TRUYỆN 2 : CAPTAIN MURDERER
Câu chuyện kinh dị thứ hai là câu chuyện mang tên Captain Murderer (còn có nghĩa là Đại úy sát nhân) (1860) mà tác giả chính là nhà văn nổi tiếng thuộc loại khủng của thời kỳ Victoria (hậu bán thế kỷ 19) là Charles Dickens (1812 - 1870). Có thể bạn sẽ thấy câu chuyện này hơi khó nuốt bởi lẽ nó rất rùng rợn và kinh dị, trong đó bao gồm cả hành động ăn thịt người.
Charles nói rằng ông được kể lại chuyện này lần đầu tiên từ bà vú, người đã có "sự thích thú ác độc" trong việc khủng bố ông bằng câu chuyện. Ông còn nói rằng trước mỗi lần kể chuyện bà ta luôn "huơ cả hai tay trong không khí và thốt ra một tiếng rên vừa dài vừa ồm ồm". Quả là một cách lạ đời để ru một cậu bé sáu tuổi, một nhà văn tương lai, vào giấc ngủ bình yên! Charles hồi tưởng rằng câu chuyện này đã đem đến cái rùng mình kinh hãi đầu tiên trong đời ông và cùng với đó là những giọt mồ hôi lạnh đầu tiên trên vầng trán.
Vú em thời nay liệu có nên kể những câu chuyện như thế cho những đứa trẻ mà mình chăm sóc? Cũng nên lắm chứ, nếu như những đứa trẻ này là một cặp hiếu động cỡ như hai anh em sinh đôi nhà Torrington-Toasty. Vậy ta hãy thử làm sống dậy câu chuyện này và xem coi chuyện gì sẽ xảy ra.
chỉ Để ru ngủ
Đó là vào ban đêm trong căn phòng dành cho trẻ. Hai bé Tim và Tabatha Torrington Toasty bị bà vú em mới Patience Dainty ép lên giường. Người cha giàu có và thông minh của hai bé, ông Tarquin Torrington Toasty, đang bận làm ăn ở bên Mỹ, và người mẹ thậm chí còn giàu hơn và thông minh hơn, bà Tara Torrington Toasty, thì đang ở một hòn đảo mút chỉ trên vịnh Caribbean để viết một cuốn sách dạy cách nuôi con.
Ngày xửa ngày xưa có một tay trùm báo chí giàu có và đẹp trai tên là Captain Murderer. Hắn có một căn nhà xinh xắn, có rất nhiều bạn bè, có nước da rám nắng thường xuyên và mọi người đều cho rằng hắn có cả thế giới. Khi hắn đi ngang qua trên chiếc Mercedes láng coóng, người ta nói với nhau: "Ồ! Ông Captain Murderer đi qua kìa! Một người đàn ông tuyệt vời! Ông ấy thật là quá quyến rũ, quá giàu có, quá thành công! Ôi, giá như mình được như ông ấy!"
Điều mà Captain Murderer thích làm nhất trên đời này là cưới các cô gái xinh đẹp. Bất cứ nơi đâu hắn gặp một cô gái đẹp hạp với sở thích của hắn là liền lập tức hắn hỏi cưới và các cô gái thường nói, "Đồng ý, anh yêu", bởi lẽ hắn quá giàu và quá bảnh.
Rồi họ sẽ tiến hành một hôn lễ lãng mạn. Con đường đến nhà thờ trồng đầy hoa đẹp và cô dâu mới sẽ nói: "Ồ, hoa gì lạ quá! Hoa gì vậy nhỉ?" Captain Murderer sẽ trả lời: "Đó chỉ là chút hương liệu cho ngôi nhà xinh của chúng ta thôi, em yêu!" Và hắn sẽ bật cười. "Ha, ha, ha!" và nàng sẽ lần đầu tiên trong đời nhìn thấy những chiếc răng rất sắc của hắn.
Khi Captain Murderer cưới cô dâu trẻ hiền dịu đó được đúng một tháng và một ngày, hắn sẽ lôi ra một cây cán bột thanh lịch bằng vàng và một cái thớt cắt bánh sành điệu bằng bạc, trao cả cho nàng. Nàng sẽ biết đích xác chúng dùng làm gì vì trước khi họ lấy nhau Captain Murderer đã kiểm tra kỹ kiến thức làm bánh của nàng. Kế tiếp, hắn sẽ lấy ra một đĩa bánh khổng lồ, rất nhiều bơ, bột và trứng. Dĩ nhiên đó là những thành phần để làm bánh. Thứ duy nhất còn thiếu là nhân của nó.
Rồi nàng sẽ soi gương và khúc khích cười, "Có thấy thịt nào đâu!" Và Captain Murderer đáng yêu sẽ cười ầm lên. Hắn sẽ tuốt ra con dao làm bếp lớn, bén như dao lam và nói: "Em làm bánh ngay đi, cưng! Anh đói quá rồi!"
Lúc bánh đã nấu xong, Captain Murderer sẽ gọi, "Này, có thịt rồi đó! Ở trong gương kìa, ra lấy ngay đi!" Cô vợ trẻ xinh xắn sẽ chạy đến chiếc gương và nhìn vào đó, vừa kịp lúc thấy con dao bếp của Captain rạch vào cuống họng xinh đẹp của nàng. (Nhưng dẫu sao nàng cũng không phải chứng kiến chiếc đầu xinh xắn của mình rời khỏi đôi vai và máu tuôn trào, phọt ra từ cái gốc tả tơi vốn dĩ là cần cổ của nàng).
Dãi chảy ào ào và liếm môi thèm khát, Captain Murderer sẽ quỳ xuống, điên cuồng chém, xả cái cơ thể còn co giựt của người vợ mới cưới, cho đến khi nó được thái nhỏ ra thành những mẩu nhân bánh đút vừa miệng. Kế tiếp, hắn sẽ bỏ món "thịt vợ" còn nóng hổi vào đĩa bánh, rắc vào đó nào muối, nào tiêu, nào các loại gia vị (có thể cả tỏi, ớt, phô-mai Ý, nếu như hắn muốn đổi gu). Gói bánh lại, hắn bưng cả đến một chiếc lò lớn. Rồi khi bánh được nấu xong, hắn bắt đầu ngày đêm ngốn ngấu món "bánh vợ" tuyệt hảo cho đến khi no kềnh bụng. Rồi hắn sẽ ra ngồi bên ngọn lửa sưởi ấm, sung sướng gặm những mẩu thịt cuối cùng từ xương vợ và phát ra những tiếng ợ kèm rắm rít.
Đó chính là cách Captain Murderer tiêu khiển thời gian quý báu của hắn: gặp gỡ các cô gái xinh đẹp, cưới họ... rồi ăn thịt họ! Măm măm!
Một ngày nọ, Captain Murderer gặp hai chị em song sinh đẹp chưa từng thấy trong đời hắn. Hai chị em này tài sắc vẹn toàn đến mức hắn phải đau đầu không biết chọn ai để mà cưới. Cô nàng tóc vàng đẹp sững sờ hay cô nàng tóc sậm đẹp lộng lẫy? Cuối cùng hắn chọn nàng tóc sậm bởi vì nàng tóc vàng không mê hắn lắm.
Nàng tóc vàng (vốn không bị mê muội như cô em sinh đôi tóc sậm) nghĩ rằng có gì đó đáng ngờ nơi người chồng mới của em mình. Do đó, một ngày nọ, nàng lom khom tránh những camera gắn trên các bờ tường của căn biệt thự to lớn và đột nhập vào trong vườn, leo lên ống xối và rình hắn qua cửa sổ phòng tắm. Nàng được một phen hãi hùng! Hắn đang ngồi trước một chiếc gương lớn, mài răng của mình bằng một chiếc dũa bự, tạo ra một âm thanh như thế này... Rẹẹẹttt... Rẹẹẹttt... Rẹẹẹttt! Và cứ thi thoảng hắn lại khạc ra một vốc nước mài răng.
Cuối cùng răng của hắn đã bén như dao găm nên hắn rời khỏi phòng tắm.
Chuyện tiếp theo thì bạn biết rồi đó. Như thường lệ, Captain Murderer cắt cổ vợ hắn. Cô chị chỉ còn nước đứng chết trân trong vườn, nghe những tiếng la hét đau nhói tim và tiếng rống khoan khoái của Captain Murderer... AAAA AAAA AAAA!
Chẳng có cách nào để cứu cô em. Không cách chi đột nhập vào trong nhà! Gọi cảnh sát cũng vô ích! Họ sẽ không tin nàng. Mọi người đều yêu mến Captain Murderer.
Vào chính khoảnh khắc đó, nàng tóc vàng đã quyết định sẽ lấy Captain Murderer. Cho nên, vào một sáng thứ bảy, nàng đã cho chiếc xe đẩy (ở siêu thị) của nàng tông vào xe đẩy của hắn và ban tặng hắn một cái nháy mắt rất, rất ư là thân thiện. Chỉ vài phút sau, hắn đã mời nàng đi chơi cùng hắn. Chỉ sau vài tuần, họ đã lấy nhau. Và trước cả khi hắn kịp nói: "Bữa ăn trưa ngày Chủ nhật này...", nàng đã ở trong nhà bếp, đang cán cái món bánh định mệnh.
Captain Murderer cực kỳ hài lòng về cuộc hôn nhân với cô chị, nhưng hắn không biết điều sau: trước khi đến sống với hắn, nàng tóc vàng đã chế ra một chất đặc biệt để làm cho món bánh của nàng tăng thêm vị thơm ngon. Chất bí mật này được cất trong chiếc lọ, giấu trong túi tạp-dề. Bên trong lọ còn có đủ các loại bột: bột nấm độc hiếm, bột mật cóc cực độc, bột làm từ chất nôn của rái mỏ vịt, và bột làm từ lá gan nhiễm bệnh của con chuột chết vì dịch.
Trong khi Captain Murderrer đang ra vào nhà bếp, ngân nga hát một mình đầy sung sướng, nàng tóc vàng ranh mãnh trộn chất trong chai với các chất làm bánh. Mười phút sau, món bánh đã sẵn sàng. Năm phút kế tiếp nàng tóc vàng bị Captain Murderer chặt đầu và xả thịt cho vào bánh. Nàng đã biết trước rằng làm việc lớn thì tất phải có hy sinh.
Hai giờ sau, Captain Murderer vẫn đang ngốn ngấu món bánh. Hắn nghĩ đó là món bánh ngon nhất mà hắn từng ăn. Trong khi đang nhồm nhoàm phần tủy-đặc thơm ngon cuối cùng từ xương đùi của vợ, thưởng thức khoanh bánh rưới nước huyết cuối cùng ngon ơi là ngon, hắn cảm thấy dễ chịu đến mức quyết định sẽ đi ra quán rượu địa phương để tán gẫu với những người bạn danh tiếng của hắn.
Ngồi trong quán rượu chẳng bao lâu thì Captain Murderer bắt đầu cảm thấy hơi nhức đầu, rồi hơi chóng mặt, rồi hơi buồn nôn. Hắn nghĩ hắn chỉ cần đi nhanh ra nhà vệ sinh nên hắn đứng dậy. Nhưng hắn lại lập tức ngồi xuống vì hắn cảm thấy đôi chân hắn như tê cóng và bụng hắn sình ra còn nhanh hơn cả con ếch gắn vào cái bơm. Khi hắn bợ tay vào cái dạ dày đang bành trướng ra một cách nhanh chóng, hắn nhận ra rằng hai tay của hắn đang chuyển sang màu xanh và những đốm lớn màu đỏ bắt đầu mọc ra khắp nơi. Không phải chỉ đôi tay của hắn mà cả khuôn mặt và toàn bộ mình mẩy. Có lẽ đó là lý do vì sao mọi người trong quán rượu đều nhìn hắn sững sờ như thế.
Khi Captain Murderer tiếp tục phình to ra thì những âm thanh rùng rợn nghe cực kỳ lớn và cực kỳ thô thiển bắt đầu phát ra từ tất cả các loại lỗ khác nhau trên cơ thể hắn (kể cả lỗ tai!) XÌÌÌÌÌÌ... XỊTXỊỊỊỊỊT, và cả quán rượu chợt tràn ngập những mùi xú uế chưa từng thấy. Ọe! Và khi Captain Murderer phù ra bằng kích cỡ một quả khí cầu nhỏ, những nhân vật danh tiếng khác rốt cuộc cũng nhận ra rằng có chuyện gì đó không ổn (Phát phì vốn không phải là hiện tượng hiếm trong quán nhậu). Bản thân Captain Murderer cũng đang nghĩ rằng nếu hắn cứ tiếp tục phì lũ ra thì hắn sẽ phát nổ... Và quả thế thật! Đó là một phát nổ rõ tooooo... BÙÙÙÙMMMMM!... Và, bất chợt, các mẩu mảnh của Captain Murderer bay tứ tung khắp mọi hướng, trông thật rùng rợn. Phần dưới của hắn - vâng, chỉ phần dưới mà thôi - bay ngang qua quầy rượu và văng trúng vào mặt một nhà thiết kế thời trang hàng đầu... BỐỐỐPPPP!... Nghe như thế đấy!
Ruột rà bắn ra khỏi thân mình hắn hệt như con rắn gắn lò xo, quay mòng mòng trên không một hồi rồi mới quấn quanh cổ một ca sĩ nhạc pop danh tiếng. Một ngôi sao bóng đá nổi tiếng bị phủ từ đầu đến chân bởi những thứ chất trong bao tử của hắn (và chúng cực kỳ... ọe!).
Một trong hai tròng mắt của hắn nẩy tưng tưng dọc quầy bar rồi rơi tõm vào thức uống của một ngôi sao nhạc kịch rất nổi tiếng nhưng lại đang rất xỉn. Ông ta tưởng đó là một loại ôliu đặc biệt ngon nên hớp vào mồm và nuốt đánh ực!
Ồ, ta không thể kể tiếp nữa đâu. Câu chuyện này ghê quá, tởm lợm quá! Nhưng, tin ta đi, đó quả thực là kết cục của Captain Murderer!