← Quay lại trang sách

CHƯƠNG VI

Tôi ngồi đó, chờ đợi hình phạt dành cho mình. Bố mẹ đang bàn bạc dưới lầu, giọng của bố nhỏ và bình tĩnh trong khi mẹ thỉnh thoảng lại đổi giọng, lúc chói tai, lúc trầm xuống. Sau một giờ đồng hồ, mẹ quay trở lại phòng tôi và đứng chống nạnh, thông báo phán quyết cuối cùng:

- Bố mẹ đã thảo luận, và quyết định rằng con sẽ bị cấm túc trong vòng một tháng vì những việc làm hôm nay. Con cũng sẽ không được nghe điện thoại. Nhưng sinh nhật của con vào ngày mai thì vẫn không có gì thay đổi, chúng ta sẽ vẫn tổ chức tiệc như kế hoạch. Tuy nhiên, cho đến chừng nào mọi việc trở lại bình thường, con sẽ không được đi đâu ngoài trường học và chỗ làm thêm.

Tôi nhìn mẹ, khi mẹ giận dữ thì khuôn mặt trông khác hẳn. Mái tóc ngắn đóng khung gương mặt càng khiến mẹ có vẻ khắt khe hơn, xương cằm trũng sâu vào. Mẹ giống như biến thành một người khác hẳn vậy.

- Halley.

- Dạ.

- Cậu bé đi với con ngày hôm nay là ai? Cái cậu lái xe ấy.

Trong đầu tôi lóe lên khuôn mặt tươi cười Macon.

- Sao hả mẹ?

- Cậu bé ấy là ai? Có phải cái cậu hôm trước xén cỏ giùm con không?

- Không phải ạ. – Tôi trả lời. Bố tôi đã thật sự quên mất tên Macon hoặc giả làm ngơ như không biết. – Ý con là không phải cậu ấy, đây chỉ là một người…

- Cậu ta dám đưa con ra khỏi lớp học, mẹ cần phải biết cậu ấy là ai. Có rất nhiều chuyện có thể xảy ra cho con và mẹ tin là bố mẹ cậu ta cũng nên biết việc này.

Chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh ấy thôi là tôi đã thấy hoảng hốt.

- Không được, mẹ ơi. Có là ai đâu, con chẳng hề thân thiết với cậu ấy!

- Dĩ nhiên là phải thân thiết thì con mới dám trốn học với cậu ta chứ. Nào, cậu ấy tên gì?

- Mẹ, đừng bắt con phải trả lời nữa.

- Nó có ở khu Lakeview không? Mẹ phải biết cậu ta, Halley.

- Không. – Tôi nói, trong lòng đầy ấm ức: Mẹ không biết tất cả những người xung quanh con. Không phải ai cũng xuất xứ từ Lakeview cả . – Mẹ không hề biết cậu ấy.

Mẹ tôi tiến lại gần hơn, mắt vẫn nhìn thẳng vào tôi.

- Mẹ đã bắt đầu mất kiên nhẫn rồi đấy Halley. Cậu ấy tên gì?

Trong giây phút ấy, tôi bỗng ghét mẹ kinh khủng, ghét cái cách mẹ cho rằng mẹ biết tất cả những người tôi biết, rằng tôi sẽ không thể làm được gì vượt quá khả năng hoặc không có mẹ. Thế là tôi nhìn thẳng lại vào mắt mẹ, đầy cứng cỏi. Không ai trong chúng tôi nói được tiếng nào.

Bất ngờ, chuông điện thoại reo lên khiến tôi giật nảy người, theo phản xạ vội chồm người tới nhưng nhớ ra mình đang bị cấm túc nên đành ngồi yên trở lại. Thể nào cũng là Macon gọi. Chuông reng một lúc lâu và mẹ vẫn đứng yên nhìn xoáy vào tôi, cho đến khi bố nhấc máy.

- Julie! – Bố tôi gọi vọng lên từ dưới lầu. – Marion gọi em này.

- Marion? – Mẹ tôi hỏi lại và nhấc chiếc điện thoại kế bên giường tôi. – Xin chào! À Marion hả, ừ, tôi và Halley đang nói đến chuyện sáng nay. Sao cơ? Ngay bây giờ à? Ờ… thôi được rồi, chị nên bình tĩnh lại. Tôi sẽ sang ngay. Chắc chắn rồi. Đợi tôi một lúc nhé!

Mẹ gác máy và quay sang tôi:

- Mẹ phải sang bên kia một lúc. Nhưng chuyện chưa xong đâu, con rõ chưa?

- Vâng. – Tôi trả lời, biết chắc khi mẹ quay lại thì mọi chuyện sẽ khác.

Cô Marion đứng đợi mẹ tôi ngay lối vào nhà chỗ bụi gai, trong chiếc váy ngắn, chân mang giày cao gót và điếu thuốc nghi ngút trên tay như thường lệ. Cả hai người trao đổi gì đó chừng năm phút. Thật ra thì chỉ có cô Marion nói trong lúc mẹ tôi yên lặng nghe và gật gật đầu. Từ phía bên này đường, tôi có thể trông thấy Scarlett ngồi ngay gần khung cửa sổ phòng mình và quan sát cả hai người. Tôi đặt tay lên khung cửa sổ – dấu hiệu đặc biệt xưa nay của hai đứa tôi – nhưng Scarlett không để ý.

Rồi mẹ tôi theo cô Marion vào nhà, đóng chặt cánh cửa và ở trong ấy khoảng một tiếng rưỡi đồng hồ. Tôi cứ ngỡ sắp có một làn sóng kích động tràn vào ngôi nhà phía bên kia đường nếu mẹ tôi biết chuyện, nhưng mọi thứ sao quá yên lặng, không khác biệt gì so với những ngôi nhà quanh đây vào những tối thứ sáu. Lúc bảy giờ, gia đình Vaughn có mặt tại nhà tôi và đến tám giờ thì mùi bắp rang bơ đã thơm nức cả lầu dưới. Chuông điện thoại chỉ reo lên một lần duy nhất vào đúng tám giờ nhưng khi tôi cố gắng bắt máy thì bố đã nhấc điện thoại trước và Macon cúp máy ngay lập tức.

Đến tám giờ mười lăm, cô Marion tiễn mẹ tôi ra cửa, hai vai co lại và tay ôm lấy ngực. Mẹ tôi ôm cô Marion rồi trở về nhà, trong lúc bố và nhà Vaughn đang say mê theo dõi một bộ phim với những cảnh bắn súng ầm ĩ. Vài phút sau, mẹ đi lên cầu thang và gõ cửa phòng tôi.

Khi tôi mở cửa phòng, mẹ đứng ngay đó, tay cầm chén bắp rang và một ly sữa lắc đậm đặc sô-cô-la, bọt sủi lăn tăn đến tận miệng ly. Gương mặt mẹ đã dịu lại.

- Lễ vật hòa bình nhé! – Mẹ nói và đưa ly sữa cho tôi, còn tôi lùi lại lấy chỗ cho mẹ bước vào phòng.

- Cảm ơn mẹ. – Tôi hút một hơi nhưng cái ly sữa vẫn đậm đặc và cứng ngắc.

Mẹ ngồi xuống thành giường, nói:

- Sao con không kể mẹ nghe chuyện Scarlett?

- Con không thể. – Tôi trả lời mẹ. – Bạn ấy không muốn ai biết cả.

- Chắc con nghĩ mẹ sẽ điên tiết lên nếu biết chuyện hả. – Mẹ tôi tiếp tục.

- Không phải. Con chỉ nghĩ mẹ sẽ kinh hoảng thôi.

Mẹ tôi mỉm cười, với tay vốc lấy một nắm bắp rang.

- Ừ, phải nói là mẹ nổi giận thật.

- Scarlett được giữ lại đứa bé, đúng không mẹ?

Mẹ thở dài, ngả người ra phía sau và lấy tay xoa cổ.

- Con bé nằng nặc đòi thế, nhưng cô Marion vẫn hy vọng nó sẽ đổi ý và chịu bỏ đứa bé. Có con là một chuyện rất nghiêm trọng, Halley. Cuộc sống của Scarlett giờ đây sẽ thay đổi hoàn toàn.

- Con biết ạ.

- Con biết không, thật tuyệt nếu có ai đó thuộc về ta tuyệt đối mà ta có thể trao đi tình yêu thương vô điều kiện, nhưng với một người mẹ thì song song đó còn cả những trách nhiệm nữa: tài chính, sức khỏe và cả tinh thần. Chuyện con cái sẽ ảnh hưởng đến việc học của Scarlett, đến tương lai và tất cả những thứ khác. Vậy nên quyết định sinh em bé lúc này là không hề khôn ngoan chút nào. Mẹ chắc phần nào nguyên nhân là do Scarlett muốn giữ lại chút gì đó về Michael, nhưng nếu đó là một đứa trẻ thì sự việc đã đi quá xa. – Mẹ tôi bắt đầu hào hứng, càng lúc càng lên giọng và diễn đạt trơn tru hơn.

- Mẹ. – Tôi cắt ngang. – Con đâu phải là Scarlett.

Mẹ đang lấy hơi chuẩn bị thuyết giảng thêm nữa, nhưng đành dừng lại và thở dài.

- Mẹ biết, con yêu. Nhưng mẹ cảm thấy thất vọng, vì mẹ có thể lường trước những sai lầm mà con bé đang dấn thân vào.

- Scarlett không nghĩ đó là một sai lầm, mẹ ạ.

- Dĩ nhiên bây giờ thì không. Nhưng rồi sau này, con bé sẽ hiểu ra. Suốt ngày, Scarlett sẽ phải dính chặt lấy em bé trong khi con và các bạn đồng trang lứa vào đại học, đi du lịch… hoặc sống những cuộc đời hoàn toàn khác.

- Con không muốn ra nước ngoài. – Tôi nói nhỏ, vốc thêm một nắm bắp rang nữa.

- Ý mẹ nói là cả con và Scarlett đều còn cả cuộc đời phía trước. Các con còn quá trẻ để phải lo nghĩ về việc nuôi nấng một đứa bé. – Mẹ nói và vòng tay qua vai tôi.

Dưới lầu vọng lên một tràng súng nổ giòn giã từ bộ phim đang chiếu, rồi tiếp theo đến tiếng bố tôi cười khoái chí. Lại một tối thứ sáu tụ họp cùng gia đình Vaughn đang trôi qua. Đó đã từng là một phần cuộc sống của tôi, trước khi có sự xuất hiện của Macon.

- Riêng về chuyện hôm nay. – Mẹ tôi nói tiếp, nhưng giọng đã nguôi ngoai. – Bố mẹ không thể cho qua được đâu Halley. Con vẫn sẽ bị phạt dù con nghĩ rằng mình đang giúp đỡ Scarlett.

- Vâng, con hiểu. – Tôi trả lời mẹ. Rõ là tôi đã thoát khỏi trận lôi đình của mẹ. Một lần nữa, Scarlett lại cứu tôi.

Mẹ đứng lên, phủi phủi ống quần. Lúc nãy, tôi đã thấy mẹ ngồi trong bàn ăn nhà Scarlett, nơi vốn dĩ dành riêng cho tôi, đang cố thuyết phục hai mẹ con nhà bên ấy bình tĩnh lại. Mẹ tôi rất có khiếu làm dịu lòng mọi người, ngoại trừ đứa con gái của mẹ.

- Sao con không xuống dưới nhà xem phim? – Mẹ đột nhiên hỏi tôi. – Gia đình Vaughn lâu lắm rồi không thấy mặt con. Clara thích con lắm đấy.

- Clara chỉ mới năm tuổi thôi mẹ. – Tôi nói và thử hút thêm một hơi sữa nữa nhưng đành chịu, tôi đặt cái ly lên chiếc bàn cạnh giường.

- Ừ. – Mẹ dừng lại ngay cửa phòng tôi và dựa vào cánh cửa. – Nhưng nếu con đổi ý thì cứ xuống xem nhé!

- Vâng ạ.

Mẹ tôi dợm người bước đi rồi dừng lại, nói nhỏ:

- Cô Marion nói rằng cậu bé đi cùng con tên là Macon, đó là bạn trai của con.

Lại là tật lắm lời của cô Marion! Tôi nằm xuống giường, xoay lưng về phía mẹ và co người lại.

- Vâng, bạn trai con.

- Con chưa bao giờ kể với mẹ nhỉ? – Mẹ tôi nói, như thể đó là điều bắt buộc.

- Có phải chuyện gì to tát đâu chứ.

Tôi không nhìn mẹ, hay nói đúng hơn là không dám nhìn mẹ. Giọng mẹ nghe đã đủ buồn bã lắm rồi. Tôi nhìn đăm đăm ra cửa sổ, ánh đèn máy bay xanh đỏ nhấp nháy mỗi lúc một gần hơn, nhưng tiếng động cơ thì vẫn chưa đến nỗi lớn lắm.

Mẹ lại thở dài lần nữa. Đôi khi, tôi thắc mắc không rõ mẹ có còn hơi để nói nữa không.

- Thôi được, cứ xuống dưới nhà chơi nếu con thích nhé.

Mẹ cứ nán lại ở đó trong lúc chiếc máy bay tiến đến gần hơn, đèn sáng rực và âm thanh mỗi ngày một lớn cho đến khi cả ngôi nhà cùng với những ô vuông cửa sổ rung lên lách cách. Trong mắt tôi, phần thân rộng lớn, trắng toát của máy bay trông như một con cá voi. Và khi những âm thanh ầm ĩ, những chấn động cùng sấm chớp ấy lướt qua, mẹ tôi khẽ quay lưng đi xuống lầu. Tôi quay người về phía cửa, tất cả im ắng bất chợt, và mẹ đã chẳng còn ở đó.