng ta còn có một quý bà.

Benny xì xì.

- Xin chào con mèo con. Giới thiệu với em, đây là ông bạn Mark Girland tuyệt vời của anh. Em biết không, anh ấy kỳ diệu lắm…

- Benny, xin cậu dừng lại. Chúng tôi làm quen với nhau rồi. Thôi đi.

Benny sững sờ.

- Chẳng lẽ tôi đã lỡ lời.

- Chưa đâu, nhưng cậu có thể nói. Tiểu thư Martin đang chờ cậu chụp ảnh.

Benny đưa hai tay lên cao như một diễn viên sân khấu.

- Nhưng không phải bây giờ, con mèo con ạ. Anh rất tiếc nhưng, nhưng anh còn phải tâm sự với ông bạn Mark của anh. Em yêu, hãy đi tìm Alec, bảo cậu ấy giải quyết mọi việc. Em nghe rõ chứ… Cậu ấy sẽ cấp cho em những thứ em cần. Ngày mai, em hãy đến, vào giờ này. Được không? Đơn giản là anh cần nói chuyện với Mark.

Nét mặt Vi Martin lạnh như băng.

- Anh định nói với em là cậu ấy sẽ thanh toán cho em dù em còn chưa làm gì à. Em cá với anh rằng, không thể có điều đó.

- Ôi, ôi, đừng nói thế. Em vẫn biết rằng cậu ấy cũng mê em như anh cơ mà.

Benny cười rung người lên.

- Ô, em ngộ nghĩnh quá. Này, em yêu, nghe anh nhé, con mèo con, anh sẽ nói mấy câu với Alec. Đi mặc quần áo vào. Cậu ấy sẽ thanh toán cho em. Nhanh lên, nhanh lên.

Vừa nói, anh ta vừa xoay người Girland về phía cửa, khẽ đẩy anh đi. Anh ngoảnh lại nhìn cô gái, cô cười với anh.

- “Chiến dịch Bukhara” vào lúc chín giờ tối - Anh nói với cô.

Cô gật đầu.

Benny kéo Girland ra hành lang.

- Mark, tôi mong rằng cậu đừng có những ý định điên rồ với con bé này.

- Sao lại đừng?

- Nó có một thằng bạn, một thằng đáng sợ, hắn dùng dao găm rất thành thạo.

- Tôi cũng thế.

Benny đưa Girland vào phòng làm việc của mình. Mark đứng sững ngoài ngưỡng cửa, mắt chớp chớp. Benny đã đầu tư một số tiền lớn cùng trí tưởng tượng vào việc trang trí căn phòng. Những cái ghế bành đều bọc da thú, dọc tường treo phong lan. Cái bàn làm việc to được phủ một tấm da đỏ, tất cả làm cho căn phòng ngợp trong ánh hồng.

- Này, hình như cậu chịu chơi lắm - Girland thốt lên. - Cậu thích à?

- Rất thích.

- Tôi phải mất mấy tuần, báu vật đấy, mấy tuần. Thời gian đó tôi xuýt nữa thì xỉu. Đừng cười nhé. Nhưng cứ nói thẳng xem, cậu có thích không?

- Tôi thấy nó dữ dằn thôi - Girland nói, ngồi vào cái ghế bành.

- Cậu biết không, tôi rất hài lòng khi nghe nói như vậy. Cậu thử hình dung xem, cái đó tạo ấn tượng thế nào đối với khách hàng. Khi họ đến đây, họ toàn mặc những đồ ngắn cũn cỡn.

- Nghe đây, Benny, tôi rất vội. Tôi cần cậu giúp.

Nét mặt Benny thay đổi, nhìn chằm chằm vào Girland.

- Tôi giúp cậu? Ồ, được thôi, nói rành rọt xem, công việc thế nào, chú mèo con.

Cách đây mấy tháng, Girland đã giải quyết dứt điểm một kẻ tố giác có liên quan tới Benny. Độ ấy mà anh không ra tay thì Benny đến sạt nghiệp và thậm chí còn đói rách. Từ đó Benny đã hoàn toàn bán cả linh hồn lẫn thể xác cho Mark, như người ta vẫn nói.

- Vì cậu, tôi sẽ làm tất cả, nếu cậu muốn - Anh nói - Cứ yêu cầu, rồi sẽ có.

- Tôi muốn cho cậu xem một cuốn phim. Và mong rằng cậu sẽ cho tôi biết ai quay cuốn phim này, và gã đàn ông trong phim là ai. Chuyện này liên quan đến một vụ dọa tố giác, rất nghiêm trọng.

- Được, chúng ta cùng xem, vào studio đi.

- Nhưng, cần biết rằng, vụ này rất bí mật, Benny ạ. Tôi cho cậu xem phim, song tôi cần được bảo đảm rằng, cậu sẽ không hé răng với ai một lời nào.

- Cậu biết rồi đấy, cậu có thể hoàn toàn tin tưởng ở tôi, điều kỳ diệu của tôi ạ.

Với vẻ trịnh trọng, anh dẫn Girland vào studio. Đó là một căn phòng lớn, ngổn ngang những bức rèm, máy chụp ảnh, máy chiếu phim. Một cái giường đồ sộ kê trên cái bục mạ vàng. Trên cái giường này Benny đã quay, chụp phần lớn các cô gái tự dấn thân đến đây vì việc đó.

Anh chàng tóc vàng, người đã mở cửa cho Girland, lúc ấy đang lắp phim vào máy.

- Cho cậu tự do một lúc, Alec - Benny nói - và đưa tiền cho cô Vi Martin, cô ta đang mặc quần áo ngoài đó.

- Nhưng cô ta chưa làm gì cả - Alec vẻ khó chịu, phản đối.

- Không quan trọng. Đừng ki bo như thế. Cứ cho cô ta, dù một ít, đáng kể gì. Ngày mai cô ấy sẽ đến.

Alec ra khỏi phòng chụp, nhún vai, bực bội. Benny đóng cửa.

- Bây giờ thì chỉ có chúng ta thôi, ông bạn nhé. Nào, xem cuốn phim của cậu.

Nhưng Benny đã nhầm, vì lúc đó cô Vi Martin đã rón rén vào studio để tìm cái túi xách của mình. Alec không nhìn thấy cô. Khi nghe thấy giọng nói của Girland và Benny, cô lẳng lặng nấp sau một tấm rèm lớn. Girland đã hò hẹn với cô nên cô muốn biết cái gì đang dắt díu anh với Benny.

Girland đưa cuốn phim cho Benny. Benny lắp vào, rồi điều chỉnh máy. Sau khi tắt đèn, anh chiếu hình lên tấm màn bạc.

Hai người đứng sát bên nhau xem phim. Vi Martin đánh liều thò đầu ra xem cái gì đang trình diễn. Khi đã kịp nhìn rõ các cảnh trên màn ảnh cô vội thụt vào để khỏi bị lộ.

Lúc cuốn phim kết thúc, Benny châm một điếu thuốc rồi ngả người trên lưng ghế, hỏi:

- Còn cô gái thì sao? Tôi biết hầu hết những người tham gia vào cuốn phim này. Nhưng đây là cô gái mới toanh.

- Tôi không cần cô gái này. Tôi chẳng mấy bận tâm đến cô ta - Girland nói rồi ngồi xuống bên bàn - Cậu nói đi, cậu có biết ai quay cuốn phim này không?

Benny đăm chiêu, xoay người trên ghế cho dễ chịu, và nói:

- Ở Paris có sáu người làm những loại phim như thế này. Cậu biết không, nghề này hái ra tiền đấy. Nhưng đây lại là vấn đề rất lắt léo. Vì họ rất liều, và để khỏi bị bắt, họ đề phòng tất cả. Thí dụ, như cuốn phim này chẳng hạn, giá của nó khoảng ba mươi ngàn đô. Mỗi người có kỹ thuật riêng của mình. Theo tôi thì người quay cuốn này là Pierre Rosnold. Tất nhiên, tôi không dám đoán chắc, nhưng xem qua kỹ thuật thì biết.

- Tôi phải tìm anh ta ở đâu?

- Anh ta có một studio ở phố Garibaldi. Anh ta công khai làm nghề chụp chân dung để che đậy những hành tung thực chất của mình. Điều đó cậu cũng biết đấy, nhưng cơ bản, anh ta làm những cuốn phim như thế này.

- Cậu biết anh ta chứ?

Khuôn mặt béo tốt của Benny nhăn lại vì cảm giác ghê tởm.

- Tôi chẳng bao giờ dám để mọi người nhìn thấy tôi cặp kè với anh ta đâu, ngay cả ở trong toa lét. Típ người này dễ làm cho tôi lâm nguy.

- Thế anh nói gì về gã đàn ông trong phim?

- Với cái mặt nạ đen, rất khó nhận ra hắn.

Nhưng người diễn nhiều trong các phim của Rosnold là Jack Dodge, người Hoa kỳ. Riêng tôi không biết hắn, nhưng hắn thì hình như lúc nào cũng đeo cái mặt nạ như vậy. Hắn làm ở quán của Sammy. Quán này lúc nào cũng đầy ắp các du khách hải ngoại. Nhưng cô gái thì tôi thấy đáng để ý. Cô ta, tất nhiên là dân amateur, nhưng rất điệu nghệ. Cô ta có thể làm một nghề sạch sẽ hơn.

- Tôi cóc cần con bé ấy - Girland nói, giọng run lên - Cậu nên nhớ rằng, còn ba cuốn phim như thế nữa, Benny. Cần phải xông đến chỗ thằng Rosnold để chặn tay hắn lại.

Đôi mắt nhỏ của Benny trợn tròn, đầy vẻ kinh hoàng thực sự.

- Nhưng phải đề phòng đấy, ông bạn ơi. Hắn là một thằng ranh ma và nguy hiểm lắm, không dễ tìm ra hắn đâu.

- Tôi cũng thừa nguy hiểm - Anh nói, và cười - Thôi, xin cám ơn ông già. Ông sẽ chẳng phải làm gì cả, tôi nhất định đến chỗ thằng cha Rosnold này.

Benny quấn phim vào bôbin và đưa cho Mark.

- Nếu cậu thấy cần, thì cứ phôn cho tôi, nhé.

Anh dẫn Girland ra và mở cửa. Ngay khi hai người đi tới hành lang thì cô Vi Martin vội vàng ra khỏi nơi ẩn nấp, chạy vụt qua phòng chụp và nhanh nhảu mặc quần áo. Chờ cho Girland lên xe xong, cô cũng rời khỏi căn nhà và ra phố.

***

Người Drina đẫm mồ hôi, cứ hai phút một, hắn lại nhìn đồng hồ của mình. Kovski đã hứa tăng viện cho hắn một điệp viên nữa, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa thấy ai đến. Hắn bỏ mũ ra lau mồ hôi và quạt cho mình, chốc chốc lại đổi chân.

Bỗng hắn thấy Girland từ trong nhà ra. Anh bị mắc kẹt ở lối vào trong sân, nên đáng lẽ hắn phải ẩn nấp ngay, nhưng đã muộn. Drina bối rối quay người, đi ra phố một cách vội vàng, nhưng hắn làm việc đó không kín đáo.

Girland tất nhiên là chưa nhận ra hắn, nhưng chính sự bối rối khi lẩn trốn của Drina làm anh phải đề phòng. Girland thoáng thấy bóng một người đàn ông to béo lao ra phố ngay lúc anh xuất hiện. Điều đó hiển nhiên gây cho anh sự lo ngại.

Vì studio của Rosnold ở gần nhà Benny, nên Girland quyết định đi bộ.

Để xe lại trong sân, anh đi ra phố, và suýt nữa thì va phải Drina vì lúc ấy hắn đang mải nghĩ xem nên quay đi đâu để Girland khỏi nhìn thấy. Hai người nhìn nhau.

Girland cũng có trí nhớ như máy ảnh, nên ngay lập tức anh nhận ra Drina, một trong những điệp viên loại ba.

- Xin lỗi ngài - Anh nói, và sải những bước dài về phía đại lộ Pasteur.

Drina biết mình đang gặp may, vội vàng bám theo anh, xô giạt cả những người qua lại.

Girland thì muốn tin rằng, đây chẳng qua chỉ là cuộc tao ngộ ngẫu nhiên, chứ chẳng có ai theo dõi anh. Nhưng, nghĩ suy một lúc, anh quyết định cần phải kiểm tra lại hiện tượng này. “chẳng lẽ họ cũng biết rằng, Sherman…”

Đến góc đại lộ Pasteur, Girland rẽ vào một quán cà phê, và do dự một lát, anh thấy nên bắt đầu thực hiện ý định. Anh cũng muốn ăn tí chút, cuối cùng, anh chọn một chỗ ngồi sau sân hiên để có thể tự do quan sát cửa ra vào.

Ở góc gian nhà, từ chỗ anh ngồi, Girland nhìn rất rõ sân hiên và cả Drina. Khi người hầu bàn đến, anh gọi món beefsteak và bia. Drina cũng gọi rượu vodka và món sandwich, rồi ngồi xuống một chỗ, mà theo hắn thì không đến nỗi tồi, hắn nhìn cửa ra vào cùng tất cả những người mới tới, nhưng khốn thay, hắn chẳng nhìn thấy gì đang xảy ra ở góc gian nhà. Girland hiểu ngay việc này. Anh đứng lên, vào buồng điện thoại, phôn cho Dorey.

- Tôi thấy “Các ông bạn của chúng ta” cũng quan tâm đến cuốn phim đấy. Drina đang bám theo tôi.

Dorey biết rất rõ Drina cũng như các điệp viên của đối phương.

- Anh vẫn mang theo cuốn phim chứ?

- Vâng, tất nhiên,

Anh đang ở đâu?

Girland trả lời.

- Tôi sẽ phái hai người nữa tới chỗ anh, chỉ có điều anh phải ở nguyên tại chỗ, không được rời vị trí.

- Ngài đừng lo - Girland nói - tôi tự xoay xở được. Đã không thể giao nhiệm vụ chính thức cho họ thì không nên để họ tới giúp tôi.

Dorey suy nghĩ và nhất trí rằng Girland có lý.

- Họ có thể tấn công anh để đoạt lấy cuốn phim.

- Không, không. Ngài đừng lo. Điều đó sẽ không xảy ra. Tôi có thể cắt được đuôi, và không lâu nữa sẽ phôn cho ngài. Đơn giản là tôi chỉ muốn báo để ngài rõ rằng công việc không ngon lành lắm đâu và những hành động của ngài không qua được mắt đối phương của chúng ta, vả lại, họ cũng chẳng chịu ngồi im - Girland nói rồi treo ống nói lên.

Khi anh quay lại bàn của mình thì món beefsteak đã bày sẵn trên đó. Anh không ăn uống gì, mà thanh toán tiền xong, anh ra khỏi quán, đi dọc đại lộ.

Drina để anh đi trước mấy bước rồi mới theo.

Girland ra vẻ một người đi nhởn nhơ, giết thì giờ.

Vì tin rằng mình chưa bị phát hiện nên Drina có phần lơ là, bất cẩn. Nhưng Girland thì lại dư sức thoát khỏi một cuộc săn lùng.

Vừa rẽ vào một cửa hàng bán lò sưởi, nơi đó đang nhốn nháo đám người vô cùng rồi nghề, anh đột ngột quay ngắt sang lối đi của căn nhà bên cạnh. Ngón nghề này xảy ra nhanh đến nỗi Drina không kịp nhìn thấy anh. Girland mất hút, hắn thấy sửng sốt thế nào ấy.

Khi biết chắc Girland đã biến, Drina đứng ngẩn ngơ như phỗng, rồi vì hoảng hốt, hắn chạy tạt qua cái cửa mà Girland vừa giạt vào, và chạy ra góc phố, nhìn trái, nhìn phải, vẫn không thấy Girland, hắn dừng sững lại như trời trồng.

Vừa quan sát hắn, Girland vừa cười thầm. Nào đã mấy ai có thể đo được với anh trong những trò nghề như thế này.