CHƯƠNG XVII
Tháng Một trôi qua, bảng lảng xám xịt và dường như vô tận. Rốt cuộc, tôi phải đón ngày đầu năm mới ở bệnh viện. Hôm sau, tôi được về nhà, mang theo mọi ê nhức khắp mình mẩy và phải ở yên trên giường đến tận một tuần. Những gì tôi có thể (hay được phép) làm là nhìn ra cửa sổ, về bên nhà Scarlett hoặc ngước mặt trông ngóng những chiếc máy bay vụt ngang trên bầu trời. Mẹ kiểm soát toàn bộ cuộc sống của tôi. Và tôi mặc kệ.
Chúng tôi không nhắc gì đến Macon. Mọi người đều ngầm hiểu là có gì đó đã xảy ra với tôi trước khi tai nạn đến và chắc hẳn nó phải vô cùng nghiêm trọng. Mẹ không hỏi và tôi cũng chẳng mở lời. Mẹ chỉ lặng lẽ thay băng ở mắt và cổ tay, soạn sẵn thuốc men cho tôi uống mỗi ngày và chuẩn bị thức ăn. Macon giống như một giấc mơ nhạt nhòa và không thực. Chỉ cần nhớ đến cậu ấy, tôi lại thấy đau.
Nhưng Macon luôn cố gắng liên lạc với tôi. Đêm đầu tiên về nhà, tôi biết cậu ấy đỗ xe ngay biển báo như giao hẹn xưa nay của chúng tôi, nhưng tôi chỉ nằm yên, nhìn chăm chăm lên trần nhà và lắng nghe. Khoảng mười phút sau, Macon rời đi, đến khúc ngoặt ở phía cuối đường, cố ý để ánh đèn pha rọi lên tường nhà tôi, hắt vào tấm gương trong phòng thành một vệt dài trên vách và quét qua gương mặt đang mỉm cười của con búp bê Alexander. Macon nhấn còi lần cuối, nhưng tôi chỉ quay ra nhìn bầu trời đêm rồi khẽ nhắm mắt.
Tôi không biết phải nghĩ gì. Ký ức về buổi tối hôm ấy giống như một tấm màn mờ mịt, bắt đầu bằng cuộc cãi vã giữa tôi và Scarlett rồi kết thúc là cái lạnh buốt thấu xương trên mặt đường. Tôi bị tổn thương, tôi tức giận và thấy mình như một con ngốc vì những nhận thức rồ dại của mình, và vì đã trở mặt với cả Scarlett, người duy nhất quan tâm và cố gắng giúp tôi hiểu sự thật.
Trong suốt tuần lễ đó, tôi nằm mãi trên giường, cảm giác như chiếc nhẫn Macon tặng vẫn còn nằm trên ngón tay mà quên mất rằng lúc cấp cứu, các bác sĩ đã cắt nó ra. Nó được đặt trong một cái túi nhựa nhỏ ở trên bàn, kế bên đám kẹo mà tôi vẫn nâng niu. Macon đã không như tôi nghĩ, có lẽ ngay từ đầu tôi đã ngộ nhận về cậu ấy. Ngay cả chính bản thân tôi cũng không như tôi nghĩ.
Có lẽ cái nhìn của chúng tôi đã quá chủ quan.
- Cậu ta chỉ là thằng đểu. – Một tuần sau, Scarlett đã nói như vậy trong lúc chúng tôi ngồi ở bàn trong bếp nhà tôi, cùng xơi nho và chơi câu cá. Không đứa nào đả động tới trận xích mích đêm giao thừa vì không thoải mái. – Hôm nay, cậu ta lại cứ liên tục hỏi thăm cậu. Macon không chịu để tớ yên. Sao không tự đến đây thăm cậu nhỉ!
- Tối qua Macon lại đến. Cậu ấy cứ ngồi bên ngoài như đang đợi tớ lẻn ra gặp vậy.
- Gây chuyện tày trời thế thì lẽ ra phải quỳ trước cửa nhà, van xin cậu tha thứ mới đúng! – Scarlett nhăn mặt và lại dịch chuyển trên ghế. Dạo này, cậu ấy phát tướng trông thấy, đến mức ngồi không vừa cái ghế và dáng đi thì lạch bà lạch bạch. – Tớ điên tiết đến mức có thể tự tay bóp chết cậu ta đấy!
Tôi im lặng. Trái tim người ta đâu dễ thay đổi. Nó như nước trong bồn ấy. Bạn phải tìm đúng chỗ thoát, gỡ đi nút bịt miệng ống, và để nước vơi dần, từng chút, từng chút một.
Mấy ngày sau, khi đêm đã khuya, bất chợt tôi nghe một tiếng “ping” ngay cửa sổ phòng mình. Tôi nằm trên giường, nghe tiếng những hòn sỏi liên tục đập vào tấm kính, và cuối cùng, đành đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài. Khó mà nhận ra vị trí của Macon đang đứng trong bóng tối dày đặc nơi sân nhà, nhưng tôi biết cậu ấy ở ngoài đó.
- Halley! – Macon thầm thì. – Ra ngoài này đi. Tớ muốn nói chuyện với cậu.
Tôi lặng lẽ nhìn xuống cửa sổ phòng bố mẹ, nơi ánh đèn vừa bật sáng. Điều đó có nghĩa là họ cũng đã nghe thấy. Tôi cũng mong như vậy.
- Làm ơn đi! – Macon lại nài nỉ. – Chỉ vài phút thôi!
Tôi lẳng lặng đóng cửa rồi bước xuống cầu thang, bước ra sân sau, để cánh cửa hậu đóng sập lại phía sau lưng. Cũng chẳng phải lưu tâm đến chuyện cẩn trọng nữa.
Macon đứng ngay bụi cây bên hông nhà. Khi thấy tôi quẹo ra, cậu ấy bước ra khỏi bóng tối, tiến lại phía tôi.
- Chào cậu!
- Chào. – Tôi đáp lại.
Im lặng một lúc, rồi Macon lên tiếng:
- Cậu sao rồi? Cổ tay còn đau không?
- Đỡ hơn rồi.
Cậu ấy chờ một lúc như mong tôi mở lời. Nhưng tôi chỉ im lặng. Và cậu ấy bắt đầu:
- À, thì… tớ biết cậu rất giận vì tớ không đến bệnh viện, nhưng tớ có ý tốt mà, Halley. Bố mẹ cậu đã có đủ chuyện để suy sụp rồi, không cần phải thêm tớ nữa. Hơn nữa, tớ phải đi tìm trạm điện thoại và xin quá giang vì xe tớ nát bấy rồi, với lại…
Trong lúc Macon nói, tôi chỉ im lặng nhìn thẳng vào khuôn mặt cậu ấy, tự hỏi trước đây, ma thuật gì ở cậu ấy đã khiến tôi mê mẩn đến vậy. Tôi đã thích thú vì những màn ảo thuật của cậu ấy. Nhưng xét cho cùng, đó chỉ là những trò vặt vãnh, giống như những chiêu đơn giản mà người lớn hay lôi ra để lòe đám trẻ nít. Nếu biết cách thì ai cũng có thể làm được. Có gì đặc biệt chứ.
Macon vẫn tiếp tục phân trần:
- Tớ đã đến đây suốt cả tuần vì tớ muốn giải thích, nhưng cậu không chịu ra ngoài mà tớ cũng không gọi cho cậu được, và…
- Macon, đừng nói nữa, được không? – Tôi đưa tay lên, ngắt lời.
Cậu ấy ngạc nhiên:
- Tớ không có ý làm cậu tổn thương. – ”À, mặt nào mới được!?” , tôi đã nghĩ thế. – Tớ đã nổi nóng. Nhưng tớ xin lỗi, Halley, tớ sẽ bù đắp lại cho cậu. Tớ cần cậu. Từ khi chuyện xảy ra tớ đã rất khổ tâm.
- Vậy à? – Tôi nói, không tin lấy một từ.
- Ừ. Tớ gần như phát điên. – Macon đáp khẽ và với tay choàng qua hông tôi, nhưng lại chạm phải chỗ vết bầm và khiến tôi đau nhói.
Tôi bước lùi lại, né khỏi Macon và khoanh tay trước ngực.
- Tớ không thể quen cậu nữa, Macon.
Macon chớp mắt, lắng nghe từng lời của tôi rồi trả lời:
- Bố mẹ cậu rồi sẽ vượt qua và chấp nhận thôi.
Macon nói thật đơn giản. Tôi biết câu nói ấy, Macon đã nói rất nhiều lần trước đây. Tất cả từng lời ngọt ngào tôi vẫn khắc ghi trong tim ấy, đứa con gái nào cũng từng được nghe. Dưới khung cửa sổ, trong vườn nhà, trên đường, ở ghế sau xe hơi, trong phòng tối với cánh cửa khóa chặt.
- Không liên quan đến bố mẹ tớ. Mà là tớ.
- Halley, đừng như thế mà. – Macon cúi đầu xuống, trông thiểu não và uể oải hệt như những tiết Thể dục. – Bọn mình sẽ giải quyết được thôi?
- Tớ không nghĩ vậy. – Tôi trả lời.
Sự thật là sau những ngày đầu năm bằng lặng này, tôi chợt nhận ra mình xứng đáng được hưởng những điều tốt đẹp hơn. Tôi xứng đáng được nghe những lời thầm thì yêu thương, những trái kiwi, những bông hoa và những chàng chiến binh với tình yêu say đắm sẽ dừng bước ngay trước cửa nhà. Tôi xứng đáng với những tấm hình chụp cận mặt, ghi lại thật nhiều những khoảnh khắc cảm xúc của mình, hay được cảm nhận sự ấm áp từ những cú đạp khẽ khẽ từ đôi bàn chân nhỏ bé của một hình hài bé bỏng. Tôi xứng đáng được lớn lên, được thay đổi mỗi ngày và dần trưởng thành hơn, hoàn thiện và tốt đẹp hơn sau mỗi thăng trầm của cuộc sống.
- Halley! Đợi đã! Đừng đi.
Nhưng tôi đã đi mất rồi. Vậy là sau cùng, tôi rồi cũng có thể thực hiện một trò ảo thuật nhỏ của riêng mình: biến mất.
Tôi không trông thấy mẹ lúc bước vào qua cửa hậu mà tôi để nó tự đóng lại sau lưng. Chỉ khi tôi quay lại, khắp gian phòng bất ngờ sáng lên. Mẹ tôi trong bộ áo ngủ đang đứng đó, tay đặt trên cái công tắc điện.
- Con vẫn chứng nào tật nấy. Mẹ biết mà! – Mẹ lên tiếng trong lúc tôi vẫn còn bị chói mắt.
- Sao cơ ạ?
- Lại là Macon phải không? – Mẹ tức giận. – Nó không đến vào ban ngày ban mặt được à? Hay nó chỉ có thể trốn chui trốn nhủi trong bóng tối?
- Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi. – Tôi định nói với mẹ rằng Macon đã đi rồi, có lẽ thừa nhận luôn cả sự đúng đắn trong những lời khuyên của mẹ.
- Mẹ hiểu chứ. Mẹ hiểu là ngay cả khi một đứa như nó suýt giết chết con, con vẫn không chịu ngộ ra bài học thích đáng. Mẹ không tin nổi con lại ra ngoài với nó, như chưa có gì xảy ra, sau tất cả những gì nó đã gây ra.
- Con phải nói chuyện với Macon, mẹ à. Con phải…
- Mấy hôm nay, mẹ không đả động đến chuyện đó là bởi con còn chưa bình phục. Nhưng giờ thì thôi nhé! Con hiểu chứ? Nếu con không biết tự tránh xa cậu ta ra thì chính mẹ sẽ làm điều đó.
- Mẹ! – Lại như thế nữa. Bất ngờ làm sao. Mẹ vừa tước đoạt đi giây phút tôi thấy mình mạnh mẽ nhất.
- Mẹ không biết mẹ sẽ phải làm những gì. – Mẹ hạ giọng lạnh lùng. – Không cần biết là mẹ phải gửi con đi hay là xin chuyển trường. Thậm chí mẹ cũng không quan tâm nếu phải tò tò bám theo con đủ hai mươi bốn giờ một ngày. Con không được gặp cậu ta, Halley. Con không thể tự hủy hoại mình như thế được.
- Sao mẹ cứ tự quy kết là con sẽ quay lại với cậu ấy vậy? – Tôi hỏi mẹ, trong lúc mẹ dừng lại lấy hơi. – Sao mẹ không thử hỏi lúc nãy con đã nói gì với cậu ta?
- Con... – Mẹ kinh ngạc.
- Tại sao mẹ không bao giờ chịu dừng lại dù chỉ một giây để xem con đang định làm gì, con suy tính gì trước khi băm băm áp đặt chính kiến riêng của mẹ? Mẹ không bao giờ chịu cho con một cơ hội.
- Ồ, có chứ. Mẹ đã cho con cơ hội đấy chứ, Halley! – Mẹ đáp lại, đầy phẫn nộ.
- Không, mẹ à. Mẹ không hề làm vậy. Và rồi mẹ lại thắc mắc sao con không bao giờ tâm sự bất cứ điều gì với mẹ. Làm sao con tin tưởng mẹ được! Con cứ chia sẻ một chút là mẹ lại vồ vập giữ lấy làm của riêng.
- Không đúng. – Mẹ bình tĩnh đáp lại, nhưng tôi biết phản ứng của tôi là một đòn phản kích mạnh mẽ. – Halley, không phải lúc nào con cũng nhận thức được nguy hiểm, nhưng mẹ thì khác.
- À, con sẽ không học được bất cứ thứ gì, nếu mẹ không cho con cơ hội tự trải nghiệm. – Tôi đáp.
Chúng tôi đứng trong nhà bếp. Chỉ có mẹ và tôi, cả khoảng thời gian và những diễn biến suốt từ tháng Sáu dần hiện về. Khi tất cả mới bắt đầu, tôi lúc nào cũng sẵn sàng mở lòng mình với mẹ. Và giờ, tôi cần mẹ mở rộng vòng tay, cùng với sự tin tưởng rằng tự tôi có thể lo cho mình.
- Thôi được rồi. – Cuối cùng mẹ cũng lên tiếng và lấy tay vuốt tóc.
- Cảm ơn mẹ. – Tôi đáp, còn mẹ tắt điện. Chúng tôi cùng đi lên cầu thang, tiếng bước chân mẹ vang lên sau lưng tôi. Một thỏa thuận ngầm vừa được đặt ra, giống như khi ta bắt đầu học lại từ đầu: Từ những điều thuộc về bản năng như đi đứng, nói chuyện đến những điều mà bạn cứ ngỡ mình đã thông suốt. Tất cả đều phải bắt đầu từ đầu, và ta phải tự mình tìm ra.
Khi chúng tôi bước đến bậc trên cùng và chuẩn bị rẽ sang hai phía, mẹ đột nhiên dừng lại.
- Vậy… Con đã nói gì với cậu ta? – Mẹ nhẹ nhàng hỏi.
Phía ngoài, ở bên kia đường, ánh đèn vàng trong căn bếp nhà Scarlett rọi giữa đêm tối.
- Con nói với Macon rằng cậu ấy không hề giống như con nghĩ. – Tôi trả lời mẹ. – Cậu ấy đã làm con tổn thương và giờ con không muốn gặp Macon nữa. Rồi con nói chia tay.
Tôi biết mẹ còn muốn hỏi han nhiều hơn, nhưng rồi mẹ chỉ gật đầu. Chúng tôi phải tập quen dần, và định ra những nguyên tắc mới nếu muốn tiếp tục đồng hành. Cũng như khi bạn du hành vào một miền đất mới lạ còn chưa được khai phá vậy, hoặc rộng lớn mênh mông như khe vực Grand Canyon, hoặc xa xăm lạ lẫm như sao chổi Halley.
- Như thế là tốt cho con đấy. – Mẹ tôi nói ngắn gọn rồi trở bước về phòng và khẽ khép cửa.
Người ta không thể định được khi nào thì mọi việc trở lại như xưa, cũng không thể biết được khi nào mình sẽ vấp ngã và lạc lối. Nhưng ngay giây phút đứng một mình trên chiếu nghỉ của cầu thang, tôi bỗng nhớ đến bà ngoại Halley cùng với vòng tay ấm áp của bà vào cái lần cả gia đình cùng ngắm sao chổi năm xưa. Tôi cứ ngỡ mình không thể nhớ rõ nó, nhưng lúc này đây, tôi nhắm mắt và hình ảnh ngôi sao bỗng dưng hiện ra trong đầu tôi – rực rỡ, khó tin, trải một vệt sáng lóa trên nền trời.