← Quay lại trang sách

TRUYỆN 7 : BÁC SĨ JERKILL VÀ ÔNG HYDE.

Phải chăng có những ngày bạn là thiên thần lộng lẫy và cũng có những ngày bạn còn khó chịu hơn cả cá piranha nhốt trong ao cá tra? Nếu đúng vậy, rất có thể bạn đang mắc phải cái gọi là nhân cách "Jerkyll và Hyde". Khái niệm này mô tả những người thường hay dao động dữ dội giữa hiền lành rành rành và hiểm ác như cá thác lác. Nó (khái niệm này) có xuất xứ từ một truyện ngắn mang tên The Strange Case of Dr. Jekyll and Mr. Hyde (Trường hợp kỳ lạ của Bs. Jekill và ông Hyde) (1886) của Robert Louis Stevenson (1850 - 1894) mà chúng tôi chọn ở vị trí truyện kinh dị số 7.

Robert biết rằng, sâu thẳm bên trong, nhiều người vẫn muốn làm những chuyện xấu xa. Ông cũng hiểu rằng, nhìn chung, họ không làm những chuyện này. Lý do là vì phần lớn mọi người đều ý thức rằng nếu cứ hứng chí lên là cứ phó mặc cho mặt xấu trong nhân cách của mình tha hồ lộng hành thì xã hội sẽ nhanh chóng sụp đổ, biến thành một thứ kinh dị và hỗn loạn. Ý tưởng tuyệt vời của ông cho câu truyện này (nó đến với ông trong giấc mộng) là như sau: ông bác sĩ Jekill tốt bụng và tử tế phát hiện ra một công thức bào chế có thể biến ông thành một người khác mà ông đặt tên là Hyde. Trong vai Hyde, bác sĩ Jekill có thể làm tất cả những việc xấu xa mà ông từng ấp ủ mà không cảm thấy có lỗi hay lo sợ người ta nghĩ thế nào. Và ông cũng có một công thức khác để trở lại nguyên hình Bs.Jekill. Rủi thay, thí nghiệm của ông ta đã đi trệch hướng và ông bắt đầu trở thành chính Hyde... ngay cả khi ông không muốn điều đó và không dùng đến công thức nào! Có thể bác sĩ Jekill sẽ nhẹ nhõm hơn khi có cơ hội thú nhận trên tạp chí Những lời thú nhận gây sốc tất cả những điều xấu xa ẩn chứa bên trong ông.

Những XẤU XA ĐỒI BẠI của tôi Bs Henry – Jekill thú nhận

Bạn đọc thân mến

Trước khi bắt đầu, tôi phải nói rõ điều sau. Trong quá trình tự thú, có thể thỉnh thoảng tôi trở nên hơi... ơ... hơi "phấn chấn’’ thái quá, thậm chí... kích động. Xin vui lòng thứ lỗi nếu điều đó xảy ra. Tôi nghĩ mình đã nói rõ tất cả... HAY MẤY NGƯỜI QUÁ NGU NGỐC NÊN KHÔNG HIỂU NỔI NHỮNG Ý ĐƠN GIẢN NHẤT, ĐỒ RUỒI NHẶNG BẠI NÃO! ĐỒ MỌT SÁCH! GIÒI BỌ… ĐỒ CÁI THỨ ĐÁNG THƯƠNG CHUI TỪ CÁI MƯƠNG, ĂN HẾT MẤY CỤC XƯƠNG... Ôi, ôi, nó bắt đầu rồi đó! Thứ lỗi cho tôi... Xin cho tôi một phút. Tôi phải uống một chút để hạ hỏa. Xin... xin quý vị... kiên trì. ỰC ỰC ỰC. À! khá hơn rồi. Tôi sẽ ổn thôi (ít ra thì cũng được một lúc). Xin lỗi quý vị về cơn bộc phát vừa rồi. Bây giờ xin phép được bắt đầu câu chuyện của tôi:

Tôi sinh ra khoảng năm 19… Lớn lên trong một gia đình giàu có, tôi quyết định trở thành nhà nghiên cứu y học vì tôi muốn giúp những người bị bệnh và cứu rỗi đồng loại. Đường công danh của tôi rất tốt đẹp và mọi người xung quanh đều ngưỡng mộ tôi. Những lúc rảnh rỗi, tôi giải trí bằng những hoạt động mà một số người sẽ cho là kha... ơ... khá là hư, cho nên tôi sẽ không đề cập đến chúng ở đây. Tất nhiên, tôi dấu kín cái khía cạnh này của cuộc sống, xem đó như chuyện riêng tư. Trong nghề nghiệp của mình, tôi làm việc cần mẫn và luôn được thiên hạ coi là người tốt, người đứng đắn. Nhưng tôi luôn biết rằng (cũng giống như mọi người) tôi có hai tính cách khác nhau, một cái thì tốt còn cái kia thì... XẤU và tôi thuờng xuyên cảm thấy ở cả hai thúc đẩy tôi dữ dội theo những hướng khác nhau (thưa bạn đọc, bạn cũng từng cảm thấy giống vậy đúng không ạ?). ‘‘Ồ’’ tôi nghĩ, ‘'giá như phần tốt trong tôi có thể sống tách biệt khỏi phần xấu’’. Thế thì mỗi phần sẽ đi theo con đường ngọt ngào của chính nó và chẳng phải đấm đá nhau triền miên, thật quá là bất tiện!

Một ngày nọ tôi đang cày bừa trong phòng thí nghiệm “ trộn tí teo thứ này với tí teo thứ khác, ghi ghi chép chép trong cuốn sổ và vân vân -... thì tình cờ tìm ra một công thức có thể giúp tôi giải quyết cái mắc múu đó! không phí nhiều thời gian, tôi lập tức pha một mẻ thuốc theo công thức này. Tôi nhìn nó sôi lên, sủi bong bóng trong vài giây rồi uống cạn một hơi.

Ôi, thưa bạn đọc, nó làm tôi đau đớn không tả xiết! Cơ thể tôi đau quằn quại! Tôi cảm thấy như có con sói khổng lồ đang nhai xuơng tôi rau ráu, còn thịt của tôi thì như bị nghiền nát trong một chiếc cối xay. Vừa khi tôi nghĩ mình hết chịu nổi thì cơn đau cũng đột nhiên biến mất. Một cảm giác cực kỳ dễ chịu bỗng dâng trào trong tôi! Tôi cảm thấy mình tự do như chim. Tôi cảm thấy sảng khoái... Yeeee, Đã wááááá xá! sướng wááááá đi mất! Mối bận tâm thường trực phải tỏ ra đáng kính và đàng hoàng bỗng chốc biến mất sạch! Nói thẳng thùng ra, tôi cảm thấy kiểu như mình hơi... ơ... ang ác. PHẢI ĐÓ! TÔI ĐỘC ÁC ĐÓ! HA HA HA. Kế đó, tôi nhìn vào trong gương, không còn nhận ra chính mình nữa! Tôi không còn là TÔI nữa rồi! QUÁ ĐÃ! THẰNG TÔI ĐÃ XÉO ĐI CHỖ KHÁC RỒI!... Khuôn mặt đang nhìn lại tôi từ trong gương trông méo mó, quặt quẹo bởi sự độc ác thuần túy. Chiều cao của tôi rút xuống nhiều phân, mắt tôi ánh lên những tia xảo quyệt, và lông tôi mọc ra cả ở những nơi bạn không thể tin nổi (xin đừng hỏi nơi nào!) Về hơi thở của tôi thì, nếu so với nó, một ống cống hôi hám nhất cũng thơm ngát như hoa hồng! Vâng! Tôi đã trở thành một người KHÁC, một sinh thể cực kỳ xấu xí và ghê tởm. Nhưng tôi có quan tâm chuyện đó không? Dĩ nhiên là không! Dĩ nhiên là không! Vì giờ đây tôi có thể... XẤU XAAAA! Ô! YEEE CỰC KỲ XẤUUU XAAAA! TÔI CÓ PHẤN CHẤN QUÁ KHÔNG VẬY? YEEE... Xin lỗi, chắc tôi phải uống thêm ít nước ỰC ỰC ỰC.

Tôi quyết định đặt tên cho con người mới của tôi là Edward Hyde. Giờ thì chỉ còn đôi chút khó khăn: liệu tôi có thể quay trở về với con người CŨ của tôi? Tôi kiểm tra đoạn ghi chép công thức, pha một liều thuốc mới và uống cạn. Một lần nữa, tôi bị rơi vào những cơn đau khủng khiếp, nhưng nó nhanh chóng trôi qua và tôi lại trở thành Bs. Henry Jekill tốt bụng, tử tế! ‘‘Tuyệt quá!’’ tôi nghĩ. ‘‘Một phát minh xuất sắc! Tôi có thể biến bản thân từ người này thành người khác bất cứ khi nào tôi muốn! Tôi sẽ có một cuộc sống kép HOÀN HẢO Trong lốt Edward Hyde, tôi có thể là người xấu xa, độc ác đến tận tim đen mà không hề mảy may bị quấy nhiễu bởi lương tri của cái ông bác sĩ Jekill chán ốm, nhiễu sự, chuyên làm những việc tốt đó.

Tôi mua cho Hyde một bộ quần áo và thuê cho ông ta một căn nhà ở Soho, nơi mà ông ta / tôi / chúng tôi có thể tiến hành đủ kiểu âm mưu đen tối. Ồ! Ồ! Chúng tôi / ông ta/ tôi tha hồ mà vui nhé! Đám gia nhân (cực kỳ ngu độn) của tôi sẽ không hốt hoảng khi thấy tôi trở về từ những chuyến đi tội lỗi mà vẫn chưa ra khỏi lốt của Hyde... Ha ha ha!.. Tôi đã dặn chúng rằng một ông Edward Hyde nào đó sẽ thỉnh thoảng viếng thăm và chúng phải cư xử với ông ta như khách đặc biệt của tôi.

Và thế là tôi bắt đầu cuộc sống kép của mình. Tôi vuơn tới tất cả những tính cách xấu xa, đồi bại nhưng dễ chịu của Hyde, mà tôi sẽ không mô tả ra, ở đây... MẮC MỚ GÌ ĐẾN MẤY NGƯỜI… ĐỒ TÒ MÒ, TỌC MẠCH! - Xin lỗi, xin lỗi! Xin chờ một chút! ỰC ỰC ỰC... rồi để trở về với hình hài và tính cách của Bs. Jekill, tôi chỉ việc ực công thức thứ hai.

Giờ thì chắc quý vị đã đoán ra rồi, đó chính là công thức mà tôi đang phải dùng càng lúc càng nhiều suốt quá trình viết bản tự thú này.

Trở về từ những cuộc phiêu lưu hoang dại của Hyde, tôi không cảm thấy xấu hổ hay ân hận. khi lấy lại hình hài của Bs. Jekill tốt bụng, tôi tự nhủ: ‘‘Đừng lo! Đâu phải mày làm những chuyện kinh khủng đó! Chính thằng cha Hyde xấu xa kia đã làm!’’ Và thế là lương tâm của tôi lại sạch sẽ! HA! HA! HA!

,

Mọi sự cứ như thế diễn ra một thời gian. Tôi vui thú với cả hai mặt tốt xấu của mình mà vẫn giữ được tiếng là công dân tốt, mẫu mực. Và rồi, một sự cố nhó đã xảy ra.

Một ngày nọ, tôi đang trên đường về nhà trong lốt của Hyde thì va phải một bé gái, làm cho bé bị ngã. Đó là một bé gái xinh xắn, đáng yêu, và cũng giống như tôi, khi đi nó không lo nhìn đường... NHƯNG LẼ RA NÓ PHẢI NHÌN ĐƯỜNG CHỚ! ĐỒ NGU NGỐC THÒ LÒ MŨI XANH, ĂN HÀNH ĂN TỎI! CHO NÊN CŨNG ĐÁNG ĐỜI NÓ KHI TÔI DÙNG GIÀY ĐINH ĐẠP KHẮP MÌNH MẨY NÓ! HA! HA! HA! ỐI! ỐI! KÝ ỨC VỀ NHỮNG TIẾNG RÊN LA HÃI HÙNG CỦA CON BÉ ĐÓ VẪN TRÀN NGẬP TRONG TÔI CÙNG VỚI SỰ KHOAN KHOÁI SÂU LẮNG NHẤT. ỐI! ỐI!...

Trời ơi! Tôi xin lỗi. Phải uống thêm thuốc thôi! Lần này chắc phải tăng liều lên gấp ba! ỰC, ỰC, ỰC. Sau sự cố đó, tôi lập tức bị bao vây bởi người đi đường và cha mẹ của bé gái tất cả đã chứng kiến sự độc ác kinh dị của tôi. Nhưng may thay, tôi đã bịt được miệng họ bằng một tấm chi phiếu. Tôi đã thoát hiểm trong gang tấc!

Sau đó, cuộc sống kép của tôi tiếp diễn một cách trơn tru và hợp lý, mặc dù tôi ngờ rằng hai người bạn thân nhất của tôi, Utterson và Bs. Lanyon, đang ngày càng quan tâm hơn đến tình bạn giữa tôi và Hyde. Họ không chỉ nghe nói Hyde viếng thăm tôi, mà Utterson còn chính mắt chứng kiến sự cố kinh hoàng với em bé gái!

Rồi một sáng nọ, một chuyện lạ đã xảy ra. khi thức dậy, tôi với tay bật radio trên chiếc bàn đầu giường, thì chợt nhận ra rằng bàn tay đang với đến cái nút ‘‘ON’’ là một bàn tay quắt queo, với những sợi lông lởm chởm.

'’Lạ thật!’’ tôi nghĩ. ‘‘Chắc chắn mình đi ngủ trong lốt Bs. Jekill cơ mà!’’ Tôi giở tấm chăn lên để ngó qua cơ thể mình. Thưa bạn đọc, bây giờ tôi đã là HYDE mất rồi! Tôi đã biến đổi trong đêm! nhưng tôi KHÔNG hề uống liều thuốc nào! Tôi hoảng vía! Tôi nằm run rẩy mất một lúc, băn khoăn về ý nghĩa của việc này. Rồi tôi đi đến một quyết định. ‘‘Thôi đủ rồi!'’ tôi nghĩ. ‘‘Cũng đáng tiếc đấy, nhưng CẦN PHẢI như vậy thôi!’’. Tôi đang dây-dưa với một thứ đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát của mình. Tôi sẽ sử dụng liều thuốc kia để trở về hình hài Bs. Jekill và từ đó trở đi tôi sẽ thôi VĨNH VIỄN cái lối sống kép xấu xa này!

Tôi thực hiện như đã thề và trong suốt nhiều tuần tôi đã giữ nguyên trạng thái Bs. Jekill. Tôi đã làm rất nhiều việc tốt và không hề CÓ một ý nghĩ xấu xa, đáng hổ thẹn nào. Nhưng thưa bạn đọc, quý vị hẳn cũng biết nó như thế nào rồi. Thời gian trôi qua thì hiệu lực của cú sốc sẽ tan biến dần. Cuộc sống thường ngày cứ đều đặn trôi và sự nhàm chán sẽ trỗi dậy, đúng không ạ? Cho nên sau hai tháng trời tuyệt đối là người tốt, tôi chợt nghĩ về bản thân như sau: ‘‘Chết tiệt! Tại sao không chứ! Người ta chẳng hay nói rằng ‘‘Thay đổi’’ là cần thiết đó thôi... HA HA HAI... Cho nên, không do dự gì nữa, tôi nốc luôn một hớp thuốc ỰC ỰC. Chẳng mấy chốc, tôi trở lại với trạng thái Hyde ngày nào. Tôi lao vào màn đêm, cảm thấy mình cực kỳ sung mãn, háo hức muốn làm ngay những đều tai ác! Chưa đi được bao xa thì có một quý ông lớn tuổi, đầu bạc trắng tiến về phía tôi. Ông ta có vẻ như đang đi lạc và chỉ nhã nhặn hỏi đường tôi. Nhưng khi nghe ông ta hỏi, có gì đó trong tôi chợt CHỒM LÊN! …LÃO GIÀ NGU NGỐC KIA THỰC SỰ CHỌC TỨC TÔI. TÔI HÚC VÀO LÃO RỒI ĐÁNH LÃO TỚI TẤP BẰNG CÂY GẬY ĐI BỘ NẶNG CHỊCH. ĐỒNG THỜI, TÔI DỘI MỘT TRẬN MƯA HÀNG NGÀN CÚ ĐẤM LÊN CƠ THỂ GIÀ NUA ỌP ẸP CỦA LÃO, LẮNG NGHE NHỮNG MẨU XƯƠNG MONG MANH CỦA LÃO BỊ GÃY NỨT. LẮNG NGHE NHỮNG LỜI VAN XIN THÊ THẢM CỦA LÃO. TÔI NGHĨ, ‘‘Ô YEEEE, THẬT LÀ VUI QUÁ ĐI!’’. SAU VÀI PHÚT NỮA DÙNG DÂY LƯNG QUẤT VÀO CÁI XÁC GIÀ KHÔNG CÒN CẢM XÚC, TÔI BỎ CHẠY, SUNG SƯỚNG CƯỜI KHÙNG KHỤC, RUN LÊN VÌ KHOÁI TRÁ.

ỰC ỰC... Sáng hôm sau, trở về với hình hài Bs. Jerkill, tôi bật đài nghe tin tức buổi sáng và nhận được cùng lúc hai cú sốc khủng khiếp. Không chỉ là tin ông già kia đã chết do bị thương quá nặng, đài còn cho biết tội ác của tôi đã được camera ngoài đường thâu lại, trong đó ghi cảnh tôi tấn công ông già. Tôi, hay nói đúng hơn là Hyde, nay đã trở thành kẻ bị truy nã! Một tên SÁT NHÂN không hơn không kém! và dĩ nhiên người ta biết Hyde. Hắn có nhà cửa và tài khoản ngân hàng. Cho nên tôi sẽ không còn cơ nào vui vầy với những cuộc phiêu lưu xấu xa của mình trong lốt Edward Hyde. Tôi buộc phải khuôn mình trong lốt Bs. Jekill để tự cứu lấy mình.

Nhưng may thay, không giống những tên tội phạm khác, tôi không cần phải lặn quá sâu. Thì tôi vẫn được tiếng là một bác sĩ đường hoàng, đáng kính và tốt bụng cơ mà, đúng không nhỉ? Cảm thấy nhẹ nhõm về sự thoát hiểm của mình, tôi quyết định sẽ kết liễu Hyde vĩnh viễn. Sau tội ác kinh hoàng của hắn, tôi phải dành phần đời còn lại làm những việc tốt, việc tử tế để bù đắp cho những hành động xấu xa của hắn. Và dĩ nhiên tôi vẫn có thể ra ngoài và tận hưởng những niềm vui ĐÁNG KÍNH của tôi, chẳng hạn như đi bộ trên đường phố London, quan sát những đồng loại của mình đi qua đi lại.

Vài ngày sau, trong một cuộc tản bộ như thế, tôi ngồi xuống một băng ghế trong công viên Regent. Trong khi đang thưởng thức tiếng chim hót đón xuân về và khung cảnh người người hạnh phúc, tôi bất chợt nhìn xuống. Quả là một cú sốc! Quần áo của tôi như đang lớn ra! Hai tay tôi mau chóng biến mất trong chiếc áo tay dài, và đôi giày của tôi hầu như bị che khuất hoàn toàn bởi chiếc quần đang lớn dần ra mãi! Và rồi tôi hiểu ra sự thật tàn khốc! Không phải quần áo của tôi lớn ra. Đó là do tôi đang co nhỏ lại! Tôi lại đang biến thành Hyde. Không cần đến liều thuốc! Và ngay trước bàn dân thiên hạ nữa chớ! Tôi tê liệt vì kinh hoàng mất một lúc. Ảnh của Hyde đã xuất hiện trên mọi tờ báo. Tôi sẽ bị nhận mặt và bị bắt mất thôi! Kéo áo khoác lên che kín mặt, tôi vội rời công viên và gọi một chiếc taxi. Tôi bảo tài xế đưa tôi đến một khách sạn. Đến đó, tôi thuê một căn phòng và trốn ở đó cho đến khi nghĩ ra phải làm gì kế tiếp. Liều thuốc để trở lại thành Bs. Jekill tôi lại để trong phòng thí nghiệm tại nhà. Tôi không thể đến đó vì hiện giờ tôi hoàn toàn là Hyde, tên sát nhân bị truy nã! Tôi vẫn còn ĐÔI CHÚT suy nghĩ của Jekill: Tôi nguệch ngoạc viết vội vài dòng cho người bạn thân Bs. Lanyon, nhờ ông ta đến phòng thí nghiệm, lấy giùm tôi lọ thuốc có đánh dấu chữ X. Cố dấu kín khuôn mặt, tôi trao lá thư cho người giao liên của Khách sạn.

Tối hôm đó, với sự che chắn của màn đêm, tôi mò đến nhà Bs. Lanyon, người mà tôi biết đang giữ liều thuốc. Tôi không thể kể lại chi tiết cuộc gặp của chúng tôi. Tôi quá đau lòng, không muốn nhớ lại nó. Tôi chỉ có thể nói rằng người bạn thân của tôi đã chứng kiến tôi biến đổi từ Hyde thành Jekill.

Thưa bạn đọc, cú sốc đó vượt quá sức chịu đựng của anh ấy, và chỉ vài tuần lễ sau, người bạn thân của tôi đã qua đời do bị đứng tim!

Vài tuần trôi qua sau sự kiện đó. Để tránh những cặp mắt dò xét của hàng xóm và gia nhân, tôi tự giam mình trong phòng thí nghiệm. Tôi đang dùng thuốc với liều luợng ngày một tăng, nhưng nó có vẻ như không còn đem lại hiệu quả mong muốn nữa. Quyền năng độc ác của Edward Hyde đang ngày một mạnh hơn, mạnh hơn nữa. Để viết ra nổi lời tự thú này trong vai Bs. Jekill tôi đã phải uống một lượng thuốc rất lớn.

Dù vậy, tôi vẫn nơm nớp lo rằng con thú trong tôi sẽ nắm quyền kiểm soát hoàn toàn...

LO LÀ LO CÁI GÌ? TA THÍCH LO ĐÓ, RỒI SAO? TẠI SAO CỨ PHẢI MONG ĐƯỢC LÀ THẰNG CHA BÁC SĨ JEKILL ỦY MỊ BÍ XỊ, ỔI XÁ LỊ ĐÓ? TA THÙ HẮN TẬN XƯƠNG TỦY VÀ TA SẼ HỦY DIỆT HẮN VỚI NIỀM HÂN HOAN TO LỚN NHẤT. TA SẼ LÀM NHƯ THẾ VỚI BẤT CỨ AI CỐ TƯỚC ĐOẠT NHỮNG THÚ VUI ĐỒI BẠI XẤU XA CỦA TA! VÀ ĐÓ BAO GỒM CẢ CÁC NGƯỜI ĐẤY! ĐỒ BẠN ĐỌC NHÓC TÌ NHƯ CON CÒI! ĐỒ TÊ LIỆT THẦN KINH KHỨU GIÁC. ĐỪNG CÓ MÀ CHÕ MŨI VÀO CÔNG VIỆC CỦA TA. NẾU KHÔNG THÌ TA SẼ … TA SẼ…! CHUYỆN GÌ NỮA ĐÂY! AI ĐẬP CỬA PHÒNG THÍ NGHIỆM VẬY! LẠI CÁI TÊN ÔN DỊCH, NGU NGỐC, NHIỀU CHUYỆN ĐÓ CHỨ GÌ? HẮN ĐÃ NHẬN RA TA BÊN CỬA SỔ VÀ HÉT TO ‘‘ÔNG HYDE’’, CHÚNG TÔI BIẾT ÔNG Ở TRONG ĐÓ! ÔNG ĐÃ LÀM GÌ BÁC SĨ jEKILL? NẾU ÔNG GIẾT ANH ẤY THÌ ÔNG SẼ PHẢI TRẢ GIÁ ĐẮT ĐẤY! MỞ CỬA RA NGAY ĐI, NẾU KHÔNG TÔI SẼ PHÁ CỬA!’’. HÊ HÊ HÊ! HẮN DÁM À? ĐIỀU MÀ TA GÂY RA CHO LÃO GIÀ KIA SẼ CHẲNG NHẰM NHÒ GÌ SO VỚI ĐIỀU TA SẼ GÂY RA CHO TÊN ÔN DỊCH ĐÓ …ÔI, ÔI Tôi đang nói gì vậy? ỰC ỰC.

Utterson là bạn lâu năm và thân thiết nhất của tôi. Chúng tôi quen nhau từ khi còn bé xíu. Chắc tôi không chịu nổi sự tra tấn này nữa rồi. Để cứu mạng người bạn thân nhất, tôi chỉ còn nước hy sinh bản thân mà thôi. Đó là cách duy nhất vào lúc này...

Bản tự thú có thật này được Utterson tìm thấy sau khi phá cửa, xông vào phòng thí nghiệm của Bs. Jekill. Kế bên bản tự thú là thi thể sõng soài của Edward Hyde.

Owen Up, biên tập viên tạp chí Những lời thú nhận gây sốc.