← Quay lại trang sách

Chương 1

Nguyên nghiêng đầu, nắn lại cái nút cà-vạt cho thật ngay ngắn. Chàng nhìn thấy khuôn mặt trầm tĩnh thoáng một vẻ mệt mỏi của chàng trong bóng gương. Căn phòng khách sáng choang ở sau lưng và Nguyên không có một ý nghĩ gì trong đầu. Quay gót đi đến chân cái cầu thang lượn vòng và nhìn lên, Nguyên lớn tiếng gọi:

- Tần, xong chưa?

Trên gác, tiếng vợ chàng đáp xuống, quen thuộc, nghe hoài hàng ngày, trong bữa cơm, lúc đi làm về, đã mười bốn năm, đã nửa đời người, đã bốn đứa con.

- Em đang mặc áo.

Một khoảnh khắc im lặng. Nguyên thọc hai bàn tay vào túi quần, cúi đầu nhìn xuống, tầm mắt chạy theo đường nếp thẳng băng của chiếc quần serge tím, tới hai đầu mũi bóng loáng của đôi giầy đen chụm sát vào nhau trên nền đá hoa. Phút này, Nguyên không biết làm gì hơn là châm lửa, hút một điếu thuốc lá và đợi Tần xuống.

Trước mặt Nguyên, cánh cửa sổ mở rộng. Ánh sáng hắt ra xanh nhạt, Trên thảm cỏ có những cái bóng nhỏ bé đang thoăn thoắt di động chung quanh chiếc xe Nguyên đã đánh ra khỏi garage từ buổi chiều. Những cái bóng đang chạy nhẩy, biến đi, hiện ra trước khung cửa là bốn đứa con chàng, đánh dấu cho từng chặng đường năm tháng kế tiếp nhau của một cuộc hôn nhân bình yên, tuy không có bởi tình yêu. Thằng Lịch, thằng Châu ra đời ở Huế, hồi Nguyên mới lấy vợ, còn nghèo, còn thích đọc sách, thích mơ mộng, thích đi dạo những chiều sương và những đêm trăng theo dọc sông Hương- Rồi đến con Thu, con Dung. Con Dung tới mùng năm tháng sau là đúng ngày sinh nhật thứ ba của nó. Nó sẽ là đứa con cuối cùng. Hai vợ chồng đều muốn và đều thỏa thuận với nhau như vậy.

Buổi tối mát và đầy. Một buổi tối Sàigòn giữa mùa nắng lớn, không nhìn nhưng cũng đoán thấy những chùm sao lấp lánh trên một nền trời xanh thẳm, và một làn gió đang thấm lan qua những cây cối và những bồn hoa ở ngoài vườn.

Tỳ tay vào thành cầu thang, Nguyên chợt nhớ tới những đêm trăng mùa hạ trên giòng sông Hương, hồi hai vợ chồng mới lấy nhau. Căn nhà nhìn xuống mặt nước thơ mộng của giòng sông lấp lánh trăng dãi, mầu trăng xanh và ướt trong màn sương là là, chợp chờn, và Nguyên đã khoác tay Tần đi dạo trên bờ sông trong khi, ở bờ bên kia thành phố Huế cổ kính và khép kín đã rơi chìm rất sâu vào giấc ngủ.

Những đêm trăng bây giờ, ở Sàigòn, bao nhiêu năm rồi, Nguyên không cảm thấỵ là có nữa. Và cũng đã lâu, không nhớ được từ bao giờ, chàng không còn khoác tay Tần đi dạo trên một bờ sông nào, dưới ánh trăng. Nhiều đêm, đưa vợ con đi ăn ở tiệm, xem chiếu bóng trở về, nhìn lên, chợt thấy một vầng trăng vằng vặc trên đầu, một vầng trăng thành phố, nhạt nhẽo, cứng nhắc và bất động giữa những đường thẳng của những mái nhà và những vì tường, Nguyên có cảm tưởng như đó là hình ảnh của một thời gian trong đời đã mất, lánh khuất hoàn toàn và không có tiếng vang. Bốn con. Nửa đời người. Trăng không còn trong cuộc đời những kẻ có vợ. Và đã hết tuổi trẻ.

Cánh cửa phòng khách mở toang ra, bởi nhiều sức xô đẩy đồng thời, và mạnh mẽ. Mấy anh em thằng Lịch đã chán đùa nghịch, từ ngoài vườn kéo nhau chạy vào.

- Ba đi đâu đấy ba?

Nguyên xoa đầu lũ con, dịu dàng:

- Ba lại đằng nhà bác Hoàng với mẹ.

Con Dung níu lấy áo cha nó:

- Bao giờ ba về?

- Khuya lắm. Thôi, đưa nhau vào buồng ngủ đi.

Căn phòng khách bất chợt ồn ào trở lại im lặng dưới ánh sáng trong, và trong bầu không khí yên tĩnh của buổi tối, xa đường. Tiếng chuông trên tường thong thả buông đủ tám tiếng đều đặn.

- Tần. Nguyên gọi lớn.

- Xong rồi đây. Gớm, anh làm gì giục dữ thế. Đứng ở dưới ấy làm gì thế. Lên giúp em một tay đi.

Nguyên hiểu ngay ‘‘Giúp em một tay’’ là gì: đeo vào cổ cho Tần chiếc vòng ngọc thạch chàng mua tặng Tần ngày kỷ niệm thứ nhất cuộc hôn nhân của hai người.

Những bước chân của Nguyên chợt thấy nặng trĩu, rã rời trên từng bậc cầu thang lượn vòng dẫn lên buồng ngủ. Buổi tiếp tân ở nhà người bạn chợt hình dung ra trong một viễn tượng của ánh sáng rức mắt, những tiếng cười nói ồn ào, những câu thăm hỏi xã giao đầy giả dối, với bầu không khí trưởng giả phè phỡn, với những khuôn mặt phơi bầy một tâm trạng thỏa mãn khó chịu. Cởi quần áo, mắc lại vào tủ. Bảo Tần thôi không đi nữa. Đánh xe cất vào ga ra. Tắt đèn cho căn buồng chìm ngập bóng tồi. Và ngủ. Để sáng mai trở dậy đưa đàn con đi học, rồi đi làm. Như thường lệ, như đã mười bốn năm nhạt phẳng, phi lý. Trắng và trống. Như mãi mãi.

Tần đứng quay lưng lại, như chờ đợi với chiếc vòng ngọc thạch cầm trong tay. Chuỗi ngọc thạch buông thõng là hình ảnh của một buồn nản lạnh lẽo và bất động. Nguyên lặng lẽ cầm lấy, đeo lên cổ cho vợ.

- Các con đâu?

- Ngủ.

Tần quay lại. Suốt một buổi chiều, đây là lần đầu tiên chàng nhìn thấy nét mặt vợ hiện rõ dưới ánh đèn. Một nét mặt thản nhiên, rửng rưng, trên đó không thoáng gợn một ý nghĩ vui buồn nào cho Nguyên đoán được. Khuôn mặt này, ánh mắt đã mờ kia với đuôi mắt đã chia thành những nếp nhăn, cặp môi mím lại như một đường nét sắc lạnh thiếu vắng hoàn toàn mọi quyến rũ tình cảm, là sự thân mật đã mòn nhẵn suốt đời người. Nguyên ngây người ngắm nhìn khuôn mặt của vợ chàng, ở đó lần đầu tiên trong đời, chàng bắt gặp một vẻ gì xa lạ tách rời, là cái ý nghĩ lạ lùng, đột ngột chưa từng hiện ra trong đầu óc chàng từ ngày hai người lấy nhau. Không, giữa chàng và vợ chàng, chỉ còn là sự chung sống lẳng lặng, êm ả, không có chuyện như buổi tối trong căn nhà này, với những tiếng chuông đồng hồ thả giọt vào giấc ngủ của đàn con. Với sự thư thái đã thấp thoáng những phiền muộn nhỏ bé, không tên, ở đó mọi khuấy động đều đã từ lâu lặn chìm xuống đáy.

Những ngón tay Nguyên từ từ đưa lên, đặt xuống như một dò thăm tần ngần trên chuỗi ngọc thạch nằm trên nền áo gấm Thượng Hải của Tần. Mỗi hạt ngọc chạm tới như một năm, một tháng qua đi đang hồi tưởng lại. Một năm. Một tháng. Một đời. Thẳng hàng và phẳng lặng. Như hình ảnh một cánh đồng buổi chiều, buồn bã, có sương mù, mất hút vào một chân trời xám ngắt.

Cuộc sống dễ dàng quá. Dễ dàng và thư thái đến độ Nguyên linh cảm nó sẽ không như thế, phải có một chuyện gì bất thường xảy ra, Chuyện gì? Bao giờ? Không biết. Nhưng linh cảm thấy.

- Anh nghĩ gì mà đờ người ra thế.

Nguyên giật mình, mĩm cười, đánh trống lảng:

- Tự nhiên thấy buồn ngủ quá chừng. Muốn đi ngủ.

Tần cau mặt, gắt:

- Anh. Hay nhỉ. Mới có tám giờ mà đã buồn ngủ.

- Hồi này hơi mệt. Có lẽ làm việc nhiều quá. Tần này, hay là tuần sau, anh xin nghĩ, chúng mình đưa các con đi Đà-lạt hay ra Cấp chơi.

Tần đăm đăm nhìn chồng, không giấu được ngạc nhiên.

- Các con nó đang đi học. Anh đang đi làm. Nghỉ mát vào cái khổ nào?

Nguyên cười xòa, kéo tay vợ đi ra:

- Thôi đi, kẻo muộn rồi.

Hai vợ chồng tiếp tục nói chuyện trên cầu thang về buổi dạ hội, do Hoàng tổ chức. Hoàng cùng làm một sở với Nguyên, và là phó giám đốc của hãng. Trái với Nguyên ở yên trong một nếp sống trầm lặng và khép kín, căn biệt thự của Hoàng ở đường Công Lý tối nào cũng ồn ào tiếng nhạc, tiếng cười nổi của đám bạn hữu tới uống rượu, đánh bạc, hẹn nhau ở đó để rủ nhau đi khiêu vũ hay đánh xe ra những tiệm ăn vùng ngoại ô. Hoàng giao thiệp rộng, bạn bè rất nhiều, tuy cũng đã lập gia đình như Nguyên nhưng vẫn cứ là một cánh bướm lượn bay cùng khắp trên những bông hoa không phải của vườn nhà. Nói đến Hoàng là nói đến một nếp sống vật chất Tây Phương, khói thuốc, rượu mạnh, đàn bà, và những thú vui muôn mặt của một cuộc sống phè phỡn trong hưởng thú, hồn nhiên hời hợt, không lo nghĩ. Hoàng nổi tiếng ở rất nhiều mặt. Và điều làm cho Hoàng kiêu hãnh nhất là giới ăn chơi ban đêm Sàigòn cho Hoàng là người ăn mặc diện nhất Thủ Đô. Ba mươi bộ quần áo, Toàn thứ thượng hạng. Một trăm cái cà vạt mang những nhãn hiệu danh tiếng nhất thế giới. Giầy thửa riêng ở tiệm giầy đường Tự Do tiệm giầy này thường tự hào là những chánh khách ăn diện nhất ở Á Châu đều bảo nhau tìm đến mỗi khi viếng thăm Sàigòn, hay phải lưu lại ở thành phố này giữa hai chuyến phi cơ đáp xuống và bay lên ngoài phi trường Tân Sơn Nhất.

- Anh chị Hoàng tuần nào cũng mở tiếp tân. Lần này nhân dịp gì thế?

- Sinh nhật.

- Sinh nhật ai?

- Anh ấy chứ còn ai?

Hai vợ chồng đã xuống hết cầu thang. Tần đứng lại trước thềm cửa ra vườn, tròn mắt kêu lên:

- Mới sinh nhật tháng trước mà. Sao tháng này còn sinh nhật?

Nguyên nhìn vợ, lắc đầu cười trước nét mặt ngạc nhiên thành thật của Tần.

- Thế là em chưa hiểu anh Hoàng. Đời anh ấy có hàng nghìn lần sinh nhật. Tổ chức cuộc vui nào cũng để mừng ngày sinh nhật. Em không biết bạn hữu đã đặt tên anh Hoàng là ‘‘ông sinh nhật’’ hay sao?

Tần nhún vai, bước qua thềm cửa.

- Lẩm cẩm. Chịu các ông.

Từ bao nhiêu năm nay, cái khía cạnh dí dỏm, hài hước của đời sống, người mẹ và người vợ thu hẹp đời sống trong những giới hạn cố định của gia đình ở Tần không bắt gặp được nữa. Nhiều lần, đi làm về, trong những phút họp mặt sau bữa cơm ở phòng khách, hay khuya khoắt và thân mật hơn, nằm cạnh nhau trên giường, chờ giấc ngủ đến, Nguyên thường đem những chuyện ngộ nghĩnh chàng được chứng kiến ở bàn giấy hay trên những đường phố khi trở về nhà kể lại cho Tần nghe. Nhưng loại chuyện này làm cho Tần khó chịu, không hiểu, hay chỉ nghe bằng một vành tai lơ đãng. Rồi hoặc là Tần ngủ trong khi Nguyên không biết là vợ đã ngủ, vẫn kể tiếp, hoặc là Tần nói sang chuyện khác, những chuyện thực tế, hàng ngày, thiết thực, phá tan cái không khí thân mật mà Nguyên muốn tạo nên. Bát họ tháng này của chị Phương, mụ Giáo Kim bỏ cao quá, không ai lấy tranh được. Con chị Hai lại giở chứng xin nghỉ, hồi này con chị Hai thấy nhỏ Dung quấn quýt nó nên động một tý là làm khó, đến là bực mình. Tiếng Tần đều đều. Những chuyện của Tần là những xâu chuỗi phiền hà nho nhỏ, rắc rối, bắt bám lấy cuộc sống thường nhật, mà sự buồn nản đều đặn nhiều khi làm cho Nguyên có cảm tưởng như không có nữa.

Cứ như thế. Đêm nào, ngày nào cũng cứ như thế. Hình ảnh cuộc đời là sự nhất định không đổi thay ấy của chỗ ngồi ở đầu bàn ăn dành cho người cha, cuối bàn ăn dành cho người mẹ, của tờ báo hàng ngày đặt sẵn cạnh tách cà-phê sau bữa trưa, của những chương trình âm nhạc với những tiếng hát quen thuộc, những bài đơn ca, hợp ca nghe đã trăm lần, của ánh đèn tắt đi cho giấc ngủ đến, của buổi sáng trở dậy đi làm, của khuôn mặt thờ ơ trong bóng gương, của câu chuyện người vợ kể nhưng người chồng đã ngủ, người chồng nói nhưng người vợ đã thôi nghe, của giấc ngủ nằm quay lưng lại, của những khoảng thời gian xếp lại ngay ngắn, tuần tự trôi đi, không đợi chờ, không dấy động. Và người ta sống thỏa thuận, ngoan ngoãn, đã lâu lắm, đã xong rồi như thế, như thế.

Chiếc xe rồ máy. Ánh đèn chiếu xe, làm hiện lên con đường trải đá cuội trắng, chạy vòng theo thảm cỏ. Bên cạnh Nguyên, Tần ngồi ngay ngắn, hai tay cầm sắc thu yên trong lòng. Trông nghiêng nét mặt Tần hằn lên nền ánh sáng mờ mờ, những đường nét khô lạnh và khắc khổ. Một khuôn mặt thân yêu ở gần. Thân yêu nhất. Vì là khuôn mặt của người vợ. Người bạn trăm năm. Đồng hành suốt một đời người. Khuôn mặt của người đàn bà đã đến, đã ở lại, nơi số kiếp đã an định ràng buộc hoàn toàn, nơi tháng ngày phủ dần những mắt lưới, vây kín lấy, không một kẽ hở, một lối thoát.

Buổi tối, như từ khởi sự, vẫn mát và đầy khi chiếc xe Peugeot đen lăn đi chầm chậm trên con đường lạo xạo đá chuyển dưới bánh trườn nhẹ. Hai cánh tay Nguyên duỗi thẳng, mười ngón tay nhìn thấy rõ ràng trên cái vòng tròn nhẵn thín của tay bánh xoay chuyển từ từ. Chàng sống một cảm giác yên lặng thư thái. Và trong một khoảnh khắc Nguyên lại bắt gặp, cái cảm giác kỳ lạ chưa từng đến với ý nghĩ, là chàng không có một ý nghĩ gì thành hình rõ rệt trong đầu. Nghĩ là mình không có một ý nghĩ gi trong đầu! Nguyên bật cười.

Tần đưa mắt nhìn sang. Nguyên ao ước Tần hỏi chàng có chuyện gì vui mà cười như thế, và chắc Nguyên sẽ cố gắng kể cho vợ nghe về sự khám phá ngộ nghĩnh đó. Nhưng Nguyên thất vọng liền. Tần lại nhìn thẳng, và lại thu mình vào yên lặng. Ở Tần, mọi ngạc nhiên về chồng đã bị nhận chìm từ rất lâu, bởi cuộc sống chung tưởng như không còn gì đáng làm cho ngạc nhiên vì nhau nữa.

Con đường thấp thoáng bóng lá hiện ra trước đầu mũi xe. Những hàng rào sắt chạy dài tiếp nối với những bờ tường im lìm. Đèn đỏ. Ngừng lại. Đèn xanh. Chạy đi. Dưới một gốc cây, cái bóng trắng lẻ loi và phiền muộn của người cảnh sát ném cái nhìn về xa tít cuối phố. Gió thổi mát một bên thái dương Nguyên.

- Chúng mình đến một lát rồi chúng mình nhớ về sớm, anh à.

- Ừ, chúng mình sẽ về sớm.

Sự có mặt ở buổi dạ hội chỉ là một hành động giao thiệp có tính chất xã giao, không hơn không kém. Nguyên ngả người ra thành ghế, cố đẩy ý nghĩ đến một người bạn ăn chơi tên là Hoàng. Chàng không ghét cũng không thèm muốn cuộc sống nhiều ánh sáng, nhiều tiếng động hơn của Hoàng. Năm tháng mòn mỏi đã làm tàn lụi ngọn lửa của những khát khao thiếu thời nhiều mặt trong Nguyên.

Lấy vợ. Lập gia đình. Khoác lên thân thể yên đứng những trách nhiệm chỉ rũ bỏ được khi nằm xuống, khép mắt trong tịch mịch vĩnh viễn. Thiếu thời, tới nay, nhự một hơi sương vật vờ, ở một cõi sau lưng xa khuất vô chừng lãng đãng trườn vào tâm tưởng. Thiếu thời như một vỗ về dịu nhẹ, một an ủi buồn rầu. Tuổi hai mươi, từ giã cửa lớp, bước những bước chân thứ nhất vào đời, cuộc đời là một chân trời sáng ngời những mộng tưởng lấp lánh như vùng ánh sáng hư ảo bốc lên của một thành phố lớn nhìn thấy thật xa, từ một vùng làng xóm tối tăm. Sách vở dạy Nguyên yêu mến những trời cao đất rộng. Tiểu thuyết dạy Nguyên muốn vượt thoát, muốn bay bổng, muốn ném mình vào xê dịch, muốn là người lữ hành của những phiêu lưu bất ngờ và những rời đổi kỳ thú. Chàng yêu những hình ảnh đó làm ngây ngất những rung động và những tưởng tượng đầu đời. Một bến tầu có sương mù kín đặc làm ướt đẫm những trụ đá, những thành tàu buông neo. Mặt nước loang loáng. Cái áo kéo thật cao trên mái tóc bồng bềnh trùng dương đón chào của người lữ hành thả những hơi khói thuốc cuối cùng trên một bến bờ quê hương trước khi ném mình vào viễn du. Sách vở và tiểu thuyết và tưởng tượng chắp những đôi cánh thiên thần tuổi trẻ cho Nguyên, ném chàng lên không gian, thả cho bay đi qua núi cao, sông dài, biển rộng, cho hạ cánh xuống những kinh thành thế giới. Bờ sông Seine rào rào lá rụng. Mùa thu Tây Phương vàng vọt như tâm tư phiền muộn của người đàn bà thật tình. Những kẽ đá róc rách tiếng nước như một lời thở than bất tuyệt của thời gian trôi qua và không bao giờ trở lại. Những cặp nhân tình quen đời hôn nhau mãi mãi, bằn bặt, không thôi, dưới những vòm đá tối, trên những ghế đá công viên, trong những lùm cỏ khuất nẻo um tùm của một vùng ngoại ô đã ngát thơm cỏ hoa thôn dã. Một vòm trời Luân Đôn mưa phùn ướt át, với những hồi còi não nuột rền rĩ trong sương chiều thả giọt. Những quán rượu dưới bến. Những khuôn mặt bừng bừng hơi men của đám thủy thủ già cúi đầu nhớ về một quê hương chói nắng, mơ tưởng được về chết ở đó, trong cái nghĩa địa thân thuộc mềm yếu của nơi chốn ra đời. Ánh trăng Địa Trung Hải dãi mộng trên thành phố Naples, Naples của những bài ca trữ tình đuổi theo dấu chân của những người yêu nhau đưa nhau vào những thiên đường riêng. Liễu của hồi Động Đình, anh đào của thôn quê Nhật Bản, những con đường xa thẳm và những chân trời mênh mông của Mỹ Châu. Thế giới bồng bềnh những tiếng sóng lòng tuổi trẻ. Xưa kia Nguyên đã mơ ước được như thế, được là một cánh chim giang hồ, người lữ hành của những sân ga. Và những bến tầu, mà mỗi chuyến đi là một trang sách vàng mở rộng vào những hiểu biết về thế giới.

Những buổi chiều của tuổi trẻ, nằm trên thảm cỏ vàng nắng của một bờ đê Yên Phụ, gối đầu tay nhìn lên những dải mây trắng nõn qua cái rười rượi xanh biếc của Hồ Tây. Những buổi sáng từ thư viện ra, đầu óc còn sáng ngời những lời vàng và những dòng ngọc của những tác phẩm văn chương thế giới, đi tản bộ dưới bóng lá um tùm của Bách Thảo tĩnh mịch. Hàng nghìn lần Nguyên thầm nhủ với chàng là chàng sẽ bỏ đi, sẽ lên đường, sẽ thực hiện những mộng tưởng lớn lao của tâm hồn chàng, mà lớn lao nhất, đằm thắm và ngây ngất nhất là giấc mộng xê dịch.

Nhưng đời người, bao giờ cũng vậy, có những ước muốn không thành tựu, những ước muốn đó, thời gian qua cầu, làm thành những ngậm ngùi quá khứ, khiến cho tâm hồn người còn mãi mãi bâng khuâng. Đời Nguyên, từ tuổi thiếu thời hoa bướm đi trên chiếc xe loan mộng tưởng vào đời, vậy mà đã rẽ vào một hướng khác. Và đứng lại. Tầm mắt Nguyên không được bắt gặp cái xa thẳm phơi phới của những chân trời, cái hun hun mênh mông của những vô tận cuối đường, cái nhạt nhòa trắng xóa của núi tiếp núi mây tiếp mây, choáng váng của trùng dương nổi sóng, cái ngất ngư của một con tàu ném hết tốc lực vào cuộc viễn hành.

Vĩnh biệt những sân ga, những trạm hẹn. Vĩnh biệt những giấc mơ ngà ngọc của đổi rời. Vĩnh biệt những tuổi trẻ của tôi không được sống với nó đến cùng, những khát khao của tôi không bao giờ trở thành sự thật, những đợi chờ ở xa tầm tay với, một cái tôi khác biệt hoàn toàn với cái tôi của những xâu chuỗi tháng ngày lê thê. Con thuyền chưa lìa bến đã nằm im trong cái vũng đời cố định. Cánh chim bằng chưa vạn dặm bay đi, đã đậu xuống. Cánh mỏi và hồn sầu. Lòng hết lửa rồi và trái tim đã mất rồi những thúc đẩy tưởng không thể nào cưỡng chống được của chí lớn. Lấy vợ. Hôn nhân như một cái lưới úp xuống giam nhốt trong nó những ý muốn vượt thoát yếu đuối cuối cùng.

Hôn nhân. Một người đàn bà gắn chặt vào đời kiếp, bởi lẻ, phải hơn là bởi sự va chạm dữ đội của tình yêu. Một đoàn xe hoa mệt mỏi lăn bánh trong một buổi trưa Sàigòn nắng lớn. Một bữa tiệc ồn ào giả tạo, ánh sáng rức đầu, với những tiếng cười nói vô nghĩa vang động những âm thanh xa lạ. Rồi đứa con thứ nhất ra đời. Rồi đứa thứ nhì kế tiếp. Người con trai lãng mạn, đặt tâm hồn cao hơn đời sống ở Nguyên đã chết. Lẳng lặng yên yên, đều đặn trôi xuôi, hình ảnh cuộc đời khuôn thước và ngoan ngoãn kéo dài như thế, tháng qua tháng, năm qua năm, mỗi một bước đi của thời gian thêm một nét nhăn hiện hình trên đài trán.

Tiếng Tần kêu lên, làm Nguyên giật mình.

- Tới rồi mà, anh còn đi đâu thế.

Nguyên cười, thắng vội xe lại. Chàng đã đi quá nhà Hoàng đến hai chục thước. Một dẫy xe xếp hàng dài trên vỉa hè trước cửa nhà Hoàng làm cho sự lui lại khó khăn.

Nguyên ngập ngừng một lát để Tần được dịp trách.

- Đầu óc anh hồi này thế nào ấy.

Nguyên nhìn sang, toan nói: ‘‘ Em nhận xét đúng lắm’’. Nhưng chàng lại thôi. Tắt máy buông hai tay xuống để ngay ngắn trên đùi như một cử chì trấn tĩnh lại, để xem chàng phải làm gì, rồi Nguyên lên kính.

- Chịu khó đi bộ một quãng vậy.

Chàng nói thêm, như bào chữa:

- Đậu xe xa thế này, lúc về tiện hơn.

Vỉa hè vang lên tiếng giầy của cặp vợ chồng sánh vai đi bên nhau. Nguyên vuốt tóc, nắn lại cái nút cà-vạt và Tần choàng lại trên thành vai gầy của nàng cái khăn kim tuyến. Nhìn sang vợ, Nguyên thấy Tần phục sức trang trọng, đứng đắn, một vẻ gì hơi xưa, hơi lỗi thời, và lớp son phấn trên khuôn mặt nhiều khoảng trũng và nhiều góc cạnh sắc lạnh của nàng không làm cho Tần trẻ tươi lại mà như làm cho Tần già hơn, mệt mỏi và phiền muộn hơn.

Họ dừng bước trước một khung cửa sắt mở rộng. Dẫy xe nhà bóng loáng, kính lên cao cho nhìn thấy những khung trống, với những mặt đệm im lìm ngột ngạt. Tiếng nhạc từ bên trong cánh cửa vọng ra, âm thanh trầm bổng từng hồi trên con đường trải đá cuội trắng lạo xạo dưới bước đi ngập ngừng của Tần, khi Nguyên kéo tay nàng bước vào.

Tần quay sang, dặn lại câu nàng đã dặn chồng trên xe.

- Vào một lát rồi về sớm đấy nhé.

- Em muốn về lúc nào cũng được.

Âm nhạc rồi những tiếng cười nói bốc lên từ hàng hiên rộng lố nhố những bóng người đi lại, hay đứng im, quay lưng ra. Buổi tiếp tân của Hoàng đã bắt đầu từ trước khi hai vợ chồng đến nơi.