CHƯƠNG XVIII
Ôi, con gái cưng, trông con tuyệt quá! Anh Brian, mang máy ảnh lại cho cho em nào. Anh phải ra mà xem này. Đứng vào đi, Halley! Không phải, đây cơ mà, thế thì mẹ mới lấy được cảnh khung cửa sổ sau lưng con được chứ! À hay là…
- Mẹ! – Tôi nói và với tay ra sau lưng, cái mác của bộ váy mới cứ cứa vào cổ, nhột nhạt từ nãy. – Không phải lúc, làm ơn đi, mẹ!
- Nhưng mình phải chụp ảnh chứ! – Mẹ đứng bên trên chậu cây kiểng ở góc bếp và khăng khăng vẫy tay ra hiệu cho tôi. – Nào, vài tấm chụp một mình con, rồi khi Noah tới thì thêm vài tấm với thằng bé nữa!
Noah. Cứ mỗi lần nghe đến cái tên ấy, tôi lại không tin được mình lại “sa” chân vào tình cảnh này. Không phải do buổi dạ vũ của trường, không phải do chiếc váy tua rua với cái nhãn sau cổ khiến tôi ngứa ngáy phát điên này, mà là…là cả hai lý do trên, kết hợp với Noah Vaughn. Không khác gì địa ngục.
- Ôi lạy Chúa! – Mẹ ngó nghiêng qua vai tôi và lấy một tay che miệng, trông cảm động đến phát khóc. – Trông cháu kìa!
Tôi quay lại nhìn Scarlett. Cậu ấy trông hệt như vài phút trước, khi tôi để cậu ấy lại trên lầu, trừ việc dường như cái bụng có to thêm một tí thì phải. Đã gần chín tháng rồi, bào thai phình ra, vươn về phía trước đến mức mỗi khi Scarlett bước vào phòng, chắc chắn người ta sẽ trông thấy cái bụng trước tiên. Mẹ của Cameron là thợ may, và vì bác ấy đã quá vui mừng vì con mình cuối cùng cũng chịu tham dự buổi dạ vũ nên đã dành thời gian đặc biệt chuẩn bị chiếc đầm bầu dạ hội này cho riêng Scarlett. Chiếc áo màu đen trắng, cổ tim nhằm nhấn mạnh vào bầu ngực đầy đặn của Scarlett, eo chiết cao và dài đến ngang gối. Trông cậu ấy rất được, và rất đồ sộ. Nhưng chính nụ cười rạng rỡ và tự tin trên mặt đã khiến tất cả đường nét hòa quyện tuyệt hảo.
- Ú òa! – Scarlett reo lên, đánh vòng hai tay lên cao rồi hạ xuống, hệt như vừa chiến thắng một trò chơi truyền hình. – Cậu sắp phát điên đấy à?
Scarlett đứng cười với tôi. Và không còn cách nào khác, tôi cũng đành cười. Kể từ lúc quyết định cùng nhau dự buổi dạ vũ này để thực hiện những mộng mơ như tờ Seventeen đã bày cách, nhiều xáo động đã xảy ra. Nhưng thật ra, có điều bình thường nào tồn tại trên đời chứ, đến ngưỡng gần bình thường nhất còn chẳng có nữa là.
Kể từ tháng Một, rất nhiều thứ đã thay đổi. Vô hình và khó phát hiện bằng mắt thường, nhưng dù sao chúng vẫn diễn ra. Ví dụ như cách mẹ tôi đã thay đổi, cố gắng trở thành một người mẹ đúng nghĩa. Mẹ ráng kiềm chế mỗi khi trò chuyện dù tôi biết chắc mẹ đang muốn thẳng thừng đưa ra lời khuyên hoặc lao bổ vào áp đặt chính kiến của mình. Mẹ luôn lấy sẵn hơi, sắp xếp sẵn suy nghĩ đâu vào đấy, và chỉ chực tuôn luôn một tràng nhưng rồi kìm lại được, cố “nuốt” lời lẽ vào trong, và nhìn tôi chăm chăm như thể có điều gì đó vừa đi ngang qua hai mẹ con, dẫu nó vô hình với phần còn lại của thế giới. Mẹ lui lại vừa đủ, tập trung vào những chuyện khác như bán nhà bà ngoại Halley và năng đến thăm bà. Mẹ cũng đang bắt đầu một quyển sách mới, về những trải nghiệm của riêng mình khi được trở lại làm một người con. Có khi tôi sẽ lại được “góp mặt” đâu đó trong câu chuyện, mà cũng có thể không.
Về phần Macon, tôi đã không còn nói chuyện nhiều với cậu ấy từ sau đêm đó. Macon ít đến trường hơn, và mỗi khi cậu ấy đi học, tôi đã thành thục với kỹ năng tránh mặt của mình. Ấy vậy mà, tôi vẫn thấy nhoi nhói trong lòng mỗi khi nhìn thấy Macon, giống hệt cảm giác ở vết thương trên cổ tay vào mỗi sáng, hoặc những vết thương bên sườn khi trở mình giữa đêm. Vào tháng Ba, khi nghe tin mẹ Macon đã đuổi cậu ấy ra khỏi nhà, tôi đã thực sự lo lắng. Và đến giữa tháng Tư, khi tin đồn cậu ấy hẹn hò Elizabeth Gunderson đến tai, tôi khóc suốt hai ngày liền.
Tôi tự bắt mình chú tâm vào chuyện quan trọng hơn: em bé. Tôi đã nhìn thấy bé, nhỏ nhắn và chưa rõ ràng, khi tôi theo Scarlett đi siêu âm vào tháng thứ sáu của thai kỳ. Em bé đã có bàn tay, bàn chân, mắt và mũi. Bác sĩ đã xác định được giới tính nhưng Scarlett không muốn biết, cậu ấy muốn để dành điều bất ngờ ấy cho phút cuối.
Chúng tôi tổ chức lễ đón em bé tại nhà tôi và mời mẹ con Cameron và các bạn từ nhóm Đồng hành cùng các bà mẹ nhí . Chúng tôi mời cả Ginny Tabor nữa vì cô nàng đã mua cho em bé một con vịt bông màu vàng to tướng mà mỗi khi bạn bóp vào, nó lại kêu quang quác; nhưng món quà bị lỗi, và nó cứ hét tướng lên khi có người chạm vào và chỉ chịu dừng lại khi bị bẻ cổ - điều chúng tôi còn chưa từng làm với Ginny. Mẹ của Cameron tự tay may một bộ tã lót em bé rất đáng yêu, còn bố mẹ tôi tặng Scarlett mười phiếu dịch vụ giữ trẻ, phòng khi cậu ấy cần nghỉ ngơi. Về phần mình, tôi đã chuẩn bị một bức ảnh chụp cả hai gần đây, khi cùng ngồi trên bậc thềm trước nhà cậu ấy: bụng Scarlett ở mức khổng lồ, và cậu ấy phải dùng đến cả hai tay để đỡ nó, còn đầu thì dựa lên vai tôi. Tôi lồng bức ảnh vào khung và Scarlett treo ngay nó lên chiếc nôi để sau này em bé có thể nhìn thấy mỗi ngày.
- Cả ba chúng ta. – Scarlett nói, còn tôi gật đầu đồng ý.
Và chúng tôi chờ đợi, khoanh từng vòng, đánh dấu ngày ấy cận kề.
Chúng tôi đã lên sẵn kế hoạch. Cả hai mua một cuốn sách tham khảo tên cho bé và chọn hẳn một danh sách những cái tên hay nhất, với tiêu chí đơn giản mà không quá phổ biến, khiến người khác dễ nhầm lẫn – như “Scarlett” chẳng hạn. Thêm nữa, cái tên đó cũng không đòi hỏi phải giải thích dài dòng như tên của tôi. Bọn tôi biết rõ một cái tên có thể ảnh hưởng đến cuộc đời bạn thế nào.
Ở lớp dự sinh (41) , tôi thường phải ngồi giữa một hàng dài các ông bố, đầu Scarlett đặt lên lòng tôi. Chúng tôi là những người trẻ trung nhất trong lớp. Chúng tôi tập hít thở và chống đẩy, và lúc nào tôi cũng cố trấn an rằng tôi có thể đương đầu được, tôi sẽ làm được. Scarlett thì chán nản và sợ hãi, hay thở gấp phì phò, còn tôi phải luôn gật đầu khích lệ.
Cô Marion thỉnh thoảng có ghé ngang qua, ra vẻ đã chắc chắn với việc cho con nuôi, nhưng mọi việc thay đổi vào đầu tháng Ba, tức tháng thứ bảy của thai kỳ, khi tôi bước vào phòng em bé và thấy cô ở đó. Lúc ấy, nắng xuyên từng tia qua khung cửa sổ, sáng sủa và ấm áp nhảy múa trên bốn bức tường vàng, lên cả những chòm sao mà Cameron đã sơn phết lên trên trần nhà. Tất cả đã sẵn sàng: quần áo bé nằm gọn ghẽ trong từng ngăn tủ, cái nôi và bàn thay tã cho em bé đã ngay ngắn, cái xe đẩy cuối cùng đã được lắp xong, với sự giúp đỡ của chú kỹ sư hàng xóm (người duy nhất có thể đọc hiểu thông tin trên tờ hướng dẫn sử dụng). Cô Marion đứng yên, khoanh tay lại, quan sát cả căn phòng, mỉm cười hài lòng. Và tôi chợt hiểu ra. Chưa từng xuất hiện bất cứ câu hỏi nào về việc đứa bé rồi sẽ đến đâu, ai sẽ nhận nuôi nó. Và dĩ nhiên, khi thấy tôi, Marion quay bước, trở về nét mặt cau có và buông vài tiếng cằn nhằn về mùi sơn tường rồi vội vã bỏ ra ngoài. Cô ấy là thế. Tôi hiểu điều mình vừa nhìn thấy.
Còn một việc nữa. Cuối cùng chúng tôi cũng đã làm được. Tôi đã đi với Scarlett đến bưu điện để gửi lá thư mà hai đứa đã soạn đi soạn lại bao tháng qua. Lá thư mở đầu bằng “Thưa bác Sherwood, bác không biết về cháu, nhưng cháu có chuyện cần thưa với bác” . Scarlett thả lá thư vào thùng, có tiếng lạch xạch vang lên nơi nắp thùng, nuốt gọn chiếc phong bì. Không thể hồi lại được rồi. Nếu nhận được hồi âm, tức là bác ấy chấp nhận. Nếu không, đứa bé vẫn sẽ được nuôi nấng và lớn lên với đầy đủ tình yêu thương.
Và hôm nay, ngày mười hai tháng Năm, chúng tôi đang chuẩn bị đến buổi dạ vũ của trường. Tôi đi là vì Scarlett, bởi với cậu ấy, nó rất quan trọng. Khi Cameron mời Scarlett thì dĩ nhiên, tôi cũng phải đi chung. Đó là lý do tôi bị “dán” với Noah Vaughn trong buổi tối hôm nay.
Tất cả là do mẹ. Mẹ nhắc đến buổi dạ vũ trong một tối thứ sáu khi nhà Vaughn chuẩn bị ra về, và thế là cô Vaughn hớn hở ra mặt, và chuyện này kéo theo chuyện kia. “Dĩ nhiên mình nói với Halley là con bé nên đi đến buổi dạ vũ,” – mẹ tôi nói – “Ôi Noah, sao mẹ chẳng nghe con nói gì cả,” – cô Vaughn đáp lại. – “Ừ, Scarlett, bạn thân của Halley sẽ đi đấy, nhưng Halley nhà tớ thì vẫn chưa được ai mời cả” . Nghe đến đó, tôi biết ngay chuyện gì sắp xảy ra và hậu quả tệ hại của nó. Noah nhìn tôi từ phía đối diện bàn ăn còn bố thì cúi mặt cười nhăn nhở. “Thế à, Noah nhà tớ cũng chưa hẹn ai cả, vậy sao hai đứa lại không…” . Mẹ tôi liếc sang nhìn Noah trong tích tắc và vội vàng đính chính, “À nhưng chắc đến cuối tuần là Halley sẽ thu xếp được thôi” . Nhưng trễ mất rồi, cô Vaughn vỗ tay vui vẻ và cười rạng rỡ trong lúc mẹ cố tìm kiếm ánh mắt của tôi, còn tôi thì không thèm đáp lại. Trước mắt tôi là khuôn mặt Noah bên kia bàn ăn, đang ngồm ngoàm một miếng pizza, phô mai dính trên cằm.
Scarlett mê tít thò lò. Cậu ấy lôi tôi ra ngoài mua đầm dạ hội, giày khiêu vũ rồi bắt tôi phải cùng chuẩn bị mọi thứ. Mỗi lần đi theo Scarlett, tôi cố không than vãn gì, bởi tôi biết đêm dạ vũ này có thể là dấu ấn kết thúc một giai đoạn trong cuộc sống của Scarlett. Đứa bé rồi sẽ chào đời và rồi mọi thứ sẽ thay đổi hết.
- Cười lên nào con! Ôi, hai đứa trông tuyệt quá! Thật là lộng lẫy. – Mẹ nói và bước quanh phòng ăn với chiếc máy ảnh trên tay. Bố thì dựa vào cửa bếp và trêu ghẹo tôi.
Scarlett quàng tay ôm chặt vai tôi, kéo tôi lại gần hơn cho pô ảnh tiếp theo. Mái tóc cậu ấy thật rực rỡ, nụ cười tươi tắn với những chấm tàn nhang li ti trên mũi.
- Đẹp lắm! – Mẹ dựa vào tường và hơi cúi người xuống. – Giờ thì nói “Dạ vũ!” nào hai đứa!
- Dạ vũ! – Scarlett lặp lại và tiếp tục cười.
- Dạ vũ. – Tôi lên tiếng nhỏ hơn, nhìn ngắm Scarlett thay vì hướng vào ống kính, ánh đèn flash chói lòa.
Lúc cầm bông hoa cài áo đi ngang phòng khách, Noah đã có vẻ ngà ngà say.
- Xin chào! – Noah lên tiếng khi bước lại gần, định cài bông hoa lên ngực áo của tôi, hơi thở cậu ấy ấm nóng và ngòn ngọt. – Đứng yên nhé! - Để tớ! – Tôi nói và đỡ lấy bông hoa trước khi cậu ấy kịp đâm kim vào người tôi. Trong lúc đó, cô Vaughn (rõ là hiếm khi gần gũi con trai mình) và mẹ tôi (trông như đang hạnh phúc đến phát khóc) đứng xa xa quan sát. Bên cạnh tôi, Cameron đang cẩn thận đính chiếc hoa cài áo kết từ mấy bông hồng nhạt, điểm li ti hoa trắng xung quanh lên ngực áo Scarlett. Cameron nhỏ bé nhưng trông vô cùng bảnh bao trong bộ lễ phục, với chiếc thắt lưng màu mận chín và cả tất nữa. “Đúng điệu quý tộc!”, mẹ tôi đã phải thốt lên như thế ngay lúc cậu ấy xuất hiện, ngược hẳn với bộ đồ thuê của Noah, cái quần ngắn cũn để lộ cả đôi vớ thể thao lấp ló phía dưới. Tôi đính vội đóa hoa cài lên áo và suýt chút nữa quên ghim chặt nó, rồi cố chịu đựng màn chụp hình thêm một lúc nữa.
- Thật tuyệt vời! – Cô Vaughn xuýt xoa, cầm máy quay phim đi vòng vòng quanh tôi và Noah trong lúc cậu ấy đưa tay ôm ngang hông tôi. Có vẻ rượu đã khiến cậu ta dạn dĩ hơn hẳn. – Halley, cười lên nào cháu!
- Thêm một tấm nữa nhé! – Mẹ tôi phụ họa và lại tiếp tục bấm máy ảnh, ánh đèn flash nhá liên tục. – Các con sẽ có một đêm vô cùng đáng nhớ đấy! Thật tuyệt.
Cô Marion cũng có mặt, tay cầm chiếc máy ảnh loại dùng một lần để chụp ảnh cho Scarlett, hết tấm này đến tấm khác. Lát nữa, cô ấy sẽ cùng chú Steve tham dự một cuộc tranh tài Trung Cổ nên đã diện một chiếc đầm nhung dài với hai cánh tay bồng, trông như nàng Guinevere (42) hay người đẹp ngủ trong rừng. Dần dà, cô Marion ngày càng hứng thú với những hoạt động giải trí cuối tuần của chú Steve. Cô đi theo chú ấy đến các buổi hội họp, vừa nhấm nháp rượu mật ong vừa xem chú “Dracula” cưỡi ngựa đấu thương. Scarlett cảm thấy rất ngượng về chuyện này, nhưng cô Marion lại bảo việc thỉnh thoảng hóa thân thành một người khác là khá thú vị.
- Scarlett! – Cô Marion nói to và vẫy vẫy tay thật cao. – Lại đây nào con yêu! Đẹp quá!
Cuối cùng thì chúng tôi cũng bước được lên chiếc limousine mượn từ khách sạn nơi bố Cameron đang làm việc, sau khi những bà mẹ đã hoàn tất phần “lưu giữ từng khoảnh khắc”. Cameron sau một hồi lóng ngóng, giờ đã ổn định, sẵn sàng cho một buổi tối đáng nhớ. Nhưng bạn nhảy của tôi lại khác.
- Phải có một quầy bar ở đây chứ nhỉ? – Noah bắt đầu kiếm chuyện ngay lúc cửa xe vừa đóng và cả bọn lao đi.
Scarlett chỉ lẳng lặng liếc xéo Noah rồi xếp lại chiếc váy cho ngay ngắn, còn tôi thì lên tiếng:
- Tào lao ấy mà! Mặc kệ đi.
- Không phải chuyện tào lao! – Noah đáp lại, giọng căm phẫn. Dạo gần đây, cậu ta đã nói chuyện nhiều hơn với tôi, hơn cả lúc cả hai còn quen nhau. – Lẽ ra phải có quầy bar trong một chiếc limousine chứ!
- Chắc họ đã tháo nó ra rồi. – Cameron nói nhỏ. – Tiếc thật!
- Sao lại phải ủy mị thế nhỉ! – Scarlett nói và siết tay Cameron. – Bọn tớ không để ý đâu.
- Đây cũng không cần nhé! – Noah lớn tiếng và lôi từ trong túi áo ra một chai nhựa đựng rượu trái cây. – Tớ có sẵn đây rồi.
Tôi nhìn cậu ấy, nói:
- Làm ơn thôi đi, Noah.
- Ô, xem kìa! – Scarlett chế giễu khi cậu ta mở cái chai và tu ừng ực, khiến vài giọt nhểu xuống áo sơ mi. – Thật quý phái làm sao!
- Tớ thích thế đấy! – Noah lè nhè nói rồi cất cái chai trở lại túi áo, lấy tay quệt ngang miệng rồi quàng qua người tôi, và tôi cố tránh hết mức có thể.
Nhưng khi đến được buổi dạ vũ thì cậu ta đã say khướt. Chiếc limo thả chúng tôi ngay trước bãi đỗ kế bên căn-tin (giờ đã thành sàn nhảy của buổi tối nay), và tôi sải bước vào trong, để mặc cậu ta ngật ngưỡng phía sau. Noah đã nốc cạn chai rượu và ném nó xuống vệ đường rồi nhào lên chụp lấy tôi, song thay vào đó, cậu ta túm ngay vạt sau chiếc váy, khiến nó bị rách toạc ngay giữa lưng. Ngay lập tức, gió lạnh ùa vào lưng tôi và luồn xuống dưới chân, tôi phải vội dừng lại.
- Ối! Xin lỗi nhé! – Noah cười khích khích khi thấy tôi quay lại. Trên tay cậu ta là mảnh vải trắng sáng mà lúc nãy còn là một phần của cái váy dạ hội.
- Đồ đểu! – Tôi gắt lên và đưa tay ra sau, túm lại mớ vải vóc xô lệch, cố che lấy phần lưng. Thế đấy, tôi đang bị kẹt ở buổi dạ vũ với Noah Vaughn, trong tình trạng hớ hênh thế này. Thật là đáng xấu hổ!
- Halley, chuyện gì thế? Nhanh lên chứ! – Scarlett gọi lớn từ phía lối vào sảnh. Melissa Ringley, chủ tọa của tối nay, đang ngồi ngay bàn soát vé nhìn chúng tôi.
- Hai người cứ vào trước đi. Tớ sẽ đến ngay.
- Cậu chắc chứ?
- Ừ.
Scarlett nhún vai, đưa vé vào cửa cho Melissa rồi cùng Cameron bước vào. Tiếng nhạc ầm ĩ vọng ra bên ngoài, và mọi người đang lũ lượt băng qua chúng tôi để vào trong. Tôi quay người, đi về phía dãy phòng thí nghiệm tối đen, tìm cách giải quyết cái áo.
- Này, để tớ giúp một tay! – Noah lại tiếp tục ngật ngưỡng phía sau lưng tôi.
- Cậu không giúp được gì hết, rõ chưa?
- Đừng có nanh nọc thế chứ! – Noah đáp trả, mắt vẫn dán vào lưng tôi và bắt đầu đưa tay sờ soạng. – Cậu có biết cậu thay đổi nhiều lắm không?
- Sao cũng được, Noah. – Tôi đáp. Tôi cần gấp một mớ kim băng và không thể lê lết trước mặt bạn bè thế này được, kể cả Scarlett.
- Trước đây cậu ngoan ngoãn, hiền lành và đáng yêu biết bao, rồi cặp kè với Macon Faulkner, và đủ thứ chuyện xảy ra. Cậu nghĩ cậu hay ho lắm, rằng cậu cao giá và khó với tới chứ gì.
- Noah, im ngay đi.
- Cậu im đi thì có! – Noah lớn tiếng. Hai đứa con gái mặc đầm trắng, lộp cộp nện giày cao gót liếc về phía chúng tôi, cố nhận diện những kẻ đang gấu ó nhau trong bóng tối.
Tôi mặc kệ Noah, cố nhoài tay ra sau váy. Bất ngờ, cậu ta đứng ngay đối diện, hơi thở phà vào mặt khi tôi quay lại. Tôi không ngờ là cậu ta đã trở nên cao lớn như thế. Noah choàng tay qua hông tôi, lèn bàn tay qua chỗ váy rách, chạm vào lưng tôi và lần sâu xuống, sờ soạng đến mép quần lót. Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ta, điếng người trong khi khuôn mặt Noah áp sát vào mặt tôi, hai mắt nhắm chặt lại và miệng mở ra.
- Tránh ra! – Tôi hét và đẩy Noah ra. Cậu ta bị hụt chân, vấp phải một cái rễ cây rồi ngã lăn ra đất, ngay đúng lúc một nhóm khác đi ngang qua. Tôi đứng dựa lưng vào tường, không thèm để ý đến chiếc đầm rách, không cả buổi dạ vũ này. Tôi cố giấu mình thật kỹ.
- Chà chà! Cậu có sao không? – Một đứa con trai trong đám kia bước đến cạnh Noah, cậu ta vẫn còn dí mặt vào đất, choáng váng.
- Cô ta vừa mới… cô ta thật là…! – Noah lắp bắp trả lời và loạng choạng đứng dậy, đi vòng ra sau khu nhà, miệng lầm bầm chửi rủa. Đứa con trai và cô bạn bên cạnh chỉ đứng nhìn, cười cười lo âu rồi tiến đến bàn của Melissa Ringley. Cuối cùng, chỉ còn tôi một mình ở đó.
Tôi nghĩ đến chuyện về nhà. Tôi có mang theo tiền nên sẽ dễ dàng gọi một chiếc taxi hoặc nhờ bố đến đón, bỏ mặc hết mọi sự ở đây. Nhưng Scarlett sẽ lo lắng, thế là tôi quyết định túm lưng váy lại, và cứ thế đi tìm báo cho Scarlett.
Cậu ấy đang nhảy cùng Cameron. Họ không thể đứng sát vào nhau vì cái bụng bầu to đùng của Scarlett nằm giữa cả hai, nhưng những chuyển động của hai người vẫn thật tuyệt. Xung quanh Scarlett là những đứa con gái mỹ miều với những kiểu tóc cầu kỳ, son môi sáng bóng và diện giày cao gót, tay trong tay bên những người bạn nhảy lễ phục chỉnh tề, chân mang giày da bóng lộn. Tôi thấy cả Brett Hershey và Ginny Tabor, cả hai đều mang vương miện dành cho Hoàng đế và Nữ hoàng (43) vinh dự của tối nay và đang hôn hít nhau ở gần một bàn thức ăn. Và kia là Regina Little, một trong những nữ sinh béo phì nhất trường, trong bộ đầm trắng “vĩ đại” đang khiêu vũ cùng một người mặc quân phục mà tôi đoán ít nhất cũng cỡ ba mươi tuổi. Cuối cùng, tôi thấy Elizabeth Gunderson và Macon ở góc phòng, không khiêu vũ, không cười cợt hoặc nói chuyện. Chỉ đứng yên nhìn mọi người khiêu vũ, giống tôi.
Rồi Macon trông thấy tôi, và ngay lập tức những cảm giác rạo rực và điên dại từ lần đi đến đập Topper ùa về trong tôi. Cậu ấy trông thật bảnh bao, và đang nhoẻn miệng cười tươi rói với tôi. Khoảnh khắc ấy, nếu trơ trọi giữa buổi dạ vũ, tôi nghĩ Macon có lẽ sẽ mang tôi đi.
Và mọi thứ nhoang nhoáng hiện lại trong đầu tôi. Buổi dạ vũ, Michael, mẹ tôi và cả bé con của Scarlett. Macon và ngôi nhà của Ronnie, buổi tối hôm đó trong chiếc xe hơi cùng với những mảnh kính tung tóe xung quanh. Cả nụ cười ranh mãnh của Elizabeth Gunderson, cái lạnh cắt da nơi khu rừng lúc tôi chao đảo trong đêm giao thừa rồi bàn tay ấm áp, mảnh dẻ của bà ngoại Halley trong tay tôi. Cuối cùng là hình ảnh khuôn mặt Noah áp sát vào mặt tôi ban nãy với cái miệng hé mở. Và Scarlett ở ngay trước mắt tôi, đang khiêu vũ giữa hội trường, đung đưa nhịp nhàng theo nhạc và mỉm cười, mỉm cười, rồi lại mỉm cười.
Tôi chen qua đám đông, tay vẫn giữ chặt váy, chỉ nghĩ đến chuyện rời khỏi đây thật nhanh, biến mất tăm, đại loại thế. Tôi xô đẩy qua đám con gái xúng xính váy áo, qua vùng không khí ngào ngạt mùi nước hoa nam nữ, băng qua cô hiệu phó Oakley, người vẫn không ngừng giám sát để kịp thời ngăn chặn những trường hợp hút hít hoặc say xỉn. Tôi vẫn tiếp tục bước tới cho đến cửa nhà vệ sinh và chạy biến vào bên trong, để mặc cánh cửa đóng sầm sau lưng.
Người đầu tiên tôi thấy là Melissa Ringley, đang đứng tô lại son môi trước gương. Cậu ta nhìn vào gương, thấy hình ảnh phản chiếu của tôi trong đó, há hốc miệng quay lại.
- Halley, ôi lạy Chúa, có chuyện gì thế? Cậu có sao không? – Melissa bỏ thỏi son xuống và bước ngay đến bên tôi, vừa đi vừa nâng chiếc váy lên để nó không quẹt xuống nền nhà. Cậu ấy mặc một chiếc đầm màu đen có đường viền nhỏ ở cổ, cùng một sợi dây chuyền có mặt thánh giá bằng vàng.
À vâng, hình dạng của tôi trông thật kinh hãi. Kiểu tóc Pháp cầu kỳ mà Scarlett bới cho tôi lúc tôi chuẩn bị đi giờ đã bung ra, chĩa tứ tung trông như kiểu tóc Mohawk (44) . Khuôn mặt tôi đỏ ửng, lớp mascara nhòe nhoẹt, cùng chiếc váy rách bươm. Hai đứa con gái khác cũng vừa chỉnh trang xong đi ngang qua tôi, liếc nhìn phần đồ lót bị lộ ra và mở miệng bàn tán khi đi ra ngoài, để mặc Melissa và tôi ở lại.
- Tớ không sao. Chỉ là một buổi tối tệ hại thôi! – Tôi nói nhanh rồi bước đến bồn rửa, thấm ướt một miếng khăn giấy và cố “dọn” hậu quả trên mặt mình. Tôi thả tung mái tóc, mấy cái kẹp tăm văng tứ tung.
- À, nghe nói Noah đang say xỉn. – Melissa nhìn xung quanh và hạ giọng. – Thật khổ cho cậu. Mà cái váy của cậu bị sao thế? Ôi trời, cậu quay lại xem nào, Halley. Cái váy kìa!
- Tớ biết. Tớ chỉ muốn ra khỏi đây thôi. – Tôi rít qua kẽ răng, không thể tin được Melissa Ringley lại thấy tôi trong hoàn cảnh này.
- Nhưng cậu đâu thể ra ngoài với bộ dạng thế này được! Nào, đưa tớ mấy cái kẹp tăm, để xem tớ làm được gì!
Nói rồi, cậu ta đi vòng quanh xem xét tình hình chiếc váy. Tôi đứng yên đó cho Melissa cài mấy cái kẹp cố định vào váy, lòng tự hỏi không biết đêm nay còn điều tồi tệ nào nữa. Và nó đến thật.
Tiếng gót giày nện lộp cộp trên hành lang, mỗi lúc một lớn dần và Elizabeth Gunderson xuất hiện, trong bộ đầm đen bó sát. Khi thấy tôi, Elizabeth nheo mắt nhìn khắp người tôi từ đầu tới chân rồi bước đến một bồn rửa mặt, chúi sát vào tấm gương.
- Xong rồi, ít ra có thể cầm cự được hết tối nay đấy! – Melissa vui vẻ nói và ném mấy cái kẹp còn dư vào thùng rác. – Nhưng cậu đừng cử động mạnh nhé!
- Ừ, cảm ơn cậu nhiều lắm, Melissa! – Tôi nói và nhìn vào gương, cảm thấy Elizabeth đang quan sát mình. Tôi tự nhủ rằng cô ta thật hợp với Macon, hai người họ quả là xứng đôi. Nhưng suy nghĩ đó cũng không làm tôi thấy khá hơn.
- Ôi có gì đâu! Đó là trách nhiệm của chủ tọa mà. – Melissa vui vẻ đáp lại, lấy tay sửa lại búi tóc rồi vẫy tay chào tạm biệt để ra ngoài. Tiếng nhạc du dương lọt vào trước khi cánh cửa khép lại.
Bên cạnh tôi, Elizabeth đang rướn sát vào gương, kẻ lại đường viền quanh mi mắt. Ở khoảng cách gần thế này, cô ta trông mệt mỏi, xác xơ, đôi mắt đỏ ngầu với màu son quá tối, khiến đôi môi trông như đang bầm tím.
Tôi nhìn lại mình lần cuối và chuẩn bị bước ra ngoài vì biết nán lại đây cũng chẳng để làm gì. Chẳng có gì để nói với Elizabeth Gunderson, nhưng cô ta lên tiếng ngay lúc tôi định mở cửa:
- Halley.
Tôi quay lại.
- Gì?
Elizabeth lui lại, lấy tay vuốt tóc. Cô nàng không nhìn thẳng vào tôi mà ngó xuống chiếc ví cầm tay.
- Tối nay cậu vui chứ?
Tôi mỉm cười:
- Không. Thế còn cậu?
Elizabeth thở dài và đưa tay lên chùi bớt lớp son môi.
- Cũng không.
Tôi gật đầu, không biết phải nói thêm điều gì nên lẳng lặng chạm tay vào nắm đấm cửa.
- Ừ, thôi gặp cậu sau nhé!
Tôi dợm người bước đi, tiếng nhạc ùa vào lớn đến mức gần như át đi tiếng nói của Elizabeth:
- Này, cậu ấy vẫn còn yêu cậu đấy. Cậu ấy phủ nhận, nhưng rõ là thế. Cậu ấy vẫn còn yêu cậu.
Tôi khựng người và quay lại:
- Cậu đang nói về Macon à?
- Cậu ấy không chịu thừa nhận. – Elizabeth trầm ngâm nói tiếp, nhưng giọng cô nàng run run. Ôi, tôi đã từng ghen tị với cô ta biết bao, cái buổi tối tại nhà Ronnie khi cô nàng thoải mái nằm dài ra giường săm soi mấy ngón chân ấy. Giờ thì cảm giác đó không còn nữa. – Cậu ấy nói không buồn nghĩ đến cậu, nhưng tớ biết tỏng là không phải vậy. Nhất là buổi tối nay, khi cậu ấy nhìn thấy cậu. Tớ biết rõ như vậy.
- Chẳng có nghĩa gì cả. – Tôi thẳng thắn đáp. Đó chẳng qua chỉ là cảm giác, chỉ là một phút rồ dại bốc đồng lướt qua. Hoàn toàn không phải tình yêu.
- Cậu còn yêu cậu ta không? – Giữa bốn bức tường, giọng nói của Elizabeth vọng lại nghe lạ lẫm, rồi tan ra quanh tôi.
- Không. – Tôi nói khẽ. Rồi nhìn thoáng hình ảnh mình trong tấm gương: mái tóc rối bù và chiếc đầm rách rưới. Lớp trang điểm không thể che kín được vết sẹo trên mí mắt tôi. Nhưng không sao cả, tôi vẫn ổn.
Elizabeth Gunderson quay lại bồn nước. Mái tóc hất ngược ra sau, hệt như những lần “hạ cánh” từ đội hình Kim tự tháp (45) trong các trận đấu bóng của trường. Elizabeth lấy hơi, toan nói điều gì đó, nhưng cánh cửa bất ngờ mở toang, và Ginny Tabor trong chiếc đầm xa-tanh màu hồng chạy ào vào hối hả.
- Halley! – Cô nàng dừng lại, lấy một tay chặn lên ngực, lấy hơi. – Cậu… cậu ra ngoài kia mau!
- Sao thế?
- Scarlett! – Ginny thở hổn hển, một ngón tay đưa lên ra dấu gì đó và cố lấy hơi. – Scarlett đang sinh!
- Cái gì? – Tôi quay phắt lại nhìn Ginny. – Cậu không đùa đấy chứ?
- Tớ thề! Scarlett và Cameron chụp ảnh trước, còn tớ với Brett đang đứng đợi đến lượt, rồi bỗng nhiên sắc mặt cậu ấy đổi khác và đùng một cái…
- Tránh ra!
Tôi gạt Ginny qua một bên và tất tả chạy ra ngoài sảnh, vòng qua đám người đang uống nước trái cây, băng qua dàn nhạc, tiến về phía đám đông chỗ chụp ảnh dưới cầu sắt nhỏ. Mọi người xôn xao còn người thợ chụp hình cầm chiếc máy ảnh to đùng, tay siết chặt. Và rồi tôi thấy gương mặt đỏ ửng của Scarlett giữa vòng vây. Scarlett bật khóc thút thít khi thấy tôi.
- Không sao đâu, sẽ ổn thôi mà!
Tôi trấn an và đứng sát vào Scarlett, cạnh Cameron mặt mày xám ngoét. Ai đó hét lên gọi xe cứu thương, nhạc cũng dừng lại còn tôi thì không thể nhớ được bất cứ một điều gì về kỹ thuật hít thở mà chúng tôi từng thực hành ở lớp dự sinh.
Scarlett chộp lấy cổ áo, kéo tôi xuống gần, cậu ấy khỏe khủng khiếp:
- Tớ không cần xe cứu thương! Đưa tớ ra khỏi đây ngay, tớ không muốn sinh con ngay trong buổi dạ vũ!
- Được rồi, được rồi. – Tôi đáp, nhìn sang Cameron nhờ hỗ trợ, nhưng cậu ta đang đứng dựa lưng vào thành cầu và lấy tay phẩy phẩy ngang mặt, trông khủng khiếp hơn cả Scarlett. – Đi thôi nào, nhanh lên!
Tôi đỡ Scarlett đứng dậy, tay cậu ấy quàng qua vai tôi và cả hai bắt đầu len qua đám đông. Cô Oakley đi bên cạnh tôi, khăng khăng đã gọi xe cấp cứu và Scarlett nên ở lại đây. Phía đằng trước, Ginny Tabor trong bộ cánh hồng chóe hét váng đòi mang nước nóng lại, nhưng tôi chẳng để tâm, chỉ nghĩ đến bàn tay Scarlett đang bám vào vai mình, chặt đến mức tôi không thể nhìn thẳng hướng. Nhưng rồi chúng tôi cũng ra được lối vào sân trường.
- Cameron đâu? – Scarlett nói đứt quãng khi cả hai ra được cửa sảnh. – Cậu ấy làm sao rồi?
- Cậu ấy vừa ở đâu đây. – Tôi trả lời, tiếp tục dìu Scarlett đi, bàn tay cậu ấy vẫn níu chặt lấy tôi. – Buồn nôn hay sao đó.
- Có phải lúc đâu chứ! – Scarlett rên rỉ.
- Không sao đâu, rồi sẽ ổn thôi! – Tôi lại trấn an Scarlett.
Khoảng cách đến bãi đỗ xe được thu hẹp, nhưng rồi tôi chợt nhận ra cả bọn chẳng có lấy một phương tiện. Chiếc limo phải tận nửa đêm mới đến đón. Cả hai đã đi xa khỏi đám đông vẫn còn tụm lại nơi cửa sảnh, cô Oakley gọi với theo bảo Scarlett nên đợi xe cứu thương sẽ đến trong chốc lát.
- Tớ không cần xe cấp cứu. – Scarlett khăng khăng. – Nếu bắt tớ lên xe, tớ sẽ cào cấu họ cho xem!
- Nhưng không có xe. Mình đến đây bằng xe limo mà, nhớ không?
- Tớ không quan tâm! – Scarlett lại bấu chặt vai tôi. – Cậu nghĩ cách đi!
- Tớ sẽ xin quá giang! Đừng lo nhé, tớ sẽ lo liệu. – Tôi nói và nhìn khắp bãi đỗ, tìm một chiếc xe chạy ngang qua.
Nhưng dường như chẳng có chút hy vọng nào. Chỉ có mình chúng tôi ở đây.
Rồi bỗng có tiếng xe rít lên ở khúc cua, tôi lập tức đưa một tay lên vẫy rối rít, tay còn lại vẫn đỡ Scarlett.
- Này! – Tôi gọi. – Làm ơn, làm ơn dừng lại!
- Ôi không! – Scarlett nói nhỏ. – Nước ối vỡ rồi. Kinh quá! Đi tong cái đầm của tớ rồi.
- Dừng lại! – Tôi hét vào phía chiếc xe đang tiến lại gần, nó từ từ giảm tốc độ và dừng hẳn lại, tiếng động cơ vẫn còn gầm gừ. Tôi biết rõ người lái.
- Này! – Macon mỉm cười phía sau tay lái và nhấn nút mở cửa. Đêm nay, cậu ta đi chiếc Lexus, Elizabeth ngồi ở ghế bên. – Cần quá giang à?
- Tất nhiên! – Scarlett rên rỉ. – Đần vừa thôi chứ!
- Tốt quá, cảm ơn nhé! – Tôi nhẹ nhàng đáp lại khi Elizabeth với người ra mở cánh cửa phía sau cho chúng tôi. Khắp người Scarlett nhớp nháp, còn chiếc váy của tôi thì kẹp tăm không ngừng rơi rụng sau những cử động không mấy nhẹ nhàng của tôi. Chiếc xe chuẩn bị lao đi thì Cameron từ xa chạy lại, lên xe với chúng tôi luôn. Anh chàng liên tục lấy hơi, trông mặt mày vẫn xanh xao lắm.
- Cậu sao thế? – Tôi hỏi, trong lúc Scarlett đổ gục vào tôi, nắm chặt bàn tay tôi đến mức các ngón co quắp, nằm chồng lên nhau.
- Tớ xỉu! – Cameron đáp.
- Cameron nói gì thế? – Scarlett rên rỉ bên cạnh tôi.
- Không. Cậu ấy không sao đâu. Nào, bây giờ mình hít thở đi. Hít sâu, thở mạnh ra…
- Tớ không muốn hít thở. – Giọng Scarlett yếu đi. – Tớ cần thuốc giảm đau, ngay bây giờ!
Từ kính chiếu hậu, tôi thấy Macon đang cười nhìn cả bọn. Bất chợt, tôi nhớ về lần cuối cả hai ngồi trong cùng một chiếc xe, phóng vù qua thành phố. Chỉ là không phải lúc để hồi tưởng thôi.
- Hít mạnh vào, Scarlett. Cố lên nào! – Tôi hét lên.
- Tớ sợ lắm! Chúa ơi, Halley ơi, đau quá!
Tôi siết tay Scarlett, mặc kệ những cơn đau nhói nơi ngón tay.
- Phải nhớ lại những gì đã học ở lớp, cậu biết chưa? Những điều yên bình, nghĩ đến biển này, cánh đồng hoa và hồ nước nữa.
- Thôi đi! Trời ạ, cậu tự đi mà nhớ lại, Halley!
- Thôi được, vậy thì không nghĩ đến mấy thứ đó nữa? Giờ mình nhớ lại những kỷ niệm vui đi. Nhớ chuyến đi biển năm lớp sáu không? Lúc cậu bị con sứa cắn ấy!
- Thế mà vui à? – Lông mày Scarlett ướt nước, mồ hôi nhễ nhại và bàn tay nóng rực. Tôi cố tỏ ra không sợ hãi, nhưng điều đó thật khó khăn.
- À, vậy thì... – Macon vẫn tiếp tục quan sát tôi qua kính chiếu hậu khi xe lao xuống đại lộ, nhưng tôi phớt lờ và tiếp tục động viên Scarlett. – Nhớ đến mấy cái bánh cùng làm trong bếp nhà cậu mỗi dịp hè này, rồi bọn mình cùng khiêu vũ theo nhạc radio, mùa hè vừa rồi bên Michael này, chuyến đi chơi ở hồ nước và…
- Mấy trái kiwi. – Scarlett thở hổn hển. Kế bên tôi, Cameron trông như sắp xỉu lần nữa.
- Đúng rồi! – Tôi nói, tiếp tục gợi thêm nhiều điều khác. – Kiwi ấy. À, cậu nhớ cái ngày lấy được bằng lái xe không? Việc đầu tiên cậu làm là về ngay nhà tớ, đâm ngay cánh cửa ga-ra ấy. Nhớ không, Scarlett?
- Bố cậu nói mọi người thường đâm vào mấy xe khác. – Giọng Scarlett bức bối, tay vẫn nắm chặt tôi. – Bố cậu nói tớ là người đặc biệt.
Chúng tôi đã thấy ánh đèn của khu bệnh viện, mỗi lúc một gần hơn. Tôi còn có thể nghe cả tiếng xe cứu thương ở đâu đây.
- Ừ, tớ biết rồi. – Tôi nói và vuốt lại phần tóc rịn mồ hôi trên trán Scarlett. – Cứ thở đều nhé. Sắp tới nơi rồi, cố lên nhé!
Scarlett siết lấy tay tôi và nhắm mắt lại:
- Đừng bỏ tớ nhé, Halley? Hứa là cậu sẽ không đi đâu cả.
- Tớ hứa! – Tôi đáp lại. Xe tiến vào bãi đỗ và chạy vào khu cấp cứu. – Tớ sẽ ở ngay đây, Scarlett. Tớ hứa đấy.
Họ đặt Scarlett lên xe lăn, dúi vào tay tôi một đống giấy tờ rồi đẩy cậu ấy qua mấy dãy phòng, để tôi và Cameron ở lại bàn đăng ký với một đám hướng đạo sinh vừa gặp tai nạn ở khu cắm trại, một ông già trán chảy máu và một phụ nữ đang ẵm ngửa một đứa bé, miệng la hét bằng tiếng Tây Ban Nha. Cameron đi tới ngồi xuống ghế và gục đầu xuống. Sau khi nguệch ngoạc vào mấy mẫu đăng ký, tôi ra chỗ điện thoại gọi về báo tin cho cô Marion.
Nhưng dĩ nhiên cô ấy không có ở nhà. Giờ này, hẳn cô ấy đang mải xem cưỡi ngựa đấu thương hoặc nhảy theo những điệu vũ Trung cổ, hay cùng chú “Dracula” làm chuyện gì đó trong bối cảnh xưa cũ ấy. Chuông cứ vang lên đều đặn đến khi hết tín hiệu, tôi đành gác máy và vô thức gọi về nhà.
- Halley hả? – Mẹ hỏi, ngay trước khi tôi kịp lên tiếng. – Con đang ở đâu thế? Cô Vaughn mới gọi mẹ, nhà trường báo Noah say khướt trong bãi đỗ xe nên cô ấy phải đến đưa thằng bé về từ văn phòng. Cô ấy đang rất giận dữ, mà lại không thấy con đâu…
- Mẹ à.
- Mẹ tin con không uống rượu, không hiểu Noah bị gì nữa. Trước đây thằng bé có gặp rắc rối bao giờ đâu. Chú John hình như cũng giận lắm …
- Mẹ! – Tôi gọi, lần này lớn tiếng hơn. – Em bé đang đòi ra.
- Em bé? – Im lặng đột ngột. – Hả? Bây giờ á? Ngay lúc này sao?
- Vâng ạ. – Bên cạnh tôi, đám hướng đạo sinh bắt đầu đập liên hồi vào cái máy kẹo tự động, càu nhàu vì đã bị nuốt mất tiền. Cameron vẫn ngồi lọt thỏm vào ghế tựa, cúi gằm bất động. – Con đang ở bệnh viện, người ta đưa Scarlett đi rồi, con không có thời gian giải thích chuyện của Noah đâu. Con không liên lạc với cô Marion được, khi nào thấy cô ấy về, mẹ nhắn giúp nhé. Phải nhanh lên mới được!
- Scarlett có sao không con?
- Bạn ấy sợ lắm! – Tôi trả lời và nghĩ đến cảnh giờ này Scarlett đang một mình, trong khi tôi đã hứa sẽ luôn ở bên dù có thế nào đi nữa. – Con phải đi thôi mẹ ạ. Con sẽ gọi mẹ sau?
- Ừ, con yêu. Nhớ cho mẹ biết tin.
- Vâng ạ.
Tôi gác máy và chạy bổ lại bàn đăng ký, chiếc áo đầm loạt soạt trên nền nhà, một chiếc kẹp tăm vẫn còn ghim vào sau lưng áo. Đi ngang qua lối vào tiền sảnh, tôi thấy Macon và Elizabeth vẫn còn ngồi trong xe, đang nói chuyện gì đó. Môi Macon mấp máy và một ngón tay chỉ trỏ giận dữ. Elizabeth nhìn ra ngoài kiếng xe, cánh tay buông thõng ngoài cửa xe, hai ngón tay kẹp hờ điếu thuốc. Cô ta thậm chí không nhìn thấy tôi.
Tôi đến bàn đăng ký, tự nhận mình là chị gái Scarlett, từng cùng tham gia lớp dự sinh với cậu ấy. Người ta dẫn tôi qua mấy cánh cửa, qua lớp màn quây trong phòng cấp cứu nơi Scarlett đang nằm trên giường, máy theo dõi thai nhi đã được nối với cơ thể cậu ấy, tiếng máy “bíp bíp” vang lên.
- Nãy giờ cậu ở đâu thế? – Scarlett giận dữ khi thấy tôi xuất hiện. Cô ấy đã được thay một chiếc áo sinh màu xanh lá, trên tay cầm một cốc đầy đá lạnh. Chiếc đầm dạ hội của Scarlett được mắc lên trên tay ghế ở góc phòng. – Người ta đưa tớ đi, còn cậu lại biến đi đằng nào ấy!
- Tớ đâu có biến đi. – Tôi đáp lại nhẹ nhàng. – Tớ đi gọi mẹ cậu và lo mấy thủ tục nhập viện. Giờ thì tớ ở đây rồi.
- Ừ, thế thì tốt! Nhưng tớ thật sự rất cần… – Scarlett đột nhiên dừng lại, ngồi bật dậy và ôm bụng. Cậu ấy rên lên, càng lúc càng thống thiết và lớn hơn. Tôi chỉ biết đứng yên nhìn Scarlett, không thể nhận ra được khuôn mặt bạn mình và lập tức nhận ra tất cả thật quá sức của tôi.
Cánh cửa lại mở ra sau lưng, một bác sĩ bước vào, dáng điệu khoan thai và vui vẻ. Cô ấy bước từ tốn đến bên giường, trong khi Scarlett vẫn thở hổn hển và níu chặt tay tôi, đến mức tôi có cảm giác như mấy khúc xương đang cọ nhau kêu lắc rắc.
- Nào, chúng ta sắp đón em bé mới rồi đây. – Bác sĩ nhẹ nhàng nói và nhìn vào cái bảng nhỏ cuối giường.
- Thưa bác sĩ! – Scarlett nói đứt quãng. – Làm ơn cho cháu xin thuốc giảm đau ạ!
- Ừm, gượm đã. Để xem cháu chịu đựng được bao lâu hẵng. – Cô ấy đáp, đi xuống cuối giường, nhấc tấm khăn trải lên và đặt hai chân Scarlett lên chỗ gác chân được gắn ở cuối giường.
Cô ấy thọc ngoáy gì đó ở bên dưới và Scarlett gần như bóp nát bàn tay tôi ra thành bụi.
- Được rồi, sắp đến lúc rồi. – Bác sĩ lên tiếng và chỉnh lại khăn trải giường. – Không nên để em bé đợi quá lâu, cô cần cháu thật thư giãn, cùng hít thở với cô bé kế bên nhé! Phần còn lại cứ để chúng tôi lo.
- Còn thuốc giảm đau thì sao ạ? – Scarlett hốt hoảng. – Cháu phải có thuốc chứ?
- Cô sẽ cho người đi lấy ngay. Đừng lo lắng, cô bé. Mọi việc sẽ xong ngay trước khi cháu kịp nhận ra ấy. – Bác sĩ mỉm cười trả lời, như thể trông chúng tôi thật bé bỏng đáng yêu. Cô gài cái bảng vào cuối giường, giắt cây bút lên tai rồi không quên an ủi và vẫy chào chúng tôi trước khi đi ra khỏi phòng.
- Tớ ghét cô ta quá! – Scarlett giận dữ lúng búng trong họng, miệng ngậm đầy đá.
- Mình hít thở nhé. – Tôi đề nghị, kéo cái ghế đến cạnh giường. – Nào, hít sâu vào...
- Tớ không muốn hít thở! – Scarlett quát tôi. – Tớ muốn họ đánh ngất tớ ngay lập tức, đập ngay vào đầu này. Tớ không làm được đâu, Halley. Tớ không thể!
- Không, cậu sẽ làm được. – Tôi quả quyết. – Bọn mình đã chuẩn bị rồi mà.
- Ừ, cậu nói thì dễ lắm! – Scarlett lại nuốt thêm một viên đá. – Cậu chỉ cần đứng yên đó, bắt tớ hết hít rồi thở. Dễ quá còn gì!
- Scarlett. Mình cùng làm nào.
Scarlett nhoài người dậy, mấy mảnh đá li ti tung tóe khắp nơi.
- Đừng có nói với tớ những chuyện đó, nếu cậu không biết cái cảm giác đau đớn này. Nó khác hẳn những cơn đau trước đây! – Rồi cậu ấy ngưng bặt, khuôn mặt tái mét vì một cơn co thắt khác lại đến.
- Thở đi nào! – Tôi nói và làm mẫu trước. Phù phù phù , hít vào! Phù phù phù , thở ra. Thế đấy!
Nhưng Scarlett không làm theo mà chỉ rên rỉ, lần này những âm thanh nho nhỏ, ri rỉ đáng sợ đến mức tôi bước giật lùi khỏi giường. Tôi đã sai. Chúng tôi chưa sẵn sàng. Chuyện này quá “vĩ đại” và đáng sợ. Giờ tôi đã hiểu cảm giác kinh hãi và buồn nôn của Cameron. Tôi ước gì mình đã “trốn biệt” ngoài phòng chờ với đám hướng đạo sinh ồn ào bên cái máy bán kẹo, đi qua đi lại và đốt một điếu thuốc.
- Ở yên đây nhé! – Tôi nói với Scarlett và quay lưng bước đi khi cô ấy đã ngừng rên rỉ, mắt mở lớn nhìn tôi. – Tớ sẽ…
- Đừng đi mà! – Scarlett gào lên, cố gắng bám vào hai bên giường để ngồi thẳng dậy. – Halley, đừng!
Nhưng cánh cửa đã khép lại sau lưng. Giờ chỉ còn mình tôi trơ trọi giữa hành lang, bức tường lạnh lẽo áp sát vào lưng, nơi chiếc áo bị rách. Tôi cố gắng gạt bỏ nỗi sợ hãi ra khỏi đầu. Tiếng Scarlett vẫn còn rên khóc bên kia cánh cửa. Ngay giây phút bạn thân của tôi cần tôi nhất, tôi đã bỏ chạy.
Và rồi tôi nghe thấy tiếng bước chân vọng lại, mỗi lúc một gần hơn. Những tiếng giày cộp cộp điềm tĩnh đến từ góc hành lang. Tôi nhìn sang bên trái, người ấy đang tiến đến gần tôi, trên tay cầm cái xắc nhỏ và mắt nhìn thẳng, mạnh mẽ. Mẹ.
- Scarlett thế nào rồi? – Mẹ hỏi và đảo cái xắc qua tay kia.
- Trong kia. Bạn ấy sợ lắm!
- Ta vào thôi. – Mẹ chạm vào nắm đấm cửa, nhưng tôi rụt lại, càng áp chặt người vào bức tường. – Con sao thế, Halley?
- Con không làm được. – Giọng nói của tôi the thé, nghe thật lạ lẫm. – Kinh khủng lắm! Bạn ấy đang rất đau đớn, con nghĩ là…
- Con yêu, con cần phải vào trong. – Mẹ ngắt lời và nhìn tôi.
- Con không thể. – Tôi lặp lại, cổ họng đau rát. – Điều này quá sức của con, mẹ ơi.
- Tệ quá đấy! – Mẹ tôi nói đơn giản, nắm lấy vai tôi và đẩy về phía cánh cửa. – Scarlett tin tưởng và trông cậy vào con. Con không được bỏ con bé.
- Con không giúp được gì đâu, Scarlett không muốn con ở đó. Con chỉ làm rối lên thôi! – Tôi phản đối, nhưng mẹ đã dùng một tay mở cánh cửa ra.
- Con bé chỉ muốn một mình con ở bên. – Mẹ tôi trấn an, rồi cả hai cùng bước vào phòng, tiến đến bên giường, cánh tay mẹ quàng qua vai tôi. Scarlett đã ngồi dậy, níu chặt tấm khăn trải giường trong tay, nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt.
- Chào cháu, Scarlett! – Mẹ tôi đi lại giường và vuốt mái tóc cậu ấy. – Cháu chịu đựng giỏi lắm! Giỏi lắm đấy!
- Mẹ cháu đến chưa ạ? – Scarlett hỏi.
- Ồ, Marion chưa đến. Nhưng chú Brian đã đợi sẵn ở nhà cháu rồi. Mẹ cháu sẽ đến ngay thôi. Đừng quá lo lắng nhé! Giờ thì cháu muốn bọn cô làm gì nào? Cứ nói nhé!
- Đừng bỏ cháu! Cháu không muốn ở một mình đâu.
Mẹ tôi ngồi xuống cạnh Scarlett, đặt cái xắc tay lên cái ghế, kế bên chiếc áo dạ hội.
- Dĩ nhiên rồi. – Mẹ nói và nhìn vào chiếc ghế bên kia, thế là tôi xấu hổ ngồi xuống. – Bọn cô luôn ở đây mà.
Tôi nhìn khuôn mặt mỏi mệt và bóng nhẫy mồ hôi trộn lẫn nước mắt của Scarlett. Mẹ đang ghé sát vào tai cậu ấy thầm thì điều gì đó mà tôi không thể nghe rõ. Nhưng tôi có thể đoán được. Đó chính là điều mà tôi luôn được nghe sau những cơn ác mộng hồi bé, sau những tai nạn khi trượt pa-tanh hay trượt băng, sau những lần bị đám tiểu thư tinh quái đạp xe màu hồng rượt chạy về nhà. Tôi quan sát mẹ làm những điều đã quá thành thạo và chợt nhận ra rằng dù cuộc đời có ra sao, tôi sẽ chẳng thể nào cắt đứt sợi dây kết nối với mẹ trong suốt phần đời còn lại. Dù yếu đuối hay mạnh mẽ, mẹ vẫn là một phần trong tôi, một phần tất yếu như trái tim duy trì sự sống. Tôi sẽ không thể vững vàng nếu thiếu vắng mẹ.