CHƯƠNG IV
Cuối cùng thì Macon cũng mời tôi đi chơi. Đó là lúc 11 giờ 27 phút sáng ngày 18 tháng 10. Thật tuyệt diệu và đáng nhớ! Cuộc sống của tôi vốn không có nhiều sự kiện nổi bật, vì vậy, tôi muốn nhớ thật kỹ đến từng chi tiết cái ngày trọng đại ấy.
Hôm đó là thứ sáu, ngày chúng tôi có bài kiểm tra môn cầu lông. Sau khi nộp bài, tôi lôi quyển Ngữ văn (22) ra ôn từ vựng, không quên liếc nhìn qua chỗ Macon, lúc này đang ngồi gặm bút chì, mắt nhìn trần nhà vật lộn với năm câu hỏi ngắn ngủn trong cái đề bài thầy Van Leek đã dùng gần mười lăm năm nay.
Một vài phút sau, cậu ấy đứng dậy gài cây bút chì lên sau vành tai và đi ngang chỗ tôi để nộp bài. Tôi ngồi thẳng người lại, lẩm nhẩm từ feuilleton – tiểu phẩm liên tục, như thể đang niệm thần chú để kéo Macon lại trò chuyện với mình vậy. Feuilleton, feuilleton – cậu ấy nộp bài, vươn vai một cái rồi chậm rãi quay xuống lớp học. Feuilleton, feuilleton – Macon tiến đến mỗi lúc một gần hơn, rồi nhe răng cười khi đi ngang qua tôi và tiến thẳng về chỗ ngồi. Feuilleton, feuilleton – tôi tiếp tục lẩm nhẩm trong tuyệt vọng, đám từ vựng như đang trôi bồng bềnh trước mắt. Cuối cùng, khi từ feuilleton sau chót thoát ra khỏi miệng tôi thì tập vở của cậu ta bắt đầu sột soạt ngay bên cạnh tôi và Macon ngồi phịch xuống. Ngay lúc đó, tôi có cảm giác như tiết Thể dục nhàm chán này, thậm chí là cả vũ trụ, đều ngừng chuyển động. Trong mười lăm phút tiếp theo, tôi đã có Macon bên cạnh mình.
- Này, – Macon mở lời và nằm xuống sàn tập sáng bóng, đầu cậu ấy đặt ngay cạnh chân tôi, – ai là người nghĩ ra môn cầu lông vậy?
Tôi nhìn Macon.
- Cậu không biết à?
- Tớ đâu có nói thế đâu. Tớ chỉ muốn biết cậu trả lời ra sao thôi.
- Nếu vậy thì tớ trả lời đúng đó.
- Vậy là ai nào?
Tôi chỉ nhún vai:
- Thì cậu biết đấy, ông ấy chứ ai.
- À! – Macon gật gù, lại nhoẻn miệng cười và lấy tay vuốt vuốt mái tóc. – Thế thì đúng chóc rồi. Tớ cũng trả lời thế mà, ha, công chúa bùn lầy .
- Ừ, vậy là cậu đúng! – Tôi lật lật trang sách, cố giả vờ như mình đang rất tập trung vào nó.
- Cuối tuần này cậu định làm gì? – Macon hỏi tiếp.
- Tớ chưa biết nữa. – Mỗi thứ sáu, những câu hỏi như thế luôn xảy đến. Và Macon có những kế hoạch hoành tráng, còn tôi thì luôn vờ như mình cũng thế.
- Hẹn hò với Noah hử?
- Không hề. – Tôi trả lời ngay.
Lớp Thể dục của Noah từng tham dự một cuộc thi đấu bóng chuyền với lớp tôi, thế nên sau khi Noah lầm bầm chào tôi, tôi đành phải nói đến cậu ấy trong những cuộc trò chuyện. Tôi cũng không hiểu tại sao lại thừa nhận chuyện Noah từng là bạn trai mình, nhưng giờ thì tôi đang cố quên biến sự thật ấy.
- Còn cậu thì sao? – Tôi hỏi lại.
- Có một bữa tiệc, tớ cũng không biết nữa. – Macon đáp lại. – Hình như là ở khu Arbor.
- Thế à.
- Ừ, nhưng chắc cũng chẳng ra đâu vào đâu.
Tôi gật đầu. Bởi vì gật đầu luôn là cách an toàn nhất, tiếp theo sẽ là nói dối vài câu.
- Ừm, hình như Scarlett từng nói với tớ.
- Ừ, chắc chắn là cậu ấy biết. – Scarlett thường được đưa vào làm trung gian như thế đấy. – Hay là hai cậu cũng đến chơi nhé?
- Để xem… – Trong đầu mình, tôi đã nhất quyết sẽ đến Arbor. Dù Thượng đế có ngăn cản thì tôi vẫn sẽ đi. – Không biết Scarlett có muốn đi không. Tớ không hứa trước đâu.
- Ô hay! – Macon ngước lên nhìn tôi, một lọn tóc vàng lòa xòa trước trán cậu ấy. – Nếu Scarlett không đi thì cậu cũng nên đến chứ.
- Tớ không thích đi một mình. – Tôi nói ngay, không do dự.
- Cậu đâu có đi một mình, – Macon trả lời. – Có tớ ở đó mà.
- À… ừ… – Tôi nhìn lên cái đồng hồ ngay trên đầu Macon và cố ghi nhớ thời khắc ấy. Ghi nhớ mãi mãi. Cuối cùng cũng đến khoảnh khắc này, sau tất cả những trận cầu lông, những pha đập bóng chuyền hay những vòng chạy quanh nhà thi đấu. Đây chính là điều tôi chờ đợi từ bấy lâu. – Được rồi, tớ sẽ đến.
- Có thế chứ! – Macon mỉm cười với tôi, và ngay lúc ấy, tôi hẳn sẽ chấp thuận bất cứ yêu cầu nào của cậu ấy, dẫu biết rằng ý định đó nguy hiểm biết chừng nào. – Gặp cậu ở đó nhé, Halley!
Chuông hết tiết rung ầm ĩ, vang dội khắp bốn bức tường của sảnh đường mênh mông. Mọi người lục tục đứng dậy, thầy Van Leek đang cố thông báo thật to lần nữa về môn bowling sẽ bắt đầu vào thứ hai tuần sau và dặn dò mọi người nên chuẩn bị học năm bước lấy đà trước. Tuy vậy, tôi chẳng còn chú tâm lắng nghe nữa, vì Macon đã gấp tập vở lại và chìa tay ra, đỡ tôi đứng dậy. Tôi nhìn Macon, tự hỏi về những thứ mà bản thân mình đang sa vào, nhưng rồi lại tự gạt đi. Tôi nắm lấy tay Macon, cảm nhận những ngón tay cậu ấy gần kề, phủ trùm lên tay mình. Tôi để mặc Macon kéo mình về phía cậu ấy, với đôi chân chạm đất và đôi mắt mở to.
Tan học, tôi và Scarlett vừa bước vào nhà thì đã thấy cô Marion. Cô ấy đang bận rộn chuẩn bị một cuộc hẹn hò trọng đại với một người tên là Steve Michaelson. Chú ấy là kế toán và họ vừa mới quen biết nhau gần đây. Cô Marion vừa sơn phết lại móng tay vừa hút thuốc lá phì phèo, trong khi hai đứa tôi ngồi ăn khoai tây chiên và quan sát cô ấy.
Tôi hỏi:
- Thế cái chú Steve này ra sao, hả cô?
- Chú ấy tử tế. – Cô Marion nói bằng giọng nhừa nhựa và tiếp tục phả ra một làn khói thuốc. – Nghiêm túc, nhưng cũng khá dễ chịu. Cô quen chú ấy qua bạn bè.
- Sao mẹ không kể cho Halley nghe mấy chuyện khác? – Scarlett nói, nhai miếng khoai tây nghe kêu lắc rắc.
- Chuyện gì? – Cô Marion lắc lắc chai sơn bóng.
- Mẹ biết rõ mà.
- Gì thế? – Tôi tò mò.
Cô Marion đưa một ngón tay lên, ngắm nghía lớp sơn trên móng.
- À, chuyện nhỏ thôi, về sở thích ấy mà.
- Mẹ kể cho Halley nghe đi chứ! – Scarlett lại nhắc, khẽ nhướng lông mày lên ra hiệu và tôi biết ngay sắp có chuyện hay ho đây.
Cô Marion nhìn Scarlett, thở dài và nói tiếp:
- Chú ấy là thành viên của một hội, kiểu như một câu lạc bộ lịch sử chuyên về đề tài thời kỳ Trung Cổ.
- Nghe hấp dẫn quá cô ơi, – tôi hưởng ứng trong lúc Scarlett kéo ghế đứng lên, đi về phía bồn rửa chén. – Một câu lạc bộ Lịch sử à?
- Mẹ. – Scarlett xoa xoa tay dưới vòi nước. – Phải kể cho Halley nghe cả về những việc họ làm trong đó chứ.
- Ơ, thế họ làm gì ạ? – Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn.
- Hóa trang! – Scarlett lên tiếng ngay trước khi cô Marion kịp mở miệng. – Thế này nhé, người đàn ông này có một niềm yêu thích đối với lịch sử thời Trung Cổ. Và thế là mỗi dịp cuối tuần, chú ấy lại hội họp cùng bạn bè. Khi đó, họ hóa trang và phục sức y hệt các nhân vật thời Trung Cổ, mà nói cho đúng ra là biến thành những người mà họ tin là tiền kiếp của họ ở thời Trung Cổ ấy. Có khi họ còn cưỡi ngựa đấu thương (23) , tổ chức lễ hội, và hát tình ca như thật nữa cơ.
- Họ đâu có cưỡi ngựa đấu thương! – Cô Marion lầm bầm, nhìn chăm chăm vào mấy ngón tay.
- Ồ, có mà mẹ. – Scarlett nói tiếp. – Con vừa mới nói chuyện với chú ấy tối hôm qua và chú ấy kể cho con nghe hết.
- Thế thì sao nào? – Cô Marion đáp lại. – Ghê gớm quá nhỉ! Mẹ thấy đó là một sở thích thú vị đấy chứ. Chẳng qua là như mình được sống trong một thế giới khác vậy thôi.
- Vâng, giống như không được bình thường, mẹ nhỉ! – Scarlett phản đối, quay lại bên bàn ăn và ngồi xuống cạnh tôi. – Như gàn dở ấy.
- Không hề nhé! – Cô Marion phản đối.
- Này Halley, cậu có biết tiền kiếp ở thời Trung Cổ của chú ấy là ai không? Đoán thử xem! – Scarlett quay sang hỏi tôi.
Tôi nhìn Scarlett:
- Ui, sao tớ biết được!
Cô Marion vẫn chăm chú vào mớ mỹ phẩm. Cô quét thêm một lớp sơn bóng bên trên lớp màu hồng, vờ như không nghe thấy câu chuyện của chúng tôi.
- Là Vlad, – Scarlett đáp, – Vlad “Dracula” (24) ấy.
- Ai bảo là “Dracula” nào! – Cô Marion cau có. – Chiến binh chứ. Hai cái đó khác nhau hoàn toàn mà Scarlett.
- Vâng, đằng nào chẳng thế. – Scarlett không bao giờ hài lòng với bất cứ ai mà cô Marion từng hẹn hò. Hầu hết bọn họ đều phải nhìn Scarlett với vẻ ái ngại khi bước qua ngưỡng cửa nhà cô Marion vào mỗi cuối tuần.
- Nhưng mà, – tôi từ tốn nói trong lúc cô Marion đã sơn xong bàn tay trái của mình và đang vẩy vẩy nó, – cháu nghĩ có khi chú ấy lại đàng hoàng.
- Chứ sao nữa. – Cô Marion nói ngắn gọn, đứng dậy và bước lên cầu thang, giơ thẳng mấy ngón tay ra trước mặt mà rẩy rẩy. – Lẽ ra Scarlett cũng sẽ hiểu ra chuyện ấy, nếu nó chịu cho người ta một cơ hội tử tế.
Chúng tôi nghe tiếng cô Marion đi lên gác, trần nhà kêu cót két theo từng bước chân cô ấy. Scarlett bước đến nhặt mấy cục bông gòn ném chúng vào sọt rác rồi lấy chai sơn bóng và lọ nước rửa đặt lại vào cái rổ ngay kế bên phòng tắm.
- Con đã cho họ nhiều cơ hội đấy chứ. – Bất chợt, Scarlett lên tiếng, cứ như cô Marion vẫn còn ngồi ở đây. – Chẳng qua là ai cũng có quá nhiều sự thật bên trong con người họ mà thôi.
Chúng tôi chui vào phòng ngủ của Scarlett ngồi, quan sát khi chú Steve lái chiếc Hyundai đuôi cong đến, mang theo một bó hoa. Chú ấy trông không giống chiến binh hay kẻ ác ma khi đưa cô Marion ra xe, giữ cửa cho cô ấy bước lên và đóng lại một cách bài bản. Scarlett ngồi xoay lưng lại cửa sổ không thèm nhìn họ nổ máy, nhưng tôi vẫn áp tay lên mặt kiếng, vẫy vẫy cô Marion khi chiếc xe đi xa dần.
Khi về đến nhà, mẹ tôi đang ngồi trong phòng ăn đọc báo.
- Chào con, dạo này trường lớp thế nào?
- Vẫn ổn ạ. – Tôi đứng ngay cửa phòng ăn, mắt hướng lên cầu thang.
- Thế còn bài kiểm tra toán? Con làm tốt chứ?
- Dĩ nhiên, con nghĩ là vậy.
- Ừ, tối nay nhà Vaughn ghé qua xem phim với nhà mình đấy, con muốn cùng tham gia không? Lâu rồi họ chưa gặp con đấy.
Noah Vaughn đã học lớp mười một, thế mà cậu ta vẫn còn dành cả buổi tối thứ sáu để xem phim cùng bố mẹ hai bên gia đình. Không thể tin nổi là trước đây, tôi từng cặp kè với một người như thế.
- Con đã có hẹn với Scarlett rồi mẹ ạ.
Mẹ tôi gật đầu:
- Ừ, cũng được. Mà hai đứa định làm gì vậy?
Tôi nghĩ ngay đến Macon và cái đồng hồ trong phòng Thể dục cùng khoảnh khắc đáng nhớ ấy.
- Cũng không có gì đặc biệt, chắc tụi con sẽ ra ngoài ăn pizza.
Im lặng. Rồi mẹ tôi nói tiếp:
- Ừm, vậy cũng được. Nhớ về nhà trước mười một giờ đấy. Mà ngày mai đến phiên con phải xén cỏ ngoài vườn nhỉ?
- Vâng ạ.
Khi tôi bước lên đến nửa cầu thang thì mẹ nói:
- Halley này, nếu hai đứa thấy chán thì về nhà coi phim nhé. Càng đông càng vui.
- Vâng ạ.
Tôi đáp mà trong đầu lại tự hỏi sao mẹ luôn muốn can thiệp vào mọi việc tôi làm đến vậy. Tại sao mẹ luôn theo sát tôi, hoặc cố giữ tôi bên mình bằng cách này hay cách khác, ngay cả khi tôi luôn cố gắng hết sức để tách khỏi mẹ? Nếu tôi nhắc đến Macon, thế nào mẹ cũng sẽ tuôn ngay một tràng những câu hỏi như: Ai tổ chức bữa tiệc đó? Bố mẹ bạn ấy có cùng tham dự không? Có bia rượu gì không đấy? Tôi hoàn toàn có thể hình dung cảnh mẹ gọi điện thoại đến nhà người ta, yêu cầu được nói chuyện với bậc phụ huynh giống hệt lần đầu tiên mà tôi nói sẽ đi dự tiệc ở nhà bạn. Tôi phải giữ bí mật về Macon, giống như những điều bí mật khác mà tôi đang bắt đầu giữ cho riêng mình. Dù ít dù nhiều, tôi sẽ cất thật kỹ chúng trong tâm trí tôi và giữ ngoài tầm tay của mẹ, càng xa càng tốt.
Scarlett và tôi đến nơi lúc chín giờ ba mươi, xe hơi xếp thành hàng dài dọc con phố, đậu bừa bãi bên lề đường và thậm chí còn che mất cả thùng thư nữa. Nơi này là khu nhà của gia đình Tabor, bữa tiệc tối nay cũng do Ginny Tabor tổ chức. Điều đầu tiên hiện ra trước mắt chúng tôi khi đi bộ lên phía ngôi nhà là Ginny Tabor đã bắt đầu say khướt, đang ngồi vắt vẻo phía sau đuôi chiếc xe BMW của mẹ, một tay cầm chai rượu vang ướp lạnh còn tay kia phì phèo điếu thuốc lá.
- Scarlett!
Ginny rú lên khi thấy chúng tôi bước lên bậc thềm màu trắng và nâu sô-cô-la cùng tông màu với toàn bộ ngôi nhà. Gia đình Tabor sống trong ngôi biệt thự trông như một ổ bánh mì gừng vĩ đại – lối kiến trúc Tudor (25) với những mái hiên nhô ra và các bậu cửa đầy hoa.
Ginny cứ thế gọi toáng lên, nhảy xuống cái xe và không quên kéo theo cả Brett Hershey.
- Bạn hiền ơi! – Ginny nói lúc tiến đến gần hơn, vấp phải một cái vòi nước lớn ngay giữa lối đi. Cô nàng mặc chiếc đầm đỏ chót và đi giày cao gót – rõ là hơi quá trịnh trọng so với một bữa tiệc nhẹ vào tối thứ sáu thế này. – Tớ chỉ muốn nói chuyện với một mình cậu thôi!
Tôi nghe tiếng Scarlett thở dài bên cạnh. Cậu ấy bị cảm lạnh và tối nay không muốn ra ngoài chút nào. Chỉ vì tôi van vỉ quá nên Scarlett mới chịu rời bỏ chiếc ghế sofa êm ấm dễ chịu của mình, bên cạnh hộp khăn giấy và đối diện với cái ti vi. Tôi cũng phải tránh né luôn cả Noah Vaughn. Cậu ta cứ ngồi lì ở phòng ăn khi tôi chào tạm biệt, trừng trừng nhìn tôi như đang đợi xem liệu tôi có đột nhiên muốn trở lại làm bạn gái cậu ta không. Clara – em gái của Noah – thì níu chân nài nỉ tôi ở lại, còn mẹ thì nhắc khéo rằng tôi có thể rủ Scarlett cùng xem phim. Tôi suýt nữa đã tin rằng tất cả sắp sửa kéo tôi ngồi xuống, buộc tôi phải ở nhà và phá hủy buổi tối quan trọng nhất trong đời tôi rồi.
Cầu mong sao Macon sẽ biết trân trọng những gì tôi đã vất vả vượt qua để đến gặp cậu ấy.
Tôi kín đáo dò quanh tìm Macon trong khi Ginny vòng tay qua ôm chặt Scarlett. Brett đứng kế bên trông có vẻ ngượng nghịu. Cậu này đích thị là dân Mỹ chính hiệu, cao to, cơ bắp, vai rộng và để tóc húi cua.
- Đêm nay là đêm tuyệt nhất đấy! Bồ sẽ không tin là nó có thể xảy đến đâu. – Ginny phà hơi thẳng vào mặt Scarlett, thậm chí ngay từ chỗ tôi cũng có thể ngửi thấy hơi thở của cô nàng. – Laurie Miller và Kent Hutchinson ở trong phòng ngủ của khách cả buổi, còn mấy người hàng xóm vừa đã gọi cảnh sát tới đấy! Nhưng quản gia của nhà tớ đã đứng ra bảo lãnh nên họ chẳng làm được gì cả, chỉ nhắc nhở bọn này “kiềm chế” thôi!
- Thế à? – Scarlett lại hắt xì và lôi trong túi áo ra một cái khăn giấy.
- Cả Elizabeth Gunderson cũng đến đây nữa đó. Nó kéo theo một lô một lốc bạn bè mới kết thân từ sau khi Michael chết. Tụi nó đang uống rượu và khóc lóc trên gác mái kìa. Nghe nói tụi nó lập đàn cho Michael, nghe đâu là thế. – Ginny lại tu một ngụm rượu. – Quái dị quá ha? Như muốn gọi hồn cậu ấy về ấy!
- Mình vào trong thôi. Chúng tớ cần tìm một người. – Tôi nói rồi kéo lưng áo Scarlett bước vào nhà. Phía bên trong, nhạc tự nhiên ngưng lại khiến một đứa con gái cười giòn giã.
- Ai cơ? – Ginny hỏi lớn sau lưng, trong khi Brett choàng tay qua giữ eo để cô nàng đứng thẳng lại. Nhạc lại tiếp tục nổi lên, tiếng trống nện thình thình càng lúc càng lớn khi chúng tôi tiến sâu vào bên trong. Ginny vẫn còn hét lên vài ba câu gì đó nhưng tôi không nghe rõ, tiếng nói cứ líu nhíu và loãng ra khi chúng tôi bước vào nhà.
Tôi kéo cánh cửa đang khép hờ rồi bước vào, bất ngờ đụng ngay phải Caleb Mitchell và Sasha Benedict đang mải mê khóa môi nhau ngay kế cái đồng hồ đứng. Trong phòng khách, cả đám đang nhảy nhót, một số thì nằm dài trước ti vi xem người dẫn chương trình MTV khoa chân múa tay mà chẳng nghe được âm thanh nào. Phía xa, chỗ căn phòng nhỏ, một đám con gái đang chơi bài, mấy đồng tiền xu lăn tròn trên mặt bàn. Không thấy Macon đâu cả.
- Vào trong này xem, – Scarlett nói và tôi đi theo vào nhà bếp. Một đám nữa đang ngồi ngả nghiêng trên kệ bếp sáng bóng lẫn trên bàn ăn; thuốc lá và rượu vương vãi. Sau một mùa hè tập tành làm người mẫu và đi sửa mũi, Liza Corbin – người từng nổi tiếng là lập dị nhất trường – đang ngồi ngả vào lòng một tên con trai, đầu dựa vào vai hắn và cười ngả ngớn. Một đứa con gái từng điểm danh chung với tôi đang ngồi bệt xuống nền nhà, hai đầu gối khom lại trước ngực, tay giữ chặt chai rượu, trông thật ra dáng bộ say sưa. Scarlett đi xuống hành lang và mở một cánh cửa, ngạc nhiên vô cùng khi thấy một phụ nữ người Bồ Đào Nha đang ngồi trên chiếc giường to bự, vừa theo dõi chương trình Falcon Crest (26) vừa thêu thùa.
- Ối, cháu xin lỗi ạ. – Scarlett nói ngay và vội vàng đóng cửa lại khi thấy người phụ nữ ngước lên ngạc nhiên nhìn chúng tôi. Cậu ấy khẽ lắc đầu và mỉm cười, nói:
- Chắc đó là vị quản gia đấy.
- Ừ, có lẽ vậy. – Tôi đồng tình. Tôi bắt đầu nhận ra buổi tối hôm nay đúng là một sai lầm lớn của mình. Ở đây chỉ toàn những gương mặt trong đội bóng bầu dục và đội cổ vũ, cùng một nửa đám con gái đua đòi trong trường tôi mà không hề thấy bóng dáng Macon đâu. Giờ đây tôi thấy mình thật ngu ngốc. Tôi đã cẩn thận lựa chọn quần áo sao cho trông thật ngẫu hứng, như thể tôi là gương mặt thường trực tại các bữa tiệc tùng bên cạnh đám con trai vậy.
Chúng tôi đi lên lầu, tiếp tục ngó nghiêng nhưng vẫn không tìm thấy Macon. Tôi ngốc quá, cứ tìm kiếm và tìm kiếm, trong khi giờ này có lẽ cậu ấy đã ở cách đây hằng bao nhiêu dặm, rong ruổi đến biển hoặc thủ đô Washington trong một phút hứng thú rồi.
Trong lúc chúng tôi ở trên lầu, dường như có chuyện nghiêm trọng đã xảy ra bên dưới. Không khí im lặng và có tiếng ai đó đang rít lên. Tôi nhìn kỹ trong góc nhà, Ginny đang đứng ngay phòng khách, dưới chân là tấm thảm đầy mảnh thủy tinh vỡ. Có một vệt đỏ thẫm trên váy đầm của cô nàng. Ginny lảo đảo, mặt mếu máo và chỉ một ngón tay ra cửa.
- Vậy đấy, cút hết ngay! – Cô ta quát đám đông đang túm tụm xung quanh, chỉ cách cô nàng vài bước chân và vẫn đang tròn mắt nhìn, chưa hiểu chuyện gì xảy ra. – Tôi nói cút xéo! Ngay bây giờ!!!
- Trời đất! – Scarlett nói nhỏ sau lưng tôi. – Có chuyện gì vậy?
- Có người vừa mới đánh vỡ một món đồ gia bảo. – Một đứa con gái đứng trước mặt bọn tôi cất tiếng thì thào, đó là một đứa học trong lớp Thể dục với tôi. – Bằng gốm sứ hay pha lê gì đấy, và giờ thì rượu vang dây ra khắp cái thảm.
Ginny ngồi sụp xuống, thấm thấm cái thảm bằng một chiếc áo thun trong khi mấy đứa bạn chí cốt xung quanh đang góp vài mẹo vặt với vẻ nghi ngại. Đám đông trong phòng khách lục tục kéo nhau ra cửa.
- Thật chẳng ra làm sao cả! – Một đứa con gái mặc áo yếm nói với lại sau khi bỏ đi. – Bia thì hết sạch rồi!
Cô nàng tóc đỏ đeo khuyên mũi đi bên cạnh liền gật đầu tán thành, tay hất mái tóc dài ra sau lưng:
- Nghe đâu trên thị trấn có một bữa tiệc ra trò đấy. Mình đến đó thôi. Còn hơn là ở đây với đám con trai miệng còn hôi sữa này.
Lần lượt từng đứa bạn của Ginny đứng dậy, nhặt thuốc lá và đồ đạc của mình rồi bước ra cửa. Brett Hershey, luôn luôn thể hiện mình là một anh chàng lịch lãm, đi lấy một cái chổi và đồ hốt rác để dọn dẹp đám thủy tính vụn vỡ trong khi Ginny ngồi bệt xuống tấm thảm khóc lóc. Ngôi nhà dần trở nên yên lặng.
Tôi nhìn Scarlett, phân vân không biết nên làm gì thì cô ấy ghé mắt vào phòng khách và nói bằng giọng vui vẻ:
- Tạm biệt Ginny. Gặp lại cậu vào thứ hai nhé!
Ginny nhìn lên chúng tôi. Mascara của cô nàng đã lấm lem, để lại một vệt đen ngay dưới viền mắt.
- Bố mẹ sẽ giết tớ mất! – Ginny rên rỉ, tay đập đập một cách tuyệt vọng vào vết bẩn trên tấm thảm. – Cái ly này là quà cưới của bố mẹ tớ. Làm sao mà tớ giấu nó được đây!
- Nước sô-đa ấy. – Scarlett đáp lại trong khi chúng tôi đi dần ra cửa, hy vọng tìm được một lối sạch sẽ không bị dính vụn thủy tinh. Ginny ngước mắt lên nhìn chúng tôi vẻ hoang mang.
- Và một ít thuốc tẩy Clorox nữa. Nó sẽ dọn sạch mọi vết bẩn. – Scarlett nói thêm.
- Nước sô-đa à. – Ginny lặp lại chậm chạp. – Cảm ơn nhé.
Chúng tôi đi qua cánh cửa chính và nó tự khép lại phía sau lưng. Ai đó để lại một lốc bia đã rỗng không ngay chỗ đài phun nước, một cái vỏ chai trôi trên mặt nước và đập leng keng vào thành đài khi chúng tôi đi ngang qua.
- Tốn thời gian quá! – Scarlett bình luận khi chúng tôi bước ra chỗ để xe. Nãy giờ cậu ấy vẫn cố giữ im lặng để tôn trọng cơn hờn dỗi của tôi. – Thật đấy!
- Lẽ ra tớ phải biết ngay từ đầu chứ. – Tôi nói. – Chuyện cậu ta muốn hẹn hò với tớ chẳng đáng tin chút nào.
- Ừ, thì tớ cũng tưởng cậu ta muốn hẹn cậu thật mà.
- Sao cũng được! – Tôi đáp lại, bước vào trong xe và Scarlett bắt đầu nổ máy. – Tớ nên thôi ngay chuyện vớ vẩn này đi!
- Tớ đồng ý! – Scarlett nói giọng phấn khởi, nhấn ga điều khiển xe ra đường lộ, giữa hai bên dãy nhà của khu Abor. – Từ nay, tớ khỏi phải nghe những tình tiết tẻ nhạt chán ngắt trong cái lớp Thể dục nữa rồi.
- Cho tớ yên đi. – Tôi tựa đầu vào khung kính cửa xe lạnh lẽo. – Chán quá rồi!
- Ừ. – Scarlett dịu dàng, đưa tay khẽ vỗ vào chân tôi. – Tớ biết.
Khi về đến nơi, chúng tôi nán lại bậc thềm nhà Scarlett, uống Coca và không nói gì nhiều. Scarlett xì mũi liên tục, trong khi tôi gom hết kiêu hãnh còn sót lại, vụng về biện minh:
- Thật ra, tớ đâu có thích Macon. Cậu ấy quá ngông cuồng!
- Ừ. – Scarlett tán thành, dường như tôi cảm nhận được cô ấy đang khẽ mỉm cười. – Macon không hợp với cậu đâu.
- Chắc chắn là không hợp! – Tôi tiếp tục, không để ý đến Scarlett. – Cậu ta nên hẹn hò với Ginny Tabor mới đúng, hoặc con nhỏ Elizabeth Gunderson! Những đứa nổi tiếng ngang ngửa cậu ấy. Tớ thật ngốc mới nghĩ cậu ấy sẽ quan tâm đến một người như tớ.
Scarlett dựa lưng vào cánh cửa và duỗi thẳng chân ra.
- Halley, sao cậu lại có lối suy nghĩ vớ vẩn thế?
- Sao lại vớ vẩn?
Phía bên kia đường, Noah Vaughn đang đi ngang cửa sổ nhà tôi.
- Một người như cậu à? Phải may mắn lắm mới có được cậu, Halley à. Cậu phải biết rõ điều đó chứ. Cậu xinh đẹp, thông minh, trung thực và thú vị. Elizabeth và Ginny chỉ là loại thùng rỗng kêu to. Thế đấy! Cậu là một người rất đặc biệt.
- Scarlett, thôi đi mà!
- Cậu không tin thì thôi. – Scarlett nói tiếp, không để ý đến tôi. – Nhưng sự thật là vậy. Tớ biết cậu tốt hơn biết bao nhiêu người. Macon Faulkner phải rất may mắn nếu được cậu chọn . – Scarlett lại hắt xì, đến độ phải vội mò mẫm xung quanh tìm bịch khăn giấy Kleenex. – Khoan, đợi tớ một tí nhé!
Scarlett vào trong nhà, cánh cửa khẽ đóng lại ken két sau lưng. Còn lại một mình, tôi ngồi trên bậc thềm, nhìn về phía ngôi nhà nhỏ sáng đèn của mình dưới bầu trời đen đặc. Trong nhà, có lẽ bố đang lai rai bắp rang với bia, còn mẹ và cô Vaughn thể nào cũng trò chuyện rôm rả khiến mọi người không thể nghe nổi tiếng ti-vi. Noah dĩ nhiên vẫn sẽ cau có còn Clara chắc đã thiếp đi trên giường ngủ của tôi và lát nữa, em ấy sẽ được bế ra xe sau. Tôi đã từng quá quen thuộc với những tối thứ sáu như thế này. Có lẽ vì thế mà mẹ không hiểu được tại sao tôi chấm dứt việc cùng ngồi với Noah trên ghế sofa, bên cạnh mẹ và ôm bịch bắp rang trong lòng. Mẹ cũng sẽ không thể hiểu được tại sao chỉ cần nghĩ đến cảnh đó là tôi đã thấy nghẹt thở, hoặc chán ngán đến nỗi chẳng buồn nhìn vào mặt mẹ.
Và rồi bất chợt, tôi thấy dáng ai đó đang tiến về phía nhà mình, len lỏi qua sân nhà ông McDowell, qua hàng rào rồi băng ngang vỉa hè và dừng lại ngay phía cuối khoảnh sân trước nhà tôi. Tôi ngồi thẳng lên, quan sát cái bóng luồn qua bụi cây mà mẹ tôi đang cố cắt tỉa để không mọc lấn lên hàng rào. Cái bóng ấy bước nhẹ nhàng qua cái vũng nhỏ từng khiến bố tôi bị trật khớp trong khi đang cắt cỏ vào mùa hè trước. Tôi đứng thẳng dậy và rón rén băng qua đường, tiến thẳng về phía bên hông nhà mình.
Cái bóng cuối cùng cũng dừng lại ngay dưới cửa sổ kế bên giường ngủ của tôi rồi đứng yên nhìn lên một lúc lâu. Sau đó, nó cúi xuống nhặt lên một vật, khẽ tung tung trong lòng bàn tay. Một tiếng ping vang lên khi vật đó bay trong không trung, đập vào miếng kính trên cửa. Khi tôi tiến lại gần hơn, cái bóng đang thảy tiếp một viên đá khác, nhưng lần này nó đi trật vào máng xối, rơi xuống và vang lên một tiếng động khá lớn. Tôi tiếp tục tiến sát lại, giờ đã có thể nghe rõ tiếng gọi khẽ.
- Halley! – Ngưng lại, sau đó một viên đá lại bắn vô cái cửa kính. – Haaa-ll-eeey!!!
Tôi di chuyển đến sau cái cây xòe tán trước giường ngủ của mình, cách Macon Faulker khoảng hai bước chân. Cậu ấy dường như đang cố tình muốn đập vỡ cửa sổ phòng tôi, hoặc chí ít cũng làm cho nó yếu đi đến mức tự vỡ vụn.
- Halley! – Macon bước lại gần ngôi nhà, ngóng cổ vào bên trong.
Tôi rón rén lại phía sau lưng khẽ đập lên vai Macon ngay vừa khi cậu ấy đang định ném thêm một viên đá nữa. Macon giật mình khi nhìn thấy tôi, viên đá ném dở chừng rớt xuống, khẽ đập vào đầu cậu ấy và lăn lông lóc giữa hai chúng tôi.
- Ôi được rồi! – Macon đáp, vẻ bối rối trông thấy. Rõ ràng là tôi đã khiến cậu ấy giật mình. – Cậu ở đâu ra thế Halley?
- Sao tự nhiên lại ném cửa sổ nhà tớ?
- Không, tớ chỉ muốn gọi cậu thôi.
- Nhưng tớ đâu có trong nhà.
- Thì tớ không biết. Cậu làm tớ sợ chết mất! – Macon đáp.
- Xin lỗi nhé! – Tôi nói, trong lòng không tin nổi Macon đang ở đây, ngay trong sân nhà tôi cứ như một bóng ma mà tôi đã mong được gặp biết bao. – Mà sao cậu biết đó là cửa sổ phòng tớ?
- Mới đây thôi. – Macon nói đơn giản. Cậu ấy thường không giải thích nhiều nếu không cần thiết. Macon vẫn còn chưa hết giật mình, nhưng giờ đây, cậu ấy đã cười vui vẻ với tôi, hàm răng sáng bóng, như thể việc biết đây là cửa sổ phòng tôi chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
- Cậu ở đâu suốt tối nay vậy? – Cậu ta hỏi.
- Lúc nào cơ?
- Tối này. Tớ tưởng cậu đến buổi tiệc chứ.
- Tớ đã đến. – Tôi cố làm ra vẻ thản nhiên. – Nhưng tớ không thấy cậu.
- Gì? – Macon đáp lại rành rọt. – Cậu xạo quá!
- Thật sự là vậy. Chúng tớ mới vừa về đến.
- Tớ ở đó từ lúc bảy giờ tối. – Macon nói to, át cả giọng tôi. – Tớ không thấy cậu đâu nhưng cứ chờ mãi ở đó. Cậu cho tớ leo cây đó, biết không…
- Tớ bị cậu cho leo cây thì có. – Tôi nói to hơn. – Scarlett sẽ làm chứng cho tớ.
- Scarlett? Cả Scarlett cũng đâu có đến.
- Dĩ nhiên là có. Cậu ấy đi cùng tớ. – Tôi nhìn sang bên kia đường, Scarlett đang đứng ngay bậc thềm, đưa một tay lên che mắt và nhìn sang phía chúng tôi. Tôi vẫy tay ra hiệu và Scarlett vẫy đáp lại, sau đó cô ấy lại ngồi xuống tiếp tục xì mũi.
- Tớ ở trên lầu, – Macon nói tiếp, – nhưng tớ chẳng thấy cậu đâu cả.
- Lầu nào mới được chứ?
- Chỗ tầng gác mái ấy.
- Ô, vậy thì bọn tớ không lên trên đó.
- Tại sao vậy?
Tôi nhìn Macon.
- Thế sao lại phải leo lên đó?
Macon thở dài, vẻ không muốn tiếp tục tranh cãi.
- Tớ không biết, tớ ở trên đó suốt thôi.
Đèn trên phòng tôi bất ngờ bật sáng và có tiếng kéo cửa. Bố ló đầu ra ngoài nhìn xung quanh. Ngay lập tức, tôi vội vàng đẩy Macon vào sát tường nhà, khuất khỏi tầm nhìn của bố rồi bước ra đứng ngay dưới ánh đèn.
- Bố ơi, – tôi gọi to, khiến bố giật mình vội thụt đầu vào trong và va luôn đầu vào cửa sổ, – là con đây.
- Halley à? – Bố tôi quay vào trong phòng, tay xoa xoa đầu và nói vọng vào trong. – Là chị Halley thôi. Không sao đâu Clara, cháu ngủ tiếp đi.
Macon lén nhìn bố tôi. Nếu bố nhìn xuống, thế nào cũng sẽ phát hiện ra cậu ấy.
- Con đang tìm đồ. – Tôi lên tiếng. Tôi không hay nói dối bố, và thật may là trời tối mịt. – Cái lắc tay của Scarlett bị rơi ngoài này, chúng con đang tìm xem nó ở đâu.
Bố tôi nhoài người ra nhìn xung quanh.
- Lắc tay? Thế Scarlett ở dưới với con à?
- Vâng, bố ạ. – Tôi đáp, những lời nói dối cứ lần lượt tuôn ra. – À, mà lúc nãy thì có, nhưng bọn con đã tìm thấy và Scarlett về nhà rồi. Bạn ấy đang bị cảm lạnh và đủ thứ bệnh khác nữa. Con cũng đang định về bên nhà Scarlett thì bố mở cửa sổ ra đấy.
Phía đối diện tôi, Macon khẽ cười rúc rích. Bố tôi nói:
- Con sắp vào nhà chưa? Mười rưỡi rồi đấy?
- Mười một giờ cơ mà bố.
- Hai đứa nên vào đi. Nhà Noah mang đến một bộ phim tuyệt lắm, với lại bố vừa làm thêm bắp rang này.
- Vậy hả bố, nhưng mà con phải qua xem Scarlett thế nào đã. – Tôi nói nhanh, bước lẫn vào bóng cây đằng sau lưng mình. – Mai gặp nhau bố nhé!
Bố tôi búng ngón tay:
- À đúng rồi! Ngày mai con có hẹn với… – Bố dừng lại đột ngột và nói tiếp – Quái vật nhà mình phải không?
Ngay lúc ấy tôi chỉ muốn biến ngay đi cho rồi.
- Quái vật? – Macon thì thầm và cười nhăn nhở. Phía trên đầu chúng tôi, bố đang húng hắng nói thêm gì đó.
Quái vật là tên bố tôi đặt cho cái máy cắt cỏ – một trong những thứ mà bố tự hào nhất. Có điều bố lại vừa làm tôi mất mặt.
- Vâng ạ. – Tôi đáp, lòng mong mỏi bố mau chóng rời khỏi cái cửa sổ.
- Ừ. – Bố vừa nói vừa đóng cánh cửa sổ lại và lấy tay sập mạnh ngay chỗ thường bị kẹt. – Mà đừng quanh quẩn ở đây nữa nhé, con dọa Clara sợ chết mất đấy.
- Vâng.
Cánh cửa đóng lại, tôi đứng yên quan sát căn phòng khi bố tắt đèn, vẫn tiếp tục đứng đó thở gấp cho đến lúc chắc chắn bố đã đi ra ngoài.
- Cậu đấy, – Macon bước ra chỗ sáng, – cậu đúng là trùm nói dối.
- Không đâu. – Tôi đáp lại. – Tớ ít khi nói dối lắm. Nhưng mà bố tớ chắc chắn sẽ hoảng hồn nếu trông thấy cậu ở đây.
- Cậu muốn tớ đi à? – Macon bước đến gần tôi. Ngay cả trong bóng tối, tôi vẫn hình dung được từng xen-ti-mét trên khuôn mặt của cậu ấy, khuôn mặt tôi đã luôn ngắm nhìn qua tấm lưới cầu lông trong giờ Thể dục.
- Ừ.
Tôi nói chắc nịch. Macon dợm bước đi, nhưng tôi vội níu tay cậu ấy lại. – Này, tớ đùa thôi mà.
- Chắc không?
- Chắc.
Giây phút ấy, dường như tôi không còn là Halley nữa. Tôi giống như một thiếu nữ vội vã và táo bạo. Có điều gì đó trong con người Macon luôn khiến tôi cư xử khác lạ và nó tô điểm thêm vào bức tranh cuộc sống vốn dĩ tẻ nhạt của tôi những nét màu sắc mới. Giờ đây, tôi đang níu tay cậu ấy, hai má đỏ bừng. Trong bóng tối, tôi có thể là Elizabeth Gunderson, là Ginny Tabor hoặc Scarlett… nhưng là ai đi nữa cũng không quan trọng. Và khi Macon nghiêng mặt xuống hôn lên môi tôi, trong tôi chỉ còn duy nhất một suy nghĩ, một cảm giác hồ nghi xen lẫn bâng khuâng, không hiểu sao điều này lại có thể xảy ra – một nụ hôn ngay góc sân nhà tôi – nơi đã quá đỗi thân quen.
Một chiếc xe quẹo gấp nơi góc đường cùng tiếng nhạc nổi lên ầm ĩ. Nó chạy ngang qua nhà tôi, còi hú inh ỏi và dừng lại ngay dưới gốc cây kim ngân.
- Tớ phải đi rồi. – Macon nói và hôn tôi lần nữa. – Mai tớ sẽ gọi cho cậu.
- Đợi đã! – Tôi vội vã lên tiếng khi cậu ấy vừa quay đi, quyến luyến giữ bàn tay tôi một lúc trước khi rời ra. – Cậu đi đâu thế?
- Faulkner! – Giọng ai đó hét toáng lên bên đường. – Cậu đâu rồi?
- Tạm biệt nhé, Halley. – Macon thì thầm, mỉm cười với tôi rồi nhẹ nhàng đi ngang ngôi nhà và biến mất vào màn đêm.
Tôi dựa lưng vào góc tường, theo dõi cậu ấy đi lom khom qua cửa sổ nhà bếp, nơi Noah Vaughn đang đứng ngay đó. Khuôn mặt Noah lạnh tanh không chút cảm xúc, tay nắm chặt lon Coca và nhìn tôi chăm chăm. Cậu ta không hay biết gì về hình ảnh đọng lại trong mắt tôi: Macon – như một làn khói mỏng tan biến vào bóng đêm.
Sáng hôm sau, tôi vừa bước ra ngoài đã thấy bố chờ sẵn, miệng cười khoái chí. Dường như bố tôi đang vô cùng thích thú.
- Ôi, cô gái xén cỏ đây rồi! Sẵn sàng chiến đấu với Quái vật chưa con gái?
Rồi bố lại tiếp tục giả giọng gầm gừ.
- Con chẳng thấy có gì đáng cuời cả, bố ạ.
- Dĩ nhiên rồi! – Bố tôi lại cười hinh hích. – Con nên bắt tay vào trước khi mặt trời lên. Ít nhất phải mất hai giờ đồng hồ đấy!
- Thôi đi bố! – Tôi nhăn nhó và bố càng cười dữ hơn. Trong mắt bố tôi, bãi cỏ này luôn là một chướng ngại bất trị. Suốt mấy năm trời, gia đình tôi phải nhờ đến dịch vụ xén cỏ lẫn đám thiếu niên muốn tìm việc làm thêm, nhưng rốt cuộc, tất cả đành tháo chạy. Chỉ còn bố thôi, ông là người duy nhất có thể giải quyết thứ cỏ cây lỳ lợm đó mà vẫn còn nguyên vẹn. Và vì thế, chuyện bố tự hào như một chiến binh vĩ đại là không mấy khó hiểu.
- Nào, bắt đầu nhé! – Bố tôi chợt lấy lại vẻ nghiêm trang. – Có một cái vũng giữa cây bách bố mới phát hiện ra hồi hè năm ngoái, thêm một đường rễ cây ngay gần hàng rào thế nào cũng sẽ kéo lệch con sang một bên và làm tắt động cơ máy xén. Đấy là còn chưa kể đến cái rãnh ở sân sau và một lô một lốc mấy cái gốc cây ẩn dưới đám cỏ nữa. Nhưng con sẽ làm được thôi.
- Cứ để con tự làm, bố ạ. – Tôi ngồi xuống khởi động cái máy cắt cỏ, kéo nó lên phía trước nhà, trong khi bố vẫn đứng phía sau cười khoái chí.
Khoảng sân trước nhà tôi nắng gắt và nóng hầm hập. Chẳng bao lâu sau, cơn buồn ngủ kéo đến, khiến tôi bất cẩn lao ngay vào cái vũng. Đầu gối tôi khuỵu xuống và toàn thân chúi nhủi về phía trước, cái máy xén cỏ bật tung ra, kêu cành cạch rồi tắt ngóm. Giờ này, bố tôi có lẽ đã ra chỗ hàng rào bàn luận chuyện cắt cỏ, chơi golf hoặc đủ thứ chuyện khác với ông hàng xóm Perkins rồi. Họ không thấy tôi ngã đập mặt vào bãi cỏ và hậm hực đá cái máy vì bực bội.
Bất chợt, tôi nghe có tiếng còi, rồi một chiếc xe tải chở hàng trờ tới, dừng ngay vệ đường. Tấm bạt màu xanh trên thùng xe tung lên. Macon đến.
- Này, – Macon mở lời, bước xuống và đóng sầm cánh cửa xe lại. – Cậu sao rồi?
- Ổn cả. – Tôi đáp. – À…ờ, thực ra thì không. Tớ vừa bị trượt ngã. – Tôi nhìn lên chỗ bố, lúc này cũng đang quay lại nhìn chúng tôi.
- Bố cậu đấy à? – Macon hỏi.
- Ừ.
Macon đảo mắt một vòng xem cái khoảng trống nhỏ tí tôi vừa mới dọn sạch, so sánh nó với đám cỏ lùm xùm khắp nơi chỉ sau một tuần mưa rả rích. Cậu ấy bình thản hỏi tiếp:
- Thế… có cần giúp đỡ không?
- Này, không phải cậu… – Tôi lắp bắp. Nhưng Macon đã quay lại chiếc xe tải, kéo tấm bạt sang một bên để lộ một cái máy cắt cỏ to gấp đôi cái máy của bố và đã được tháo hẳn cái thùng phía sau đi. Cậu ấy đội ngược chiếc nón bóng rổ có dòng chữ Nhà vườn Broadside, và sẵn sàng bắt tay vào việc.
- Cậu không biết đâu, – tôi nói với Macon trong lúc cậu ấy kiểm tra động cơ và các bánh xe, – đám cỏ này bất trị lắm, phải thông thuộc địa hình thì may ra mới không bị bầm dập.
- Cậu đánh đồng tớ với mấy anh chàng cắt cỏ dịch vụ sao Halley? – Macon ngước mắt lên nhìn tôi và hỏi lại. – Tớ thật tình hy vọng cậu không nghĩ thế.
- Đâu có. – Tôi vội đáp. – Nhưng mà… tớ chỉ muốn nói là công việc khó khăn lắm!
- Xùy xùy. Cậu đứng lùi ra sau đi. – Macon phẩy phẩy tay, xua tôi ra chỗ khác rồi cậu ta đứng dậy, kéo dây khởi động chiếc máy cắt cỏ và bắt đầu điều khiển nó ngang dọc. Cái máy ngoạm lấy đám cỏ với diện tích gấp đôi chiếc Quái vật nhà tôi. Tôi quay lại ngó chừng bố, người lúc này đang đứng quan sát Macon từ xa: cậu ta lướt cái máy qua đám rễ cây, qua cả cái vũng đáng ghét và trượt sát hàng rào một cách ngoạn mục.
- Halley! – Bố tôi gọi, cố át tiếng máy xén. – Đây là nhiệm vụ của con cơ mà.
- Con đang làm đây bố. – Tôi đáp, nhanh nhảu chộp lấy cái máy cắt cỏ nhỏ tí của mình. Nó kêu rỉ rả như đồ chơi con nít khi tôi kéo qua giữa đám cây bách xù. – Đấy, con đang làm này.
Nhưng khi Macon kéo cái máy ngang qua lần nữa thì tôi không còn nghe được bố nói gì. Cái máy xén gọn đám cỏ, để lại một khoảng sân xanh non và bằng phẳng sau lưng cậu ấy. Macon gật đầu chào bố tôi rồi quẹo mất sang bên hông nhà. Tiếng động từ cái máy xén cỏ làm lũ chim đậu trên mái vòm sau nhà tôi hoảng hồn bay tứ tán.
- Cậu nhóc đó là ai thế? – Bố tôi hỏi, mắt nghiêng ngó sang bên hông nhà.
- Sao ạ? – Tôi vẫn chăm chỉ lướt cái máy xén của mình vòng quanh mấy cái cây gần hàng rào. Mùi cỏ mới xén quyện lẫn vào không khí vừa ngòn ngọt lại vừa hăng hắc.
- Cậu trai ấy là ai?
Tôi tắt cái máy. Phía sân sau, Macon đang di chuyển xung quanh mấy gốc cây bị vùi lấp trong đám cỏ. Dĩ nhiên là bố tôi cũng chứng kiến cảnh ấy và có vẻ rất lấy làm ấn tượng.
- Bạn của con đấy ạ. – Tôi trả lời.
Dường như giọng điệu của tôi khiến bố phát hiện ngay ra có điều bất thường. Khuôn mặt bố khẽ biến sắc và rõ là giờ đây bố không còn quan tâm đến đám cỏ nữa.
Mẹ tôi bước ra từ cánh cửa trước nhà, tay cầm ly cà phê.
- Anh Brian? Cái cậu nhóc đang xén cỏ trông lạ quá.
- Ừ, anh biết rồi, anh đang xử lý vụ này đây.
- Em tưởng việc cắt cỏ là trách nhiệm của Halley chứ? – Mẹ nói, như thể tôi không có mặt ở đây vậy.
- Ừ. – Bố đáp lại, giọng mệt mỏi. – Không có chuyện gì đâu.
- Vậy thì tốt. – Mẹ quay lưng vào nhà, nhưng tôi biết thế nào mẹ cũng sẽ đứng ngay cánh cửa kính và quan sát chúng tôi.
- Đây là trách nhiệm của con. – Bố tôi lặp lại y nguyên những lời mẹ vừa nói.
- Nhưng con đâu có nhờ cậu ấy. – Tôi giải thích, tiếng máy xén ồn ào chỗ góc nhà và tiếp tục di chuyển về phía ga-ra. – Tối qua, chúng con có nói chuyện và chắc là cậu ấy nhớ. Cậu ấy làm nghề xén cỏ bố ạ. Cậu ấy chỉ muốn giúp đỡ con thôi.
- Nhưng nói gì đi nữa thì đó vẫn là trách nhiệm của con, Halley. – Bố tôi ra vẻ nghiêm khắc, nhưng giọng nói đã có phần dịu lại.
Cái máy xén đang tiến lại gần hai bố con tôi. Macon đã dọn sạch nhẵn lối đi ngay trước nhà. Rồi cậu ấy đến gần hơn nữa, tiếng động cơ gầm rú đinh tai một lúc rồi tắt hẳn. Ba người chúng tôi đứng yên nhìn nhau, tai tôi vẫn còn ong ong.
- Macon, đây là bố tớ. – Tôi chậm chạp giới thiệu. – Còn đây là Macon, bố ạ.
Macon bắt tay bố tôi rồi dựa người bên cái máy, cởi nón ra:
- Ôi, sân nhà bác thật gồ ghề. Ba cái thân cây trơ lồi, nhọn hoắt phía ngoài kia tí nữa là giết cháu mất!
Bố tôi có vẻ hơi ngần ngừ nhưng cuối cùng ông cũng mỉm cười. Có lẽ bố đang tự hỏi không biết mẹ sẽ muốn bố cư xử thế nào trong tình huống này. Hai tay đút túi quần, bố tôi đáp lại:
- Ừ, cháu biết không, lâu lâu mấy cái gốc đó lại lún xuống một tí đấy.
- Cháu hiểu mà. – Macon đáp lại. Tôi ngoái nhìn về phía sau, mẹ vẫn đứng ngay cửa ra vào và đang theo dõi chúng tôi, nhưng tôi không đoán được thái độ hiện tại của mẹ. – Tuy nhiên, cái máy xén này được trang bị cảm biến và động cơ đệm nên dễ vận hành lắm ạ.
- Cảm biến? – Bố tôi bước đến gần hơn, quan sát cái bảng điều khiển của máy. Rõ ràng bố đang bị dao động giữa việc làm đúng trách nhiệm và lòng thôi thúc lao vào nghiên cứu cái dụng cụ làm vườn này. – Ừ nhỉ!
- Cái này cho phép mình xác định muốn xén ở mức nào. – Macon cứ thế thao thao giải thích cho bố tôi cách dùng cái máy. – Sau đó, lưỡi dao sẽ cắt gọn bất cứ thứ gì cao hơn mức đã định trong khoảng diện tích này. Rồi mình cứ thế mà điều khiển thôi.
- Khoảng diện tích cơ à! – Bố tôi lặp lại, vẻ mặt thích thú.
Rồi chúng tôi nghe tiếng mở cửa và dòng mơ mộng của bố tôi bị cắt đứt bởi giọng nói chói tai của mẹ đã cất lên:
- Anh Brian, ra đây em bảo cái này.
Bố tôi lùi lại, ánh mắt vẫn còn nán lại trên cái máy xén.
- Ơi, anh vào ngay đây! – Bố trả lời mẹ rồi quay lưng bước về phía bậc thềm vào nhà. Từ chỗ này, tôi vẫn thấy được đôi môi mẹ đang mấp máy giận dữ dù bố còn chưa chạm đến bậc thềm.
- Cảm ơn nhiều nhé. Cậu vừa cứu tớ đấy! – Tôi nói với Macon.
- Có gì đâu. – Macon bắt đầu kéo cái máy lên vỉa hè. – Thôi, tớ mang cái này về đây. Mình còn gặp nhau nữa mà, đúng không?
- Ừ, gặp cậu sau nhé, Macon.
Tôi đứng nhìn Macon leo lên chiếc xe tải. Cậu ấy tháo phăng cái nón ra và ném nó xuống ghế bên rồi lái xe đi, bấm còi hai lần khi đến ngả quẹo. Tôi lững thững bước lên thềm nhà, nơi mẹ đang đứng đợi.
- Halley, mẹ tưởng chúng ta đều ý thức rằng cắt cỏ là trách nhiệm của con chứ.
- Con biết ạ. – Tôi trả lời, trong khi bố tránh nhìn vào mắt tôi. – Cậu ấy chỉ muốn giúp con thôi.
- Ai thế?
- Là một cậu bạn ạ.
- Làm sao con quen cậu ta?
- Chúng con học chung lớp Thể dục. – Tôi nói rồi mở cửa và bước vào nhà, tìm cách lủi mất. – Chẳng có gì đâu, mẹ ơi.
- Cậu bé cũng ngoan đấy chứ! – Bố tôi mở lời, ngắm nhìn bãi cỏ.
- Em không biết. – Mẹ tôi đáp trong khi tôi bước lên cầu thang, vờ như không nghe thấy gì, cố che giấu những bí mật của mình. – Ngoan hay không thì sao em biết được.