← Quay lại trang sách

CHƯƠNG XVI

Tôi nhớ rõ cái lạnh khi ấy. Gió thốc vào mặt tôi, buốt như đá. Tôi nhớ cả ánh đèn đỏ chớp nháy và tiếng ai đó rên rỉ. Tiếng gào thét. Và sau hết, tôi nhớ rõ Macon đã nắm chặt tay tôi. Cuối cùng cậu ấy cũng chịu thốt lên: “Tớ yêu cậu. Ôi lạy Chúa, tớ xin lỗi, Halley! Tớ yêu cậu. Tớ ở ngay đây, nắm lấy tay tớ này. Tớ ở ngay đây, Halley!” . Một tình huống, một thời điểm không ai ngờ tới.

Khi xe cấp cứu đến, tôi vẫn khăng khăng đòi về nhà, rằng tôi ổn, và muốn về nhà ngay lập tức. Tôi biết mình cách nhà không xa, những dấu ấn xung quanh quen thuộc quá. Tôi đã từng qua lại ngã tư này nhiều lần, chính là nó, khi tôi còn bé và lần đầu tự băng qua ngã tư.

Tôi cố gắng dõi theo Macon, khuôn mặt hay bàn tay cậu ấy. Nhưng khi lên xe cứu thương, tôi mất dấu Macon.

- Cậu ấy phải ở lại hiện trường. – Một người phụ nữ tóc đỏ liên tục trấn an bằng giọng chắc chắn mỗi khi tôi hỏi đến Macon. – Nằm xuống nghỉ ngơi đi cô bé. Tên cháu là gì?

- Halley. – Tôi trả lời, vẫn không rõ chuyện gì đã xảy ra. Chân tôi đau khủng khiếp, một bên mắt sưng húp. Mấy ngón tay trái của tôi không thể cử động, cũng chẳng hề đau đớn. Thật lạ lùng.

- Cái tên đẹp đấy! Rất hay! – Người phụ nữ nói trong lúc một người khác tiêm vào cánh tay tôi, khiến tôi giật mình vì chợt nhói đau.

Ở bệnh viện, người ta đặt tôi lên một chiếc giường có chặn khăn trải xung quanh, rồi bỗng dưng nhiều người hối hả đến quanh tôi, những bàn tay liên tục đưa lên và cầm lấy. Ai đó ghé vào tai tôi, hỏi số điện thoại nhà và tôi đọc cho họ số của Scarlett. Ngay lúc ấy, tôi vẫn ý thức rõ những rắc rối sẽ gặp với bố mẹ.

Một lúc sau, bác sĩ đến và thông báo tình trạng của tôi: cổ tay bị bong gân, rách lưng, phải khâu vài mũi bên mắt phải và hai vết bầm tím trên vùng xương sườn. Bà ấy bảo rằng chân tôi đau chỉ là do bị bầm, nhưng vì khi xảy ra tai nạn, đầu tôi bị va đập nên họ phải giữ lại theo dõi qua đêm. Bác sĩ cứ nhắc đi nhắc lại rằng tôi đã may mắn thế nào. Tôi tiếp tục hỏi về Macon, nhưng bà ấy không trả lời mà chỉ nhắc tôi cố ngủ cho lại sức. Lát sau, bác sĩ lại vào khám và báo chị gái tôi đang đợi ở ngoài.

- Chị? – Tôi hỏi lại, rồi họ kéo tấm màn ra cho Scarlett bước vào, cậu ấy trông như vừa từ giường ngủ bước xuống. Scarlett buộc túm tóc lại sau đầu, trên người vẫn mặc nguyên chiếc áo ngủ dài bằng vài lanh. Cái bụng như đã lớn thêm so với vài giờ trước.

- Chúa ơi, Halley! – Scarlett thốt lên, đứng sững ngay kế bên giường và nhìn tôi. Cậu ấy sợ hãi nhưng cố giấu. – Chuyện gì thế này?

- Tớ gặp tai nạn. – Tôi đáp.

- Còn Macon đâu? – Scarlett hỏi ngay.

- Tớ không biết nữa. – Đột nhiên, tôi muốn khóc và các vết thương đồng loạt đau nhói. – Cậu ấy không có ở ngoài kia sao?

- Không. – Scarlett trả lời, môi mím chặt và nói rành rọt. – Tớ không thấy cậu ấy đâu cả.

- Macon phải ở lại hiện trường. – Tôi bao biện. – Cậu ấy bảo rằng sẽ đến ngay. Cậu ấy đã rất lo lắng.

- Thế thì tốt. – Scarlett ngáp. – Suýt chút nữa cậu ta đã giết cậu rồi.

Tôi nhắm mắt lại và nằm nghe tiếng máy ở phòng bên cạnh. Âm thanh của nó cũng tựa như tiếng chuông cửa trên cầu thang nhà bà ngoại Halley.

- Tớ chưa làm gì cả, phòng khi cậu thắc mắc. – Tôi lên tiếng sau một lúc lâu.

- Tớ không nghĩ đến chuyện đó. Nhưng thật sự là tớ rất mừng đó, Halley.

- Bố mẹ mà biết thì tớ chết chắc! – Tôi lại nói và buồn ngủ đến mức không thể thốt lên thêm lời nào nữa. – Tớ sẽ không được gặp Macon lần nào nữa.

- Macon còn không có ở đây, Halley à. – Scarlett nói khẽ.

- Cậu ấy phải ở lại chỗ xảy ra tai nạn. – Tôi lặp lại.

- Nhưng đã hơn một tiếng rưỡi rồi. Đến cả viên cảnh sát cũng đang ngồi ngoài phòng đợi của bệnh viện mà. Tớ đã nói chuyện với ông ấy. Macon biến rồi.

- Không phải thế. – Tôi nói, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ đang xâm chiếm mình. – Cậu ấy đang trên đường đến đây.

- Thôi, Halley. Tớ rất tiếc. – Giọng Scarlett buồn bã, nhưng hình ảnh cậu ấy mỗi lúc một nhạt dần. Tiếng máy cũng nhỏ đi, tôi chìm vào giấc ngủ.

Khi tôi thức dậy, điều đầu tiên tôi thấy là cảnh một tiền vệ đang đuổi bắt đường chuyền của đồng đội trên màn hình ti-vi trước mặt. Trái bóng bay xoáy trong không khí, anh ta nhảy lên, chụp lấy nó rồi bắt đầu luồn lách qua các cầu thủ đối phương trong tiếng hò reo của đám đông phía sau. Khi đến sát vạch ghi bàn, anh ta ném mạnh trái bóng và đập tay ăn mừng với đồng đội. Camera lia đến gần khuôn mặt đang cười rạng rỡ của anh chàng, một nắm tay giơ lên cao. Pha ghi điểm thật ngoạn mục!

- Con tỉnh rồi đấy à! – Tiếng mẹ vang lên. Tôi xoay qua, thấy mẹ đang ngồi ngay bên cạnh, chiếc ghế kéo sát vào thành giường. – Con thấy thế nào rồi?

- Ổn ạ. – Tôi trả lời. Bố đang nằm trên một chiếc giường khác trong phòng bệnh, trên người vẫn còn nguyên chiếc áo thun rẻ tiền luôn được trưng dụng vào mỗi dịp năm mới. - Bố mẹ đến lúc nào thế?

- Một lúc rồi. – Tôi nhìn lên cái đồng hồ treo tường trong lúc mẹ đưa tay gạt mấy sợi tóc vương trên khuôn mặt tôi và khẽ lấy ngón tay xoa nhẹ vào vết băng trên mắt. Kim đồng hồ chỉ ba giờ rưỡi, nhưng là đêm khuya hay đã chiều tà thì tôi không chắc. – Ôi lạy Chúa, Halley à, con làm bố mẹ sợ quá!

- Con xin lỗi. – Tôi trả lời mẹ, kiệt sức. – Vì đã làm hỏng bữa tiệc của mọi người.

- Mẹ không quan tâm chuyện tiệc tùng. – Mẹ tôi trả lời. Khuôn mặt mẹ mỏi mệt và buồn bã hệt như mấy tháng trước, khi chúng tôi đến thăm bà ngoại Halley. – Con đã ở đâu? Chuyện gì đã xảy ra thế?

- Julie, em để con ngủ đi. Giờ không phải lúc. – Giọng bố rắn rỏi vang lên từ giường bên.

- Cảnh sát nói con đi cùng Macon Faulkner, phải vậy không? – Mẹ vẫn tiếp tục, giọng nói đứt quãng như vừa phải chạy qua một lộ trình gập ghềnh. – Chính nó gây ra tai nạn, phải không?

- Không, chỉ là... – Tôi trả lời, và mọi thứ lập tức ùa về: không khí lạnh giá, ánh đèn sáng lòa và hàng ngàn ngôi sao li ti, tất cả như đang đổ ập xuống. Tôi kiệt sức, mắt nhắm nghiền lại.

- Mẹ biết, mẹ biết mà. Trời ạ, con không chịu nghe lời mẹ, con không chịu hiểu là mẹ có lý của mẹ, mẹ biết điều gì tốt cho con, con chỉ muốn chứng minh điều ngược lại thôi. Giờ thì con thấy chưa, xem này… – Mẹ nắm lấy bàn tay còn lành lặn của tôi và siết chặt. Nhưng rồi giọng mẹ dần dịu xuống, hoặc có thể là do tôi đã lơ mơ ngủ. Thật khó nói.

- Julie! – Bố lại nhắc, có vẻ như bố đã xuống khỏi giường và tiến lại gần chỗ tôi. – Julie, con bé ngủ rồi, không nghe được đâu, em à.

- Vậy mà con đã hứa với mẹ là sẽ không gặp nó. –Mẹ thầm thì sát vào tai tôi, giọng nghiêm khắc. – Con đã hứa như thế.

- Thôi nào, bỏ qua đi em. – Bố nói nhỏ đến mức suýt nữa tôi đã không nghe thấy.

Tôi ngủ chập chờn, chìm đắm trong những suy nghĩ hỗn độn cùng những âm thanh lúc xa lúc gần xung quanh. Nhưng ngay trước khi hoàn toàn lịm đi, hoặc do lúc ấy tôi đang mơ, tôi chợt nghe thấy một giọng nói rất gần: “Tớ ở ngay đây, Halley” . Nó có thể là của mẹ, cũng có thể là của Macon, cũng có thể là tự tôi tưởng tượng nên, tiếng nói ấy cứ vang lên trong giấc ngủ của tôi: “Tớ ở ngay đây!” .