← Quay lại trang sách

CHƯƠNG V

Halley, xong thì gặp tớ trong nhà vệ sinh nhé. – Scarlett lên tiếng trong lúc tôi đang bận cân mấy thứ thực phẩm cho một phụ nữ tất bật với hai đứa con đang khóc inh ỏi.

- Có chuyện gì vậy? – Tôi lơ đễnh hỏi lại, những tiếng ồn và đám trái cây nào cam nào mận lăn tròn trên băng hàng hóa ở quầy tính tiền làm tôi không chú ý lắm đến Scarlett.

- Nhanh lên đấy! – Scarlett khẽ gắt rồi quay người đi thẳng xuống quầy ngũ cốc, khiến tôi không kịp nói thêm gì nữa.

Có rất nhiều khách hàng đang đợi đến lượt mình, họ xếp hàng ngoằn ngoèo qua cả khu trưng bày Halloween và kéo dài tới tận quầy sản phẩm dành riêng cho phụ nữ. Mãi mười lăm phút sau tôi mới xoay xở vào được toa-lét. Scarlett đang đứng ngay trước bồn rửa mặt, hai tay ôm lấy ngực.

- Có chuyện gì vậy?

Tôi hỏi, nhưng cậu ấy chỉ lắc đầu.

- Sao vậy? Có chuyện gì vậy? – Tôi hỏi lại lần nữa.

Scarlett với tay ra sau hộp đựng giấy và lấy ra một cái que nhỏ màu trắng, ở phía đầu có một vòng tròn nhỏ. Khi cái que nằm trong tầm mắt, tôi nhận ra có một vệt hồng nhạt nằm ngay giữa cái vòng tròn đó. Ngay lúc đó, tôi hiểu ra vấn đề.

- Không! – Tôi bàng hoàng. – Không thể nào!

Scarlett khẽ gật đầu và cắn chặt môi:

- Tớ có thai rồi.

- Không thể được!

- Tớ đã có thai. – Cậu ấy lắc lắc cái que trước mặt tôi và vệt hồng khẽ mờ đi. – Nhìn này.

- Mấy thứ này thường không chính xác mà. – Tôi nói rành rọt từng tiếng, như thể bản thân biết rõ lắm.

- Tớ đã thử đến lần thứ ba rồi.

- Thì sao nào?

- Sao là sao? Halley, không có cái gì lại sai đến ba lần cả. Ba tuần nay, sáng nào tớ cũng thấy rất khó chịu và đi tiểu thường xuyên nữa. Tớ có thai rồi.

- Không. – Tôi khăng khăng. Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh mẹ tôi với đôi môi mấp máy hai chữ “Không được”. – Không đời nào.

- Giờ tớ phải làm sao đây? – Scarlett nói, đi tới đi lui vẻ bối rối. – Tớ chỉ quan hệ có một lần duy nhất!

- Cậu quan hệ rồi à? – Tôi hỏi.

Scralett dừng lại.

- Ừ... Ôi trời, Halley, tập trung giải quyết vấn đề với tớ đi chứ!

- Cậu không thèm nói gì với tớ hết. Sao không chịu kể tớ nghe?

Scarlett thở dài:

- Halley à, tớ cũng không biết nữa. Có lẽ vì Michael ra đi ngay vào ngày hôm sau. Hãy hiểu cho tớ.

- Ôi lạy Chúa! Cậu không sử dụng biện pháp tránh thai sao?

- Dĩ nhiên là có. Nhưng không hiểu sao nó lại bị rơi ra. Mãi đến lúc kết thúc, tớ mới phát hiện. Nhưng mà... – Giọng Scarlett trở nên bối rối. – Tớ nghĩ làm sao lại có thai ngay lần đầu được. Không thể được.

- Nó rơi ra à? – Thật sự tôi cũng không hiểu mấy những điều Scarlett nói, tình dục với tôi là chuyện quá xa lạ. – Ôi lạy Chúa!

- Chuyện này thật vớ vẩn, Halley à. – Scarlett di mạnh ngón tay lên thái dương. Trước nay tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy làm như vậy. – Tớ không thể nào có em bé được.

- Chắc chắn là không. – Tôi đáp.

- Nhưng, chẳng lẽ tớ phải bỏ nó sao? – Scarlett lắc đầu. – Không được. Có lẽ tớ nên giữ nó lại.

- Ôi trời ơi. – Tôi lặp lại.

- Thôi đi mà, Halley. – Scarlett ngồi bệt xuống, co ro dựa lưng vào tường, tay ôm hai đầu gối. – Làm ơn đừng lặp lại câu đó với tớ nữa.

Tôi bước đến ngồi xuống cạnh Scarlett và vòng tay ôm vai cậu ấy. Chúng tôi ngồi đó rất lâu, trên nền gạch lạnh lẽo trong cửa hàng Milton, trong tiếng sáo réo rắt của bản Fernando (27) cứ đều đặn vang lên từ chiếc loa phía trên đầu.

- Sẽ ổn cả thôi. – Tôi cố lấy giọng tự tin hết mức có thể. – Bọn mình có thể giải quyết việc này mà.

- Ôi Halley ơi. – Scarlett nói khẽ và tựa vào vai tôi, que thử thai nằm lăn lóc trước mặt. – Tớ nhớ cậu ấy lắm. Tớ nhớ vô cùng, Halley à.

- Ừ, tớ biết. – Tôi đáp lại. Giờ đây, tôi phải ở bên cạnh Scarlett. Đây chính là lúc tôi giúp đỡ bạn mình. – Sẽ ổn cả thôi, Scarlett. Mọi chuyện rồi sẽ qua hết.

Nhưng khi thốt ra những lời ấy, chính bản thân tôi cũng nơm nớp lo âu.

Buổi tối hôm đó, hai đứa tôi ngồi tại bàn ăn nhà Scarlett. Cô Marion chưa hay biết gì, vẫn điềm nhiên dùng bữa tối chậm rãi trong khi chúng tôi ngồi yên bên cạnh. Tối nay, cô lại hẹn hò với chú Steve-xiên-que vào lúc tám giờ, vì vậy bọn tôi có rất ít thời gian để giải quyết việc này.

- Ừm. – Tôi lên tiếng, quay sang bên phải nhìn Scarlett lúc này đang xếp khăn giấy vào hộp. – Gần đến tám giờ rồi nhỉ.

- Thế à? – Cô Marion quay lại nhìn đồng hồ. Cô ấy với lấy gói thuốc và đẩy ghế đứng dậy. – Mẹ đi chuẩn bị đây.

Thấy cô Marion dợm bước đi, tôi liếc nhanh qua Scarlett. Cậu ấy nhìn đáp lại, chúng tôi trao đổi ý nghĩ trong tích tắc, rồi Scarlett cất tiếng dứt khoát, nhưng lí nhí:

- Khoan đã, mẹ.

Nhưng cô Marion không nghe thấy. Scarlett nhún vai. Tôi vội đứng dậy chuẩn bị lên tiếng. Cô Marion đã đi thẳng đến cầu thang và bước lên bậc thứ ba. Scarlett thở dài và lần này gọi to hơn:

- Mẹ, khoan đã.

Cô Marion bước xuống, ngoái đầu vào trong bếp. Cả ngày hôm nay, cô ấy đã mệt lả vì phải làm đẹp cho hai phụ nữ nặng gần cả trăm ký lô ở tiệm, và một người lại còn muốn thực hiện một bộ ảnh thật gợi cảm nữa.

- Gì vậy? – Cô hỏi.

- Con có chuyện muốn nói.

Cô Marion đứng ngay cửa ra vào:

- Chuyện gì thế?

Scarlett nhìn tôi như thể đây là một cuộc chạy tiếp sức và gậy đã đến tay tôi. Cô Marion bắt đầu lo lắng.

- Sao nào? – Cô ấy hỏi, hết nhìn Scarlett rồi nhìn sang tôi, rồi lại nhìn Scarlett. – Có chuyện gì vậy hai đứa?

- Tệ lắm mẹ ạ! – Scarlett đáp và bắt đầu khóc. – Thật sự rất tệ.

- Tệ? – Trông cô Marion rất lo âu. – Scarlett, nói mẹ nghe xem. Nhanh nào!

- Con không thể! – Scarlett cố kiềm chế nhưng rồi vẫn tiếp tục khóc.

- Nói xem nào. – Cô Marion chống một tay lên hông, mẹ tôi cũng thường chống nạnh như thế, và bà hợp với dáng ấy hơn cô Marion, ấy là chưa nói đến điệu bộ của cô trông có vẻ khá buồn cười. – Nào!

Và rồi Scarlett thốt lên:

- Con có thai rồi.

Tất cả bất chợt im lặng, đến mức tôi có thể nghe thấy cả tiếng vòi nước đang nhỏ xuống từng giọt tí tách.

Rồi cô Marion hỏi:

- Từ lúc nào vậy?

Scarlett bối rối mất một phút, không hiểu ý cô Marion. Có lẽ cậu ấy nghĩ mẹ mình sẽ hỏi một điều gì khác.

- Lúc nào ạ?

- Ừ. – Cô Marion vẫn không thèm nhìn hai đứa tôi.

- Ừm… – Scarlett nhìn tôi hoang mang. – Hình như là tháng Tám?

- Tháng Tám. – Cô Marion lặp lại như thể đó là lời gợi ý cho một bài toán đố phức tạp. Rồi cô ấy thở hắt ra. – Ừ, đành vậy.

Tiếng chuông cửa reo rộn rã. Tôi liếc ra ngoài cửa sổ trước nhà và thấy ngay chú Steve – tức ngài Vlad “Dracula” – đang đứng trên thềm nhà, tay cầm một bó hoa. Chú ấy vẫy chào chúng tôi và lại nhấn chuông lần nữa.

- Ôi trời! Steve đến rồi. – Cô Marion nói.

- Mẹ. – Scarlett nói tiếp và bước đến gần cô Marion. – Con không muốn nó xảy ra, con có ngăn ngừa, nhưng mà…

- Chúng ta sẽ nói chuyện sau. – Cô Marion đáp lời Scarlett và vội lấy tay vuốt lại mái tóc, chỉnh lại chiếc váy rồi đi thẳng ra cửa. – Còn giờ thì mẹ không thể, không thể nói gì hơn.

Scarlett mở to mắt, định nói gì đó nhưng rồi quay lưng chạy thẳng lên cầu thang. Tôi nghe thấy tiếng cánh cửa phòng cậu ấy đóng sầm lại.

Cô Marion thở dài, lấy lại bình tĩnh và bước ra cửa. Chú Steve mặc một chiếc áo khoác thể thao, đi giày Weejun (28) đang đứng đợi, mỉm cười, và rồi trao bó hoa cho cô Marion.

- Chào em, chuẩn bị xong chưa?

- Đợi em một tí nhé! – Cô Marion nói nhanh, cố gắng cười thật tươi. – Em đi lấy ít đồ đã. Em sẽ xuống ngay nhé!

- Ừ.

Cô Marion đi lên cầu thang. Tôi nghe thấy cô ấy gõ cửa phòng Scarlett và gọi khẽ. Chú Steve đã bước vào đến bếp, trông càng lịch lãm hơn dưới ánh đèn sáng choang.

- Chào cháu. Chú là Steve.

- Vâng, cháu là Halley ạ. – Tôi đáp lại, vẫn mải lắng nghe động tĩnh trên lầu. – Rất vui được gặp chú.

- Cháu là bạn của Scarlett à?

- Vâng ạ. – Tôi trả lời. Giờ đây, tôi có thể nghe thấy tiếng Scarlett rõ hơn. Dường như cậu ấy vừa nói gì đó nghe như từ “đạo đức giả” .

- Cô bé ấy có vẻ ngoan ngoãn. – Chú Steve nói tiếp. – Halley à, tên cháu nghe lạ nhỉ.

- Vâng, tên cháu giống với bà ngoại ạ. – Tôi chia sẻ với chú Steve, trong khi tình hình trên lầu có vẻ căng thẳng vì có tiếng gay gắt của cô Marion. Tôi cố gắng nói lảm nhảm để át đi tiếng cô ấy. – Tên của bà cháu trùng với tên của sao chổi (29) .

- Thật à?

- Vâng. Bà cháu sinh tháng Năm năm 1910, ngay thời điểm sao chổi bay ngang trái đất. Ông cố đã thấy nó vút ngang qua bãi cỏ trước bệnh viện trong lúc chờ bà ngoại sinh. Rồi đến năm 1986, lúc cháu được sáu tuổi thì sao chổi lại xuất hiện lần nữa.

- Ồ, thú vị thật! – Chú Steve nói, làm như câu chuyện đang rất sống động.

- Nhưng thật ra thì cháu không nhớ rõ lắm. Mọi người bảo rằng năm ấy sao chổi hơi mờ.

- Ừ đúng rồi. – Chú Steve đáp, lấy lại vẻ an tâm khi nghe tiếng cô Marion đi xuống.

- Mình đi chưa anh? – Cô Marion hỏi bằng giọng hết sức điềm tĩnh, vẫn không liếc nhìn tôi.

- Ừ, mình đi nào. – Steve đáp lại vui vẻ. – Gặp lại cháu sau nhé, Halley.

- Vâng, chào chú ạ.

Chú Steve quàng tay qua vai cô Marion và cả hai bước đi. Khi xuống đến lối đi trước nhà, tay chú khẽ đặt lên lưng cô ấy. Cô Marion gật gù và ra vẻ lắng nghe từng lời của chú Steve. Nhưng khi xe lao ra khỏi nhà, cô ấy quay lại và ngước nhìn lên cửa sổ phòng ngủ của Scarlett.

Khi tôi bước vào phòng, Scarlett vẫn ngồi bất động trên giường, hai chân khoanh lại trước ngực. Bó hoa chú Steve mang đến vẫn còn nguyên bao, bị bỏ xó ngay trên bàn trang điểm.

- Này, mọi việc tốt cả chứ? – Tôi hỏi Scarlett.

Cậu ấy nhếch miệng, cười mỉa mai:

- Lẽ ra cậu nên ở đây mà nghe mẹ tớ nói. Nào là những lỗi lầm ngày xưa của mẹ, nào là chuyện tớ phải rút kinh nghiệm, hầm bà lằng đủ thứ. Chẳng khác gì nỗ lực chứng minh mình là người mẹ tệ nhất trên đời cả.

- Không đâu. – Tôi phản đối. – Nếu là mẹ tớ thì tình hình còn tệ hơn kìa.

- Halley, mẹ cậu chắc chắn sẽ ngồi xuống khuyên nhủ và giúp cậu đưa ra quyết định đúng đắn nhất, thay vì chạy ào ra khỏi cửa với một gã chiến binh nào đó.

- Mẹ tớ ấy hả. – Tôi đáp lại. – Mọi thứ sẽ thành nghĩa địa ngay ấy chứ!

Scarlett đứng dậy, đi đến trước bàn trang điểm, khẽ nghiêng người soi mình trong gương.

- Mẹ tớ nói thứ hai này sẽ đến phòng khám gặp bác sĩ. Mẹ muốn tớ phá thai.

Tôi đến bên cạnh Scarlett và nhìn vào gương:

- Cậu đồng ý sao?

- Tớ có nói được gì đâu. – Scarlett đặt tay lên xoa xoa bụng. – Mẹ tớ bảo trước đây mẹ cũng từng làm vậy, nhưng lâu lắm rồi, lúc tớ sáu hay bảy tuổi gì đó. Theo như mẹ nói thì cũng chẳng có gì ghê gớm lắm.

- Có con không phải chuyện đơn giản, Scarlett à. – Tôi cố gắng an ủi. – Cậu biết đấy, chúng mình mới chỉ mười sáu tuổi. Cậu còn cả cuộc đời phía trước nữa.

- Hồi mẹ sinh tớ thì cũng như tớ bây giờ thôi.

- Rõ ràng là khác nhau, Scarlett. – Tôi nói, mặc dù biết rằng chẳng có gì khác biệt ở đây cả. Cô Marion khi đó đang học năm cuối phổ thông và chuẩn bị ghi danh vào một trường nữ ở phía Tây. Bố của Scarlett là cầu thủ bóng đá và cũng là hội trưởng hội học sinh trường. Ông ấy vào một trường đại học nổi tiếng nào đó ở phía Đông và cô Marion không bao giờ gặp hoặc liên lạc với ông ấy nữa.

- Quyết định sinh ra tớ hẳn là điều vị tha nhất mẹ từng làm từ trước tới nay. – Scarlett nói tiếp. – Tớ đã luôn tự hỏi sao mẹ lại quyết định như thế.

- Thôi mà, đừng nói vậy chứ. – Tôi cố trấn an Scarlett.

- Đó là sự thật. Tớ luôn luôn thắc mắc. – Scarlett bước lùi khỏi cái gương và thả tay xuống.

Chúng tôi đã cùng nhau trải qua biết bao vui buồn trong căn phòng này, nhưng chưa bao giờ như thế này. Sự việc thực sự đang vượt khỏi tầm tay chúng tôi.

- Rồi sẽ ổn cả thôi. – Tôi nói với Scarlett.

- Tớ biết. – Scarlett đáp khẽ, nhìn vào bóng hai đứa tôi phản chiếu trong gương. – Tớ biết.

Tất cả đã được quyết định. Đến thứ sáu là đâu lại vào đấy. Chẳng ai trong chúng tôi muốn nói về nó trước mặt nhau. Chỉ có những lời thì thầm lặng lẽ, cố tránh tên gọi đích danh của sự kiện này. Yên lặng cứ thế bao trùm khắp nhà Scarlett, len vào mọi ngóc ngách, đến tận từng vết nứt trên tường và trần nhà. Đối với cô Marion, mọi chuyện xem như đã được giải quyết: cô ấy đã dẫn Scarlett đến buổi hẹn tư vấn tại phòng khám, cân nhắc từng chi tiết, và rồi đặt lịch phá thai. Xong!

Với chúng tôi lại khác: thời gian càng trôi dần đến cuối tuần, Scarlett càng trở nên im lặng.

Thứ sáu đã đến, mẹ lái xe đưa tôi đến trường. Tôi nói dối rằng Scarlett có việc bận nên không thể đi học cùng tôi. Chúng tôi dừng lại sau xe của hai mẹ con Scarlett ngay tại chốt giao thông gần Lakeview. Họ không thấy chúng tôi. Scarlett đang nhìn ra ngoài cửa sổ còn cô Marion, như thường lệ, vẫn tiếp tục đốt thuốc, cùi chỏ gác lên khung cửa kính xe. Thật lòng mà nói, việc Scarlett mang thai cứ như chẳng hề có thật. Như thể khi gặp lại cậu ấy vào cuối ngày hôm nay, mọi thứ đã được quét dọn sạch trơn và sẽ chẳng còn ai nhớ đến nữa.

- Ồ, Scarlett kìa. – Mẹ tôi nói. – Sao con bảo hôm nay Scarlett không đến trường mà?

- Không, mẹ à. Bạn ấy đến phòng khám đấy.

- Ra vậy. Con bé bị bệnh hả?

- Không. – Tôi với tay bật radio và giọng của bố bắt đầu tỏa ra vang vang khắp trong xe: “Bây giờ là tám giờ bốn phút sáng. Tôi là Brian, các bạn đang lắng nghe kênh truyền thanh T104 và còn gì dễ chịu hơn thế này vào mỗi sáng... ”.

- Này, chắc Scarlett bị bệnh nên mới phải đến bác sĩ. – Mẹ tôi bình luận khi thấy đèn xanh bật sáng, Scarlett và cô Marion rẽ trái, đi về hướng thị trấn.

- Con không biết có phải đi khám bệnh không. – Tôi đáp lại. – Con không chắc nữa.

- Hay con bé đi nha sĩ nhỉ? – Mẹ tôi ngẫm nghĩ một chút. – À, mẹ mới nhớ ra là con cũng đến hạn khám định kỳ rồi.

- Con không nhớ, mẹ à.

- Scarlett nghỉ nguyên ngày hay chỉ đến trễ?

- Bạn ấy không nói rõ ạ. – Tôi ngọ nguậy trên ghế, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe đưa đón học sinh màu vàng của trường tôi phía trước.

- Mẹ tưởng hai đứa con luôn thông tin cho nhau tất cả mọi thứ chứ? – Mẹ bật cười và liếc tôi. – Đúng không nhỉ?

Tôi tự hỏi không biết câu nói của mẹ có ý nghĩa gì. Tất cả những lời mẹ thốt ra dường như đều có ẩn ý, giống như một thứ ngôn ngữ bí mật mà ta cần đến công cụ giải mã, thứ mà tôi không hề có. Tôi rất muốn hét lên với mẹ rằng “Bạn ấy đi phá thai đấy, mẹ ạ! Giờ thì mẹ hài lòng chưa?” . Tôi cứ tưởng tượng cảnh mẹ sẽ nổ bùm ngay trước mắt, biến mất để lại một làn khói mỏng hoặc tan chảy thành bùn nhão như mụ phù thủy xấu xa trong truyện Phù thủy xứ Oz . Khi xe dừng lại ở bãi đỗ, chưa bao giờ tôi thấy hạnh phúc đến vậy khi nhìn thấy trường mình ở ngay trước mặt.

- Cảm ơn mẹ. – Tôi nói, hôn vội lên má mẹ rồi mở cửa xe bước ra ngoài.

- Tan học thì về nhà ngay nhé! – Mẹ gọi với theo tôi. – Tối nay mẹ sẽ nấu ăn, vả lại mình cũng cần bàn về vụ sinh nhật của con nữa nhỉ?

Ngày mai là sinh nhật thứ mười sáu của tôi, nhưng tôi chẳng còn tâm trí suy nghĩ về nó. Cách đây vài tháng, sinh nhật này chính là ngày tôi mong mỏi nhất: tôi sẽ có bằng lái xe, được tự do và thêm vài sự gia tăng quyền hạn khác mà tôi ngóng chờ bấy lâu.

- Vâng. Gặp mẹ tối nay ạ. – Tôi đáp rồi bước đi, hòa vào dòng người đang hối hả tiến về cổng trường.

Khi tôi bước qua khu nhà chính để vào bên trong khuôn viên thì đã thấy Macon đi ngay bên cạnh. Cậu ấy lúc nào cũng xuất hiện thật bất ngờ, chẳng ai biết được khi nào thì cậu ấy đến cả.

- Này. – Macon chào, quàng tay qua vai tôi. Người cậu ấy thoang thoảng mùi dâu Jolly Ranchers, cả mùi thuốc lá và kem cạo râu. Sự kết hợp này thật lạ lẫm và không biết tôi đã yêu thích nó tự bao giờ. – Có chuyện gì thế?

- Sáng nay mẹ đưa tớ đến trường. – Tôi trả lời khi cả hai ra khỏi tòa nhà chính. – Suýt nữa là tớ đã nổi khùng với mẹ rồi.

- Thế mẹ cậu đã làm gì? – Macon hỏi và nhìn quanh. – Còn Scarlett đâu?

- Cậu ấy có hẹn. À, mà bận việc gì đó thì phải. – Tôi đáp, trong lòng cảm thấy tệ, rất tệ khi phải nói dối Macon như nói dối mẹ lúc nãy.

- Ừ. – Macon nói tiếp. – Mà tối mai cậu đừng lên kế hoạch gì nhé!

- Sao thế?

- Sinh nhật mà, tớ sẽ đưa cậu đến một nơi.

- Ở đâu vậy?

Macon lại nhoẻn miệng cười:

- Bí mật.

- Đồng ý. Cho cậu toàn quyền quyết định đấy. – Tôi nói, trong đầu quên hẳn buổi tiệc sinh nhật mà mẹ đang định tổ chức cho tôi, với bánh kem và bữa tối tại nhà hàng Alfredo’s mà tôi yêu thích nhất. Tất nhiên bữa tiệc có cả gia đình Vaughn.

Chuông vang lên và Macon vẫn tiếp tục bước cùng tôi đến khi có tiếng ai đó gọi tên cậu ấy. Một nhóm nam sinh tóc dài với ánh mắt mệt mỏi đang đứng ở bãi xe vẫy vẫy Macon. Tôi từng gặp họ một lần khi đang đi cùng cậu ấy cách đây vài ngày trên thị trấn. Họ nhắc tôi nhớ rằng dù có tự tin là đã hiểu Macon thế nào đi nữa, vẫn có những ngóc ngách thật thăm thẳm trong con người cậu ấy: bạn bè, những nơi chốn và những hoạt động, những thứ tôi không thể chạm đến được. Mỗi tối, Macon luôn đều đặn gọi điện cho tôi để hỏi thăm, nhưng cậu ấy làm gì sau đó thì tôi không biết.

- Tớ phải đi rồi. – Macon nói rồi hôn vội tôi. Cậu ấy thả một vật vào túi sau quần jeans của tôi rồi bước đi, chuẩn bị hòa lẫn vào đám con trai kia. Không cần đưa tay ra sau kiểm tra, tôi cũng biết đó là một cây kẹo Jolly Rancher. Ở nhà, tôi có hẳn một bộ sưu tập kẹo trong một cái đĩa trên bàn học và nó cứ thế đầy lên mỗi ngày.

- Cậu không điểm danh à? – Tôi hỏi với theo. Dù có giả vờ nổi loạn cách mấy, tôi cũng chưa bao giờ dám bỏ giờ điểm danh hoặc trốn tiết trong khi Macon chỉ điểm danh rải rác vài ngày. Tôi thậm chí chưa bao giờ hỏi đến kết quả học tập của cậu ấy. Các tạp chí phụ nữ đều khẳng định rằng bạn không thể thay đổi một người đàn ông và rõ ràng trong trường hợp của tôi, điều đó càng khó hơn gấp bội.

- Gặp cậu vào tiết ba nhé! – Macon nói, phớt lờ câu hỏi của tôi. Rồi cậu ấy quay người tiến về bãi đỗ xe, tay cắp quyển tập nhàu nát duy nhất.

Một nhóm nữ sinh chung lớp Ngữ Văn với tôi đi ngang, nhìn theo Macon và cười khúc khích. Hai tuần gần đây, chúng tôi trở thành đề tài nóng hổi ở trường: một tháng trước, tôi còn là Halley – bạn thân của Scarlett; giờ đây, tôi là Halley – bạn gái của Macon Faulkner.

Vào cuối tiết thứ hai, ai đó gõ cửa lớp học Thiết kế ứng dụng của tôi và trao cho cô Pate một mảnh giấy nhỏ. Cô Pate đọc qua mảnh giấy rồi nhìn xuống, yêu cầu tôi thu dọn đồ đạc. Đó là giấy mời tôi lên phòng Giáo vụ.

Tôi lo lắng bước dọc hành lang, cố nghĩ xem mình đã trót vi phạm nội quy nào. Tuy nhiên, khi đến nơi, cô tiếp tân đưa điện thoại cho tôi:

- Mẹ em gọi đấy.

Đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng: Bố tôi mất? Hay là bà ngoại? Hay là có ai đó vừa mới qua đời? Tôi áp điện thoại vào tai, giọng hồi hộp:

- Mẹ ạ?

- Làm ơn giữ máy nhé. – Có tiếng ai đó đáp lại tôi và vài tiếng động nhỏ phát ra từ đầu dây bên kia.

- A lô? Halley hả?

- Scar…?

- Suỵt! Cậu đang nói chuyện với mẹ cậu đấy, nhớ không?

- À ừ… – Tôi đáp lại, nhưng cô nhân viên lại đang bận bịu với đám học sinh đi trễ, lúc này cứ láo nháo xin giấy vào lớp, nên chẳng thèm để ý đến tôi nữa. – Cậu sao rồi?

- Cậu phải đến đón tớ ngay, ở phòng khám ấy. – Scarlett nói nhanh.

Tôi nhìn đồng hồ. Bây giờ mới chỉ mười giờ mười lăm.

- Cậu xong chưa? Nhanh vậy cơ à?

- Không phải. – Scarlett im lặng một lúc. – Tớ đã đổi ý.

- Gì hả?

- Tớ đổi ý, Halley ạ. Tớ sẽ giữ lại đứa bé.

Giọng Scatlett nghe rất bình tĩnh và chắc chắn. Vào giây phút ấy, tôi không biết mình nên nói gì cho phải lẽ.

- Cô Marion đâu rồi?

- Tớ nói mẹ để tớ ở đây. Tớ bảo mẹ làm tớ hồi hộp quá rồi hứa khi nào xong sẽ gọi mẹ đến đón.

- Ra vậy.

- Cậu sẽ đến đón tớ chứ? Được không Halley?

- Dĩ nhiên rồi. – Tôi nói ngay. Lúc này, cô giáo ở bàn hướng dẫn đã bắt đầu chú ý đến tôi. – Nhưng mẹ ơi, mẹ phải xin phép phòng Giáo vụ để thầy cô cho con giấy ra cổng mới được.

- Ừ. – Scarlett hiểu ngay ý tôi. – Tớ sẽ nhờ bà bạn Mary của tớ giả giọng tiếp. Tớ đang ở phòng khám trên đường số 1, nhớ chưa? Nhanh lên nhé, Halley!

- Ừ. – Tôi nói, trong lòng tự hỏi làm cách nào mà tôi có thể chuồn đi được khi không có lấy một chiếc xe?

Đầu dây bên kia lại có tiếng thì thầm, có lẽ Scarlett đang chỉ dẫn ai đó và rồi tôi lại nghe thấy giọng nói lúc nãy:

- Tôi là bà Cooke đây.

- Xin chờ một chút ạ! – Tôi thì thầm đáp lại và chuyển máy cho cô nhân viên. – Mẹ em muốn nói chuyện với cô ạ.

Cô ấy giắt cây bút lên tai và cầm lấy ống nghe:

- Vâng ạ?

Trong lúc ấy, tôi tập trung hết sức vào tờ giấy đi trễ đặt ngay trước mặt mình, cố gắng che giấu vẻ bối rối.

- Thế ạ? Ồ được thôi. Không có vấn đề gì đâu, thưa bà. Tôi sẽ viết cho em ấy một tờ giấy. Vâng, chào bà Cooke.

Cô ấy gác máy, viết vội vài dòng rồi đưa cho tôi, kèm theo lời dặn:

- Em hãy đưa giấy này khi ra khỏi cổng trường, nhớ giữ lại trình giáo viên để họ biết em vắng mặt có lý do nhé.

- Vâng ạ. – Chuông hết tiết bất ngờ reo lên và hành lang bắt đầu nhốn nháo. – Em cảm ơn cô ạ.

- Ừ, mong là ca phẫu thuật thành công. – Cô ấy đáp lại và nhìn tôi, vẻ quan tâm.

- Vâng, cảm ơn cô.

Tôi đứng ngay ngoài phòng tập Thể dục chờ Macon. Khi cậu ấy đi ngang qua để vào phòng thay đồ, tôi liền níu lấy áo cậu ấy.

- A! – Macon cười. Cho đến tận lúc này, tôi vẫn cảm thấy rung động mỗi khi thấy Macon hạnh phúc khi gặp mình. – Gì thế Halley?

- Tớ muốn nhờ cậu giúp một chuyện.

- Dĩ nhiên rồi. Mà chuyện gì mới được chứ?

- Trốn tiết Thể dục với tớ.

Macon dừng lại một giây rồi đáp:

- Được thôi. Vậy mình đi nào.

- Khoan đã! – Tôi níu cậu ấy lại. – Nhưng tớ cần cậu đưa đến một nơi.

- Phải lái xe à?

- Ừ.

Macon nhún vai:

- Không thành vấn đề. Đi thôi.

Chúng tôi đi bộ về phía bãi đỗ và lên xe Macon. Cậu ấy đẩy mấy cái loa nghe nhạc ra, chừa chỗ cho tôi ngồi vào ghế. Trong xe thoang thoảng mùi kẹo ngọt quyện với mùi khói thuốc đặc trưng của Macon. Macon có rất nhiều xe nhưng cậu ấy chưa khi nào buồn giải thích về điều đó. Tính đến thời điểm hiện tại, tôi đã từng thấy cậu ấy lái một chiếc Toyota, một chiếc mui trần, một vài chiếc xe ngoại bên trong thơm nức mùi nước hoa. Nhưng chiếc nào cũng đầy vỏ kẹo và tàn thuốc rơi vãi dưới sàn.

Hôm nay, Macon lái một chiếc Toyota.

- Ơ, khoan đã! – Tôi nói ngay vừa khi Macon khởi động động cơ. – Bọn mình kẹt rồi. Cậu đâu có giấy xin phép ra ngoài.

- Đừng lo!

Macon nói bằng giọng thản nhiên. Cậu ta với tay lên tấm kính chiếu hậu, lấy xuống một mảnh giấy, nguệch ngoạc vài chữ rồi tự tin lái xe lên đồi hướng về phía trạm bảo vệ. Chú gác cổng trường tôi là một người Mỹ gốc Phi mà chúng tôi thường gọi là chú Joe. Chú xuất hiện với thanh chắn trên tay, bộ dạng trông khá uể oải.

- Macon, không được đâu. Cậu nên quay về lớp… – Tôi khẽ lên giọng khi chúng tôi dừng lại ngay vạch chắn. Tôi lo là chiêu thôi miên sẽ chẳng có tác dụng gì với chú Joe này.

- Bình tĩnh nào!

Macon nói và kéo cửa sổ xuống khi chú Joe tiến lại gần, ánh nắng phản chiếu cái huy hiệu bảo vệ. Cậu ta cất tiếng chào:

- Chào chú Joe. Hôm nay thế nào ạ?

- Có gì đâu chứ. – Chú đáp và liếc nhìn tôi. – Giấy ra cổng của cậu đâu, Faulkner?

- Đây ạ. – Macon nhanh nhảu đáp rồi chìa ra mảnh giấy cậu ấy mới nguệch ngoạc khi nãy.

Chú Joe nhìn nó một lúc rồi trả lại cho Macon và quay sang tôi:

- Còn cô bé này?

- Cũng có chú ạ. – Macon vui vẻ nói, lấy tấm giấy của tôi chuyển cho người bảo vệ. Chú ấy xem xét rất cẩn thận, thậm chí còn lâu hơn cả tờ giấy ra cổng của Macon.

- Cả hai lái xe cẩn thận nhé. – Joe nói trong lúc đưa trả tôi tờ giấy. – Ý tôi là cậu đấy, Faulkner.

- Vâng. Cảm ơn chú.

Joe khẽ càu nhàu gì đó và khệnh khạng tiến lại chỗ cái ghế kế bên chiếc ti-vi trong phòng bảo vệ, để mặc tôi và Macon ung dung lái xe ra đường lộ.

- Thật không thể tin được. – Tôi nói trong lúc cả hai hướng về phía thị trấn.

Tôi trốn học vào một ngày thứ sáu. Đây là lần đầu tiên tôi mạo hiểm như thế, và mọi thứ sao quá khác biệt, rực rỡ và đẹp đẽ hơn nhiều so với cái thế giới trong khoảng thời gian từ tám giờ ba mươi đến ba giờ ba mươi chiều. Đây quả là thế giới mà tôi chưa từng được trải nghiệm.

- Tớ đã bảo cậu đừng lo lắng rồi cơ mà. – Macon tự mãn nói với tôi.

- Cậu có cả đống giấy ra cổng à, hay hơn thế nữa? – Tôi với tay kéo tấm chắn gió xuống nhưng Macon cười lớn và chặn tay tôi lại.

- Chỉ chun chút thôi, làm gì đến cả đống.

- Cậu hư quá! – Tuy nói vậy nhưng tôi vẫn cảm thấy rất phấn khích. – Đến mức chú bảo vệ chẳng nghi ngờ gì khi nhìn vào tờ giấy của cậu.

- Chú ấy thích tớ. – Macon giải thích đơn giản. – Mà giờ mình đi đâu đây?

- Đường số 1.

Macon đạp cần xe, bật đèn tín hiệu rẽ trái:

- Đến đường số 1 làm gì?

Tôi nhìn Macon và biết mình phải tin tưởng cậu ấy. Cả tôi và Scarlett đều phải tin tưởng cậu ấy.

- Scarlett đang ở đó.

- Được rồi, cậu chỉ đường đi!

Cậu ấy khẽ đáp rồi lái xe hướng đi, trong khi tôi mải ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài: những ngôi nhà và những chiếc xe vùn vụt trôi qua mắt tôi, cả bầu trời xanh rộng lớn bên trên. Tất cả cứ thế trải dài, trải dài mãi.

Khi chúng tôi đến nơi, Scarlett đang ngồi trên băng ghế trước phòng khám với một người phụ nữ dáng chắc khỏe khoác áo len và đội mũ cói trên đầu.

- Này! – Tôi gọi to ngay lúc xe vừa trờ đến. Khi đến gần hơn, tôi mới phát hiện ra người phụ nữ đang ôm một chú chó nhỏ trong lòng, trên cổ nó có gắn một dải nhựa kiểu Elizabeth (30) để chú chó không tự cắn vào mình.

- Cậu không sao chứ?

- Ừ, không sao. – Scarlett nói nhanh, chụp lấy cái ví và rời khỏi băng ghế. Cậu ấy ngoái lại nói với người phụ nữ:

- Cảm ơn, cô Mary. Thật sự rất cảm ơn cô.

Người phụ nữ vuốt ve chú chó:

- Cháu thật là một cô gái tốt.

- Cảm ơn cô. – Scarlett nói.

Tôi mở cửa xe cho cậu ấy bước vào ngồi ở băng ghế sau.

- Tớ đã trả cô ấy năm đô-la. – Scarlett giải thích với tôi.

Chú chó trong lòng người phụ nữ ngóng cổ lên nhìn chúng tôi và ngáp dài. Scarlett nói khẽ với Macon:

- Mình đi thôi.

Macon nhấn ga đưa chúng tôi ra khỏi khu trung tâm mua sắm vào trục đường chính. Scarlett dựa vào ghế, hai tay luồn qua mái tóc còn tôi yên lặng chờ cậu ấy lên tiếng. Xe cứ thế dừng lại ở vài cột đèn giao thông rồi lại chạy tiếp, đến lúc này Scarlett mới nói khẽ:

- Rất cảm ơn hai cậu đã đến đón tớ.

- Có gì đâu. – Macon đáp.

- Ừ, có gì đâu. – Tôi lặp lại câu nói và quay ra phía sau nhìn Scarlett, nhưng cậu ấy đã ngoảnh mặt về phía cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn dòng xe cộ qua lại.

Khi Macon dừng ở siêu thị Zip để ra ngoài đổ xăng, tôi quay lại phía sau lần nữa:

- Này!

Scarlett nhìn lên:

- Hả?

- Sao rồi? Mọi việc thế nào? – Tôi hỏi. Thật sự tôi cũng không biết mình nên bắt đầu như thế nào.

- Tớ không làm được. – Scarlett thốt lên ngay lập tức, như thể đã chờ đợi tôi cất tiếng hỏi đến suốt từ ban nãy. – Tớ đã cố rồi Halley à, thật đấy. Tớ hiểu hết những rắc rối chứ. Tớ biết là tớ còn trẻ, tớ còn cả cuộc đời ở phía trước, rồi trường đại học. Tớ biết hết. Nhưng khi nằm xuống bàn sinh, nhìn lên trần nhà đợi bác sĩ đến, tớ mới nhận ra là tớ không thể. Chắc chắn kể từ giờ mọi thứ sẽ không còn bình thường như trước nữa. Nhưng cuộc đời tớ thật ra có bao giờ bình thường đâu Halley? Lớn lên bên mẹ tớ đã là một điều bất thường, mất Michael cũng không hề bình thường. Chưa bao giờ tớ được sống bình thường cả, Halley à.

Tôi nhìn Macon đang đứng xếp hàng, tay cầm bịch kẹo thảy qua thảy lại. Cách đây hai tháng – vào thời điểm Michael ra đi thì cậu ấy đối với tôi vẫn còn hoàn toàn xa lạ.

- Mọi chuyện sẽ không dễ dàng chút nào đâu. – Tôi nói với Scarlett. Tôi cố mường tượng ra cảnh một đứa bé quanh quẩn bên cạnh tôi và Scarlett, nhưng tất cả những gì tôi có thể vẽ ra chỉ lờ mờ là một hình hài mỏng manh nằm trong vòng tay Scarlett. Thật không thể tưởng tượng được!

- Tớ biết. – Scarlett lại tiếp tục thở dài, hệt như mẹ tôi. – Tớ biết mọi người rồi sẽ cho rằng tớ điên khùng và ngu ngốc, nhưng tớ không quan tâm. Tớ muốn giữ lại đứa bé này và tớ biết đó là điều đúng đắn. Tớ cũng không hy vọng bất kỳ ai khác sẽ thông cảm cho mình.

Tôi nhìn Scarlett – người bạn thân thiết nhất của mình – người từ trước đến nay luôn dẫn dắt tôi, thậm chí đôi khi còn đá tôi đi, cùng tôi hưởng thụ những ngày tháng đẹp nhất trong cuộc đời mình. Tôi nói dứt khoát:

- Ngoại trừ tớ, Scarlett. Tớ luôn thông cảm với cậu.

- Ừ, ngoại trừ cậu. – Scarlett lặp lại nhẹ nhàng và ngước lên mỉm cười với tôi. Kể từ giây phút đó, tôi không còn chút nghi ngại nào về điều mà cậu ấy vừa chọn.

Suốt ngày hôm ấy, chúng tôi lái xe loanh quanh, ăn pizza ở một trong những nơi Macon thường lui tới trong lúc đợi cậu ấy tìm một gã nào đó không rõ lý do, rồi ngồi trong xe nghe radio để giết thời gian. Scarlett gọi cho cô Marion báo sẽ tự bắt taxi về nhà. Tất cả mọi chuyện, cho đến thời điểm đó, có vẻ như vẫn nằm trong tầm kiểm soát của chúng tôi.

Macon thả tôi và Scarlett cách khu nhà vài ba dãy phố để tôi có thể giả bộ như mình vừa đi về bằng xe buýt. Rồi cậu ấy lái xe đi, bấm còi inh ỏi lúc khuất khỏi tầm mắt của hai đứa tôi. Scarlett đã lấy lại tinh thần và về nhà đợi cô Marion, còn tôi bước qua cửa chính vào nhà mình và cảm thấy ngay bầu không khí im lặng khác thường. Ngay đến bố cũng vậy, vừa trông thấy tôi đã vội đi ngay xuống bếp, mang lên một ly sữa lắc. Có chuyện rồi!

- Con về rồi ạ! – Tôi cất tiếng. Mùi thơm của món mì lasagna (31) bay khắp nhà khiến tôi nhận ra mình đang đói cồn cào. Tuy nhiên, sự háo hức đó bị dập tắt ngay khi mẹ tôi bước ra khỏi nhà bếp, tay vẫn đang cầm khăn lau chén. Khuôn mặt mẹ ánh lên tia nhìn trực diện và nghiêm khắc, một dấu hiệu cho thấy tình thế gay go mà tôi sắp lâm vào.

- Chào con. – Mẹ cất tiếng êm ái và gấp cái khăn lại. – Hôm nay đi học thế nào?

- Dạ thì… – Tôi ấp úng trong khi thấy bố tạt ngang qua phòng khách để vào nhà bếp lần nữa. – Hôm nay…

- Nếu là con thì mẹ sẽ suy nghĩ thật kỹ trước khi trả lời đấy. – Mẹ cắt ngang lời tôi nhưng giọng nói vẫn thản nhiên. – Bởi vì nếu nói dối, con sẽ càng bị phạt nặng hơn.

Vậy là xong. Tôi đã hết đường chối cãi.

- Hôm nay mẹ đã trông thấy con, Halley à, lúc mười giờ bốn mươi lăm. Giờ đó lẽ ra con đang trong phòng Thể dục chứ nhỉ. Con ngồi trong xe và đi về hướng đường số 1.

- Mẹ, con … – Tôi lắp bắp.

- Thôi đi. – Mẹ đưa tay lên ngắt lời tôi lần nữa. – Con phải nghe mẹ nói hết đã. Mẹ gọi đến trường và vô cùng ngạc nhiên khi người ta nói rằng chính mẹ đã gọi điện xin cho con về nhà vì có việc gấp.

Tôi nuốt nước bọt và thấy cổ họng mình khô khốc.

- Mẹ không thể tin nổi là con lại nói dối mẹ. – Lúc này, tôi chỉ còn biết nhìn chăm chăm xuống nền nhà. – Chưa hết, con lại còn trốn học lang thang ngoài đường với một cậu con trai mà mẹ không hề biết, với Scarlett nữa chứ. Mẹ đã gọi cho cô Marion, và cô ấy cũng giận dữ không kém.

- Mẹ nói với cô ấy là Scarlett đi cùng con ư? – Tôi hỏi lại mẹ.

Vậy là cô Marion đã biết trước khi Scarlett kịp có cơ hội giải thích.

- Dĩ nhiên. – Mẹ tôi gay gắt. – Và cả hai đều đồng ý rằng nếu mấy đứa đang muốn học thói đua đòi thì nó nên được dập tắt ngay từ bây giờ. Mẹ sẽ không để điều đó xảy ra đâu, Halley. Con đã cặp kè với Ginny và đám bạn bè của con suốt cả mùa hè, nhưng lần này là lần cuối cùng. Mẹ sẽ không để con tự do thách thức mẹ như thế nữa. Giờ thì đi lên lầu và ở yên trong phòng đến khi nào mẹ cho phép con xuống.

- Nhưng mà con…

- Lên lầu. Ngay bây giờ. – Mẹ tôi đang rất nóng giận và mất bình tĩnh. Sự khó chịu của mẹ và những cơn bực dọc thi thoảng vốn dĩ đã tích tụ từ suốt mùa hè giờ bùng phát một cách vô thức.

Tôi lên phòng mình, chộp ngay cái điện thoại lao về phía cửa sổ. Tôi nhấn số gọi Scarlett, nhưng vừa khi nghe tiếng điện thoại bên nhà ấy reng thì xe cô Marion cũng xuất hiện từ đằng xa. Scarlett nhấc máy vừa lúc chiếc xe rẽ vào nhà.

- Cẩn thận nhé! – Tôi nói thì thầm và gấp gáp. – Chúng ta bị phát hiện rồi. Cô Marion đã biết cậu chưa bỏ đứa bé.

- Cái gì? – Scarlett hỏi lại. – Không, làm sao mẹ tớ biết được. Mẹ tưởng tớ tự bắt taxi về nhà mà.

- Không. – Lúc này tôi đã nghe thấy tiếng mẹ đang lên cầu thang và tiến về phía phòng tôi. – Mẹ tớ đã gọi cho cô Marion. Mẹ cậu biết hết rồi.

- Gì cơ? – Scarlett hỏi lại, nhưng cánh cửa gara nhà bên ấy đã mở ra.

- Halley, cúp máy ngay! – Mẹ tôi quát và lắc mạnh nắm đấm cửa, nhưng lạy trời là tôi đã không quên khóa lại. – Ngay bây giờ!

- Tớ cúp máy đây!

Tôi nói và gác điện thoại ngay lập tức. Từ cửa sổ phòng nhìn ra, có thể thấy Scarlett đang ngồi trong nhà bếp, tay cầm điện thoại ngước lên nhìn tôi, tay chỉ vào cô Marion đang giận dữ bước vào nhà. Mẹ tôi thì đang đứng ngay ngoài cửa phòng, giọng nói như ra lệnh. Nhưng lúc này, tâm trí tôi chỉ còn nghĩ đến Scarlett ở ngôi nhà bên cạnh – đang cố gắng giải thích trong ánh đèn sáng trưng của căn bếp, trước khi cô Marion tiến lại giật mạnh tấm rèm cửa sổ, khép lại những thanh cuốn, và rồi tôi chẳng còn thấy gì nữa.