← Quay lại trang sách

CHƯƠNG XIX

Bác sĩ nhìn lên chúng tôi và gật đầu:

- Đang trồi ra này, Scarlett. Cô nhìn thấy đầu em bé rồi. Chỉ cần rặn mạnh thêm vài lần nữa thôi, được chứ?

- Không lâu nữa đâu! – Tôi thì thầm và nắm chặt tay Scarlett hơn. – Sắp xong rồi!

- Làm tốt lắm! Cháu rất dũng cảm, hơn hẳn cô đấy. – Mẹ tôi động viên.

- Nhờ thuốc tê thôi mà! Xong rồi thì dễ như ăn bánh ấy.

- Im ngay! – Scarlett quát tôi. – Tớ thề là khi nào xong cậu sẽ biết tay tớ đấy Halley!

- Rặn mạnh lên nào! – Bác sĩ lại lên tiếng. – Chuẩn bị nhé!

- Hít vào! – Tôi nói và cũng hít một hơi thật sâu. – Thở ra nào!

- Thở ra! – Mẹ lặp lại lời tôi. – Cố lên cháu! Cháu sẽ làm được thôi.

Scarlett bám chặt lấy tôi, bàn tay vẫn siết mạnh lấy tay tôi. Khuôn mặt Scarlett nhăn nhúm, miệng há to, dồn hết sức lực còn lại trong buổi tối nay, cố gắng rặn một hơi thật mạnh.

- Sắp ra rồi! Em bé sắp ra rồi! Ôi đây này! – Bác sĩ mỉm cười vui sướng phía dưới. – Ôi! Mạnh nữa nào, một lần nữa thôi. Scarlett, cố thêm tí nữa nào…

Scarlett rặn thêm một hơi nữa. Bác sĩ đưa tay xuống, mò mẫm gì đó, rồi nâng lên một hình hài nhỏ bé, đỏ hỏn và nhầy nhụa với cái chân khẽ quẫy đạp và cái miệng mở ra. Những tiếng khóc oe oe nhỏ xíu vang lên.

- Là con gái! – Bác sĩ thông báo.

Mấy cô y tá bọc em bé lại, lau sạch và thông họng, rồi đặt vào lòng Scarlett. Cậu ấy nhìn con, nhắm mắt lại khóc nức nở. Bé đến với chúng tôi từ mùa hè năm ngoái, mỗi ngày một lớn hơn và giờ đã hiện diện ở đây, trong hình hài rõ ràng như chúng tôi.

- Con gái. – Scarlett nói khe khẽ. – Tớ biết mà.

- Con bé xinh quá. – Tôi nói với Scarlett. – Mắt nó giống hệt mắt tớ.

- Còn tóc thì giống tớ. – Cậu ấy đáp, vẫn tiếp tục khóc. Bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu con, nơi mấy sợi tóc đỏ mới lún phún. – Cậu xem này!

- Các con nên tự hào! Rất xứng đáng! – Mẹ tôi lên tiếng và đưa tay ra nắm lấy bàn tay tí hon của bé, rồi quay sang mỉm cười với tôi.

- Tớ sẽ đặt tên cho con là Grace. Grace Halley.

- Halley? – Tôi thốt lên ngạc nhiên. – Đừng đùa thế chứ!

- Rất nghiêm túc! – Scarlett cúi xuống hôn lên trán bé. – Grace Halley Thomas.

Một niềm vui sướng trào dâng khi tôi nhìn xuống Grace. Bé chính là dấu ấn cho những năm tháng của chúng tôi, từ mùa hè với Michael, đến mùa đông cùng Macon. Làm sao quên được chứ!

Scarlett rạng rỡ đu đưa cho bé ngủ trên tay, không ngừng hôn lên mấy ngón tay, ngón chân bé tẹo rồi quay sang hỏi mọi người đã từng thấy em bé nào xinh xắn đến thế không. (Tất nhiên ai cũng nhất trí là chưa từng). Sau khi tất cả chúng tôi đều được ẵm nựng Grace và Scarlett cũng chịu chợp mắt, tôi trở ra ngoài phòng đợi để báo tin cho mọi người. Trước mắt tôi, khi vòng qua cái máy bán hàng và đài phun nước, là cảnh khó tin nhất trên đời. Tôi đứng như trời trồng.

Căn phóng sáng choang và đông đặc người. Tụ tập gần phòng cấp cứu, có đến phân nửa đám bạn học cùng lớp, xiêm y dự tiệc vẫn nguyên trên người, đứa ngồi trên cái ghế tựa tuềnh toàng, đứa đứng dựa lưng vào tường. Có cả Ginny Tabor và Brett Hershey, mấy đứa con gái ở lớp Mỹ thuật Ứng dụng bên đám bạn nhảy. Cả Melissa Ringley, cả con nhỏ Maryann Lister cũng có mặt, cùng cả đống người tôi chẳng hề biết. Tất cả đều lộng lẫy, miệng nhồm nhoàm bánh kẹo và trò chuyện rôm rả, chờ đợi tin tức. Tôi không thấy Elizabeth Gunderson, nhưng Macon vẫn còn đó. Cậu ấy dựa vào cái máy bán kẹo và đang nói chuyện với Cameron – lúc này đã tìm lại được chút thần sắc.

Ở phía bên kia căn phòng, tách biệt ra bởi đám ghế hiện đại là ngài “Dracula” và cô Marion đang thở dốc. Khoảng hai mươi chiến binh và các tiểu thư đậm chất Trung Cổ ùa vào. Một số còn dắt theo cả gươm và khiên nữa. Một chú còn khoác cả bộ áo giáp lên người, khiến nó cứ kêu loảng xoảng mỗi khi đi qua đi lại bàn đăng ký.

Và rồi tất cả đồng loạt nhìn thấy tôi.

Cô Marion chạy băng qua căn phòng, áo váy sột soạt dưới chân, đằng sau là chú Steve, kéo theo một lô một lốc các chiến binh. Cô y tá tại bàn đăng ký tròn mắt nhìn khi thấy tôi bước ngang qua. Cô Marion đến một bên tôi, Cameron và Ginny Tabor nhanh chân “xí” được bên còn lại. Theo sau bộ đầm hồng chói của Ginny là một đám nam thanh nữ tú, đứng lố nhố đổ mắt nhìn vào tôi.

- Sao rồi? – Ginny len ra chặn trước mặt.

- Con bé thế nào? – Cô Marion tiếp lời. – Cô vừa mới đến, cô về nhà hơi trễ…

- Bạn ấy ổn rồi chứ? Ổn phải không? – Cameron hỏi.

- Scarlett không sao cả. – Tôi đáp lại và mỉm cười với cậu ấy. Rồi tôi quay sang nhìn mọi người, những thiếu niên đang ở ngưỡng trưởng thành trong trang phục dạ vũ, những tiểu thư và quý bà, cùng các chiến binh và hiệp sĩ giáp sắt (tất nhiên không kể đám hướng đạo sinh và mấy nhân viên bảo vệ đang cẩn trọng giữ khoảng cách với chúng tôi). – Là một bé gái!

Ai đó vỗ tay chúc mừng, rồi mọi người đồng loạt ồ lên vỗ lưng nhau. Phe “áo vét” và phe chiến binh hòa lẫn vào nhau, bắt tay ôm hôn rối rít còn cô Marion lao luôn vào thăm cháu ngoại, có Cameron đi cùng. Ginny Tabor và Brett Hershey “trình diễn” một màn hôn hít màu mè. Cô y tá trực phải yêu cầu mọi người giữ yên lặng, nhưng không ai chịu nghe. Tôi chỉ đứng yên đó, nhìn ngắm tất cả và mỉm cười, cố lưu giữ mọi chi tiết vào ký ức để sau này có thể kể lại cho Scarlett và Grace bé bỏng nghe.

Một lúc lâu sau, tôi tiễn mẹ về nhà rồi ngồi lại bên Scarlett, trông cho cậu ấy ngủ. Một đêm thật đáng nhớ, dù nó hoàn toàn không như cả hai mong đợi. Tôi háo hứng với bé Grace và tất cả những điều đang chờ đợi mình ở phía trước. Tôi muốn đánh thức Scarlett để cùng trò chuyện nhưng kiềm chế trước vẻ mặt an bình say giấc của cậu ấy. Khi rời khỏi phòng, tôi ghé ngang qua khu chăm sóc trẻ sơ sinh thăm em bé. Con bé nằm cuộn mình, nhỏ tí ti trong chiếc nôi. Tôi đặt bàn tay mình lên thành kính, ra dấu báo cho bé biết về sự hiện diện của mình.

Rồi tôi đi xuống cầu thang, ra về. Sẽ chỉ có riêng tôi trên đường về, tôi muốn thế.

Tôi cúi người cởi giày, tháo cái dây vải vẫn đeo ở cổ tay rồi thả bộ xuống đường. Tôi không suy nghĩ về Macon, mẹ đang đợi ở nhà hay Scarlett đang say ngủ sau khung cửa sổ bệnh viện. Vẫn còn khoác trên mình chiếc áo dạ hội (giờ đã lại được giữ chắc bởi những chiếc kẹp tăm), với đôi chân trần, tôi thẳng hướng về nhà. Cứ mỗi bước đi, hình ảnh của bé Grace Halley lại ngập tràn tâm trí tôi.

Tôi tự hỏi mình không biết khi lớn lên, bé sẽ trở thành người thế nào, có bao giờ được nhìn thấy sao chổi mang tên mình, tên bà ngoại Halley và cả tên tôi không? Nhưng tôi biết chắc thời điểm mình đưa Grace ra vườn, ôm bé vào lòng và chỉ về phía vệt sáng vụt qua bầu trời đêm, rõ rệt, đẹp đẽ và đặc biệt như bé. Tôi hy vọng Grace sẽ là kết tinh của những điều tốt đẹp nhất của chúng tôi: tinh thần của mẹ Scarlett, sự mạnh mẽ của mẹ tôi, tính quả quyết của cô Marion và óc hài hước tinh quái từ bố Michael. Về phần tôi, tôi chưa biết sẽ trao tặng bé phẩm chất nào của mình. Tôi chắc chắn sẽ kể cho Grace nghe câu chuyện về những sao chổi. Tôi sẽ thì thầm vào tai bé những lời mà không ai khác có thể nghe hoặc giải thích cụ thể được. Đó chính là những lời an ủi yêu thương, những sao chổi, và những cô gái mà chúng tôi rồi sẽ trở thành, vào một ngày nào đó.