TRUYỆN 3 : THÂY MA LÊ BƯỚC
Một bộ sưu tập chuyện kinh dị sẽ không thể xem là hoàn chỉnh nếu thiếu đi "Những thây ma lê bước". Cho nên câu chuyện thứ ba sẽ là While Zombies Walked (Khi các thây ma lê bước) (1939), tác phẩm của Thorp McClusky (1906-1975). Câu chuyện diễn ra tại Mỹ và được gọi là chuyện kinh dị thể loại "tào lao". Nói cách khác, nó không thuộc thể loại kinh dị cổ điển như Dracula hay Frankeinstein mà là chuyện kinh dị có tính giải trí với rất nhiều pha hành động rùng rợn và một kết cục có hậu, trong đó kẻ xấu bị trừng trị đích đáng. Anthony, nhân vật chính của câu chuyện này, sẽ tường thuật toàn bộ cho các bạn.
Xin cho phép tự giới thiệu. Tôi tên là Kent, Anthony Kent. Câu chuyện tôi sắp kể là một câu chuyện hết sức rùng rợn và có nhiều cảm xúc.
Nó bắt đầu từ khi cô bạn gái Eileen của tôi cho tôi leo cây vào một mùa hè nọ. Cô ta chỉ để lại vỏn vẹn mấy dòng sau:
Anthony,
Em hổng muốn gặp anh nữa đâu! Em đang ở chỗ chú Robert. Chú ấy bệnh, cần em chăm.
Đừng có đi theo em đó nha!
Eileen
"Điên thật!" Tôi nghĩ. "Mới cách đây một tháng nàng còn nói sẽ yêu tôi mãi mãi! Có cái gì đó ở đây rất rất là... kỳỳỳ lạạạ!"
Tôi quẳng mấy món đồ lên chiếc xe mui trần cũ, và sau ba ngày rong ruổi, tôi đến chỗ các ngọn đồi, nơi chú cô ấy sinh sống. Đó là; một hạt trồng bông. Nơi đó trời nắng như đổ lửa mà dân tình vẫn cứ làm việc trên các cánh đồng. Khi đang phi trên con đường mòn cát bụi, tôi nhận ra cái nhà nông trang bự cũ kỹ trên đỉnh đồi ngay trên đầu tôi. Tôi dừng xe, tiến đến một gã đang rẫy cỏ.
"Xin lỗi anh" tôi nói. "Trên kia có phải nhà ông Perry không vậy?"
Nhưng gã vẫn làm ngơ, tiếp tục nhổ cỏ, coi như tôi không tồn tại.
"Này anh! Tôi đang nói với anh đó!" tôi nói rồi nắm lấy vai anh ta. Vừa lúc, chiếc nón của anh ta rớt ra. Và thế là tôi nhìn thấy: Đỉnh đầu anh ta bị nứt toạc! Máu me và mảnh xưong lởm chởm lòi hết cả ra ngoài. Gớm nhất là có một miếng não dài màu xám treo lơ lửng ngay bên tai anh ta. Bạn biết đấy, trông anh ta rất tởm! Tôi thả anh ta ra cứ như thể các ngón tay của tôi bị bỏng vậy. Và anh ta lập tức trở lại với việc rẫy cỏ. Tôi nhảy vội lên xe, phi một mạch đến ngôi nhà nông trang. Có một ông cụ nhà quê đang ngồi ở hàng hiên, trông giống như ông chú mà Eileen mô tả.
"Phải ông Robert Perry không ạ?" tôi hỏi.
Ông ta gật đầu, nói, "Anh có súng không?"
"Thưa ông Perry," tôi nói. "Có một gã bị bổ vào đầu ở ngoài kia! Nếu không ai cứu thì hắn chết mất!"
"Chết à?" ông Perry bật cười. "Hắn chẳng chết đâu!"
Ngay lúc đó, một gã nhà quê bự con chưa từng thấy tiến đến phía sau ông Perry. Hắn mặc đồ tu sĩ và dẫn theo hai gã khác cũng rất bự, tuy không bự bằng hắn.
"Đây là Cha Barnes," ông Perry nói. "Ông ấy đang... chăm sóc tôi."
"Cha Barnes!" tôi nói. "Có một gã làm việc ngoài đồng bị xẻ nửa cái đầu. Một mớ óc của hắn lòi ra ngoài, vắt lơ lửng bên tai!’’
"Vớ vẩn!" Gã bự con cuời lớn. "Não của con có vấn đề rồi, nhóc. Phơi nắng quá nhiều hả, con trai?"
Tôi bắt đầu hơi hơi tin hắn nói đúng thì ngay lúc đó tôi nghe tiếng bước chân, và bất chợt Eileen đã ở đó, trông ngon lành như bữa ăn má nấu!
"Eilen!" tôi thốt lên. "Anh phải đến gặp em. Anh yêu em lắm, cưng à! Tại sao em lại viết cái thư giã biệt đó? Em điên hay sao vậy?"
"Điên!" Nàng bật cười. "Không, Không hề. Em không hề điên. Không, không điên đâu. Chỉ là em... em... em... em đã thay đổi! Em không bao giờ muốn gặp lại anh nữa! Làm ơn... đi ngay đi!"
Nhưng trong khi nói, ngón tay nàng vạch ra một từ trên thanh lan can đầy bụi ở hàng hiên. Tôi đọc nó, và khi làm vậy hẳn là miệng tôi đã đọc thành tiếng mà não tôi không hay biết. Bởi lẽ ngay sau đó Barnes gầm lên, "Mày nói từ gì vậy hả nhóc?"
Tôi nói lại từ đó, nhưng vừa nói xong thì gã Cha đạo và hai đệ tử của gã đã nhảy xổ vào tôi! Tôi chả có cơ may nào. Chúng đấm đá tôi rất hăng. Điều kế tiếp mà tôi nhận ra là tôi tỉnh dậy trong căn phòng nào đó trên gác căn nhà nông trang của ông Perry, cố sống cố chết nhớ lại cái từ mà Eileen đã viết ra trên bụi.
Tôi nhìn ra cùa sổ. Mặt tròi đã lặn và có một dòng người xếp hàng dài đang lê bước ở ngoài sân. Đó là những gã mà tôi từng thấy làm việc ở cánh đồng!
Một sớ đi khật khừ cứ như những con nghiện. Số khác thì tập tễnh, cà nhắc, lê lết. Má ơi, họ trông thật nhếch nhác! Một gã trông chẳng khác gì bộ xương tập tễnh, chỉ có một cánh tay tong teo và một cẳng chân như cây gậy. Gã khác thì liên tục co giật. Nguyên cả một đàn ruồi lớn đang vo ve, lổn nhổn trên dải thịt thối rữa, Vàng khè đong đưa trên cơ thể hắn. Và bên dưới cặp mắt đờ đẫn của một gã khác, tôi chẳng thấy gì ngoài một mó sụn xốp bầy hầy! Hắn chỉ có một nửa khuôn mặt! "Cái quái quỷ gì đang diễn ra ở đây thế này?" tôi nghĩ. "Họ thậm chí chẳng có phúc lợi xã hội hay bảo hiểm y tế ở cái nơi khỉ ho cò gáy này!" Và đến lúc này, tôi vẫn chưa thể nhớ ra cái từ ghi trên bụi.
Bất chợt, tôi nghe có tiếng động trong căn phòng bên dưới. Tôi bò bốn cẳng, cố nhìn qua một kẽ hở trên sàn. Gã Cha đạo đang ngồi cạnh bàn trong khi đám lâu la dang giữ trước mặt hắn một anh chàng trông hốt hoảng.
"Làm ăn sống nhăn!" gã Cha đạo nói. "Mày sẽ bị trừng trị cái tội ngủ trong khi gác, để cho người lạ đột nhập vào!" Hắn huơ huơ trước mặt anh chàng kia một vật trông như con búp-bê nhỏ, rồi nói: "Mày biết rồi đó, cái này làm từ mồ hôi và tóc của mày."
Anh chàng kia có vẻ khiếp đảm khi gã Cha đạo nhặt một cái nĩa trên bàn và đâm nó vào chân con búp-bé. Anh ta hét lên rồi khuỵu một gối xuống. Gã Cha đạo đâm chiếc nĩa vào giữa thân hình con búp bê và chàng kia ôm lấy bụng, la hét dữ dội hơn. Phập! Phập!
Phập! Cứ mỗi cú đâm của hắn, chàng kia lại lăn lộn trên sàn, gào thét như một con heo bị chọc tiết. Rồi bất chợt, anh ta im bặt.
"Nó ngủm rồi, sếp!" một gã lâu la nói.
Mà chàng kia chết thật! Tôi thấy rõ anh ta nằm chết đứ đừ ở đó, hai mắt mở trừng trừng. Và gã Cha đạo đã không hề chạm đến anh ta... dẫu chỉ một lần!
Đúng lúc đó tôi nghe có tiếng gõ vào tường ngay bên cạnh.
"Anthony! Anthony!" Một giọng nói vọng đến từ phòng kế bên. "Anh có đó không? Em đây, Eileen đây!"
"Eileen!" tôi thốt lên, tai áp sát vào tường. "Cái chết dịch gì đang diễn ra ở đây vậy?"
Đó là Cha Barnes!" Eileen nói. "Hắn dùng quyền năng kiểm soát tất cả chúng ta. Nhưng em muốn anh trốn thoát! Chính vì vậy mà em đã viết lên bụi. Em hy vọng anh thấy được nó và báo lại cho ai đó về các... các... THÂY MA!"
Đó chính là cái từ mà tôi đã cô nhớ! Từ mà nàng viết lên bụi. Thây ma! Vậy ra đó chính là những thứ mà tôi đã thấy ở ngoài đồng. Những gã đó chính là những thây ma di động!
"Anthony, Em vẫn luôn yêu anh mải" Eileen bật khóc. "Gã Cha đạo đến đây cùng đám côn đồ và làm ra con búp-bê thế mạng cho chú em. Rồi hắn giật một sợi tóc từ đầu của chú ấy và treo ngược chân con búp bê bằng sợi tóc này. Đó là lý do vì sao chú em không đi lại được nữa!
Gả Cha đạo chiếm đoạt đồn điền rồi đưa các thây ma đến đây làm đồng.
Hắn cũng làm ra một con búp-bê thế mạng cho em và nhồi nó bằng tóc của em! Chính hắn đã buộc em viết lá thư đó. Trước đây hắn quả thật là nhà thuyết giáo, nhưng bây giờ hắn là một... gã điên, Anthony ạ!"
Ngay lúc đó, tôi nghe tiếng ai đó mở cánh cửa phòng Eileen và có những giọng nói thô lỗ cất lên. Tiếp đó là tiếng hét của nàng:
"Anthony! Cứu em! Cứu em với!"
Tôi tông cửa phòng, xém trật cả khớp vai, cố xông ra để giải cứu cho nàng.
Nhưng tôi không cần thiết phải tự làm đau mình như thế, bởi lẽ chỉ năm phút sau đó là cánh cửa đã mở ra và bọn côn đồ xông vào.
Chúng lôi tôi xuống một hầm rượu khổng lồ với những thùng rượu, thùng nào thùng nấy to bằng chiếc lán nhỏ. Gã Cha đạo đã ở sẵn dưới đó.
Hắn đứng cạnh Eileen, lúc này đang ngồi trên một chiếc ghế. Hắn đang lảm nhảm những lời lẽ khùng điên gì đó mà tôi không tài nào hiểu ra.
"Ông làm cái gì vậy, lão phì nộn xấu xa kia!" tôi quát lớn.
"Tao đang dùng món bùa Voodoo thần diệu để trói nó đây!" Gã Cha đạo vặc lại. "Đợi đó, sẽ đến lượt mày. Bây đâu, trói nó lại cho ta!"
Đám lâu la làm theo lời sai bảo rồi ngồi xuống dưới chân gã Cha đạo, ngóc cổ nhìn lên hắn giống như lũ cún con yêu chủ. Hắn lục trong chiếc túi bự quàng quanh cổ, lấy ra hai con búp-bê khác, giống như con mà tôi thấy trước đó. Rồi hắn bắt đầu hết dúi rồi ngắt rồi véo chúng. Lập túc, đám lâu la lăn lộn, rên rỉ, quằn quại, hổn hển.
Mắt chúng muốn lòi cả ra khỏi dầu, chân chúng run lẩy bẩy. Chất nôn hôi hám màu xanh phọt ra khỏi miệng chúng cứ như thể chúng là thác đôi Niagara đang nhè ra chất ói mửa. Nhưng sau một hồi, sự co giựt giảm dần. Rồi, một cách đột ngột, chúng... im bặt!
"Kinh khủng quá!" tôi nghĩ. "Đến đồng bọn của hắn mà hắn còn xử kiểu đó thì gặp mình hắn dập đến cở nào?" Và tôi bắt đầu vật lộn để gỡ ra khỏi sợi dây trói chặt hai cổ tay. Bất chợt, tôi cảm thấy có cái gì nhòn nhọn đâm vào tôi. Thì ra đó là cây đinh gỉ lòi ra ngoài từ một thùng rưọu bự mà tôi bị xô vào. Tôi bắt đầu cạ sợi dây thừng lên cây đinh, mắt không rời gã Cha đạo mà lúc này đang quay lại với Eileen.
"Ha ha ha!" hắn cười điên loạn, láo liên cặp mắt đỏ ngầu, nước miếng nhểu ướt cả phần trước chiếc áo thầy tu trang nhã. "Tao chưa từng có bạn gái nào xinh đẹp như mày! Thật là khó tin, thậm chí tao còn chưa có cả bạn gái. Nhưng bây giờ thì có rồi đó! Ha ha! Tao sắp gắn một lá bùa lên bạn trai của mày đó. Nó sẽ lái xe đưa tao và mày đến thành phố, rồi rút hết tiền bạc của nó ở nhà băng đưa cho tao! Rồi, khi nào tao hết cần nó, tao sẽ cho nó lái xe đi rồi đâm một cây kim nhỏ vào con búp-bê và... BÙÙÙÙMMM! Thế là nó tiêu tùng. Bác sĩ sẽ tưởng nó lên cơn đau tim! Ha ha ha!"
Hắn lục trong chiếc túi, lấy ra kim chỉ và một mẩu vải rối bắt đầu khâu. Trong khi khâu vá, hắn lại lảm nhảm những từ ngữ quái dị.
Hắn lục trong chiếc túi, lấy ra kim chỉ và một mẩu vải rồi bắt dầu khâu. Trong khi khâu vá, hắn lại lảm nhảm những tò ngõ quái dị.
Vài phút sau, hắn đã có trong tay một con búp-bê mới trông kỳ quái. Và trông nó... giống y hệt... tôi!
"Vài món tóc nữa là xong!" hắn nói trong khi tiến về phía tôi.
Vào lúc hắn chộp cái đầu tôi, cây đinh mà tôi cà xát nãy giờ vừa vặn cắt đứt sợi dây trói. Nhanh như chớp,tôi choàng tay ôm lấy chân gã điên, cắn ngập răng vào bắp đùi của hắn.
"Aaaaaa!" hắt hét lớn rồi đổ gục xuống như một cây sồi khổng lồ, làm cho mấy con búp-bê văng tứ tán khắp mặt sàn hầm rượu. Tôi nhảy đè lên hắn, ra sức đấm và cắn và làm đủ mọi thứ. Nhưng trong khi đang ra tay như thế, tôi cảm thấy hai bàn tay to lớn của hắn túm lấy cổ tôi. Hắn có một sức mạnh siêu phàm! Dù có ra sức đến mấy để kéo các ngón tay của hắn, tôi vẫn chẳng thể gỡ chúng ra khỏi cổ. Khí quản của tôi như bị chiếc xe tải mười tấn đè ngắc ngứ! Những ngôi sao bắt đầu lập lòe trước mắt tôi. Nhưng ngay khi sắp chìm vào bóng tôi, tôi thấy có thứ gì đó vừa sắc vừa sáng loáng bổ xuống đầu gã Cha đạo. Liền đó, hắn cất lên một tiếng hét khủng khiếp và tôi thấy cái đầu hắn bị xẻ toang hệt như trái dưa tây lớn mọng nước bị chặt ra bằng dao phay! Não và máu trào ra tung tóe từ chỗ xẻ toang toác, chạy dài từ sống mũi cho đến đỉnh cái chôm tóc chải ngược nhớp nháp của hắn. Và khi hắn đổ xuống bên tôi, trút sự sống ra ngoài, tôi thấy ông Perry đứng phía trên hắn, tay cầm một chiếc rìu vấy máu, cười toe toét.
"Chân tôi đến khổ vì chúng!" ông nói, tay chỉ vào một con búp-bê nhỏ và một mớ tóc bạc ngay sát bên chân ông. "Tôi đã lấy lại chúng vừa kịp lúc. Hớ hớ hớ!’’
Ông còn chưa dứt tiếng cười thì có những tiếng rên rỉ lớn phát ra từ các thùng rượu khổng lồ. Liền đó, có hai bàn tay run rẩy lú lên khỏi miệng một thùng rưọu. Tiếp đến là hai bàn tay khác, và lại thêm những bàn tay khác nữa! Rồi xuất hiện một cái đầu đang la hét với hai cái lỗ trống lốc ở chỗ lẽ ra là cặp mắt. Tiếp đến là một khuôn mặt không có miệng và mũi. Hàng chục thây ma đang lũ lượt chui ra khỏi các thùng rượu.
Eileen té xuống sàn, sợ hãi hét lên. Đôi mắt đẹp của nàng chứa chất nỗi kinh hoàng! ông Perry chộp lấy cây rìu, lao ra ngáng giữa nàng và lũ thây ma. Tôi sởn cả gai ốc, bước lùi lại trước đám thây ma lập bập kia.
Nhưng chúng tôi chẳng việc gì phải sợ hãi cả. Đám thây ma không quan tâm đến chúng tôi. Chúng chỉ muốn được mồ yên mả đẹp mà thôi. Bây giờ thì cái kẻ lôi chúng khỏi mồ và dán món bùa Voodoo lên chúng đã chết rồi, chúng chỉ mong trả về nơi yên nghỉ của chúng. Năm phút sau chúng đã lên khỏi các bậc thang của hầm rưọu và tiếng rên rỉ của chúng chỉ còn thoang thoảng như tiếng gió ở tít xa.
"Ôi, Anthony. Anthony!" Eileen nấc lên khi tôi và ông Perry chôn xong gã Cha đạo và các lâu la của hắn. "Anh dũng cảm thật đấy. Em xin lỗi vì đã viết lá thư đó cho anh."
"Đừng nói vậy, cưng!" tôi nói, vổ nhè nhẹ lên đầu nàng. "Cũng bình thường thôi mà."
Nhưng nàng vẫn không chịu nín khóc. Cho nên tôi gắn một nụ hôn lên đôi môi run rẩy của nàng, và nàng nín ngay lập tức. Nụ hôn đó có khác chi món bùa? "Thần diệu!" tôi thầm nghĩ.