← Quay lại trang sách

Chương 2

Phòng khách của Hoàng. Một căn phòng khá rộng, có thể chứa được hai trăm người, và căn phòng đã được dẹp quang đi, chiếc ghế bành mầu xanh thẳm kê sát vào hai bờ tường chạy dài đến cuối phòng, nơi kê một cái bục cao trải thảm đỏ thẳm. Trên bục, một dàn nhạc đang dạo một bản tango êm dịu. Tốp nhạc sĩ, gồm năm người đàn ông và một nữ ca sĩ trẻ tuổi, phục sức kiểu Tây Phương, váy tím bó sát vào áo xanh nhạt hở ngực. Cô ta đứng tựa vai vào thành tường, môt cánh tay co lên trước ngực, đưa đi đưa lại tneo nhịp nhạc chậm chậm. Khuôn mặt người nhạc sĩ nào cũng rửng rưng bất động như họ đã chứng kiến cảnh tượng khiêu vũ của những buổi tiếp tân này đã hàng trăm nghìn lần. Chỉ có một vài người đàn bà ngồi nghiêm chỉnh mà nhìn ngắm trên những chiếc ghế bành kê sát tường, còn phần lớn quan khách đều đứng thành những tốp dăm bảy người chụm đầu trò chuyện. Đàn ông, đầu chải mượt bóng, những mái tóc đen đậm, ướt nhẫy dưới ánh đèn. Y phục tím sẫm, mầu tím đêm là mầu đang thịnh hành. Cà-vạt sáng trắng. Mầu trắng sáng cũng là mầu đang thịnh hành. Đàn bà phục sức linh động và nhiêu kiểu hơn, áo Việt Nam lộng lẫy chen lẫn với áo Tây phương gọn ghẽ, khỏe mạnh. Nhiều mùi thơm của nước hoa gặp nhau trong không khí có nhạc thường xuyên xáo trộn. Những ly rượu mạnh cầm nghiêng sóng sánh trên những lòng tay. Người ta uống đã nhiều lắm. Những mặt đỏ sậm. Người ta nói đã nhiều chuyện lắm. Những mái đầu đã chạm vào nhau thật gần, thân mật, thầm kín và suồng sã. Người ta nhảy với nhau đã nhiều lắm. Mặt đá hoa dùng làm sàn nhảy đã bóng loáng. Quả nhiên là Nguyên và Tần đã đến muộn.

Nguyên đứng sau lưng một đám người đang mải nói chuyện không để ý đến chàng. Nguyên kiễng chân, quan sát một lượt, nhưng không thấy Hoàng đâu. Phút này, lạc lõng và bỡ ngỡ giữa đám người lạ mặt, Nguyên chỉ muốn gặp Hoàng, xin lỗi đã đến chậm, rồi cáo từ ra về, lấy cớ là vợ chàng mệt và không quen thức khuya.,

Bên cạnh, Tần đứng im, chờ đợi. Nguyên thì thầm:

- Đông quá nhỉ?

Tần nói nhỏ cho Nguyên đủ nghe thấy:

- Nóng thấy mồ.

- Em ra ngoài hiên mà đứng cho mát hay chịu khó tìm một cái ghế mà ngồi.

Tần cau có, hai tay ôm chặt lấy cái sắc trước ngực. Rõ ràng là nàng đã tỏ ý bực bội vô cùng. Nguyên bật cười, khoác lưng vợ dỗ dành:

- Một lát rồi về. Gặp anh Hoàng, bảo qua cho anh ấy một tiếng rồi chúng mình về.

Hơi gió chạy dọc theo hàng hiên. Tầm mắt như vừa được cởi bỏ gây cho Nguyên một cảm giác dễ chịu.

- Ông bà dùng gì?

Một người bồi, quần áo trắng toát từ trong nhà đi ra với một khay nước trên tay và đứng lại trước vợ chồng Nguyên. Nguyên nhắc lấy cho chàng và Tần hai ly nước cam.

- Bậy. Riêng chị Tần uống nước cam thôi. Còn Nguyên, phải uống rượu. Ngày sinh nhật của tôi mà.

Tiếp liền câu nói là một tiếng cười ròn rã, đầy những âm thanh yêu đời và một bàn tay vỗ mạnh lên vai Nguyên. Nguyên quay lại để bắt gặp khuôn mặt trầm tĩnh, ánh mắt vui mừng và nụ cười thân mật còn nguyên vẹn trên môi Hoàng. Hoàng cao ngang tầm Nguyên, nhưng mập mạp hơn. Đôi bạn bắt tay nhau. Hoàng nghiêng mình chào Tần, khen:

- Chà, bà chị tối nay diện đẹp quá.

Tần chỉ hơi nhếch mép. Nàng nói ngay:

- Nhà tôi đang định tìm anh đó.

- Thì tôi đây, có chuyện gì thế. Vào bên trong vui hơn. Còn khiêu vũ nữa.

- Định xin lỗi anh và đưa nhà tôi về.

- Bậy, mới đến sao lại về. Không được, về tôi giận. Tuyệt giao ngay. Anh chị đến lúc nào tôi không biết đấy. Xin lỗi. Đông quá. Bạn thân thì xin cứ tự nhiên cho mới được.

- Nhưng nhà tôi kêu mệt. Và muốn về.

- Trông chị thế kia mà mệt gì. Chị vào ngồi trong này một lát là hết mệt ngay. Tôi còn định mời bạn hữu ở lại đây uống rượu và đánh bài tới sáng. Anh chị bỏ về sớm, người ta cũng bắt chước về theo, thế là giết tôi không dao, anh chị có biết như thế không? Mười hai giờ rồi xin để ông bà về với nhau không dám giữ. Nhưng bây giờ thì không được. Nhất định không được. Nhất định.

Hoàng trợn mắt, nói liền một thôi mấy tiếng “nhất định’’ và thái độ khôi hài làm trò nầy đã lấy được của Tần nụ cười vui vẻ thứ nhất của buổi tối. Hoàng có cái nghệ thuật đó, nghệ thuật đánh tan một bầu không khí khó chịu, làm cho những người khó tính nhất cũng không tài nào nghiêm trang được.

- Có thế chứ!

Hoàng đưa Tần ngồi xuống một cái ghế vừa bỏ trống và quay lại ngay với Nguyên. Người bồi còn đứng đó chưa đi. Hoàng cướp lấy ở tay Nguyên ly nước cam, và nhấc lấy ở khay một cái ly khác. Nguyên đẩy ra:

- Cái gì thế này?

Hoàng quắc mắt bắt Nguyên cầm bằng được mới chịu nghe:

- Làm như thuốc độc không bằng. Uých- ky thượng hạng đấy. Uống đi cho đời lên hương. Đàn ông không biết uống rượu coi như đời tàn. Uống một hớp, thấy đời lên hương ngay lập tức.

Nguyên nhìn cái mầu vàng sóng sánh của ly rượu nâng ngang tầm mắt:

- Uống hai hớp thì sao?

- Thì phải uống luôn hớp thứ ba. Thì thấy đời bát ngát và đầy chất hương.

Hoàng tinh nghịch nhìn Nguyên đưa ly rượu lên môi, nhắm mắt uống một hớp và nhăn mặt lại.

- Sao? Chưa chết mà.

- Chưa chết nhưng mà nặng quá.

- Hớp đầu bao giờ cũng thế. Hớp sau, êm như mật, ngọt như đường. Kinh nghiệm của người đã uống đủ các thứ uých-ky danh tiếng nhất trên thế giới bảo cho kẻ hủ lậu chưa từng chè rượu bao giờ là cậu như thế.

Chợt Hoàng nhìn mau về phía Tần ngồi quay lưng lại, rồi nháy mắt hỏi Nguyên, bằng một giọng tội lỗi đồng lõa:

- Sao không để bà đầm ở nhà.

Nguyên ngạc nhiên thành thật:

- Để nhà tôi ở nhà làm gì. Thiệp anh viết rõ là mời cả hai vợ chồng chúng tôi mà.

Hoàng làm điệu ngửa mặt, đưa cả hai tay lên trời, than:

- Thật thà đến như ông Nguyên này của tôi thì hết chỗ nói rồi. Mời hai là một chuyện. Đến một là một chuyện khác chứ. Cậu chẳng chịu hiểu biết gì hết.

Sự ngạc nhiên thành thực ở Nguyên vẫn chưa hết:

- Đến một mình?

- Khi anh đến một mình, anh sẽ gặp nhiều chuyện vui thú bất ngờ, mà anh không bao giờ gặp được nếu lúc nào cũng kè kè ‘‘cái phân nửa’’ của anh ở bên cạnh.

Nguyên chưa hiểu những vui thú bất ngờ mà Hoàng ám chỉ là gì, nhưng chàng cũng mang máng đoán được đó là những cuộc vui mà chỉ có người độc thân hay chơi bời như Hoàng mới có quyền tham dự. Để cho Hoàng khỏi thất vọng về sự ngây thơ và chậm hiểu của mình, Nguyên gật gù và đáp lại Hoàng, cũng bằng thứ nụ cười và cái nháy mắt đồng lõa:

- Lần sau vậy. Lần sau sẽ đến một mình.

Hoàng cả cười:

- Nên như thế. Như thế luôn luôn, cho đời được luôn luôn như thế mà lên hương.

Rồi Hoàng nắm lấy cánh tay Nguyên, kéo đi:

- Vào trong này một lát đã. Tôi bảo đàn nhạc chơi một bàn nẩy lửa, thật đợt sống mới, để anh nhìn tụi trẻ nó nhảy, để anh thấy rằng anh không sống mau, sống vội là thiệt vì những người tuổi anh và tôi đã kề miệng lỗ cả rồi, biết không?

Trong khoảng khắc chuyển tiếp của dàn nhạc mọi người đều ngừng nói chuyện, tầm mắt hướng về phía cuối phòng. Và chờ đợi. Nguyên chợt cảm thấy như chàng đã bắt đầu hòa nhập vào bầu không khí phù phiếm của buổi tiếp tân tuy sự hòa nhập mới chỉ dấy lên như một thoáng nghi ngờ yếu đuối, và mỏng manh dễ tan vỡ. Chàng thuận tay đưa ly rượụ lên môi và trót thuận tay tồi chàng uống thêm một hớp nữa. Men rượu vẫn làm Nguyên nhăn mặt, nhưng hớp rượu thứ hai không còn là một bất đắc dĩ hoàn toàn như hớp rượu đầu tiên. Một cảm giác ấm áp bắt nguồn từ đầu lưỡi, từ cổ họng, tỏa lan đi cùng khắp thân thể. Men rượu làm mất đi, như một sự mầu nhiệm, ở Nguyên, cái trạng thái mệt mỏi và lạc lõng chàng đem tới đây, từ khi mặc quần áo, từ khi lái xe ra khỏi nhà. Tay chân muốn cử động. Miệng muốn nói. Và Nguyên vui thú thầm kín với sự đổi khác bất ngờ. Chàng đưa ly rượu lên nhìn ngắm cái đẹp của mầu rượu sóng sánh, nghe thấy cái tiếng động vui tai của những cục đá va chạm vào nhau trong lòng ly. Nắm chắc ly rượu trong tay, Nguyên lững thững đi lách qua những đám người, đến đứng cạnh Tần.

Tần cau mặt, khi ngước lên và thấy chồng:

- Anh uống rượu thật đấy à!

- Thật.

- Thôi đi.

- Thì thôi.

Tần cựa quậy trên ghế, tỏ ý muốn đứng lên.

- Sắp về chưa anh?

- Lát nữa.

- Anh bảo về ngay mà.

- Anh Hoàng không cho về.

Miệng nói, Nguyên đưa tay đặt lên vai Tần ấn nhẹ cho ngồi yên:

- Người ta nhảy rồi kia kìa.

Trên dàn nhạc, người nữ ca sỹ mặc váy tím bó chẽn và áo xanh hở ngực đã từ bỏ chỗ tựa ra trước micro. Thường nhật, trong cuộc sống trầm lặng và xa lánh của chàng, Nguyên rất ít khi đến vũ trường và phòng trà. Vài tuần lễ một lần, cơm nước xong, không buồn ngủ, không đọc sách, chàng rủ Tần đi xem chiếu bóng, nhưng chỉ những khi nào chàng có lý do để tin cuốn phim sắp coi là một phim hay. Nằm dài trên giường, hay ngã người trên đi-văng, với một cuốn sách hay trên tay, bao nhiêu buổi tối trong đời rồi, là thú vui duy nhất của Nguyên. Cho nên khi những tiếng nhạc dạo đầu nổi lên và khi người nữ ca sỹ yểu điệu tiến ra trước micro Nguyên đã vui thú trước một cảnh tượng thật lạ mắt. Cô gái nhấp nhổm. Cả thân hình cô ta chợt rung lên như có một luồng điện mạnh truyền khắp, rồi bài hát ngoại quốc thình lình nổ tung như một kho thuốc nổ đầy ắp. Nhạc ôm lấy tiếng hát. Tiếng hát vùng thoát khỏi sự ôm ấp, và như vậy, lời hát và điệu nhạc xô chen lúi rúi, cuống quýt, mải miết, như sự dồn đổ tận cùng của một giòng thác từ cao.

Mọi người, như Nguyên, cùng hướng tầm mắt từ dàn nhạc quay cuồng xuống cái trơn nhẫy, cái sáng choang, của sàn đá hoa, nơi ba cặp nam nữ trẻ tuổi đã lao ra. Những thân hình nhỏ bé, gọn ghẽ trong những bộ quần áo bó sát ấy, nhập rất nhanh vào một cuộc lên đồng. Họ đứng nguyên một chỗ, nhưng toàn thân rùng rùng như sóng lượn. Họ lắc, họ hất, họ quay, họ đảo. Không ngừng, không ngừng. Không chậm lại mà nhanh hơn, nhanh hơn, điên loạn hơn, vô thức hơn.

Nguyên cúi xuống để xem phản ứng trên nét mặt của Tần, trước điệu nhảy kỳ dị. Tần ngồi im sững, thẳng cứng, miệng Tần mím chặt lại, ở Tần là sự tràn đầy của một phản ứng chối nhận bằng im lặng căng thẳng.

Nốt nhạc cuối cùng dội mạnh như một hơi thờ dốc. Nhiều tiếng cười, một vài tiếng vỗ tay nổi lên.

Bầu không khí đã được hâm nóng: Sau điệu nhảy quay cuồng, và điệu nhạc kích động, người ta trở lại với những hòa tấu êm dịu. Nhưng thái độ của mọi người có mặt đã đổi khác. Thân mật, buông thả và suồng sã hơn. Trên sàn nhảy mà những người không thấy không còn dõi theo bằng cặp mắt tò mò nữa, những vòng tay ôm sát hơn những vòng lưng, và nhiều mái tóc đàn bà đã vùi lấp vào những bờ vai đàn ông như một trao phó âu yếm thầm kín. Thấp thoáng ở những góc tối của cánh vườn rộng, bóng những người tách lẻ ra khỏi đám đông sánh vai đi bên nhau, quay lựng lại, thật xa với cái cảnh tượng ồn ào và sáng choang của phòng khách.

Nguyên trở ra hiên đứng nói chuyện với một vài người bạn cùng làm một sở với chàng. Những mẩu chuyện vụn vặt về thời tiết. Về những tin tức chiến sự, về mấy trận bão lụt tàn phá mấy tỉnh Trung phần. Giữa nếp sinh hoạt phố phường đầy tính chất trưởng giả và phù phiếm của buổi tiếp tân có rượu mạnh, âm nhạc và khiêu vũ, mọi người đàm thoại với nhau đều cố tạo cho mình một giọng nói thành thật, và khi thôi nói, đều chịu khó tỏ vẻ chăm chú theo dõi câu chuyện của người đối diện, tuy thâm tâm ai cũng thừa biết những lời nói chỉ có một giá trị đầu lưỡi, và sự chăm chú nghe chỉ là để che giấu sự lơ đãng do buồn nản gây ra.

Người nói chuyện với Nguyên là Toàn, cùng làm việc một buồng giấy với chàng, còn trẻ, mới lấy vợ tháng trước. Nguyên nhìn Toàn và có cảm tình với người bạn đồng nghiệp kém tuổi chàng ít nhất là một giáp này. Dáng điệu Toàn nhẹ nhõm, dễ thương. Ở Toàn, toát ra một vẻ gì nhấp nhỏm rất thanh niên.

- Chị có đến? Toàn hỏi.

- Có. Nhà tôi đang xem mọi người khiêu vũ.

Toàn đưa mắt nhìn vào vùng ánh sáng và âm nhạc trộn lẫn của phòng khách. Nhạc trải đi theo một nhịp đều đặn. Người ta đang từng bước dài, rồi từng bước ngắn, nhảy với nhau một bản Boston. Ánh sáng xanh biếc, như ánh sáng vũ trường, mỗi khi nhạc dạo đến một bản Boston.

- Nhảy hay là không nhảy chứ xem thì có gì mà xem.

- Nhà tôi không biết nhảy.

- Anh không dạy chị? Toàn hỏi và tinh nghịch nhìn Nguyên.

Nguyên thật thà trả lời.

- Không?

- Anh biết nhảy chứ?

Nguyên cười làm điệu xê dịch bàn chân như đang khiêu vũ:

- Đại khái.

- Đại khái là thế nào?

Nguyên cắt nghĩa.

- Hồi xưa, mới ở trường ra, chưa lập gia đình, tôi có một người bạn thân cùng lớp, con nhà giàu, mê nhảy như điếu đổ, ăn chơi nghiêng giời lệch đất ở Hà Nội suốt một thời kỳ trước chiến tranh. Tôi không lấy gì làm hứng thú lắm, nhưng hắn gần như bắt tôi phải tập nhảy, cho nên tôi cũng biết một vài điệu. Gọi là biết. Và còn phải gọi Ịà nhảy dở lắm.

- Anh hay đi nhảy luôn không?

Nguyên cười:

- Đã bao nhiêu năm nay, tôi không biết vũ trường là gì, ngoài những thiên phóng sự về vũ trường đọc thấy ở trên những nhật báo.

Nguyên thân mật vỗ vai Toàn:

- Anh còn trẻ thế này, chắc thích nhảy và nhảy giỏi lắm.

Toàn gật đầu, nói bằng giọng tự tin:

- Cũng khá. Các điệu mới tôi đều nhảy được.

- Còn tôi, tôi có cảm tưởng mình lỗi thời và hủ lậu quá.

Nguyên cau mặt, tìm chữ rồi phá lên cười nói đùa:

- Thế là chậm tiến phải không?

- Mê đi rồi. Bây giờ phong trào nhảy lên cao lắm. Trẻ con tám chín tuổi đã nhảy Twist như mình. Sao anh không tập nhảy thêm. Một [1] cours de danse. Trong một tuần lễ. Dăm bảy trăm, nghìn bạc về khoản học phí là cùng. Mình đến những cuộc tiếp tân có khiêu vũ như thế này mà không biết nhảy các điệu thịnh hành bây giờ, thiệt lắm.

Nguyên gật đầu, thành thực:

- Đúng như thế. Nhưng tôi không ham nhảy lắm. Nghe âm nhạc thích hơn và nghe âm nhạc là đủ.

Thấy Toàn nói chuyện khiêu vũ, mà có vẻ thờ ơ với cuộc khiêu vũ đang tiếp tục không một phút giây ngừng nghỉ trong phòng khách.

Nguyên ngạc nhiên:

- Anh không vào nhảy còn đợi gì nữa. Mời anh cứ tự nhiên.

Toàn nhún vai, giữ tay Nguyên lại khi Nguyên tỏ ý muốn tránh cho Toàn vào trong nhà:

- Ngoài này mát hơn. Chúng mình cứ đứng đây nói chuyện thú hơn. Nhảy nhót gì. Anh Hoàng tổ chức tiếp tân có khiêu vũ luôn mà cũng chả ra làm sao cả.

Nguyên tròn mắt trước nhận xét của Toàn

- Anh nói sao? Vui đấy chứ.

Toàn làm ra vẻ thành thạo, và vung tròn tay chỉ cho Nguyên thấy tất cả những người có mặt:

- Vui! Cố nhiên là vui. Tôi có buồn như đưa đám đâu. Nhưng nhảy thì phải có người nhảy. Anh thử nhìn thành phần nam nữ xem. Chán mớ đời. Năm ông mới có độ một bà. Ai nhảy ai đừng? Ấy là chưa kể những người không biết nhảy như chị chẳng hạn. Có lẽ lát nữa, tôi sẽ đến tiệm nhảy.

Toàn nháy mắt, vui thú:

- Mãi mãi mới được một buổi tối nhà tôi nó chịu để cho tôi đi một mình như thế này. Chẳng lẽ lại không có mục gì thì uổng mất cơ hội nghìn năm một thuở.

Nguyên cười thành tiếng:

- Chuyện vợ chồng mới lấy nhau mà. Tưởng không có buổi tối nào anh được đi một mình mới phải chứ?

- Làm gì đến nỗi thế. Nhưng nhà tôi nó ghen và dữ lắm. Mỗi lần ghen, nó làm tan hoang cửa nhà.

Câu nói của Toàn làm Nguyên nhớ lại khuôn mặt của một cô dâu trẻ trong một tiệc cưới chàng và Tần cùng đến dự ở một tiệm ăn Tầu trong Chợ Lớn mới đầu tháng trước đây thôi. Khi Toàn đứng ở thềm cửa căn phòng ăn rộng lớn, đón quan khách từ dưới đường lên bằng thang máy, và giới thiệu Nguyên: ‘‘Đây là nhà tôi’’. Nguyên nhìn thấy một khuôn mặt e thẹn cúi xuống, khép nép trong chiếc áo cưới sa-tanh mầu hồng, và chàng nghĩ vợ Toàn phải là một người đàn bà hiền lành, thần phục chồng. Bây giờ thấy Toàn nói vợ Toàn ‘‘ghen và dữ lắm’’.

- Tôi nghĩ chị hiền lắm mà.

Toàn giơ cả hai tay lên trời:

- Hiền? Thế là anh chưa hiểu nhà tôi, anh chưa hiểu đàn bà. Mấy ai được hiền từ và trầm lặng như chị nhà.

Nguyên gật đầu:

- Tôi không hiểu gì về đàn bà thật.

Điều làm cho Nguyên ngạc nhiên, là tại sao, không thân thiết gì cho lắm, Toàn lại đem chuyện riêng, chuyện vợ ra nói với chàng, và nói nhiều đến thế. Tưởng như từ ngày đoạn tuyệt với cuộc sống độc thân, Toàn chưa hề được thố lộ với ai vậy, tối nay tình cờ vớ được Nguyên, Toàn phải nói cho hả…

Trạng thái đặc biệt này không hề đến với Nguyên bao giờ. Mười mấy năm, từ ngày trở thành người bạn ăn đời ở kiếp với Tần, Nguyên chưa từng đem chuyện vợ chồng nói với ai bao giờ, dù là với bạn thân, thân gấp trăm lần hơn là sự thân thiết Toàn và chàng. Chàng không nói và cũng không ai hỏi. Cuộc sống gia đình chàng hình như là một niềm hạnh phúc bình yên, cách biệt, như một tòa biệt thự ở thật xa đường phố, sau một cánh cổng sáng chiều đóng kín, người ta đi qua nhưng không nhòm ngó vào bao giờ. Nguyên thường nghe nói đến những tấn thảm kịch muôn mặt của bất cứ một gia đình nào. Giữa chồng và vợ. Giữa vợ chồng và con cái và họ hàng đôi bên. Chưa từng bao giờ, Nguyên nghĩ là chàng trải qua những thảm kịch loại đó. Nghĩ lại cho kỹ xem! Không. Nghĩ lại cho kỹ rồi. Chẳng có một con sóng, một ngụm gió nào xẩy ra. Chẳng một lần xô xát, một cuộc xung đột. Một vài câu nói gay gắt, một vài cử chỉ khó chịu, như thế có thể gọi là bất hòa được không? Câu trả lời đến với Nguyên là không? Là chàng và Tần sống bên nhau, trong một hiện tượng hòa thuận kéo dài đã bao nhiêu năm, hòa thuận đến độ chàng không suy nghĩ, không ý thức được Sự hòa thuận đó nữa. Rồi khi bạn hữu khen ngợi chàng có hạnh phúc, thứ hạnh phúc của cả một đời người là hạnh phúc gia đình, Nguyên chỉ mỉm cười. Người ta bảo chàng có hạnh phúc. Một người, hai người bảo, ai cũng bảo thế, khiến cho Nguyên đôi khi cũng tin là chàng có hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc đó không hề bao giờ làm Nguyên kiêu hãnh. Hạnh phúc ở Nguyên, những lúc chàng ôn lại đời mình, trước sau là nỗi ngậm ngùi thoảng nhẹ như một tiếng thở dài đó của những mộng tưởng quá khứ không bao giờ thực hiện được, thuở xưa, khi chàng còn trẻ, thuở xưa ấy, bây giờ nhìn lại, như một bờ bãi mịt mùng xa khuất, nhưng vẫn còn vọng lại nơi đây cùng tâm tưởng, một tiếng vỡ đập, rất nhẹ, như một nỗi buồn êm ái, không còn tác động gì nữa, nhưng vẫn thỉnh thoảng vọng về, và như thế; không bao giờ thôi.

Nguyên lắc đầu, xua đuổi những ý nghĩ bất chợt dấy chàng không hiểu tại sao lại dâng lên trong đầu óc chàng như thế, ở đây, giữa lúc chàng đang nói chuyện với Toàn.

Chàng nhíu mắt:

- Chúng mình nói chuyện tới đâu rồi nhỉ? À, chuyện nhảy đầm. Anh không thích nhảy ở đây?

- Thích. Đến đây để nhảy mà. Nhưng thiếu đàn bà. Thiếu đàn bà, trẻ đẹp và nhất là biết nhảy, nhảy thật giỏi. Tôi bảo anh Hoàng chưa biết tổ chức những buổi tiếp tân có khiêu vũ là vì thế. Lát nữa anh có đi với tôi cho vui không?

Một vệt đèn pha sáng lóe quét ngang từ đầu mũi một chiếc xe hơi màu trắng đang lượn vòng ngoài đầu cổng, làm cho Nguyên và Toàn cùng ngừng nói nhìn ra. Ánh đèn xe tắt đi. Im lặng trong khoảnh khắc rồi là nhiều giọng cười nóị của đàn bà nổi lên, và nhiều tiếng giày cao gót lạo xạo tiến vào trên lối đi lát sỏi trắng.

Toàn nháy mắt:

- Hai người đàn bà hai bên, một người đàn ông ở giữa.

Nhớ lại nhận xét vừa có lúc khởi đầu câu chuyện của Toàn, Nguyên cười:

- Anh cứ trách anh Hoàng không biết tổ chức nữa đi. Đàn bà bây giờ mới tới đó. Anh tha hồ nhảy.

Toàn nhún vai hoài nghi:

- Chắc đã ra cái ngữ gì. Hay nhảy lại nặng như xe bò. Hay lại mập như cái thùng, gầy như que tăm và xấu như quỷ dạ xoa.

Nguyên vừa để tầm mắt theo dõi những bóng người mới đến đang gần lại, vừa bảo Toàn:

- Nghe anh nói mà chết khiếp.

Một thân người từ trong nhà chạy rạ, xô vào vai Nguyên.

- Xin lỗi.

Hoàng nói và nhanh nhẹn chạy xuống thềm. Lúc này Nguyên đã nhìn thấy rõ cái bộ ba đến muộn. Người đàn ông, lùn, mập mạp, đầu chải nhẵn bóng, mặc một bộ у phục màu tím than may cắt rất hợp thời trang. Dáng đi đường bệ khoan thai. Người đàn bà vừa đứng lại dưới ánh đèn trước mặt Hoàng, làm cho Nguyên xuýt phì cười và chàng đập khẽ vào tay Toàn. Đúng như lời Toàn, thiếu phụ ‘‘mập như một cái thùng ”. Cái màu đỏ tươi của bà ta căng hết mọi thớ vải trên một thân hình làm bằng những khối mỡ đầy và xếp chặt bên nhau không thở được. Màu áo đỏ rức mắt ngồn ngộn nổi bật trên một nền quần sa- tanh bóng loáng, Chỉ có người đàn bà kia đứng nghiêng một chút, lấp sau vai Hoàng, Nguyên chưa nhìn thấy.

Tiếng Hoàng, vừa vui mừng vừa như trách móc:

- Anh chị Quang. Gớm tưởng không đến. Cả chị Vịnh nữa. Mà sao chị đến một mình. Anh đâu.

Một tiếng nói cực kỳ thanh thoát đáp lại:

- Nhà tôi xin lỗi anh, nhà tôi mệt, không đến được.

Người đàn bà ‘‘mập như cái thùng’’ cười nói với Hoàng:

- Chị ấy còn định ở nhà không đi cơ đấy, Vợ chồng chúng tôi đến rủ phải nói mãi mới chịu đi.

Vẫn cái tiếng nói thanh thoát vọng qua val Hoàng đứng chắn, lọt đến tai Nguyên:

- Vâng, tôi ít khi đi đâu.

Hoàng Ịắc đầu:

- Nếu ai cũng như chị thì tôi đời nào còn dám mở những cuộc tiếp tân như thế này nữa. Nào mời các anh chị vào trong nhà. Phần lớn là quen biết cả nhưng cũng có một vài người bạn mới mà tôi muốn giới thiệu như...

Hoàng quay trở lại, và khuôn mặt đầu tiên ở trên thềm mà Hoàng nhìn thắy là Nguyên:

- Như anh Nguyên chẳng hạn.

Hoàng cười lớn, hướng dẫn vợ chồng Quang và người đàn bà mà Hoàng vừa gọi là chị Vịnh đi lên.

- Phải rồi, phải giới thiệu những người đàn bà như chị Vịnh cho những người đàn ông như anh Nguyên mới được.

Mọi người nghiêng đầu chào với một vẻ xã giao kiểu cách trong khi Hoàng giới thiệu. Trong khoảnh khắc nghiêng đầu, tầm mắt nhìn xuống, Nguyên thấy những đầu ngón chân của người đàn bà có giọng nói thanh thoát một vẻ buồn rầu kín đáo ở hai mũi của đôi dép màu trắng, kiểu dép thanh lịch và đơn giản. Nhìn lên, Nguyên bắt gặp một đôi mắt đang lặng lẽ nhìn chàng. Cái nhìn đó không hàm chứa một ẩn ý nào. Nhìn thôi. Và thản nhiên nhìn.

Nguyên mỉm cười:

- Tại sao anh Hoàng lại nói thế. Những người đàn ông và những người đàn bà như chúng tôi là thế nào.

Hoàng cười thành tiếng, giọng thân mật và đùa nghịch:

- Còn thế nào nữa. Là những người tu tại gia, chỉ sống với hạnh phúc gia đình và không biết thế nào là đời sống ban đêm.

Nguyên thấy thiếu phụ đến một mình hơi mỉm cười. Rồi nàng cúi đầu chào Nguyên và theo Hoàng đi vào bên trong, nơi mọi người đang khiêu vũ. Hoàng cúi đầu đáp lễ và nhìn theo cho đến khi nàng khuất đi sau khung cừa. Trong đời chàng chưa từng nhìn thấy một vẻ đẹp nào trang trọng và khác thường như thế. Hồi còn đi học, hồi còn ở Hà Nội chàng đã được nghe bạn hữu ca ngợi đến vẻ đẹp nổi tiếng của một vài thiếu nữ, và vì tò mò muốn biết, chàng đã nhìn thấy những thiếu nữ có nhan sắc ấy. Nhưng, những lời khen đều thái quá hay có tính chất thiên lệch chủ quan. Vẻ đẹp của người đàn bà, đối với Nguyên phải là sự đài các và sự kiêu hãnh thầm kín làm thành cái đẹp. Đường nét cân đối của thân hình và mặt mũi chỉ là phụ thuộc. Hương của bông hoa - và Nguyên nghĩ người ta yêu bông hoa là yêu ở mùi hương - là ở sự đài các tỏa chiếu và tạo thành giá trị. Giá trị đó, theo Nguyên là sự cách biệt. Vẻ đẹp nào khác thường cũng phảng phất một vẻ gì cách biệt. Nguyên còn nghĩ là người đàn bà chỉ thật đẹp khi tự biết là mình đẹp. Kiêu hãnh thầm kín là vì thế. Vì biết mình đẹp.

Bao nhiêu năm rồi, quan niệm về nhan sắc phụ nữ lúc thiếu thời ở Nguyên, tưởng không bao giờ còn làm chàng nghĩ đến, bỗng dưng như vừa đụng phải một va chạm bàng hoàng, và sống lại. Hiện tượng này làm cho Nguyên mỉm cười.

Tiếng Toàn, vẫn đứng bên cạnh, làm Nguyên giật mình:

- Anh cười gì thế.

Nguyên lúng túng lắc đầu, và không hiểu tại sao chàng lại đưa ra một nguyên nhân không phải là sự thật:

Chú thích:

[1] cours de dance= lớp dạy nhảy