← Quay lại trang sách

Chương ba

Vi Martin sống trong một căn phòng trên tầng ba của một ngôi nhà cũ kỹ, xiêu vẹo ở phố Singer. Trong phòng có một cái giường, một ghế bành nhỏ, một tủ quần áo bằng plastic, một lò sưởi điện và một bồn rửa. Kề bên cửa sổ kê một cái bàn, trên đặt một cái máy thu thanh bán dẫn mà từ đó liên tục tuôn ra các bản nhạc từ sáng cho đến chiều tối. Vi không thể hình dung ra một cuộc sống thiếu âm nhạc.

Tầng này còn có tám phòng nữa. Ở bốn phòng trong số đó là những người phụ nữ làm nghề đầy tớ, họ ra khỏi nhà từ sớm tinh mơ. Những người phục vụ làm việc ngay trong ngôi nhà ở trong hai phòng. Còn mấy bà góa bụa làm việc phòng bưu điện thì sống trong hai phòng còn lại.

Vi ăn ở với Paul Labrey. Hai người quen nhau bằng cách nào đó bên bờ tả ngạn và cô lập tức si mê anh. Khi cô hỏi anh làm nghề gì, anh đáp rằng anh buôn bán ảnh cho các khách du lịch ở quảng trường Madeleine. Tất nhiên là cô không tin, vì anh thường ra đi từ sáng cho đến gần hết đêm anh mới trở về. Nhưng, thật lạ, cô chẳng bận tâm về điều ấy. Được cái, lúc nào anh cũng rủng rỉnh tiền, mà anh lại không keo kiệt, và cô cho thế là được lắm.

Hai tháng đầu chung sống, họ chia đều nhau tiền thuê nhà, sau đó anh trả tất cho cô. Anh còn thường xuyên bao cô luôn cả tiền ăn, điều này làm cô rất hài lòng. Khi chưa đầy mười bảy tuổi, cô sống với cha mẹ ở Lyons. Cha cô đã về hưu, nên tiền nong của gia đình cũng hạn hẹp. Cô không thích gia đình, và cuộc sống kiểu tỉnh lẻ ở Lyons làm cô chán ngấy. Cô cứ mơ mộng hoài về Paris hoa lệ. Cuối cùng, cô cũng thỏa thuận được với cha cô để cô đi học tiếng Anh ở Sorbonne.

Mấy tháng sau, có tin cha mẹ cô chết cả trong một vụ tai nạn ô tô, cô được hưởng quyền thừa kế ba mươi ngàn Franc. Việc học hành của cô thế là chấm dứt. Cô dan díu với một chàng ký giả người Hoa Kỳ. Chỉ trong vòng hai năm trời, hai người phát tán hết số tiền thừa kế. Sau đó, anh chàng Hoa Kỳ bỏ của chạy lấy người, và Vi Martin trơ trọi không một xu dính túi.

Hai năm tiếp theo cô chỉ nằm ngửa mặt nhìn những mảng trần tối tăm trong những căn phòng toàn gỗ của những khách sạn loại ba với những thằng đàn ông trên bụng, miệng thở hồng hộc.

Cô gặp Benny Slade trong một trường hợp hoàn toàn ngẫu nhiên, khi ấy anh đang đi tìm một cô gái có mái tóc vàng, dài tha thướt, và một cặp đùi thon, còn cô thì đang vẩn vơ trên Champs-Élysées để bắt khách.

Anh thấy cô hợp với yêu cầu của mình, liền ký với cô một hợp đồng một ngàn Franc mỗi tháng, với số tiền ấy cô có thể trang trải món tiền thuê nhà đã lên khá lớn và để sống ở mức tằn tiện. Còn khoản quần áo thì cô xoáy ở các cửa hàng và bọn gái điếm.

Khi trên chân trời của cô xuất hiện chàng Labrey, cô liền bỏ nghề đĩ điếm, nhưng vẫn theo đuổi nghề moi móc.

Chiều ấy cô về nhà, đầu óc chỉ nghĩ đến Girland. “Tiệm Garin”.

Cô lục lọi trong tủ quần áo để tìm một bộ nào đó cho xứng với cuộc hẹn hò. Ở đây, một cái váy đỏ, nhỏ nhắn, cô mới xoáy được tuần trước, trông khá lịch sự, có lẽ anh cũng phải trang phục như thế để bước vào cái tiệm sang trọng như tiệm Garin.

Mãn nguyện, cô mở radio nghe và nằm xoài trên giường. Nhưng bỗng nhiên cô ngồi dậy, soi gương. Cô thấy tóc mình xơ, rối, thế là cô quyết định sửa sang lại. Cô mở nước nóng vào bồn rửa để gội đầu.

Khi Labrey vào phòng, cô vẫn còn đứng khom người, ngâm đầu trong nước, trên mình chỉ có xilíp và xu chiêng.

- Nên biết rằng… - Cô kêu lên - nếu anh động đến em thì em té ướt đấy.

Cô sợ, nên anh cụt mất hứng bông lơn. Vả lại vẻ mặt anh hôm nay cau có, không muốn vui đùa.

- Em sao thế? - anh làu bàu - Anh cho rằng em vẫn còn…

Cô vắt tóc và lấy khăn mặt lau.

- Hôm nay có một anh chàng điển trai đến chỗ Benny. Chiều em sẽ đi chơi với anh ta.

Labrey hoàn toàn không để ý đến chuyện đó, vì trước đây, họ đã thỏa thuận là mỗi người đều có quyền tự do riêng của mình.

- Anh mong rằng em đừng dẫn anh ta về đây. Chiều nay anh muốn ở nhà.

- Dẫn anh ta về đây ư? Anh buồn cười thật! Đó là một người đàn ông thượng lưu. Anh ta sẽ đưa em đến tiệm Garin. Em cá với anh rằng, anh chẳng biết đó là cái gì cơ.

- Riêng anh thì mặc xác cái đó.

Anh châm một điếu thuốc, rồi xì những làn khói mỏng hai lỗ mũi. Bây giờ anh mới thấy mình bị chọc vào lòng qua ghen tuông, khi anh nghĩ ra rằng, những cô gái được người ta dẫn đến những nhà hàng như tiệm Garin, đều là những cô chấp nhận ngủ qua đêm với người ta.

- Chỉ có điều phải thận trọng đấy - Anh nói - anh cho rằng tất cả những thằng bạn của Benny toàn là một loại đáng khả nghi. Em nên biết thế.

- Nhưng anh này thì không. Anh này tuyệt vời lắm. Sau bữa ăn, anh ấy sẽ đưa em về nhà cho em xem tấm thảm Bukhara. Với lại, anh ấy không ít tiền đâu.

- Ồ, vậy sao anh ta lại giao du với Benny? - Labrey hỏi, tò mò.

- Anh ấy đến chỗ Benny để cho Benny xem một cuốn phim khiêu dâm và anh ấy muốn biết ai là người quay cuốn phim và ai là người đóng phim, nhưng đừng hỏi em anh ấy cần biết để làm gì nhé, vì em cũng có rõ đâu.

Đôi mắt Labrey sáng lên trong cặp kính đen.

- Thế tên anh ta là gì, em biết không?

- Tất nhiên. Em đã nói rằng chiều nay em với anh ấy sẽ đến tiệm Garin. Chẳng lẽ anh lại nghĩ, em đi chơi với một người, mà ngay cả tên người ta cũng không biết sao?

- Thế tên anh ta là gì?

- Mark Girland, nếu anh cần biết.

Labrey duỗi thẳng người. Drina thường kể cho anh nghe về tay điệp viên cũ của Hoa Kỳ có tên là Mark Girland. Một lần hắn còn chỉ Girland cho anh. Labrey liền tỵ với Girland vì anh đã bỏ cái nghề chết tiệt này.

- Nhưng anh biết những chuyện đó để làm gì? - Vi Martin hỏi.

- Có phải tay này tóc đen, cao, và mũi to?

- Không phải mũi anh ấy to đâu. Mũi cao và dáng rất đẹp.

Labrey bỗng nhớ ra khi Drina rời phi trường Orly, đã phôn cho anh rằng hình như Girland cũng bị lôi kéo vào vụ Sherman. Labrey thấy trống ngực đập thình thịch.

- Em lại đây - Anh vừa nói, vừa vỗ nhẹ xuống giường.

- Anh không thấy em đang rất bận và rất vội à. Vả lại, đây em cũng nghe rõ anh nói cơ mà.

- À, cô này, đồ súc sinh - Labrey lấy hết sức phát vào mông cô - Ngồi xuống đây!

Anh làm cô rất ngạc nhiên. Cô nhìn anh, nhưng khi thấy nét mặt anh, cái nét mặt vẫn làm cô hoảng sợ, cô bèn lặng lẽ đến bên anh.

- Nào được, được. Có điều đừng đánh đập đau như vậy.

Cô ngồi xuống với anh.

- Nào, anh cần gì?

- Tôi muốn biết điều gì đã xảy ra giữa Girland và Benny. Mọi chi tiết, từ đầu chí cuối. Cô rõ chưa?

- Nhưng anh cần biết thế để làm gì?

Anh lại đánh cô, đánh vào cái đùi trần, mạnh đến nỗi cô kêu lên.

- Nói đi, đồ khỉ gió - Anh gầm gừ.

Vi Martin sợ hãi, cô đã kể anh nghe tất những điều cô biết.

Cô kể xong, anh hỏi:

- Thế cô tin chắc rằng đó là phim khiêu dâm, hay chỉ cảm thấy như vậy?

- Ồ, tất nhiên là chắc. Chuyện đó xảy ra trên giường, mà, anh cứ tin em đi…

- Được, bây giờ em chú ý nghe anh nói đây. Nhưng phải cẩn thận, không được nói một lời nào với một ai. Rõ chưa, không một ai. Việc này rất hệ trọng. Nếu em bép xép, anh vặn cổ ngay.

Cô nhích ra xa anh một chút vì sợ cơn thịnh nộ ghê gớm hiện trên nét mặt Labrey.

- Em sẽ không nói với ai - Cô hoảng hốt, khẽ nói - Em xin hứa.

- Anh thành thực khuyên em đấy - Anh nói - Em hãy ở nhà, chừng nào anh chưa về, thì không được ra khỏi nhà.

- Được, được, em sẽ không nhúc nhích.

Anh lạnh lùng nhìn cô rồi bỏ đi. Cô nghe rõ tiếng chân anh xuống cầu thang. Cô vừa run, vừa suy nghĩ, từ xưa đến nay cô chưa thấy anh hung dữ như thế bao giờ. Có chuyện gì thế nhỉ, cô vắt óc để tìm ra lý do khiến anh trở nên vũ phu như vậy, có chuyện gì thế nhỉ?

***

Mặc dù Girland đã hoàn toàn tin rằng anh đã bứt ra khỏi Drina, nhưng ít nhiều, anh vẫn cứ phải giữ miếng. Anh muốn được tuyệt đối nắm vững rằng không còn kẻ nào khác rình mò anh.

Ngay khi Drina lảng đi, anh bèn ra khỏi ngõ bước về phía Studio của Benny. Thấy một chiếc taxi không có khách, anh nhảy lên, yêu cầu chỉ về Đại sứ quán Hoa Kỳ. Hai mươi phút sau, anh đến văn phòng của Mavis Paul.

Thoáng thấy bóng anh, cô tóm ngay lấy cái thước kẻ dầy, nhìn anh ác cảm.

- Xin chào người đẹp - anh nói, cố gắng đứng xa cái thước kẻ - Trông chị vẫn đẹp mê hồn như sáng tháng năm kỳ diệu hôm nay. Này, hôm nào chúng ta đi ăn với nhau đi? Chị nên biết rằng tôi có một tấm thảm Bukhara tuyệt vời, tôi muốn cho chị xem.

Mavis ấn nút interphone.

- Girland đang ở đây, thưa ngài.

- Cứ để anh ấy vào - Dorey nói khô khốc.

Mavis chỉ phía cửa.

- Romeo, xin mời vào.

Girland lắc đầu, vẻ đau khổ.

- Miễn là chị biết cho rằng, tôi cần chị biết chừng nào!

- Tôi biết! Nhưng đi đi, ông ấy đang chờ anh.

Cô đặt cái thước kẻ xuống cạnh mình và tiếp tục đánh máy.

- Lần cuối cùng chị hôn tôi… - Girland vừa bắt đầu than thở thì lại im thít vì Mavis đã tóm lấy cái thước kẻ.

- Thôi đi! - Cô kêu lên, mặt đỏ dừ - Người ta đang đợi ngài đấy.

Cánh cửa mở, Dorey thò đầu ra.

- Girland, anh làm trò gì đấy? Vào đi, vào đi. Hãy buông tha cô thư ký của tôi. Đó là một cô gái trẻ chín chắn. Anh chỉ làm mất thời gian thôi.

Girland vào phòng và ngồi xuống cái ghế bành giành cho khách, Dorey trở lại bàn làm việc của mình.

- Anh tin rằng Drina theo dõi anh?

- Tất nhiên - Girland trả lời và rút cuốn phim ở túi ra đặt trước mặt Dorey.

- Ngài hãy cất đi. Bây giờ, khi tôi biết rằng người ta cũng quan tâm đến cuốn phim, thì nó trở thành cốt mìn đối với Sherman.

- Anh cho rằng Drina đã phát hiện ra Sherman.

- Tôi hoàn toàn tin điều này. Nhưng tôi chỉ không hiểu sao họ lại không báo cảnh sát rằng ông ta đi du lịch bằng tên của người khác và hộ chiếu giả. Họ rất có thể dồn ông ta vào chân tường. Và vì sao họ cứ phải lăng nhăng bám theo tôi. Chẳng lẽ lão Kovski ngu dốt hết chỗ nói. Chúng ta phải cảm ơn tạo hóa đã xoay vẫn như thế. Dẫu sao, lão ta cũng đã biết chắc rằng ngài đã gặp gỡ Sherman và cầm một cuốn phim… Nếu lão Kovski quả quyết rằng đây là một vụ quan trọng… mà đương nhiên lão ấy sẽ nghĩ ra, thì lão tất gây sức ép với Benny.

- Đó là ai?

Girland giải thích cho ông và nói thêm:

- Benny đã xem cuốn phim này. Nhưng anh ta không biết cô gái. Tôi phải cho anh ta xem phim để tìm ra người quay. Song tôi nghĩ có thể Kovski sẽ mò đến Benny. Mà nếu Benny để hở ra, thì không nghi ngờ gì nữa, Sherman tất lâm vào tình trạng rắc rối.

- Dorey trầm tư một lát.

Nhưng tôi không thể làm gì một cách công khai, Girland ạ. Tôi chỉ trông cậy vào anh. Liệu anh có khả năng đảm bảo an toàn cho người này không?

- Có, tất nhiên, nhưng hơi bị đắt. Như tôi còn nhớ chính ngài đã nói về việc đền bù các khoản chi phí lớn, đúng không? Còn tôi thì không muốn dùng tiền của tôi một cách giản đơn như vậy. Đây là việc quan trọng của các ngài…

- Cứ chi đi, hết bao nhiêu thì hết - Dorey cướp lời anh.

Girland nhìn chằm chằm vào Dorey.

- Ngài biết đấy, thậm chí tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều được nghe ngài nói những lời như thế này - Anh nhận xét - À, đây là tiền của Sherman…

Dorey nắm tay đấm xuống bàn.

- Thôi, đừng huyên thuyên nữa. Cần hành động khẩn trương và dứt khoát. Tôi cần có kết quả càng sớm càng tốt. Tôi muốn kết thúc cái vụ chết tiệt này đi cho rồi.

- Bình tĩnh, bình tĩnh, sếp ơi. Tôi biết có mấy bàn tay cứng có thể giúp Benny. Nhưng thưa ngài Dorey, thay vì chuyện đó, tốt nhất là ngài cho tôi xem tiền nong thế nào.

Dorey rút trong túi ra một phong bì dày, quẳng qua bàn cho Girland.

- Đây là mười ngàn đô của anh. - Ông nói.

- Cám ơn. Bây giờ tôi có thể thanh thản vào cuộc.

Girland đứng lên, cầm ống nói. Anh khẽ nói điều gì đó một lát, rồi đặt ống nói lên, bảo với Dorey:

- Mọi việc với Benny đã thu xếp xong. Còn ngài hãy cho biết, ngài có thể báo cho Sherman biết rằng người ta đang để ý đến ông ấy không?

- Tôi cũng muốn bằng cách nào đó để làm việc này. Nhưng tôi thậm chí không thể gửi một bản mật mã cho ông ấy. Tôi không có một khả năng nào liên lạc với ông ấy mà người ta không biết. Đây là một việc quá kín đáo, rất riêng tư nên đành chịu vậy.

Girland gãi mũi, trầm tư.

- Tôi lại bắt đầu nghĩ, mình có nên tham dự vào vụ này để kiếm tiền không? - Anh nói với một nụ cười.

- Nếu anh không muốn, thì trả lại tiền, và mọi việc thế là xong. - Bỗng Dorey nói ngay.

- Thôi, chúng ta không bàn đến chuyện này nữa. - Girland ra cửa.

- Yêu cầu anh để cô thư ký của tôi được yên. - Dorey làu bàu sau lưng.

- Thưa ngài, ngài nghĩ gì thế nhỉ! - Girland lắc đầu, giả vờ đau khổ.

Anh ra khỏi phòng, với tay lại phía sau đóng cửa.

Trông thấy anh, Mavis vội cầm lấy cái thước kẻ. Nhưng Girland chẳng để ý đến điều đó, từ từ đến bên bàn, chống hai tay lên, cúi lom khom xuống gần cô.

- Ông già vẫn bảo tôi rằng, phải biết sợ người đẹp. Mà vì chị là ngôi sao đẹp nhất trên chân trời mơ ước của tôi… hôn tôi đi.

Cô chăm chú nhìn anh, rồi lẳng lặng đặt cái thước kẻ sang một bên, vừa lúc ấy Dorey mở cửa, bước ra.

- Cái anh này vẫn chưa chịu biến à? - Ông hỏi.

Mavis lại tiếp tục đánh máy, còn Girland với vẻ bực tức quay ra cửa.

- Chỉ có một cái thương được ở ngài, đó là mẹ ngài thôi, một người đàn bà xấu số. Tôi thấy thật tội nghiệp cho bà, ngài Dorey ạ!

- Kệ mẹ tôi! Đi mà kiếm tiền đi.

Girland liếc nhìn Mavis, bấy giờ đang cúi đầu trên cái máy chữ, anh đành thở dài rồi ra đi.

Dorey quay về phòng làm việc của mình.

***

Ngồi bên cái bàn xiêu vẹo, Malik vừa nghe Labrey kể, vừa nghĩ bụng, thật may mắn là không phải tất cả các điệp viên đều ngu xuẩn như thằng cha Drina. Cái anh chàng tóc dài, đeo kính đen trông khôi hài này đáng giá gấp năm lần Drina.

- Khi Drina báo với anh rằng hắn đã để xổng mất Girland, Malik nghĩ ngay, anh sẽ phải xử lý như thế nào đây. Nhưng bây giờ Labrey đã mở ra cho anh những con đường mới, chắc ăn hơn, song không phải là chính Labrey mà là cô nhân tình của anh ta.

- Có thể tin được cô bé này không? - Anh hỏi sau một lúc suy nghĩ.

- Nói chung, có nên tin đàn bà không? Thực ra, tôi đã phải làm cho cô bé hoảng sợ, có điều không biết có được lâu không.

Labrey đã nghe nói nhiều về Malik và rất hả hê khi được tiếp xúc với anh, một điệp viên đã một thời vang bóng. Ở Malik có tất cả những điều mà Labrey muốn có. Dáng người anh cao, lực lưỡng, quả cảm và ranh mãnh. Labrey khao khát được giống anh.

- Nhưng riêng anh có gây áp lực được với cô ta không? - Malik lại hỏi.

- Cô bé chuyên trộm cắp ở các cửa hàng. Liệu có thể tận dụng khả năng này không?

- Anh có chứng cứ về việc này không?

- Tất nhiên. Trong tủ của cô ta đầy đồ ăn cắp.

- Ồ, điều đó cũng chẳng có nghĩa gì. Anh phải lợi dụng cô ta, vì, rõ ràng, Girland đang theo đuổi cô ta. Và cô ta có đồng ý làm việc cho chúng ta không? Anh thấy thế nào?

Labrey do dự.

- Cô ta hoàn toàn không đần độn, nhưng không quan tâm đến chính trị, chỉ nghĩ đến tiền, quần áo và đàn ông.

- Thế là chúng ta phải trả tiền cho cô ta. Chỉ thế thôi. Chúng tôi phải chi cho các bạn bao nhiêu?

- Tám trăm Franc một tháng.

- Chúng ta trả cho cô ta sáu trăm. Hãy nói với cô ấy rằng, cô cần cho chúng ta. Nếu cô từ chối, thì cho cô ấy biết, cô sẽ rất tồi tệ. Phải dọa nạt, nhưng cũng phải cố để cô ấy biết chúng ta sẽ không quên những cống hiến đối với chúng ta, và chúng ta vẫn khen thưởng những điệp viên tốt. Nhưng khi họ bán rẻ chúng ta thì chúng ta sẽ trừng trị, trừng trị đích đáng. Thế nhé?

- Nhất trí.

- À, còn đây là nói riêng. Phần còn lại, anh cố gắng tự xử lý. Anh làm việc tốt, tôi sẽ lưu ý khen thưởng.

Labrey đi ra.

Malik mở khóa tủ dưới ở bàn làm việc lấy ra một cái cái máy ghi âm. Sau đó anh cầm lên cái vi âm nhỏ xíu, cực nhậy, anh búng ngón tay vào nó để kiểm tra chỉ thị. Đoạn anh gài vị âm vào giây đồng hồ và lấy cổ tay áo phủ lên.

Làm xong việc đó, anh ra hành lang, rồi đi vào phòng làm việc của Kovski.

Bấy giờ Kovski đang thảo báo cáo, ông giật mình ngẩng lên thì đã thấy Malik đang đứng cúi xuống chỗ ông.

- Anh có khi nào học cách gõ cửa khi vào phòng thủ trưởng không? - Ông lầu bầu đặt bút xuống.

Malik không phản ứng với lời khiển trách của ông, và chẳng đợi mời, anh ngồi xuống ghế bành.

- Năm tiếng nữa Sherman sẽ bay về phi trường Kennedy. - Anh nói - Chúng tôi biết ông ta du lịch bằng cách hóa trang và dùng hộ chiếu giả. Tôi cho rằng chúng ta cũng không thích việc ông ta ứng cử Tổng thống Hoa Kỳ. Theo tôi, ngài có thể báo cho cảnh sát phi trường biết người dùng hộ chiếu giả là ai.

Kovski chăm chú nhìn anh.

- Nhưng… nếu tôi làm việc này…

- Thì cảnh sát Hoa Kỳ sẽ có biện pháp ngay - Malik cướp lời ông - và giới báo chí cũng sẽ nhanh nhất chộp lấy tin này, rồi vụ xì căng đan loang ra, chung cuộc thì Sherman không thể đắc cử tổng thống.

Mặt Kovski đỏ lên. Phải chăng ý nghĩ sâu sắc nảy ra trong đầu ông, hiển nhiên, ông sẽ thực thi ngay. Đằng này nó lại xuất phát từ đầu Malik, ông không thể chiếm dụng.

Malik đã thấy trước.

- Ai khiến anh khuyên bảo? - Kovski làu bàu - Việc này hoàn toàn không dính dáng gì đến anh. Công việc của anh là tìm ra lý do Sherman bay sang Paris và Dorey đến chỗ Girland để làm gì.

- Nhưng điện tín của chúng ta sẽ làm Sherman tổn thất lớn - Malik vẫn nói - Theo quan điểm của tôi, trọng trách thiêng liêng của ngài sẽ làm việc này.

- Anh nói gì thế, anh lại định lên lớp cho tôi về tinh thần trách nhiệm à?

- Vâng, sẽ thế, nếu điều đó là cần thiết cho công việc của chúng ta.

Kovski hằn học nhìn Malik.

- Này hãy cẩn thận đấy! - Ông bỗng gầm lên, vụt đứng dậy - Anh chẳng là cái thá gì cả! Anh hiểu chưa? Chỉ cần một lời của tôi thôi, thì không lâu nữa, anh được dẫm chân tại chỗ vài năm. Hãy nhớ lấy: anh chỉ được làm những việc tôi ra lệnh cho anh. Hiểu chưa? Tôi đã quá ớn cái ý nghĩ của anh.

Ông điên tiết đến nỗi ông ngạc nhiên nhận thấy rằng: ông không biết sợ Malik nữa.

- Nhưng nếu ta gửi điện tín đi, ngài có chắc rằng Sherman sẽ không bao giờ được ngồi vào cái ghế tổng thống Hoa Kỳ? - Malik nhắc lại.

- Anh nghĩ thế à? Đồ ngốc! Trước hết hãy cho tôi hỏi: anh có tin chính người đó là Sherman không? Cho đến bây giờ chúng ta mới chỉ có chứng cứ của cái thằng Drina đần độn, không có gì hơn. Nếu đây đúng là Sherman, mà điều này tôi còn rất khả nghi, thì chúng ta sẽ báo cho cảnh sát Hoa Kỳ, như thế chúng ta cũng sẽ biết ông ta bay sang đây để làm gì? Đó chính là điều chúng ta cần biết. Ngay sau khi ở Hoa Kỳ người ta cũng có cái điều mà chúng ta quan tâm, thì người ta sẽ làm rối tung rối mù lên, đến nỗi chúng ta không thể truy nguyên đến tận gốc.

- Nói đúng ra là chúng ta sẽ không cần điều đó nữa, nếu chúng ta gửi bức điện ấy đi - Malik nói, nhìn thẳng vào Kovski - Cái chính là để Sherman không đắc cử, thế thôi.

- Ngốc ơi là ngốc! - Kovski lại gào lên - anh phải điệp khúc đến bao nhiêu lần nữa? Chúng ta chỉ cần hiểu, cần biết ông ta sang đây để làm gì. Thôi đi đi, đi mà tìm hiểu!

- Đây là lệnh?

- Phải. Đi đi và hoàn thành công việc anh được giao.

Malik đứng lên.

- Tôi làm việc này chỉ vì ngài là sếp của tôi thôi.

Malik đột ngột xoay người, ra khỏi phòng, khe khẽ đóng cửa.

Anh về phòng mình, tháo cái vi âm ở giây đồng hồ ra và thích thú ngồi nghe cuốn băng. Đoạn anh lấy vội cái phong bì, rồi với vẻ hả hê, anh ghi chú ở phía dưới: “Cuộc nói chuyện giữa tôi và Kovski. Ngày 5 tháng 5. Đối tượng: Henry Sherman”.

Anh đút ngay cuốn băng vào phong bì, dùng băng dính dán lại rồi cho vào túi. Anh bỗng nhớ ra còn một cuốn băng ghi âm nữa trong bộ sưu tầm nhỏ của anh để trong két sắt gửi nhà bằng bên cạnh. Đó là một cái đinh nữa đóng vào quan tài của Kovski, thứ mà anh sẽ dành cho ông ta.

***

Để đề phòng trường hợp bị theo dõi tiếp, Mark Girland từ Đại sứ quán Hoa Kỳ ra, đã đi bộ đến phố Garibaldi hướng về phía nhà Pierre Rosnold.

Studio của Rosnold ở tầng tư của một căn nhà cũ, nhưng cầu thang máy và lối đi rất hiện đại. Cánh cửa kép của phòng chụp được bọc da trắng, mắt điện tử tự động mở cửa khi có người đến.

Girland vào một phòng khách phủ nhung đỏ, trong đó bày những cái ghế tựa bọc nhung có viền vàng, trên bàn đọc ngổn ngang những loại báo và tạp chí khác nhau.

Girland nhận thấy nội thất của Rosnold hào hoa, phong nhã hơn của Benny, và chắc Rosnold cũng nhiều tiền hơn.

Khi anh còn đang nhìn quanh quẩn thì cánh cửa mở ra, một người đàn ông luống tuổi, vẻ ngoài và phong thái rất lịch lãm, đội mũ đen, bước vào. Nhìn khuôn mặt quý tộc, hơi dài, cái mồm khô, ham nhục dục, và đôi mắt như hai hình bán nguyệt của ông, người ta liên tưởng đến Kajanop. Thoáng trông thấy Girland, nét mãn nguyện trên khuôn mặt ông ta biến mất.

Ông ta nhìn Girland rất nhanh với vẻ bối rối và sợ sệt, rồi quay ra. Girland nghe tiếng cửa cầu thang máy đóng sầm, ông đã xuống.

- Thưa ngài! - Một giọng nói cất lên phía sau Girland.

Girland xoay người lại. Anh nhìn thấy ở khuôn cửa một người đàn bà cao, gầy, tuổi chừng ba mươi và một bộ mặt như đắp bằng thạch cao.

- Tôi cần gặp ngài Rosnold - anh nói, và cố gắng thể hiện một nụ cười duyên dáng nhất, ga lăng nhất với bà ta. Nhưng nụ cười của anh chẳng có tác dụng gì.

- Ngài Rosnold không có nhà.

- Vậy tôi có thể gặp ông ta ở đâu, thưa bà?

Đôi mắt đen của bà ta nheo lại.

- Ngài nhất định phải gặp ông ấy sao?

Vừa lúc ấy thì cánh cửa tự động lại mở, lại một người đàn ông nữa vào. Nhìn thấy Girland, ông ta do dự một lát rồi cười với người đàn bà.

- À.. à, xin chào cô Lautre, rất hân hạnh được gặp cô - Ông ta nhìn xéo về phía Girland.

Người đàn ông cũng cười với ông.

Girland cảm thấy lớp thạch cao phủ trên mặt bà ta trong một thoáng đã rạn nứt ra.

- Vào đi, vào đi, xin mời ngài, tôi phải ra bây giờ.

Người đàn ông vòng quanh bà ta rồi mất hút sau cánh cửa khác.

- Nếu ngài xưng danh của mình, tôi sẽ báo để ngài Rosnold biết chuyến viếng thăm của ngài.

- Nhưng việc rất khẩn cấp. Bao giờ ông ấy về?

- Ổ, không thể sớm hơn thứ hai… bà ta nói một cách lãnh đạm - Tên ngài là gì?

- Nhưng công việc rất quan trọng và rất bức bách - Girland nài nỉ - Tôi biết tìm ông ấy ở đâu?

Người đàn bà nhìn anh.

- Thưa ngài, tên ngài là gì? - Bà ta lại hỏi.

- Tom Stag. Tôi và ông nhà cùng một nghề mà.

- Tôi sẽ nói khi ông trở về - Bà ta vẫn nói bằng một giọng lãnh đạm như vậy - Ngài có thể phôn vào thứ hai. Nói xong bà ta ra khỏi phòng và đóng cửa.

Girland không biết làm gì hơn, bèn xuống thang máy rồi ra khỏi đó, anh rút ở ví lấy hai tờ mười Franc và gõ cửa phòng thường trực.

Một bà béo trên đầu còn để các ống uốn tóc và vai choàng khăn san ra mở cửa. Bà ta gườm gườm nhìn anh.

- Mong bà thứ lỗi, thưa bà, vì đã làm phiền bà, nhưng tôi cần gặp ngài Rosnold ngay.

- Tầng tư - bà thường trực làu bàu, định sập cửa.

- Thưa, dẫu sao bà cũng cho tôi một chút ân huệ. Anh vừa nài nỉ vừa chìa số tiền trong tay ra.

Trông thấy tiền, bà thường trực có vẻ dịu dàng hơn một chút.

- Tất nhiên, tôi hiểu bà đang rất bận, thưa bà - Anh lại nói và không muốn để mất thời gian - Tôi vừa lên tầng tư, nhưng họ bảo ông Rosnold không có nhà, mà tôi thì cần gặp ông ấy ngay. Bà có biết ông ta ở đâu không?

- Chẳng lẽ cô thư ký của ông ta không nói gì với ngài? - Vừa nói, bà ta vừa liếc số tiền.

- Không, bà ta không nói. Bà biết không, thưa bà, tôi rất cần ông Rosnold. Tôi muốn lấy một số tiền, nếu không, tôi sẽ rất khó khăn. Bà có thể giúp tôi trong việc này được không?

Girland mỉm cười, đưa tiền ra.

- Tôi biết ông ta ở đâu - Bà ta nói, đã hạ giọng - Hôm qua cô thư ký của ông ta nhận một lá thư, nhìn nét chữ và dấu bưu điện, tôi biết chỗ ở của ông ta. Đó là lá thư từ “khách sạn Alpenhoff” ở Đức. Chắc chắn ông ta ở đấy. Khi ra đi, ông ta có nói với tôi rằng ông ta đi vắng một tháng.

- Thưa, khi đó là bao giờ ạ?

- Thứ hai tuần trước.

- Bà rất nhân từ. Đa tạ bà.

- Tôi mong rằng ngài sẽ nhận được tiền ở ông ta. Đó thực sự là một người đứng đắn. Ngài có biết…

Nhưng Girland không cần nghe nữa. Anh cám ơn bà ta thêm một lần rồi quay ra phố.

Đi trên phố, anh nhìn quanh, rồi nhìn vào đồng hồ: Đã bốn giờ hai mươi phút chiều. Anh quyết định rẽ vào một quán rượu nhỏ, loại quán như thế này mọc lên hàng trăm cái ở các dãy phố, khách khứa thì phần nhiều là khách vãng lai. Bên trái quán là một phòng hẹp, gian bên phải thì đặt la liệt các ghế đẩu và bàn nhỏ.

Khi Girland bước vào thì trong quán chưa có bóng người nào ngoài anh hầu bàn đang chúi mũi vào tờ thông báo kết quả đua ngựa.

Girland nhận ngay ra Jack Dodge. Con người này là chuẩn mực của giống đực. Một thân hình lực lưỡng, rắn chắc, có điều chất lượng bộ não không cao lắm. Nhưng chỉ để phân loại đàn ông thì đây là một cái mẫu hết chê.

Anh hầu bàn đặt tờ thông báo xuống và ngẩng lên.

- Chào anh - Anh ta nói, nở nụ cười hiếu khách.

Girland đến quầy bán thức ăn rồi ngồi xuống ghế đẩu.

- Rượu whisky ngô.

- Có ngay ạ, thưa ngài.

- Rót cho cả anh nữa.

Anh hầu bàn rót hai cốc, một cốc đưa cho Girland một cốc giữ lại.

- Xin chúc sức khoẻ của ngài.

Họ hớp từng ngụm, bỗng Girland hỏi:

- Anh là Jack Dodge phải không?

Anh hầu bàn nhướn lông mày lên.

- Vâng, tôi đây. Nhưng tôi không nhớ là đã gặp ngài ở đâu đó. Song tôi rất nhớ mặt.

- Điều đó không quan trọng. Bây giờ tôi muốn để anh nhớ lại một cô gái.

- Biết bao nhiêu người đến đây, tôi làm sao mà nhận ra được. Cơ bản là tôi nhìn đàn ông - anh ta vừa cười vừa nói - chỉ vì những người trả tiền đều là đàn ông.

- Tôi hiểu. Nhưng chúng ta sẽ nói về cô gái sau. Anh có thích làm việc với Pierre Rosnold không?

Dodge giật mình, khuôn mặt rám nắng của anh ta bỗng đỏ lên. Nhưng anh ta đã nhanh chóng trấn tĩnh và nhìn Girland một cách thiếu thiện cảm.

- Tôi không biết người đó. Xin lỗi nhé, tôi đã rông dài quá lâu với ngài rồi, bây giờ tôi phải làm việc.

- Đừng giả bộ ngốc nghếch, Dodge. Tôi chỉ muốn chuyện trò với anh thôi. Tôi biết anh kiếm tiền như thế nào và bằng cách gì. Nhưng tôi đến đây hoàn toàn không phải để gây sự với anh. Nếu kiếm được vài trăm đô thì anh thấy thế nào?

- Tôi đã nói với ngài rồi, tôi phải làm việc. Tôi không thể làm mất thời gian của ngài nữa.

Nói xong, anh hầu bàn bứt ra khỏi Girland.

- Nếu anh không thích tiền thì ngay bây giờ tôi có thể phôn cho quan thanh tra Dupuis, cảnh sát phong tục. Đấy, anh chọn đi.

- Ngài là ai vậy, khỉ thật!

- Cứ coi tôi là bạn - Girland cười, trả lời và rút trong túi ra mười tờ giấy bạc mười đô la.

- Phần này dành cho anh vì một chút thông tin mà chỉ chúng ta biết - anh nói - chỉ có điều đừng ra cái mặt như vừa rồi. Riêng anh thì chẳng cần gì cho tôi đâu. Mà tôi cần cô gái đóng trong một phim với anh trước camera của Rosnold.

Dodge nhìn số tiền, sau đó nhấp một ngụm rượu, rồi lại nhìn số tiền.

- Đây là cho tôi, thưa ngài?

- Vâng, tất nhiên, chỉ để trả cho thông tin.

Dodge do dự một lát, nhưng sức mạnh của đồng tiền ngự trị trên anh ta là không thể cưỡng lại nổi. Anh ta đặt cái cốc xuống, rót một cốc nữa.

- Ngài cần biết cái gì?

- Tôi tình cờ, hoàn toàn tình cờ, được xem một cuốn phim tâm lý có cái tít là “Kỷ niệm về Paris” trong đó anh đeo mặt nạ đóng với một cô gái tóc đen. Và còn ba cuốn như thế nữa. Anh có thể nói gì về điều này?

Dodge không rời mắt khỏi số tiền trong tay Girland.

- Tất cả số tiền này là cho tôi? - Anh ta lại hỏi.

Girland đặt trước mặt anh ta năm tờ.

- Đây! Số còn lại anh sẽ nhận khi anh nói.

Anh hầu bàn nhanh nhẩu cầm tiền và đút vội vào túi.

- Nhưng phải tuyệt đối bí mật - Anh ta nói.

- Tất nhiên, tuyệt đối. Anh biết gì về cuốn phim này?

- À, có lần Rosnold phôn cho tôi và đề nghị tôi đóng trong một cuốn phim. Ở đây cần một thủ pháp đặc biệt. Trước, tôi cũng đã đóng vài phim ở chỗ anh ta, vì làm việc đó tôi vừa có thu nhập lại vừa khoái. Khi ấy, tôi làm việc khoảng hai, ba lần một tuần. Và vào tháng trước, anh ta lại phân cho tôi. Lúc tôi đến chỗ anh ta thì thấy một cô gái, cô này tôi chưa gặp lần nào… Đây là một cô lạ hoắc trong studio của anh ta.

Dodge im lặng. Hình như những ký ức này làm anh ta rạo rực vì trên khuôn mặt anh ta nở một nụ cười đầy nhục dục.

- Ôi, đây là một tài tử rất điệu nghệ. Ngài biết không, rất điệu nghệ.

- Anh biết tên cô ta không?

- Không. Rosnold gọi cô ta là “người yêu dấu”, và tôi hiểu họ rất gần gũi nhau. Chúng tôi làm bốn cuốn. Mỗi cuốn Rosnold trả tôi năm mươi đô. Như thế thực ra là rất thỏa đáng.

- Vì sao anh cho rằng Rosnold và cô gái rất gần gũi nhau?

- Ồ, qua xưng hô và cách nói năng. Điều đó quá rõ. Nói chung tôi còn biết Rosnold yêu cô ta.

- Và mặc dù vậy, anh ta vẫn quay những cảnh trong đó anh và cô ta…

Dodge nhún vai.

- Ồ, cái đó chẳng có nghĩa gì… Công việc mà. Tôi đã đóng với những người đàn bà đoan chính bị chồng ruồng rẫy. Nhưng lần này tôi cảm thấy cô gái bị thuốc kích thích.

- Thế nào?

Ồ, ngài sao vậy, chẳng lẽ ngài không biết rằng người ta có thể làm gì khi có thuốc kích thích à? Người cô ta nóng như một cái lò.

Vậy là cô ta dùng thuốc kích thích?

- Tôi tin như thế.

- Họ đã nói với nhau những gì? Anh có nghe thấy không?

- Ngài có biết không, tôi quá mệt vì bị căng thẳng, thông thường tôi hay nghỉ giữa các cảnh quay - Anh ta trả lời với một cái cười khẩy làm Girland phát bực. Khi tôi ngồi nghỉ thì họ nói chuyện khẽ với nhau ở góc studio. Tôi nghe thấy rằng họ định đi nghỉ ở Garmisch ngay sau khi cuốn phim hoàn thành.

- Anh còn biết gì về Rosnold?

Chẳng có gì đặc biệt - Anh hầu bàn trả lời - Khi anh ta không quay phim hay không chụp ảnh những người chuộng mốt thì anh ta làm việc cho hội của mình. Đó là một hội có tên là “Giải phóng”. Anh ta lôi kéo cả tôi vào hội này, nhưng tôi không thiết tha mấy. Tôi nghĩ, chẳng dại gì mà dây vào một cái hội như thế. Chẳng tội gì mà đập đầu vào tường. Nhưng ở đó anh ta cũng kiếm được kha khá. Người nào muốn nhập hội cũng phải nộp một ngàn Franc và số tiền này, hiển nhiên chui vào túi của tay Rosnold.

Khi đó, cánh cửa của quán rượu mở ra, bốn người du khách Hoa Kỳ xuất hiện với những máy ảnh lủng lẳng trước bụng. Hình như vì đang chết khát nên họ ngồi ngay xuống các ghế đẩu.

- Tôi thấy anh có việc đấy - Girland nói và dúi nốt số tiền còn lại cho Dodge - Hãy quên đi việc anh gặp tôi và chuyện trò với tôi.

Ra khỏi quán rượu, anh quyết định rằng, bước tiếp theo phải có mặt ở Garmisch.

Anh đi về phía Đại sứ quán Hoa Kỳ.