← Quay lại trang sách

Chương bảy

Chiếc “Volkswagen” đứng ngay trên con đường kế với những tấm cửa to lớn của tòa lâu đài thâm nghiêm. Một người đàn ông to cao, lực lưỡng với mái tóc sáng, mặc bộ quần áo đã sờn rách đang lom khom bên bộ động cơ. Một người nữa thì ngồi trên đám cỏ gần chỗ xe đỗ hút thuốc. Thỉnh thoảng vài chiếc xe lướt qua nhưng không có chiếc nào dừng lại để nhờ giúp.

Malik đã tháo các bu gi ra đến lần thứ năm. Dù tin chắc rằng không có ai theo dõi mình, nhưng anh vẫn không mong đợi một cơ may. Khi anh lắp cái bu gi vào thì cánh cửa tòa lâu đài mở ra và chiếc “Triumph” sáng loáng chạy ra đường.

Malik nhoài người nhìn theo chiếc xe. Anh biết rõ đó là chiếc xe của Rosnold, nhưng bây giờ ngồi sau tay lái là một người khác, dáng thấp, đậm, tóc màu sáng và mặc bộ đồ áo may rất vụng. Malik quyết định ngay. Anh hạ nắp ca pô xuống và kêu với người đàn ông đang ngồi hút thuốc trên đám cỏ.

- Theo nó.

Lintz vội ngồi vào tay lái.

- Còn anh? - Lintz vừa hỏi vừa nhấn ga.

- Không cần lo cho tôi. Bám theo nó ngay. Khi biết đích xác điểm đỗ cuối cùng thì báo cáo.

Lintz gật đầu và cho xe chạy.

Malik vào rừng. Anh chọn một chỗ tốt dưới bụi cây và bắt đầu quan sát. Khoảng năm phút sau, anh thấy chiếc “Mercedes” của Girland ra khỏi cổng lâu đài. Vừa ra tới đường, nó rẽ ngay sang trái. Lái xe là một người đàn ông lạ. Chiếc “Mercedes” đi về hướng Garmisch trong khi chiếc “Triumph” nhằm hướng Munich.

Malik lặng lẽ di di cánh mũi, anh nghĩ lại, thấy mình đã đoán đúng. Bộ ba này đã sa bẫy rồi, họ tẩu tán xe cộ trước khi làm thịt ba người, nhưng anh cho rằng, họ phải chờ đến đêm.

Malik nép vào một thân cây tiếp tục quan sát. Khoảng hai giờ sau, trời nhá nhem tối, anh đứng dậy ra khỏi vạt rừng, từ từ đi dọc bức tường bao quanh tòa lâu đài. Anh rút trong túi ra một cái móc sắt buộc với cuộn dây ni lông. Sau lần thử thứ hai anh đã tung được cái móc lên bờ tường. Leo lên trên, anh cúi nhìn xuống và tháo móc ra, rút đoạn dây về, anh lại quăng nó sang phía bên kia của bức tường.

Tụt xuống dưới, anh cuộn dây lại, đút vào túi. Xong đâu đó, anh rút khẩu súng có bộ tiêu âm ra, cầm lăm lăm trong tay và nhanh, nhẹ như một cái bóng, anh băng qua một vạt rừng nữa, tiến đến sát bãi cỏ. Một đám mây che mất vành trăng, không gian đen lại, anh nhìn thấy những ánh sáng le lói phía xa xa của tòa lâu đài. Anh đứng nấp sau một gốc cây, để chờ. Một giờ sau anh trở thành nhân chứng của một thảm kịch.

Anh nhìn thấy một người xuất hiện trên ban công tầng một. Người này lại tụt xuống dưới theo máng nước rồi chạy ra sân hiên và nhảy trên bậc cầu thang. Malik nhoài người ra. Bỗng một tia sáng mạnh của ngọn đèn chiếu chụp lấy người đang chạy. Anh nhìn thấy cả cuộc vật lộn của người ấy với đàn chó to như những con bò, và một phát súng khô khốc vang lên.

Malik vội núp vào bóng tối của lùm cây, anh nhìn rõ hai tên gia nhân ra nhặt xác người đó rồi kéo vào trong nhà.

Lu Silk và von Goltz đứng trên sân hiên đầy ánh sáng nhìn vào khu rừng. Von Goltz cầm một cái microphôn và ra lệnh bằng một giọng rõ ràng:

- Không nên đến gần bức tường, ở đó có điện. Các vị không thể ra khỏi ấp đâu. Tốt nhất là quay lại, tôi yêu cầu như vậy. Rosnold đã bị thương, nhưng không trầm trọng. Hãy quay lại.

Silk nóng lòng chờ cho von Goltz kết thúc lời kêu gọi.

- Anh tin rằng chúng không thể thoát được chứ?

Von Goltz tắt microphôn.

- Tất nhiên. Các bức tường và toàn bộ chấn song đã nạp điện. Nhưng tôi cho rằng chúng ta cần thời gian để tìm chúng. Mọi việc rất đơn giản, nhưng rất tiếc là tôi không còn thêm con chó nào. Hai con này đã được luyện tập với người thực. Thôi, không sao, khi trời sáng, chúng ta sẽ kéo nhau vào rừng để săn lùng. Tôi tin rằng hai đứa chưa ra khỏi đây. Mà nếu chúng trèo được qua tường thì…

Von Goltz lại nhấc micrôphôn lên để nhắc lại lời cảnh cáo về dòng điện chạy qua tường.

Nghe ông ta nói, Malik cười thầm.

Girland bấy giờ đang ở trên tầng ba cũng cười. Anh rẽ vào một căn phòng lớn ngổn ngang đồ gỗ và mở cửa sổ ra.

- Thế là ổn - Anh nói nhỏ với Gillian - Chúng nó tưởng chúng ta đang ở trong rừng, như tôi đoán.

Anh bấm cái đèn pin nhỏ xíu, soi từng căn phòng.

- Có thể nghĩ rằng chúng ta tá túc trong một nhà kho - Anh vừa nghĩ thầm vừa cầm tay Gillian.

Hai người lách vào đống đồ gỗ và cuối cùng họ tìm thấy một cửa nữa. Girland cẩn thận đẩy cánh cửa ra và vừa rọi đèn vào vừa lắng nghe.

- Chúng ta tạm trú ở đây thôi - Anh nói.

Gillian sợ phát run lên, cô ngồi xuống một cái giường đầy bụi.

Girland đóng cửa rồi đến chỗ cô.

- Chúng ta phải làm gì đây? - Cô hỏi nhỏ - Nếu họ tìm thấy chúng ta, chắc họ sẽ giết, phải không?

- Đầu tiên cứ để chúng tìm - Anh cười trả lời - Có thể chúng sẽ chờ cho đến sáng mới bắt đầu các cuộc lục soát. Nhưng chúng tìm kiếm trong rừng trước. Và ngay khi chúng ta đi, tôi sẽ cố gắng gọi điện thoại. Để làm được việc đó, phải tìm ra chỗ có điện thoại đã. Tôi sẽ báo cho một người nào đó trong binh lính Hoa Kỳ đóng tại Munich. Họ sẽ hành động ngay, và với sự giúp đỡ của họ, chúng ta sẽ thoát. Cứ bình tĩnh. Chỉ cần quên hết mọi chuyện đi và yên tâm chờ cho tới bữa sáng.

- Binh lính? Anh điên rồi sao - Gillian gắt, và cố nhìn cho rõ mặt Girland trong bóng tối - Anh muốn binh lính dây vào vụ này để làm gì? Chỉ cần báo cảnh sát thôi.

- Không, cô gái đáng yêu của tôi ạ. Phải nhờ quân đội giúp đỡ thôi. Không nên quên rằng cô là con gái của Ngài Tổng thống tương lai của Hoa Kỳ. Một khi tôi đã báo cáo cho họ biết về sự bất an đang đe dọa chúng ta, thì lập tức, toàn bộ quân đội Hoa Kỳ sẽ lao đến đây với tất cả số xe tăng và máy bay đóng ở lãnh thổ Đức.

- Không!!! - Gillian thét - Tôi không bao giờ lợi dụng cái tên của cha tôi.

Girland thở dài,

- Cô đã quyết định chắc chắn rồi chứ?

- Phải. Tôi không bao giờ…

- Tốt, tốt, được thôi. Tôi đã hiểu. Nghĩa là cô không muốn để quân đội Hoa Kỳ cứu chúng ta?

- Không.

- Rất tiếc đấy. Thật là thú vị khi thấy xe tăng đè nát các tấm song sắt này. Còn cô lúc ấy, thì làm gì nhỉ? Cô đi xuống tìm ngài bá tước nói một cách thật nhã nhặn với ông ta rằng, giữa cô và cha cô không có gì chung cả, xin ông làm ơn cứ cắt cổ cô đi.

Gillian đờ người ra vì kinh ngạc.

- Ôi, tôi căm thù anh biết chừng nào! - Cô kêu lên - trong chuyện này anh chẳng hiểu gì cả.

- Tôi hiểu chứ, cô là một cô gái đã phát triển rất nhanh về thể xác, tuy nhiên, về mặt trí tuệ thì cô vẫn là một đứa bé. Vì thế tôi muốn biết rằng, cô đã quả quyết không cần sự cứu trợ của quân đội, hay chưa?

- Thà chết còn hơn!

- Điều đó cũng không bị loại trừ… được thôi… Khi đó tôi sẽ tự xử lý. Cô có thể ở lại đây và đợi cho đến khi chúng tìm thấy cô. Và tôi cũng chẳng cần nhờ quân đội để thoát. Thế nhé, xin chào con búp bê xinh đẹp.

Anh định đứng lên nhưng Gillian cứ níu lấy anh.

- Anh không được bỏ tôi!

- Trời ơi, tôi phải bỏ chứ. Rất tiếc là tôi phải bỏ cô lại, vì tôi cần nghĩ đến thân mình. Một cô gái, mang đầy mình những tư tưởng chính trị thì chỉ là cái của nợ - luôn luôn là cái của nợ. Tôi có thể chờ mười phút, trong mười phút đó cô phải lựa chọn: hoặc là ở lại đây, hoặc xuống chỗ bá tước. Biết đâu ông ta thương cô, có khi lại còn cưới cô làm vợ. Nhưng tôi cam đoan rằng ông ta sẽ cắt cổ cô.

- Anh quả là đồ tồi tệ, nếu anh bỏ tôi.

- Đừng cáu gắt nữa, bé ơi! Cô lựa chọn đi. Nhưng chung cuộc chúng ta sẽ có thể thỏa thuận. Tôi có thể đưa cô ra khỏi đây mà không cần sự giúp đỡ của quân đội, song chúng ta cần có thỏa thuận sơ bộ.

- Thỏa thuận gì?

- Cô phải hứa với tôi rằng cô sẽ để cha cô được yên, rằng cô không hợp tác với cái tổ chức chết tiệt ấy nữa và không đóng những cuốn phim khiêu dâm nữa.

Cô dướn người lên, thở dài.

- Té ra anh đúng là người làm thuê cho cha tôi?

- Không đâu, niềm sung sướng của tôi ạ. Tôi làm thuê cho chính tôi đấy. Tôi làm việc này chỉ vì tiền. Chứ tôi thiết quái gì ông ta. Có điều, khi tôi đã nhận làm việc, thì tôi làm đến cùng. Nếu cô hứa, tôi sẽ giúp cô, thế thôi. Gillian ạ, tôi xin thề với cô rằng, tôi sẽ mặc xác cả cô lẫn cha cô. Nếu cô thấy, cô có thể tự xoay xở được, và về Paris để được đóng tiếp những cuốn phim dơ bẩn, thì cô cứ việc hành động, khỏi cần có tôi.

- Nhưng đây là sự tố giác chân chính. - Gillian bình tĩnh nói.

- Cái gì? Chẳng lẽ điều đó lại trái với những nguyên tắc của cô à? Chúng ta còn nhiều thời gian… Cứ suy nghĩ đi, bây giờ tôi còn ngắm cảnh.

Anh đứng lên, mở cửa và ra ban công. Tia sáng của ngọn đèn chiếu đang lia, quét khắp khu rừng. Anh nhìn rõ một tốp đàn ông chạy ngang bãi cỏ. Họ đều mặc đồng phục gia nhân. Bỗng anh nghe thấy một giọng nói đanh thép cảnh cáo về những bức tường có điện.

Nấp trong bóng tối, anh nhìn các hoạt động ở bên dưới hồi lâu và khoan khoái thấy rằng số chó vẫn không thêm con nào và chúng cũng không đáng sợ. Nhưng số người thì mỗi lúc một đông hơn, có đến ba chục tất cả. Chỉ đếm thôi, cũng rất khó, vì họ cứ ẩn, hiện dưới tia sáng của ngọn đèn chiếu.

Cuối cùng Girland cho rằng anh đã dành cho Gillian hơi nhiều thời gian để cô đi tới quyết định. Nếu cô từ chối, anh vẫn không nỡ bỏ cô, anh biết vậy. Nhưng anh hy vọng sự hù dọa sẽ mang lại kết quả cần thiết. Anh đến chỗ cô.

- Nào, chúng ta nói lời “từ biệt” được chưa?

- Nếu tôi hứa, anh lấy gì để đảm bảo rằng anh sẽ đưa tôi ra khỏi đây?

- Vậy cô cũng lấy gì đảm bảo rằng cô sẽ giữ lời hứa? - Anh phản đối, và ngồi xuống bên cô, trong bóng tối.

- Một khi tôi đã hứa, thì tôi sẽ giữ lời. Dù tôi chỉ là con điếm, chẳng đáng giá một xu, nhưng tôi luôn giữ lời hứa.

- Nếu cô không giữ lời hứa, thì chẳng ai trên thế gian này có thể giúp cô đâu.

- Thôi đừng dọa tôi nữa - Gillian nổi cáu - tôi sẽ nói rằng tôi sẽ giữ lời. Anh còn muốn tôi nhắc lại bao nhiêu lần nữa? Anh có cách gì đưa tôi ra khỏi đây một cách an toàn không?

- Điều này thì tôi không dám nói chắc, Gillian ạ. Dưới kia có đến ba chục “người hiền”, lại được trang bị vũ khí, lại còn những bức tường. Chưa kể một tay thiện xạ rất thông thạo công việc. Và ngài bá tước thì không tha cô. Chúng ta còn rất ít dịp may, nhưng tôi sẽ thử. Không có cô, tôi sẽ biến một cách nhẹ nhàng. Nhưng vướng vào cô, công việc sẽ nguy hiểm hơn. Việc này, tất nhiên là khó, nhưng không phải không thực hiện được. Điều cần thiết cô phải làm những gì tôi nói. Với cô, điều ấy không dễ dàng, nhưng hoàn toàn có thể.

- Được, vậy anh cố đưa tôi ra khỏi đây, tôi xin hứa và giữ lời hứa…

- Thế là tôi yên tâm về cô. Và bây giờ… chúng ta còn một đêm nữa.

- Anh định ngủ à?!

- Chứ sao nữa? Còn thời gian mà.

- Có nên chuồn bây giờ không?

- Tôi phải lấy được các cuốn phim đã chứ. Khi tôi đưa những cuốn phim cho cha cô, cha cô mới trả tôi mười ngàn. Tôi đang cần tiền. Bởi vậy, tôi phải nán lại để chờ họ mang phim về. Sau đó, chúng ta sẽ lên đường cũng chưa muộn.

- Anh điên mất rồi! Anh không lấy nổi đâu. Họ chẳng để anh thoát đâu.

- Bình tĩnh, Gillian. Hãy tin tôi. Chưa lấy được phim, tôi chưa đi khỏi chốn này. Cô cứ mặc tôi lo liệu. Nhưng bây giờ tôi đi ngủ đã.

***

Malik thấy mọi người đang đi đến chỗ anh đứng, anh vội nép vào một bụi cây. Đám gia nhân, người nào người nấy cầm một đèn pin cực sáng. Riêng anh, anh không bao giờ cho tiến hành một cuộc lùng sục trong rừng vào ban đêm.

Anh ngước nhìn lên, thấy một cành cây không cao lắm. Anh lùi lại mấy bước rồi nhảy phắt lên, túm lấy cành cây. Sau khi ngồi chắc trên đó, anh bắt đầu nhìn xuống theo tia đèn pin trong tay đám gia nhân, anh còn nghe rõ tiếng cành cây khô gãy răng rắc dưới chân người.

Cuộc lùng sục kéo dài chừng một tiếng. Sau đó người nhóm trưởng thấy rằng họ đã phí công, vô ích nên quyết định thu quân. Bây giờ đã gần tám giờ ba mươi phút tối, Malik vừa nhìn theo đám người tản ra xa vừa nghĩ đến bữa ăn. Anh nhìn họ cho đến lúc họ khuất sau cánh cửa phụ, chỉ còn lại một người dáng thấp, đậm chạy trên các bậc thang ra sân hiên, hướng về phía hai người đàn ông đang ngồi chờ anh ta trên ghế bành.

- Thế nào? - Von Goltz hỏi, giọng khô khan.

- Hoàn toàn không thể được, thưa ngài bá tước. - Anh ta trả lời - Trời tối thế này không tài nào phát hiện ra chúng. Có thể, ngày mai, chứ ngày hôm nay thì…

- Anh tin chắc ngày mai có thể tìm thấy chứ?

Anh ta cúi xuống.

- Thưa ngài bá tước, cần có thời gian. Chúng không có khả năng thoát khỏi đây đêm nay. Vả lại, ngày mai chúng vừa đói lại vừa khát nữa.

Von Goltz hất hàm cho anh ta lui.

Khi gia nhân ra khỏi, Lu Silk nốc một hơi hết cốc whisky và nhìn von Goltz.

- Anh hài lòng chứ?

Silk nhún vai.

- Người của tôi rất thông thuộc mảnh đất này. Bá tước nói - Họ có lý, trời tối, không thể tìm thấy chúng. Sáng mai, chúng ta phải sục ngay. Girland không có vũ khí. Khi hắn ra bể bơi, chúng tôi đã kiểm tra hành lý của hắn. Vấn đề còn lại chỉ là thời gian.

Một gia nhân khác xuất hiện bẩm rằng bữa ăn đã chuẩn bị xong.

Von Goltz và Silk ngồi vào bàn ăn. Bá tước không bằng lòng vì thấy Silk không đụng đến món ăn.

- Có lẽ, anh thử dùng món này - Bá tước hỏi.

- Cám ơn. Tôi xin đủ. Tôi không đói. - Silk nói khẽ và đẩy đĩa thức ăn ra.

Von Goltz làm hiệu cho gia nhân mang món thứ hai.

- Anh lo lắng điều gì? - Bá tước hỏi Silk.

- Ta sẽ nói sau.

Khi món thịt cừu được mang ra thì von Goltz cũng không muốn ăn. Ông ta bắt đầu thấy bất an. Radnitz đã cho biết rằng cần đề phòng Girland. Bây giờ tên Hoa Kỳ này đã tuột khỏi tay ông. Cái cầu dao để đóng điện cho bức tường ở phòng bảo vệ. Buổi sáng khi đám gia nhân đến thì cầu dao phải ngắt để họ đi lại an toàn. Giả sử, Girland biết được thời gian ngắt điện đó đó, hắn có thể vượt qua tường trong nháy mắt. Liệu hắn có biết không nhỉ?

Von Goltz gạt đĩa thức ăn ra và bảo một gia nhân đứng hầu sau bàn đi gọi người trưởng nhóm. Silk cũng đặt thức ăn của mình sang một bên.

- Gì thế? - Hắn hỏi.

- Girland! - Von Goltz nói nhỏ và đứng lên. - Cứ nghĩ đến việc hắn còn đang được tự do là tôi thấy không yên. Tôi biết hắn chưa chuồn được, nhưng…

Cánh cửa phòng khẽ mở ra, trưởng nhóm vệ sĩ bước vào.

- Tình hình ở phòng nhỏ thế nào? - Bá tước hỏi.

- Mọi việc đều ổn. Ba người có vũ trang sẽ túc trực suốt đêm.

Von Goltz mềm mỏng:

- Tốt, cứ để chúng canh chừng ở đấy.

- Tất nhiên, thưa bá tước. - Trưởng nhóm cúi mình và lui.

- Cho thêm chút pho mát. - Bá tước vừa nói vừa ngồi vào bàn.

Những tin tức khả quan đã làm ông ngon miệng. Ông tiếc là đã cho gia nhân bê món thịt cừu đi.

Von Goltz đứng lên, ra sân hiên, từ đấy rất dễ nhìn ra khu rừng và bãi cỏ đang đẫm ánh trăng.

Silk cũng đến bên cạnh ông. Von Goltz hoàn toàn không ưa cái tay đao búa chuyên nghiệp lúc nào cũng bình tĩnh một cách lạ lùng này. Hắn chẳng được cái vẻ gì và cái bộ mặt lì lợm của hắn làm bá tước phát điên lên.

Nhưng ông phải cắn răng mà nhịn vì ông biết hắn rất được lòng chú ông. Ông biết chắc rằng nếu Silk bép xép điều gì về ông thì ông sẽ bị tống khứ khỏi lâu đài ngay lập tức. Một khi Radnitz đã không ưa ai thì người đó phải cuốn xéo ngay, hoặc tệ hơn, người đó tự nhiên mất tích.

- Còn gì nữa? - Von Goltz hỏi.

- Tôi thử đặt mình vào hoàn cảnh Girland. - Silk châm một điếu thuốc rồi trả lời - Tôi bắt đầu nghĩ, liệu hắn có đánh lừa chúng ta không? Chúng ta đi từ giả thiết, nếu Rosnold cố chạy ra thì Girland cùng cô gái cũng thực hiện một bước như vậy. Cứ cho rằng Rosnold đánh được đàn chó, thì hai người kia xuống sân hiên rồi chạy thẳng vào rừng chứ không chạy qua bãi cỏ như Rosnadon. Nhưng ta giả thiết rằng họ không làm như vậy thì sao? Họ cứ leo lên tầng ba hay cao hơn nữa thì sao? Nếu tôi là Girland tôi sẽ hành động theo cách đó. Trong lâu đài có quá nhiều phòng, họ thừa chỗ để ẩn nấp. Có khi ta mất đến vài ngày để tìm kiếm trong rừng, trong khi đó chúng ung dung ngồi hút thuốc ở lâu đài.

Von Goltz im thin thít.

- Chẳng lẽ anh nghĩ rằng thằng Girland nó ngu đến nỗi cứ ở lì trong nhà. Nó có cơ hội tốt để chạy trốn, chắc chắn nó phải lợi dụng cơ hội đó chứ?

- Sao anh lại nghĩ thế nhỉ? Nó làm sao mà biết được rằng anh còn đàn chó nào nữa hay không? Chạy ra để làm mồi cho chó à? Tôi tin rằng bây giờ nó còn đang ở trong lâu đài với con bé ấy. Không lâu nữa chúng ta sẽ biết. Tôi sẽ cho sục từ trên xuống dưới.

- Được, tôi đồng ý với anh, một mưu cao đấy. - Von Goltz suy nghĩ một lát, tỏ ý tán thành và quay lại bàn ăn - Nào, ta ăn tí pho mát.

Sau đó von Goltz lại cho gọi người nhóm trưởng đến. Người này bị lôi ra khỏi bữa ăn đến lần thứ hai nên văng tục, quẳng dĩa sang một bên rồi đứng ngay dậy. Năm gia nhân cùng ăn với anh ta cứ bấm bụng cười thầm. Họ không ưa tay trưởng nhóm.

- Có thể… - Von Goltz vừa nói vừa đặt phần pho mát nhiều hơn vào chỗ mình - Có thể hai người kia không trốn trong rừng đâu… Mà thực tế chúng ở ngay trong nhà này. Anh điều quân tìm kỹ toàn bộ lâu đài. - Ông nhìn chằm chằm vào người trưởng nhóm.

Người trưởng nhóm nghĩ đến bữa ăn họ bỏ dở.

- Thưa ngài bá tước, tất cả sẽ được hoàn thành - Anh ta nghiêng mình nói - Nhưng tôi xin phép được bẩm rằng tất cả các hầm đều không có ánh sáng, mà đồ gỗ lại chất ngổn ngang trong đó, ta tìm kiếm bằng đèn pin là vô cùng khó khăn. Tôi trộm nghĩ ngài bá tước nên cho lui cuộc lùng sục đến sáng mai. Ngày mai ta mở hết các cánh bịt cửa sổ và tìm bằng ánh sáng ban ngày.

Von Goltz quay nhìn Silk. Silk nhún vai.

- Thôi được, được. Nhưng bây giờ bố trí ở mỗi tầng một người có vũ trang. Cứ để họ đi đi, lại lại cả đêm cũng được. Khi trời sáng, tiếp tục cuộc tìm kiếm ngay.

Ông ngả người ra lưng ghế và lim dim đôi mắt.

Người nhóm trưởng khom mình và từ từ lui ra cửa, trở về với bữa ăn bỏ dở. Anh đặt ở mỗi tầng một người có vũ khí theo lệnh của bá tước.

***

Trong lúc đó Girland thấy rằng nếu lên cao nữa, lên tầng năm, thì an toàn hơn. Anh biết chắc cả tòa lâu đài có tám tầng. Anh quyết định rút lên tầng năm và đặt ba tầng trên ở thế dự phòng trong trường hợp bất trắc.

Một tay dắt Gillian, một tay cầm đèn pin chiếu vào các bậc thang, anh dẫn cô đi dọc hành lang ra chiếu nghỉ. Tấm thảm dày làm êm bước chân của họ. Trong đêm vắng chỉ nghe tiếng thở ngắt quãng của Gillian và tiếng bát đĩa va vào nhau từ nhà bếp ở tít tầng dưới vọng lên.

Hai người lặng lẽ đi, chốc chốc lại dừng và nhìn lên tầng trên, nơi đó là một khoảng tối đen kịt, ánh đèn ở tiền sảnh không hắt tới.

Girland lắng nghe, bốn bề vắng lặng. Khi vào một hành lang, anh tắt đèn pin. Nơi đây sực lên mùi hôi hám và ẩm mốc.

Anh thận trọng dắt Gillian đi qua bốn phòng, đến phòng thứ năm anh đẩy cánh cửa ra. Anh đứng lại, nghe ngóng.

Anh bấm đèn pin soi. Trước mặt anh là một căn phòng lớn với các cửa sổ đóng kín. Góc phòng có một cái giường rộng. Hai người bước vào rồi đóng cửa lại.

- Hình như chỗ này dành cho hai đứa mình - Anh nói.

- Ôi, tôi chỉ muốn dứt khoát ra khỏi ngôi nhà chết tiệt - Gillian nói - càng sớm càng tốt.

- Phải đợi đến mai, cô đói hả?

- Không.

Anh cảm thấy cô đang run run.

- Tôi đói kinh khủng. Nhưng thôi, cố nhịn một tí. Bây giờ đi ngủ đã.

- Tôi không ngủ được đâu. Sợ lắm!

Girland khe khẽ nằm xuống giường, kéo cô nằm xuống bên mình.

- Rất tiếc khi đóng những cuốn phim như thế cô đã không biết sợ - Anh cầm tay cô, nói - Có lẽ, cô không hiểu rằng, tố giác cha cô bằng cách ấy, là cô đã tự đưa mình vào vòng nguy khốn.

- Nếu phải làm lại từ đầu, tôi cũng chẳng chần chừ gì mà không làm lại - Gillian nói bừa đi, chẳng rõ mình nghĩ ngợi thế nào - Anh để tôi yên nhé!

- Xin lỗi, tôi quên mất, cô là người đàn bà độc ác và đỏng đảnh.

- Đủ rồi đấy! Anh tồi lắm! Hãy nghe đây, nếu tôi xuống gặp bá tước, nộp các cuốn phim cho ông ta và hứa từ nay không tiếp tục đóng các cuốn phim như thế nữa, thì sao nhỉ? Có thể ông ta thả chúng ta ra… Làm như vậy được không?

- Hay đấy! Một tư tưởng! - Girland nói - Cách này hay cách khác thì ngày mai phim cũng về tới đây. Vì sao cô nghĩ rằng ông ta tin cô? Vì sao cô cho rằng ông ta sẽ thả cô?

- Nhưng… nhưng anh đã tin tôi, đúng thế không?

- Ồ, tôi… tôi phải tin, còn ông ta thì khác. Tốt nhất, là ta đi ngủ.

Girland xoay người, nằm nghiêng và nhắm mắt, mấy phút sau anh thiếp đi còn Gillian cứ chong mắt nhìn lên trần nhà mờ ảo, cô nhớ về quá khứ. Càng nghĩ đến mình cô càng oán giận cha mẹ, nhưng bây giờ cô lại thấy ân hận về những việc mình đã làm. Có nhận ra rằng, Girland hoàn toàn có lý. Cái tổ chức “Giải phóng” chỉ là một bọn bịp bợm, tất nhiên. Cô nhập vào cái tổ chức đó, chỉ vì cô biết rằng, điều này sẽ làm cha cô tức giận. Cô bỗng nhớ đến Rosnold và thấy rằng, với cô, bây giờ anh ta còn sống hay đã chết, cũng thế thôi. Hết rồi! Hết cả rồi! Anh ta chỉ là con quỷ của cô thôi. Nếu không có anh ta cô đã không làm những cuốn phim như thế. Cô cảm thấy mặt mình đỏ lên vì hổ thẹn muộn màng. Tại sao cô lại có thể cư xử như vậy được nhỉ? Rõ ràng liều thuốc kích thích quá cao đã vật ngã cô. Nếu Rosnold không bắt cô uống liều ấy, thì làm sao mà anh ta có những cuốn phim để hại cha cô. Bây giờ cô tin chắc rằng nếu cô may mắn thoát được cảnh ngộ éo le này, cô hứa với mình, cô sẽ làm lại cuộc đời. Mặc cha cô! Ông muốn thành Tổng thống thì cứ việc. Người Hoa Kỳ muốn nhận cái gì họ đáng có, thì cứ nhận…

Những ý nghĩ của cô tuôn chảy như một dòng nước. Cô nghĩ đến việc phải từ bỏ Paris thân yêu, vì trong trường hợp ngược lại, đồng bọn của cô sẽ không chịu buông tha cô. Cần phải quay về London, nơi đó cô có người anh họ làm Đại sứ Hoa Kỳ, anh có khả năng thu xếp việc làm cho cô.

Cô nghe rõ tiếng Girland thở đều đều, cô ghen tị với anh. Nhớ lại đêm cùng anh ân ái, cô nghĩ, nếu sống với một người như thế, cô có hạnh phúc hay không… Nhưng cô biết, đó là điều không thể có. Anh chẳng có lý gì để bằng lòng sống bên cô.

Bỗng tim cô đập thình thịch, cô cố gắng lắng nghe. Có tiếng người rồi. Cô ngồi dậy. Tay Girland đặt lên tay cô. Anh tỉnh dậy ngay.

- Gì thế?

- Tôi nghe có tiếng người

- Ngồi im nhé.

Dù không nhìn rõ anh, nhưng cô vẫn có cảm giác là lò so giường lún xuống khi anh ngồi dậy.

- Đừng bỏ tôi. - Cô thì thào.

- Cứ ngồi im - Anh nhắc lại, nhỏ nhưng rõ. Giọng anh đầy quyền lực.

Anh thận trọng bước từng bước ra phía cửa, anh lắng nghe, nhưng không thấy gì. Anh khe khẽ mở cửa. Một ánh đèn hắt từ phía đầu cầu thang tới hành lang. Rồi một giọng đàn ông.

- Ê, Rainer, chỗ mày yên ổn chứ?

Từ phía dưới, người thứ hai nói gì đó, nhưng Girland nghe không rõ.

- Tao ở đây cũng tạm được - Người thứ nhất lại nói - Mày thấy không, cứ ngồi thế này trên bậc cầu thang suốt đêm cũng chẳng dễ chịu lắm đâu.

Một tiếng cười vang lên, rồi lại im lặng.

Girland rón rén ra hành lang. Anh thấy một người đàn ông cao, to, mặc đồng phục gia nhân ngồi ở bậc cuối cùng của cầu thang. Hai đầu gối anh ta khép chặt khẩu súng.

Nhìn người đàn ông, anh thấy lo ngại. Người đàn ông làm gì ở đó nhỉ? Chẳng lẽ bá tước biết rằng Gillian và anh không chạy vào rừng, mà vẫn ẩn náu trong lâu đài? Nhưng, nếu vậy, sao ông ta không tổ chức lục soát trong lâu đài? Anh ngẫm nghĩ và hiểu ra: lục soát vào ban đêm là hết sức khó khăn. Rõ ràng bá tước cố đợi đến sáng.

Girland về phòng. Anh kể cho Gillian nghe những điều anh thấy và cả những điều sẽ xảy ra vào sáng mai.

- Anh… anh định nói họ biết chỗ nấp của chúng mình hả? - Gillian lo sợ nghĩ thầm.

- Có thể họ chưa biết chắc, nhưng họ nghi ngờ. Việc gì mà lo sợ sớm thế. Chúng ta có đủ thời gian và không gian để cơ động. Nếu cô thực hiện chuẩn xác những gì tôi nói, họ sẽ chẳng tìm ra chúng ta. Nhưng nếu cô ngang ngạnh, chúng ta tất lâm nguy.

- Vậy chúng ta sẽ làm gì?

- Hãy đợi đấy. Còn khối thời gian.

Gillian muốn cãi lại, nhưng ngẫm nghĩ thế nào, cô đành im. Chung quanh vẫn vắng lặng. Nghe lời Girland, cô khe khẽ nằm xuống, không động đậy. Chỉ có việc ấy mà sao cô thấy khó quá.

Những giây phút dài dằng dặc trôi qua. Bỗng cô nghe nhịp thở của Girland thay đổi. Anh đã ngủ rồi! Cô lại ghen với anh, ghen với sự vô tâm trước nguy hiểm của anh.

Sau đó cô nghe rõ tiếng ngáy nhè nhẹ, mà cô thấy hình như từ phía hành lang vọng lại.

- Cô có nghe thấy không? - Bỗng Girland hỏi - Thằng canh gác cũng ngủ rồi.

Tôi cứ tưởng anh ngủ.

- Đúng, nhưng giấc ngủ của tôi mỏng lắm.

Cô không nói gì vì anh đã ngồi dậy, và ra cửa để quan sát.

Girland thấy người canh gác vẫn ngồi ở chỗ cũ. Anh ta đang ngủ mắt nhắm nghiền, mồm há hốc. Girland đóng cửa, bấm đèn pin lên.

- Nào, Gillian, đến giờ hành động rồi - Anh vừa nói, vừa tiến đến bên cửa sổ.

Cô ngồi bật dậy và đến chỗ anh.

- Cô túm lấy những cái rèm che này và kéo hết sức.

Ngay khi cô nắm lấy những tấm màn nhung nặng nề thì toàn thân anh treo lơ lửng trên sợi giây. Sợi giây căng ra một lúc rồi đứt. Sang đến cửa sổ bên, họ cũng làm như vậy.

Mấy phút sau, họ đã kiếm được sáu đoạn giây vừa dài vừa bền. Girland nối chúng lại với nhau.

- Anh định dùng vào việc gì? - Gillian hỏi.

Anh mở một cửa sổ, đẩy những tấm chắn sang một bên rồi ra ban công nhìn xuống. Những tầng dưới tối như hũ nút. Ánh trăng sáng như màu bạc trải trên bãi cỏ và khu rừng thì trông như một khối đen khổng lồ.

Girland thả đoạn dây xuống dưới, cố tình để nó sát qua các cửa sổ. Đầu đoạn dây đong đưa ngang tầng hai.

- Tôi cần một đoạn nữa. - Anh nói - Cô đứng ở đây để tôi đi lấy.

- Tôi đi với anh.

- Bảo sao thì làm vậy - Anh nói như ra lệnh.

Girland mở cửa, thấy người canh gác vẫn ngủ, anh liền lẻn sang phòng bên. Lát sau anh quay lại với một đoạn dây.

Anh nối tiếp đoạn này với những đoạn kia, lần này thì sợi dây đã chấm đất.

Sau khi buộc chắc sợi dây vào lan can, anh trở về phòng.

- Việc này có thể không đánh lừa được chúng. Nhưng cho dù chúng không tin, chúng ta vẫn có thời gian để xоау xở.

- Chúng ta có thể dùng dây này để tụt xuống.

Girland lắc đầu.

- Tôi ư, tất nhiên, tôi thì có thể, nhưng cô thì không.

Cô cầm tay anh, nói.

- Nếu chúng ta may mắn thoát khỏi nơi đây, tôi hứa với anh là tôi sẽ để cha tôi yên.

- Hoan hô! Nhưng đầu tiên phải nghĩ đến chuyện chuồn đã. Đi đi! Xỏ giầy vào, tôi muốn xem xét các phòng khác. Phòng này hơi bé.

Hai người cùng xỏ giày. Girland hé cửa, nhìn người canh gác và kéo Gillian ra hành lang.

Ở cuối hành lang, họ phát hiện ra một cái cửa. Girland bấm đèn pin lên một lát.

- Khoan đã! - Anh nói dè chừng. Anh ghé tai sát vào cánh cửa, rồi mở he hé ra và lại nghe ngóng. Sau đó, anh bấm đèn soi, một căn phòng rộng lớn hiện ra, rõ ràng phòng này dùng để tổ chức các bữa tiệc tùng. Dọc tường nổi lên những cái bóng lờ mờ. Đó là những cái áo giáp và những chiến lợi phẩm của những cuộc săn bắn. Girland không biết rằng đây là phòng trưng bày bộ sưu tập các vũ khí của Italia, Đức và Anh mà Radnitz thu gom từ các xó xỉnh của châu Âu.

Girland ngoảnh nhìn Gillian.

- Ồ, chúng ta có vây cánh rồi. Vào đi, tôi cảm thấy cô nằm mơ cũng không thấy gì tốt hơn.

Cả hai cùng bước vào phòng. Girland khẽ đóng cửa. Người gác ngoài cầu thang vẫn ngủ.

***

Ngồi trên cây, Malik nhìn rõ Girland ra ban công tầng sau và thả dây xuống tầng hai, nhìn thấy Girland cúi xuống rồi lại mất hút trong bóng đêm.

Malik đoán rằng Girland đi tìm sợi dây khác. Ánh trăng chiếu sáng cả mặt tiền rộng lớn của tòa nhà nên Malik không cần dùng ống nhòm ban đêm. Anh ngả người vào thân cây, ngồi đợi.

Sau đó anh thấy Girland quay lại, nối dây và buộc chặt vào ban công.

- Nghĩa là họ quyết định chạy trốn - Anh nghĩ - Nhưng anh ta và cô gái cùng tụt xuống thì thật nguy hiểm - Anh tò mò chờ xem màn gì sẽ diễn ra. Nhưng chẳng có gì cả. Các tấm chắn gỗ vẫn mở và ban công không một bóng người.

Nửa giờ trôi qua. Malik hiểu rằng sợi dây để tụt xuống chỉ là cái mồi. Anh lắc lư đầu, vẻ đồng tình với Girland.

Anh đã nhiều lần chạm trán với Girland, nhưng cứ mỗi lần như vậy, anh lại càng thán phục Girland hơn. Và lần này cũng thế, Girland quyết định ở lại trong nhà nhưng cố làm cho những người theo dõi tưởng rằng anh cùng cô gái đã biến vào rừng.

Malik hài lòng về kế hoạch của Girland. Anh ngồi thêm nửa giờ nữa trên cây. Các ngọn đèn trong lâu đài đã tắt từ lâu. Cuộc săn lùng chắc chắn sẽ diễn ra vào sáng mai. Malik nghĩ xem mình nên làm gì. Girland đơn thương độc mã, còn cô gái đối với anh ta chỉ là một gánh nặng chứ đâu phải là người giúp đỡ.

Malik nhớ đến một trường hợp, khi đó Girland hoàn toàn có thể tiêu diệt anh một cách dễ dàng, nhưng Malik rất đỗi ngạc nhiên là Girland đã không làm như vậy. Girland trả lại khẩu súng cho anh và nói với cô gái đang muốn hạ sát anh: “Bình tĩnh, cô bé. Chúng ta và anh ấy chỉ là những kẻ đứng ở hai bên khác nhau của tấm màn, và cùng làm một nghề. Rồi sẽ có ngày tất cả chúng ta có thể quên đi cái bọn vô lại ti tiện chuyên giật dây ở trên”.

Malik không lúc nào không nhớ cảnh tượng đó. Anh biết, bản thân anh chưa bao giờ nói với người nằm trong tay anh như vậy. Câu nói của Girland để lại trong tâm khảm anh một ấn tượng khó phai mờ. “Rồi sẽ có ngày tất cả chúng ta có thể quên đi bọn vô lại ti tiện chuyên giật dây ở trên”.

Malik nghĩ đến Kovski… Tên vô lại ti tiện… Phải… Girland hoàn toàn có lý… Thế mà bây giờ Girland và cô gái kia đang sa vào bẫy.

Malik thấy rằng đã đến lúc anh có thể đền ơn Girland. Anh bỗng nhớ đến câu thành ngữ mà anh đã thuộc lòng từ hồi còn học Anh văn: “Làm việc nghĩa không bao giờ uổng”. Cứ mỗi lần tập phát âm anh lại đọc câu thành ngữ đó. Tất nhiên đây chỉ là câu thành ngữ chung chung, nhưng nhiều câu thành ngữ thường rất đúng.

Anh từ trên cây tụt xuống nhẹ nhàng, và thận trọng tiến từ cây này sang cây khác rồi đến sát bãi cỏ. Anh dừng lại quan sát mặt tiền của căn nhà.

Ý định của anh hơi mạo hiểm. Dù trong nhà không có đèn nhưng anh không dám đoán chắc rằng không có kẻ nào theo dõi anh, tay anh nắm chặt khẩu “Mauser”. Anh lướt qua bãi cỏ rồi nấp vào bóng tối của căn nhà, rút súng ra.

Anh dừng lại trước cầu thang dẫn lên sân hiên, nghe ngóng. Bốn bề vắng lặng. Anh yên tâm bước lên cầu thang, lách qua đống bàn ghế và ô dù rồi tới chỗ sợi dây treo lủng lẳng. Sau khi đút khẩu súng vào túi, anh dứt thử để xem độ bền của sợi dây. Sợi dây rất dai.

Malik tỳ hai chân vào tường, leo lên. Tới tầng hai, anh bíu vào tay vịn của lan can, đồng thời dùng hai chân quặp vào đầu con rồng trang trí ở chỗ đó, anh lắng nghe. Đối với anh việc leo trèo thế này là chuyện thường và chẳng mấy khó khăn. Anh đang ở vị trí rất thuận lợi nên anh không hề nghĩ rằng sẽ bị rơi từ độ cao ba, bốn mét hay hơn nữa, xuống đất.

Leo đến ban công tầng năm, anh trèo qua lan can rồi đứng lại trước một cửa sổ mở hé. Anh hành động rất êm, không gây thành tiếng, nhưng anh biết Girland rất thính tai.

Biết đâu Girland đang đứng gần đây, vì anh nghĩ rằng, sợi dây kia có thể dùng cho đám gia nhân của bá tước leo lên, và anh tưởng Malik là một trong những người đó.

- Girland! Tôi đây… Malik… - Malik nói bằng tiếng Anh - Girland, tôi đây, Malik đây.

Im lặng. Malik từ từ đến bên cửa sổ bấm đèn pin. Ánh đèn chiếu sáng một phần của căn phòng. Biết chắc trong phòng không có ai và trống rỗng, Malik bước vào, nghiêng ngó…

Thế nghĩa là Girland buộc sợi dây chỉ để giả vờ chạy trốn, nhưng thực ra anh đã đi khỏi phòng này. Rất tốt! Nhưng họ ở đâu bây giờ?

Malik khe khẽ đến bên cửa ra vào, mở hé ra, rồi anh đứng im vì thấy ánh đèn le lói ở hành lang. Anh chăm chú nhìn người canh gác đang ngủ và từ từ ra khỏi cửa.

Hai bên hành lang chỉ có cửa và cửa. “Anh ta ở đâu đây, ngay trên tầng này thôi - Malik nghĩ - Nhất định anh ta đang trốn cùng cô gái”.

Malik do dự. Anh thấy rằng phải hết sức thận trọng, nếu không thì người canh gác tỉnh dậy. Anh cũng không thể đi từ phòng nọ sang phòng kia để gọi Girland.

Nhưng ngược lại, cũng không thể ngốc nghếch đến nỗi vào phòng mà không lên tiếng. Như thế quá liều lĩnh.

Malik quyết định phải tránh xa chỗ người canh gác đang ngủ và tìm nơi ẩn náu cần thiết.

Anh rón rén bước đến một cái cửa có hai cánh, xoay người nhìn lại, thấy tên gia nhân vẫn ngủ say, anh khẽ đẩy cửa, nhưng đứng đó nghe ngóng, quan sát thêm một lần nữa rồi bước vào, đó là phòng tiệc, tối om.