← Quay lại trang sách

Chương tám

Mặt trời nhô lên khỏi đỉnh núi, hắt ánh nắng đầu tiên xuống những ngọn cây, rồi đến những mái tháp của tòa lâu đài.

Hans von Goltz đi đi lại lại trong một căn phòng mà các cánh cửa sổ đã mở toang. Làn gió nhẹ tươi mát, dễ chịu khẽ thổi qua các ô cửa vào phòng, những tia nắng sớm như mơn man trên những bộ đồ cổ và tấm thảm Ba-tư trải sàn nhà. Bữa ăn của bá tước đã được đặt trên một cái bàn nhỏ. Bao giờ ông cũng coi bữa sáng là quan trọng nhất.

Mặc veston xong, ông liền nhấc nắp vung ra, mùi thức ăn xông lên làm ông sảng khoái. Ông ngồi vào bàn để thưởng thức bữa ăn. Ông vừa ăn xong mấy quả trứng thì có tiếng gõ cửa. Bá tước khó chịu nhưng cũng đành cho vào.

Sandeuer, người hầu của bá tước, xuất hiện nơi khuôn cửa.

- Thưa ngài bá tước, nếu ngài cho phép… Thưa ngài bá tước, tôi xin được bẩm với ngài rằng, có một sợi dây treo lơ lửng từ ban công tầng năm.

- Sợi dây à? Thế là thế nào?

- Sợi dây này lấy từ những đoạn dây treo mành. Có lẽ, ngài bá tước muốn xem…

Von Goltz đứng lên tay cầm cốc rượu ra ban công. Ông nhìn sợi dây một lát rồi quay về phòng.

- Anh đã báo cho Silk biết chưa?

- Dạ, thưa bá tước, chưa ạ.

- Báo cho anh ta biết và bảo anh ta đến chỗ tôi ngay.

Sandeuer cúi mình, quay ra.

Bá tước cho rằng bữa ăn có thể bị bỏ dở, nên ông nuốt vội mấy miếng để kết thúc. Khi mồm ông còn đang bị căng ra vì thức ăn thì Silk bước vào. Hắn mặc sơ mi đen, quần đen, đi giầy đen. Von Goltz cảm thấy như Thần chết đang đến.

Silk đứng lại nơi cửa và lạnh lùng nhìn bá tước bằng một con mắt duy nhất.

- Anh đã thấy sợi dây chưa? - Von Goltz hỏi.

- Tất nhiên, tôi nhìn thấy nó cách đây nửa tiếng.

- Thế là anh nói đúng. Tối qua chúng còn ở đây nhưng sau đó đã té vào rừng.

- Có thể.

Silk rít một hơi thuốc.

- Trời đã sáng lắm rồi, tôi nghĩ, ta nên bắt đầu tìm kiếm. Von Goltz đứng lên.

- Như thế là chúng ta không cần mất thời gian để lùng sục trong lâu đài, nếu chúng đang ở trong rừng.

- Phải.

Silk tuôn khói thuốc qua hai lỗ mũi. Von Goltz mở cửa ra và tóm lấy Sandeuer ngoài hành lang.

- Hãy bắt đầu tìm kiếm. Chúng đang ở trong rừng. Tôi nghĩ, không cần thiết phải dài dòng về những việc các anh phải làm. Lôi cổ chúng về đây cho tôi.

Sandeuer toan bước đi thì Silk đã đến sau lưng von Goltz.

- Khoan đã… - Hắn nắm tay bá tước, lôi ông vào phòng rồi đóng cửa lại - Tôi có một ý nghĩ. Tôi muốn anh cùng đi với đám gia nhân.

Von Goltz ngơ ngác nhìn Silk.

- Thế là thế nào?

Silk đột ngột dúi điếu thuốc vào cái gạt tàn.

- Tôi cho rằng chúng vẫn ở trong này. Ta có thể tóm được chúng một cách nhanh nhất nếu ta làm cho chúng tưởng rằng ta đã kéo hết lực lượng vào rừng.

- Thế là chúng ở trong này?

- Chứ còn sao nữa?- Silk nổi cáu, trả lời - Anh thử nhìn sợi dây xem? Đàn ông thì có thể tụt từ dây xuống, nhưng đàn bà thì khó đấy. Vì ta đặt ở mỗi cầu thang một người canh gác nên cho đến bây giờ chúng vẫn ở đấy. Hơn nữa, ở đấy còn cầu thang nào nữa không?

- Không!

- Đúng là chúng còn ở đấy.

Von Goltz trầm tư, xoa bộ râu cằm.

- Nếu vậy, tôi cho người lên tầng năm, tóm lấy chúng. Cần gì phải mất thời gian mà sục vào rừng?

Silk cười.

- Chúng ta không mất thời gian, nhưng chúng ta cần cẩn trọng.

- Tôi chẳng hiểu gì cả. Anh tin rằng chúng ở trên tầng năm thì chúng ta cứ lên mà tóm lấy!

- Và sau đó?

Họ nhìn nhau.

- Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu gì cả - Von Goltz nói.

- Trong tay anh có bốn mươi người, và có thể còn hơn, đúng không?

- Đúng, ba mươi tám đàn ông và năm mụ đàn bà. Nhưng tôi không thấy có liên quan gì vào việc này?

- Tôi muốn toàn bộ số đàn ông vào rừng - Silk nói và châm một điếu thuốc khác - Đàn bà cũng phải biến. Tôi muốn trong lâu đài không có ai cả.

- Thế anh định làm gì?

- Khử thằng Girland. Còn đứa con gái thì ta giữ lại đến khi họ mang các cuốn phim về. Biết đâu thằng Rosnold nói láo. Ngay khi các cuốn phim nằm trong tay ta, ta có thể cho con bé về chầu trời luôn.

- Thế nào? Anh muốn ở đây một mình à? Anh cho thế là hợp lý à? Anh đã biết thằng Girland nguy hiểm lắm cơ mà.

Silk cả cười.

- Nhưng nó chỉ có hai tay trắng. Tôi hoàn toàn không sợ khi chạm trán với nó. Ngay khi mọi người ra khỏi lâu đài, tôi chỉ cần một vị trí thuận tiện để ẩn nấp. Bây giờ nó cần hai thứ: thức ăn và điện thoại. Nghĩa là nó phải xuống cầu thang, khi đó, tôi đợi nó ở một chỗ khuất.

- Có lẽ nên để lại hai, ba người với anh?

Silk nhìn bá tước.

- Anh có dám bảo đảm với tôi rằng, sau đó, không có ai trong bọn họ bép xép không?

Von Goltz hiểu ra.

- Phải… Thế thì liều thật, rất liều. Nhưng khi anh khử được nó rồi… thì anh làm thế nào?

- Anh định nói tôi sẽ làm gì với cái xác của nó chứ gì? Tôi đã nghiên cứu sơ đồ tòa lâu đài mà anh trao cho tôi rồi. Trong các giếng có nước không?

- Có.

- Thế thì anh còn cần gì nữa? Khi ta đã lấy được các cuốn phim, con bé kia cũng theo nó xuống đấy.

Von Goltz lấy khăn lau tay. Sự bình tĩnh đến chai lì của con người này làm ông phát tức.

- Được. Anh cứ hành động theo cách mà anh cho là cần thiết.

- Thế anh định giải phóng mấy mụ đàn bà bằng cách nào?

Von Goltz ngẫm nghĩ một lát rồi nhìn Silk.

- Hôm nay ở Garmisch có lễ hội, tôi có thể cho họ tới đó. Rất tốt. Cứ làm như thế. Trước hết hãy xua mấy mụ ấy đi đã.

Bá tước nhìn đồng hồ.

- Vẫn chưa tới tám giờ rưỡi sáng. Việc này cần một ít thời gian. Anh cũng hiểu đàn bà đấy chứ.

- Vậy thì điều động đám đàn ông trước, cho họ vào rừng đi. Nhưng phải bắt đầu ngay - Silk nói, vẻ sốt ruột.

Von Goltz quay ra truyền lệnh cho Sandeuer.

Sandeuer tròn mắt vì ngạc nhiên khi biết đám đàn bà được đi lễ hội.

- Nhưng còn bữa ăn của ngài, thưa ngài… Sau đó còn phải quét dọn.

- Không quan trọng. Tôi muốn mọi người đi hết. Anh cứ điều hành, càng nhanh càng tốt.

Tranh luận với bá tước là vô ích, có khi lại mang vạ vào thân, Sandeuer nghĩ vậy và vội vàng thi hành lệnh của ông.

Ở dưới bếp diễn ra cảnh nháo nhác thực sự khi anh đầu bếp được tin anh ta phải vào rừng tìm các vị khách mất tích.

Anh là một người Pháp to béo, anh tuyên bố, anh chẳng việc gì phải đi đâu vì bận chuẩn bị bữa ăn, và anh hoàn toàn không có ý định lang thang trong rừng suốt ngày…

Sandeuer phải nhắc lại rằng đây là lệnh của bá tước, lúc đó anh mới hậm hực cởi cái áo choàng trắng, mặc bộ đồng phục gia nhân màu xanh lá cây.

Nửa giờ sau, đám đàn ông sống trong lâu đài mới từ các xó xỉnh đi ra và tụ tập ở bìa rừng.

Tiếp đến là năm người đàn bà được đưa lên xe để đi Garmisch.

Sandeuer thì đẫm mồ hôi leo lên tầng hai để bẩm với ông chủ rằng lệnh của ông đã được thực thi triệt để.

Von Goltz bảo anh phải đợi ngoài hành lang, rồi ông đóng cửa, quay lại với Silk, bấy giờ đang thản nhiên hút thuốc.

- Thế là tôi để anh lại?

- Phải. Mọi người đi rồi chứ?

- Đi cả rồi. Nhưng có lẽ, tôi ở lại với anh thì tốt hơn.

Mồm Silk cong lên.

- Sao thế, anh thích vậy à? Tôi muốn chiến dịch này kết thúc một cách hoàn hảo. Tôi vẫn nói với anh về điều này cơ mà. Anh lại muốn trở thành kẻ đồng lõa với tội phạm.

Von Goltz tái mặt. Ông bỗng nhớ đến quá khứ của mình. Ông đột ngột quay đi, không nói thêm nửa lời, ra khỏi phòng, bước dọc hành lang tới chỗ Sandeuer.

- Ta cùng đi xem người của ta làm ăn thế nào - Von Goltz nói với giọng khô khan và xuống cầu thang.

Cùng lúc đó Silk vào “hang ổ” của mình, hắn rút khẩu “Luger” tự động từ trong túi ra. Sau khi biết chắc khẩu súng đã nạp đạn, hắn thận trọng xuống phòng khách tầng một và mở he hé cánh cửa trông ra gian tiền sảnh. Xong đâu đó hắn lôi một cái ghế bành ra, đặt vào chỗ tiện ngồi để quan sát đoạn dưới cầu thang. Hắn biết cuộc phục kích sẽ kéo dài, nhưng hắn đã quen rồi. Sớm hay muộn thì Girland cũng phải mò xuống cầu thang này, và khi đó, anh có tránh đằng trời cũng rơi vào tay hắn.

***

Girland nghe thấy tiếng cánh cửa phòng mở từ từ. Tiếng động rất nhẹ đến nỗi Gillian không hay biết gì.

Girland cầm lấy tay cô như báo động, tay kia anh bịt miệng cô lại. Trong bóng đêm dày đặc anh hoàn toàn không nhìn thấy gì. Anh lần tìm khẩu súng… Anh lại nghe tiếng cánh cửa đóng vào khe khẽ. Rồi im lặng. Và sau đó là tiếng thì thầm đủ nghe trong đêm.

- Girland, tôi đây, Malik đây.

Girland ngớ người ra đến một, hai giây, không nói được lời nào.

“Malik! Ở đây ư?”

Anh đã nhận ra tiếng Malik.

Girland kéo Gillian ra sau lưng mình và đẩy chốt an toàn của khẩu súng. Tiếng “rắc” vang lên trong tĩnh lặng.

- Không động đậy - Anh nói - Tôi có vũ khí.

- Anh sao thế, không nhận ra tiếng tôi à? Girland - Malik hỏi - Anh không cần dùng vũ khí.

Girland bấm đèn và rọi tia sáng vào phía người nói. Anh nhìn rõ Malik đứng bên cửa và đang giơ hai tay lên. Gillian rú lên.

Girland chúc đèn xuống để Malik khỏi chói mắt.

- Tôi hoàn toàn không mong gặp anh ở đây - Girland nói - Anh đến đây làm gì?

- Tôi cho rằng anh cần có sự chi viện.

- Nhưng tại sao anh lại nảy ra cái ý nghĩ kỳ quặc là muốn giúp đỡ tôi?

- Tôi là người mang ơn anh.

Nghe Malik nói, Girland bối rối và cười.

- À, tôi hiểu… lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, anh đã hứa với tôi rằng sẽ đền ơn. Và anh gọi thế này là đền ơn?

- Anh muốn nói thế nào, xin tùy ý, nhưng tôi đến đây để giúp anh.

Girland tiến đến chỗ Malik và đưa tay ra. Họ ôm lấy nhau. Hai người chuyện trò rất khẽ đến nỗi Gillian ngồi sát tường mà cũng không nghe được câu nào. Cái anh chàng khổng lồ tóc sáng này đã làm cô hoảng sợ tới bây giờ vẫn chưa hết.

- Khoan đã, để tôi giới thiệu anh với Gillian Sherman. - Girland nói.

Hai người quay lại chỗ Gillian.

- Gillian, xin giới thiệu với cô đây là anh bạn cũ của tôi, tên là Malik.

Gillian nhìn anh với vẻ sợ sệt.

- Malik, còn đây là Gillian Sherman, con gái của tổng thống tương lai của Hoa Kỳ, hai người bắt tay nhau đi.

Gillian đưa tay ra, nhưng Malik lại đút tay vào túi.

- Tôi không biết cô ta - Malik nói bằng tiếng Đức - Tôi muốn nói chuyện với anh… Cô ta có biết tiếng Đức không?

- Không.

- Được.

Malik bấm đèn, đi ngang qua phòng và ngồi vào một cái ghế bành lớn, rồi hút thuốc.

- Anh ấy muốn nói với tôi mấy câu - Girland phân trần với Gillian - Đừng sợ, cứ chờ tôi ở đây.

- Tôi sợ người này lắm, Mark ạ. Anh ta xấu lắm.

- Đừng sợ. Tôi rất biết anh ấy. Chờ nhé.

- Anh tin thế à? - Cô nói nhỏ - Tôi nói để anh biết, anh ta là người xấu đấy.

Girland sờ mặt cô, nâng cằm cô lên và đặt một nụ hôn. Sau đó anh bấm đèn đến ngồi bên Malik trên một ghế bành.

- Hút thuốc không? - Malik dịu dàng hỏi.

Girland cầm lấy điếu thuốc, và hai người cùng im lặng rít từng hơi.

- Girland, tôi muốn anh biết rằng tôi sẽ cùng làm việc với anh - Malik nói bằng tiếng Đức - Vì vậy mà tôi có mặt ở đây.

Việc này không làm Girland ngạc nhiên. Qua nhiều nguồn tin khác nhau, anh biết rằng hiện nay Malik đang bị thất sủng và người ta đã loại anh ra khỏi bộ phận hành động.

- Tôi luôn luôn nhớ những lời anh nói với tôi trong lần gặp gỡ cuối cùng, rằng: “Chúng ta là những người hành nghề, còn bọn vô lại ti tiện chuyên giật dây là bọn chỉ biết hưởng thụ”. Tôi không thể quên được điều này và thường suy ngẫm về nó. Chúng ta phải làm việc để mưu sinh, nên phải tuân theo những gì người ta phán bảo… Nhưng sẽ có lúc chúng ta trả thù bọn vô lại ti tiện này. Anh đã nói như thế. Và anh đã bỏ Dorey. Tôi cho rằng, bây giờ tôi cũng có khả năng tính sổ với Kovski.

- À, à, Kovski thân mến, ông ta thế nào?

- Hôm nay tốt hơn hôm qua - Malik buồn rầu trả lời - Ông ta giao cho tôi nhiệm vụ là phải tìm hiểu xem vì sao Sherman bay sang Paris, vì sao Dorey trao cái máy chiếu phim cho anh và anh đến Bavaria để làm gì.

- À, và các chiến tích của anh thế nào? - Girland hỏi với ý diễu cợt.

- Cám ơn. Cũng không đến nỗi tồi.

Malik rít một hơi dài, đốm thuốc làm khuôn mặt anh sáng bừng lên chốc lát.

- Cô gái này đóng các cuốn phim khiêu dâm. Và cô ta dùng các cuốn phim đó để quấy phá cha cô. Hơn nữa cô ta còn là thành viên của một tổ chức do Rosnold làm thủ lĩnh. Rosnold là một tay phó nháy nhưng chuyên làm phim khiêu dâm. Bây giờ thì Rosnold toi rồi. Vì Dorey biết ông ta không thể hành động một cách công khai nên đã cầu viện ở anh. Anh lại đuổi theo đôi tình nhân kia và sa vào bẫy. Tôi còn biết vì sao Radnitz nắm được việc này. Nhưng tòa lâu đài là của ông ta. Họ đã mời anh đến… Bây giờ anh đang nằm trong bẫy. Tôi biết hết. Tôi đã vượt tường vào đây.

Girland mỉm cười trong bóng tối.

- Một hành động tuyệt vời, Malik ạ. Người lái chiếc xe của Rosnold đi ra là người được phái đi để lấy các cuốn phim… ba cuốn phim. Khi bọn này đã nắm các cuốn phim trong tay thì chúng khử cô gái và như vậy chiến dịch sẽ kết thúc.

- Họ sẽ khử cả anh!

- Tất nhiên, chúng để nhân chứng sống làm gì.

- Chúng ta có thể thoát khỏi đây ngay bây giờ - Malik nói - chúng ta dùng sợi dây để tụt xuống. Thực tế, có ba tên đứng gác lối vào ở gần tầng hầm. Nơi đó có cầu giao đóng điện cho các bức tường. Hai chúng ta có thể đánh gục chúng một cách ngon lành. Hơn nữa tôi có súng giảm thanh.

- Nhưng cô bé kia không thể tụt dây xuống được.

- Kệ cô ta. Sao anh không để cô ta lại?

- Chúng ta không nói về điều này… Mặt khác, cũng còn một sự phức tạp, dù không lớn. Tôi không thể đi khỏi đây mà không có các cuốn phim. Chúng ta cùng nhau ở lại với cô bé cho đến khi tên tùy phái về. Hắn tới đây cũng phải ngoài sáu giờ chiều.

- Tôi hiểu, và Sherman sẽ trả công anh?

- Anh thấy thế nào? Nếu không thì tôi nhận việc này làm quái gì?

Malik quẳng mẩu thuốc xuống sàn nhà, lấy chân di di.

- Ồ, anh luôn luôn thích tiền!

- Còn anh?

- Không… Vì nước tôi nghèo… và đối với tôi, tiền nong không có giá trị lớn… Nghĩa là, anh sẽ chờ phim ở đây… Sau đó, anh tính thế nào?

- Lấy phim và biến.

- Nhưng sau đó anh làm thế nào? - Malik hỏi lại.

- Như tôi đã nói. Tôi dí súng vào một tên gia nhân và bắt nó phải dẫn chúng ta ra.

Malik nhún vai.

- Thế là tôi phải ở đây với anh đến mai?

- Nhưng không ai ép buộc anh.

- Tôi đã nói, tôi muốn giúp anh. Một mình anh thì xoay xở làm sao được. Cần có người yểm trợ cho anh, nếu không, anh sẽ lãnh đủ một viên vào gáy. Ở đây có một tên đâm thuê ở chém mướn chuyên nghiệp, một xạ thủ thượng thặng. Anh có thấy hắn bắn Rosnold chuẩn xác đến thế nào không? Găm thẳng vào đầu. Anh không có tới một phần nghìn tia hy vọng để thoát đâu.

Girland xoa xoa trên má.

- Nhưng dù sao tôi vẫn phải có các cuốn phim. Chúng đáng giá mười ngàn đô la. Tôi phải có.

Malik bấm đèn pin nhìn đồng hồ. Đã hai mươi hai giờ.

- Chúng ta còn hai mươi tiếng, nhưng không ăn uống - Girland trầm tư nói - Bây giờ tôi thử xuống dưới kiếm cái gì ăn.

- Anh xem thường tay súng này quá. Tôi đã nói với anh rằng hắn là một tay súng siêu đẳng.

Girland đứng lên.

- Nghĩa là anh ở lại.

- Vâng.

- Cám ơn. Tôi rất cần sự giúp đỡ của anh. Bây giờ ta đi ngủ. Ở phòng bên cũng có một cái giường.

- Tôi không muốn ngủ - Malik nói giọng tỉnh táo. Anh cứ đi nằm, tôi canh gác cho.

Girland rất muốn ngủ nên không nói nữa. Anh đến với Gillian.

- Ngủ đi. Malik canh chừng cho chúng ta.

Cô ngoan ngoãn đi theo anh. Đến cửa, cô dừng lại, thấy người canh gác vẫn ngáy đều. Cô vội lẻn ngay vào phòng, nơi họ ẩn náu trước đó. Hai người cùng nằm xuống giường.

- Tôi không hiểu - Cô thì thầm - Người này cũng là điệp viên à?

- Đúng, không những thế, còn là một điệp viên cừ khôi.

- Nhưng anh ta làm gì ở đây?

- Thôi, đừng lẩm cẩm. Tôi đang muốn ngủ. Đơn giản là họ cũng không muốn cha cô thành tổng thống.

- Nhưng sao họ lại biết tôi ở đây?

- Họ biết tất. Đừng lo về việc đó. Ngủ đi. Tôi ngủ đây.

***

Sáu giờ ba mươi phút sáng, những tia nắng lọt qua các tấm chắn cửa bằng gỗ, lọt vào phòng, Girland tỉnh giấc. Anh vươn vai trên giường, mở mắt ra và ngồi dậy. Gillian cũng định ngồi dậy.

- Chờ một lát - Girland nói nhỏ.

Anh đến bên cửa, thận trọng mở hé ra và nhìn dãy hành lang dài. Người canh gác không còn nữa. Một cánh cửa ở căn phòng lớn đã mở ra, và Girland nhìn thấy Malik đang ngồi trong ghế bành.

- Tên canh gác đã đi xuống cách đây nửa giờ - Malik nói nhỏ - Đối diện có một phòng tắm. Tôi ngồi đây quan sát được hết.

Đoạn anh đứng dậy đến bên Girland.

- Không có chuyện gì chứ? - Girland hỏi.

Malik lắc đầu.

- Nhưng tôi cho rằng sợi dây chẳng đánh lừa được ai. Họ nhất định sẽ lùng sục trong lâu đài từ trên xuống dưới.

- Hãy đợi xem.

Girland vào phòng tắm một lát rồi quay ra, người tỉnh táo hẳn, anh lại dẫn Gillian vào.

- Đám gia nhân đi cả rồi. Vào rửa mặt đi, nhanh lên!

Gillian vào phòng tắm, đúng lúc đó họ nghe thấy có tiếng động bên dưới.

Girland thận trọng cúi mình xuống lan can nhìn về phía tiếng động, nhưng dưới đó chỉ có các chiếu nghỉ của cầu thang tầng ba và tầng bốn. Song không có một ai canh gác. Tiếng động vọng lên từ tầng một nhưng không rõ là tiếng gì.

Girland quay về phía Malik. Gillian ở phòng tắm ra, mặt tái nhợt. Rõ ràng cô đang sợ hãi.

- Chắc chúng đã nhìn thấy sợi dây- Girland nói - Bây giờ cầu thang không ai canh gác, ta có thể chuyển lên trên. Có lẽ chúng sắp đến đây.

Malik gật đầu.

Họ đi dọc hành lang và dừng lại bên cầu thang dẫn lên tầng sáu. Họ đứng nghe ngóng. Girland lăm lăm khẩu súng trong tay, rón rén lên từng bước. Biết chắc gần đó không có ai, anh vẫy tay cho Gillian và Malik. Hai người khẽ bước sau anh.

Đến chiếu nghỉ tầng sáu, Girland ngồi xuống tựa lưng vào tường.

- Ta chờ ở đây xem sẽ làm gì tiếp. Ôi, ước chi, tôi được uống một cốc cà phê và ăn mấy quả trứng cùng thịt xông khói - Anh thở dài.

Malik nhìn anh, không nói gì. Anh luôn luôn phê phán những nhược điểm như thế. Nghe nhắc đến bữa ăn, Gillian bĩu môi. Trong hoàn cảnh bi đát thế này, chỉ nghĩ đến việc ăn uống đã làm cô khó chịu.

Khoảng tám giờ sáng, họ nghe có tiếng người nói to ở bên dưới:

- Tôi muốn tất cả mọi người vào rừng tìm kiếm. Hãy mang vũ khí nhanh lên. Tất cả phải vào rừng.

Girland và Malik nhìn nhau. Girland đứng lên.

- Hãy để ý cầu thang - Anh nói nhỏ,

Girland ra hành lang, đẩy một cánh cửa sang bên phải, anh vào một phòng nhỏ trống không, từ phòng này có một cầu thang dẫn lên một ngọn tháp. Anh bước tiếp. Qua ô cửa nhỏ của ngọn tháp có thể dễ dàng quan sát bãi cỏ và khu rừng. Anh đứng chờ một lát. Khoảng năm phút sau anh thấy những người hầu đầu tiên của von Goltz lũ lượt kéo nhau qua bãi cỏ và vào rừng. Girland bắt đầu đếm: 15… 20… 30…

Girland vẫn quan sát. Bỗng xuất hiện thêm năm người, tiếp theo là một người to béo, chắc lại anh đầu bếp. Sau đó mười phút nữa, có một ô tô chở toàn bộ phụ nữ ra khỏi cửa lâu đài, đi về hướng Garmisch.

Cuối cùng Girland thấy von Goltz đi với một gia nhân già qua bãi cỏ rồi mất hút vào rừng.

Chờ thêm mươi phút, Girland không nhìn thấy ai nữa, anh bèn đi xuống.

Malik đang cúi người qua lan can và lắng nghe, thấy Girland đến, anh ngẩng lên.

- Thế nào?

- Ba mươi tám người vào rừng và một tốp phụ nữ ra khỏi khu vực lâu đài. Bá tước cũng vào rừng với đám gia nhân. Ở đây anh có nghe thấy gì không?

- Có ba người lên một phòng ở tầng năm, họ tháo sợi dây rồi lại quay xuống tầng một.

Hai người nhìn nhau.

- Chắc đây cũng là một cái bẫy - Girland thì thầm - Bọn bịp bợm. Hẳn chúng để lại tên đao phủ trong nhà này, và tên đao phủ cũng chỉ chờ chúng ta xuất đầu lộ diện vì tưởng mọi người đã vào rừng hết, là hắn đưa chúng ta vào kính ngắm.

- Phải, như thế, chúng ta sẽ xuống tìm hắn, không ngồi đợi đến lúc hắn tìm chúng ta?

- Có lẽ hắn ở dưới đó. Ta không nên phiêu lưu. Ta còn thời gian cơ mà. Cứ để hắn chờ một, hai giờ. Và hắn sẽ không tin là ta ở trên này. Hắn sẽ điên lên.

Malik đồng ý.

- Tôi ở lại đây, còn anh hãy lên tháp. Phải biết chắc chúng vẫn đang lùng sục hay đã quay về.

- Tốt. Ta đi đi, Gillian.

Girland dẫn Gillian vào một phòng nhỏ hình tròn và nói:

- Bây giờ tôi lên tháp, cô hãy ngồi ở bậc cầu thang hay sàn nhà đợi. Có thể sẽ đợi lâu đấy. Quên hết mọi chuyện đi, nên nghĩ đến những việc tốt đẹp mà cô sẽ làm trong đời mình. Tôi cho rằng, cứ thế cô sẽ quên được mọi chuyện.

Gillian xấu hổ.

- Đôi lúc tôi muốn giết anh đi! Anh cứ coi tôi như trẻ con ấy.

- Không, Gillian, không phải thế đâu.

Anh chăm chú nhìn cô rồi bắt đầu bước lên bậc cầu thang, không nói gì thêm.

Gillian nức nở khóc. Điều khổ tâm nhất là chính cô cũng nghĩ về cô như Girland.

***

Silk ngồi yên trong ghế bành, hai đầu gối kẹp chặt khẩu “Luger”. Sự im lặng ngự trị trên toàn bộ tòa lâu đài làm hắn phát ớn. Nhưng Silk đã quen với im lặng rồi. Hắn cũng quen với việc rình mò hàng mấy tiếng đồng hồ… Hắn quả quyết, chẳng sớm thì muộn, Girland cũng mò xuống, khi ấy… Silk sẵn sàng ngồi cả ngày, nếu cần. Hắn đã thỏa thuận với von Goltz rằng bá tước sẽ cầm chân đám gia nhân ở trong rừng cho đến chiều. Thậm chí, nếu Girland nghi ngờ cái bẫy mà hắn giăng ra, thậm chí hắn có phải dùng một thanh kiếm hay một con dao găm trong bộ sưu tập của tòa lâu đài để làm vũ khí, thì hắn cũng không ngán gì Girland. Hắn tin rằng, trên khắp thế gian này không ai có thể đối đầu với hắn nếu trong tay hắn có một khẩu súng lục. Silk định hút thuốc, nhưng hắn thấy như thế là hơi mạo hiểm. Cứ ngồi mà căng tai ra nghe, cứ dán một mắt vào lỗ cửa, hắn cũng đã thấm mệt.

Ngoài tiền sảnh treo một cái đồng hồ, tiếng tích tắc của nó rất to, vang lên rành rọt trong tĩnh lặng của căn nhà.

Nhưng khoảng nửa giờ sau thì thấy tiếng tích tắc đã làm Silk phát cáu. Hắn chỉ muốn làm cho cái đồng hồ ấy đứng im, nhưng nghĩ lại, hắn thấy phiêu lưu vì chính Girland tất nhiên cũng nghe thấy những tiếng đó, thế mà bây giờ bỗng dưng đồng hồ không chạy, có khác gì “lạy ông tôi ở bụi này”.

Đồng hồ điểm chín tiếng, rồi mười tiếng. Silk vốn tự hào về hệ thần kinh thép của mình, nhưng qua hai giờ phục kích, hắn bắt đầu thấy sốt ruột. Hắn thèm thuốc quá, song hắn đành tập trung ý nghĩ vào Girland để quên cơn nghiện.

Hắn nghĩ, Girland đã kinh qua sự đào tạo nghiêm khắc của trường học ở Hoa Kỳ. Cái mồm mỏng của hắn thưỡn ra. Bài tập đầu tiên của hắn là hạ sát một điệp viên của Hoa kỳ, người đã thu thập chứng cớ để chống lại Radnitz hòng tống Radnitz vào nhà đá bóc lịch suốt đời. Phải khử tay điệp viên này càng nhanh càng tốt.

Hồi ấy rất tin vào khả năng của mình, thậm chí còn tự kiêu. Thế mà người điệp viên Hoa Kỳ suýt bắn chết hắn bằng một viên vào mặt. Chung cuộc, hắn cũng hạ sát được anh ta, nhưng hắn phải nằm dài trong bệnh viện và chịu mất đi một con mắt.

Từ đó Silk có cái tật là sợ người Hoa Kỳ. Dần dần, ấn tượng về cuộc đụng đầu ấy phai nhạt đi, vì những người sau này chết vì hắn chỉ giống như những con cừu bị làm thịt, mà để hạ sát họ, hắn không mấy nhọc nhằn.

Radnitz đã khuyên hắn nên thận trọng với Girland, hắn vẫn nhớ điều đó. Ngồi trong ghế bành, Silk nghĩ đến câu nói của von Goltz: “Anh tin rằng, không cần thiết phải để lại cho anh ba, bốn người?”. Hắn lấy tay lau trán. Ngoài tiền sảnh, đồng hồ điểm mười một tiếng.

***

Girland từ trên tháp xuống. Anh quan sát, khu rừng ba giờ đồng hồ nhưng không nhìn thấy một người nào của von Goltz.

- Gillian… Cô hãy làm ơn giúp tôi một chút. Cô lên trên tháp, nếu thấy có người nào ở rừng quay về thì báo tôi ngay. Tôi cần nói với Malik mấy lời.

Cô ngoan ngoãn trèo lên, và anh đến chỗ Malik.

- Tôi nghĩ, đã đến lúc phải làm cái gì đó - Girland thì thầm - Anh có nghe thấy gì không?

- Không. Chúng ta mất thời gian quá. Hình như họ tẩu tán hết cả vào rừng, nhưng dẫu sao tôi cũng không dám mạo hiểm. Tên đao phủ có lẽ đang chờ chúng ta ở dưới đó, tại một vị trí thuận lợi. Tôi cho rằng, nếu quả thật hắn phục ở đấy, thì hắn nấp trong phòng khách lớn. Vì chỉ từ cửa phòng đó mới có thể nhìn ra cầu thang được. Tôi thử xuống hiên rồi nhìn ra đấy xem.

Girland lắc đầu.

- Nếu xuống đó, chỉ có cách tụt theo dây, nhưng chúng tháo sợi dây rồi, vả lại, thế cũng mạo hiểm. Và không thể xuống mà không gây tiếng động. Hắn sẽ nghe thấy và nhìn thấy anh…

- Có thể xuống đến tầng mấy mà hắn không nhìn thấy?

- Tầng ba

- Thế thì xuống. Đã đến lúc chiến tranh cân não rồi. Tôi ra ban công và gõ vào lan can.

Girland bằng lòng với ý kiến của Malik.

- Còn tôi phải làm gì?

- Anh hãy đứng ở chiếu nghỉ. Nếu tôi thấy hắn ra sân hiên, tôi sẽ gõ hai cái thật nhanh, và anh chạy kịp thì có thể tới tầng hai trước khi hắn quay vào.

- Hay lắm.

Malik và Girland đi lâng lâng như hai bóng ma xuống tầng ba. Girland dừng lại ở chiếu nghỉ, còn Malik ra hành lang ở đấy anh khẽ mở một cánh cửa rồi lẻn ngay vào phòng.

Bằng sự kiên nhẫn vô cùng, anh từ từ nâng các tấm chắn cửa lên một cách rất thận trọng để khỏi gây tiếng động. Động tác này chỉ mất năm phút, nhưng anh đã phải làm khéo léo lắm mới mở được các tấm chắn ra.

Đứng trên ban công anh nhìn thấy dãy cửa sổ của phòng khách ở ngay bên phải. Anh nằm dán người xuống ban công để quan sát qua khe song sắt và lấy mũi súng gõ vào lan can thành những tiếng rời rạc.

Lo sợ vì bỗng nhiên có tiếng động, Silk căng người ra. Hắn rón rén rời ghế bành như một con mèo, súng lăm lăm trong tay, đứng im nghe ngóng. Tiếng động đột ngột tắt, rồi lại xuất hiện. Nghe như tiếng đồng hồ. Hắn nán lại nghe ngóng thêm, cuối cùng hắn cho đó là những tiếng động ngẫu nhiên.

Silk dùng lòng bàn tay lau mồ hôi trên mặt.

Lại những phút, giây dài dằng dặc. Hắn lại thèm thuốc. Bỗng tiếng động tiếp tục vang lên. Silk bước đến cửa ban công nhìn ra sân hiên đầy ánh nắng.

“Hay là tiếng cành cây va vào nhau? Không phải, rõ ràng là tiếng kim loại, vọng từ đâu đó ở ngoài vào”.

Silk bước thêm một bước đến cửa sổ. Tiếng động có vẻ càng kiên nhẫn hơn. Silk cho rằng tiếng động từ ngoài sân hiên.

“Có người nào đó ở ngoài sân hiên. À, có lẽ đây là một cái bẫy chăng?”

Hắn dừng lại ở cửa sổ và xoay người nhìn qua cửa phòng ra cầu thang. Tất cả im ắng. Tiếng động dừng.

Lại im lặng. Silk tiến thêm về phía trước nhưng không thấy gì. Đúng lúc hắn định quay về ghế bành thì tiếng động tiếp tục. Hắn nhớ von Goltz đã nhắc hắn rằng Girland không có vũ khí, vì vậy hắn quyết tâm tìm ra nguồn gốc của tiếng động.

Như một cái bóng, hắn lẻn ngay ra sân hiên, tay cầm súng lục.

Vừa trông thấy hắn, Malik gõ luôn hai tiếng và nấp xuống ngay.

Girland nghe thấy hai tiếng gõ, anh nhanh nhảu và khẽ khàng chạy xuống tầng dưới. Anh nhìn thấy cánh cửa phòng khách vẫn mở và một ghế bành không có người ngồi đặt trước cửa. Girland nấp ở hành lang.

Silk ngẩng lên nhìn ban công nhưng không thấy có gì khả nghi. Dây thần kinh của hắn căng thẳng đến nỗi hắn quên cả mọi nguy hiểm lao thẳng ra giữa sân hiên. Hắn nhìn khắp mặt tiền của căn nhà.

Malik mỉm cười và nâng súng lên. Nhưng rất khó bắn vì một lưới sắt cản mất đường ngắm.

Bỗng hắn cảm thấy có một nhân vật ngoài cuộc mới xuất hiện. Trong giây lát hắn đã bóp cò. Viên đạn cắm vào một tảng đá trên đầu Malik, mảnh đá vỡ rơi xuống mặt anh.

Malik nảy người lên, thế là Silk biết ngay chỗ ẩn nấp của đối phương, hắn lao vào phòng khách… Bây giờ hắn quyết định chơi trò “mèo vờn chuột”. Hắn biết Girland chỉ có hai tay không và đang trốn trên tầng ba. Hắn chẳng cần chần chừ gì nữa.

Hắn bật ra khỏi phòng khách, leo lên cầu thang, không thèm để ý đến tiếng động.

Girland đang ở trên hành lang tầng hai, nghe tiếng chân người lên, vội nấp vào một căn phòng. Khi Silk lên tới chiếu nghỉ, vừa xoay người để bước tiếp lên nữa thì Girland đứng dậy ngay sau hắn. Và Silk leo tới giữa đoạn cầu thang mới nghe thấy tiếng động của Girland. Hắn liền đứng lại nhưng Girland đã nhanh tay túm chặt tới mắt cá hắn, giật mạnh một cái. Silk ngã sõng soài, khẩu súng lục văng ra.

Silk vừa lồm cồm đứng dậy thì Girland xoay nửa vòng, và bằng một cú nhảy anh lao thẳng vào hắn. Silk không kịp tránh cái chiêu xuất kỳ bất ý ấy nên nằm gọn dưới sức nặng toàn thân của Girland.

Nhưng rồi với sức khỏe phi thường, mà chính Girland cũng ngạc nhiên, Silk đã hất được Girland xuống, và hai người lăn theo cầu thang. Song, Girland đã tỉnh đòn trước và anh lại lao vào tấn công Silk, không để cho hắn kịp định thần. Girland dùng cạnh bàn tay xòe chém một nhát như tia chớp nhiệt đới vào cổ Silk. Hắn ngất xỉu.

Khi Malik từ tầng ba chạy xuống thì Girland đang lom khom bên thân thể Silk. Nhìn thấy máu trên mặt Malik, Girland lo lắng hỏi:

- Anh bị thương à?

- Không sao.- Malik trả lời và rút khăn ra lau. - Ai đây?

- Tôi không biết… Nhưng là một người mẫu hoàn thiện, đúng không? Anh trông hắn, tôi đi tìm sợi dây chắc.

Girland giật đứt một cái mành che trong một căn phòng để lấy dây ra trói Silk.

- Vứt hắn vào một góc.

Hai người lôi Silk vào căn phòng gần đó và quẳng hắn lên một cái giường.

- Cứ để hắn nằm đây hai giờ nữa - Girland vừa nói vừa lấy tấm vải phủ ghế bành quấn Silk lại. Bây giờ chúng ta đi kiếm cái gì ăn đã. Tôi đói gần chết rồi. À, chờ một lát, tôi gọi Gillian.

Mười phút sau, cả ba người ngồi vào một bàn ăn lớn, ăn món thịt gà nguội và thịt lợn.

- Tôi có ý kiến thế này - Bỗng Malik nói khi miệng anh đang ngậm thức ăn. - Chúng ta chẳng việc gì mà chờ tên tùy phái mang phim về tận đây. Ta cứ ra đón hắn ở phi trường. Hai chúng ta dư sức đoạt các cuốn phim trong tay hắn, thậm chí đến nửa đêm ta có thể về tới Paris.

- Nhưng, thế là phiêu lưu. Lỡ ta không gặp được chính hắn thì sao?

- Tôi đã nhìn hắn rất kỹ, nên tôi cho rằng, bây giờ tôi vẫn nhận ra hắn.

- Còn những bức tường chăng dây điện?

Malik dùng lòng bàn tay lau trán.

- Cần lấy một cái xe, trong gara có bốn cái. Sau đó ta đến phòng bảo vệ, vô hiệu hóa họ rồi ngắt cầu dao điện, thế là ta ra an toàn.

Girland ngẫm nghĩ về ý kiến đó. Anh nhìn đồng hồ. Chuyến bay sớm nhất từ Paris cũng không thể hạ cánh trước năm giờ chiều. Họ còn thời gian.

- Rất tốt. Ta bắt đầu!

Anh quay sang phía Gillian, nói:

- Cô lái được xe chứ? Cô bé?

- Tất nhiên, nhưng đừng gọi tôi là cô bé.

Girland cười xòa.

- Thôi, hãy mau mau đi dọn hành lý… Anh đi lấy xe nhé, Malik?

- OK.

Khoảng mươi phút sau, Girland cùng Gillian xách va li xuống cầu thang. Họ đi đến chỗ chiếc “Mercedes 200” màu trắng. Girland ném hành lý vào hàng ghế sau và ngồi xuống với Malik. Gillian ngồi sau tay lái. Chiếc xe lăn bánh trên con đường dài bụi bặm, hai bên là những hàng cây, lát sau Girland lệnh cho xe dừng lại.

- Bây giờ chúng tôi đi bộ tiếp. Khi nào cô thấy tôi huýt một cái thì lao ngay ra cổng.

- Hãy cẩn thận. - Gillian nói.

- Phải, tất nhiên… Đừng sợ, hãy chờ tín hiệu.

Malik và Girland đi nhanh đến phòng bảo vệ, khi tới gần, họ dừng lại.

- Tôi vòng qua cửa sau - Malik nói và rút súng ra - Chờ tôi hai phút.

Nhưng sự cẩn tắc của họ cũng bằng thừa. Cả ba người bảo vệ bây giờ đang ung dung ăn uống. Cả ba đều bị hút hồn vào những đĩa thịt đầy tú hụ.

Girland đá bật cánh cửa. Ba người bảo vệ sững sờ nhìn chằm chằm vào họng súng. Malik nhẩy vào tiếp.

- Hãy ngắt điện! - Anh thét lên.

Một trong những người bảo vệ vội đứng dậy giật cầu dao xuống.

Mấy phút sau họ lại ngồi vào bàn ăn. Malik và Girland ra khỏi phòng bảo vệ. Khi Malik mở được cánh cổng thì Girland ra đến giữa đường và huýt lên một tiếng.

***

Khi xe của Girland về đến bãi đỗ xe ở phi trường Munich, Gillian thốt lên:

- Chiếc “Triumph” của chúng tôi đây này.

Quả vậy, ở bãi đỗ xe có một chiếc xe nhỏ màu đỏ.

Malik ngồi ở phía sau nhoài người lên:

- Thế là tôi phải lái chiếc này, tôi lái được. Tên tùy phái đã biết anh, nhưng hắn không biết tôi. Chúng ta phải làm gì đây…

***

Chiếc phi cơ thuộc chuyến bay từ Paris đã lăn bánh đến tòa nhà của phi trường, Fritz, một gia nhân của bá tước, tháo dây an toàn. Dù anh ta không thích thú gì khi phải quay về, nhưng dẫu sao anh cũng đã gặp may trong công vụ này. Anh được phái đi Paris với một nhiệm vụ nhẹ nhàng. Lúc anh ta tới Paris thì nhà băng đã đóng cửa. Thời gian còn lại của anh là một buổi chiều và buổi tối. Fritz làm việc cho bá tước đã gần ba năm. Người ta trả lương anh rất thấp, và thường lăng nhục anh. Anh đã định bỏ bá tước càng sớm càng tốt. Chuyến đi Paris phần nào có làm anh khuây khỏa được nỗi nhọc nhằn cùng sự khó chịu hàng ngày, dù anh đã tiêu pha một số tiền lớn hơn dự tính. Nhưng ăn chơi ở đất Paris hoa lệ như thế cũng là đáng đồng tiền bát gạo.

Khi anh ta vừa ra khỏi phòng Hải quan thì một người to lớn có mái tóc màu sáng xuất hiện ngay trước mặt.

- Tên anh là gì?

Nghe giọng nói hống hách của người ấy, Fritz Kirst phải dè chừng ngay. Phản xạ của anh là phản xạ của người luôn luôn bị coi như một con chó.

- Fritz Kirst - Anh bình tĩnh trả lời.

- Rất tốt. Ông chủ của anh bảo tôi đến đón anh. Hãy đi theo tôi.

Malik không cần nhìn anh ta, quay ngoắt đi và bước nhanh về phía chiếc “Mercedes”, Kirst vừa đi vừa chạy mới theo kịp Malik. Kirst nghĩ, người này là ai và vì sao bá tước sai anh ta đi đón mình? Nhưng khi Kirst nhìn thấy chiếc xe quen thuộc thì sự nghi hoặc của anh bay biến mất.

Malik ngồi bên tay lái, Kirst ngồi cạnh anh. Xe chạy khỏi phi trường một đoạn thì Kirst hỏi:

- Thưa ngài, xin lỗi ngài, nhưng…

- Tôi không thích trò chuyện trong khi lái xe - Malik vội ngắt lời anh ta.

Kirst ngoan ngoãn ngồi im. Cái cặp da vẫn để trên đùi.

Khi họ rẽ sang con đường đi Garmisch thì Kirst vô tình nhìn qua kính chiếu hậu thấy: chạy đằng sau chiếc “Mercedes” là một chiếc xe nhỏ màu đỏ chói. Kirst cũng nhận ra ngay người lái và cô gái ngồi bên… Trán anh vã mồ hôi lạnh. Anh rụt rè nhìn Malik.

- Không được động đậy! - Malik ra lệnh.

Anh quặt ngay sang một con đường hẹp. Lát sau, xe đi chậm lại và rẽ vào con đường đất rồi dừng hẳn.

- Anh đã mang một gói hàng từ nhà băng Paris về đây. Hãy đưa cho tôi. - Malik nói.

Chiếc “Triumph” cũng dừng sau chiếc “Mercedes”. Girland từ trong xe ra. Anh đến bên chiếc “Mercedes” nhìn Kirst.

- Hắn đưa gói hàng cho anh chưa? - Anh hỏi Malik.

- Chưa… nhưng sẽ phải đưa bây giờ. Tôi quả quyết như vậy.

Kirst thoáng chút do dự rồi run run mở cặp, rút ra một gói được bọc rất kỹ. Malik cầm lấy và xem xét cẩn thận. Girland lẳng lặng rút khẩu súng lục ở túi sau ra. Anh không tin Malik hoàn toàn.

Nhưng động tác đó không lọt qua được mắt Malik. Malik nhìn Girland cười.

- Tôi vẫn biết anh chẳng tin ai hoàn toàn. - Anh vừa cười vừa trao gói hàng cho Girland, Girland đưa tay trái ra cầm lấy.

- Anh thứ lỗi cho, đấy là sức mạnh của thói quen.

Girland cất súng vào túi và giơ gói hàng cho Gillian nhìn, bấy giờ Gillian vẫn ngồi trong xe và quan sát họ.

- Nó đây phải không?

- Phải.

Khi Girland bước đến gần chỗ cô, cô cố túm lấy gói hàng, nhưng anh đã nhanh hơn. Cô van xin anh:

- Tôi xin anh, tôi van anh! Nó là của tôi!

Girland lắc đầu.

- Chúng ta không nhắc lại chuyện đó, Gillian. Cô đã hứa với tôi rồi. Cái này giành cho cha cô.

Mặt cô tái đi.

- Không! Tôi lạy anh. Không! Nếu tôi mà biết rằng ông ấy đã xem phim này thì tôi chết mất. Nếu anh không đưa cho tôi, tôi sẽ tự sát. Tôi cam đoan với anh như vậy.

Girland nhìn cô chằm chằm.

- Thiết tưởng, cô phải nghĩ đến những điều đó từ trước khi cô làm những cuốn phim này. Cô định gửi những cuốn phim này cho các đối thủ của ông đúng không?

- Không, chẳng để làm gì cả. Tôi gửi đi để làm gì.

- Này, Gillian, cô đừng cho tôi là một thằng ngốc. Cô đã gửi một bản sao cho cha cô rồi đấy.

- Không, không phải tôi. Đó là Pierre. Tự anh ta gửi đi, sau đó tôi mới biết. Ngoài ra… còn ba cuốn nữa… tồi tệ hơn. Tôi chết mất, nếu có ai biết chúng… Anh sao thế, anh không hiểu được à? Lẽ nào anh không biết rằng tôi đã phải làm thế nào… Họ ép tôi dùng thuốc kích thích… Ôi, anh đừng! - Cô mếu máo.

- Nhưng cái này đối với tôi trị giá mười ngàn đô la…

Gillian ôm mặt khóc nức nở.

Girland thấy Malik bước ra khỏi xe để xem cái pha mùi mẫn giữa anh và Gillian.

- Nào, bây giờ ta tính thế nào với ông bạn này đây? - Malik hỏi Girland.

- Theo tôi, phải trói anh ta lại và đặt vào một chỗ nào đó. Không lâu nữa người ta tất sẽ phát hiện ra. Như vậy chúng ta sẽ kịp tới phi trường và lên máy bay.

Girland nhìn đồng hồ.

- Gillian, cô có thể đóng màn vở bi kịch được rồi đấy… Cô diễn xuất tốt lắm, nhưng tôi thì chẳng biết mủi lòng. Vả lại, trong chuyện này, không chỉ Rosnold có lỗi, mà cả cô nữa. Nhưng thôi, đây, cầm lấy!

Anh đặt gói hàng vào ca pô chiếc “Triumph” và quay lại lấy va li của Gillian ở chiếc “Mercedes” của mình.

- Ta đi - Anh nói.

Malik ngồi vào tay lái, nói:

- Anh quên mất gói hàng rồi.

- Lần này tôi làm phúc - Girland vừa nói vừa ngoảnh lại với Malik - Đi thôi.

Malik cho xe chạy đến chỗ rẽ thì dừng lại. Anh lôi Kirst ra khỏi xe.

Khi anh đang trói hai cánh tay run lẩy bẩy của người tùy phái thì nghe tiếng chiếc “Triumph” nổ máy.

- Cô ta đi rồi - Malik nói

- Phải - Girland trả lời.

- Cô ta mang cả gói hàng đi.

- Phải.

Malik trói hai chân Kirst. Sau đó anh nâng Kirst lên như một xúc giấy và quẳng qua hàng rào.

- Tôi cứ tưởng anh chỉ nghĩ đến đồng tiền, Girland ạ. Chẳng lẽ lần này Dorey lại không hào phóng với anh?

- Có chứ. Ông ta đã hứa với tôi mà… Đi thôi.

Malik ngồi vào xe, lùi xe lại rồi quay ra đường.

Xe của họ đi như lao trên đại lộ nhưng họ vẫn không nhìn thấy bóng chiếc “Triumph” đỏ chói đâu. Chắc Gillian còn lao nhanh hơn.

***

Vì trên máy bay cả thảy có sáu hành khách nên Girland và Malik ngồi bên nhau. Họ ngồi im, không nhìn nhau, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ. Lát sau Malik ngẩng lên nhìn Girland.

Girland khẽ nói với Malik.

- Malik này, nếu anh không muốn thì có thể không trả lời tôi. Nhưng tôi muốn hỏi anh một câu. Tại sao anh không chiếm lấy những cuốn phim đó? Tôi đã chờ những hoạt động từ phía các anh, thế mà anh… Khi đã có các cuốn phim trong tay, anh có thể nhảy múa giữa các đồng nghiệp của mình và lấy lại uy tín như xưa. Đúng ra họ đã phải sử dụng những cuốn phim đó để đặt dấu chấm hết cho sự nghiệp của Sherman. Hay là anh không còn tha thiết với công việc nữa?

Malik ngồi trầm tư nhìn hai cánh tay vạm vỡ của mình. Còn Girland thì cho rằng Malik sẽ không trả lời. Nhưng cuối cùng Malik nói:

- Suốt thời gian tôi làm công tác an ninh, tôi đã không bao giờ nghĩ đến quyền lợi cá nhân của mình, cũng như anh khi đó, nghĩ đến an toàn bản thân trước, sau mới đến công việc. Thế rồi tôi đã theo phương châm của anh. Vì còn những kẻ như Kovski ở cương vị chỉ huy, thì tôi không thể nào làm việc hết mình được. Ngồi trong văn phòng và sắp xếp giấy tờ, đối với tôi, như thế có nghĩa là chết. Hiện nay tôi có đủ điều kiện để quấy phá thằng chó chết Kovski đến nơi đến chốn. Dù thế nào chăng nữa, tôi cũng thực hiện ý định của mình. Khi nào hắn bị nốc ao, tôi sẽ tiếp tục sự nghiệp. Và lúc đó chúng ta lại là kẻ thù của nhau.

- Nhưng cũng có lẽ chúng ta sẽ không còn dịp nào gặp nhau nữa - Girland vừa nhún vai vừa trả lời - Đáng lẽ tôi cũng chẳng nhận việc này làm gì nếu Dorey không hứa trả một số tiền lớn. Thế anh định cho Kovski nốc ao bằng cách nào?

Malik chần chừ một lát rồi đáp:

- Ngày mai tôi sẽ đến chỗ hắn và nói rằng anh đã hủy những cuốn phim đó trước khi tôi có thể đoạt được, rằng nếu hắn nghe lời tôi mà gửi một điện tín cho Cảnh sát Hoa Kỳ ở phi trường về việc Sherman du lịch bằng hộ chiếu giả thì sự nghiệp của Sherman coi như chấm hết. Nếu chúng tôi gửi bức điện ấy đi chắc chắn Sherman sẽ trật cái ghế tổng thống. Nhưng thằng cha Kovski ngu lâu đã không làm như vậy. Sau đó tôi sẽ báo cáo để hắn biết rằng, cuộc nói chuyện của chúng tôi đã được ghi âm và đã gửi về trung tâm.

Girland lắc đầu.

- Dorey sẽ rất hả hê về việc này.

Malik vô tư nhún vai.

- Không chỉ riêng ông ta… Chỉ còn mấy phút nữa máy bay sẽ hạ cánh. Tôi cho rằng không nên để người ta nhìn thấy chúng mình đi bên nhau. Có lẽ lúc này Drina đang ở phi trường. Anh có muốn ra trước không? Tôi sẽ ra sau anh một lát để Drina kịp bẩm báo về sự xuất hiện của anh qua điện thoại.

- Được, tôi đồng ý. – Girland nói.

Máy bay bắt đầu giảm độ cao rồi hạ cánh. Malik quay lại với Girland.

- Bây giờ tôi xin nói lời “từ biệt” với anh! Hy vọng rằng chúng ta không còn gặp nhau nữa. Khoảng hai tháng sau tôi sẽ bắt đầu hoạt động. Đến giờ phút này, anh với tôi, thế là hòa. Anh hiểu không?

- Tôi cũng mong rằng những con đường của mỗi chúng ta đi sẽ không cắt nhau nữa… Xin cám ơn anh về sự giúp đỡ - Girland tươi cười đáp. - Đúng… Hai chúng ta: hòa.

Họ xiết chặt tay nhau. Vừa lúc ấy thì máy bay đã lăn bánh đến nhà ga.

***

Girland rất thất vọng vì không thấy bóng Mavis trong phòng khách của Dorey. Anh bấm phím điện thoại.

- Ai đấy? - Giọng Dorey vang lên.

- Cựu điệp viên của ngài có mặt để báo cáo. Tôi làm phiền ngài chăng? Xin lỗi nhé.

- A, anh đấy à, vào đi.

Girland vào phòng làm việc và khệnh khạng ngồi xuống cái ghế bành lớn dành cho khách. Anh mặc bộ quần áo màu ghi nhạt, thắt ca vát đỏ, chân đi đôi giày mầu nâu. Dorey ngạc nhiên về vẻ hào hoa, phong nhã của anh.

- Ồ, thế nào nhỉ? Ngài có hài lòng tiếp tôi không? - Girland hỏi bằng một giọng mỉa mai.

Dorey nhìn anh, bực tức.

- Anh có phim đấy chứ?

Girland bĩu môi, im lặng một lúc rồi nhún vai đáp:

- Vừa có, vừa không. Tôi đã đoạt được, đã cầm trong tay. Nhưng khi tôi nói sẽ trao những cuốn phim đó cho cha cô ta, thì cô ta khóc lóc như một đứa bé tội nghiệp. Tôi không cầm được nước mắt của cô ta nên đã trả lại cô ta.

Dorey giãy nảy lên.

- Thế là thế nào? Anh giải thích ngay đi. Anh làm tôi mất thời gian quá.

- Nếu ngài không tin, thì cứ phôn cho Malik mà hỏi. Không có sự giúp đỡ của Malik, tôi đã không thể nào đoạt được các cuốn phim. Và khi tôi quyết định không chuyển các cuốn phim cho cha cô ấy mà trao lại cho cô ấy một cách không tiếc rẻ thì Malik là người chứng kiến cảnh tượng đầy kịch tính này.

- Nói cách khác, anh không mang phim về đây? Và nói gọn là anh không hoàn thành nhiệm vụ!

Dorey đỏ mặt gầm lên vì tức giận.

- Không, thưa sếp kính mến, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ ngài giao. Tôi luôn luôn làm tròn bất cứ việc gì mà tôi đã nhận. Các cuốn phim đã nằm trong tay tôi, ngài có thể nói với ông bạn vàng của ngài rằng, ông ta cứ việc ra tranh cử. Các cuốn phim đã bị hủy! Gillian đã hứa với tôi rằng từ nay trở đi cô ấy sẽ ngoan ngoãn chín chắn. Và theo tôi, không nên gọi chiến dịch này là phá sản.

- Anh muốn tôi tin anh ư? - Dorey kêu lên - Tôi đã tin anh, còn anh thì… Anh phải mang các cuốn phim về đây cho tôi. Đừng đùa giỡn với tôi như thế. Anh có phim, hay không?

- Ôi, thưa ngài Dorey, trước đây tôi đã thấy ngài già rồi. Nhưng không ngờ ngài lại còn điếc nữa. Cô gái đã hủy các cuốn phim và hứa sẽ để cha cô yên.

- Ôi, làm sao anh biết mà dám cam đoan như thế? Anh nhìn thấy nó hủy à, hả? Lời hứa của một con điếm. Lời hứa đó đáng giá bao nhiêu?

- Ngài hãy nghe đây… Ngài có biết… Ngài có nghe người ta nói rằng Sherman đã quyết định khử con gái mình, tức là thủ tiêu cô ấy không? - Girland bình tĩnh tấn công.

Nhìn ánh mắt của Girland, Dorey hiểu rằng, anh hoàn toàn nghiêm túc.

- Tôi đề nghị - Dorey nói, giọng đã bình tĩnh hơn - Anh hãy kể cho tôi một cách chi tiết các sự kiện xảy ra với anh ở bên đó.

- Ồ, tôi đang kể đấy. Chính vì thế mà tôi đến đây. Thế còn ông bạn vàng Sherman của ngài thì đã làm gì trong thời gian đó, tức là từ lúc tôi ra khỏi đây?

- Vì những hành vi xấu xa của con gái mà ông ta đã phải ngồi ở nhà, và cũng tổn thất nhiều. Không được hoạt động tranh cử.

Girland mỉm cười.

- Đây quả là một tin vui. Miễn bình luận. Miễn là tên vô lại ti tiện này sẽ không thành Tổng thống?

- Đó hoàn toàn không phải là việc của anh, Girland. Chuyện đã rồi mà.

Girland rút một điếu thuốc trên bàn và hút. Sau khi lấy lại tư thế ngồi trên ghế bành, anh đã tường thuật tỉ mỉ các sự kiện xảy ra trong những ngày cuối cùng.

Dorey im lặng ngồi nghe, không cắt ngang cũng không đặt các câu hỏi. Khi Girland kể đến cuộc hạ sát Rosnold, Dorey cắn chặt môi nhưng vẫn im lặng…

- Nhìn cô gái khóc lóc thảm thiết quá - Girland kết thúc câu chuyện - Tôi nghĩ, trả lại những cuốn phim tồi tệ đó cho cô ấy là hợp lý hơn và nhân đạo hơn… Rồi tôi đã làm theo ý mình… Còn ngài, có lẽ ngài đã không làm như thế?

Dorey vẫn lặng người đi hồi lâu, đôi mày chau lại, không nhìn Girland.

- Những cái đó không chứng minh rằng Dorey hoặc Sherman tham gia vào việc bắt cóc, hay thậm chí thủ tiêu - Cuối cùng, ông lên tiếng.

- Tôi chẳng cần một chứng cớ nào - Girland phản bác - Chính Sherman và Radnitz, hai tên ấy thật hợp nhau.

- Thế còn con gái ông ta có chuyện gì không? - Girland nhún vai.

- Tôi nghĩ không cần bận tâm về cô ta. Chắc chắn cô ta sẽ xoay xở được. Tôi tin rằng cô ta sẽ giữ lời hứa và làm những gì cô ta đã cam đoan với tôi.

Dorey đã dịu đi chút ít.

- Girland, tôi cho rằng, anh thừa hiểu, nếu tôi không trao những cuốn phim cho Sherman thì ông ta sẽ không trả công cho anh đâu.

- Ồ, đối với tôi điều đó không có gì mới. Tôi đã lường trước việc này khi tôi đưa các cuốn phim cho Gillian. Chính tôi đã kiếm được mười ngàn đô lần đầu và hiện còn đang giữ. Nhưng từ nay tôi sẽ không cầm thêm một đồng nào của Sherman, thậm chí ông ta có bò để mang đến đây. Người nào nói rằng “Tiền bạc không có mùi vị” là người không hiểu Sherman. Tôi quá rõ, đồng tiền của ông ta rất hôi hám.

- Đã có những lúc tôi không hiểu anh hoàn toàn, Girland - Dorey nói - Tôi cứ tưởng đối với anh tiền là tất cả, và đối với anh, đồng tiền ở đâu ra, chúng có mùi vị gì cũng thế thôi.

- Ồ, người ta còn phải học cả đời ấy chứ - Girland mỉa mai - À mà tôi có tin mới cho ngài đây.

Và Girland kể rằng Kovski không lâu nữa, chắc chắn sẽ thất thế.

Dorey lắc đầu. Girland tiếp tục:

- Phải, tôi xin thú thực rằng, tôi chẳng bao giờ nghĩ đến điều đó. Tôi phớt hết. Nhưng tôi muốn lưu ý với ngài, đây là một cuộc trả thù nho nhỏ, một cuộc trả thù riêng của Malik. Đối với tôi, điều gì sẽ xảy ra với anh ấy, cũng thế thôi. Vì tôi không còn làm việc với ngài nữa, và không hề nghĩ rằng sẽ còn có dịp gặp lại Malik. Tôi khuyên ngài nên cảnh tỉnh các chiến sỹ của mình, để phòng xa thôi, vì như tôi theo dõi, gần đây họ có vẻ uể oải lắm.

Dorey nhìn Girland và trầm tư xoa xoa trên má.

- Nói thẳng ra, tôi thấy hình như anh không định bỏ chúng tôi, Girland… Tôi có việc rất lý thú cho anh đây. Ở Tangier… việc này xem ra có dụng ý chỉ giành cho anh - Ông vừa nói vừa đẩy tập hồ sơ trên bàn về phía Girland.

- Tham gia vào vụ này còn hai phụ nữ nữa, mà lại rất ngon lành. Thật hợp ý anh nhé.

Girland nhướn mắt lên.

- Nàng quả là nàng tiên cá quyến rũ! Thế còn khoản tiền nong?

- Đây là nhiệm vụ chính thức, tất nhiên người ta sẽ trả tiền anh theo biểu lương - Dorey đáp.

Girland đứng lên khỏi ghế bành.

- Không, thưa sếp thân mến, sếp tri ân. Hiện tôi có mười ngàn đô la, tôi có thể ăn chơi nhảy múa một thời gian mà không cần làm gì. Xin chào ngài Dorey! Nếu ngài có việc gì kiếm được mười ngàn đô, không ít hơn đâu nhé, tôi sẽ xem xét và nhận làm. Tôi vẫn nói, ta phải nghĩ rộng hơn. Và ngài cũng nên như thế.

Nói xong, anh ra khỏi phòng làm việc của Dorey, khép chặt cửa. Nét mặt anh tươi hẳn lên khi anh bỗng nhìn thấy Mavis đang ngồi bên máy chữ như mọi ngày. Cô vừa nhìn trộm anh.

Cô ngẩng lên, mặt đỏ bừng, nhưng rồi lại cúi xuống ngay và tiếp tục đánh máy.

- Không một lời thổ lộ - Girland nói và cúi xuống bên cô nở một nụ cười say đắm - Cũng chẳng thốt lên niềm hạnh phúc…

Cô bị mắc ngay một lỗi trong văn bản, thế là cô lườm anh.

- Hình như chưa ai nói với chị rằng chị có đôi mắt sáng như sao? Còn cái miệng thì… được tạo hóa ban cho để đón nhận những nụ hôn! - Girland cứ thao thao bất tuyệt - Tôi đọc được điều này ở bảng quảng cáo một loại nước hoa hảo hạng.

- Cánh cửa đằng sau anh đấy… - Mavis nói bâng quơ.

- Có lẽ, chị nên đi ăn với tôi ở tiệm Lasserre? Chị biết không, thức ăn rất hợp khẩu vị, cảnh trí mê hồn, còn âm nhạc thì… Hơn nữa lại nhiều thứ rượu ngon. Tôi có một đống tiền đây nhưng chưa có dịp nào để xả láng với chị. Chị thấy có được không?

Mavis ngẩng lên. Cô nhìn anh chằm chằm và nghĩ, anh cũng chẳng đến nỗi nào. Có một buổi chiều bên anh thì vui đấy.

- Cám ơn… tôi đồng ý… Nhưng…

- Bà gi